CHƯƠNG 35: LẬT BÀI
Quách Minh Hạo tiến lên một bước, ánh mắt cương quyết, không hề dao động. Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Yên Thư, giọng nói chắc nịch vang lên trong không gian căng thẳng.
"Thanh tra, để tôi vào!" anh nói, mỗi từ như được đẩy ra từ tận sâu trong trái tim: "Tôi không còn người thân, dù có chuyện bất trắc gì xảy ra, cũng không ai phải buồn. Mọi người còn gia đình, hãy ở lại."
Cả đội im lặng. Ánh mắt họ đồng loạt chuyển về phía Minh Hạo, không thể giấu đi sự ngỡ ngàng và cảm giác nặng nề trong lòng. Đó là sự hy sinh không thể nào nói thành lời. Mỗi người trong đội đều biết rằng, chiến đấu không phải chỉ để bảo vệ bản than mà là để bảo vệ những người xung quanh và Minh Hạo, không có gì để mất. Anh không còn bất kỳ người thân nào để trở về, chỉ còn lại nghĩa vụ và sự dũng cảm. Sự quyết tâm trong từng câu nói của anh, sự hy sinh ấy khiến không khí nặng nề hơn bao giờ hết. Yên Thư nhìn anh bằng ánh mắt đầy sự quyết tâm:
"Minh Hạo, chúng ta đều có nhiệm vụ, không ai đơn độc trong cuộc chiến này. Tất cả chúng ta đều có lý do để chiến đấu. Cậu không phải gánh vác mọi thứ một mình."
"Chúng ta đi cùng nhau" Yên Thư lên tiếng, ánh mắt kiên quyết. "Nếu anh đi, tôi cũng sẽ đi"
Gương mặt Minh Hạo chợt hiện lên một nét khó xử. Anh đứng im, hai tay siết chặt, anh nhìn về phía Yên Thư:
"Nhưng..."
Chưa kịp để lời nói của Minh Hạo phát ra hết, Yên Thư đã cắt ngang, giọng nói mạnh mẽ nhưng đầy quyết đoán:
"Tôi và Minh Hạo sẽ vào trong. Mọi người hãy ở ngoài hiểm trợ, nhớ không được tự ý xông vào."
Mọi ánh mắt lập tức chuyển hướng về Yên Thư. Những đồng đội của cô, những chiến sĩ đã cùng cô trải qua biết bao nhiêu trận chiến, giờ đây lại không thể nói ra lời nào. Họ nhìn cô với ánh mắt đầy kính trọng, tựa như đang nhìn một người lãnh đạo kiên cường, một thanh tra trẻ đầy nghị lực và tài năng.
Ánh mắt ấy không chỉ là sự phục tùng, mà là sự tin tưởng tuyệt đối. Họ biết rằng Yên Thư không bao giờ đưa ra quyết định thiếu cân nhắc và khi cô đã quyết định, thì chắc chắn đó là điều đúng đắn nhất.
Yên Thư và Minh Hạo chỉ kịp trao cho nhau một cái nhìn quyết đoán, rồi cả hai cùng với Ngô Đình Huy đang bị còng tay bước về phía cánh cửa, nơi những thử thách mới đang chờ đón họ. Tiếng giày vang vọng trên nền xi măng bẩn thỉu, hòa với tiếng kẽo kẹt u ám phát ra từ cánh cửa sắt dần mở ra. Họ bước vào bên trong.
Cả ba người bước vào nhà xưởng, không khí ẩm thấp và nặng nề như bao trùm lấy họ. Mùi hóa chất nồng nặc từ những thùng chứa chất lỏng chưa rõ nguồn gốc bay lên, khiến không gian thêm phần ngột ngạt. Những thùng hóa chất được chất đống, xếp chồng lên nhau, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự gọn gàng hay quy tắc. Ánh sáng mờ nhạt từ đèn trần nhà yếu ớt rọi xuống. Cả không gian yên lặng đến lạ thường, không một tiếng động, chỉ có tiếng bước chân của họ vang lên đều đều trên sàn nhà lạnh lẽo.
Ngô Đình Huy đang bị Minh Hạo áp giải, gương mặt hắn không chút sợ hãi, ngược lại, một nụ cười khẩy nở trên môi như thể hắn không có gì phải lo lắng. Giọng hắn vang lên, đậm chất chế giễu: "Cám ơn Thanh tra, thời gian qua đã đối xử tốt với tôi, nhưng chút nữa thôi, chúng ta phải tạm biệt nhau rồi."
Yên Thư đứng im, đôi mắt lạnh lùng hướng về Ngô Đình Huy. Cô mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười kỳ lạ, không chút ấm áp, lạnh lùng đến đáng sợ, cô nói, giọng cứng rắn:
"Ngô Đình Huy, Tôi cho anh biết, cái ác thì không bao giờ có thể thoát tội trước luật pháp."
Lời nói của Yên Thư như một lời tuyên án, không thể chối cãi. Ngô Đình Huy chỉ cười nhạt, dường như không mấy bận tâm với những gì cô vừa nói.
Yên Thư quay sang Minh Hạo, ánh mắt của cô ra lệnh.
"Minh Hạo, chúng ta ra ngoài thôi, Kiến Thành và thông báo các con tin đã được giải cứu an toàn."
Ngô Đình Huy sửng sốt, mặt trắng bệch. Gương mặt Minh Hạo đột ngột biến sắt, ánh mắt lạnh lùng. Hắn nhanh chóng rút súng, chĩa thẳng vào đầu Ngô Đình Huy. Cảnh tượng xảy ra quá nhanh, Yên Thư không kịp phản ứng, chỉ có thể đứng yên, sửng sốt trước hành động đột ngột của Minh Hạo. Cô không thể tin vào mắt mình, trong khoảnh khắc ấy, tất cả như dừng lại. Minh Hạo nhìn Yên Thư, giọng nói của hắn không nhanh nhưng lại đầy kiên quyết:
"Thanh tra, nơi này không phải là nơi muốn đến là đến, muốn đi là đi."
Hắn nhấn mạnh từng từ, ánh mắt không hề có chút thương cảm nào. Yên Thư nhìn Minh Hạo, sự ngạc nhiên biến thành hoang mang trong lòng. Mọi thứ dường như sụp đổ trong khoảnh khắc ấy.
"Minh Hạo... cậu..."
Cô không thể nói hết câu, chỉ có thể ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt đầy sự nghi hoặc.
Minh Hạo lộ rõ bản chất thật, nụ cười trên môi hắn như một vết dao sắc bén cắt vào không khí căng thẳng.
"Lẽ ra, cô nên để tôi một mình vào đây!" Minh Hạo nói, giọng hắn trầm và đều đặn. "Sau đó tôi sẽ giết chết Ngô Đình Huy. Cô kiên quyết đi theo để làm gì? Được, nếu cô đã muốn, tôi giết Ngô Đình Huy trước, sau đó, sẽ đến cô. Sẽ nhẹ nhàng thôi thanh tra!"
Yên Thư đứng sững, sự ngỡ ngàng không thể che giấu trên khuôn mặt cô. Những lời hắn nói như một cú tát mạnh mẽ vào lý trí của cô. Cô không thể tin vào những gì mình đang nghe, không thể hiểu nổi, vì sao Minh Hạo lại trở thành kẻ như thế này. Tại sao? Vì lý do gì?
"Minh Hạo..." Cô cố gắng thốt lên, nhưng giọng cô nghẹn lại, "Vì điều gì chứ? Anh là một cảnh sát vì sao lại tiếp tay cho tội phạm?"
Minh Hạo không trả lời ngay lập tức, chỉ cười khẩy, âm thanh như một vết cắt trong không gian tĩnh lặng. "Cảnh sát ư?" Hắn nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo như băng. "Đúng, tôi đã từng là một cảnh sát. Nhưng cảnh sát tốt thì sao chứ? Tôi không như cô, có gia đình, có quyền thế. Tôi chỉ là một con chó theo chân cô mà thôi."
Câu nói đó như một mũi tên xuyên thẳng vào trái tim Yên Thư. Cô không biết phải phản ứng thế nào trước sự biến chất này của Minh Hạo. Hắn đã không còn là người đồng đội mà cô từng tin tưởng, không còn là cảnh sát mà cô đã từng cùng chung chiến tuyến.
Minh Hạo tiếp tục bước lại gần, ánh mắt đầy sự khinh bỉ, sự căm hận dâng lên trong từng lời hắn nói. "Cô nghĩ cô là ai, Yên Thư? Cô nghĩ vì gia đình cô, vì quyền lực cô có mà cô có thể đứng trên tất cả mọi người? Cô không hiểu, cô không biết, cuộc sống ngoài kia không như những gì cô thấy đâu." Hắn hít một hơi dài, rồi nhếch mép cười "Khi cô có tiền, cô sẽ có tất cả những gì cô muốn"
Yên Thư nhìn hắn, một phần trong cô vẫn không muốn tin vào điều này, nhưng sự thật trước mắt lại quá rõ ràng. Minh Hạo, một cảnh sát từng là đồng đội của cô, giờ lại trở thành kẻ phản bội.
Minh Hạo đưa súng lên đầu Ngô Đình Huy, chuẩn bị bóp cò:
"Không được nổ súng!" Yên Thư hét lên.
Minh Hạo nhìn cô bằng ánh mắt điên loạn: "Được, nếu cô sợ thấy cảnh tôi giết hắn thì để tôi xử cô trước" sau đó hắn tiện tay đánh ngất Ngô Đình Huy.
Minh Hạo đứng đó với ánh mắt lạnh lùng, tay cầm súng chĩa thẳng vào đầu Yên Thư. Hắn không một chút do dự, chỉ cần bóp cò, tất cả sẽ kết thúc. Đôi mắt hắn đầy sự quyết tâm. Yên Thư không thể tin nổi rằng mình đang đứng trước nòng súng của chính người đồng đội nhưng cô cũng không hề sợ hãi.
Ngay khi Minh Hạo chuẩn bị bóp cò, Yên Thư nhanh như chớp đá mạnh vào tay hắn, làm hắn mất thăng bằng. Viên đạn bay lệch, không trúng đích mà thay vào đó đã trúng một thùng hóa chất gần đó. Một tiếng nổ lớn vang lên, khiến cả căn xưởng rung chuyển. Ngọn lửa bùng lên, ánh sáng rực rỡ như một ngọn đuốc khổng lồ xé tan bầu trời đen kịt, ánh sáng phản chiếu khắp không gian xung quanh.
Cả Yên Thư và Minh Hạo bị văng ra, cơ thể bị ném sang một bên như những con rối. Tiếng nổ vẫn vang vọng trong không gian, khói và lửa bao trùm, xưởng hóa chất giờ chỉ còn là một đám cháy dữ dội, những ngọn lửa cao ngút trời.
Yên Thư cảm thấy đầu óc mình choáng váng. Cô ngất đi, cơ thể không còn sức lực để chống chọi. Minh Hạo, dù đã bị ném ra xa, vẫn nằm im, đôi mắt không còn nhìn rõ nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức.
Một bóng dáng quen thuộc lao tới. Là Sở Yên. Cô không mất thời gian suy nghĩ nhanh chóng lao tới chỗ Yên Thư không chần chừ, lập tức bế Yên Thư lên bắt đầu lao qua biển lửa.
Lửa cháy rực xung quanh nhưng Sở Yên không hề sợ hãi, đôi mắt cô tập trung vào mục tiêu duy nhất: đưa Yên Thư ra ngoài an toàn. Cô băng qua những đám lửa, cơ thể nhanh nhẹn như thể đã luyện tập qua những tình huống nguy hiểm này hàng ngàn lần. Những đợt sóng nhiệt hắt lên từ mặt đất, khiến không khí càng thêm ngột ngạt, nhưng Sở Yên không chùn bước, chỉ có mục tiêu duy nhất là chạy đến cuối xưởng hóa chất, nơi có lối thoát. Khi những bước chân của cô đặt lên nền đất bên ngoài, cô thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, cô không còn nghĩ đến những thứ xung quanh nữa, chỉ quan tâm đến Yên Thư.
Cảm nhận được âm thanh bước chân và tiếng gọi vội vã vang lên: "Thanh tra, Thanh tra...!" Cô nhẹ nhàng đặt Yên Thư xuống đất. Nhìn Yên Thư vẫn đang trong trạng thái bất tỉnh trong lòng Sở Yên không khỏi lo lắng nhưng cô tự nhắc bản thân phải nhanh chóng rời để tránh bị phát hiện.
Sở Yên nhanh chóng rời khỏi, nhẹ nhàng như cơn gió đêm đông. Cô di chuyển qua những góc khuất không để lại dấu vết.
Lúc sau, cô đứng từ xa, nơi không ai có thể nhìn thấy. Cô đứng đó, đôi tay nắm chặt, lặng lẽ quan sát tình hình. Cô chứng kiến cảnh các đồng đội của Yên Thư vội vã đưa cô lên xe cấp cứu. Đèn xe khuất dạng trong bóng tối. Cô không thể không thở phào, đôi mắt nhìn theo chiếc xe cấp cứu, lòng lo lắng không nguôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro