CHƯƠNG 8. CHIỀU TÀ
Công viên ven hồ chiều muộn lặng gió, chỉ còn vương lại ánh tà dương đỏ ửng trên mặt nước loang loáng. Trên hàng ghế đá cạnh lối đi lát gạch, hai người con gái ngồi cạnh nhau, yên lặng trong phút đầu như để lắng nghe thành phố thở nhịp chậm rãi cuối ngày.
Nguyên Sở Yên tựa nhẹ vào lưng ghế, tay cầm lon soda lạnh, mái tóc dài rũ xuống bờ vai, vẫn là dáng vẻ lười biếng thường ngày. Cô liếc sang người bên cạnh.
Phạm Yên Thư ngồi thẳng lưng, gương mặt nghiêng nghiêng dưới ánh chiều trông rất tĩnh lặng, hai tay đặt nhẹ trên đầu gối. Cô là người lên tiếng trước.
"Cô đánh rơi thẻ nhân viên... ở bệnh viện, cám ơn vì đã cứu tôi"
Sở Yên lúng túng:
"À... tôi chỉ tình cờ đi ngang. Không đáng kể đâu"
Yên Thư khẽ nhìn vào cánh tay của Sở Yên, lúc này được che bởi lớp áo Blazer nhưng vẫn lộ 1 vòng băng nhỏ:
"Cô thấy khỏe hơn chưa? Tay còn đau không?"
Sở Yên nhấc tay phải, khẽ vặn cổ tay như để kiểm tra rồi nhún vai:
"Không đau mấy. Bác sĩ của cô mát tay lắm."
Yên Thư mỉm cười, hơi cúi đầu:
"Ừ, bác sĩ Lâm Dịch Nghiêm là người tôi tin tưởng nhất. Cô may mắn đấy."
"Vậy sao... xem ra cô là người có mạng lưới quan hệ rộng rãi."
Yên Thư khẽ nghiêng đầu, nụ cười vẫn không rời môi:
" Cô cứu tôi trước, tôi chỉ đang trả ơn đúng cách."
Sở Yên khẽ cười "Vậy chúng ta huề nhé, tôi cứu Cô, Cô nhặt được thẻ của tôi, xem như không ai nợ ai."
Một lát sau, Yên Thư nhìn ra mặt hồ, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Lần trước tôi vẫn chưa kịp cảm ơn cô... vì đã cứu tôi. Nếu hôm đó không có cô, tôi thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra."
Sở Yên nhún vai.
"Vậy giờ cảm ơn rồi đấy. Dù sao rất vui được gặp Cô. Tôi là Nguyên Sở Yên"
"Tôi là Yên Thư. Làm ở cục điều tra... à, tạm gọi là vậy."
Sở Yên (hơi sững lại):
"Cảnh sát à?"
Yên Thư (nhìn cô cười):
"Có gì bất ngờ sao?"
Sở Yên (giả vờ bình thản):
"Không, chỉ là... không hợp với dáng vẻ của cô lắm."
Cả hai cùng bật cười khẽ. Không khí giữa họ dịu lại, gần gũi hơn một chút. Phía sau họ, thành phố Thiên Quang bắt đầu lên đèn những cột đèn đường dần sáng.
Phạm Yên Thư nhìn Sở Yên, nửa nghiêm túc nửa nói đùa:
"Cô vẫn còn sức ăn tối chứ? Tôi mời, xem như cảm ơn chính thức."
Nguyên Sở Yên liếc sang cô, nhướn mày:
"Không nên quá khách khí như vậy?"
"Tôi là người có lòng. Cô không ăn là phụ lòng tôi rồi.?"
Sở Yên bật cười, gật đầu:
"Được thôi. Cô chọn món đi nhưng miễn không quá cay là được. Tôi không ăn cay giỏi lắm"
Ánh đèn vàng trải dọc lối đi lát đá của khu phố cổ Bắc Thành, phản chiếu lên những mái ngói rêu phong và những chiếc đèn lồng đỏ lắc lư theo gió. Nơi đây là một trong những khu phố lâu đời nhất của Thiên Quang vừa mang nét cổ kính, vừa hòa vào nhịp sống hiện đại bằng những hàng quán san sát và mùi thơm hấp dẫn khắp các ngả.
Hai người con gái bước chậm rãi bên nhau, hòa vào dòng người nhộn nhịp. Họ dừng lại trước một quán ăn nhỏ ven đường, tấm biển cũ kỹ treo cao với dòng chữ sơn tay "Phố Quán Bắc Thành – Ẩm thực truyền thống". Mùi bún thang, chả giò và nước mắm pha đậm vị tỏa ra khiến bụng cả hai khẽ reo.
Bên trong quán, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên gương mặt cả hai. Yên Thư tháo chiếc áo khoác mỏng, để lộ bộ sơ mi trắng giản dị Cô gọi hai phần bánh cuốn nóng, một đĩa chả giò và thêm hai tách trà đá.
"Cô đến Thiên Quang lâu chưa?" Yên Thư hỏi khi họ chạm ly trà.
"Từ hồi còn nhỏ. Rồi đi nhiều nơi, cuối cùng lại quay về đây. Có vẻ là có duyên."
"Tôi cũng chỉ mới về mấy tháng... Nhưng thành phố này, cứ như có gì đó cuốn người ta vào."
"Ừ. Như một mê cung sáng đèn. Có lúc lung linh, có lúc rất lạc lõng."
Món ăn được bưng ra, nóng hổi, thơm phức. Họ vừa ăn vừa trò chuyện, những câu nói ban đầu còn giữ khoảng cách, nhưng dần hòa tan trong tiếng muỗng đũa và tiếng cười nhỏ. Người lạ buổi đầu giờ đây không còn quá xa cách.
Giữa lòng phố cổ rộn ràng, họ ngồi đối diện nhau, chẳng vội vã. Chuyện trò không cần mục đích. Chỉ đơn giản là một buổi tối yên bình, rất người, rất thật giữa lòng thành phố không bao giờ ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro