Động phòng - Bát công chúa

Bởi vì thân thể Đoàn Thiệu Đường không khác gì Lâm Đại Ngọc, nên các vị tân khách cũng để cho phò mã sớm vào động phòng, lược bỏ giai đoạn kính rượu đi.

Đoàn Thiệu Đường xốc lên hỉ khăn, sau khi nhìn thấy dung nhan công chúa càng thêm xác định nghi vấn của mình. Ân, hẳn là có vấn đề về tâm sinh lý!

"Ngươi nhìn ta làm gì?". Ngữ khí và biểu tình đều lạnh như băng, cũng không biết là đang mất hứng hay là đang cao hứng.

Đoàn Thiệu Đường đánh một cái rùng mình. "Ông nội ngươi, làm gia gia sợ muốn chết. Nhìn tí cũng không cho!". Đoàn Thiệu Đường đi tới bàn gỗ vừa thấp giọng mắng thầm vừa cầm lấy chén trà đưa lên miệng uống.

Công chúa nhìn chằm chằm Đoàn Thiệu Đường, hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì? Nếu còn nhìn ta móc mắt ngươi ra!". Thanh âm không nửa điểm nhiệt độ khiến Đoàn Thiệu Đường lắp ba lắp bắp: "Không...có gì...Ta...nói công chúa ngươi...thật là đẹp!". Lại cảm thán: "Ngoan độc như vậy, quả đúng hiểm nhất là lòng dạ đàn bà!".
(Editor nhìn khinh bỉ: "Ô vậy ra ngươi không phải đàn bà a!
Đoàn Thiệu Đường liếc mắt: "Kệ ta, sao ngươi nhiều chuyện thế!"
Bát công chúa vân đạm phong khinh: "Lưỡi của hai ngươi chuẩn bị không cánh mà bay chưa?"
Editor cùng Đoàn Thiệu Đường hai mắt nhìn nhau, rụt cổ...)

"Ngươi nếu tiếp tục dong dài bổn cung liền một chưởng đánh chết ngươi!"

Đoàn Thiệu Đường đưa lưng về phía công chúa, nghiêng qua một bên nói thầm: "Vừa kết hôn liền muốn mưu sát chồng, chẳng lẽ ngươi thích thủ tiết cả đời?". Tiếc rằng công chúa là người võ công cao cường, thính giác vô cùng tốt, tự nhiên những lời vừa rồi cũng không thoát khỏi tai nàng. Công chúa hừ lạnh: "Ngươi thật đem chính mình trở thành trượng phu của bổn cung?". Đoàn Thiệu Đường có chút chột dạ, hay công chúa biết ta không phải nam nhân rồi?

"Người ở Chu quốc ta nhận bổng lộc, hạ tiện nhất chính là phò mã các ngươi, bổn cung hạ thấp thân phận cao quý ủy khuất gả cho ngươi, bất quá chỉ vì trốn tránh tập tục thành thân của công chúa Đại Chu. Đợi thời cơ đến, bổn cung lập tức hưu ngươi. Trong khoảng thời gian này, không cho phép nói thẳng tục danh bổn cung, cũng không được kêu là nương tử, chỉ có thể gọi ta công chúa. Bổn cung làm cái gì đều không liên quan tới ngươi, chuyện của ngươi bổn cung sẽ không hỏi đến, miễn đừng gây phiền toái gì cho bổn cung.". Công chúa ngữ khí bình thản, cứ như sự tình nàng đang nói chẳng đáng để tâm.

Đoàn Thiệu Đường lau mồ hôi, còn tưởng thân phận bị công chúa nhìn thấu. Rốt cục địa vị phò mã tại Chu quốc là cái dạng gì? Là địa vị công chúa quá cao, hay là phò mã quá mức đê tiện? Thế nào lại có cảm giác như đang bán thân đây? Dù sao nghe đối phương nói vậy, tảng đá nặng đè trong lòng cũng rơi xuống. Đoàn Thiệu Đường che miệng ho khan: "Ta là ma ốm, gây gì phiền toái cho ngươi. Công chúa đại nhân yên tâm, chỉ là một khế ước, đến lúc đó công chúa không hưu ta, ta cũng tự nhiên rời đi.". Nói xong xoay người muốn đi, lại nghe công chúa hỏi: "Ngươi đi đâu?". Đoàn Thiệu Đường nhướng mày khó hiểu nhìn công chúa: "Đương nhiên đi ngủ a?".

"Đêm tân hôn, phò mã muốn để bổn cung một thân một mình trong phòng sao? Nếu hạ nhân biết truyền ra ngoài, chẳng phải là để người ta hoài nghi?".

"Vậy ý của ngươi?". Đoàn Thiệu Đường nhìn lên giường, hay là muốn ngủ chung? Không biết từ nơi nào một cái chăn bay đến, kèm theo tiếng nói có thể làm người nghe không rét mà run: "Ta ngủ giường ngươi ngủ đất, nếu dám bước lên nửa bước, bổn cung sẽ lấy mạng ngươi!". Đoàn Thiệu Đường buồn bực: "Vì cái gì ta ngủ đất?  Sao không phải là ngươi?".

"Một đại nam nhân ngủ giường cùng ngủ đất có gì khác nhau?"

"Ai nói ta là nam nhân?". Dường như ý thức có điều sai sai, Đoàn Thiệu Đường lập tức ngậm miệng. Công chúa khinh miệt nói: "Bổn cung vẫn là lần đầu thấy một đại nam nhân vì ngủ trên giường mà thừa nhận mình không phải nam nhân. Đoàn tướng quân rong ruổi sa trường hơn mười năm, oanh oanh liệt liệt, địch nhân nghe tên đã sợ mất mật, đều nói hổ phụ vô khuyển tử, không thể tưởng tượng được lại sinh ra nhi tử hèn yếu đến vậy.". Đoàn Thiệu Đường một bên sửa lại chăn, một bên giả vờ mệt mỏi chui vào trong: "Công chúa đại nhân nói thật hay, thật đúng! Uỷ khuất ngươi phải gả cho kẻ bất lực như ta!". Nói xong thì đã sớm chơi cờ cùng Chu Công.

Trong lúc ngủ mơ, Đoàn Thiệu Đường thấy một tiên tử từ trong dục dũng bước qua mang theo làn hương khí, mơ hồ nhìn mặt, muốn bắt lấy tay người nọ nhưng một chút khí lực cũng không có. Sáng hôm sau tỉnh giấc, Đoàn Thiệu Đường rửa mặt chải đầu xong đi đến phòng ăn, liền thấy Bát công chúa trông như đã chờ từ lâu.

"Nhĩ hảo công chúa!". Đoàn Thiệu Đường giơ tay chào hỏi đối phương. Mặt Bát công chúa cũng không quá nhiều biểu cảm, chỉ thản nhiên nói: "Hôm nay khí sắc không tệ.". Đoàn Thiệu Đường sực nhớ chính mình có chút hoạt bát quá mức. Nhất thời sơ ý mới cười cười: "Có việc vui nên tinh thần sảng khoái, còn không phải nhờ đại ân đại đức của công chúa hay sao?". Xem ra sau này cần chú ý nhiều hơn, nếu để bị hoài nghi có thể sẽ tìm Thái y đến bắt mạch, vậy thì khó mà thoát.

Bát công chúa không thèm nhắc lại, đơn giản ăn một chút thì rời khỏi phòng ăn, trước khi đi còn nhìn thoáng qua Đoàn Thiệu Đường.

Nếm qua điểm tâm xong, Đoàn Thiệu Đường liền chạy về quý phủ thăm Đoàn Thiên Lân.

"Cha! Hôm qua cái tên mặt sơn dương đến chúc mừng là ai a?".

"Là đương kim thừa tướng Lương Thủ Tài.".

"Nhìn cũng biết quan hệ giữa cha và hắn không tốt nha!".

Đoàn Thiên Lân nhíu mày nói: "Cái lão sói già đó, trong triều kết bè kết cánh, hòng đem võ tướng chúng ta giẫm nát dưới chân của hắn. Hắn đã sớm muốn Hoàng thượng thu binh quyền của ta giao cho đồng đảng.".

Đoàn Thiệu Đường lập tức đổi chủ đề: "Cha! Ta thấy công chúa này cũng không ưa gì ta, cho dù ta chết, nàng sẽ không thương tâm nhiều hay chỉ trích ngươi a, vậy vì sao phải cần ta giả trang?".

Lắc lắc đầu, Đoàn Thiên Lân thở dài, xen một chút bất đắc dĩ: "Công chúa tính cách thô bạo, nói một thì không có hai, chuyện nàng đã muốn, nếu không thể đoạt được cũng sợ không dễ dàng bỏ qua.".

Đoàn Thiệu Đường vừa trở về phủ công chúa đã có hạ nhân gọi dùng cơm. Thấy công chúa ngồi chờ sẵn bèn cao giọng: "Công chúa buổi tối tốt lành!". Công chúa vẫn không để ý Đoàn Thiệu Đường dào dạt ân cần thăm hỏi, gắp chút rau xanh bỏ vào bát. Đoàn Thiệu Đường cúi đầu nhìn bát của mình, nhịn không được hỏi: "Thế nào trong bát ta chỉ là canh? Cơm đâu?". Hơn nữa mùi vị cũng có chút...ghê tởm a!

Bát công chúa trả lời: "Đó là thuốc của ngươi, ta sớm nghe nói ngươi thể nhược nhiều bệnh, cơm chiều đều là thường xuyên dùng thuốc bổ.".

Chúa thần thiên địa ơi! Đoàn Thiệu Đường có thể nói dùng bộ mặt oán phụ mà cảm thán. Trước mặt bàn cơm đầy mỹ thực hiếm lạ, ta chỉ có thể uống chén thuốc khó uống không chịu nổi này? Hây, ai bảo mình đóng vai nạn nhân làm chi...Đoàn Thiệu Đường xuất ra khăn tay, một bên ho khan một bên uống thuốc, cơ hồ là đem hơn nửa chén thuốc phun lên khăn. Lại nhìn món ngon trên bàn, Bát công chúa trừ bỏ rau xanh cũng không chạm vào cái gì khác bèn hỏi: "Công chúa, buổi tối ngươi chỉ ăn rau dưa thôi?".

"Bổn cung luôn chỉ ăn rau dưa.".

"Vậy thịt cá này phải làm sao đây? Chẳng lẽ đem bỏ tất cả?".

"Mấy thứ này để cho hạ nhân ăn.".

Đoàn Thiệu Đường hoàn toàn cạn lời, giả bộ hữu lực vô khí ho khan, nói: "Công chúa ngươi cứ từ từ ăn, mệt mỏi rồi, ta đi nghỉ ngơi a.". U oán nhìn một lượt bàn thức ăn, Đoàn Thiệu Đường mang bộ dáng loạng choạng trở về phòng.

Bát công chúa cùng Đoàn Thiệu Đường hoàn toàn nước sông không phạm nước giếng, ban ngày rất ít khi gặp đối phương, chỉ có buổi tối mới có khả năng nhìn thấy băng sơn di động kia. Đoàn Thiệu Đường thập phần khó hiểu, nếu không thích ta, vì cái gì lại chọn ta làm phò mã đây? Sợ là có âm mưu đi! Hay là công chúa đã có người mình thích, lại không thể cùng một chỗ, nên tìm ma ốm ta làm bình phong? Lẽ nào ta đoán trúng, công chúa thật sự mắc bệnh tâm sinh lí không ổn định a?
HẾT CHƯƠNG 3

Chú thích:
1) Lâm Đại Ngọc: Là nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng. Cái tên không có nghĩa là "viên ngọc lớn quý giá" như mọi người lầm tưởng mà là "hòn ngọc đen" ( "đại" ở đây chỉ một loại đá dùng kẻ mắt). Nàng là một trong mười hai cô thanh nữ. Mồ côi cha mẹ, không người thân thích phải ăn nhờ ở đậu, từ khi sinh ra thân thể mỏng manh như hoa trôi bèo dạt, lại chẳng biết chia sẻ cùng ai khiến tâm hồn vốn đa cảm càng thêm tự ti u sầu. Vì không có được tình yêu như ý nguyện, nàng đau khổ tuyệt vọng mà mang tâm bệnh. Nàng xé khăn đốt thơ dứt tình và cũng như hoa phù dung ra đi trong ai oán và đầy ấm ức.

2) Vân đạm phong khinh: Mây gió điềm nhiên, ý chỉ không lo lắng gì cả.

3) Thủ tiết: Giữ tiết hạnh với người chồng đã chết, không tái giá.

4) Hưu: Li dị, li hôn.

5) Tục danh: Họ tên thật (Editor: Như ta tục danh là Nguyễn Minh Kỳ nè 😃).

6) Hổ phụ vô khuyển tử: Cha là hổ không sinh ra con là chó, ý nói cha tài giỏi mà con chẳng ra gì. Người ta vẫn thường nói "Hổ phụ sinh hổ tử", ý nói cha nào con nấy.

7) Chơi cờ cùng Chu Công: Ngủ.

8) Chu Công: Tên thật là Cơ Đán hoặc Thúc Đán hay Chu Văn Công, là công thần khai quốc nhà Chu. Ông có công giúp Chu Vũ Vương Cơ Phát giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương. Là hình ảnh tiêu biểu cho trung quân phò chúa, không sinh dị tâm. Đến thời Võ Tắc Thiên, ông được truy thành Bao Đức vương, về sau thường gọi ông là Nguyên Thánh.

9) Hữu lực vô khí: Ý nói có tâm, có chí mà không có sức.

* Một chút tâm sự của Editor:
Chắc sẽ có nhiều người cảm thán rằng Đoàn Thiệu Đường quá dễ dãi đi, xuyên qua một cái liền chấp nhận thân phận mới cùng phụ thân mới, cũng khá thoáng về việc hôn nhân giữa hai người con gái với nhau. Ở đầu tác phẩm không thấy có nói Thiệu Đường thích nữ nhân, mà các ngươi nghĩ nàng chỉ đơn giản là muốn giúp người khác thì các ngươi sai rồi =)))) . Cũng dễ hiểu, bởi vì Thiệu Đường là người đầu óc đơn giản a, thấy cũng chẳng có gì hại thì cứ làm thôi, chứ ai xa gia đình bạn bè mà không thấy buồn? Dù sao cũng không có quay lại được không phải sao? Ở đây để còn ôm mỹ nhân:))) Xuyên suốt tác phẩm các ngươi sẽ thấy từng chi tiết lộ rõ! Đa tạ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro