CHƯƠNG 34: TRAO ĐỔI
Sở Yên nhanh chóng tắt laptop chuyên dụng, nhét các thiết bị cần thiết vào balo. Cô đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, cấp tốc tiến về cảng Tây Thành.
Bầu trời đêm lạnh buốt, tối đặc như mực. Sở Yên bám vào khung thép cũ kỹ của cần cẩu, leo lên một cách nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Gió từ biển thổi vào lạnh buốt. Đến một vị trí đủ cao, cô dừng lại, mở balo, lôi ra chiếc flycam cỡ nhỏ. Trong bóng tối, bàn tay cô linh hoạt lắp ráp, khởi động máy.
Một tiếng "vù" rất nhỏ vang lên, cánh quạt xoay tròn.
Bật chế độ hồng ngoại.
Màn hình hiển thị trước mắt cô lập tức chuyển thành những mảng sáng tối khác nhau. Sở Yên siết chặt tay cầm, điều khiển flycam bay dọc theo bến tàu. Ánh mắt cô căng thẳng dán vào màn hình.
Một chiếc tàu chở hàng bỏ hoang.
Một chiếc thuyền đánh cá nhỏ.
Một vài kho hàng cũ kỹ...
Flycam tuần tra một lượt, kéo dài suốt cả khu vực bến nhưng không phát hiện điều gì bất thường.
Sở Yên khẽ cắn môi, lòng thắt lại vì thất vọng. Đôi tay cầm điều khiển có chút run nhẹ vì lạnh và áp lực.
"Không thể nào..."
Cô nghiến chặt răng, ánh mắt như muốn xuyên thủng màn đêm.
Sở Yên điều khiển flycam quay trở lại điểm xuất phát, ánh mắt đượm buồn vì thất vọng.
Đúng lúc ấy, ở mép màn hình, cô vô tình phát hiện một tia sáng rất mờ, như một vệt lân tinh mỏng manh trong biển đêm.
Ánh sáng đó đến từ phía cuối vịnh, cách bờ khoảng năm trăm mét. Sở Yên lập tức điều chỉnh hướng bay, thận trọng tiến lại gần.
Một chiếc du thuyền cỡ trung, màu trắng bạc, lặng lẽ neo đậu giữa lòng biển đen. Trên boong, qua chế độ hồng ngoại, cô thấy thấp thoáng bốn đến năm bóng người.
Thân hình bọn chúng to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, từng kẻ đều trang bị vũ khí tận răng. Thậm chí còn có kẻ đang tuần tra vòng ngoài. Sở Yên hít sâu một hơi, trái tim đập dồn dập.
"Chính là chúng."
Không chần chừ, cô nhanh chóng điều khiển flycam chụp liên tiếp nhiều bức hình từ các góc độ khác nhau.
Kèm theo đó, cô lưu lại vị trí định vị GPS chính xác.
Sở Yên rút từ trong balo ra một chiếc điện thoại dự phòng, chiếc máy nhỏ gọn nhưng được cài sẵn phần mềm bảo mật cao cấp. Cô khởi động máy, ánh sáng nhợt nhạt hắt lên gương mặt căng thẳng của cô trong màn đêm. Ngón tay cô nhanh nhẹn lướt trên bàn phím, nhập vào một dãy số đã quá quen thuộc.
Cô bật chế độ biến đổi giọng che giấu toàn bộ âm sắc thật.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng kết nối. Chưa đầy ba hồi chuông, Yên Thư đã bắt máy.
Giọng Sở Yên vang lên, lạnh lùng và ngắn gọn:
"Thanh tra Phạm Yên Thư. Tôi là Trăng Lạc. Mười lăm phút nữa, tôi sẽ gửi cho cô vị trí của bọn trẻ. Tôi muốn cô xem một mình. Cẩn thận, có tay trong."
Yên Thư còn chưa kịp lên tiếng đáp, đầu dây bên kia đã tắt phụt. Cô kinh ngạc, lập tức gọi lại nhưng chỉ nhận được tín hiệu báo tắt máy.
Không chần chừ, Yên Thư nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi phòng họp, quay về phòng làm việc cá nhân để tránh ánh mắt soi mói.
Vừa ngồi xuống ghế, một tiếng "ting" khẽ vang lên. Hòm thư điện tử riêng của cô xuất hiện một email mới không có tiêu đề, không có người gửi.
Yên Thư mở thư ra.
Bên trong là một tệp đính kèm: hình ảnh chi tiết chụp chiếc du thuyền cùng tọa độ GPS cực kỳ chính xác.
Cô hít sâu một hơi, cảm giác bất an xen lẫn với tia hy vọng le lói.
"Trăng Lạc... rốt cuộc cô là ai? Và vì sao lại giúp tôi?"
Đồng hồ vừa điểm 22:00 giờ.
------
Cả đội đặc nhiệm đã bắt đầu hành động.
Sở Yên ngồi trên cần cẩu sắt cao, hai mắt dán chặt vào màn hình điều khiển flycam. Qua ống kính hồng ngoại, cô thấy những bóng người áo đen di chuyển âm thầm, nhanh nhẹn, lặng lẽ áp sát chiếc du thuyền giữa vịnh. Mọi đang tiến triển đúng kế hoạch nhưng... Yên Thư đâu?
Sở Yên nhíu mày, cảm giác bất an chợt dâng lên. Cô mở laptop cá nhân, kết nối vào hệ thống định vị riêng cài trong điện thoại Yên Thư. Một chấm sáng nhấp nháy hiện lên bản đồ. Hiển thị vị trí gần kho hóa chất Thành Nam.
Sở Yên chết lặng trong khoảnh khắc.
"Chuyện gì đang xảy ra?!"
Không kịp suy nghĩ thêm, cô thu dọn flycam, laptop và tất cả thiết bị, nhét vội vào ba lô.
Chỉ trong vòng vài giây, cô đã nhảy xuống khỏi cần cẩu, thân hình nhanh nhẹn luồn lách qua những container chất cao thành núi. Bóng Sở Yên lao nhanh vào màn đêm, hướng thẳng về kho hóa chất Thành Nam.
---------
Tại kho hóa chất Thành Nam. 22:45p
Đội đặc nhiệm gồm sáu đồng chí cùng Yên Thư và Ngô Đình Huy vừa tới nơi. Không khí nồng nặc mùi hóa chất bốc lên gay gắt, đặc quánh đến mức khó thở.
Giữa bóng tối lờ mờ, một bảng hiệu led lập lòe sáng, nổi lên dòng chữ đỏ như máu:
"Chỉ một người được tiến vào."
Không ai nói một lời. Cả đội đều quay sang nhìn Yên Thư, ánh mắt ngầm hiểu nhưng đầy lo lắng. Yên Thư hít sâu một hơi, bàn tay siết chặt khẩu súng bên hông.
Trước mắt cô, cánh cửa sắt khổng lồ đóng kín, tựa như cái miệng quái vật đang há rộng chờ nuốt chửng bất cứ ai dám bước vào.
Phía sau, Ngô Đình Huy bị còng tay, bị hai đồng chí khác kèm chặt, ánh mắt hắn ta lấp lóe vẻ khoái trá quái dị.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro