Beta: Bing.
Chương 13:
Lúc chạng vạng tối, Lâu Hướng Tịch ôm một đống sách đi đến văn phòng Hội Học Sinh.
Tuy rằng đã bắt đầu thực tập, nhưng mà Phác Thái Anh và Lâu Hướng Tịch vẫn thường thường phải làm một ít công vụ ở Hội Học Sinh.
Không có cách nào khác, ai bảo uy tín hai người còn đang ở dây?
Nhưng bây giờ đang là nghỉ hè, vườn trường lúc chạng vạng tối thực sự yên tĩnh quá.
"Hello. . ."
Trong sân trường yên tĩnh, Lâu Hướng Tịch bị người từ phía sau vỗ lên vai một cái sợ hãi hét ra tiếng, toàn bộ sách trên tay đều ném xuống đất, xoay người muốn tát một cái.
"Này này này, sao chị bạo lực như vậy a?" Dựa vào năng lực phản ứng nhạy bén của mình, Kim Trân Ni nhảy qua một bên kinh ngạc nhìn Lâu Hướng Tịch đang bày ra bộ dáng chuẩn bị chiến đấu.
"Là cô a." Lâu Hướng Tịch nhìn thấy Kim Trân Ni, xoay người cúi xuống nhặt sách trên rơi trên mặt đất, "Tôi còn tưởng rằng là tên háo sắc nào..."
"Mơ tưởng!" Tức giận mắng một câu, Kim Trân Ni tiến đến ngồi xổm xuống giúp Lâu Hướng Tịch nhặt lên từng quyển sách, "Tên nào háo sắc mà không có mắt như vậy."
"Bốp"
"A!"
Đầu bị hung hăng đánh một cái, Kim Trân Ni đau đến cái mũi cũng ê ẩm, thiếu chút nữa chảy nước mắt, ngẩng đầu nhìn quyển sách Lâu Hướng Tịch cầm trong tay, giật lấy nhảy dựng lên.
"Đầu mì tôm, tôi với chị có thù hay sao, mỗi lần đều dùng từ điển Oxford đập tôi."
Một tay xoa xoa đầu, một tay cầm cầm quyển sách, Kim Trân Ni đau đến phát điên trừng mắt nhìn Lâu Hướng Tịch.
Cái người này, cho dù có sắc lang xấu xa đến gần nàng, cũng bị nàng đạp chết đi.
"Không được gọi tôi là đầu mì tôm, cô là tiểu hài tử chết tiệt."
"Tôi không phải tiểu hài tử!"
"Ngừng, không biết là ai, mấy ngày hôm trước muốn làm chi phiếu, kết quả bị nói không đủ 18 tuổi không thể làm."
"Chị..."
Kim Trân Ni có chút hổn hển chỉ chỉ Lâu Hướng Tịch, nhưng không có cách nào phản bác, đành phải tiếp tục ngồi xuống nhặt những quyển sách còn lại.
"Ha ha, tiểu hài tử, tiểu hài tử thối. . ."
Lâu Hướng Tịch ở một bên vui sướng khi người gặp họa cười, đợi cho Kim Trân Ni thu thập xong toàn bộ sách đứng lên sau đó đem sách trên tay mình để lên mặt trên.
Kim Trân Ni cúi đầu nhìn nhìn sách trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Lâu Hướng Tịch đang cười đắc ý, mới vừa mở miệng định mắng nàng, lại bị Lâu Hướng Tịch một câu chắn trở về.
"Tiểu hài tử nha, là tới tìm tỷ tỷ của cưng sao, ngoan ngoãn ôm sách, tỷ tỷ ta sẽ đưa cưng đi ha."
Phi!
Kim Trân Ni ở trong lòng thực xem thường mắng, nhưng không có cách gì, chỉ ôm những quyển sách kia đi theo Lâu Hướng Tịch đến văn phòng Hội Học Sinh .
"Thái Anh. . ."
Trong văn phòng Hội Học Sinh Hội, Liễu Phong nhìn Phác Thái Anh ngồi trên ghế ngẩn người, nhịn không được muốn tiến đến bắt chuyện, nhưng không lay tỉnh được mỹ nhân đang lâm vào trầm mặc, khi suy nghĩ làm sao để Kim Trân Ni đi học ở Học Viện Hội Họa Trung Ương.
Phác Thái Anh ngồi trên ghế ở bàn làm việc, tay phải chống lên bàn, bàn tay đỡ lấy gương mặt lẳng lặng nhìn mặt bàn, nhớ đến vô luận có khuyên như thế nào Kim Trân Ni cũng không chịu đi Học Viện Hội Họa Trung Ương, một trận ngọt ngào lại mâu thuẫn dâng lên.
Kỳ thật, Kim Trân Ni kiên quyết bồi bên cạnh nàng như vậy, làm sao mà không cảm động, không ngọt ngào.
Nhưng là...
Nàng bây giờ, thật sự không muốn trở thành nguyên nhân để Trân Ni buông bỏ tiền đồ và sở thích của mình.
Yêu cô, sẽ không nên ràng buộc cô.
Nhưng mà, làm sao, mới có thể để cho Trân Ni rời khỏi Đại Học Z mà đi Học Viện Hội Họa.
Phác Thái Anh cau mày tự hỏi, hoàn toàn không chú ý đến Liễu Phong ánh mắt tràn đầy ham muốn chiếm hữu đang đến gần.
Đến khi...
"Cậu làm cái gì?"
Phác Thái Anh bỗng nhiên bừng tỉnh, cả người lui về phía sau, cảnh giác nhìn Liễu Phong.
"Tôi..." Liễu Phong nhìn thấy người trong lòng ngay cả trừng mắt cũng khiến hắn rung động, nhịn không được lại tiến lên...
Mà ngoài cửa, Kim Trân Ni vừa muốn đẩy cửa vào đến nhìn thấy một màn như vậy huyết khí dâng lên định xông vào hung hăng giáo huấn cho cái tên dám đối xử vô lễ với Thái Anh nhà cô.
Lâu Hướng Tịch nhanh tay lẹ mắt bắt lấy Kim Trân Ni nóng nảy, thấp giọng nói, "Không được xúc động, Thái Anh sẽ ứng phó tốt."
"Nhưng mà. . ." Kim Trân Ni có chút tức giận, giãy dụa muốn nói gì đó, lại bị Lâu Hướng Tịch cắt đứt, "Thái Anh đã nói không thích nhìn cô đánh nhau, hơn nữa, cô không được đánh Liễu Phong."
"Tôi..." Nghe được lời nói của Lâu Hướng Tịch, Kim Trân Ni không thể làm gì ngoài cắn môi, để mình có thể tỉnh táo lại.
Aizz....
Trong lòng hơi hơi thở dài, Lâu Hướng Tịch có chút gấp gáp lấy điện thoại ra cấp tốc mật báo đến Phác Thái Anh trong văn phòng.
Kim Trân Ni này, cái gì cũng tốt, có tài, đối với Phác Thái Anh cũng ôn nhu chăm sóc, nhưng là... lại luôn dễ xúc động như vậy.
Liễu Phong thì sao?
Ông hắn chính là Phó Chủ Tịch tỉnh Z, hơn nữa thế lực của nhà hắn ở thành phố H cũng rất lớn, huống chi, Liễu Phong cũng là cao thủ đai đen Judo, cho nên Phác Thái Anh dù biết rõ Liễu Phong đối với nàng tâm địa không tốt cũng chỉ tận lực bảo trì ôn hòa, cố gắng để Kim Trân Ni nóng nãy không làm ra hành động gì nông nổi.
"Thái Anh, tôi thích cậu, làm bạn gái của tôi đi."
Trong văn phòng, Liễu Phong lại tới gần Phác Thái Anh, tình yêu tràn đầy nhịn không được mở miệng lên tiếng.
"Tích."
Phác Thái Anh cau mày, vừa định từ chối, lại nghe thấy tiếng tin nhắn, cầm điện thoại ra xem.
"Tiểu tử nhà cậu đang ở ngay trước cửa, nhanh đuổi ruồi bọ đi, nếu không nàng sẽ phát điên."
Xem hết tin nhắn của Lâu Hướng Tịch, Phác Thái Anh gắt gao nhăn mày, trong lòng suy nghĩ, vài giây đồng hồ sau dứt khoát kiên quyết ngẩng đầu lên nhìn Liễu Phong đang hiện lên vẻ mặt chờ mong.
"Cậu thật sự thích tôi?"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Lần đầu tiên nhìn thấy phản ứng khác của nữ thần trong lòng, Liễu Phong mừng rỡ như điên gật đầu điên cuồng, lại không chú ý đến ánh mắt cùng thần sắc phức tạp của Phác Thái Anh.
"Bất động sản Nguyệt Nha là của gia đình cậu ?" Vẫn duy trì bình tĩnh bộ dáng, Phác Thái Anh tiếp tục mở miệng nói, mà ngoài cửa Lâu Hướng Tịch nhìn thấy Kim Trân Ni bắt đầu nhíu mày thì từng đợt sốt ruột.
Thái Anh, cậu đang muốn gì?
"Đúng vậy... Đúng vậy a. . ." Liễu Phong tiếp tục gật đầu điên cuồng nhìn đến thần sắc Phác Thái Anh bình tĩnh đột nhiên có chút hiểu được, tiện đà mở miệng nói, "Thái Anh, cậu muốn đi làm ở Nguyệt Nha? Tôi sẽ về nói với ba ba."
"Chức vị của tôi..." Phác Thái Anh như suy nghĩ chuyện gì, ánh mắt lộ ra khát vọng đối với chuyện đi làm ở đây.
"Thái Anh, chỉ cần em chịu làm bạn gái của tôi, cả bất động sản Nguyệt Nha đều là của em."
"Tôi sẽ xem xét một chút."
Phác Thái Anh không chút do dự nói vẻ mặt bình thản, không chỉ để cho Liễu Phong, cũng để cho Kim Trân Ni mặt đầy nước mắt ngoài cửa hiểu rằng, nàng đã định làm bạn gái của Liễu Phong rồi.
Kim Trân Ni ngây ngốc đứng ngoài cửa, nghe bên trong nói chuyện, nhìn thấy biểu tình trên mặt của Phác Thái Anh qua khe cửa, tâm tình co rút, từng cơn đau đớn dâng lên.
A, Kim Trân Ni, mày buông bỏ tiền đồ của mình, đổi lấy kết quả như vậy sao?
Nhìn thấy nước mắt Kim Trân Ni rơi từng giọt từng giọt trên mặt đất, Lâu Hướng Tịch thực sự sốt ruột, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.
Thái Anh, cậu rốt cuộc đang làm cái gì?
Lâu Hướng Tịch còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã thấy trên tay nặng nề, toàn bộ sách trên tay Kim Trân Ni đều để lên tay nàng rồi chạy ra ngoài.
Lâu Hướng Tịch đứng ở cửa sửng sốt vài giây, không do dự đạp cửa đi vào, khinh thường nhìn Liễu Phong đang tròn mắt kinh ngạc, bỏ đống sách xuống bàn phóng đến Phác Thái Anh vẫn đang trưng ra vẻ mặt bình tĩnh.
"Cậu đang làm cái gì?"
Chẳng lẽ không biết Kim Trân Ni luôn luôn yêu thương cậu đã bị hành động của cậu làm cho tổn thương thấu tâm sao?
"Liễu Phong, tôi còn có việc cần nói cùng Lâu Hướng Tịch, cậu có thể ra ngoài một chút không?"
Sau lời nói của Lâu Hướng Tịch, Phác Thái Anh quay đầu nói với Liễu Phong, mà tên cho rằng mình sắp có được mỹ nhân trong ngực này rất lịch thiệp gật đầu, sau đó cười nhạo Lâu Hướng Tịch một cái rồi rời đi.
Hừ, còn ngăn cản tôi, nữ nhân lợi hại hơn, còn không phải đang khúm núm dưới chân của tôi sao.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro