Chương 2: Thích ứng "nhà mới"
Date: 01/02/2017
...o0o...o0o...o0o...
Ngày đầu tiên xuyên qua, Âu Nguyệt mềm mại nằm trên giường công chúa, nói chuyện phiếm với hệ thống đang phiêu đãng.
"Oa, lúc này vừa tốt nghiệp cấp hai, cư nhiên lại có thể nháo ra nhiều ái hận tình cừu như vậy." Âu Nguyệt hồi tưởng ký ức của nguyên chủ, thẳng đến khi kết thúc tại thời điểm bản thân nhập vai.
"Chỉ có sức sống của tiểu hài tử vô ưu vô lự mới dám yêu dám hận đến vậy, tuổi đời càng lớn thì lo lắng càng nhiều. Aiz, ta còn chưa từng nói qua chuyện luyến ái đây." Âu Nguyệt trở mình nằm úp sấp, chôn mặt vào gối mềm.
"Không sao, ngày mai ngươi có thể gặp được vị hôn phu của bản thân." Hệ thống bay lượn trái phải quanh hai bên đầu Âu Nguyệt, thoải mái nói.
"Hắc hắc, may là nữ hài này cũng tên Âu nguyệt, vạn nhất người khác gọi tên nàng ta không phản ứng được thì thảm." Âu Nguyệt lại trở mình, nói với hệ thống.
Hệ thống nói: "Đương nhiên, chúng ta tuyển chọn diễn viên sẽ tận lực lựa người có cảm quan nhập vai sâu sắc được."
Tuyển chọn diễn viên... Âu Nguyệt đáp: "Thế nhưng ngoại trừ tên gọi, vai diễn này với ta sẽ không có bao nhiêu tương đồng."
Hệ thống nói: "Không sao, diễn viên cũng không cần nhất thiết phải mô phỏng chính xác, cho phép nhân vật OOC trong điều kiện nhất định, chỉ cần không phá vỡ thế cân bằng của thế giới này là được, dù sao ngươi cũng không phải là chuyên nghiệp ."
"Vậy ta an tâm." Âu Nguyệt khẽ khàng vỗ tay lên ngực, thở phào nhẹ nhõm.
"Ta có thể ra ngoài uống miếng nước hay không a? Ta đây nằm trên giường nãy giờ cũng đến lúc giữa trưa." Âu Nguyệt hỏi dò.
Hệ thống nhúc nhích nói: "Đương nhiên có thể, ngươi muốn làm gì cũng được, đây là nhà ngươi."
Âu Nguyệt thè lưỡi nói: "Ta sẽ tận lực thích ứng."
Âu Nguyệt vì khát nước uống nên mở ra cánh cửa rời khỏi gian phòng mà từ khi xuyên qua bản thân vẫn chưa từng ly khai qua, tìm được cầu thang đi xuống lầu, kinh hỉ nói: "Nhà này cư nhiên lớn đến vậy nha, không khác gì như đang đi thám hiểm." Phòng riêng của Âu Nguyệt nằm tại lầu ba.
Thật vất vả mò mẫm đi đến phòng bếp, kết quả trong đây tất cả đều là ngăn tủ. Mở ra từng hộc, nhìn cả ngăn tủ xếp đầy chén đến phát sầu, không thể làm gì khác hơn là dưới tình thế khát khô vơ đại chén rót nước vào uống.
"Ai nha tiểu thư, trên bàn cơm có nước trà, ngươi đừng uống nước lạnh!" Thanh âm trung khí mười phần từ phía sau truyền đến khiến Âu Nguyệt sợ đến sắp phun ra ngụm nước trong miệng.
Âu Nguyệt vừa quay đầu lại, thấy trên đầu người vừa đến đính hai chữ "Trương thẩm", tựa như mấy nhân vật trong trò chơi điện tử, cười đến sắp phun nước thêm lần nữa.
"Khụ... Trương thẩm a, ta vừa nãy vội vã uống nước, không phát hiện." Âu Nguyệt trưng ra biểu tình hấp tấp, bày ra bộ dạng thoải mái đi đến bàn ăn.
Trương thẩm nhanh chân bước đến ngăn tủ đối diện bàn ăn, cầm lấy chén trà màu sắc lòe loẹt châm nước trà vào lại đưa cho Âu Nguyệt.
"Cảm tạ Trương thẩm." Âu Nguyệt trang mô tác dạng uống mấy ngụm, nhanh tay buông chén trở về phòng.
"Trời ạ, trên đầu người khác đều có nhãn sao? Thực kỳ quái, thiếu chút nữa ta đã phì cười." Âu Nguyệt nhanh tay đóng kỹ cửa, chất vấn hệ thống.
"Vì để ngươi thuận tiện nhận thức từng người mà thôi." Chủ thần không thèm để ý bay đến bên cửa sổ.
"Được rồi... Không tệ. Nói mới nhớ, người khác không ai nhìn thấy được ngươi đi." Âu Nguyệt cũng đi đến bên cửa sổ, ngắm phong cảnh bên ngoài.
"Không sai, trước mặt người khác ngươi phải giả vờ như ta không tồn tại là được. Chờ ngươi hoàn thành nhiệm vụ ta liền trở về không gian hệ thống chủ, đến lúc đó ngươi rời xa nội dung vở kịch thì muốn làm gì cũng được." Hệ thống bình thản nói.
"... ." Âu Nguyệt không trả lời, chỉ nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Chuẩn bị tâm lý thực tốt, Âu Nguyệt ăn xong bữa trưa lại dụng tâm tham quan hết "nhà mới", sau đó lại ra ngoài đình viện tản bộ. Đến buổi tối rửa mặt đánh răng sớm, chuẩn bị đi ngủ.
"Ngày mai nội dung vở kịch sẽ bắt đầu rồi, nỗ lực lên." Quầng sáng quanh hệ thống chậm rãi trở nên nhạt dần, thẳng đến khi tiêu thất không thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro