CHƯƠNG 15. BẠCH ẢNH
Ngay sau lời khai của Vũ Minh Kha, các lệnh bắt khẩn cấp được ban hành. Hàng loạt nghị viên bị đưa vào danh sách đen trong đó nổi bật nhất là nghị viên Trần Lâm.
0h10 – Biệt thự của Trần Lâm, khu dân cư cao cấp tại Bắc Thiên Quang.
Đoàn xe công vụ dừng lại trước cổng. Đèn pha bật sáng rực rỡ. Hơn mười đặc vụ mặc thường phục và đồng phục nhanh chóng triển khai đội hình. Các lối ra vào đều được phong tỏa không ai được phép rời khỏi khu vực.
Đội trưởng đội đặc nhiệm tại hiện trường: "Tiến hành khám xét theo quy trình! Mọi tài liệu liên quan đến tài chính mang về hết!"
Bên trong căn biệt thự, các ngăn kéo bị mở tung. Những két sắt bí mật bị cạy bằng công cụ chuyên dụng.
02h20 – Cục Điều Tra.
Một núi hồ sơ tài chính, sổ sách, và các bản ghi nhớ nội bộ được thu giữ, bao gồm:
Sổ tay ghi rõ các khoản chi và nhận từ hàng chục doanh nghiệp. Bản fax với bút tích của Trần Lâm, yêu cầu "tăng tốc giải ngân" cho các dự án "ma". USB chứa dữ liệu rửa tiền chuyển ra nước ngoài.
Yên Thư (cầm bản báo cáo, ánh mắt lạnh lùng): "Sự thật dơ bẩn hơn cả những gì tôi tưởng."
Một đồng chí mặc sắc phục bước vào, tay cầm tập tài liệu, giọng trầm nhưng rõ ràng:
"Báo cáo đồng chí Đội trưởng! Trong két sắt số 3 tại biệt thự nghị viên Trần Lâm, chúng tôi tìm thấy một sổ sách mã hóa. Qua giải mã sơ bộ, phát hiện các khoản tiền chuyển đến một tổ chức có tên mã là Bạch Ảnh."
Một cán bộ khác tiếp lời
"Không chỉ vậy, chúng tôi còn phát hiện liên kết giữa Bạch Ảnh và các doanh nghiệp vỏ bọc liên quan đến nhập khẩu hóa chất, đặt biệt là Bột giặt Tây Khánh."
Yên Thư: "Nhanh chóng lấy lời khai của Ngô Đình Huy về mối quan hệ giữa hắn và Bạch Ảnh"
"Rõ"
Cả phòng trầm mặc trong vài giây. Yên Thư nắm chặt bút, mắt ánh lên sự cảnh giác xen lẫn tò mò:
"Nếu Trăng Lạc đã từng truy ra đường dây này... thì người đó có lẽ đã biết nhiều hơn chúng ta tưởng. Có thể chính cô ấy là chìa khóa mở ra toàn bộ bí mật của Bạch Ảnh, cô ấy rốt cuộc là ai chứ?"
Sở Yên đang ngồi gục trong phòng chờ, gương mặt xanh xao dưới ánh đèn huỳnh quang. Tay cô siết chặt điện thoại, đôi mắt mơ hồ nhìn ra ô cửa kính phản chiếu ánh sáng đêm mờ mịt.
Cánh cửa bật mở. Yên Thư bước vào, tay cầm hai ly mì nóng nghi ngút khói.
Yên Thư (cười nhẹ):
"Tìm được đúng hai ly cuối cùng ở máy bán hàng tự động. Mong là chưa nguội."
Sở Yên nhìn cô, tay đón lấy ly mì nóng hổi: "Mọi việc xong rồi sao?"
Yên Thư chỉ gật đầu. Yên Thư và Sở Yên ngồi sát nhau trên băng ghế dài, mỗi người cầm một ly mì, hơi nước mờ mờ bám lên mi mắt.
Sở Yên (vừa thổi mì vừa liếc nhìn Yên Thư):
"Cảnh sát mà cũng phải tìm mì lúc nửa đêm cơ à?"
Yên Thư (nhún vai):
"Tôi không phải cảnh sát lúc nào cũng nghiêm túc như trong phim đâu."
Sở Yên bật cười, tiếng cười nhỏ nhẹ nhưng thật lòng. Mùi hương từ ly mì nóng và sự yên tĩnh hiếm hoi khiến không khí giữa hai người nhẹ nhàng lạ thường.
Yên Thư (nhìn sang cô):
"Hôm nay cảm ơn cô. Không có cô, tôi đã không nghĩ ra cách bẻ khóa hệ thống kiểm toán."
Sở Yên (gật nhẹ, rồi giả vờ lơ đãng):
"Tôi đâu làm gì nhiều... Chỉ nói vài câu, còn lại là do cô."
Yên Thư:
"Không, là cả hai. Tôi nghĩ... chúng ta hợp tác khá ăn ý."
Một khoảng lặng thoáng qua. Ngoài trời, gió lùa qua những tán cây, đêm đã muộn. Sở Yên ngước nhìn Yên Thư. Dưới ánh đèn, đường nét gương mặt ấy vừa cứng cỏi, vừa dịu dàng.
Sở Yên: "Tôi không quen có người quan tâm."
Yên Thư (khẽ nói): "Thì quen dần đi."
Sở Yên thoáng sững lại, bàn tay khẽ siết lấy chiếc ly. Mì đã vơi nửa, nhưng lòng cô dường như đầy hơn với thứ gì đó thật khó gọi tên.
Gần ba giờ sáng, bầu trời Thiên Quang đen thẫm, vài vì sao mờ nhòe lấp ló giữa những vệt mây mỏng. Bãi xe dưới tầng hầm của Cục điều tra gần như trống trơn, ánh đèn vàng rọi xuống nền xi măng lạnh lẽo, kéo dài bóng hai người con gái đang sánh bước bên nhau.
Sở Yên siết chặt tay áo khoác quanh người. Gió đêm lùa lạnh tê đầu ngón tay. Cô quay sang nhìn Yên Thư, người vẫn đi bên cạnh, dáng vẻ có chút mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn sáng.
Sở Yên (nhẹ giọng):
"Trễ thế này rồi, để tôi đưa cô về."
Yên Thư (lắc đầu, mỉm cười):
"Không cần đâu. Cô đã vì tôi quá nhiều hôm nay rồi. Cô về nghỉ ngơi sớm nhé."
Yên Thư dừng bước. Sở Yên cũng dừng theo. Họ đứng đối diện nhau giữa bãi xe trống, ánh sáng đèn rọi xuống gò má lạnh của cả hai.
Sở Yên: "Vậy nhớ nghỉ ngơi tốt, Thanh tra"
Sở Yên quay lưng rồi đi, Cô đưa tay định mở cửa xe mắt cô bỗng tối sầm lại, cả cơ thể như mất hết sức lực. Một tiếng "choáng" mơ hồ vang lên trong đầu, rồi cô loạng choạng.
"Sở Yên!"
Giọng Yên Thư vang lên hốt hoảng giữa đêm tĩnh lặng.
Sở Yên khụy xuống. May mắn thay, Yên Thư vẫn chưa rời khỏi bãi xe, vừa quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy cô sụp xuống. Yên Thư lao đến trong tích tắc, kịp đỡ lấy thân người mềm nhũn của cô.
Yên Thư (gấp gáp):
"Sở Yên! Cô nghe tôi không? Cô có sao không?"
Mắt Sở Yên khép hờ, sắc mặt tái nhợt, xanh xao. Cô lẩm bẩm gì đó trong vô thức nhưng giọng nhỏ đến mức không nghe rõ. Yên Thư đặt tay lên trán cô, nóng rực.
Yên Thư (cắn môi):
"Cô nóng quá"
Không chần chừ thêm giây nào, Yên Thư nhanh chóng mở cửa xe, đỡ Sở Yên vào ghế phụ rồi lao về phía ghế lái. Động cơ khởi động, bánh xe xoay nhanh, lao vút ra khỏi bãi đỗ giữa đêm đen thẳng hướng bệnh viện tư nhân Lâm Gia.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro