Ngự Tỷ Giang Hồ - Ninh Viễn
Vương Tử Hựu giữ chặt một tay của Mạc Tịnh Ngôn ấn trên tường phòng tắm, giữ lấy mặt nàng hôn sâu, hôn đến thiên hôn địa ám cũng là lúc Vương Tử Hựu đem Mạc Tịnh Ngôn còn mặc áo tắm kéo trở về bồn tắm lớn bằng gỗ. Toàn thân một lần nữa bị ngâm vào trong nước nóng. Mạc Tịnh Ngôn còn chưa kịp chống cự đã bị Vương Tử Hựu nhẹ nhàng giật tung áo tắm của nàng, ôm lấy nàng, ngậm vào trong miệng chỗ nhạy cảm trước ngực của nàng. Mạc Tịnh Ngôn ai oán một tiếng, cắn môi quay đầu đi. Vương Tử Hựu duỗi ngón tay thăm dò trong miệng nàng, khiến cho nàng hé miệng.
"Không cho phép cướp đoạt quyền lợi nghe âm thanh của chị"
Tuy Vương Tử Hựu đích thật là khiêu khích nhưng Mạc Tịnh Ngôn lại nghe từ "Âm thanh" của nàng thành "thân ngâm", lập tức khí huyết dâng lên, hoàn toàn không biết làm gì cho phải.
Đầu lưỡi Vương Tử Hựu đảo quanh đồng thời dùng răng ma sát nhẹ điểm mẫn cảm trước ngực Mạc Tịnh Ngôn, Mạc Tịnh Ngôn chưa từng gặp qua loại kích thích đáng sợ như thế này, từng đợt từng đợt hơi thở không thông lan sâu vào cơ thể từ từ tràn ngập. Hơi thở trở nên hỗn loạn, thế nhưng ngón tay của Vương Tử Hựu vẫn còn trong miệng nàng nhẹ mút lấy, có loại cảm giác muốn nôn dục vọng, đồng thời lóe lên một tia ngược đãi cực kỳ dị, Vương Tử Hựu chỉ dùng một ngón tay đã khống chế tất cả giác quan của nàng, tất cả dây thần kinh đều căng cứng, đơn giản để mặc cho Vương Tử Hựu tùy ý hành động, mây mưa thất thường...
"Ân..."
Vương Tử Hựu nghe thấy Mạc Tịnh Ngôn rốt cuộc không nhịn nổi phải "hừ" một tiếng, huyết dịch lập tức sôi trào, bơi tới sát hơn tách hai chân Mạc Tịnh Ngôn ra.
Mạc Tịnh Ngôn cảm thấy ánh mắt Vương Tử Hựu rơi trực tiếp vào hạ thể của mình, vừa rồi Vương Tử Hựu đi vào quá đột ngột nàng hoàn toàn không có thời gian mặc đồ lót, cho nên hiện tại...chỗ đó hoàn toàn ở trạng thái chân không.
"Đừng nhìn..." Mạc Tịnh Ngôn thật sự bị lộng đến mười phần bất đắc dĩ, nàng không muốn Vương Tử Hựu nhìn chỗ đó của nàng, nhưng lại không thể thò tay che lại...động tác kia thật sự càng thêm thô tục.
Sắp điên mất rồi...
"Vì cái gì không cho nhìn? Tôi thích" Không nghĩ Vương Tử Hựu chẳng những xem mà còn hôn xuống dưới, Mạc Tịnh Ngôn bị hành động này của nàng làm cho cả người giật mình như bị điện giật, cả khuôn mặt đỏ hồng: "Tiểu Hựu...Ngươi..."
"Thả lỏng một chút Mạc tỷ, tôi sẽ hảo hảo hầu hạ chị, chắc chắn chị chưa từng thử qua, rất thoải mái đấy" Vương Tử Hựu một lần nữa ấn chặt, nâng eo nàng lên, lại khiến cho nàng làm ra một tư thế khó chịu nổi, chính mình nửa người ở dưới nước. Mạc Tịnh Ngôn đột nhiên cảm giác được hạ thể trở nên ấm áp , xúc giác khó nói nên lời, nghe tiếng nước chảy khẽ vuốt ve khiến nàng ngẩng đầu dùng mu bàn tay che mặt, khắc chế âm thanh trong cổ họng phát ra âm thanh nghiền nát, từng tiếng quanh quẩn trong phòng tắm, vô hạn mập mờ.
Chiếc lưỡi linh hoạt của Vương Tử Hựu bơi vào, thăm dò thân thể Mạc Tịnh Ngôn, Mạc Tịnh Ngôn cảm nhận được sự xâm nhập của nàng, hai chân mạnh mẽ khép lại, khẽ nói:
"Chờ một chút..."
"Không thoải mái sao?" Vương Tử Hựu ngẩng đầu, ghé lên bụng Mạc Tịnh Ngôn, tóc ướt đẫm, bờ môi hồng hồng, ra vẻ là người vô tội.
"Không...Không phải..." Mạc Tịnh Ngôn không biết đầu lưỡi của mình có thể hoạt động nữa được không, chỉ nói mấy câu mà thật gian nan!
"Thoải mái thì đâu có vấn đề gì nữa" Vương Tử Hựu tiếp tục lặn xuống nước, chiếc lưỡi nóng bỏng thăm dò sâu vào bên trong thân thể Mạc Tịnh Ngôn, tách ra tầng tầng điệp điệp. Tìm được nho nhỏ nhô lên, vuốt ve trên xuống, phần eo Mạc Tịnh Ngôn lập tức cứng ngắt:
"Tiểu Hựu, chờ một chút..."
Vương Tử Hựu rất hài lòng với câu nói "Chờ một chút" của Mạc Tịnh Ngôn, bởi vì khi nói lời này rõ ràng nàng đã khó nhẫn nại rồi. Vương Tử Hựu tăng nhanh tốc độ chơi đùa vỗ về tiểu hạch, Mạc Tịnh Ngôn ngẩng cao đầu, hai tay chặt chẽ che mặt, nhưng tiếng nức nở nghẹn ngào vẫn thoát ra.
Vương Tử Hựu chui ra khỏi mặt nước, đưa hai chân Mạc Tịnh Ngôn nâng cao, ngang bằng cơ thể nàng cúi xuống, tiếp tục thân lộng nơi dị thường mẫn cảm yếu ớt giữa hai chân Mạc Tịnh Ngôn. Mạc Tịnh Ngôn bị nàng áp dưới thân thể, nơi tư mật nhất bị nàng to gan chơi đùa. Điều này hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng, cảm giác sợ hãi lẫn thẹn thùng như làn sóng đánh úp tới, Vương Tử Hựu rõ ràng nhận thấy chỗ đó của Mạc Tịnh Ngôn cực kỳ ẩm ướt...
Tốc độ dần nhanh hơn, Mạc Tịnh Ngôn cơ hồ không thở nổi: " Tiểu Hựu...chậm một chút...được không..."
Đương nhiên không được, chính là muốn xem bộ dạng sụp đổ của chị.
Vương Tử Hựu càng gia tăng động tác kích liệt hơn, thanh âm nức nở nghẹn ngào của Mạc Tịnh Ngôn cũng vì thế mà tăng lớn, hơi nước mờ ảo quanh quẩn trong phòng tắm, không khí đặc biệt dâm mỹ.
_________________________
Ban đêm tựa hồ cũng chìm vào trạng thái không thể chạm được vào những cảm xúc điên cuồng kích thích.
Mạc Tịnh Ngôn nằm xuống tấm thảm lông mền mại, da lông cao cấp mượt mà tiếp xúc toàn diện với thân thể nàng , rất mềm rất thoải mái. Thế nhưng nàng hoàn toàn không có tâm trí để thưởng thức loại thoải mái này, Vương Tử Hựu lửa nóng hôn lên bụng nàng.
Mạc Tịnh Ngôn y nguyên ngửa đầu, hai tay che mặt, nàng thực không có cách nào đối mặt với những tấm gương trong phòng này đang trình chiếu cảnh nóng của chính bản thân mình. Tất cả biểu lộ kích động hoặc ẩn nhẫn không cách nào che dấu, trốn chạy, cảm giác vô cùng khó chịu. Mà Vương Tử Hựu còn ở dưới hạ thân nàng bồi hồi, mỗi lần hôn đều rơi vào nơi dễ khiến người ta phát điên, quả thực tận lực tra tấn!
Vương Tử Hựu ngẩng đầu từ hạ thân nhìn Mạc Tịnh Ngôn xinh đẹp, cả thân thể không hề che dấu hiển hiện trước mặt nàng, tuy đã 28 tuổi, thế nhưng làn da nàng vẫn phi thường sáng bóng trẻ trung.
Xác định Mạc Tịnh Ngôn lúc này không thể chạy trốn, Vương Tử Hựu tách hai chân nàng, sờ nhẹ lên, cảm giác chỗ đó dị thường ẩm ướt, nhẹ nhàng thăm dò một chút liền thấy Mạc Tịnh Ngôn nhăn lông mày.
"...Có thể không?"
Mạc Tịnh Ngôn mở mắt, có chút oán niệm nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi đã làm đến thế giờ mới mở miệng ra hỏi ta?"
Vương Tử Hựu cho rằng nàng tức giận lập tức muốn bỏ cuộc giữa chừng, Mạc Tịnh Ngôn lại sâu kín nói: "Tuy ngươi nhỏ tuổi hơn ta nhiều, có đôi khi hoàn toàn là một đứa trẻ, thế nhưng...nhưng ngươi lại cho ta một cảm giác an toàn"
"Mạc tỷ..."
"Cám ơn ngươi vì ta mà phấn đấu nhiều như vậy, ở cùng với ngươi thật sự rất tốt. Ta cũng muốn vì ngươi mà phấn đấu quên mình..." Mạc Tịnh Ngôn ôm lấy Vương Tử Hựu nhỏ nhẹ bên tai nói: "Cũng được"
Chỉ cần có những lời này của Mạc Tịnh Ngôn thì những chuyện khác không còn quan trọng nữa. Tình yêu và tình dục cùng một lúc đốt cháy cơ thể đến cực hạn, ngón tay Vương Tử Hựu có chút gian nan thăm dò vào bên trong cơ thể Mạc Tịnh Ngôn, nhiệt độ nóng hổi cùng cảm giác xiết chặt phi thường rõ ràng, Mạc Tịnh Ngôn mạnh mẽ giữ chặt lấy vai Vương Tử Hựu đem mặt chôn chặt vào trong ngực nàng, tiếng thở dốc không ngừng vang lên.
Mạc Tịnh Ngôn cảm thấy Vương Tử Hựu bắt đầu chuyển động trong cơ thể mình, chỗ kín ở giữa hai chân phát ra một cảm giác vừa đau xót vừa thoải mái, cái loại càm giác này càng lúc càng rõ rệt, dồn nén đến lúc nàng không thể chịu được nữa.
"Tiểu Hựu...Tiểu Hựu...không được...dừng lại"
"Đau?"
"Không có đau...là...." là cái gì thì nàng không nói nên lời.
Vương Tử Hựu cười: "Không đau thì tốt rồi, tôi phải làm nhanh hơn"
Mạc Tịnh Ngôn đột nhiên phát hiện hai chân mình bị Vương Tử Hựu tách ra thành một góc độ khoa trương, tựa hồ như muốn nghênh đón nàng tấn công, vào thời khắc này Vương Tử Hựu lấn thân lên xuống, như muốn tổng tấn công vào chỗ sâu của Mạc Tịnh Ngôn.
"A..." Mạc Tịnh Ngôn chất chứa bao nhiêu ngôn từ cùng cảm giác e thẹn đều bị cảm giác sợ hãi nuốt hết.
Quả nhiên tình yêu chính là như vậy, lại khiến cho người ta liều lĩnh, không thể suy nghĩ, không nói nên lời, chỉ có thể khôi phục thú tính nguyên thủy nhất, đi xâm lược đi chiếm lĩnh, hung hăng vứt bỏ bao nhiêu rụt rè, thể hiện tình yêu say đắm thuần túy.
Người con gái bởi vì yêu mới nghĩ đến chuyện tình dục, bởi vì tình yêu phải che dấu nên khi tình dục phát tiết mới trở nên như thế.
Rốt cuộc lần đầu tiên Mạc Tịnh Ngôn mới biết cảm giác thế nào gọi là cao triều.
Rất thần kỳ, thân thể nàng giữ gìn nhiều năm như vậy, Vương Tử Hựu có thể đưa nàng đến một trạng thái khác. Khi lên đến đỉnh cảm giác giống như trái tim hòa nhập hoàn toàn vào thân thể, ngón tay Vương Tử Hựu khiến cho nó đập mạnh, đập đến kinh tâm động phách, lại khiến toàn cơ thể vô lực đổ mồ hôi đầm đìa, giống như cùng người mình yêu nhảy vào đám mây, sấm sét đánh vào nội tạng, cảm giác tê dại từ hai chân lan tràn đến toàn bộ cơ thể.
Hoàn toàn không muốn cử động.
_________________________
Vương Tử Hựu ngay từ đầu cho rằng mình nghe lầm. Mạc Tịnh Ngôn thế nào có thể nói lời mật ngọt được? Nhưng chỉ một câu nói thôi cũng đủ làm lòng nàng đã mềm càng mềm hơn. Đợi lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc thẳng thắn thổ lộ không che dấu.
Vương Tử Hựu bất động, để cho chính bản thân mình chìm sâu vào trong lòng Mạc Tịnh Ngôn, cảm thụ được nàng ôm ấp che chở, cảm nhận nhiệt độ cơ thể nàng, cảm thụ toàn tâm toàn ý tất cả những gì thuộc về nàng.
Thời gian xin hãy ngừng lại, thời khắc tốt đẹp như vậy, có thể chầm chậm mà ngừng lại tại nơi này.
Mạc Tịnh Ngôn hôn nhẹ sau ót Vương Tử Hựu, tựa hồ hơi ấm tỏa ra từ đôi môi của nàng, nụ hôn mập mờ di chuyển về đằng trước, Mạc Tịnh Ngôn vén tóc Vương Tử Hựu sang một bên, hôn cổ nàng, chậm rãi lướt trên chiếc cổ trắng ngần. Vương Tử Hựu nhắm mắt, phối hợp với góc độ của nàng mà quay đầu, cảm giác toàn thân vì nụ hôn của nàng mà trở nên tê dại, nàng dồn tất cả lý trí để cảm thụ thân mật khó có được này.
Môi của Mạc Tịnh Ngôn lưu luyến trên cổ nàng hồi lâu, nàng tựa hồ ưa thích chiếc cổ dài nhỏ của Vương Tử Hựu. Lưu lại chiếc hôn nồng nhiệt xong, môi của nàng tiếp tục vuốt ve phần da thịt đằng sau tai Vương Tử Hựu, hơi thở nóng hổi thỉnh thoảng thổi vào trong tai nàng, chiếc tai nho nhỏ lập tức đỏ lên.
Nếu như trước kia Mạc Tịnh Ngôn chủ động tiến công là vì Vương Tử Hựu khiêu khích, nhưng hiện tại tất cả đều xuất phát từ chính khát vọng của nàng. Vương Tử Hựu cảm thấy cánh tay của Mạc Tịnh Ngôn ở bên hông nàng dần buông ra, cực kỳ ôn nhu phần eo nàng chạy dọc lên trên, ôm chầm lấy bộ ngực nàng
Tính dục không thể khắc chế được của người con gái là vì yêu mà ra, bởi vì có yêu thì mới muốn thân cận người mình yêu. Mạc Tịnh Ngôn chủ động là ngoài dự liệu của Vương Tử Hựu, nàng thậm chí đã chuẩn bị cả đời này mình sẽ là người giữ chủ đạo thân mật giữa hai người. Cũng không phải nàng không muốn bị ôm, chỉ là người yêu của nàng trong lãnh vực này so với số đông là hoàn toàn rụt rè, cho nên không thể phá hủy sự rụt rè của nàng
Nhưng hôm nay tình huống tựa hồ rất khác, Mạc Tịnh Ngôn muốn làm công, muốn chiếm hữu, Vương Tử Hựu minh bạch được rằng đối với nhiệt tình của nàng thì nàng hoàn toàn vô lực chống cự, bởi vì nàng yêu người con gái này, vô luận người con gái này muốn làm thế nào, thì nàng đều mơ tưởng thỏa mãn nàng.
Thân thể này có đáng gì.
Hai tay Mạc Tịnh Ngôn xoa nhẹ ngực Vương Tử Hựu, cơ thể bị xiết chặt, vành tai mẫn cảm đã bị lưỡi trong miệng nàng ngả ngớn trêu đùa hí lộng, Vương Tử Hựu cảm thấy hơi thở càng lúc càng khó khăn, sức lực đã mất dần sự chống đỡ, hết lần này đến lần khác đều không có chỗ dựa vào, muốn thò tay chống đỡ tủ lạnh, thế nhưng Mạc Tịnh Ngôn không cho nàng cơ hội, ôm chặt lấy nàng, quay vào vòng, đặt nàng ở trên tường.
Cả người Vương Tử Hựu dán trên tường, hai tay bị dán chặt vào bức tường mát lạnh, Mạc Tịnh Ngôn ở phía sau nàng, hai tay với lấy vạt áo nàng, đi ngang qua chiếc eo nhỏ xinh, một lần nữa bao lấy ngực nàng. Cách nội y, Mạc Tịnh Ngôn tiếp tục xoa nắn bộ ngực đầy đặn của Vương Tử Hựu, chậm chạp nắm lấy một cái, rồi ngừng lại, năm ngón tay dùng sức đi vào bên trong, lại rút trở ra, xúc cảm thật tốt.
Vương Tử Hựu có chút bất đắc dĩ, quay đầu muốn trừng mắt với nàng. Sao có thể vào thời điễm tuyệt hảo đột nhiên làm ra cái động tác đáng ghét như vậy? Kết quả vừa quay đầu môi đã bị chặn đứng, môi Mạc Tịnh Ngôn giày vò tấn công.
Hôn đến thiên hôn địa ám cũng không tách ra được.
Đêm nay nàng thật đặc biệt, bất luận so với trước kia có khác biệt. Nụ hôn của vuốt ve, hơi ấm nàng trêu chọc làm người muốn nổi tà tâm.
Hai người từ nhà bếp dây dưa đến phòng khách, ở trên sofa phòng khách Mạc Tịnh Ngôn cởi bỏ quần áo Vương Tử Hựu, hôn lên chiếc xương quai xanh, ngực nàng, bụng dưới phập phồng của nàng. Thân thể Vương Tử Hựu đặc biệt trắng nõn, Mạc Tịnh Ngôn lần lượt hôn hết cơ thể nàng, khiến nó nổi lên những điểm phấn hồng loang lổ. Vương Tử Hựu cau mày, tình dục không tốt, Mạc Tịnh Ngôn nhất định không chịu đụng vào chỗ đó, khiến thân thể nàng căng cứng, luôn muốn phải được giải thoát.
Mạc Tịnh Ngôn cố ý sao? Khiến người ta khẩn trương khó nhịn...đây đều là do nàng học được à?
Nâng mông Vương Tử Hựu kéo quần lót của nàng, Mạc Tịnh Ngôn có chút ngượng ngùng nhìn vào giữa hai chân Vương Tử Hựu, chỗ đó cũng rất trắng trẻo. Lần trước nàng quá khẩn trương, chưa kịp chậm rãi thưởng thức, lần này có cơ hội phải ngắm nhìn một phen, không nghĩ đến...
"Chị! Nhìn cái gì!" Vương Tử Hựu thấy Mạc Tịnh Ngôn chợt ngừng động tác, vẻ mặt rõ ràng mờ mịt nhìn chằm chằm vào chỗ đó của nàng, giống như gặp ma rồi.
Mạc Tịnh Ngôn mặt đỏ bừng, vẫn không nhịn được nói: "Tiểu Hựu, chỗ nào của ngươi cũng xinh đẹp hết"
"Không..." vào thời điểm như vậy lại nói những lời tâm tình khiến người ta khó phản bác, Vương Tử Hựu thật sự muốn đẩy đầu Mạc Tịnh Ngôn sang chỗ khác, bằng không nàng sẽ trông thấy, mình bởi vì một câu nói kia của nàng mà có cảm giác, thật mất mặt. Thế nhưng trong khoảng khắc Mạc Tịnh Ngôn hôn lên giữa hai chân Vương Tử Hựu, động tác này khiến cho Vương Tử Hựu giống như bị chạm điện, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Không được, Mạc tỷ..."
Mạc Tịnh Ngôn không rõ ngẩng đầu lên: "Tiểu Hựu ngươi không thích như vậy sao?"
"Không phải, chỉ là..." Vương Tử Hựu nhìn khuôn mặt thanh tú của Mạc Tịnh Ngôn đã ở trên chỗ đó của nàng, cảm giác không đành lòng: "Mạc tỷ, tôi chỉ không muốn chị làm chuyện như vậy, rất ủy khuất chị"
"Ủy khuất? Tại sao ủy khuất?"
"Chỉ là cảm thấy chị không nên làm như vậy...không sạch sẽ..." Vương Tử Hựu còn chưa nói xong, Mạc Tịnh Ngôn lại lặn xuống, mở toang hai chân nàng ra, đưa lưỡi vào thăm dò, Vương Tử Hựu rõ ràng cảm giác được chiếc lưỡi Mạc Tịnh Ngôn vừa mềm vừa ấm đi vào trong thân thể nàng, không khỏi hừ lên một tiếng. Liên tiếp bị giày vò Vương Tử Hựu liên tục thở hổn hển.
Hai mắt Mạc Tịnh Ngôn mê ly nhìn lên, cùng đôi mắt như bị nghiền nát của Vương Tử Hựu kết nối với nhau: "Tiểu Hựu, không phải ngươi từng làm như thế với ta sao? Ngươi có thể làm được vì sao ta không thể? Ta cũng muốn ngươi thoải mái..."
"Không...A..."
Vương Tử Hựu chưa bao giờ nghĩ đến có một loại cảm giác thế này, tựa hồ cả người bị Mạc Tịnh Ngôn ở giữa hai chân từng chút một hòa tan. Vương Tử Hựu gối đầu lên cạnh sofa, ngẩng cao đầu, hứng chịu kích thích thật lớn, ngực trắng nõn không ngừng kịch liệt phập phồng, tiếng rên rỉ khó nhịn không ngừng tuôn ra từ miệng, hai chân bị Mạc Tịnh Ngôn đẩy lên cao theo từng động tác của Mạc Tịnh Ngôn mà rung rẩy. Hình dáng ưu mỹ của chiếc lưng Mạc Tịnh Ngôn lên xuống đều đặn hợp với nhịp run rẩy của Vương Tử Hựu.
"Đừng, đừng..." Hai gò má Vương Tử Hựu đỏ bừng, hai tay không biết để đâu, sờ soạng ở đâu.
Đến cuối cùng chạm vào mái tóc mềm mại của Mạc Tịnh Ngôn, vịn đầu Mạc Tịnh Ngôn để nàng nhích thêm gần mình, muốn sự nóng bỏng chết người kia, càng sâu hơn một chút.
Trên lưng đã lấm tấm mồ hôi, Mạc Tịnh Ngôn rời khỏi thân dưới Vương Tử Hựu, quay người nàng sang một bên, hôn dọc sống lưng thẳng tắp, đặt nụ hôn thương yêu lên phần eo của nàng. Vương Tử Hựu cảm thấy đầu óc nổ đì đoàng, giống như cả thế giới đều xoay tròn.
"Tiểu Hựu, tiếng kêu của ngươi thật dễ nghe"
Vương Tử Hựu nhắm mắt, có chút mệt mỏi quay đầu, khàn giọng hỏi: "Cái gì" lực chú ý vừa mới bị phân tán đã bị ngón tay Mạc Tịnh Ngôn lẻn vào bên trong thân thể nàng. Thân thể Vương Tử Hựu xiết mạnh, âm thanh rên rỉ kẹt ở trong cuống họng. Mạc Tịnh Ngôn từ phía sau nằm đè lên nàng, ngậm lỗ tai nàng dùng răng cắn nhẹ, động tác tay dần nhanh hơn, cảm giác càng nhanh càng gấp gáp, Vương Tử Hựu nhúng người khó nhịn muốn né tránh, Mạc Tịnh Ngôn một tay ôm chặt eo nàng, mạnh mẽ ngăn nàng lại.
"Không cho phép trốn" Mạc Tịnh Ngôn dùng khẩu khí ra lệnh khiến Vương Tử Hựu rùng mình, đã xong, tuy Mạc Tịnh Ngôn trong cuộc sống có mạnh mẽ, nhưng khi trên giường nàng rất phục tùng ngượng ngùng, nhưng hôm nay, khí khái nữ vương cũng leo lên giường....Hẳn là muốn tương lai có nhiều khó khăn rồi sao?
Cho nên Vương Tử Hựu chỉ có thể ngoan ngoãn bị Mạc Tịnh Ngôn áp dưới cơ thể, vừa rồi thoát đi khiến tư thế hiện tại của nàng tạo thuận lợi cho hàng loạt động tác tiếp theo, hơn nữa có thể thoải mái tốc hành tiến vào nơi sâu nhất của thân thể Vương Tử Hựu.
Thanh âm Vương Tử Hựu càng lúc càng khàn khàn thậm chí bị nghiền nát, một tay nàng giữa chặt sofa, tay kia bởi vì luôn di chuyển nên bị Mạc Tịnh Ngôn khóa chặt ở đằng sau lưng, cái tư thế này khó chịu nổi, nhưng có thể giúp nàng nàng càng thêm thân mật, Vương Tử Hựu cúi đầu, hai mắt nhắm chặt, tóc dài rũ xuống, nàng cắn chặt môi không thể khắc chế tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn cùng tiếng thở dốc quanh quẩn trong phòng khác rộng lớn.
Đỉnh điểm sắp đến gần, Vương Tử Hựu cảm thấy hai chân không thể chèo chồng, ngã sấp xuống ghế sofa của Mạc Tịnh Ngôn giống như một đám mây mền mại trong phim hoạt hình. Mạc Tịnh Ngôn kéo nàng vào trong lòng tiếp tục ôn nhu hôn môi nàng: "Mệt không?"
Vương Tử Hựu ôm lấy cổ Mạc Tịnh Ngôn, tuy rất yếu ớt nhưng thật sự hạnh phúc: "Tịnh, tôi rất vui vẻ..."
"Đúng là một đứa nhỏ" Mạc Tịnh Ngôn mỉm cười, hôn lên trán nàng.
"Kỳ thật tối nay tôi rất sợ, sợ lắm. Bởi vì vừa mới nói sẽ cách xa một chút, thế nhưng vừa nhận được điện thoại của chị, tôi lại không biết liêm sỉ mà chạy đến, không biết chị có cảm thấy tôi không có kiên định hay không, tôi sợ chị sẽ chán ghét tôi. Khi đi cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn đều đang ở trạng thái nóng nảy, nghĩ đến chị có thể bị đói, có thể không khỏe, tôi biến mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, rất lo lắng, không muốn chị bị một chút ủy khuất nào hết. Có phải là quá ngây thơ không? Tôi biết rõ chị sẽ luôn xem tôi như một đứa nhỏ...tôi cũng không quan tâm, chỉ cần có chị thì mọi chuyện đều tốt, tôi có thế nào cũng không sao. Cho dù tôi sợ chị cười nhạo nhưng tôi vẫn đến, tôi từng nghĩ sẽ để đồ trước cửa nhà chị rồi bỏ đi, nhưng khi chị xuất hiện trước mặt tôi, tôi lại tham luyến, tham luyến được ở bên cạnh chị...." Vương Tử Hựu vuốt ve khuôn mặt Mạc Tịnh Ngôn, luôn như vậy, mang đến cảm xúc dịu ngọt, chân thật, chính là nàng, Mạc Tịnh Ngôn vẫn sống sờ sờ!
"Chị là mộng của tôi..rốt cuộc giấc mộng đã trở thành sự thật. Tôi dốc toàn lực mới có thể đến bên cạnh chị, đời này của tôi sẽ không đi con đường khác, cho nên tôi sẽ không buông tay. Mạc tỷ, chị tốt nhất nên biết, tôi có thể dây dưa cả đời với chị"
Mạc Tịnh Ngôn nở nụ cười, trong tươi cười mang theo đau lòng: "Tiểu Hựu, chúng ta hãy dây dưa cả đời, ràng buộc cả đời đi. Ngươi đã nói, sẽ yêu ta trọn đời, không hối hận"
Không hối hận, làm sao có thể hối hận!
"Tôi yêu chị, yêu đến phát điên rồi..." Vương Tử Hựu ôm mặt Mạc Tịnh Ngôn hôn nàng, thầm nghĩ có được nàng vĩnh viễn.
Hôn mãnh liệt xong, Vương Tử Hựu nhìn vào mắt Mạc Tịnh Ngôn, rất chân thành trấn định nói: "Mạc tỷ, chúng ta công khai đi"
Mạc Tịnh Ngôn sững sờ, không nghĩ nàng sẽ nói như vậy.
Công khai...Nàng thật sự không thể không làm sao?
Vương Tử Hựu thấy Mạc Tịnh Ngôn im lặng lâu không trả lời, kỳ thật đã biết rõ tâm ý của nàng. Trong lòng rất biệt khuất, nhưng không cách nào bộc lộ, chính mình còn khỏa thân bị nàng ôm trong ngực, vừa yêu đương xong, vừa nói lời thiên trường địa cửu, đảo mắt một cái lại đẩy nàng ra hay sao?
Thế nhưng Mạc Tịnh Ngôn quả thật là người không can đảm sao?
Tôi không tin chị không có can đảm, chuyện thân mật gì cũng đã làm qua. Kỳ thật chị chỉ lựa chọn tạm thời, đặt tôi ở vị trí nào đây.
Vương Tử Hựu trầm mặc, nàng chính xác hoàn toàn kiệt sức
Không biết ngày mai có bao nhiêu chuyện đang chờ nàng, thời khắc hiện tại nàng thầm nghĩ bình yên thiếp đi trong ngực người nàng yêu.
_________________________
Gặp được Mạc Tịnh Ngôn đã là nửa đêm, tóc Mạc Tịnh Ngôn hơi bù xù, nói với Vương Tử Hựu không muốn ở nhà, muốn đi ra ngoài.
"Đi chỗ nào?" Vương Tử Hựu hỏi. Mạc Tịnh Ngôn quả nhiên tâm trạng không tốt.
"Đi đâu cũng được, ta muốn đến chỗ không có người"
"Chỗ không có người? Trên đỉnh núi được không? Tôi đưa chị đi"
Mạc Tịnh Ngôn gật đầu, trong mắt lộ vẻ u buồn: "Ngươi đi đâu cứ mang theo ta"
Vương Tử Hựu đau lòng kéo nàng vào trong ngực, vỗ vỗ sau lưng nàng. Hai người lên xe, Vương Tử Hựu chọn con đường ít người, đi thẳng lên đỉnh núi.
Đỉnh núi các nàng từng đến. Mạc Tịnh Ngôn tặng G500 cho Vương Tử Hựu cũng ở nơi này. Khi đó mùa đông ban đêm không người, mà bây giờ cũng sắp sáng, trên đỉnh núi cũng yên tĩnh vô cùng. Vương Tử Hựu tắt máy xe, hướng xe về phía mặt trời mọc, hai ngươi im lặng ngồi, nhìn đường chân trời xa xa chậm rãi bị nhuộm một màu mông lung.
"Mạc tỷ...có phải là do áp lực quá lớn không? Có chuyện gì mà không nói với tôi?" Vương Tử Hựu ôm Mạc Tịnh Ngôn vào trong ngực, hôn lên má nàng, yêu thương bộ dạng thất lạc này của nàng.
"Tiểu Hựu" Hai tay Mạc Tịnh Ngôn ở phía sau lưng nàng chậm rãi quấn quanh, ôn nhu vuốt ve, chậm rãi gợi lên cảm xúc khiến Vương Tử Hựu khó nhịn, như thế nào cảm thấy động tác này của Mạc Tịnh Ngôn là...đang khiêu khích dụ dỗ?
"Mạc tỷ..." Vương Tử Hựu đẩy ra xa một chút, nhìn khuôn mặt nàng, đã thấy ánh sáng nhu hoà chiếu rọi vào, đẹp đến không nói nên lời. Mạc Tịnh Ngôn kéo ghế dựa nằm ngang xuống, bắt đầu cởi quần áo. Hai mắt Vương Tử Hựu vẫn không nhúc nhích, giật mình nhìn Mạc Tịnh Ngôn cởi bỏ y phục, áo len cùng áo ngoài ném sang một bên, chỉ mặt một bộ sơ mi mỏng, ngồi trước mặt nàng. Vạt áo của Mạc Tịnh Ngôn thật dài che phủ đùi, đôi chân dài nhỏ trắng như tuyết thật hấp dẫn, tư thế càng chọc người.
Vương Tử Hựu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, người này là Mạc Tịnh Ngôn thật chứ? Có phải nàng bị ma nhập không? Hơn nửa đêm chính ma quỷ này đã dụ nàng ra, còn đưa nàng đến đỉnh núi ít ai lui đến, hiện tại còn câu dẫn nàng, cùng nàng quan hệ, sau đó sẽ xẻ ngực mổ bụng nàng ăn tươi nuốt sống sao? Bằng không thì, một Mạc Tịnh Ngôn luôn đoan trang sao có thể làm ra chuyện phóng đãng như vậy được?
"Tiểu Hựu" mái tóc dài màu nâu của Mạc Tịnh Ngôn khoác trên vai rơi xuống, che khuất nửa bên mặt nàng, ngón tay dài nhỏ hồng phấn ôm chặt trước ngực, cởi bỏ nút áo sơ mi. Vương Tử Hựu quay mặt về phía nàng, cảm thấy hơi thở Mạc Tịnh Ngôn nặng nề hít một hơi sâu... thoáng cái Vương Tử Hựu cảm thấy tất cả không khí trong xe đều bị nàng hít hết rồi, khiến Vương Tử Hựu hô hấp không nổi, toàn thân cứng ngắc, nắm ngón tay xiết chặt tay lái, sợ nàng rời tay sẽ không thể khắc chế nổi bản thân bị Mạc Tịnh Ngôn kích tình mà bộc phát bừa bãi. Sẽ đem cô gái đột nhiên xinh đẹp trước mắt ăn tươi đến tận xương tuỷ.
"Mạc tỷ...chị...làm sao vậy?"
Mạc Tịnh Ngôn không trả lời câu hỏi của Vương Tử Hựu, tiếp tục cởi bỏ nút. Đến cái nút thứ ba thì ngừng lại.
Ọt ọt
Trong xe tĩnh lặng nên Mạc Tịnh Ngôn nghe được tiếng nuốt nước miếng của Vương Tử Hựu.
Mạc Tịnh Ngôn cúi người, hướng về phía Vương Tử Hựu nhún vai, cổ áo mở rộng, Vương Tử Hựu thấy rõ xuân quang trong áo Mạc Tịnh Ngôn.
"Tiểu Hựu giúp ta cởi được không?"
Vương Tử Hựu cảm thấy trong đầu đột nhiên "ong" lên một tiếng, cái gì cũng không quan tâm bổ nhào lên người Mạc Tịnh Ngôn.
Đây là chị chủ động, chị chủ động đấy nhé! Chớ có trách tôi manh động!
Ánh sáng mắt trời chậm chạp toả ra khắp nơi soi sáng toàn bộ đỉnh núi, phủ lên trần xe một màu rực rỡ.
"Mạc tỷ...tôi yêu chị...mặc kệ nói lời này bao nhiêu lần, tôi vẫn muốn nói lại một lần nữa cho chị biết rằng tôi rất yêu chị. Tôi sợ sau này một khắc một giây không nói ra thì chị sẽ quên chuyện tôi yêu chị"
Mạc Tịnh Ngôn nghiêng đầu, như là đang cực lực khắc chế thuỷ triều đang mãnh liệt bộc phát.
"Cho nên bất cứ lúc nào, dù có chuyện gì, tôi vẫn sẽ hướng về chị. Mặc kệ chị có đối với tôi thế nào, tôi vẫn sẽ ở đằng sau chị, xin chị hãy nhớ kỹ, chị luôn có một con đường lui, chính là trong ngực của tôi"
Cho đến khi Mạc Tịnh Ngôn không còn nhấc nổi eo, cánh tay Vương Tử Hựu đau nhức đến không nhúc nhích được, hai người mới thở phì phò đổ mồ hôi ôm lấy nhau, nằm xuống.
"Tiểu Hựu" Mạc Tịnh Ngôn ở trong vòng tay của Vương Tử Hựu, hai mắt đăm đăm, như còn ở trong trạng thái mê ly hỏi:" Ta vẫn còn mị lực đúng không?"
"Đương nhiên rồi" Vương Tử Hựu ngượng ngùng nói về nàng:" Mạc tỷ của ta cho đến bây giờ đều rất có mị lực"
Mạc Tịnh Ngôn không cười, biểu hiện đờ đẫn đáng sợ: "Cho nên màn quay này, ta nhất định sẽ diễn đạt đúng không?"
Vương Tử Hựu mạnh mở hai mắt.
Màn quay này? Là màn nàng cởi bỏ quân phục câu dẫn binh sĩ luôn bị hô cut đó sao? Lưu Chính Húc một mực nói không hài lòng, cho nên nàng cần dùng người yêu để thí nghiệm sao?
"Đợi đến lúc quay phim, ta cứ diễn như vậy, nhất định thành công phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro