Chương 7: NPC cùng cô vợ nhỏ


Chương 7: NPC cùng cô vợ nhỏ

Phòng livestream có thêm mấy người đến xem.

"Đây là đang làm gì vậy? Tôi thấy ở trang chủ độ nổi tiếng cao như vậy nên vào xem, đang livestream cái gì vậy?" Người xem cũ mới tới chỉ có thể thấy Lâm Tiểu Manh đang ngồi xổm ở ven đường hái hoa.

"Sao buổi livestream lại có độ nổi tiếng cao như vậy? Làm giả* cũng quá nhiều đi? Xem người ta hái hoa? Đây là game gì vậy?"

[*Theo như hiểu biết của mình thì chắc chỉ tới độ nổi tiếng ảo do streamer hay fans tự buff với nhau để được lên bảng xếp hạng ấy]

Mấy bình luận này lướt qua, Lâm Tiểu Manh cũng không để ý tới, vẫn ngồi xổm ở ven đường hái hoa.

Vừa rồi rảnh rỗi đến phát chán, nhìn thấy có một giả thiết, lúc hái hoa chỉ cần hái được có bốn lá, có thể nổ ra một chùm hoa hồng.

Lâm Tiểu Manh lười biếng nói: "Tôi đang bứt cỏ bốn lá, các bạn không phải nói tôi là Âu Hoàng sao? Tôi liền thử xem có thể xuất hiện bất ngờ không."

"Chùm hoa hồng này tôi thấy có người nổ ra rồi, là top đầu máy chủ, hắn cày mười ngày, tay cũng muốn gãy, mới nổ ra được."

"Bây giờ cũng chưa ra ba lần đi."

"Tôi có một trực giác, chờ Lưu Vân đánh xong sơn phỉ, chủ bá ở bên này vừa lúc nổ ra được chùm hoa hồi, liền có một cuộc gặp gỡ lãng mạn."

"+1......"

Lâm Tiểu Manh cũng theo bình luận nghĩ tới một màn như vậy, trong mắt mỹ nữ đều là bóng dáng của nàng, xung quanh có mùi hoa hồng, hai người đứng đối diện nhau, không khí mập mờ dần trở nên nồng đậm......

Lâm Tiểu Manh cảm thấy gương mặt giống như hỏa thiêu, không dám nghĩ tiếp nữa, cho dù không có tình huống mập mờ như vậy, cũng đã hôn hôn Lưu Vân rồi.

Nếu thật sự mập mờ như vậy, sợ là sẽ trực tiếp làm việc ngay tại chỗ.

Lâm Tiểu Manh còn đang hái hoa, thiếu nữ màu vàng tơ ở trong bụi hoa có vẻ rực rỡ lại ngây thơ, mà cách đó không xa truyền đến tiếng đấu kiếm, dường như là một trận ác chiến.

Bình luận đột nhiên tới một câu.

"NPC, cậu cô hầu cha nàng!"

Rõ ràng là người chơi nhận được nhiệm vụ, rõ ràng người chơi phải tự mình đi giết sơn phỉ, nhưng mà các người nhìn xem người chơi đang làm gì?

Nàng đang hái hoa kìa! Năm tháng tĩnh lặng hái hoa à!

Cô là NPC mà lại đi đánh quái nhỏ, không phải hàng duy đả kích* sao! Cô nhìn người chơi bên cạnh mình đi, nàng chỉ mới cấp ba thôi! Đằng sau còn một đống boss nữa, nàng cấp ba đi đánh thế nào! Cô không thể đi theo nàng mọi lúc được nha!

[*Chỉ hai bên thi đấu nhưng thực lực khác xa nhau, bên yếu hơn bị đánh tan tác]

Đối với chuyện này, Lâm Tiểu Manh làm như không thấy.

Lưu Vân giải quyết xong sơn phỉ, lắc lắc bím tóc đuôi ngựa thật dài, lại làm cho một đám lsp* quỳ liếm, bản thân cô cũng không thèm để ý chút nào, nhìn xem Lâm Tiểu Manh có bị cô câu dẫn không.

[*biến thái]

Không có, nàng còn đang hái hoa.

Đối với việc Lâm Tiểu Manh đầu óc chậm chạp, Lưu Vân đã sớm chuẩn bị tâm lý, đành phải thở dài một tiếng, cảm thán mình còn chặng đường dài để theo đuổi vợ.

"Ngươi đang làm gì?" Lưu Vân nhặt tất cả trang bị nhét vào hộp thư của Lâm Tiểu Manh để nàng nhận.

Lâm Tiểu Manh cười hì hì, trên tay cầm đủ loại cây cỏ hoa lá kỳ quặc, bởi vì lúc nhân vật hái hoa không có chú ý, trên chóp mũi lấm tấm một ít bụi, thoạt nhìn vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.

Nàng giơ bó hoa trong tay: "Đang hái hoa nha, ta mới vừa biết nếu có thể hái được cỏ bốn lá, sẽ có thể có cánh đồng hoa hồng, ngươi đánh sơn phỉ xong, chúc mừng ngươi chiến thắng trở về."

Trong lòng Lưu Vân đột nhiên mềm nhũn một chút, nâng Lâm Tiểu Manh đứng lên, chu đáo lại ôn nhu lau bùn đất trên chóp mũi của nàng.

Ở góc nhìn thứ nhất, thậm chí có thể nhìn thấy lông mi mảnh mai, bởi vì là mô hình, cho nên căn bản không có lỗ chân lông nào cả, Lưu Vân bất kể ở góc độ nào cũng hoàn mỹ không có khuyết điểm.

"Khóc chít chít...... Lão bà......" Đại ca mua tài khoản hâm mộ lại đố kị, đành phải quăng một cái tên lửa, để Lâm Tiểu Manh giữ nguyên cảnh này lâu một chút.

Người xem mới tới sửng sốt.

"Tôi thấy phòng livestream tên là《 Giang hồ 》 đi, đây là game nhập vai tiên hiệp theo phong cách cổ trang mà? Hai người này cũng sắp nổi lên bong bóng màu hồng* rồi, có chắc đây không phải là game tình yêu à!"

[*Giống hiệu ứng tim bay xung quanh nhân vật á]

"Trời má, giống game yêu đương vậy......"

Bình luận tùy ý trôi, Lâm Tiểu Manh bị Lưu Vân hấp dẫn sâu đậm, chỉ còn thiếu gọi người đẹp.

"Ta đang nổ cỏ bốn lá......"

"Ừ hừm," Lưu Vân cũng ngồi xổm xuống với Lâm Tiểu Manh: "Cỏ bốn lá, ta cùng tìm với ngươi, nếu có cánh đồng hoa hồng, ngươi định làm gì đây?"

Lưu Vân trêu đùa, mặc dù nhân vật của Lâm Tiểu Manh không có gì thay đổi, nhưng gương mặt đã đỏ không còn gì, hơn nữa tất cả đều do đầu sỏ này gây nên, lại đang ở trong nhà của mình.

"Thì...... Lãng mạn chút......"

"À," Lưu Vân nghiêng đầu, hiểu rõ cười: "Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, vậy Tiểu Manh ngươi thích ta sao?"

"Thích chứ! Vợ ơi anh thích em lắm!"

"Đại ca bảng nhị chú ý chút, NPC đang tỏ tình với người chơi mà, cũng không phải tỏ tình với anh."

"Chủ bá, cô nhất định phải thích Lưu Vân!" Đại ca bảng nhị nghĩ cũng phải, thế nhưng chuyện này cũng không trở ngại vợ Lưu Vân được mọi người thích.

Cho nên chủ bá nhất định phải thích vợ Lưu Vân, suy nghĩ lại, đại ca bảng nhị quăng một cái super fire. Máy bay một trăm nhuyễn muội tệ*, tên lửa 500 nhuyễn muội tệ, super fire hai ngàn.

[*Từ nhân dân tệ /Rénmínbì/ ở một số trò chơi hay app sẽ bị che ba chữ này, nên nhiều người chơi sẽ viết tắt chữ RMB cùng cấp với nhuyễn muội tệ /ruǎn mèi bì/]

Quăng xong còn cảm thấy chưa đủ ghiền, lại quăng thêm mấy cái, trong lúc nhất thời phòng livestream đã bị chật kín người xem bị hấp dẫn qua đây nhặt đồ.

"Wow, đại lão ơi, quăng super fire kìa."

"Ơ, bong bóng hồng? Game tình yêu hả?"

"Đây không phải là vợ Lưu Vân à? Khung thoại viết cái gì vậy? Để tôi xem...... Trời má, NPC tỏ tình với người chơi?"

"Vãi, khắp nơi vui mừng, tôi tặng một trăm đồng tiền mừng, kết hôn cho tôi!"

"Cục Dân Chính đâu! Lại đây đi!"

Bình luận nổ thành hỗn loạn, trong đầu Lâm Tiểu Manh cũng loạn thành hỗn loạn, CPU đã nóng sắp chập mạch, chân cũng không nhịn được muốn đá vào ổ điện.

Lưu Vân biết rõ không thể ép Lâm Tiểu Manh quá mức, huống chi bây giờ đã đi được vào nhà, chỉ cần đi từng bước, sớm muộn gì cũng sẽ ở trong lòng bàn tay cô.

Ngẩng đầu lên thấy Lâm Tiểu Manh đang bối rối ngồi ở trước bàn máy tính, khóe miệng lộ ra ý cười, thao tác nhân vật trong máy tính, ở trong ba lô nhấn vào một thứ gọi là trứng phục sinh.

Còn ba quả trứng phục sinh, Lưu Vân mở ra một cái.

Lâm Tiểu Manh sửng sốt, nhân vật nhắc nhở xuất hiện cỏ bốn lá.

"Chúc mừng người chơi Lâm Tiểu Manh, nhận được đạo cụ hiếm cỏ bốn lá."

"Vãi, ra thật kìa!"

"Khắp nơi vui mừng, ngay cả trò chơi lúc này cũng tặng chúc phúc, chuyện này đúng là thần trợ công! Cẩu kế hoạch, mau thiết kế phòng tân hôn đi!"

Lâm Tiểu Manh cũng không nghĩ tới thật sự ra, lúc đầu chỉ là nhàm chán muốn thử một chút mà thôi, quả nhiên Id này đúng là Âu Hoàng của bổn hoàng.

"Cỏ bốn lá, muốn dùng không?" Lưu Vân cầm cỏ bốn lá lên, đưa tới trước mặt Lâm Tiểu Manh, mang theo một tia mị hoặc: "Dùng không?"

"Hồng...... Cánh đồng hoa hồng......" Lâm Tiểu Manh nói lắp, nhấn mở cỏ bốn lá ở trong ba lô, sau đó...... Sử dụng.

Trong nháy mắt, thế giới tràn ngập hoa hồng đỏ rực, tất cả mọi người đều bị đắm chìm trong cảnh này đều nổi lên bong bóng màu hồng.

Đặc biệt là các cô gái, lúc này hận chính mình không thể là Lâm Tiểu Manh, đối tượng là ai cũng không sao cả, muốn chính là cảnh tượng lãng mạn như vậy.

Lưu Vân đứng ở trong rừng hoa, giống như là Bách hoa tiên tử trong tivi, hai tay cô để sau lưng, cơ thể hơi nghiêng qua một bên, dường như muốn nghe được lời thì thầm của người yêu, tay phải hơi vén nhẹ tóc dài bên thái dương, nhìn Lâm Tiểu Manh cười càng sâu hơn.

Ở góc nhìn của Lưu Vân, Lâm Tiểu Manh bây giờ hận không thể tự chôn xuống giống như con thỏ, nhân vật làm ra động tác xấu hổ, ở hiện thực nàng cũng như vậy, ngồi ở trên ghế đứng ngồi không yên.

"Tôi...... Tôi còn có việc, buổi livestream hôm nay dừng ở đây, tạm...... tạm biệt!" Lâm Tiểu Manh chạy trối chết, trực tiếp tắt trò chơi, chuyển sang chế độ offline giữa những tiếng cầu xin quỷ khóc sói gào của người xem.

Mà người chơi trong trò chơi, thấy NPC đứng yên một hồi lâu, sau khi hơi buông lỏng vai, cũng biến mất ngay tại chỗ.

NPC cùng người chơi chạy haiz.

Ồ, đã quen.

Tắt máy tính với livestream, Lâm Tiểu Manh soi gương, sắc mặt hồng hào không ngăn được, vỗ vỗ đầu hy vọng bản thân tỉnh táo, ngẩng đầu phát hiện, không biết khi nào Lưu Vân đã đứng ở trước phòng ngủ.

Khóe miệng chứa đựng ý cười, trong mắt lóe ánh sao, trong đầu Lâm Tiểu Manh lập tức nhớ tới khung cảnh cánh đồng hoa hồng vừa rồi.

"Chị...... Chị tránh ra!" Lâm Tiểu Manh thẹn quá thành giận, đứng dậy đẩy Lưu Vân ra khỏi phòng: "Em không muốn nhìn thấy chị nữa!"

"A?" Lưu Vân víu khung cửa: "Nhưng mà chị có làm gì sai đâu." Cô rất vô tội, cô chỉ muốn cho vợ xem cánh đồng hoa hồng thôi mà.

Nếu có thể, cô hy vọng có thể tự mình dẫn vợ đi xem cánh đồng hoa hồng cô trồng vì nàng, mà không phải ở trong máy tính, giấu đi nỗi lòng.

"Chị quá xấu," Lâm Tiểu Manh khóe mắt ửng đỏ, bộ dáng như muốn khóc, làm trong lòng Lưu Vân đau nhói.

"Đừng khóc mà," Lưu Vân luống cuống tay chân muốn vỗ về cô gái mỏng manh này, nhưng hoàn toàn không có cách.

"Tại sao chứ, tại sao!" Lâm Tiểu Manh cầm nắm đấm nhỏ đánh vào ngực Lưu Vân: "Chị xuất hiện làm gì, rõ ràng chị là NPC trong game, tại sao mỗi ngày chỉ biết trêu ghẹo em!"

"Chị không có trêu ghẹo em," Lưu Vân nghiêm túc trả lời: "Chị rất nghiêm túc theo đuổi em, cho dù là ở trong game hay là trong hiện thực."

Lâm Tiểu Manh khi đó đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, không nhận ra được ý tứ bao gồm 'trong hiện thực' kia, chỉ có trong lòng càng thêm khổ sở.

Người thật vất vả mới động tâm, là một chuỗi code, nhưng hết lần này tới lần khác tất cả những điều tốt đẹp của chuỗi code lại làm cho người khác càng động tâm, sau đó code biến thành thật, thật sự muốn mãi mãi ở bên nhau.

Thế nhưng mà? Nàng là code, không biết khi nào sẽ đột nhiên biến mất, giống như không biết tại sao NPC lại có thể trở thành người thật.

Nàng rất sợ, lại không thể kiềm chế được yêu thích của bản thân.

Cho nên nàng ghét, ghét Lưu Vân căn bản cái gì cũng không biết, lại còn từng chút lay động tiếng lòng của nàng, làm cho nàng không thể tự chủ được trầm luân vào đó.

"Nhưng mà...... Chị thích em," Lưu Vân nghiêng đầu, ngoại trừ đỏ mặt và xấu hổ, trên mặt không có một chút xấu hổ nào: "Chị chính là rất thích em."

Đây là tỏ tình à?

Lâm Tiểu Manh đánh Lưu Vân càng không có sức, dần dần đưa nắm tay ra, trực tiếp nằm ở trên ngực cô, buồn bực nói: "Người xấu."

Lâm Tiểu Manh an tĩnh khiến Lưu Vân giật mình, muốn làm chút gì đó lại không biết bắt đầu làm từ đầu, chỉ lẳng lặng ôm cô gái nhỏ nhắn.

"Chị...... Sẽ biến mất sao?"

"Trước khi đoán xong trứng phục sinh, chị sẽ không biến mất.," Lưu Vân muốn nói cô vĩnh viễn cũng sẽ không biến mất, nhưng mà không được, cô không thể luôn lấy thân phận NPC ở bên cạnh nàng được.

"Ừm." Vậy em...... Đạp* chậm một chút đi.

Hy vọng chị ở bên cạnh em lâu hơn một chút.

[*Là đạp lên trứng phục sinh á]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro