Chương 31 - 35
Chương 31: Viết Thư
Hứa Nhược Tinh lúc trước cũng từng nghe Lê Thần oán giận chiếc sofa của cô.
Có lần mở cuộc họp ở văn phòng cô, họp đến nửa đêm, thời điểm rời đi Lê Thần liền phàn nàn: "Sofa của cậu, nên đổi một cái đi, ngồi đau mông."
Khi đó công ty mới vừa khởi bước, tất cả đều rất đơn giản, trang trí cùng nội thất rất đơn sơ, sau này Lê Thần sửa sang lại văn phòng một lần, hỏi cô có cần thay đổi không, cô cảm thấy không cần thiết, Sofa vì vậy cũng giữ lại.
Tuy nhiên hôm nay nhìn Tô Nghi không thoải mái như vậy, có lẽ nên đổi một cái.
Trước khi lên xe Tô Nghi hỏi: "Chị lái hay là em lái?"
Hứa Nhược Tinh đáp lời: "Em lái đi, chị không quen đường."
Cô chưa từng đi đến nhà giám đốc cũ.
Tô Nghi gật gật đầu, hai người ngồi vào trong xe, Hứa Nhược Tinh ở trên mạng tìm kiến kiểu dáng sofa, nghe được Tô Nghi nói: "Em cũng đã lâu không đi."
Lần cuối đi là trước khi giám đốc thiết kế cũ nghỉ hưu, vốn dĩ nói tai nạn xe xong sau khi xuất viện sẽ đi gặp giám đốc cũ, nhưng mà quay qua quay lại một bận rộn thì cũng mất mấy ngày rồi.
Hứa Nhược Tinh vừa xem bình luận vừa hỏi: "Em trước khi vào công ty, liền quen biết chị ấy sao?"
Tô Nghi nói: "Trước kia gặp nhau vài lần."
"Lúc ở Desna, tiền bối được mời đi qua vài lần, mới quen nhau."
Ở nước ngoài hiếm khi gặp được đồng hương, tình cảm thân thiết, tuy rằng Tô Nghi tính tình nhạt nhẽo, cũng không chịu nổi loại cảm giác thân thiết đến từ người đồng hương, giám đốc thiết kế cũ biết cô là một mình bên ngoài, một mình ở Desna dốc sức làm, không khỏi dốc lòng quan tâm đến cô nhiều hơn.
Hứa Nhược Tinh gật gật đầu.
Desna mỗi năm sẽ mời các nhà thiết kế cùng nhau tham gia show diễn thời trang, công ty các cô ấy năm trước cũng có nhà thiết kế được mời, giám đốc thiết kế cũ cũng rất có tiếng, được mời như vậy cũng không lạ.
Tô Nghi tiếp tục nói: "Sau này biết em về nước, chị ấy lập tức mời em đi Hoài Hải."
Cũng coi như là trùng hợp, khi đó rất nhiều công ty đều mời cô, căn cứ vào cảm tình của cô cùng tiền bối liền đi Hoài Hải.
Sau lại xảy ra tai nạn xe cộ cũng chỉ có tiền bối quan tâm đến cô do vậy mà vẫn luôn không đổi công ty.
Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Tô Nghi ngoài mặt không có cảm xúc gì, thật ra đáy lòng khát vọng tình cảm.
Giám đốc thiết kế cũ xuất hiện hẳn đã bù đắp một ít tình cảm, cho nên cô ấy mới có thể đặc biệt đối xử với giám đốc thiết kế cũ như thế.
Cô lại nghĩ đến Tô Nghi lúc trước, cái gì đều không nói, lạnh lạnh nhạt nhạt.
Thật ra đáy lòng cô ấy, ẫn giấu bao nhiêu vết sẹo?
Hứa Nhược Tinh cảm thấy trái tim bị châm một chút, không thấy miệng vết thương, chỉ là hơi hơi nhói đau, cô hỏi Tô Nghi: "Về sau còn ở Hoài Hải không?"
Tô Nghi im lặng một lát, nhẹ giọng: "Em cũng không biết đâu."
Tiền bối rời đi, vốn là muốn đem trọng trách giao cho cô, nhưng cô có thể khiêng được trách nhiệm này hay không, cũng là một vấn đề.
Hứa Nhược Tinh không hỏi lại.
Hai người chạy đến trước cửa nhà giám đốc, nhà tầng kiểu cũ, bên cạnh có một cái ao cá, nơi này thuộc về đoạn đường phía trong thành phố không khai phá, so với trong nội thành thành phố những cao ốc đan xen với nhau lại hiện lên sự khác biệt, mang nét hoài niệm .
Giám đốc thiết kế về hưu lúc sau trồng trọt đủ loại cây hoa, còn nuôi thêm vài con chó với mèo, bà không kết hôn, cũng không có con, về hưu thì mua ngôi nhà này, sau đó đem tiền còn thừa quyên góp cho nhà trẻ.
Tô Nghi dẫn Hứa Nhược Tinh đứng ở trước cửa, trên tay xách theo trái cây cùng đồ dinh dưỡng mới vừa mua, gõ gõ cửa.
"Tới liền." Thanh âm từ xa đến gần, giám đốc cũ dẫm lên đép lê đi tới cửa, mở cửa, cười: "Tới rồi, mau vào đi."
Tô Nghi chào một tiếng tiền bối, Hứa Nhược Tinh cũng nhìn bà gật đầu.
Giám đốc mỉm cười: "Hứa tổng cũng tới, vào ngồi." Nói bà nhìn về phía Tô Nghi: "Không phải cho em chìa khóa rồi, như thể nào còn gõ cửa."
Tô Nghi có chìa khóa, mua nhà không bao lâu giám đốc cũ gửi chìa khóa cho cô, nói là nhỡ đâu chính mình xảy ra chuyện gì, cũng có người biết.
Tô Nghi cười cười: "Sức khỏe của chị thế nào?"
Giám đốc có bệnh huyết áp cao, bà nói đều là do ở Hoài Hải bị chèn ép ra tới, cùng Cừ tổng mỗi lần cãi nhau đều có thể ném đi nóc nhà, ồn ào đến bộ phận thiết kế đều biết.
"Ta không có việc gì." Giám đốc lôi kéo cô: "Em lần trước tai nạn xe cộ, người không có việc gì đi?"
Tô Nghi lắc đầu, một nhà người kia không biết có phải bị Hứa Nhược Tinh giải quyết làm cho im miệng hay không, hay là cùng cảnh sát trao đổi lại, dù sao không có tìm phiền toái tới cô.
"Không có việc gì là được." Giám đốc ngồi ở trên sô pha.
Nói xong có mấy em mèo từ góc chui ra, vừa rồi nhìn thấy có khách tới nên trốn đi, giờ chúng nó từ phía dưới sô pha chui ra tới, ngửi ngửi Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh.
Tô Nghi vươn tay sờ sờ em mèo vàng.
Không phải mèo cùng một giống, Hứa Nhược Tinh cũng muốn sờ, giám đốc nói: "Cẩn thận một chút, mấy đứa đó đều là mèo hoang, sẽ cào người."
Bà nuôi mấy con mèo hoang xung quanh nhà, chúng không dễ dàng thân cận với người khác.
Hứa Nhược Tinh gật đầu, nhìn chung quanh bốn phía, trang trí rất đơn giản, hai màu xanh trắng là chủ đạo, phòng ở thật ra rất rộng, không gian rộng, trong nhà rất nhiều cây cào móng và đồ chơi cho mèo, xem ra giám đốc cũ ngày thường chính là vui đùa cùng mèo, cô nói: "Trước kia vẫn luôn nghe nói chị sấm rền gió cuốn, không nghĩ tới lén có sở thích như vậy."
Ở Hoài Hải làm được vị trí giám đốc thiết kế này, không có chút thủ đoạn là không có khả năng, giám đốc xua tay: "Cái gì sấm rền gió cuốn, công việc mà thôi, lời đồn không được chuẩn."
"Hai em còn chưa ăn cơm đúng không, chị đi nấu cơm."
Tô Nghi đứng dậy: "Để em giúp chị."
Hứa Nhược Tinh nhận ra được Tô Nghi có chuyện muốn nói với giám đốc cũ, cô không qua đó cùng mà ngồi ở trên sô pha chơi với mèo.
Sau một lúc lâu, Tô Nghi từ phòng bếp ra tới, cầm một ít cá khô đưa cho cô, nói: "Chờ thêm một lát."
Hứa Nhược Tinh gật gật đầu.
Tô Nghi vào trong phòng bếp, nghe được giám đốc hỏi: "Cừ tổng không đồng ý đề nghị của em sao?"
Bà biết Tô Nghi hôm nay tới đây là bởi vì cái gì, tuy rằng bà hiện tại không ở công ty, nhưng mạng lưới quan hệ vẫn còn đó.
Hôm nay Tô Nghi nói đề nghị phối hợp nhiều thiết kế, Cừ tổng rõ ràng không vui.
Tô Nghi gật đầu: "Đúng vậy, ông ấy không đồng ý."
Giám đốc xoay người nhìn Tô Nghi.
Bà biết Tô Nghi ở Hoài Hải, một phần nguyên nhân rất lớn do bà trước kia rất quan tâm chăm sóc Tô Nghi.
Cô ấy ngoài miệng không nói, nhưng đáy lòng lại là người trọng tình cảm, bà chỉ là thuận tay giúp đỡ vài lần, Tô Nghi vẫn nhớ rõ, ngày lễ ngày tết còn sẽ mua một chút quà cho bà.
Bà không có con, cũng đối xử với Tô Nghi như con gái mình, lúc trước về hưu, bà quả thật cùng Cừ tổng đề cử Tô Nghi.
"Nếu em tiếp nhận phòng thiết kế, khả năng sẽ thay đổi chế độ hiện tại." Tô Nghi lần đầu tiên nói ra ý kiến của bản thân, giám đốc thiết kế cũ biết ý định của Tô Nghi, không thích Cừ tổng giữ mãi chế độ cạnh tranh như vậy.
Cạnh tranh cũng được, thiết yếu phải cạnh tranh lành mạnh, về chuyện này bà cùng Cừ tổng cũng cãi nhau vài lần, mỗi lần đều không bệnh mà chết.
Tô Nghi rốt cuộc còn tuổi trẻ, cùng bà không giống nhau, nếu cô thật sự tiếp nhận phòng thiết kế, tất nhiên muốn đao to búa lớn, lần này show diễn thời trang chỉ là nơi để cô thử nghiệm.
Nhưng Cừ tổng, thử đều không cho phép thử.
Giám đốc nói: "'Tô Nghi, em là người có năng lực."
Mặc kệ phương diện thiết kế, hay làm lãnh đạo, năng lực của cô không thể nghi ngờ.
Giám đốc thiết kế cũ đã ở trong giới nhiều năm như vậy, có chuyện gì chưa từng trải qua, nhỏ đến trộm bản thảo, sao chép, lớn đến hãm hại, danh dự mất hết.
Bà từng chứng kiến quá nhiều chuyện như thế, cũng vì nhìn thấy quá nhiều, mới quyết định để Tô Nghi ngồi vào vị trí giám đốc thiết kế.
Những người khác đều cho rằng Tô Nghi cùng bà có quan hệ thân thiết nên bà mới đề cử Tô Nghi.
Kỳ thật cũng không hẳn, Tô Nghi sẽ mang tới cho Hoài Hải một làn gió mới, mang đến một tờ giấy mới tinh, hiển nhiên Cừ tổng không phải suy nghĩ như vậy.
Hoài Hải cho tới nay giậm chân tại chỗ hoàn toàn do bị lối nghĩ cũ xưa bó tay buộc chân, Cừ tổng bảo thủ không chịu hiểu sự thay đổi vì thế hiện tại mới có thế bị những công ty khác liên tục vượt lên trên.
Bà là người chứng kiến thời huy hoàng của Hoài Hải, khi đó chưa có sự xuất hiện của Cừ tổng.
Sau này Cừ tổng tới, Hoài Hải bắt đầu đi đường xuống sườn núi, bà cũng không muốn nhìn thấy Hoài Hải đi bước một xuống dưới mới đề cử Tô Nghi.
Nhưng mà, lại là người thấp cổ bé họng.
Tô Nghi cúi đầu: "Tiền bối..."
Giám đốc cũ không chần chừ nói: "Không cần băn khoăn đến chị, làm chuyện em muốn làm."
Tô Nghi im lặng một lát, nghe được bên ngoài có tiếng, là Hứa Nhược Tinh, cô đang chơi cùng với mấy em mèo.
Mèo rất béo, nhảy đến trên bàn trà, cái đuôi quét món đồ chơi rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh, cô nhìn Hứa Nhược Tinh giơ lên món đồ chơi chọc em mèo, gương mặt hiện lên ý cười.
Giám đốc cũng quay đầu, nhìn xem Tô Nghi, lại nhìn về phía Hứa Nhược Tinh ngồi bên ngoài, cứ cảm thấy Tô Nghi so với lúc trước, có chút không quá giống nhau.
Bà nói không nên lời đây là cảm giác như thế nào, giống như Tô Nghi có thể thể hiện cảm xúc ra ngoài hơn trước một chút.
Lúc ăn cơm tối, Hứa Nhược Tinh nghịch mệt với mấy con mèo, chúng nó ngồi ở trên bàn xem ba người ăn cơm, giám đốc múc canh gà cho các cô, có một con mèo muốn duỗi móng vuốt, đụng tới bên cạnh cái bát, bị bỏng, vội lùi về đi.
"Ai kêu tham ăn." Giám đốc dùng chiếc đũa gõ gõ đầu em mèo, mèo trừng đôi mắt tròn xoe nhìn các cô, meow moew một tiếng chạy.
Trên bàn cơm, giám đốc nói: "Cơm canh đạm bạc, Hứa tổng đừng ghét bỏ."
Hứa Nhược Tinh: "Sao lại như thế được, hiếm khi được ăn cơm nhà ngon như vậy."
Giám đốc bị chọc cười, quan sát Hứa Nhược Tinh.
Bà từ rất sớm liền biết đến Hứa Nhược Tinh, mỗi năm đều có công ty mới thành lập, nhưng có thể bò lên đỉnh ít ỏi không có mấy, ở bên trong số đi lên đỉnh ấy, công ty nổi bật càng là số ít. Mà công ty của Hứa Nhược Tinh, chính là một trong số đó.
Lúc trước cũng không được đánh giá cao, không nghĩ tới lại đứng vững trên thị trường tới bây giờ.
Bà sau này có gặp Hứa Nhược Tinh vài lần, khiêm tốn, cẩn thận lại táo bạo, trầm ồn có thể gánh vác, dám làm dám thất bại, thành công của cô là có thể dự kiến.
Sau khi Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh kết hôn, bà còn hỏi Tô Nghi, muốn đi ăn máng khác qua công ty Hứa Nhược Tinh hay không, Tô Nghi khi đó không đồng ý, bà cũng không hỏi nhiều.
Hiện tại bà như cũ hy vọng Tô Nghi ở lại Hoài Hải, nhưng cũng biết, Cừ tổng sợ là không giữ được cô.
Giám đốc cũ không nói tiếp đề tài công ty, chọn vài chuyện Tô Nghi trước kia thấy thú vị, nói đến chuyện mới vừa quen biết Tô Nghi không bao lâu, Tô Nghi gửi một bức thư cho bà.
"Thời buổi này, vậy mà còn có người viết thư tay."
Giám đốc nói: "Lúc tôi nhận được, còn tưởng rằng là lừa đảo nữa."
Tô Nghi cười không nói chuyện.
Hứa Nhược Tinh tò mò: "Viết thư?"
Tô Nghi gật đầu: "Ừ có từng viết mấy bức." Cô nói tới đây, thuận miệng nói: "Em cũng từng viết thư cho chị."
Hứa Nhược Tinh hơi hơi kinh ngạc: "Chị sao? Khi nào?"
Tô Nghi ngẩn ra, dường như muốn ở lỗ hỗng trong đầu đào ra chút kí ức, nhưng mặc kệ nghĩ như thế nào đều nhớ không nổi, đầu hơi hơi nhức đau, một ít ký ức vụn vặt bị đè ép thành mảnh nhỏ, ghép không thành một bức hình hoàn chính.
Cô có chút mờ mịt.
Đúng vậy, khi nào?
Cô viết thư cho Hứa Nhược Tinh khi nào?.
Chương 32: Nhẹ Chút
Trên đường trở về, Tô Nghi vẫn luôn rất nghi hoặc: "Em trước kia thật sự chưa từng viết thư cho chị sao?"
Hứa Nhược Tinh dở khóc dở cười: "Thật sự không có."
Cô cùng Tô Nghi quen biết nhau kết hôn được hơn hai năm, đừng nói viết thư mà tin nhắn thăm hỏi cho nhau còn chẳng có, cô sao có thể không nhớ được.
Tô Nghi thấy lạ: "Không có khả năng như vậy."
Cô ấy khẳng định: "Em nhất định có viết."
Giọng nói chắc chắn như thế, Hứa Nhược Tinh tay cầm tay lái, khớp xương dùng sức, mang theo màu lam nhạt dây đồng hồ sao trời, mặt đồng hồ có phản quang, chiếu vào chỗ cằm Hứa Nhược Tinh, cô kêu: "Tô Nghi."
Tô Nghi nhẹ nhàng ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn
Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh nhẹ hỏi: "Có khả năng, em viết cho người khác hay không?"
Tô Nghi lập tức nói: "Không có khả năng vậy được, sao em lại viết thư cho người khác?"
Hứa Nhược Tinh thử: "Có lẽ, là người em thích trước kia?"
Cũng không khó nói ra khỏi miệng như vậy chỉ là trái tim nhói đau, không lý do bị người nhéo một chút, đau đến làm Hứa Nhược Tinh dùng sức nắm lấy tay lái, thân người căng thắng.
Tô Nghi cười khẽ: "Người trước kia em thích?"
"Em chỉ thích mỗi chị, nơi nào còn có những người khác?" Tô Nghi còn đang nghiêm túc nghĩ lại chuyện này: "Vợ, chị cẩn thận suy ngẫm lại..."
"Là em nên cẩn thận suy ngẫm lại." Hứa Nhược Tinh nói: "Tô Nghi, em suy nghĩ kĩ càng lại xem."
"Em suy nghĩ cái gì?" Tô Nghi thấy lạ, cô quay đầu nhìn Hứa Nhược Tinh, bên trong xe không có ánh đèn, chỉ có đèn đường loang lố, từ khe hở cửa số xe chiếu vào, cô đột nhiên cười: "Chị đây là đang ghen sao?"
Hứa Nhược Tinh ngậm miệng.
Bên trong xe yên tĩnh, Tô Nghi nói: "Chị thật đáng yêu." Liền nhéo gương mặt Hứa Nhược Tinh một cái, dựa lại gần, nói: "Được! Liền xem như em trước kia có người yêu thích, nhưng em hiện tại cùng chị kết hôn, chứng minh người hiện tại em thích chính là chị."
Nói xong dùng gương mặt cọ cọ sườn mặt Hứa Nhược Tinh, đôi tay ôm cánh tay phải Hứa Nhược Tinh, nếu không phải có dây an toàn, sợ là nửa cái thân người đều đang bu bám treo lên rồi đi.
Hứa Nhược Tinh nghe xong lời cô nói ánh mắt hơi tối lại, trên cánh tay ấm áp đến từ Tô Nghi, bên cạnh là sườn mặt Tô Nghi, hàng mi dài mắt màu nhạt, chóp mũi cao, môi mỏng.
Mở miệng cười, môi hồng răng trắng.
Bên người nhàn nhạt mùi hoa, cứ phảng phất trong xe, quanh quẩn ở xung quanh cô, nhắm mắt đều là mùi hương này.
Giống như hiện tại.
Nhắm mắt trong đầu tràn đầy Tô Nghi.
Hứa Nhược Tinh thiếu chút nữa bị Tô Nghi thuyết phục.
Liền thiếu chút nữa.
Tô Nghi buông lỏng cô ra, ngồi ở trên ghế phụ, lướt di động, mãi cho đến xuống xe đều không có cùng Hứa Nhược Tinh nói chuyện, Hứa Nhược Tinh đánh vỡ trầm mặc: "Về đến nhà rồi."
Tô Nghi ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, xuống xe xong theo cô lên thang máy, như cũ ôm di động, nhỏ giọng nói thầm.
Hứa Nhược Tinh tò mò: "Xem gì thế?"
"Em nhắn tin cho bưu cục." Tô Nghi nói: "Em muốn xem một chút rốt cuộc có từng gửi thư đến cho chị hay không."
Còn đang nhớ mong việc này, nếu không gửi cho cô, có phải hay không...
Hứa Nhược Tinh sắc mặt khẽ biến, cô nhìn về phía Tô Nghi, giọng nói đột nhiên có chút vội vàng: "Tra được không?"
"Tra lại ghi chép mấy năm nay." Tô Nghi nói: "Không có."
Hứa Nhược Tinh hỏi: "Không có gì?"
Tô Nghi nhìn về phía cô: "Em chưa từng viết bức thư nào cho chị."
Giọng nói của cô ấy có chút không vui, dường như chuyện không có viết thư cho Hứa Nhược Tinh là một chuyện vô cùng áy náy.
Tay Hứa Nhược Tinh rũ tại bên người, mắt liếc nhìn là gương mặt Tô Nghi uề oải, nhẹ giọng nói: "Vậy, có thư khác hay không?"
Tô Nghi nghi hoặc: "'Cái gì?"
Hứa Nhược Tinh hỏi: "Có viết cho người khác hay không."
"Cái gì của những người khác." Tô Nghi đột nhiên nghĩ đến lời nói trên xe của Hứa Nhược Tinh, vốn đang có chút không vui, phút chốc vui trở lại: "Sao có thể viết thư cho người khác được."
Cô sợ Hứa Nhược Tinh không tin, giơ lên di động để ở trước mặt Hứa Nhược Tinh: "Chị nhìn xem."
Hứa Nhược Tinh còn nhìn thật.
Trong vòng hai năm, không thấy một thư nào trong ghi chép.
Cô ấy không hề gửi bức thư nào cho người cô ấy thích.
Cảm xúc Hứa Nhược Tinh trống trải không ít, tâm trạng dần dần thả lỏng, nhìn về phía Tô Nghi, có lẽ Tô Nghi cùng người em ấy thích kia đã sớm không có liên hệ.
Chỉ có chính mình còn nhớ, giống như một cây kim, thường thường chọc đau cô.
Có lẽ, là thời điểm nên rút cây kim ra.
Hứa Nhược Tinh chăm chú nhìn di động trầm ngâm suy nghĩ, Tô Nghi bỗng nói: "Chị ơi, tới rồi."
Cô hoàn hồn nhìn Tô Nghi, gật đầu: "Tới rồi."
Hai người sau khi ra khỏi thang máy, Tô Nghi mở cửa, Hứa Nhược Tinh đứng ở phía sau cô, nghe được Tô Nghi hỏi: "Chị sáng mai muốn ăn món gì không?"
Hứa Nhược Tinh trả lười: "Em muốn ăn cái gì?"
Tô Nghi cười: "Chị làm cho em sao?"
Hứa Nhược Tinh có chút thẹn thùng: "Chị mua cho em."
Tô Nghi nói: "Không cần phiền toái như vậy, chị muốn ăn cái gì, em đều biết làm."
Hứa Nhược Tinh phát hiện gương mặt cô ấy tự tin nói chuyện, đặc biệt mê người, tuy rằng đến cuối cùng các cô nói chuyện vẫn không quyết định được ăn cái gì.
Tô Nghi đi vào phòng bếp: "Vậy em tự chọn."
Trong phòng bếp đèn sáng lên, cô từ tủ lạnh không biết cầm cái gì ra, bận rộn.
Hứa Nhược Tinh ngồi ở trên sô pha, giương mắt nhìn bóng lưng Tô Nghi bận rộn, một lát sau, cô mở ra máy tính, lật đến một phần bản hợp đồng kết hôn, tay vẫn luôn ngừng ở trên bàn phím, chậm chạp không gõ chữ nào.
Tay cuộn tròn lại mở ra, cổ tay mảnh khảnh vẫn luôn dựng ở giữa không trung, lý trí cùng tình cảm ích kỷ va chạm vào nhau, ong ong vang lên bên tai.
Tô Nghi bận rộn một lúc lâu, lúc sau cắt trái cây đi ra.
Nghe được tiếng đi ra Hứa Nhược Tinh theo bản năng khép lại máy tính, cô nhắm mắt.
"Trái cây nhà tiền bối." Tô Nghi nói: "Không phải rất ngọt có chút chua nhẹ."
Là mấy quả đào các cô vừa mới hái trước khi rời đi, giám đốc biết Tô Nghi thích ăn quả đào, ở sau vườn có trồng vài cây, không hoàn toàn chín hẳn, da màu xanh trắng.
Hứa Nhược Tinh cầm lấy quả đào Tô Nghi đưa cho, đã rửa sạch sẽ, cô cắn một miếng, quả nhiên rất chua.
Chua ê răng.
Tô Nghi dựa gần cô ngồi xuống, nhìn máy tính đặt trước mặt rồi hỏi: "Chị buổi tối vẫn phải làm việc sao?"
Hứa Nhược Tinh nói: "Còn có mấy bưu kiện phải nhận hàng."
Tô Nghi gật đầu, trước khi Hứa Nhược Tinh ăn xong quả đào, thuận tay cầm hạt ném vào thùng rác, dùng giấy lau khô tay, đứng dậy.
Hứa Nhược Tinh cho rằng cô ấy muốn đi tắm rửa, mới vừa ngẩng đầu, một đôi tay dừng ở trên vai cô.
Hứa Nhược Tinh quay đầu, nhìn thấy Tô Nghi đang cúi mặt xuống.
Tô Nghi hỏi: "Vừa rồi lái xe trở về tinh thần chị không tốt lắm, có phải đi làm quá mệt mỏi hay không?"
Vừa hỏi, vừa dùng đôi tay xoa bóp bả vai Hứa Nhược Tinh, ngón tay nhỏ nhắn xuyên qua áo sơ mi hơi mỏng, dán ở trên da Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh không thể động đậy, trong miệng còn miếng đào vẫn chưa quên nuốt xuống.
Tô Nghi không phát hiện cô khác thường, như cũ cúi đầu, đôi tay mát xa cho cô, giọng ôn tồn: "Thả lỏng một chút, căng thằng quá."
Toàn thân dường như gồng căng như vậy, Hứa Nhược Tinh im lặng nhấm miếng đào, ý muốn chậm rãi thả lỏng thân người.
Tô Nghi dùng lực vừa vặn, Hứa Nhược Tinh không biết hóa ra cô ấy còn biết mát xa như vậy, ăn xong quả đào hỏi: "Em học ở đâu vậy?"
"Trước kia ở Desna, tinh thần lúc nào cũng đều căng thẳng, em lập tức đi tìm một giáo viên dạy mát xa, là cô ấy dạy cho em." Hóa ra cô đơn giản đi mát xa, dần dà, cũng liền học được.
Hứa Nhược Tinh gật đầu.
Tô Nghi rũ mắt thấy lốc xoáy tóc trên đỉnh đầu cô, mái tóc Hứa Nhược Tinh thật mềm, rất dày chắc, có chút giống rong biển, quấn lên tới cũng chỉ có thể kẹp lấy hơn phân nửa, còn có vài lọn tóc rơi tán loạn chỗ cố, dán ở trên da thịt.
Làn da vốn đã trắng ngần, chỉ là sau cổ này có thể nhìn ra tới, trắng nõn đến phản quang, lại còn mặc áo sơ mi màu trắng, đường cong cổ rõ ràng, xinh đẹp, từ góc độ Tô Nghi đứng, còn có thể nhìn được xương quai xanh của Hứa Nhược Tinh.
Lấp ló ở trong áo sơ mi, như ẩn như hiện.
Tô Nghi cắn môi.
Lòng bàn tay cô từ bả vai Hứa Nhược Tinh chuyến đến sau cổ, ngón tay dần chuyển, đán lên da Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh hơi giật mình.
Đầu ngón tay Tô Nghi ấm áp, từ đầu vai xoa bóp đến cổ, hai ngón tay cái ấn ở sau gáy cô, xoay vòng, đôi tay chậm rãi thả ra, thăm vào cổ áo áo sơ mi cô.
Không có hướng trong thêm một chút, trước sau ngừng ở bên cạnh cổ áo, đầu ngón tay dính sát vào trên da thịt, Hứa Nhược Tinh cảm thấy chỗ da như đang bị thiêu đốt.
Nóng rát, bỏng người.
Cả thân người cô đều đang bốc cháy lên.
Cô cọ một chút lập tức đứng lên.
Tô Nghi nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Cô cầm hạt ném vào thùng rác, thấy Tô Nghi còn đứng ở phía sau sô pha nhìn chính mình, Hứa Nhược Tinh mím môi: "Không cần mát xa nữa, chị cảm giác thoải mái hơn nhiều rồi."
Tô Nghi ồ một tiếng, ngồi vào sô pha, lướt di động.
Hứa Nhược Tinh cũng hít sâu, trở lại trước sô pha, hai người một người ngồi trên ghế bên cạnh, một người ngồi ở giữa sô pha, cách có chút xa.
Tô Nghi không biết đang lướt xem video gì, âm thanh rất nhỏ, chỉ có thể nghe được một chút âm nhạc.
Hứa Nhược Tinh lặng ngồi hai phút mở ra máy tính trả lời email.
Lê Thần phải dẫn đoàn đi show diễn thời trang, công việc đều đẩy cho cô mà sắp tới bởi vì liên quan đến Hoài Hải, nhà cung cấp hàng hóa cho các cô luôn không chịu gửi hàng, đối với các cô SX vẫn có chút ảnh hưởng.
Hứa Nhược Tinh gửi mấy tin nhắn cho nhà cung ứng, lại bảo Lê Thần chuyển cho cô hạng mục đang cầm trên tay, Lê Thần kinh ngạc: "Cũng đã 9 giờ rưỡi, cậu còn chưa định tan làm sao?"
Lúc cô rời đi công ty thật đúng là không chú ý Hứa Nhược Tinh có ở văn phòng hay không, tuy nhiên cô ấy tăng ca là chuyện thường ngày, Lê Thần cũng đã quen.
Hứa Nhược Tinh trả lời cô: "Đang ở nhà."
Lê Thần: "Ồ, ở nhà cậu còn bận rộn làm việc làm gì, ôm người trong lòng không thoải mái hay là tìm không thấy thú vui khác?"
Càng nói càng đi xa.
Hứa Nhược Tinh không trả lời cô, nhận được văn kiện lúc sau liền khiến bản thân trở nên bận rộn, lại ngấng đầu, 10 giờ.
Cô quay đầu tìm kiếm Tô Nghi.
Tô Nghi dựa vào trên sô pha, dáng vẻ lười biếng, một bàn tay đang lướt di động, một cái tay khác che lại khóe miệng, ngáp một cái, thoạt nhìn rất mệt mỏi.
Hứa Nhược Tinh cảm thấy buồn cười: "Mệt như thế sao không đi ngủ?"
Tô Nghi giương mắt, khép lại di động: "Chị làm xong rồi chứ?" cô nói giọng buồn ngủ: "Em ngồi chờ chị."
Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng, như lông chim thổi qua trái tim Hứa Nhược Tinh, bay bay trên cảm xúc, tạo nên một vòng một vòng gợn sóng.
Hứa Nhược Tinh cảm giác trong cổ họng có chút ngứa, cô nói: "Em ngủ trước đi."
Tô Nghi gật đầu, đứng dậy a một tiếng.
Hứa Nhược Tinh đi qua: "Làm sao vậy?"
"Chân đã tê rần." Tô Nghi nói xong cúi đầu vỗ vỗ chân.
Hứa Nhược Tinh liền hỏi: "Bên chân nào?"
Tô Nghi chỉ vào đùi phải, Hứa Nhược Tinh ngồi ở bên người cô ấy, nâng đùi phải, đè đè chân xoa bóp, vừa vặn đụng tới dây thân kinh, đùi phải Tô Nghi hơi nhấc lên, cô ấy nói: "Chị nhẹ chút."
Thanh âm mềm mại.
Đầu Hứa Nhược Tinh cúi thật thấp, ý định dùng biểu cảm bình tĩnh che giấu khô nóng trên mặt, bên tai đều đỏ lên..
Chương 33: Trong Mơ
Hứa Nhược Tinh không nhớ rõ lắm như thế nào trở về phòng, sau khi nằm xuống phát hiện vẫn chưa tắm rửa, lại cầm áo ngủ đi trong phòng vệ sinh, nước ấm phả vào trên người, bên tai là giọng Tô Nghi mềm mại nhẹ nhàng gọi cô.
Cả đêm không có ngủ ngon, lăn qua lộn lại, thật vất vả mới ngủ được, còn mơ thấy Tô Nghi.
Tô Nghi đứng ở cửa sổ, cô đi qua hỏi Tô Nghi nhìn cái gì, Tô Nghi nói: "Xem bên ngoài trời mưa."
Cô ấy nhìn bên ngoài xa xăm, trời bên ngoài tựa như sắp mưa, đang nhíu mày, tay Tô Nghi xuyên thấu qua áo ngủ của cô, đặt ở trên làn da, từ dưới bụng, chạm đến trước ngực.
Tô Nghi cánh tay mềm mại như không có xương, di chuyển trên mỗi một tấc da, khắp nơi châm ngòi thổi gió, áo ngủ ngăn ở trên người hai người, cô ôm Tô Nghi lăn ở trên giường lớn.
Bên ngoài có mưa hay không cô không muốn biết nữa.
Trong phòng, mưa kéo dài, cô giống như người chưa bao giờ chạm vào suối ngọt, lần đầu tiên nhấm nháp được hương vị ngọt ngào ấy, vị ngọt dần dần thấm vào cơ thể.
Tô Nghi trước sau ôm chặt lấy cô, làm cô khó có thể chạy thoát, hai người vẫn luôn dây dưa gắt gao không ngừng.
Hứa Nhược Tinh thấy nóng quá nên bừng tỉnh.
Trời còn chưa sáng, cô dựa ở bên cạnh tủ đầu giường, cầm lấy chiếc cốc nhấp một ngụm nước lạnh, giảm bớt nội tâm dục vọng bị giấc mơ kia châm lửa mà bốc lên ngùn ngụt.
Ra cửa thấy cửa phòng Tô Nghi nửa mở nửa khép, người còn chưa tỉnh dậy.
Hứa Nhược Tinh nhìn thời gian trên đồng hồ, cầm quần áo đi phòng vệ sinh.
Sáng sớm, cô liền ra khỏi cửa.
Lúc Tô Nghi tỉnh lại còn tưởng rằng Hứa Nhược Tinh đang ngủ, nhìn đến cửa phòng rộng mở, bên trong không còn ai, nghi hoặc nhíu mày, mới vừa cầm lấy di động, nhìn thấy Hứa Nhược Tinh gửi tin nhắn tới: "Công ty có chút việc, chị đi trước."
Như thể cũng còn quá sớm, Tô Nghi cắn răng nhắn tin trả lời cô: "Vậy chị ăn sáng chưa?"
Hứa Nhược Tinh đang ngồi ở trong văn phòng, công ty to như vậy chỉ có một người bắt đầu công việc, bốn phía yên tĩnh.
Tay cô ấn huyệt thái dương, nhẹ nhàng xoa bóp, cửa số sát đất phản chiếu hình bóng cô ngồi trên ghế, không biết vì sao, cô đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua, Tô Nghi đứng ở phía sau, mát xa bả vai cho cô, ngón tay thon dài mềm mại đè ở bả vai...
Di động ting ting hai tiếng.
Lấy lại tinh thần, nghiêng đầu, nhìn thấy Tô Nghi gửi tới tin nhắn: "Vậy chị ăn sáng chưa?"
Bữa sáng, cô hiện giờ không muốn ăn cái gì.
Hứa Nhược Tinh trả lời: "Ăn rồi."
Tô Nghi làm một ít đồ ăn, chụp gửi cho Hứa Nhược Tinh: "Em cũng đang ăn, chị hôm nay có phải rất bận hay không?"
Hứa Nhược Tinh thuận tiện trả lời cô ấy: "Ừm, khả năng có lẽ sẽ bận."
Tô Nghi: "Vậy chị bận việc đi, làm việc vui vẻ." (gương mặt tươi cười)
Hứa Nhược Tinh cũng gửi một gương mặt cười cho Tô Nghi, buông di động, dựa vào ghế, muốn ngủ thêm một lát, như thế nào đều ngủ không vào giấc, mở to mắt nhìn đèn thủy tinh trên đỉnh đầu.
Ánh mặt trời chậm rãi từ cửa sổ sát đất chiếu vào, bò lên trên đèn thủy tinh, bóng đèn trong suốt chiếu ra một tầng ánh sáng, cô đột nhiên nghĩ đến cặp mắt của Tô Nghi.
Có thể nói giống như vậy.
Những lời nói trước kia che giấu tận đáy lòng, đều xuyên thấu qua cặp mắt kia nói ra, tràn đầy, đều là thể hiện tình cảm thích cô.
Nếu cô hiện tại nói cho Tô Nghi, Triệu Dư đã nói sai về quan hệ của họ, cô ấy còn sẽ dùng loại ánh mắt như thế để nhìn cô sao?
Hoặc là, căm hận cô không có nói ra sự thật?
Hứa Nhược Tinh đột nhiên không xác định, tay nắm chặt bên cạnh ghế dựa, phát hiện chính mình tưởng tượng ra ánh mắt chán ghét của Tô Nghi vậy mà cũng không cách nào tiếp thu.
Ngoài cửa trên hành lang dần dần vang lên tiếng bước chân, lẹp xẹp lẹp xẹp, cửa văn phòng cô một lúc sau bị đẩy ra, trợ lý bưng cà phê, thấy cô tức khắc sửng sốt: "Hứa tổng?"
Thường lui tới vào giờ này, cô chuẩn bị cà phê chờ Hứa Nhược Tinh đến công ty.
Hôm nay sớm như vậy, trợ lý rất bất ngờ.
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "'Đến sớm vậy."
"Chị đi làm sớm ạ." Trợ lý hỏi: "Chị ăn sáng chưa?"
Hứa Nhược Tinh cầm cốc cà phê trên tay cô ấy, uống một ngụm, nói: "Em làm việc đi."
Trợ lý không dám nhiều lời, gật đầu rời khỏi văn phòng, trở lại phòng thư ký, mới vừa ngồi xuống, thư ký trưởng nói: "Hứa tổng tới rồi sao?"
Cô gật đầu: "Tới rồi, hôm nay tới rất sớm."
"Có lẽ là do chuyện liên quan tới Hoài Hải, cho nên Hứa tổng phiền lòng đi." Thư ký trưởng nói xong nhìn mấy người còn lại, mới hiểu được hôm nay người của Hoài Hải lại đây đàm phán.
Nói là đàm phán, Cừ tổng không có ra mặt, một mình phó tổng dẫn theo đoàn luật sư lại đây.
Cừ tổng chỉ cần đưa ra giá cuối cùng, Hứa Nhược Tinh cùng Hoài Hải giao tiếp không phải một lần hai lần, biết rõ tính nết của Cừ tổng, cũng không có để ở trong lòng.
Nhưng thật ra phó tổng đến lại nói: "Thực xin lỗi, Cừ tổng của chúng tôi còn đang đi công tác, xác thật rất bận, hy vọng Hứa tổng không cần để ý."
Hứa Nhược Tinh cười, gương mặt tự nhiên hào phóng, cô nói: "Đương nhiên sẽ không để ý, Cừ tổng bận, ai tới cũng là giống nhau."
Lễ nghĩa chu đáo, phó tổng nhìn Hứa Nhược Tinh, hai năm trước hắn có nhắc tới Hứa Nhược Tinh với Cừ tổng.
Tư tưởng tiến bộ, công ty phát triển nhanh chóng, là người không thể khinh thường.
Hắn lúc ấy còn muốn mượn sức Hứa Nhược Tinh, cùng cô cùng nhau hợp tác, nhưng Cừ tổng không có đồng ý.
Cừ tổng nói ở trong nước, Hoài Hải đã không cần dựa vào cùng ai hợp tác, lời nói là nói như vậy, nhưng nhiều bạn thêm con đường.
Bên ngoài kia, đối với Hứa Nhược Tinh luôn rất tôn trọng đối phương.
Hứa Nhược Tinh tiếp đón bọn họ ngồi xuống, không có bởi vì thân phận của Tô Trường Hòa cho nên ưu đãi, mà đơn giản cùng phó tổng nói chuyện phiếm.
Phó tổng nói: "Thật sự việc này, cũng không phải là chuyện gì lớn, chúng ta có thể yên lặng giải hòa là tốt nhất. Cừ tổng người thế nào cô cũng biết, xem trọng mặt mũi, ông ấy thật sự cũng không muốn thể hiện thái độ như vậy."
Nói xong hắn nhìn về phía Tô Trường Hòa.
Tô Trường Hòa đem tư liệu liên quan đưa qua cho Hứa Nhược Tinh, nói: "Đây là đánh giá bước đầu số tiền cần bồi thường, còn có yêu cầu Hà Khúc xin lỗi thanh minh. Cô ấy gần đây thường xuyên liên hệ với các nhà thiết kế khác đang làm việc tại Hoài Hải, đã tạo ảnh hưởng xấu đến Hoài Hải, chúng ta yêu cầu cô ấy công khai phát biểu xin lỗi thanh minh. Đây là hợp đồng cô ấy lúc trước đã ký, cái này là giấy tờ cô ấy nhận tiền bồi thường..."
Một đống chứng cứ bày ra trước mặt Hứa Nhược Tinh kèm theo điều kiện mà Hoài Hải đưa ra, Tô Trường Hòa không hề giữ lại một chút tình cảm, hoàn toàn giữ thái độ việc công xử theo phép công.
Hứa Nhược Tinh gật đầu, trợ lý đem tư liệu của Tô Trường Hòa trình cho cô, phó tổng nói: "Hứa tổng, làm to chuyện lên tòa, tốn thời gian lại cố sức, tôi cảm thấy không bằng chúng ta tự giải quyết, đây là điều kiện mà Hoài Hải đưa ra, nếu cô cảm thấy có thể, chúng ta tiếp tục nói."
Hắn lời thề son sắt, một bộ dáng nắm chắc thắng lợi, so sánh hắn mang đến đoàn luật sư, SX bên này ngay cả một cố vấn ra dáng luật sư đều không có, mới vừa từ chức, còn không có người kế nhiệm, tạo thành cục diện lúng ta lúng túng, như thế càng làm cho phó tổng Hoài Hải càng tự tin hơn.
Hắn điều tra qua, những luật sư trong giới có thể tiếp nhận vụ kiện này của SX cũng không có mấy người, huống hồ lần này bọn họ nói có sách mách có chứng, dù có đi tòa án bọn họ cũng không sợ chút nào, người lúc này phải sợ hãi nên là Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh cúi đầu xem tư liệu, không chỉ bồi thường vì Hà Khúc mang bản thảo thiết kế ra bán sản phẩm thu được lợi nhuận lớn, còn phải bồi thường hao phí tổn thất cho Hoài Hải, phí danh dự, lại muốn Hà Khúc công khai xin lỗi, nhiều vô số, điều kiện gần mười điều, Tô Trường Hòa còn thêm mắm thêm muối: "Hứa tổng, lần này chúng ta lại đây, là thành tâm nói chuyện giải hòa, nếu thật sự làm to chuyện đến tòa án, phỏng chừng không phải hiện tại chỉ vài điều kiện như này."
Không khí nôn nóng, cũng không có ảnh hưởng đến Hứa Nhược Tinh, cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nghe Tô Trường Hòa nói xong chỉ là gật gật đầu: "Tô luật sư nói tôi đều hiểu được."
Tô Trường Hòa mềm giọng xuống: "Hứa tổng không cần quá lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến SX.
Chúng ta có thể cùng Cừ tổng thương lượng, sự việc lần này, sẽ giảm tổn hại với SX đến mức thấp nhất." Lần này hắn làm cố vấn cho Hoài Hải là vụ án đầu tiên hắn nhận, các mặt đều phải làm đến xinh đẹp, tuy rằng chỉ là một vụ kiện rất nhỏ, nhưng Tô Trường Hòa vẫn làm đủ mọi chuẩn bị.
Hứa Nhược Tinh hỏi: "Nếu..." Cô nhấc lên mí mắt, giọng nói bình tĩnh hỏi: "Tôi không chấp nhận đề nghị giải hòa thì sao?"
Tô Trường Hòa nhìn thẳng cô, Hứa Nhược Tinh rất vững vàng, hai mắt thâm thúy, trong mắt không có cảm xúc gì, không thể từ trên mặt cô nhìn ra cô suy nghĩ cái gì.
Ngày Tô Nghi kết hôn, hắn vội vàng liếc mắt nhìn Hứa Nhược Tinh một cái, chỉ nhớ rõ thật xinh đẹp, không có gì đặc biệt ấn tượng, không nghĩ tới mới hai năm thôi, bọn họ sẽ ngồi ở mặt đối lập, khí thế của Hứa Nhược Tinh, sẽ áp bách hắn.
Hắn nói: "Nếu Hứa tổng cảm thấy hiệp nghị có cái gì vấn đề, chúng ta còn có thể thương lượng."
Hứa Nhược Tinh: "Thương lượng?"
Phó tổng cũng nói: "Đúng vậy Hứa tổng, chúng ta đều có thể thương lượng."
Hứa Nhược Tinh gật đầu, nói trợ lý đứng bên cạnh cầm bút, dưới ánh mắt chằm chằm như hổ rình mồi của mấy người đối diện, cô không nhanh không chậm gạch đi điều kiện thứ nhất của đơn thỏa thuận.
Phó tổng khóe miệng giật giật, vẫn nhịn xuống không nói chuyện.
Hứa Nhược Tinh gạch đi điều kiện thứ hai.
Phó tổng thu lại nụ cười.
Hứa Nhược Tinh gạch đi điều kiện thứ ba.
Hứa Nhược Tinh gạch đi điều kiện thứ bốn.
Phó tổng ngồi không yên, hắn quay đầu hướng ra hiệu cho Tô Trường Hòa.
Tô Trường Hòa mày rậm cũng gắt gao nhăn xô vào nhau, Hứa Nhược Tinh thật là không coi ai ra gì!
Hứa Nhược Tinh không để ý ánh mắt người đối diện đã thay đổi thái độ, vẫn còn cúi đầu gạch đi điều thứ năm, điều thứ sáu, điều thứ bảy...của bản thỏa thuận.
Hứa Nhược Tinh đẩy trở về bản thỏa thuận, Tô Trường Hòa cười lạnh: "Hứa tổng, cô đây là có ý tứ gì?"
"Hai vị đừng để ý, tôi cũng tán thành giải hòa." Hứa Nhược Tinh nói lời này làm phó tổng cùng Tô Trường Hòa ngây người, bọn họ nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, thấy cô thong thả ung dung đóng bút lại, giương mắt, đưa cho trợ lý cây bút trên tay, động tác dứt khoát lưu loát, Hứa Nhược Tinh tiếp tục nói: "Tuy nhiên, không phải Hoài Hải cùng SX giải hòa, mà là SX cùng Hoài Hải giải hòa."
Quyền chủ động ở trên tay SX, không phải Hoài Hải, cho nên người đưa ra điều kiện, không phải Hoài Hải mà là SX bên này.
Sắc mặt phó tổng cùng Tô Trường Hòa khẽ thay đối, đặc biệt là phó tổng, giọng nói kinh ngạc đến thay đổi âm điệu: "'Cái gì? SX cùng Hoài Hải giải hòa?"
Hắn không nghe lầm đi?.
SX muốn chiếm quyền chủ động?
Ý nghĩ kỳ lạ!
Phó tổng đứng lên, đôi tay chống cái bàn, vẻ mặt không vui, hắn mất hứng nói: "Xem ra Hứa tổng cũng không có cái thành ý gì!"
Lửa giận phẫn nộ đến Hứa Nhược Tinh, toàn bộ phòng họp đột nhiên giương cung bạt kiếm, phó tổng tức giận đến cơ trên mặt đều giật giật.
Hứa Nhược Tinh như cũ bình tĩnh, cô nói: "Giải hòa cũng được nhưng điều kiện chúng tôi đưa ra."
Tô Trường Hòa nghe không nổi nữa!
Hắn đứng lên, vừa định mở miệng, cửa phòng họp bị người gõ hai tiếng cộc cộc, Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu: "Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, Bùi Y Nhiên xách theo túi xách đứng ở cửa, nhìn mọi người gật gật đầu, nói với Hứa Nhược Tinh: "Hứa tổng, tôi đến trễ.".
Chương 34: Đã Có Vợ
Bùi Y Nhiên được Lê Thần mời đến.
Lê Thần cùng Tô Nghi liên hệ với nhau, biết suy nghĩ của cô ấy liền đi mời Bùi Y Nhiên.
Hứa Nhược Tinh không phản bác, cô có thể vì chính mình, vì Tô Nghi, từ chối Bùi Y Nhiên.
Nhưng cô không thể không màng công ty, công ty không phải một mình cô quyết định là được, không phải mình cô có thể làm được tất cả, đặc biệt dưới tình huống trước mặt bà ấy chủ động xin ra trận, cô ngầm đồng ý Lê Thần quyết định.
Bùi Y Nhiên ngồi ở bên cạnh Hứa Nhược Tinh, ngẩng đầu, lạnh lạnh nhìn đối diện vài người, nói: "Không cần tự giới thiệu đi? Vài vị cũng rất quen tôi rồi?"
Phó tổng mặt có chút xấu hổ.
Hoài Hải ngay từ đầu đi mời chính là Bùi Y Nhiên, bà ấy rất tinh thông đối với những vụ án kiểu này.
Cho dù không mời được Bùi Y Nhiên, bọn họ cũng không nghĩ cùng bà ấy đối địch nên thường xuyên để người đi thăm hỏi tình hình.
Sau này mới biết Bùi Y Nhiên gần đây đang bận vụ án của một công ty lớn mới bỏ qua, đi tìm Tô Trường Hòa.
Tô Trường Hòa ở trong giới luật sư càng có tiếng hơn, có năng lực, có ảnh hưởng, quan trọng nhất quan hệ của hắn rất rộng.
Hoài Hải trọng yếu yêu cầu những thứ này.
Hai vị này mặc kệ là ai, mời được họ thì cục diện chắc chắn sẽ thắng.
Không nghĩ tới, SX vậy mà lại mời được Bùi Y Nhiên!
Phó tổng mặt đen kịt.
Bên ngoài phòng thư ký, mấy người khe khẽ nói nhỏ: "Vừa rồi chính là Bùi luật sư sao?"
"Phải vậy không? Lần trước bà ấy từng tới một lần."
"Nghe nói Bùi luật sư chủ động muốn giúp chúng ta thưa kiện."
"Các cậu còn không biết đi, luật sư của Hoài Hải là ai? Là Tô Trường Hòa, đối thủ không đội trời chung với Bùi luật sư."
"Tôi biết hai người này, ân ân oán oán hai mươi mấy năm, thù mới hận cũ, lần này không biết ai thắng."
"Tôi cảm thấy khẳng định là Bùi luật sư, bà ấy nếu không có tự tin dám trực tiếp đến công ty chúng ta sao? Hơn nữa việc này vốn dĩ Hoài Hải làm chuyện không đạo nghĩa, lừa lọc sinh viên tốt nghiệp thì thôi đi còn bắt mọi người ký thêm thỏa thuận không được tố cáo Hoài Hải!" Người nói chuyện lòng đầy căm phẫn, những người khác đồng tình gật đầu.
Biết là một chuyện nhưng có thể kiện thắng Hoài Hải hay không là một chuyện khác, trong khoảng thời gian vụ án liên quan tới Hoài Hải ầm ĩ dẫn tới mọi người chú ý.
Trong phòng hội nghị, Bùi Y Nhiên lấy ra thỏa thuận hòa giải mới đưa cho phó tổng cùng với Tô Trường Hòa.
Tô Trường Hòa mặt âm u.
Hắn nhìn Bùi Y Nhiên, cười nhạo: "Không biết Bùi luật sư còn có thời gian tiếp nhận cố vấn cho vụ án nhỏ này."
Bùi Y Nhiên cúi đầu, cười cười: "Kia tự nhiên so không được bằng Tô luật sư, nhận tiền không nhận người."
Tô Trường Hòa gương mặt xanh mét, giống y như phó tổng ngồi bên cạnh hắn nhìn đơn thỏa thuận, hắn cúi đầu nhìn lướt qua: "Bảo Hoài Hải công khai xin lỗi?"
"Không cần ý nghĩ kỳ lạ, chúng ta chính là lên tòa án, Hoài Hải không có khả năng thua!"
Bùi Y Nhiên ánh mắt bình tĩnh: "Phải không?"
Bà cầm tư liệu sưu tầm được lấy bản sao chép đưa cho họ, phó tổng mở ra, nhăn mày lại: "Đây là cái gì?"
"Đây là những nhà thiết kế đã từ chức ở công ty Hoài Hải, tất cả danh sách, tôi nếu không có nhớ lầm, tám năm trước Hoài Hải cũng từng xảy ra vụ kiện liên quan tới quyền sở hữu tác phẩm như này."
"Chuyện kia cùng vụ kiện của Hà Khúc có liên quan gì tới nhau?"
Tô Trường Hòa chen vào nói: "Bùi luật sư, đừng trách tôi không nhắc nhở bà, Hà Khúc ký hợp đồng, cũng nhận tiền bồi thường, cho dù là bà cũng không có cách nào thắng trận kiện tụng này."
"Đúng vậy." Bùi Y Nhiên bình tĩnh mở miệng: "Chuyện này, Hà Khúc là sai, tôi biết." Bà nhìn về phía phó tổng: "Nhưng Hoài Hải các người không sai?"
"Chúng ta Hoài Hải có cái vấn đề gì!" Phó tổng vỗ cái bàn đứng dậy!
Bùi Y Nhiên bình thản: "Này một phần là danh sách những nhà thiết kế từng nhận được tiền bồi thường từ Hoài Hải các ngươi, một phần này vừa mới bổ sung, chỉ là danh sách này nếu Tô luật sư vẫn không nhìn rõ, chúng ta không ngại mời nhà thiết kế tám năm trước cũng bị kiện ra, để cô ấy nói chuyện với mọi người?"
Bà nói với Hứa Nhược Tinh: "Hứa tổng, bản thoả thuận này không ngại để mấy người họ mang về nghiên cứu?"
Hứa Nhược Tinh gật đầu, đương nhiên rộng lượng: "Đương nhiên không ngại."
Hai người kẻ tung người hứng, Tô Trường Hoà còn muốn nói chuyện, bị trợ lý lôi kéo, trợ lý nhỏ giọng ghé tai nói vài câu, Tô Trường Hoà nhìn phó tổng, nói: "Chúng ta đi về trước đi."
Phó tổng hừ lạnh một tiếng, tư liệu đều không có mang theo, vẫn là trợ lý giúp hắn thu dọn xong mới rời đi.
Trong phòng họp chỉ còn Hứa Nhược Tinh cùng Bùi Y Nhiên, Hứa Nhược Tinh nói: "Mẹ, hôm nay cảm ơn mẹ."
Bùi Y Nhiên đứng dậy, nói: "Không cần, con nói đúng, mẹ không phải vì giúp con."
Hứa Nhược Tinh ngẩng đầu nhìn bà, Bùi Y Nhiên búi tóc, không chút cẩu thả, trang điểm xuất chúng, khuôn mặt không hay cười có vẻ vô cùng lạnh lùng, làm Hứa Nhược Tinh tự nhiên nghĩ đến Tô Nghi trước kia.
Không khác nhau.
Tô Nghi càng lạnh nhạt hơn một ít, cảm giác không màng thế sự hiện rõ hơn.
Bùi Y Nhiên như là tướng quân sát phạt quyết đoán, giơ tay thấy máu.
Cô hỏi: "Mẹ thật sự hận Tô luật sư vậy sao?"
Bùi Y Nhiên nghe thấy câu nói như thế trầm mặc hai giây: "Hận hắn?" Ngữ khí khinh miệt: "Hắn xứng sao?"
Thấy Hứa Nhược Tinh không đứng dậy, Bùi Y Nhiên quay đầu, đột nhiên ngồi xuống, hỏi Hứa Nhược Tinh: "Đế ý mẹ hút thuốc không?"
"Xin cứ tự nhiên."
Bùi Y Nhiên châm một điếu thuốc, ngón trỏ cùng ngón giữa thon dài đưa điếu thuốc lên miệng, lửa thuốc cùng sương khói lượn lờ: "Mẹ không phải hận hẳn, mẹ hận chính là bản thân."
Hứa Nhược Tinh không quá rõ ràng.
Bùi Y Nhiên nhàn nhạt mở miệng: "Mẹ cùng hắn quen biết nhau ở văn phòng luật sư, cùng một ngành với nhau, ở bên nhau năm ấy, chúng ta cùng cạnh tranh lên làm chủ nhiệm, giữa mẹ và hắn chỉ được chọn một người."
Hứa Nhược Tinh lâm vào trầm tư, chậm rãi hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó mẹ mang thai ngoài ý muốn." Cái này đến có bao nhiêu ngoài ý muốn? Có phải thật sự ngoài ý muốn hay không?
Hứa Nhược Tinh rũ mắt nhìn tư liệu, nghe được Bùi Y Nhiên tiếp tục kể: "Hắn ngỏ lời với mẹ, kết hôn, sinh đứa bé ra, hắn làm chủ nhiệm một năm, chờ đứa bé được sinh ra thì chủ nhiệm vẫn là mẹ."
Khi đó quá dễ dàng tin tưởng, cứ như thế liền mắc mưu, tin vào Tô Trường Hòa nói mấy lời ngon ngọt.
Bà hiện tại cũng nghĩ không ra.
Khi Tô Trường Hòa nhân lúc bà mang thai mà lên làm chủ nhiệm, bọn họ vì chuyện này bắt đầu vĩnh viễn khắc khẩu.
Sau bà lại phát hiện, Tô Trường Hòa trong lúc bà mang thai còn cùng người phụ nữ khác lui tới.
Cái gọi mang thai ngoài ý muốn hoàn toàn là cái bẫy do Tô Trường Hòa bày ra.
Bà trở thành trò chê cười, mà Tô Nghi chính là cái chứng cứ bản thân bị chê cười rõ ràng nhất.
Chứng cứ vĩnh viễn cũng tiêu hủy không xong.
Bà hận chính chính mình của quá khứ vô tri ngu xuẩn.
Tô Nghi mỗi lần xuất hiện đều như đang nhấn mạnh lại đoạn ký ức xấu hổ ngu muội của bà.
Hứa Nhược Tinh trầm mặc vài giây: "Này không phải là lý do để mẹ tổn thương đến Tô Nghi."
"Mẹ biết." Bùi Y Nhiên phủi phủi khói bụi: "Mẹ biết mẹ không xứng làm mẹ của con bé, mẹ cũng không hy vọng xa vời con bé sẽ tha thứ."
Hứa Nhược Tinh không nói chuyện.
Bùi Y Nhiên hút xong điếu thuốc, ngoài phòng hợp vang lên tiếng đập cửa, trợ lý kêu: "Hứa tổng, Triệu tổng tới."
Là đối tác của cô, Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Tôi ra ngay đây."
Bùi Y Nhiên nói: "Đi đi, mẹ cũng phải về, hiệp nghị có tiến triển thì gọi điện thoại cho mẹ."
Hứa Nhược Tinh: "Dạ."
Cô rời đi phòng họp, ra tới cửa Lê Thần theo sát: "Hoài Hải bên kia nói như thế nào? Đồng ý giải hòa sao?"
Hứa Nhược Tinh nói: "Nào có nhanh như vậy."
Ít nhất còn phải suy nghĩ mấy ngày.
Lê Thần nói: "Mình đây không phải sợ một mình cậu gánh vác không nổi sao?"
Hứa Nhược Tinh không hé răng, nghe được phía sau âm thanh giày cao gót, cô quay đầu.
Bùi Y Nhiên cùng trợ lý rời đi công ty, cô nhớ đến những lời Bùi Y Nhiên vừa mới nói.
Tô Nghi, biết không?
Biết cô ấy bị cha lợi dụng, bị mẹ ghét bỏ như thế?
Nếu Tô Nghi biết, sẽ thế nào? Không biết vì sao, cô đột nhiên nghĩ đến Tô Nghi hiện tại, cảm thấy yếu đuối, sẽ khóc chứ? Tưởng tượng đến Tô Nghi đỏ mắt, Hứa Nhược Tinh cảm thấy vô cùng khó chịu, ngực giống như bị một thứ bén nhọn chọc thủng, nhìn không thấy vết thương, nhưng hô hấp thôi cũng cảm thấy đau.
Nhẹ thở ra, lấy ra di động, cô thấy tên của Tô Nghi, ngón tay ấn màn hình.
Tô Nghi đang vẽ, gần đây tổ một tổ hai căng thẳng, một chút va chạm đều sẽ nổ mạnh, thành viên trong tổ rất tự giác phân rõ giới hạn với đối phương, ngay cả đi uống trà cũng không chào hỏi.
Không khí căng thẳng, khói thuốc súng tràn ngập thế nhưng Tô Nghi một chút cũng không để ý, Hoàn tỷ chống lưng nói: "Giữa trưa chúng ta đi nơi nào ăn cơm?"
"Tổ trưởng đi nơi nào?" Có người hỏi Tô Nghi.
Tô Nghi nói: "Tôi thế nào cũng được."
Hoàn tỷ cười: "Em không đi tìm Hứa tổng sao?"
Tô Nghi lắc đầu: "Chị ấy hôm nay bận, không rảnh cùng nhau ăn cơm."
Mọi người hiểu ý, chọn một quán ăn gần đây, Tô Nghi vẽ xong một bức, cầm cái cốc lên mới phát hiện không còn nước.
Cô đứng dậy đi vào phòng trà, vô tình chạm mặt Úc Tử An ở tổ bên cạnh, vốn dĩ mọi người đang rảnh rỗi lập tức buông đồ cầm trên tay, nhanh chóng ghé vào kính pha lê nhìn về phía hai người.
Thành viên hai tổ hiếm khi phối hợp như thế, động tác đồng nhất đến thái quá, hai bên phòng trà có vài người đứng, đều tay cầm cái cốc không, hướng trong nhìn xung quanh.
Tô Nghi cùng Úc Tử An sẽ không đánh nhau đi?
Bây giờ hai tổ như nước với lửa, thật đúng là khó nói.
Tô Nghi ngồi vào ghế, nhìn thấy Úc Tử An đi tới, cô cầm kẹo sữa đưa cho Úc Tử An.
Úc Tử An khó hiểu với hành động của Tô Nghi.
Trong trí nhớ, Tô Nghi sẽ không có lòng tốt như vậy, như vậy không phải không tốt, mà sẽ không làm như vậy.
Tô Nghi trước giờ luôn lạnh nhạt như tiên tử không nhiễm bụi trần, Úc Tử An ngồi ở bên cạnh cô, cúi đầu gắp kẹo sữa bỏ vào cà phê, quấy một lát, nói: "Cảm ơn."
Tô Nghi cười: "Không có gì."
Thái độ quỷ dị làm Úc Tử An nhíu mày.
Lần trước Tô Nghi xảy ra tai nạn xe, mọi người đều nói tính cách Tô Nghi thay đồi, xem ra không phải giả, hiện tại thân thiện hơn nhiều.
Úc Tử An không khỏi hỏi một câu: "Tai nạn xe cô không có việc gì chứ?"
Tô Nghi nói: "Không có việc gì."
Bên ngoài thành viên hai tổ hóng hớt, chờ nửa ngày, nhìn đến hai người bắt đầu nói chuyện, tựa hồ...không khí cũng không tệ lắm?
Các cô đối diện nhau.
Úc Tử An khuấy cà phê, hỏi Tô Nghi: "Lúc ở văn phòng, vì sao cô lại nói như vậy?"
Tô Nghi ghé mắt về phía cô: "Đề nghị phối hợp sao?"
Úc Tử An gật đầu: "Cô biết rõ Cừ tổng sẽ không đồng ý."
"Tôi chỉ là nói ra ý nghĩ của tôi, dù cho là Cừ tổng hay là bất kỳ ai, tôi cũng kiên trì với ý tưởng của mình. Một nhà thiết kế, cảm hứng của tôi bị trói buộc, giới hạn trong một phong cách, cảm hứng của tôi thực mau liền sẽ khô kiệt."
Đây là nguyên nhân Hoài Hải mấy năm gần đây quay qua quay lại mất đi nhiều nhà thiết kế như vậy.
Tô Nghi từ lúc giám đốc thiết kế cũ còn ở đây đã chú ý đến vấn đề này.
Úc Tử An thắc mắc: "Cô không sợ chọc giận Cừ tổng? Vị trí giám đốc thiết kế sẽ ngâm nước nóng sao?"
Tô Nghi nói: "Tôi có thể không cần vị trí giám đốc thiết kế nhưng tôi không bao giờ từ bỏ chính kiến của mình."
Nói nhiều hơn, thái độ ôn hòa, không còn dáng vẻ tiên nữ cao cao tại thượng, Úc Tử An nhìn cô một cái: "Thật sự tôi trước kia không thích cô."
Luôn là một dáng vẻ thanh cao, không dính bụi trần tự phụ, cô ấy không thích.
Tuy nhiên hiện tại khá hơn nhiều.
Cô ấy vừa muốn mở miệng.
Tô Nghi nói: "Vậy cô hiện tại cũng không cần thích tôi."
Úc Tử An muốn nói chuyện lại nghẹn trở về nhìn Tô Nghi, Tô Nghi cũng nhìn lại cô khẽ cười: "Tôi đã có vợ.".
Chương 35: Hoa Hồng
Úc Tử An bị lời Tô Nghi nói làm nghẹn một chút, cô ấy nói cái gì? Khoe vợ sao?
Úc Tử An chớp chớp mắt, hoang mang nhìn về phía người trước mặt.
Tô Nghi trước kia, đừng nói khoe vợ, chính là một lời đều không đề cập tới, người ngoài muốn biết tình trạng hôn nhân của cô ấy chỉ có thể từ một ít việc nhỏ không đáng kể tìm hiểu.
Ví dụ như, công ty Hứa Nhược Tinh tổ chức tiệc, cô ấy sẽ tham gia, ví dụ như, một vài hoạt động thương vụ của Hứa Nhược Tinh, cô ấy cũng sẽ tham gia, đứng ở bên cạnh Hứa Nhược Tinh, thanh lãnh đoan trang, một bộ dáng nhạt nhẽo xa cách.
Đúng thật là bộ dáng khó mà thích.
Không như Tô Nghi hiện tại hồn nhiên tự nhiên, đáng yêu.
Đáng yêu?
Úc Tử An nhếch khóe miệng, phát hiện bản thân cư nhiên dùng cái này từ hình dung người vẫn luôn cảm thấy chán ghét, lông tơ cô đều dựng thẳng lên tới, lập tức uống sạch cái cốc cà phê nói: "Cô ngồi đi, tôi đi đây."
Tô Nghi gật đâu.
Chờ Úc Tử An rời khỏi, cô lại lấy một cốc nước, thành viên trong tổ như vỡ tổ.
"Tổ trưởng, chị không sao chứ?"
"Tổ trưởng, hai người không cãi nhau đi?"
Tô Nghi cảm thấy buồn cười: "Không có mà."
Hoàn tỷ ngó cô lại ngó hướng Úc Tử An vừa mới rời đi mang theo nụ cười, trong lòng có chút khả nghi, hỏi Tô Nghi: "Có phải Cừ tổng chọn tổ hai đến show biểu diễn thời trang hay không?"
Bằng không không có lý do gì, Úc Tử An sẽ nói giỡn với Tô Nghi, người này luôn luôn là hận không thể hủy bỏ đi tổ thiết kế của các cô, hận chết các cô, như thế nào sẽ bình thản ngồi nói chuyện phiếm với Tô Nghi như thế.
Cô ta trước nay chỉ có khoe khoang.
Tô Nghi lắc đầu: "Còn không có..."
Nói còn chưa dứt lời, di động vang lên, Tô Nghi cúi đầu, là dãy số điện thoại của phó tổng, cô không chần chờ trả lời điện thoại: "Tô Nghi, có rảnh không? Tới văn phòng của tôi một chuyến."
Không có thông qua trợ lý, không có gọi bằng điện thoại bàn của công ty, mà liên hệ với cô bằng số điện thoại cá nhân.
Tô Nghi nhíu mày lại: "Vâng, em lập tức qua đó."
Cô cất di động, đưa cái cốc cho Hoàn tỷ: "Giúp em mang về, em đi lên phòng phó tổng một chuyến."
Hoàn tỷ gật đầu.
Tô Nghi một mình lên lầu, văn phòng phó tổng ở tầng cao nhất, ấn tượng của cô đối với phó tổng không sâu lắm, nói đúng ra, ấn tượng của cô đối với hai lão tổng đều không sâu đậm lắm.
Trước kia có giám đốc thiết kế cũ phụ trách giao tiếp, cô chỉ có lộ diện ở cuộc họp về thiết kế mới, cùng bọn họ rất ít lần chạm mặt, cho nên cô cũng không biết phó tổng gọi cô đi gặp là vì chuyện gì.
Tới cửa văn phòng, thư ký hơi gật đầu: "Tô tiêu thư, bên này."
Thư ký gõ gõ cửa, bên trong nói: "Mời vào."
Tô Nghi đẩy cửa ra đi vào, ánh mắt đầu tiên đã thấy được Tô Trường Hòa.
Thân người cô cứng đờ vài giây, bên tai vang lên thanh âm chói tai, phó tổng nói: "Tô Nghi, tới, ngồi."
Tô Nghi trắng bệch gương mặt, cô đi qua đó, phó tổng tiếp đón cô ngồi ở trên sô pha.
Tô Trường Hòa ngồi đối diện, mặt xanh mét, thần sắc rất kém, nhìn thấy Tô Nghi cũng không nói chuyện.
Tô Nghi hơi hơi hé miệng, vẫn là không ra tiếng, sau khi vào chỗ ngồi, phó tổng bưng tới một ly trà cho cô: "Uống nước đi."
Tô Nghi đưa tay cầm lấy: "Cảm ơn."
Phó tổng nói: "Tô Nghi, nghe nói gần đây bởi vì show diễn thời trang sắp tới nên rất bận?"
Tô Nghi giương mắt nhìn hắn, lại nhìn Tô Trường Hòa, nhấp một ngụm trà: "Các thành viên trong tổ đều đang rất chăm chỉ làm việc."
"Nỗ lực là chuyện tốt." Phó tổng nói: "Trước kia nghe Trương tổng luôn nhắc tới em, luôn muốn làm quen thêm với em nhưng không sắp xếp được thời gian. Hiện tại em lập tức sắp nhận chức giám đốc thiết kế, hiếm khi có được cơ hội tâm sự một chút, buổi tối có thời gian không? Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm?"
Cùng nhau ăn một bữa cơm?
Nhậm chức?
Tô Nghi trong lúc nhất thời có chút không hiểu, nhưng vẫn là gật đầu: "Được ạ."
Phó tổng thấy cô đồng ý không khỏi thoải mái hơn không ít, nói: "Vừa lúc có thời gian, tôi cũng muốn mời mẹ em lại đây, cùng nhau ăn một bữa cơm."
Tô Nghi hiểu được, nói đi nói lại nhiều lời như vậy, cuối cùng là muốn hẹn với mẹ của cô: "Mẹ em tương đối bận, không nhất định..."
"Tô Nghi." Phó tổng đánh gãy lời cô nói: "Chúng ta cũng không gạt em, Hoài Hải cùng Hứa tổng chắc em hẳn là biết rồi đi, quan hệ giữa em và Hứa tổng, nói vậy em cũng nhận thức chuyện này. Nhưng em hiện tại là người của Hoài Hải chúng ta, việc công và việc tư chúng ta không thể lẫn lộn, em sắp lên chức giám đốc thiết kế, lợi ích của Hoài Hải và em chung một nhịp thở, em càng phải giúp đỡ Hoài Hải."
Tô Nghi có lẽ cũng nói chuyện nhiều với Hứa Nhược Tinh, cũng biết mẹ cô nhận làm cố vấn pháp lý cho SX, lúc này mới tới tìm đến cô, dùng chức giám đốc thiết kế dụ hoặc cô giúp Hoài Hải.
Có phải quá ngây thơ rồi không?
Trước kia dù cho quan hệ giữa Hứa Nhược Tinh cùng cô như thế nào, cho dù hai bên xảy ra kiện tụng.
Dựa vào quan hệ giữa cô cùng Bùi Y Nhiên, cô sẽ không lợi dụng điều đó để bản thân có thể ngồi lên vị trí giám đốc thiết kế.
Dùng cách như vậy để có được vị trí giám đốc thiết kế, cô khinh thường.
Tô Nghi rũ mắt, buông cái ly trên tay, nhìn về phía phó tổng nói: "Hoài Hải là công ty em đang làm việc, em không hy vọng nó xảy ra chuyện."
Phó tổng sắc mặt hòa hoãn lại.
Tô Nghi tiếp tục nói: "Những gì ngài vừa mới nói rất đúng, Hứa Nhược Tinh tuy rằng là vợ em, nhưng không nên công và tư không rạch ròi."
Phó tổng cười: "Em hiểu được là tốt."
Tô Nghi gật đầu: "Chính vì em hiểu nên em không thể hẹn mẹ ra ăn cơm. Về công, em cùng mẹ chưa từng có quan hệ hợp tác. Về tư, phó tổng vừa rồi cũng nói, không nên công và tư chẳng phân minh. Do đó bữa cơm này, em không có cách nào mời mẹ đến đây được."
Phó tổng tắt nụ cười.
Tô Nghi nhìn hắn hơi gật đầu: "Vậy không còn việc gì nữa, em đi trước."
"Làm càn!" Tô Trường Hòa đã mở miệng: "Con nói chuyện cùng với lãnh đạo của mình như thế sao?"
Phó tổng sắc mặt khó coi, giọng nói của Tô Trường Hòa lạnh như băng: "Nhìn thấy ta ngồi đó đều không biết chào hỏi một tiếng, con nhiều năm như vậy học được thứ gì! Cơ bản lễ nghi đều không có sao?!"
Đang tức giận Bùi Y Nhiên, giờ về đây trút giận hết lên người Tô Nghi.
Trên đường trở về lúc nãy, trợ lý nói cho ông ta, trên tay Bùi Y Nhiên có chứng cứ không đơn giản những cái đó, quan trọng nhất bà ta có nhân chứng, có thể chứng minh bản hợp đồng kia có vấn đề.
Chỉ dựa vào chứng cứ hiện tại đang có, Hoài Hải muốn kiện Hà Khúc, đó là chắc thắng.
Nhưng kể tiếp phiền toái liền khá lớn, Hoài Hải phải thừa nhận sẽ mang tới ảnh hưởng xấu.
Vì một vụ kiện tụng nhỏ làm ảnh hưởng đến danh dự của Hoài Hải, hoàn toàn không đáng, hắn còn chưa có nói gì, phó tổng đã muốn thỏa hiệp.
Cho nên hắn dọc theo đường đi nghẹn cục tức, không có chỗ nào để phát tiết.
Hiện tại đổ hết lên người Tô Nghi.
Tô Nghi cũng không cam lòng yếu thế trừng mắt trở lại, nhìn chằm chằm hắn vài giây, ngón tay bấu chặt vào trong lòng bàn tay, đột nhiên cười: "Nơi này là Hoài Hải, là công ty, ông là cố vấn pháp luật cho công ty, tôi là tổ trưởng phòng thiết kế, xin hỏi, yêu cầu tôi chào hỏi ông cái gì?"
Tô Trường Hòa ngẩn ra.
Tô Nghi trước kia không phải là tính cách hay tranh luận, cô thông thường lạnh lùng đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn, vẻ mặt hờ hững cùng Bùi Y Nhiên không có khác nhau lắm.
Làm người khác thấy chán ghét.
Khi nào thì cô nhanh mồm dẻo miệng như thế?
Tô Trường Hòa bị chọc tức mặt xanh mét, tay dựng thắng lên chỉ vào Tô Nghi: "Con đây là cái thái độ gì!"
Tô Nghi nắm chặt bàn tay, thân người căng chặt, cắn chặt răng, cắn đến gắt gao, mở miệng nói giọng cũng thực cứng đờ: "Tô luật sư hy vọng tôi có thái độ như thế nào?"
Phó tổng mắt thấy hai người làm ầm lên vội lên tiếng: "Thôi đừng làm ầm."
Hắn nhìn Tô Trường Hòa, nói với Tô Nghi: "Em đi về làm việc trước, buổi tối ăn cơm em cứ về cẩn thận suy xét, vị trí giám đốc thiết kế, cũng không thể chờ lâu được."
Tô Nghi cúi đầu, không nói chuyện, đi qua trước mặt hai người.
Tô Trường Hòa tức giận đá bàn trà, sắc mặt phó tổng cũng rất âm trầm.
Cô trở lại tổ một, thành viên sôi nổi hỏi: "Tổ trưởng, lên lầu chưa?"
Các cô không biết Tô Nghi là bị phó tổng kêu đi, cho rằng Cừ tổng gọi cô lên nói chuyện về show thời trang.
Tô Nghi gật đầu: "Lên rồi."
Hoàn tỷ hỏi: "Là nói về vấn đề show diễn thời trang sao?"
Bốn tổ đều canh cánh trong lòng vấn đề này, tố hai bên kia nghe nói Tô Nghi đi lên, lập tức liền truyền tai nhau, Tô Nghi nhìn về phía các cô, lắc đầu: "Không phải."
Hoàn tỷ cùng mọi người tuy mong chờ nhưng các cô vẫn lần lượt an ủi Tô Nghi: "Không có việc gì, tổ trưởng."
"Đúng vậy, còn chưa công khai mà, tố chúng ta khẳng định có hy vọng."
Tô Nghi nhìn mọi người trong tổ thảo luận vô cùng phần chấn, nghĩ đến phó tổng nói những lời đó, có cảm thấy hơi bực mình, cô đứng dậy xách theo túi xách nói với Hoàn tỷ: "Em đi ra ngoài một chuyến, chị giúp em xin nghỉ buổi chiều."
Hoàn tỷ ngây người: "Vậy cơm trưa..."
"Mọi người đi ăn đi."
"Ừm, lát nữa chị đi nói với phòng nhân sự giúp em."
Tô Nghi rời đi khỏi Hoài Hải.
Ra khỏi công ty, phát hiện cũng không có nơi nào có thế đi, cô lái xe ở trung tâm thành phố đi dạo một vòng, đi đến cửa hàng bán hoa của Triệu Dư, mua một bó hoa, lái xe đi đến công ty Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh mới từ phòng họp ra tới, đang chọn người đại diện cho bộ sưu tập mùa hạ, mấy năm trước SX có lựa chọn nghệ sĩ và vận động viên, năm nay cũng chọn mấy người ra làm đại diện, vừa mới chọn ra được một nghệ sĩ.
Nghệ sĩ này trước kia là người mẫu, mấy năm nay bắt đầu đóng phim, không xem là đỉnh lưu, nhưng mức độ nổi tiếng không tệ.
SX lúc trước có cử người đến bàn bạc, đối phương chỉ nói có thể xem xét, Hứa Nhược Tinh vừa nhận được tin tức mới nhất rằng cũng có hai công ty khác mời cô ấy làm người đại diện cho bộ sưu tập mùa hè này, vì vậy ngay sau khi kết thúc cuộc họp, Hứa Nhược Tinh quyết định tự mình đi mời cô ấy.
Trợ lý đều chuẩn bị xong hết tư liệu, xách theo túi xách đi theo phía sau cô, nói với cô: "Lam tiểu thư ở Đông Uyển đóng phim, vừa rồi em có liên hệ với trợ lý, giữa trưa thời điểm ăn cơm có chút thời gian, có thể cùng chúng ta gặp mặt một chút."
Hứa Nhược Tinh gật đầu, xuống thang máy đến gara, trợ lý lấy ra chìa khóa xe, ấn mở khóa nhìn thấy một chiếc xe quen mắt: "Hứa tổng, này không phải xe của chị sao?"
Là xe của Hứa Nhược Tinh, hơn nữa đưa cho Tô Nghi lái, trợ lý do biết nên mới kinh ngạc.
Hứa Nhược Tinh quay đầu thấy xe ngừng ở gara, cửa kính đen, cô nhìn không tới người ngồi bên trong.
Hứa Nhược Tinh nhẹ nhàng nhếch mày lên, đi đến cửa xe, hướng bên trong nhìn nhìn, gõ gõ cửa sổ xe, kêu: "Tô Nghi?"
Tô Nghi quay đầu, nhìn thấy Hứa Nhược Tinh đứng đó, nhanh chóng xuống xe: "Chị như thế nào xuống dưới đây?"
Hứa Nhược Tinh bật cười: "Sao em giờ này lại đến công ty chị?"
Tô Nghi a một tiếng, giọng nói thực tự nhiên: "Em nhớ chị."
Phía sau trợ lý theo sát đi lên nghe thấy câu nói như thế, rất biết ý lui ra sau vài bước làm bộ cầm lấy di động gọi điện thoại.
Hứa Nhược Tinh chạm vào chóp mũi, thanh giọng nói: "Đến đây lúc nào?"
Tô Nghi nói: "10 giờ em đến."
Hứa Nhược Tinh nhìn đồng hồ, đã 11 giờ, cô nói: "Tới đây thì như thế nào không nói cho chị?"
Tô Nghi đứng ở trước mặt cô, nói cũng không lớn, hình như có chút ủy khuất: "Chị không phải nói hôm nay có nhiều việc sao, em không muốn quấy rầy chị."
Vậy ở chỗ này chờ cô một giờ sao?
Nếu cô không ra, Tô Nghi chuẩn bị chờ bao lâu?
Như thế nào lại ngốc như vậy.
Hứa Nhược Tinh cảm giác nhức nhối trong lòng đồng thời từ trong kẽ hở nhức nhói chảy ra một chút ngọt ngào: "Lần sau tới phải nói cho chị."
Tô Nghi gật đầu: "Ân."
Nói xong dựng thẳng lên bàn tay, nói với Hứa Nhược Tinh: "Đợi một lát."
Hứa Nhược Tinh thấy cô xoay người vào trong xe, chớp mắt, một bó hoa hồng xuất hiện ở trước mặt.
Tô Nghi cười: "Tèn ten, đẹp không? Em lựa chọn kĩ càng, đều là hoa hồng vừa nở."
Xác thật rất tươi đẹp, đỏ như máu, diễm lệ chói mắt, một bông hồng làm người không rời mắt được, đáy mắt, trong lòng của Hứa Nhược Tinh đều được hình ảnh hoa hồng lấp đầy.
Cô nhìn về phía Tô Nghi, nhẹ giọng hỏi: "Vì cái gì lại tặng hoa cho chị?"
Vì cái gì?
Tô Nghi nghe thấy câu nói trong đầu không biết hiện lên vì chuyện gì, giây lát lướt qua: "Em cũng không biết." Nhẹ đáp rồi đưa hoa cho Hứa Nhược Tinh: "Chính là muốn tặng cho chị."
Rất muốn, rất muốn tặng chị.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro