CHƯƠNG 29: XÓT XA
Sở Yên lên nhà, ánh đèn vàng nhạt trong phòng khách rọi lên khuôn mặt mệt mỏi của cô. Cô đặt chìa khóa lên kệ, tháo áo khoác, rồi ánh mắt vô thức dừng lại trên chiếc hộp bánh được đặt ngay ngắn trên bàn. Cô đứng đó một lúc, không động đậy.
Cái lạnh từ ngoài phố vẫn còn vương lại trên da nhưng trong tim... lại dấy lên một chút ấm áp không tên.
Sở Yên cầm điện thoại, mở khung trò chuyện với Yên Thư. Ngón tay cô lướt qua bàn phím một cách chần chừ, rồi cuối cùng nhấn gửi:
"Cảm ơn Thanh tra vì hộp bánh."
Ở đầu bên kia, Yên Thư vừa mới thay đồ, đang nằm dài trên giường cuộn mình trong chăn.
Tiếng ting của tin nhắn vang lên.
Cô bật dậy, ánh mắt rạng rỡ nhìn dòng chữ đơn giản trên màn hình.
"Aaa! Cô ấy nhắn lại rồi!!!" Yên Thư reo lên như một đứa trẻ vừa nhận được món quà yêu thích nhất.
Yên Thư bấm vào khung chat, lòng vẫn còn lân lân vì tin nhắn của Sở Yên. Không cần suy nghĩ nhiều, cô gõ một dòng ngắn gọn, đúng với tâm trạng đang dâng trào:
"Miễn sao em thích là được "
Gửi xong, cô tựa đầu vào gối, khoé môi khẽ cong lên trong ánh đèn vàng dịu nhẹ của phòng ngủ.
Tin nhắn của Sở Yên đến sau vài phút im lặng: "Ngủ ngon nhé."
Yên Thư nhìn chằm chằm vào màn hình. Một chấm xanh lạnh lùng bên cạnh tên người ấy. Không biểu cảm, không emoji, không dư vị.
Cô thở dài, lăn qua lăn lại trên giường.
"Ít ra là cô ấy nhắn lại... vẫn hơn bị lơ đẹp," cô tự an ủi, tay ôm chặt gối ôm như ôm lấy một chút thắng lợi mong manh.
----------------
Cuối đông, hàng cây đổ lá đỏ, lá rơi rụng đầy mặt đường. Mùa đông lạnh giá càng khiến tâm trạng của người ta dễ trở nên u sầu và ảm đạm.
Sở Yên bước xuống lễ tân vào buổi chiều muộn sau một cuộc họp dài đầy mệt mỏi. Nhân viên lễ tân đưa cho cô một ly trà gừng mật ong được ủ ấm trong họp chuyên dụng cùng một bó cúc họa mi trắng tinh khôi, nhỏ nhắn mà dịu dàng và cả lời nhắn với nét chữ quen thuộc: "Trời lạnh nhiều, ra ngoài nhớ mặc ấm nhé".
"Có người gửi cho cô" cô gái lễ tân mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý.
Sở Yên nhìn tên người gửi, một thoáng bất ngờ hiện lên trong ánh mắt. Cô nhẹ nhàng nhận lấy, tay khẽ vuốt nhẹ những cánh hoa mỏng manh như tâm trạng mình lúc này. Cô không biết minh nên vui hay buồn. Vui — vì có người quan tâm. Buồn — vì người đó là Yên Thư, là người mà cô đang cố tránh khỏi, dù trong lòng chưa bao giờ dứt.
Trên đường trở về văn phòng, cô dừng bước vài lần. Trong đầu chỉ vang vẳng một câu hỏi: "Mình có nên đón nhận tình cảm này không?"
Sở Yên thẫn thờ ôm bó hoa cùng túi trà trong tay, bước vào thang máy với ánh mắt lơ đãng, tâm trí còn đang vướng mắc đâu đó nơi những cánh hoa cúc họa mi. Cánh cửa vừa sắp khép lại thì Diệp Mẫn Nhi sải bước vào, dáng vẻ sắc sảo quen thuộc.
Cô liếc nhanh một lượt, bắt gặp bó hoa trên tay Sở Yên, môi khẽ cong thành nụ cười nửa miệng:
"Cô Sở Yên dạo này làm được vài dự án, vị thế khác nhiều rồi ha. Có người tặng hoa, tặng quà... thật đáng ganh tỵ."
Giọng nói ngọt mà sắcnhư được bọc đường bên ngoài viên thuốc đắng. Sở Yên khẽ siết tay quanh bó hoa, giữ gương mặt bình thản như chưa từng bị chạm vào nỗi lòng.
"Phó tổng Diệp, Sở Yên chỉ là đóng góp ít công sức, không đáng kể. Hoa chỉ là do một ngươi bạn mua vì vô tình thấy thôi ạ" cô đáp nhẹ.
Mẫn Nhi cười khẽ, đôi mắt sáng lên một tia trêu đùa:
"Người bạn này của Cô quả thực la có tâm đấy, hoa cúc họa mi à? Mùa này mà kiếm được cũng công phu đấy. Tôi còn chưa được ai để tâm kỹ đến vậy."
Tiếng "ting" của thang máy vang lên, cửa mở. Diệp Mẫn Nhi bước ra trước, không nói thêm gì. Trong thang máy còn lại một mình Sở Yên, đôi tai cô đỏ lên — có thể vì lạnh hoặc vì câu nói của Diệp Mẫn Nhi như chạm đúng nơi tim đang mơ hồ rung động.
Cô tự hỏi... người gửi, có biết mình đang khiến trái tim này xao động?
Sở Yên trở về phòng làm việc, bước đi chậm rãi như thể mang theo chút gió lạnh bên ngoài. Cô đặt bó cúc họa mi vào chiếc lọ thủy tinh nhỏ nơi góc bàn, rồi mở nắp ly trà, nhấp một ngụm. Hương gừng cay nhẹ nơi đầu lưỡi, vị ngọt dịu và ấm nóng khiến lòng cô dịu lại đôi chút.
Không khí trong phòng lại không dịu như thế.
Dù cố tỏ ra bận rộn, ai nấy đều không giấu được ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía bàn cô. Một vài lời xì xầm rì rầm vang lên:
"Hoa với trà? Ai mà tinh tế dữ vậy trời."
"Tôi cá là người kia phải biết rõ sở thích của chị Sở Yên lắm luôn đó."
"Hình mẫu lý tưởng của chị Sở Yên là kiểu gì ta? Chắc kiểu trầm ổn, ga lăng, biết chăm sóc người khác ấy nhỉ?"
"Có khi nào là đồng nghiệp trong công ty mình không?"
Sở Yên nghe hết, cô không phản ứng gì, chỉ im lặng nhấp thêm ngụm trà. Đôi mắt nhìn vào màn hình máy tính nhưng trong đầu thì trôi nổi những suy nghĩ khác, về ánh mắt Yên Thư hôm trước, về hộp bánh và về chính mình. Cô phải làm sao để đoạn tuyệt đoạn tình cảm này đây?
Buổi chiều tan tầm, không biết tự bao giơ Yên Thư đã đứng chờ Sở Yên, ánh mắt cô dịu dàng nhưng không giấu nổi sự chờ đợi. Khi thấy Sở Yên bước ra, cô mỉm cười, hơi ngập ngừng một chút.
"Sở Yên, tan làm à, tôi biết một nhà hàng Nhật rất ngon. Tôi muốn mời em đi ăn tối, có được không..." Yên Thư vừa nói vừa nhìn cô với đôi mắt thành thật, tràn đầy mong muốn.
Nhưng phản ứng của Sở Yên lại không như cô mong đợi. Sở Yên bỗng nhiên cảm thấy hơi thở của mình như bị nghẹn lại một chút. Sở Yên nhìn Yên Thư, ánh mắt vẫn không thay đổi, nhưng lời nói của cô lại lạnh lùng đến lạ:
"Xin lỗi, thanh tra, thanh tra và tôi không quá thân thiết như vậy" cô nói, giọng đều đều nhưng đầy kiên quyết. "Tôi cảm ơn thanh tra về những quan tâm, những lo lắng trong thời gian qua, nhưng tôi nghĩ chúng ta không hợp nhau đâu."
"Thanh tra nên tập trung vào công việc của mình," cô nói dứt khoát, không muốn để câu chuyện đi xa thêm nữa. "Cảm ơn thanh tra vì đã gửi hoa và trà nhưng lần sau đừng làm như vậy nữa."
Yên Thư đứng lặng người, ánh mắt cô chợt mờ đi. Cô muốn nói gì đó nhưng chỉ có sự im lặng bao trùm. Sở Yên bước đi tiếng giày cao gót gõ đanh từng nhịp lên vỉa hè như gõ thật sau vào tim Yên Thư. Yên Thư đứng bất động, mắt nhìn theo bóng Sở Yên đang bước đi, cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng khiến cô không thể thốt lên lời. Nhưng rồi, một cảm giác thôi thúc lạ kỳ khiến cô không thể cứ đứng yên đó. Cô vội vàng bước theo, nhanh chóng gọi với:
"Sở Yên, đợi đã!"
Sở Yên dừng lại nhưng không đầu vì cô sợ phải đối mặt với ánh mắt của Yên Thư, sợ cô lại mềm lòng. Cô cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Yên Thư phía sau mình và hiểu được cảm xúc đang dâng trào trong lòng Yên Thư lúc này.
"Xin lỗi, Sở Yên," Yên Thư bắt đầu, giọng cô khẽ run rẩy, "Vì nụ hôn hôm đó... Tôi... tôi không biết phải nói gì nữa, nhưng tôi thật sự xin lỗi."
Sở Yên thở dài. cô cắt lời Yên Thư ngay khi cô định nói tiếp:
"Tôi đã nói rồi, giữa chúng ta chẳng có việc gì cả." Giọng cô vững vàng, như khẳng định một sự thật không thể thay đổi. "Thanh tra đừng bận tâm. Cảm ơn vì đã quan tâm nhưng tôi không cần. Việc tôi giúp thanh tra đêm đó chỉ là tình cờ, ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ làm như vậy, thanh tra không cần phải mang ơn tôi đâu. Tất cả... hãy xem như là chưa từng có việc gì cả..."
Những lời đó như một lưỡi dao vô hình cắt vào trái tim Yên Thư. Cảm giác bị đẩy ra xa, bị từ chối, khiến lòng cô như thắt lại. Yên Thư nuốt nghẹn, không biết phải làm sao để giải thích những gì đang lấp đầy trái tim mình.
Cô chỉ đứng lặng im, không thể nói thêm câu nào. Sở Yên quay đi, không một lần ngoái lại, để lại Yên Thư trong sự im lặng dày đặc, nơi những cảm xúc rối bời chưa bao giờ rõ ràng đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro