Đệ Tam Chương
Edit: Trexy
Beta: Poko Plu
Date: 01/10/2016
...o0o...o0o...o0o...
Chắc hẳn Thừa tướng phủ mong đợi hôn sự này đã lâu, chỉ trong vòng một đêm đã chuẩn bị đầy đủ các lễ vật để cầu hôn rồi,trong phủ tuy chưa kịp trang trí gì, nhưng hỉ khí lan tràn khắp nơi, trước tiên là Thừa tướng luôn cười híp mắt, đến cả đôi chim hỉ thước cũng hót thêm vài tiếng nữa.
Hứa Tùng An đi theo phía sau Hứa Hiền Vĩ, không thể tin bản thân mới hồi kinh chưa được mấy ngày, thế nào lại phải đi cầu hôn rồi, quả nhiên ở Hàng Châu vẫn tốt hơn, tự do tự tại, chuyện này đúng thật là quá hoang đường rồi. Hứa Hiền Vĩ thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Hứa Tùng An, trường sam xanh nhạt, dây cột tóc lam nhạt buộc gọn tóc lên, mạt gấm triền quang vầng trán càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn, may mà có đôi mày kiếm thêm phần anh tuấn, bớt đi chút yên chi khí thường thấy phần nhiều ở nữ nhân,thân thể mảnh mai mặc dù nhìn có chút nhu nhược, sống lưng thẳng tắp kết hợp với thần sắc lạnh nhạt vẫn có phong thái của văn nhân.
Hứa Hiền Vĩ thực hài lòng, dường như cách đó không lâu có người đã nói qua với bản thân chuyện Tướng quân phủ Tam tiểu thư vì đào hôn mà trốn nhà ra đi, nay hẳn là coi trọng hài tử nhà bản thân, ai nói thư sinh vô dụng, nhìn xem hài tử này cũng không chịu thua kém đâu.
Người của Tướng quân phủ từ xa đã nhìn thấy đoàn người đi đến, liền nghĩ công tử nhà Binh bộ Thượng thư thực đúng là cố chấp, tiểu thư đã cự tuyệt nhiều lần như vậy, lại vẫn kiên trì như thế, đợi cho đoàn người đến gần, nhìn chăm chú lại lần nữa, a! Hóa ra không phải là nhà Binh bộ Thượng thư , đây cuối cùng là nhà ai a. Còn chưa kịp nghĩ xét, bên kia liền có người chạy tới: "Làm phiền tiểu ca thông báo một tiếng, chúng ta là người của Thừa tướng phủ, hôm nay đặc biệt đến để cầu hôn." Thủ vệ kia vừa nghe, vội vàng chạy vào bên trong, gọi quản gia tới, quản gia liền tranh thủ cơ hội mời Thừa tướng vào phủ, lại bận rộn chạy đi thông báo cho lão gia nhà mình.
Lạc Hưng Bang dù không hiểu sự tình như thế nào nhưng vẫn ra đón khách: "Hứa huynh, thực đúng là khách quý, khách quý nha!"
"Địa vị hai nhà chúng ta có chút đặc thù, ngày thường thiếu qua lại, Lạc huynh xin đừng trách, nếu không phải nhi tử nóng lòng muốn cầu hôn, chuyện gấp như thế nên mới đường đột đến đây bái phỏng." Hứa Hiền Vĩ rất rõ ràng, nhà mình là muốn cầu hôn, thái độ tự nhiên phải điệu thấp. Hứa Tùng An vừa nghe, cũng tiến vái chào: "Tiểu bối Tòng An, bái kiến bá phụ."
"Nha? Nghe nói hiền chất mới hồi kinh có mấy ngày, sao có thể coi trọng tiểu nữ nhà ta rồi?" Lạc Hưng Bang hàng năm ở trong quân doanh, thấy không quen nhất chính là dạng thư sinh tay trói gà không chặt này, thường có câu cửa miệng thế này: "Trăm việc không thể dùng được nhất chính là thư sinh.", nhưng hình như đối phương quyền cao chức trọng, tính tình Thừa tướng cũng không phải loại cổ hủ, triều đình văn võ đồng đều như nhau, bản thân cũng không phải chưa từng kết thông gia với đồng liêu, hôn sự này cũng chưa chắc là không thể.
"Tiểu sinh bất tài, nghĩ muốn trèo cao Tam tiểu thư." Hứa Tùng An vừa nói vừa nhéo cánh tay bản thân, lời sáo rỗng đến thế mà bản thân cũng có thể nói ra miệng được, tội lỗi tội lỗi.
"Tình Nhi?" Lạc Hưng Bang vốn vui lòng muốn đáp ứng hôn sự này, chỉ là không nghĩ tới tiểu tử này đích xác nhìn trúng nữ nhi mà bản thân yêu quý nhất, liền bắt đầu có chút bất mãn: "Hiền chất a, nữ nhi bảo bối của ta đây tính tình có chút khó hầu hạ, ngay cả nhi tử Trương gia nàng cũng xem không vừa mắt, nói ra thực xấu hổ, thời gian trước cũng vì hôn sự này mà náo loạn khiến nàng trốn nhà ra đi, hôn sự này ta đây thực không thể làm chủ được, không bằng thế này, ngươi vào phủ tham quan xem,trong phủ ta đây vẫn còn vài người nữ nhi nữa."
Hứa Hiền Vĩ còn chưa kịp mở miệng, Hứa Tùng An vội vàng thở dài đáp: "Tiểu chất cũng không phải vội vàng thú thê nhưng tâm duyệt độc nhất chỉ có Tam tiểu thư của quý phủ, cố ý đến đây thử vận cầu hôn, nếu là bá phụ đã nói như vậy, vẫn là tiểu chất đường đột, tiểu chất đây sẽ không quấy rầy bá phụ nữa." Nói xong cũng không nghĩ nữa muốn kéo phụ thân rời đi, còn chưa kịp chạm ống tay áo của Hứa Hiền Vĩ, người nãy giờ nghe lén sau tấm bình phong là Lạc Nam Tình liền nhảy ra ngoài.
"Hứa lang,chàng sao có thể rời đi! Ta chưa gặp được Nhị tiểu thư trong phủ chàng nha!" Lạc Nam Tình nói xong cảm thấy chưa đủ còn hung hăng dùng lực nhéo vào bên hông Hứa Tùng An hai phát.
"Tình Nhi nói đùa, lần này đến đây cầu hôn, Nhị muội không thích hợp đi theo." Hứa Tùng An nhìn thấy ánh mắt tràn đầy uy hiếp của Lạc Nam Tình, trong lòng liền sợ hãi, dường như bản thân đi cầu hôn là tự tìm đường chết, không đi lại càng chết nhanh hơn.
"Tình Nhi hẳn đã có quen biết với hiền chất?" Lạc Hưng Bang thấy bộ dáng hai người tựa hồ rất thân quen nhau, cảm thấy có chút giật mình, chẳng lẽ Tình Nhi là vì tên thư sinh mềm yếu này mà đào hôn?
"Hai năm trước thời điểm nữ nhi xuất phủ, nhìn thấy Hứa lang bị người xấu ức hiếp, liền ra tay giúp đỡ, ai ngờ Hứa lang đối với ta vừa gặp đã yêu." Lạc Nam Tình nói xong cầm lấy khăn tay che mặt trộm cười, người khác nhìn vào lại cho là nàng ngượng ngùng không dứt: "Hứa lang ôn nhu săn sóc, vài bận tiếp xúc tới lui, nữ nhi cuối cùng cũng động tâm, mặc dù phụ thân đã bàn bạc chuyện hôn sự với ta và Trương gia công tử rồi nhưng lòng nữ nhi đã có Hứa lang, sao có thể nào chấp nhận được, trước chính là xuất phủ đi thúc giục chàng mau hồi kinh, nếu phụ thân không tin, ngươi có thể đến cửa thành hỏi thử, ngày hồi kinh có phải nữ nhi và Hứa lang đi chung với nhau hay không?"
Cố sự cứ như vậy tuôn trào, Hứa Tùng An thiếu chút nữa đã vỗ tay khen ngợi, chuyện chẳng mấy tốt đẹp gì cũng có thể thêu dệt thành như vậy, mà bản thân chỉ có thể mỉm cười ứng đối, kinh ngạc hơn chính là, phụ thân dĩ nhiên tin tưởng, thần sắc vui mừng nhìn qua bản thân vài lần, hàm nghĩa ánh mắt phảng phất như khen ngợi bản thân rất có phong phạm hồi trẻ của hắn.
Lạc Hưng Bang thực sự gọi binh sĩ gác thành ngày ấy tới, hỏi ra sự thực là hôm đấy hai người hồi kinh chung với nhau, đối với cố sự cũng không còn nghi ngờ gì, vừa muốn thành toàn nữ nhi,lại cảm thấy không cam tâm.
"Bọn nhỏ xem ra thật sự là hữu duyên, ta nghĩ Lạc huynh nên thành toàn cho bọn họ đi." Hứa Hiền Vĩ bộ dạng phi thường hài lòng, chỉ hận Lạc Hưng Bang không lập tức đồng ý ngay.
"Lời tuy nói thế,nhưng Tình Nhi là nữ nhi ta yêu thương nhất, những ca ca của nàng cũng sủng ái nàng không dứt, hôn sự với Trương gia ta đã suy tính rất nhiều mới đồng ý, tuy nói hai người bọn họ hữu tình nhưng sống chung với nhau lại không đơn giản như vậy, Thừa tướng phủ đương nhiên sẽ không để cho nàng chịu đến khổ cực nhưng hiền chất một là không có võ nghệ, hai là không có công danh, ta đây làm phụ thân thực không yên lòng."
"Lo lắng của phụ thân nữ nhi hiểu được, có thể cho nữ nhi và Hứa lang có cơ hội thương thảo thêm?" Lạc Nam Tình vừa dứt lời cũng không đợi hai đại nhân gật đầu liền kéo Hứa Tùng An đi ra sau nhà.
"Ngươi trừng ta cũng vô dụng, ngươi cũng biết ta đây là thân phận gì, đi thi khoa cử, không phải là muốn đưa Thừa tướng phủ vào đường chết hay sao?" Hứa Tùng An cũng không muốn đeo trên người tội khi quân, vội vàng nói xong lại hất tay Lạc Nam Tình ra.
"Đến lúc đó ngươi thành thân với ta rồi, sao lại có người nghi ngờ thân phận của ngươi, đây chẳng phải là muốn đối nghịch với Tướng quân phủ lẫn Thừa tướng phủ hay sao, thực có người nào can đảm đến thế sao?" Lạc Nam Tình nhanh chóng nói ra ý nghĩ của bản thân với Hứa Tùng An, chưa từng có mối hôn sự nào làm nàng hài lòng như với người này, nàng không muốn gả cho kẻ chỉ có sức trâu, bản thân lại không thích hắn, còn không bằng gả cho Hứa Tùng An tự do tự tại , chẳng qua nàng cũng không ích kỷ đến mức đưa toàn bộ Thừa tướng phủ vào chỗ chết.
"Nếu Thánh thượng nghi ngờ thì sao?" Hứa Tùng An cảm thấy suy nghĩ của Lạc Nam Tình rất đơn giản.
"Lão thiên gia vô duyên vô cớ nghi ngờ ngươi là nam hay nữ làm gì? Ta lúc đó sẽ bỏ đi thể diện chứng minh ngươi thoạt nhìn như nữ tử nhu nhược nhưng thực tế là nam tử dung mãnh trên giường đi. Nếu không thì có thể nhặt hài tử về nuôi, lúc đó có hài tử rồi, còn lấp không được miệng của bọn hắn sao?" Lạc Nam Tình vừa nhắc tới chuyện có hài tử, liền nghĩ muốn nhặt hài tử có nét tương tự như dáng vẻ của hai người bọn họ có chút khó khăn.
"Tóm lại là không thỏa đáng, nếu ngươi chỉ vì muốn khước từ hôn sự với Trương gia, ta sẽ thay ngươi suy nghĩ biện pháp, cầu xin ngươi tha cho ta đi." Hứa Tùng An đỏ mặt, càng cảm thấy Lạc Nam Tình không đáng tin, những lời như vậy cũng có thể nói ra, sau này vẫn nên cách xa nàng ra vẫn tốt hơn.
"Hứa lang, ngươi thế nhưng đã quên đêm ở khách điếm Dạ Phong sao?" Lạc Nam Tình tựa vào trên người Hứa Tùng An, làm ra bộ dáng yếu đuối thương tâm muốn chết, Hứa Tùng An vẫn bất di bất động, lại ngay lập tức hung hãn uy hiếp nói bên tai Hứa Tòng An: "Ngươi nếu không đồng ý, ta đi ra ngoài nói ta sớm đã là người của ngươi, cho dù ngươi có công khai thân phận ta cũng không đính chính, ngươi chỉ có hai con đường có thể chọn,một là thú ta hoặc là hai ta dều bị ngâm lồng heo cùng nhau."
Hứa Tùng An khóc không ra nước mắt, bản thân lúc nào thì trêu chọc phải loại người như thế, dù là cá chết lưới rách cũng không có ý định bỏ qua cho bản thân, trong lòng lại nghĩ đến thân phận bản thân là Thừa tướng phủ trưởng tử, hôn sự này đúng như mẫu thân nói đến thực tốt, thứ hai tuy bản thân không muốn đi lên quan lộ thì phụ thân cũng sẽ không để bản thân tùy ý quyết định, nếu là có người giúp đỡ giấu diếm thân phận, dường như cũng không tệ lắm, lại ngắm nhìn Lạc Nam Tình đang bám trên người bản thân thêm lần nữa, dung mạo thực không tầm thường, võ nghệ cao cường, bản thân hình như cũng không chịu thiệt gì, ngủ chung cũng không sao.
Không phải đợi quá lâu, hai người bọn họ liền trở lại, Lạc Hưng Bang nhìn bộ dáng của nữ nhi, ngại là bản thân có miễn cưỡng cũng không được rồi, cần gì phải mang tiếng xấu dùng gậy đả uyên ương đây, ngữ khí liền dịu lại: "Ta cũng không phải có ý muốn làm khó hiền chất, cũng không cần hiền chất phải giành được tam giáp, chỉ cần đậu được tiến sĩ, cầu chức quan nhàn hạ là được. Ta cũng đã nói toạc ra như vậy rồi, hai nhà chúng ta lại có vị thế như vậy, dù cho ngươi chỉ làm huyện lệnh Cửu phẩm, chúng ta cũng có cách nâng ngươi lên làm Thượng thư."
"Lạc huynh yên tâm, tiểu nhi mặc dù từ nhỏ không phải ta trực tiếp nuôi nấng, nhưng Hàng Châu Chu gia cũng là thư hương thế gia, học tập công khóa cũng chưa từng dở dang, trở về ta liền an bày nhi tử đến Quốc tử giám, thời gian cách khoa thi tuy chỉ còn hơn nửa năm nhưng chỉ mưu cầu chức quan xác nhận không khó." Hứa Hiền Vĩ mặc dù đối với Hứa Tùng An không hiểu thấu hết, hàng năm tuy chỉ gặp nhau có một hai tháng nhưng cũng nhìn thấy được, tự tin Tùng An cũng không phải loại ngu dốt, ngược lại, tư chất không tệ, quả nhiên kết tinh từ Hứa gia và Chu gia vẫn có chút hơn người.
"Đã như vậy, hôn sự này trước hết liền như vậy, nếu nửa năm sau tên hiền chất có thể được đề lên trên bảng vàng, ngày có kết quả cũng chính là ngày thành thân, nếu là thi trượt hôn sự này liền hủy bỏ." Lạc Hưng Bang cũng nói thực sảng khoái.
Hứa Tùng An thấy hai vị phụ thân nói chuyện với nhau thực vui, không hề hỏi đến ý kiến của bản thân, không khỏi lắc đầu.
Thừa tướng làm việc đúng là hiệu quả, vừa ăn cơm trưa xong liền muốn dẫn Hứa Tùng An đến Quốc tử giám học. Hứa Tùng An không có cảm nghĩ gì đối với chuyện này, để vào trong hành lý ẩn vài quyển sách thuốc đem theo. Bản thân hình như không có thời gian để thích nghi, bởi vì nàng chỉ vừa đến Quốc tử giám chưa được hai canh giờ, lại nghe được có học sinh vừa chuyển tới, người này không phải ai khác, chính là Lạc Nam Tình nữ phẫn nam trang.
Lạc Nam Tình dường như cũng không cố kỵ để mọi người biết nàng là nữ phẫn nam, trang phục không được dụng tâm cho lắm, người người trong Quốc tử giám đều biết được nàng là nữ tử, chỉ nghĩ là tiểu thư nhà nào ham chơi thôi. Trong học viện cũng không hoàn toàn là nam tử, cũng có đệ tử mang theo thị thiếp nữ cải nam trang, vì vậy tất cả mọi người đối với Lạc Nam Tình cũng không khách khí, ngược lại đối đãi hết sức thân thiện, tất cả học viện dường như sống động hẳn lên.
Hứa Tùng An ước gì tất cả mọi người chuyển sang vây bắt lấy Lạc Nam Tình, như vậy bản thân liền được thanh tịnh. Học chung với nhau được vài ngày, nàng vờ như là không nhận ra Lạc Nam Tình, thậm chí lảng tránh nàng ấy, hưởng thụ được vài ngày nhàn rỗi.
Ngày hôm ấy, Hứa Tùng An vừa đặt sách thuốc xuống bàn, muốn thổi đèn đi ngủ, lại thấy có bóng người từ trên trời phi xuống, hẳn là đã hủy luôn mái ngói nóc phòng nàng, người này đương nhiên là Lạc Nam Tình. Quốc tử giám chỉ có học sinh là con cháu của các nhà quan lại cấp bậc chỉ từ Tam phẩm trở xuống, thủ vệ đương nhiên không thể so với hoàng cung, người có thể làm ra động tĩnh lớn như thế, trừ Lạc Nam Tình ra còn có thể là ai.
"Lạc tiểu thư, sắc trời thực sự là đã muộn, tại hạ cũng đã mệt nhọc, kính xin tiểu thư nhanh chóng rời đi." Hứa Tùng An mở miệng đuổi người.
"Hừ! Ngươi và ta đã định hôn, cho dù ta và ngươi qua đêm với nhau, như thế cũng là hợp tình hợp lý." Lạc Nam Tình không chút nào để ý lời nói của Hứa Tùng An.
"Cho dù đã đính hôn, vậy càng phải tuân thủ nguyên tắc, nam nữ có khác, ngươi như vậy cũng không thể hợp tình hợp lý." Hứa Tùng An cố gắng khơi gợi lên ánh mắt thế nhân trong lòng Lạc Nam Tình, chủ yếu là muốn nàng ấy cảm thấy hổ thẹn.
"Nam nữ đích xác là có khác biệt." Lạc Nam Tình vừa nói vừa cố ý dừng lại, lướt nhìn đánh giá Hứa Tùng An từ trên xuống dưới: "Chẳng qua, hai người có tình ở bên cạnh nhau khó trách được củi khô lửa bốc, người đời cũng sẽ hiểu được."
"Tình vốn không có, làm sao có thể củi khô bốc lửa. Vì sao ngươi luôn nói những lời này mà không cảm thấy chút thẹn thùng nào để cố tình chọc tức ta?" Hứa Tùng An cảm giác đáp ứng hôn sự này cũng không thể giúp bản thân thảnh thơi, ngược lại càng như tự đẩy bản thân rơi xuống hố sâu rồi, vừa nói chuyện vừa lui về sau mấy bước.
Lạc Nam Tình liền theo thế mà tiến sát lên: "Mấy ngày nay, ngươi làm bộ như không quen biết ta còn không nói lại còn trốn tránh ta, nếu không ta vì sao phải nửa đêm khuya mà xông vào khuê phòng ngươi? Hôm nay ngươi còn nói ra những lời nói vô tình như vậy, thực khiến ta đau lòng." Lạc Nam Tình ủy khuất cắn khăn tay , cau mày, bộ dáng thực khiến người đau lòng.
"Nếu ngươi muốn chơi, nơi này còn rất nhiều người có thể chơi với ngươi, ngươi tội gì tới chỗ ta lại tỏ ra ủy khuất." Hứa Tùng An dự định bày tỏ thái độ ghét bỏ của bản thân, lời nói uyển chuyển đối với Lạc Nam Tình căn bản là vô dụng.
"Sao lại có vị hôn phu đẩy người của bản thân cho người khác, ngươi hẳn là phải ôm lấy ta, chuyên tâm dỗ hống ta mới đúng." Lạc Nam Tình cũng không trông chờ Hứa Tùng An yêu thích bản thân, nàng muốn thành thân với Hứa Tùng An chính là vì tự do, nay lại phát hiện trêu đùa Hứa Tùng An thực vui, xem ra chọn hôn sự này cũng không tệ.
"Ngươi đến tột cùng là muốn như thế nào?" Hứa Tùng An đương nhiên sẽ không cho là Lạc Nam Tình đối với bản thân có ý nghĩ không an phận gì, chỉ là vô tình dây dưa phải Lạc Nam Tình mà thôi.
"Hứa lang thật là bạc tình. Nếu không phải phòng ta bị ướt, ta mới không tới đây tự tìm lấy khinh thường rồi!" Lạc Nam Tình cuối cùng cũng nói ra lý do.
"Ta cũng chỉ có duy nhất kiện giường."
"Ta biết, cho nên ta đây không phải là đến ngủ chung với ngươi hay sao?"
"Giường ta quả thực rất nhỏ a."
"Chúng ta cũng không phải quá cao lớn,ngươi ôm chặt ta một là được rồi." Lạc Nam Tình nói xong cũng lập tức chui vào chăn, Hứa Tùng An nghĩ hai người cũng không phải là lần đầu tiên ngủ chung với nhau, đều là nữ tử thì có sao đâu, liền cởi bỏ ngoại sam nhấc chăn nằm xuống.
Hứa Tùng An nhìn mái nhà thủng một lỗ lớn, có chút bất an, "Vậy ngươi có thể trước tiên lấp lại mái nhà được không?"
"Để như vậy ngắm sao không phải hay hơn sao? Lỗ hổng này ngày mai cho hạ nhân sửa lại là được."
"Tại sao ngươi lại không vào từ cửa chính?" Hứa Tùng An nhớ tới nàng đến tận hiện tại òn chưa từng thấy Lạc Nam Tình đi vào từ cửa trước bao giờ.
"Đây không phải là vì lo ngươi đóng cửa không cho ta vào hay sao?"
"Ngươi lần sau vẫn nên vào từ cửa trước đi, bò qua bò lại như vậy rất dễ bị thương, nếu vậy thì thực khó nhìn."
"Ta mới không bị té! Ngươi cho ta là ngươi nha!"
"Người ngoài như ta khó có thể mà tiên đoán công lực của cao nhân như ngài."
"Nói như vậy còn có mấy phần đạo lý, ta đây lần sau gõ cửa ngươi phải nhớ mở a! Nếu không ta đi vào được nhất định là không tha cho ngươi!"
"Ngủ đi."
"Vậy ngươi ôm ta nha, không đắp chăn sẽ bị cảm lạnh."
"Ngươi biết võ công, hẳn phải là ngươi ôm ta mới đúng."
"Ngươi cao hơn ta, ngươi ôm ta." Hứa Tùng An đành phải vô cùng miễn cưỡng ôm Lạc Nam Tình vào trong ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro