CHƯƠNG 60: SA LƯỚI
Yên Thư đang ngồi lặng yên bên mép giường, tay vẫn cầm cuốn sổ. Ánh mắt cô mờ đục trong dòng suy nghĩ rối bời.
"Thanh tra!" một giọng gọi khẽ nhưng gấp gáp vang lên, kéo cô khỏi cơn trầm tư.
Cô đứng dậy bước nhanh đến khu vực tủ quần áo, nơi một đồng chí cảnh sát đang cúi người kiểm tra kỹ lưỡng.
"Tôi vừa phát hiện một ngăn kéo ở sau lớp quần áo mùa đông" người đó nói, tay chỉ vào sát mép tủ.
Một ngăn kéo nhỏ bằng thép được ngụy trang kỹ lưỡng:
"Ngăn kéo bị khóa. Chúng ta chỉ có thể phải phá khóa."
Yên Thư gật đầu. "Làm đi. Cẩn thận."
Một dụng cụ nhỏ được lấy ra. "Cạch" tiếng khóa bật ra khô khốc, cả đội lập tức nín thở, ánh đèn pin soi thẳng vào bên trong ngăn kéo bí mật vừa được mở. Nhưng bên trong hoàn toàn trống rỗng. Không có tài liệu. Không có thiết bị. Không có gì ngoài một lớp bụi mỏng. Một đồng chí buột miệng:
"Lạ thật... rõ ràng là chỗ này được thiết kế để giấu gì đó."
Yên Thư không nói gì, chỉ nhìn trân trân vào khoảng trống ấy. Sự trống rỗng đó... giống như cảm giác trong lòng cô lúc này. Phải chăng có ai đó đã đến đây trước? Hay chính Sở Yên đã lấy đi mọi thứ... trước khi rời đi?
Dù thế nào, cô càng chắc chắn rằng:
Sở Yên không phải là một người vô tội tình cờ bị cuốn vào. Cô ấy biết rất rõ mình đang làm gì.
...
Không biết đã thiếp đi bao lâu, Sở Yên mơ màng mở mắt, đôi mi khẽ chớp giữa ánh sáng lờ mờ rọi qua khung cửa sổ cũ. Mùi gỗ cũ, mùi sông nước và cả mùi ẩm ướt của không khí khiến cô thoáng giật mình. Cô đang nằm trên một chiếc giường tre mộc mạc, cơ thể cô ê ẩm. Gắng gượng ngồi dậy, cô đưa mắt nhìn quanh.
Đây là một căn nhà nhỏ ven sông, tường vách bằng gỗ đã cũ kỹ, sàn nhà có vài chỗ bị mòn vì thời gian. Từng âm thanh bên ngoài như tiếng nước vỗ bờ, tiếng mái chèo xa xa, tiếng chim sớm... hòa vào nhau tạo nên một sự yên bình kỳ lạ giữa mớ hỗn loạn trong lòng cô.
Cửa buồng khẽ mở, một người phụ nữ chừng ngoài ba mươi tuổi bước ra, trên người còn mặc nguyên bộ đồng phục lao động của công ty vệ sinh môi trường. Chị ấy nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, cất giọng:
"Cẩn thận, em đã thấy trong người khỏe hơn chưa?"
Sở Yên gật đầu khẽ, giọng cô khàn đặc:
"Cám ơn chị... em ổn. Là chị đã cứu em sao?"
Chưa kịp nghe câu trả lời, một người đàn ông trung niên bước vào từ bên ngoài, tay cầm theo một túi thuốc nhỏ, miệng nở nụ cười hiền lành:
"Là anh. Anh thấy em nằm ngất bên bờ sông. May mà còn thở."
Sở Yên vội cúi đầu:
"Cám ơn anh chị... em thật sự không biết cám ơn sao cho đủ..."
Người đàn ông xua tay, ánh mắt bỗng trầm xuống:
"Không, phải là anh cảm ơn em. Em còn nhớ phố đêm mấy tháng trước không? Có một tên cướp giật túi xách của một người phụ nữ... em đã ra tay giúp, còn khiến hắn bị bắt ngay tại chỗ."
Cô sững người, những ký ức rời rạc như vừa được ghép lại. Đôi mắt mở lớn, nhìn thẳng vào người đàn ông:
"Anh... là người hôm đó?"
Anh gật đầu, vẻ xấu hổ lẫn xúc động:
"Đúng, là anh. Sau đêm đó, anh bỏ nghề, quyết tâm làm lại cuộc đời. Hôm qua thấy em... anh nghĩ, có lẽ ông trời để anh trả ơn."
Sở Yên gạt nhẹ tấm chăn mỏng sang một bên, cô cố gắng chống tay để ngồi dậy và đặt chân xuống nền gạch cũ. Vừa định đứng lên, hai vợ chồng kia đã vội ngăn lại.
"Em muốn đi đâu?" người đàn ông hỏi, giọng đầy lo lắng.
Sở Yên cúi đầu, ánh mắt kiên quyết nhưng không giấu được sự cảm kích:
"Cám ơn anh chị đã giúp em nhưng em không thể ở lại được... Em không muốn làm liên lụy đến hai người."
Người đàn ông trầm giọng, ánh mắt phức tạp nhưng vẫn giữ sự điềm đạm:
"Anh biết em là ai. Em chính là Trăng Lạc... là người dám đứng lên chống lại bất công. Em vì công lý mà lên tiếng nhưng hiện tại cảnh sát đang phát lệnh truy nã, em đang gặp nguy hiểm. Bây giờ ra ngoài, em rất dễ bị phát hiện."
Sở Yên khẽ gật đầu, môi mím chặt:
"Chính vì thế... em không thể để mọi người bị cuốn vào chuyện này. Em phải đi."
Người phụ nữ tiến lại gần, cầm trong tay một phong bì nhỏ, đặt vào lòng bàn tay Sở Yên:
"Vậy thì em nhớ phải cẩn thận. Trong này có ít tiền mặt, em cầm lấy, đường phía trước không dễ đi đâu."
Sở Yên lắc đầu từ chối, giọng nghèn nghẹn:
"Em không thể nhận..."
Người phụ nữ siết nhẹ tay cô, ánh mắt chân thành, đầy xúc động:
"Em là ân nhân của anh ấy, của cả người dân vùng ven này. Chúng tôi không giúp được gì lớn lao nhưng ít nhất cũng không thể để em ra đi tay trắng."
Sở Yên nhìn hai con người trước mặt những người chẳng hề quen biết, chẳng nợ cô điều gì mà lòng trào dâng cảm xúc. Cô nhận lấy phong bì, ánh mắt lay động:
"Cảm ơn anh chị... Em sẽ không bao giờ quên."
Gió sáng sớm từ khung cửa lùa vào, thổi tung vài tờ giấy trên bàn, mang theo cả một tia hi vọng mong manh giữa những ngày bão giông sắp tới.
...
Trong lòng căn cứ ngầm của Bạch Ảnh, ánh sáng mờ ảo hắt từ các bóng đèn công nghiệp treo lủng lẳng trên trần nhà tạo nên một bầu không khí nặng nề như bị đông cứng. Giữa phòng là một chiếc bàn làm việc bằng gỗ bóng loáng, sau bàn, một người phụ nữ với mái tóc dài uốn nhẹ, vận bộ tây trang trắng không tì vết, ngồi vắt chéo chân, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình lớn treo trên tường. Màn hình đang chiếu tin tức nóng hổi: Truy nã Trăng Lạc, nghi phạm là Nguyên Sở Yên, nhân viên văn phòng của tập đoàn Noxis.
Cánh cửa sắt phía sau bật mở, một kẻ mặc đồ đen, bịt kín mặt, bước vào, cúi đầu kính cẩn:
"Bạch thủ lĩnh... kế hoạch giăng bẫy khử Trăng Lạc thất bại. Đội của Hắc Long đã bị cảnh sát tóm. Chúng ta nên làm gì tiếp theo?"
Người phụ nữ vẫn không nhìn hắn, giọng nói từ tốn nhưng vô cùng lạnh lẽo vang lên như dao cứa vào sương mù:
"Không hẳn là thất bại."
Cô đứng dậy, bước chậm rãi đến gần màn hình, đôi giày cao gót dội vang từng tiếng lạnh lẽo trong căn phòng rộng.
"Chúng ta đã đạt được mục tiêu quan trọng nhất xác định được thân phận thật sự của Trăng Lạc."
Cô quay đầu, ánh mắt sắc bén như mũi dao lướt qua tên bịt mặt:
"Cảnh sát giờ đang gắt gao truy lùng cô ta. Cả dư luận, cả bộ máy pháp luật đều đang bủa vây. Chúng ta không cần phải ra tay nữa, hãy để cảnh sát làm thay, ngày mà trăng lạc bị bắt thì mọi chuyện cũng kết thúc, sẽ không còn một ai đối đầu với Bạch Ảnh."
Một âm mưu mới lại được sắp đặt bởi người phụ nữ đầy toan tính.
...
Những ngày sau đó, không khí tại Cục Điều tra như bị phủ một lớp sương mù dày đặc. Cảnh sát vận dụng toàn bộ lực lượng từ đội tuần tra, điều tra hình sự đến phòng an ninh mạng đồng loạt truy tìm dấu vết của Trăng Lạc. Nhưng tất cả đều chìm vào im lặng đáng sợ.
Thẻ ngân hàng không giao dịch. Sóng di động không bắt được tín hiệu. Camera an ninh ở các bến xe, nhà ga, trạm thu phí đều vô vọng. Không có dấu hiệu cho thấy Trăng Lạc còn ở trong thành phố, nhưng cũng chẳng có bằng chứng nào chứng minh cô đã rời khỏi đó.
Tại văn phòng, Yên Thư ngồi lặng trước màn hình hiển thị hàng loạt tuyến đường và lệnh truy nã đỏ rực đang phát tán khắp nơi. Cô nắm chặt cây bút trên tay nhưng ngòi bút đã chẳng viết được gì suốt ba tiếng qua.
Cô biết rõ: người đó rất giỏi trong việc lẫn trốn. Nhưng cũng chính vì vậy... Yên Thư không thể ngừng nghĩ đến việc Sở Yên vẫn còn sống. Rồi một buổi chiều ba ngày sau, một bức thư nặc danh bất ngờ được chuyển đến bàn làm việc của cô.
Phong bì màu nâu nhạt, không dấu bưu cục, vài dòng chữ được đánh máy hiện lên:
"Yên Thư,
Nếu chị vẫn còn tin em, hãy đến công trường khu 2B, Tây Thành, lúc 23 giờ đêm mai.
Một mình."
Cô ngồi bất động, ánh mắt trượt dài qua từng dòng chữ. Trái tim như bị bóp nghẹt.
Công trường khu 2B, Tây Thành về đêm phủ một màu đen mịt lạnh lẽo. Những khối bê tông dang dở nằm ngổn ngang, giàn giáo rỉ sét lặng lẽ in bóng dưới ánh trăng nhợt nhạt. Đây từng là một dự án lớn bị bỏ hoang vì tranh chấp, nay trở thành mê cung hoàn hảo cho những cuộc gặp gỡ mờ ám.
Yên Thư đứng dưới chân một tòa nhà cũ, ánh đèn pin chập chờn quét qua khoảng tối trước mặt. Gió đêm hun hút luồn qua mái tóc cô, lạnh buốt và rối bời như chính lòng cô lúc này. Cô không biết mình đang mong đợi điều gì.
Một lời giải thích? Hay là một cuộc giáp mặt cuối cùng để chấm dứt tất cả?
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào khoảng tối phía trước, tay siết chặt chiếc vòng tay chỉ đỏ bên trong túi áo khoác.
Kim đồng hồ chậm rãi dịch chuyển, chỉ đúng 23 giờ 30 phút.
Đã hơn ba mươi phút kể từ thời điểm ghi trong bức thư nặc danh. Không một ai xuất hiện. Yên Thư vẫn đứng đó, ánh đèn mờ ảo của công trường cũ hắt lên gương mặt nghiêm nghị và phảng phất nét mỏi mệt. Cô siết chặt bàn tay, lòng nặng trĩu bởi cảm giác bất an xen lẫn thất vọng. Sương đêm ngày càng dày đặc. Những tấm kính vỡ loang lổ trên tầng cao phản chiếu ánh trăng nhòe nhạt, mọi thứ như chìm dần trong một màn sương mù không lối thoát. Gió lùa qua khe tường gạch cũ tạo nên những âm thanh rít rào như lời thì thầm của ký ức. Không gian quạnh vắng đến mức tiếng đồng hồ đeo tay cũng trở nên vang dội. Yên Thư khẽ thở ra, ánh mắt vẫn không rời khỏi lối vào khu công trình.
23 giờ 55 phút.
Gió lạnh mỗi lúc một buốt. Sương đêm dày đến mức che lấp cả những cột đèn mờ nhạt quanh công trình. Yên Thư nhìn đồng hồ lần nữa chỉ còn năm phút nữa là đến nửa đêm. Nhưng vẫn không có ai xuất hiện.
Cô đứng lặng thêm một lúc, đôi vai khẽ run lên vì lạnh, cảm xúc đang cuộn trào không tên. Trái tim cô như bị khoét sâu một lỗ rỗng, chỉ còn nỗi thất vọng và hy vọng bị rút cạn từng chút một.
Đây có phải là một cái bẫy? Hay chỉ là một trò đùa tàn nhẫn?
Cô không rõ nữa. Chỉ biết, từng bước chân rời khỏi khu công trình, đều nặng nề như đeo đá.
Lòng ngực Yên Thư nghẹn lại như có thứ gì không thốt ra nổi.
Ánh đèn phía sau cô nhòe dần trong sương. Gió thổi mạnh hơn. Yên Thư không ngoái đầu lại. Chỉ có tiếng bước chân cô vang vọng trong khoảng không trống rỗng.
Sau khi Yên Thư rời đi, khung cảnh trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Gió lùa qua những tấm tôn mục rỉ, phát ra âm thanh rin rít lạnh gáy. Từ một góc khuất của tòa công trình đối diện, Sở Yên chậm rãi bước ra, ánh mắt đăm chiêu.
Cô đã đến từ sớm. Không phải để gặp Yên Thư mà để tìm hiểu:
Ai đã mạo danh cô? Vì sao lại gửi thư nặc danh? Và mục đích thực sự là gì?
Nhưng đến phút cuối, vẫn chẳng có ai xuất hiện.
Một mùi âm mưu vẩn vương quanh đây. Cô cảm thấy bất an.
Kẻ đó là người của Bạch Ảnh, hay... có mục đích khác?
Sở Yên siết chặt bàn tay, toan rời khỏi thì:
Đèn bật sáng, ánh sáng mạnh từ đèn pin chiến thuật chiếu thẳng vào mặt cô. Giọng nói sắc lạnh vang lên giữa màn đêm:
"Trăng Lạc! Cô đã bị bao vây. Hãy đầu hàng để được khoan hồng!"
Sở Yên khựng lại. Ánh sáng rọi thẳng vào mắt khiến cô không thể nhìn rõ người phía trước.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ cả hai phía. Sở Yên giật mình nép sát vào vách tường, lồng ngực phập phồng dữ dội. Tim cô đập dồn, không phải vì sợ hãi mà vì nhận ra cô đã mắc bẫy. Đây là một cái bẫy được giăng ra để ép cô lộ diện.
Không chút do dự, cô quay lưng bỏ chạy, từng bước chân dội vang trên nền bê tông lạnh lẽo. Nhưng chưa kịp rẽ qua lối thoát, một thân ảnh quen thuộc bất ngờ chặn trước mặt cô.
Dưới ánh đèn trắng nhợt nhạt, người đó mặc cảnh phục chỉnh tề, mái tóc bị gió đêm hất nhẹ về sau, tay cầm chắc khẩu súng, nòng súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào cô là Yên Thư.
Ánh mắt kia không còn dịu dàng mà trở nên sắc lạnh. Sở Yên khựng lại, ánh mắt dao động một thoáng, rồi lập tức tránh né ánh nhìn ấy. Tim cô như có ai đó bóp nghẹt. Dù đã lường trước, dù đã chuẩn bị... nhưng khoảnh khắc đối mặt thật sự vẫn đau đớn đến nghẹt thở.
"Trăng Lạc! cô đã bị bao vây hãy đầu hàng!"
Giọng nói của Yên Thư vang lên rắn rỏi nhưng khẽ run nơi cuối câu.
Sở Yên mím môi, không nói một lời. Ánh mắt họ chạm nhau giữa ranh giới của tình yêu và công lý. Giữa một kẻ chạy trốn và người truy đuổi. Sở Yên thở ra một hơi như thể cuối cùng cũng buông bỏ gánh nặng mà cô đã mang suốt một thời gian dài đến nghẹt thở.
Cô chậm rãi đưa hai tay ra trước mặt. Đôi mắt ánh lên một tia dịu dàng sau cùng, giữa bao nhiêu hỗn loạn, giữa hàng loạt ánh đèn rọi vào thân hình mảnh khảnh của cô, chỉ còn lại một nụ cười nhợt nhạt, buồn bã.
"Cuối cùng... chị cũng bắt được em rồi."
Giọng cô nhẹ như gió, mang theo nỗi buồn không thể gọi tên.
Cảnh sát phía sau lao đến, nhưng Yên Thư vẫn đứng yên, như bị đóng băng giữa hiện thực và cảm xúc. Sở Yên nhìn cô, đôi mắt không oán trách, không hối hận, chỉ còn một tia hy vọng nhỏ nhoi... rằng người kia có thể hiểu, ít nhất là trong khoảnh khắc cuối cùng này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro