CHƯƠNG 22: LỆCH NHỊP
Bầu trời buổi sớm trong suốt như pha lê, những tia nắng đầu tiên rọi xuyên qua lớp rèm mỏng, phủ một màu vàng nhạt dịu dàng khắp căn phòng. 6h00 sáng.
Yên Thư khẽ cựa mình, mắt mở ra sau một giấc ngủ dài hiếm hoi không gián đoạn. Cô vươn vai, tay chạm lên tấm chăn bên cạnh. Trống rỗng. Lạnh.
Cô bật dậy, tim bỗng đập nhanh như phản xạ. Một cảm giác lạ ập đến không hẳn là sợ nhưng giống như vừa mất đi điều gì quan trọng mà mình chưa kịp giữ lấy. Cô lật tung chăn, bước nhanh ra khỏi phòng, chân trần không màng tới cái lạnh giá của sàn nhà.
"Làm ơn đừng biến mất..." Cô nghĩ thầm.
Cô vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ. Và rồi, qua khung cửa nhỏ dẫn vào phòng khách bếp, cô thấy bóng dáng quen thuộc đứng trong gian bếp chiếc tạp dề vải màu be, tóc được buộc gọn ra sau, đôi vai nhỏ vẫn còn in mờ ánh sáng ban mai. Sở Yên đang cẩn thận cắt rau, hơi nghiêng người về phía bếp gas, nơi nồi cháo đang sôi lục bục, mùi thơm lan tỏa khắp phòng.
Yên Thư bước đến, không lên tiếng. Cô vòng tay ôm lấy Sở Yên từ phía sau, siết chặt như muốn xác nhận rằng người này, lúc này, thực sự đang ở đây.
Sở Yên giật mình một chút, rồi khẽ quay đầu lại, ánh mắt thoáng ngạc nhiên rồi dịu xuống.
"Thì ra... cô ở đây..." Yên Thư thì thầm, giọng cô nghèn nghẹn, như trút đi nỗi lo vô hình trong lòng suốt từ lúc tỉnh giấc.
Sở Yên có chút giật mình, cảm giác bất ngờ xen lẫn một nỗi bâng khuâng, nhịp tim khựng lại trong khoảnh khắc, nhưng... cô không nỡ rời khỏi vòng tay ấy. Vòng tay mềm mại và ấm áp. Cô buông dao sau đó nhẹ nhàng xoay người lại đối diện với ánh mắt Yên Thư, ánh mắt ấy pha lẫn chút thất thần lẫn mong manh. Sở Yên mỉm cười dịu dàng, vuốt nhẹ mái tóc của Yên Thư giọng nói nhẹ nhàng như tiếng thì thầm của gió trong mùa xuân: "Tôi đã hứa với cô... tôi sẽ không tự ý rời đi nữa mà."
Yên Thư nhẹ nhàng ôm chặt lại Sở Yên như muốn ghi khắc lời hứa ấy thật sâu vào trong ký ức.
6h15 phút.
Yên Thư vừa rửa mặt xong bước ra từ phía nhà vệ sinh, đôi má ửng hồng vì làn nước mát lạnh buổi sáng. Trên bàn ăn, Sở Yên đã dọn sẵn hai bát cháo nóng hổi, mùi thơm lan tỏa trong không gian nhỏ ấm cúng.
Cô ngẩng đầu nhìn Yên Thư, khẽ cười:
"Tôi không giỏi nấu nướng, cháo thịt bằm, tôi không chắc có hợp khẩu vị cô không."
Yên Thư khẽ gật đầu, nhẹ giọng đáp:
"Tôi không kén ăn đâu, nào chúng ta ăn sáng thôi, chỉ cần do Sở Yên nấu chắc chắc là sẽ ngon"
Câu nói khiến không khí vốn im lặng bỗng trở nên ngại ngùng. Sở Yên hơi cúi mặt, giấu đi đôi má vừa đỏ lên. Hai người ngồi đối diện, chiếc bàn nhỏ mang một cảm giác gần gũi lạ thường.
Không ai nói gì thêm, chỉ có tiếng thìa chạm vào bát và từng làn khói mỏng từ cháo bay, phủ nhẹ lên khoảng cách mơ hồ giữa hai người. Sự im lặng không hề khó chịu mà như một khoảng lặng chờ đợi điều gì đó, chờ ai đó lên tiếng trước, hay chờ một điều không tên được thừa nhận.
Yên Thư đang loay hoay dọn dẹp bát đĩa. Bỗng một bàn tay từ phía sau, đưa cho cô một tách cà phê còn bốc khói.
Sở Yên khẽ cười:
"Cà phê buổi sáng. Tiếp thêm năng lượng cho một thanh tra siêng năng."
Yên Thư quay đầu lại, đón lấy tách cà phê, đôi mắt lóe lên tia ấm áp khó giấu. Cô đưa lên môi nhấp một ngụm nhỏ, rồi nhăn mặt một cách đáng yêu.
Sở Yên bật cười, tựa người vào cạnh bếp, khoanh tay lại:
"Đắng quá à? Có cần tôi thêm đường không?"
Yên Thư lắc đầu, đôi mắt vẫn nhìn tách cà phê đang tỏa khói:
"Không cần đâu. Trước giờ tôi không uống cà phê... tôi thích vị của ca cao hơn. Nhưng mà... giờ thử lại thấy cũng không tệ lắm."
Sở Yên gật gù, ánh mắt lấp lánh:
"Cà phê giống cuộc sống, phải đắng mới biết trân trọng một chút ngọt"
Yên Thư mỉm cười, ánh mắt nhìn qua ly cà phê nhưng thực ra lại đang nhìn cô gái trước mặt mình. Cô không biết là do cà phê hay người kia mà sáng nay... lòng cô bỗng thấy ấm đến lạ. Sở Yên đã rời đi tự lúc nào, chỉ còn riêng cô với những nghĩ suy quẩn quanh trong lòng.
Ánh nắng đầu ngày len lỏi qua khung cửa sổ, rọi lên chậu phong lan trắng ngà bên bệ, cánh hoa khẽ rung rinh theo gió. Yên Thư vừa nhấp thêm ngụm cà phê, vừa lặng lẽ ngắm nhìn, cảm giác yên bình như thể cả thế giới ngoài kia chẳng còn gì quan trọng.
Ít phúc sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến. Sở Yên quay lại, trên tay là bộ cảnh phục đã được giặt sạch và ủi phẳng phiu. Cô bước đến đặt lên ghế bên cạnh Yên Thư, nghiêng đầu nói với giọng có phần trêu chọc:
"Thanh tra đại nhân, đến giờ làm việc rồi. Cô mà không thay đồ nhanh là muộn giờ làm đấy nhé!"
Yên Thư quay đầu lại, nhìn thấy bộ đồng phục quen thuộc được xếp gọn ghẽ. Ánh mắt cô dịu xuống, chớp nhẹ.
"Cô giặt nó?"
"Ừ" Sở Yên gật đầu như thể chuyện đó là điều hiển nhiên, "Sáng nay tôi đã giặt và ủi chúng. Chẳng lẽ thanh tra muốn mặc quần áo dơ để đi làm sao. Mau thay đi. Muộn giờ rồi"
Yên Thư không nói gì thêm, chỉ nhìn cô một lúc lâu rồi khẽ mỉm cười. Một nụ cười rất khẽ nhưng đủ khiến trái tim ai đó đập chệch một nhịp.
Yên Thư ôm bộ đồng phục vào lòng, đứng dậy, vừa đi vừa nói nhỏ:
"Sáng nay có cà phê, có hoa, có người giặt đồ cho... tôi bắt đầu nghi ngờ đây có phải sắp biến thành nhà của tôi rồi hay sao"
Sở Yên phía sau bật cười khẽ, quay về phía bếp tiếp tục rửa ly cà phê, ánh mắt vẫn ánh lên sự ấm áp không lời.
Yên Thư bước ra, bộ cảnh phục đã được mặc chỉnh tề, từng nếp gấp đều đặn, phù hiệu sáng bóng dưới ánh sáng ban mai. Dáng người thẳng tắp, ánh mắt sắc lạnh và uy nghiêm. Nhưng ánh nhìn đối với Sở Yên vẫn dịu dàng.
Sở Yên đang đứng cạnh bàn, quay đầu lại nhìn thấy cô, bất giác khựng lại. Yên Thư chào tạm biệt và chuẩn bị rời đi, tay vừa cầm lấy chìa khóa xe thì Sở Yên bước đến gần, ánh mắt cô dừng lại ở chiếc phù hiệu trên ngực áo Yên Thư. Cô nhẹ nhàng đưa tay chỉnh lại:
"Cái này... lệch một chút rồi."
Giọng cô nhỏ, mang theo chút chăm chút, tỉ mỉ:
Ngón tay Sở Yên lướt qua mép áo, chạm vào phần phù hiệu, chỉnh nó ngay ngắn. Khi cô ngẩng đầu lên, gương mặt chỉ cách Yên Thư chưa đầy gang tay. Ánh mắt hai người vô tình giao nhau.
Khoảnh khắc này, thời gian như ngưng đọng. Không ai lên tiếng, không ai dám nhúc nhích. Sự tĩnh lặng kỳ lạ len giữa họ, khoảng cách quá gần khiến nhịp họ tim đập liên hồi. Ánh mắt Yên Thư không giấu nổi dao động. Sở Yên cũng vậy cô không quay đi, chỉ nhìn cô ấy, một cách rõ ràng và mãnh liệt.
Cả hai dường như cùng nghiêng về phía nhau, rất khẽ, rất chậm, gần hơn, gần hơn nữa...
Rengggggg—
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, cắt ngang toàn bộ bầu không khí. Yên Thư giật mình, vội vàng lui lại, tay thọc vào túi lấy điện thoại. Sở Yên cũng bất giác lùi một bước, quay mặt đi, khẽ ho nhẹ để che giấu sự bối rối.
"Tôi... tôi đi pha thêm cà phê" cô lắp bắp.
Yên Thư đáp lời bằng một cái gật đầu nhanh, đưa máy lên tai nghe cuộc gọi nhưng tay kia lại siết chặt như để níu lại cảm giác vừa vuột qua...Một nhịp chệch tim... rồi lại trở về nhịp đập cũ, nhưng không còn giống như trước nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro