Chương 24

Đã dã ngoại đi bộ hai ngày hai đêm Trịnh Đan Ny đã đạn tận lương tuyệt, cuối cùng một viên đạn được dùng làm dược phẩm tiêu độc tạm thời cho hai nơi miệng vết thương cánh tay cùng đùi. Mảnh vải băng bó đơn giản, làm Trịnh Đan Ny kiên trì trải qua ngày thứ ba gian nan

Cách đó không xa là một dòng suối nhỏ, ngày thứ ba dựa vào cây cổ thụ, khập khiễng dịch đến bên dòng suối nhỏ. Nàng đầu tiên là gõ gõ máy truyền tin, không có phản ứng gì, cũng không biết là thời tiết khô ráo hay là tính tình không tốt, như vậy một động tác lớn làm hai nơi miệng vết thương Trịnh Đan Ny lại lần nữa bị hở ra

Máu mày đen chảy ra tới, Trịnh Đan Ny hối hận không thôi, động tác lớn như vậy, miệng vết thương không hở ra mới là lạ.

Nàng cởi bỏ băng vải, miệng vết thương đã có chút mủ, nếu là không về đến quân doanh, khả năng chính mình nguy hiểm cao. Đây là nước trong, cũng có thể dùng để rửa sạch miệng vết thương một chút. Đây là một quá trình gian nan, chính mình yêu cầu chịu đựng rất thống khổ lớn, vì mạng sống cũng chỉ có thể như vậy

Cách đó không xa rừng rậm truyền đến thanh âm người, cái này làm cho Trịnh Đan Ny run lên một chút,kéo ống quần qua loa đem băng vải mới quấn quanh miệng vết thương liền mặc đồ ngụy trang, trong tay nắm chặt chủy thủ, tùy thời cơ thình lình xảy ra nguy hiểm tiến hành tự bảo vệ mình

“Các cậu! Đi chỗ sâu trong rừng rậm tìm! Các em! Đi bên dòng suối nhỏ tìm! Tôi không tin em ấy có thể chạy đi nơi nào!”

Tiếng bước chân tới gần, Trịnh Đan Ny nắm chủy thủ trong tay nắm chặt càng khẩn, chỉ là có thể làm mấy tên nguy hiểm này đó không biết trong nháy mắt đánh hết hay không. Càng ngày càng gần…… Nàng ngừng thở,cũng không dám hít thở……

“Đội trưởng! Bên này trên thân cây có hoa ngân!”

Tiếng bước chân rời đi, Trịnh Đan Ny nới lỏng chủy thủ, nhưng vẫn là không dám hoạt động thân mình, bởi vì bọn họ ở cách đó không xa, một chút gió thổi cỏ lay liền có thể làm cho bọn họ nghe thấy, không thể thiếu cảnh giác

Mọi người đều chú ý trên hoa ngân kia, Trịnh Đan Ny nghĩ khả năng không phát ra âm thanh, liền có thể chạy thoát. Nhưng trói buộc vẫn là chân này, không có vật chống đỡ, Trịnh Đan Ny hoàn toàn không thể đứng dậy được, nếu dựa vào hai tay cánh tay khả năng sẽ phát ra tiếng vang hấp dẫn tới những người tìm kiếm nàng

Nàng hiện tại còn không biết những người đó là địch hay là bạn, đều mang theo mặt nạ cũng thấy không rõ. Tầm mắt dần dần mơ hồ, tứ chi cũng dần dần đã không có sức lực, khả năng nàng sẽ hy sinh ở chỗ này……














“Đội trưởng! Tìm được rồi!”

Tiếng bước chân lại tới nữa, Trịnh Đan Ny dựa vào một tia ý chí cuối cùng cầm đao chỉ vào bọn họ. Đi đầu quan quân kéo mặt nạ bảo hộ xuống, lộ ra làm Trịnh Đan Ny bốc cháy hy vọng lên mặt

“Các cậu…… Rốt cuộc……”

Nàng ngã xuống,đội trinh sát ôm lấy nàng, liên hệ trên tổng bộ sau lập tức lui lại dẫn người trở về. Trần Kha thu được tin tức sau cũng là thở ra một hơi, ba ngày hai ngày, đối với cô mà nói rất là dài rất là lâu

“Bảo quân y lập tức chuẩn bị sẵn sàng! Em ấy hẳn là bị thương, hơn nữa không ngừng ở một chỗ……” Trần Kha hạ lệnh nói

Toàn viên đội điều tra toàn lực chạy vội, vì Trịnh Đan Ny tranh thủ thời gian


Bộ chỉ huy

Trần Kha cùng vài vị quan chỉ huy nôn nóng chờ đợi, đây là tiểu đội điều tra Trung Khái sức chiến đấu rất mạnh, từ Trịnh Đan Ny mang đội, Trần Kha các cô lại không yên tâm lắm, nhưng không nghĩ tới lần này địch nhân phải so các cô tưởng tượng còn mạnh hơn nhiều

“Các em ấy vẫn chưa trở về sao?”

La Hàn Nguyệt lắc đầu, Trần Kha ở trước màn hình thực tế ảo đi tới đi lui, trong lòng vẫn luôn tự cầu nguyện cho  Trịnh Đan Ny Nàng là người Trần Kha duy nhất có cảm tình, cho nên Trần Kha không thể mất đi nàng

Tằng Ngải Giai vỗ vỗ vai Trần Kha, bảo cô ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, cô đã ở đó canh giữ màn hình thực tế ảo từ ba ngày trước

“Trung tướng! Các em ấy đã trở lại!”

Trần Kha từ ghế trên đứng lên, tông cửa xông ra. Nhìn Trịnh Đan Ny nằm ở trên cáng, kích động nước mắt đều chảy ra, cô hô to, bảo các nàng đem Trịnh Đan Ny đưa đi viện quân y tiếp thu trị liệu

Trương Quỳnh Dư đi theo cáng cùng nhau tiến vào, theo sau không lâu liền ra tới, mất mát đi đến bên người Trần Kha

“Thật xin lỗi, cánh tay cùng trên đùi hai nơi miệng vết thương lớn tựa hồ đã cảm nhiễm……”

“Vậy phải làm sao bây giờ! Soso! Chị chỉ có em ấy!”

“Chỉ có thể……”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro