chap 41

Beta: Bing.
Chương 41:

"Tối nay lại đi công ty được chứ?" Sáng sớm rời giường, Kim Trân Ni rất vui vẻ tùy ý để Phác Thái Anh giúp cô mặc quần áo giống như trước, sau khi sửa sang lại xong tất cả chuẩn bị xuất phát Kim Trân Ni lên tiếng.

"Hửm?" Phác Thái Anh có chút nghi hoặc nhìn Kim Trân Ni, tuy rằng không rõ cô muốn làm gì, vẫn gật đầu.

Lái xe đến tiểu khu Kim gia, dừng xe ở bãi đậu rồi đi đến dưới lầu, quét mắt nhìn bốn phía, nhìn thấy ở gần đó lộ ra một bánh xe tươi cười.

Có lẽ đã ở chỗ này từ tối qua đi, Cục An Ninh thành phố S hiệu suất làm việc quả thật không tệ.
Nắm tay Phác Thái Anh lên lầu, mở ra cửa chính thì thấy Kim Lương Tài đang vẽ tranh trong phòng khách, mà Liên Cẩm Dung thì đang làm đồ ăn sáng trong phòng bếp.

"Ô, hai người sao lại đến đây?"
Liên Cẩm Dung nghe được tiếng vang, từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy con gái và Thái Anh thì sửng sốt, kỳ quái hỏi.

Kim Trân Ni cười cười, liếc mắt nhìn ra cửa sổ phòng khách, "Mẹ, một giáo quan đại học của con tối qua mới gọi điện, nói thành phố C đang có hoạt động nghệ thuật, kêu con trở về chơi vài ngày, còn nói vé máy bay ông sẽ thanh toán. Con nghĩ để cho mẹ với cha đi ra ngoài du lịch một chút, liền..."

Liên Cẩm Dung nhìn vẻ mặt nhu thuận của con gái đột nhiên cảm thấy mũi mình có chút lên men, con gái cũng có sao đâu, chỉ là, mình thật yêu thương.

"Ta với cha con a, ở chỗ này tốt lắm, không cần lãng phí tiền."
Liên Cẩm Dung lắc lắc đầu nhìn con gái nói, kỳ thật chỉ cần Trân Ni có tâm ý với bà, đối với bà như vậy cũng đủ rồi.

Ắc...

Có chút buồn bực gãi gãi đầu, không biết nên khuyên mẹ của mình như thế nào, vẻ mặt Kim Trân Ni bất đắc dĩ không biết phải làm sao.

Cũng không thể nói cho cha mẹ biết đi thành phố C là vì nơi này rất nguy hiểm đi.

Phác Thái Anh liếc mắt nhìn vẻ mặt luống cuống của Kim Trân Ni liền hiểu rõ ý của cô, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, nhưng trên miệng vẫn giúp cô nói, "Dì, dì với thúc thúc đi chơi đi, Trân Ni đã nói với thầy giáo em ấy rồi."

"A? Đã nói sao?"

Nhíu nhíu mày, Liên Cẩm Dung có chút do dự, nếu con gái đã nói với người ta rồi, không đi cũng không được tốt lắm.

Nghe được lời nói Phác Thái Anh, ánh mắt Kim Trân Ni lập tức sáng lên, nhìn mẹ cô điên cuồng gật đầu, "Đúng rồi a, thầy giáo còn nói muốn đi đón hai người a."

"Như vậy sao..." Liên Cẩm Dung nghe con gái nói như vậy, càng thêm do dự, nửa ngày mới mở miệng nói, "Vậy khi nào mới đi?"

Kim Trân Ni xoa xoa cằm, cố ý ngượng ngùng mở miệng, "Thực ra, tối hôm qua...nghe thầy giáo nói như vậy, con nhất thời hưng phấn, liền đặt vé máy bay 10 giờ rưỡi đi..."

"Cái gì? Gấp như vậy?! Ai nha, đứa nhỏ này..." Liên Cẩm Dung nghe Kim Trân Ni trả lời giật mình, có chút trách cứ nhìn cô một cái, sau đó vội vàng đi vào phòng khách kéo chồng mình đi soạn hành lý.

Trong phòng khách, Phác Thái Anh vẻ mặt lãnh mạc ngồi trên ghế sa lon.

Nàng thực không vui,  bởi vì hành động của Kim Trân Ni.

Đúng, nàng biết thúc với dì ở lại chỗ này rất nguy hiểm, nhưng mà, lúc trước nói chỉ cần đưa đến biệt thự Đạm Đài là có thể an toàn, mà chuyện đi thành phố C lần này, Trân Ni đều không có nói với nàng.

Nghĩ như vậy , Phác Thái Anh chợt nhớ đến hôm qua định hỏi Kim Trân Ni mấy năm qua thế nào cũng bị tránh đi, lại nghĩ đến tối hôm qua Trân Ni so với đua xe còn chuyên nghiệp hơn, còn có thể giết người, con ngươi nhất thời trầm xuống.

Kim Trân Ni, em rốt cuộc giấu diếm tôi bao nhiêu chuyện?

Mà tên gia hỏa kia không hề hay biết Nữ Vương đại nhân trong này tức giận, một mực đi xem các gian phòng để kiểm tra an toàn.

Cha mẹ cô thu thập xong hành lý đơn giản, lại được con gái tự thân chở đi sân bay, sau đó nhìn rất nhiều hành khách thực ra là vệ sĩ của bọn họ, bảo vệ an toàn rời khỏi thành phố S.

Kim Trân Ni nhìn máy bay cất cánh, nhẹ nhàng thở ra, xoay người cười với Phác Thái Anh, "Chúng ta đi ăn cơm trước hay là quay về công ty?"

"Không phải em cũng có thể quyết định sao?" Phác Thái Anh lạnh lùng nói xong rồi bỏ lại Kim Trân Ni, có chút không hiểu gì đi thẳng.

Hả? Lại tức giận sao?

Vì sao a?

Kim Trân Ni không hiểu rõ cảm xúc của Phác Thái Anh, chỉ gãi gãi đầu, nhìn bóng lưng người đi khuất, có chút sốt ruột đuổi theo.

Thiệt là, sân bay nhiều người như vậy, nàng sao có thể chạy loạn, đi khỏi phạm vi bảo hộ của mình.

Kim Trân Ni đuổi theo Phác Thái Anh, không để ý nàng còn đang tức giận, trực tiếp nắm bàn tay lạnh lẽo của nàng, mười ngón tay giao nhau. Kim Trân Châu vừa lắc lắc tay vừa đáng thương lên tiếng, "Thái Anh, tôi biết tôi sai rồi, chị đừng không để ý đến tôi."

Phác Thái Anh liếc mắt, mím chặt môi không nói lời nào.

Hỗn đản, căn bản là không biết mình sai ở chỗ nào, mở miệng liền nói mình sai rồi, vô lại, giống y như trước đây.

Nhớ đến trước đây cho dù không biết nàng tức giận chuyện gì, trước tiên cũng sẽ mở miệng đáng thương tự nói mình biết sai rồi, đến bây giờ cũng không thay đổi thói quen này, khóe miệng Thái Anh hơi giật giật, tay cũng dùng sức giãy ra.

"Thái Anh..." Cảm giác được thái độ của Phác Thái Anh, Kim Trân Ni gom hết tươi cười vẻ mặt lấy lòng, "Không nên tức giận nha, vì đồ hỗn đản này tức giận rất không đáng."

"..." Khóe miệng Phác Thái Anh lại giật giật, mạnh mẽ nén cười, đi đến trong xe cố gắng nhìn ra ngoài cửa sổ không để ý đến Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni chu môi, buồn bực nhìn người vẫn không để ý tới mình như trước, nghiêng người qua giúp nàng thắt dây an toàn.

Thiệt là, Thái Anh càng ngày càng khó dỗ, trước đây nói như vậy nàng đều cười....

"Em rốt cuộc giấu diếm tôi bao nhiêu chuyện?" Phác Thái Anh tùy ý để người nọ thắt chặt dây an toàn, nhìn về phía trước hỏi.

Thân mình bỗng chốc cứng đờ, ý cười trên mặt cũng biến mất, Kim Trân Ni thắt chặt dây an toàn xong, ngồi thẳng lưng, có chút thương tâm đối diện với nàng, "Nếu tôi nói rất nhiều thì sao?"

"..." Từ trong mắt cô nhìn ra được những lời này đều là thật, Trân Ni cũng sẽ không mang những chuyện này ra gạt nàng, Phác Thái Anh thở dài, "Lái xe đi, về công ty trước."

"Uhm." Kim Trân Ni ngồi vững vàng khởi động xe, thủy chung nhìn về phía trước không nói gì thêm, mà Phác Thái Anh cũng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ ngẩn người.

Xe dừng ở bãi đậu xe Tập đoàn Đạm Đài, Kim Trân Ni nhìn bóng lưng Phác Thái Anh đi xuống xe một trận đau lòng, rất nhỏ tiếng nói ra một câu.

Phác Thái Anh đang muốn xuống xe, nghe đến câu nói rất nhỏ kia liền sửng sốt, tức giận trong lòng từ nãy đến giờ toàn bộ biến mất, chỉ còn lại bất đắc dĩ.

"Thái Anh, tôi chỉ biết bảo hộ chị, cả đời, thực sự, dùng cả tính mạng của tôi chứng minh."

Đứa ngốc này....

Quên đi, cô không nói thì không nói, đợi lúc cô muốn nói dĩ nhiên sẽ nói.

Kim Trân Ni nhìn thấy Phác Thái Anh vẫn hứng bóng lưng về mình, lại chép miệng, lời nói buồn nôn như vậy mình cũng nói rồi...

"Đồ đần, còn không xuống xe!" Xoay người nhìn thấy vẻ mặt ai oán của Kim Trân Ni, có chút hiểu được cô đang nghĩ gì, liếc mắt, tức giận mở miệng nói, người này, sao có lúc lại trông rất thông minh, có lúc lại ngu ngốc thế này.

Liếc mắt đưa tình, biết Phác Thái Anh đã hết giận mình, Kim Trân Ni ngây ngốc cười, rất nghe lời rút chìa khóa nhảy xuống xe.

Phác Thái Anh lắc đầu, không để ý đến tên gia hỏa bộ dáng ngu ngốc này, bước thẳng đến công ty.

"Ai nha, Thái Anh, chờ tôi một chút."

Kim Trân Ni ngẩn ngơ, vội vàng chạy chậm chậm theo sau, một đường đến công ty còn vui vẻ.

Chỉ là, không ai chú ý đến, phía sau nụ cười ngây ngốc kia, còn chứa đựng một chút âm mưu.

"Không thấy được tên Kim Trân Ni này có cái gì đặc biệt, giống như đứa trẻ to xác." Đạm Đài Dạ Thiên đứng ở một chỗ khuất, nhìn thấy người tung tăng đi ra ngoài kia lầm bầm lên tiếng.

Hắn vừa mới đến công ty, vừa xuống xe liền thấy xe Phác Thái Anh tiến vào, cho nên mới trốn qua một bên. Chỉ là không nghĩ đến Kim Trân Ni giống như con nít, căn bản không giống như một tên vệ sĩ lợi hại.

Chẳng lẽ, còn có người khác bảo hộ Phác Thái Anh?

Cau mày đi ra khỏi bãi đậu xe, Đạm Đài Dạ Thiên không chú ý đến Đạm Đài Dạ Vũ, đang ngồi trong một chiếc xe gần đó, vẻ mặt lạnh như băng.

"Nam Hướng, xác định tối hôm qua tập kích Thái Anh là do người Đạm Đài Dạ Thiên phái tới?"

"Dạ đúng, thưa chủ tịch."

"Sau đó hắn đi tìm Vân Thịnh."

"Dạ vâng."

Mỗi lần nghe trợ thủ bên người trả lời một câu, ánh mắt Đạm Đài Dạ Vũ càng ngày càng lạnh lẽo.
Đại ca, lúc trước anh giết Nhị ca, Nhị tẩu, bây giờ còn dám động đến con gái của họ, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí.

Anh nghĩ rằng tôi không biết anh đang làm gì sao? Chỉ là chưa có cơ hội loại trừ anh thôi, cũng không đành lòng loại trừ anh, dù sao chúng ta cũng là anh em, nhưng mà bây giờ.....

Trong mắt Đạm Đài Dạ Vũ hiện lên một tia sát khí, chỉ sợ, Tập Đoàn Vân Thị cũng không thể sống được.

Lúc trước Tập đoạn Vân Thị quả thật từng giúp ba ba, nhưng mà lúc ba ba còn sống đã trả lại toàn bộ, vài năm nay, nàng cố gắng giúp bọn hắn cũng vì ba ba trước khi mất đã dặn dò nàng mà thôi.

Cha, nếu cha biết tập đoàn Vân Thị cấu kết với J quốc, cha cũng đồng ý cách làm của con đi.

Đạm Đài Dạ Vũ nhớ đến người từng làm quân nhân như ba câm thù J quốc như thế nào, âm thầm hạ quyết tâm.

Bất quá, cũng không cần mình động thủ, cái tên xú tiểu tử Kim Trân Ni kia cũng sẽ động thủ đi.

Nếu suy đoán của nàng không sai, sự việc của Đạm Đài Dạ Thiên và Tập đoàn Vân Thịnh, Kim Trân Ni sẽ xử lý rất khá, hơn nữa, còn không để ảnh hưởng đến Tập đoàn Đạm Đài.

Khóe miệng lộ ra ý cười, Đạm Đài Dạ Vũ nhớ đến vẻ mặt vừa rồi của cháu gái mình, dù không thay đổi, nhưng lại nhìn rõ bộ dáng tràn đầy hạnh phúc, ánh mắt bỗng nhiên có chút hốt hoảng.

Ngọc Huyên tỷ, Thái Anh thực sự đang rất hạnh phúc.

Chỉ là, còn tôi thì sao?

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên thân ảnh tươi cười hoạt bát, ý cười trên mặt Đạm Đài Dạ Vũ thu lại, thở dài.

Lâu Hướng Tịch, sẽ là em sao?

---TBC---
ME: Sorry nha, mấy bữa nay bận ôn thi nên ko ra chap nhìu đc từ đây cho tới tuần sau mình sẽ ko up truyện

Mình sẽ bù vào lần sau

Chúc mọi người thi tốt😘

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro