Chương 12

Ngay trong buổi họp hôm đó, Nhiếp Ấu Anh đã tiết lộ hung thủ mắc chứng thái nhân cách và sadism, nhưng cô đã cố tình giấu đi thông tin về chứng masochism, muốn giữ lại bí mật này cho riêng mình. Thật ra, Nhiếp Ấu Anh cũng mang trong mình hội chứng sadism và vừa hay người cô để ý lại mắc cả 3 hội chứng.

Khi gặp được một đối tượng thú vị như Mộ Di, và phát hiện ra cô mắc chứng masochism, Nhiếp Ấu Anh biết rằng phần "ác" trong con người mình đã đến lúc trỗi dậy.

Nhiếp Ấu Anh khẽ cắn vào vành tai Mộ Di. Một tiếng rên khẽ thoát ra, Mộ Di không kiềm được sự kích thích mà hơi ưỡn người lên, một nụ cười thích thú nở trên môi: "Em biết chị vốn không phải là người bình thường mà. Chị thật biết ngụy trang."

Nhiếp Ấu Anh ngừng lại trò đùa với vành tai, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Mộ Di, một nụ hôn thoáng qua, không đợi sự đáp lại.

Từ trên cao nhìn xuống, vẻ dịu dàng thường ngày trên khuôn mặt Nhiếp Ấu Anh đã nhường chỗ cho một nét quyến rũ, gợi cảm đến nghẹt thở. Cô mỉm cười nhìn Mộ Di, giọng nói vẫn dịu dàng: "Cũng giống như em thôi, Mộ Di."

Rồi Nhiếp Ấu Anh cúi xuống, trao cho Mộ Di một nụ hôn mãnh liệt, chiếm hữu. Sự cuồng nhiệt ấy khiến Mộ Di cảm thấy một dòng điện chạy dọc sống lưng, cơ thể bắt đầu nóng lên.

Vô thức, Mộ Di nhớ lại ly rượu vừa nãy. Một nụ cười khẽ nở trên môi. Thứ chất lỏng kia mang đến một cảm giác lạ lùng. Thì ra là vậy.

Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, những cọ xát khơi gợi một sự kích thích mãnh liệt cho cả hai. Lúc này, Nhiếp Ấu Anh rời khỏi môi Mộ Di, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cổ trắng ngần, giọng nói đầy mê hoặc: "Thật ngon."

Mở chiếc tủ nhỏ bên cạnh giường, Nhiếp Ấu Anh lấy ra một sợi dây xích, một chiếc khăn bịt mắt màu đen và một món đồ chơi tình dục. Mộ Di nhìn thấy, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi. Ngược lại, cảm giác nóng bỏng trong cơ thể cô càng lan tỏa, một tiếng cười phấn khích bật ra.

Nhiếp Ấu Anh cầm những món đồ trên tay, nhìn cảnh tượng cuồng nhiệt trước mắt, cảm giác hưng phấn trong lòng trào dâng mạnh mẽ hơn.

Không chần chừ thêm, Nhiếp Ấu Anh cầm chiếc khăn bịt mắt đen, nhìn Mộ Di vẫn đang cười, dịu dàng nói: "Mộ Di, đeo vào rồi chúng ta chơi tiếp."

Nụ cười trên môi Mộ Di khẽ tắt. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt như ngầm đồng ý. Nhiếp Ấu Anh nhẹ nhàng trùm chiếc khăn lên, che khuất đôi mắt.

Mất đi thị giác, hai cánh tay Mộ Di bị Nhiếp Ấu Anh trói vào đầu giường. Cơn nóng rực lan tỏa khắp cơ thể, mỗi một hành động của Nhiếp Ấu Anh đều khơi gợi một sự hưng phấn tột độ.

Sau khi trói tay Mộ Di, Nhiếp Ấu Anh không nói một lời, trực tiếp đưa món đồ chơi dài màu đen, không chút dạo đầu, thô bạo xâm nhập vào hạ thân cô.

Một tiếng rên đau đớn xen lẫn khoái cảm bật ra từ cổ họng Mộ Di. Cảm giác đau đớn ban đầu nhanh chóng nhường chỗ cho sự kích thích khi vật thể lạ kia bị Nhiếp Ấu Anh rút ra rồi lại thúc mạnh vào sâu bên trong.

Nhưng Nhiếp Ấu Anh vẫn chưa cảm thấy đủ. Cô bóp chặt miệng Mộ Di, rồi nhét sâu ba ngón tay thon dài vào cổ họng cô.

Mộ Di há miệng thở dốc, hơi thở gợi dục hòa cùng cơ thể ưỡn cao theo từng nhịp thúc đẩy.

Nhiếp Ấu Anh hài lòng ngắm nhìn vẻ gợi tình trước mắt. Một nụ cười tà ác nở trên môi, cô vừa cắn nhẹ vào tai Mộ Di vừa thì thầm: "Hưng phấn thế nào? Thể hiện cho tôi xem...cho tôi xem bộ dạng bị tôi chơi đùa của em đi."

Không thể chịu đựng thêm những kích thích dồn dập, đặc biệt là giọng nói đầy ma lực của Nhiếp Ấu Anh, Mộ Di rên rỉ, cơ thể vô thức vùng vẫy theo bản năng sadism, khao khát được thoát ra, được nhìn thấy Nhiếp Ấu Anh dưới sự hành hạ của mình.

Nhiếp Ấu Anh hiểu rõ sự trỗi dậy của ác quỷ bên trong Mộ Di. Khi cơn cao trào sắp đến, cô rút mạnh món đồ chơi ra khỏi hạ thân Mộ Di, rồi dùng chính thứ đó bóp miệng và nhét sâu vào miệng cô.

Mộ Di càng gào thét, càng vùng vẫy, Nhiếp Ấu Anh càng cảm thấy một sự hưng phấn tột độ.

Quần áo trên người cô vẫn còn nguyên vẹn, chỉ xộc xệch và nhăn nhúm.

Nhiếp Ấu Anh cởi trói và tháo khăn bịt mắt cho Mộ Di. Lúc này, cô mới thực sự nhìn rõ khuôn mặt nguy hiểm ẩn sau vẻ ngoài hiền lành, ngây thơ thường ngày.

Cơn cao trào vẫn chưa đến, cơ thể Mộ Di vẫn nóng rực. Cô nhìn Nhiếp Ấu Anh với ánh mắt lạnh lẽo, thờ ơ: "Sao chị không chơi tiếp? Muốn chết sao?"

Nhiếp Ấu Anh biết ác quỷ bên trong Mộ Di đã hoàn toàn thức tỉnh. Nếu không cẩn thận, cô có thể bị giết. Nhưng bản lĩnh của một nhà tâm lý học tội phạm, cô không hề tỏ ra sợ hãi. Ngược lại, cô bình thản ngồi xuống bên cạnh Mộ Di, ôm trọn cơ thể cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa lưng: "Tôi mệt rồi...chúng ta còn nhiều thời gian mà...hôm khác chơi tiếp nhé."

Thực ra, Nhiếp Ấu Anh vẫn muốn tiếp tục. Nhưng việc nhìn thấy Mộ Di đạt đến đỉnh điểm không mang lại cho cô sự hưng phấn bằng việc nhìn thấy cô ấy gần đến đích nhưng lại bị bỏ lỡ. Lời an ủi vừa rồi chỉ là một nỗ lực để xoa dịu nhân cách ác quỷ đang gầm thét bên trong Mộ Di.

Mộ Di nhíu mày, vừa khó chịu vì không được thỏa mãn, vừa bực bội với lời an ủi dịu dàng kia. Cô thực sự muốn giết chết cái người đã chơi đùa nửa vời này, nhưng lại không muốn, bởi vì kể từ khi nhận ra sự tồn tại của nhân cách ác quỷ trong mình, chưa có điều gì khiến cô cảm thấy hưng phấn như đêm nay.

Lần đầu tiên bị tước đoạt một cách tàn bạo, Mộ Di không cảm thấy buồn bã, ngược lại, cô cảm thấy điều đó hoàn toàn xứng đáng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro