Chương 5 - 6

Chương 5 - Đừng rời ta

Buổi sáng hôm sau, Khương Ý tỉnh dậy trong im lặng.
Không có tiếng bước chân quen thuộc từ bếp, không có mùi cà phê nhè nhẹ thường ngày.
Cô lật chăn, nhìn sang bên cạnh – trống rỗng.
“Tô Ly?”
Không tiếng trả lời.
Cô bước khỏi giường, đi nhanh ra ngoài. Căn bếp trống trơn, cửa sổ khép hờ, rèm khẽ lay trong gió. Bàn ăn vẫn còn nguyên hai chiếc cốc chưa rửa.
Tim Khương Ý như thắt lại.
Không, không thể nào. Em không thể rời ta.
Cô chạy tới cửa chính, cửa vẫn khóa từ trong. Cô nhớ rõ mình đã khoá ba lần tối qua.
Vậy... em đang ở đâu chứ?
Cô quay lại phòng ngủ, mọi thứ vẫn y nguyên. Nhưng khi cô cúi xuống, có một thứ nằm dưới gối - một mảnh giấy nhỏ, bị vò nát.

"Chị đang giết em từng ngày. Em không chịu nổi nữa."•

Tay Khương Ý run rẩy, mảnh giấy rơi khỏi tay cô, chậm rãi như một cú rơi tự do trong lòng.
“Không… Đây không phải thật…”
Cô ôm đầu, ngồi sụp xuống nền nhà lạnh.
Tối đó,
Khương Ý ngồi một mình trước gương, mái tóc xõa rối. Trên bàn là khung ảnh cũ — tấm hình duy nhất mà hai người từng chụp chung vào mùa đông năm ngoái.
Lúc ấy Tô Ly còn cười. Tay cô ấy vòng qua tay Khương Ý, ánh mắt không hề trốn tránh.
“Em từng yêu ta mà… đúng không?” – Khương Ý thì thầm.
Ánh đèn trên trần chập chờn. Không gian như biến dạng, như thể đang nuốt lấy cô từng chút một.
Và rồi, từ sau lưng, có tiếng chân nhẹ nhàng.
Một bóng hình quen thuộc bước tới, đứng sau lưng cô.
“Tại sao chị lại làm thế…?” – giọng nói nhỏ như gió thoảng.
Khương Ý không quay lại. Cô mỉm cười, tay đưa ra sau, như đang chạm vào ảo ảnh.
“Vì ta yêu em. Yêu đến mức... nếu không có em, ta cũng không còn là ta nữa.”
Trong gương, bóng dáng phía sau chỉ còn là khoảng tối.

---
Chương 6 - Như Chưa Từng

Khương Ý chợt tỉnh dậy giữa đêm,
Hơi thở gấp gáp, cổ áo nhễ nhại mồ hôi
Cô ngồi dậy, đầu ong ong, giấc mơ sao… hay là ký ức?
Hình ảnh Tô Ly quay lưng rời đi, để lại căn phòng trống rỗng, lời nhắn đẫm nước mắt: "Chị đang giết em từng ngày." — cứ dội lên trong đầu cô như tiếng vọng không dứt.
Cô khẽ lắc đầu, không... Không thể.
Cô bước ra khỏi phòng ngủ, từng bước chân trần chạm nền gạch lạnh. Mỗi bước đi đều khiến ngực cô thắt lại.
Phòng khách sáng mờ,
Tô Ly đang ngồi trên ghế sofa. Vẫn mái tóc dài ấy, vẫn bóng lưng quen thuộc, nhưng không còn hơi ấm nào từ dáng ngồi đó nữa. Em im lặng, tay lật tờ báo — hoặc chỉ giả vờ làm vậy.
Khương Ý đứng nhìn thật lâu, rồi mới khẽ gọi, giọng như bị bóp nghẹt:
“A Ly…”
Tô Ly không quay lại. “Chị lại mơ linh tinh gì à?”
Giọng em bình thản, nhưng ẩn chứa sự lạnh lẽo.
Khương Ý tiến tới, ngồi xuống cạnh em, ánh mắt như khẩn cầu. “Ta thấy em rời bỏ ta. Em đi… không quay đầu lại. Ta rất sợ... Ta tưởng ta mất em thật rồi.”
“Thế giờ chị định làm gì?” – Tô Ly vẫn không nhìn cô, mắt dừng ở bài viết giữa trang báo. “Lại cấm em ra khỏi nhà? Lại giấu chìa khóa như lần trước!?”
“Không phải… Ta chỉ…” – Khương Ý ngập ngừng. “Chỉ muốn giữ em ở lại. Ta sợ em biến mất.”
“Chị sợ em biến mất, hay sợ không ai còn ở đây để chị kiểm soát?”
Không khí vỡ toang ra như thuỷ tinh,
Khương Ý quay mặt đi, cắn môi đến bật máu. Cô biết… cô luôn biết, Tô Ly đã không còn tin cô nữa. Nhưng cô không dám để mình tin điều đó.
“Em vẫn đang ở đây,” Khương Ý thì thầm. “Chứng tỏ em chưa hẳn đã ghét ta.”
Lần này Tô Ly cười, nhưng không phải kiểu cười dịu dàng thuở xưa cũ, mà giờ đây chỉ còn là nụ cười nhẹ, đầy bất lực, xen lẫn tuyệt vọng
“Có ở đây hay không… là chuyện chị tự nghĩ.”
Bình trà trên bàn còn bốc khói. Nhưng không ai nhớ ai đã pha, trong đầu cô cứ mãi một dòng suy nghĩ "chỉ là giấc mơ thôi, phải...chỉ là mơ thôi"
Nhưng mảnh giấy nào đó đã bị vò nát trong túi áo, chiếc khăn tay bên cạnh — thêu chữ “T.L.” — nằm lệch trên bàn, hơi ướt như từng bị ai đó nắm chặt, khiến cô khựng lại

Khương Ý bất động, cô cảm thấy trong đầu rỗng toát.
Ngoài trời, gió bắt đầu thổi mạnh. Rèm cửa bay nhẹ, như có thứ gì đó đang thở dốc phía sau lớp kính mờ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt#bách