Chương 5
Dương Tử Uyển đối với kết quả như thế rất cao hứng, đây là bước thứ nhất nàng tiêu diệt Nghiêm Thanh Việt, để bảo đảm không có sơ hở nào, nàng còn cẩn thận suy tư thời gian Dương Tử Huyên mang thai, sau đó nỗ lực nhớ lại bản thân biết tất cả tin tức có liên quan với việc Dương Tử Huyên bất ngờ mang thai.
Nàng đã từng nghe được cha mẹ nói tới sự kiện kia, nói là bởi vì một lần tự phát du lịch trong kì nghỉ đông, lúc đó Dương Tử Huyên cùng Nghiêm Ngạo Thiên đi, một đám người ở trên núi dừng chân, Nghiêm Ngạo Thiên cùng Dương Tử Huyên ở một căn phòng, cô nam quả nữ, lại cả hai đều đối với đối phương có cảm tình, hai người cũng đều còn trẻ, liền phát sinh chuyện như vậy, càng không nghĩ đến, Dương Tử Huyên dĩ nhiên mang thai.
Dương Tử Uyển căn cứ thời gian trong trí nhớ, thêm vào cẩn thận suy tính, rốt cục xác định một đoạn thời gian, tuy rằng vì chuyện lúc trước, Dương Tử Huyên bây giờ cùng Nghiêm Ngạo Thiên duy trì khoảng cách, thế nhưng Dương Tử Uyển căn bản là không thể thả lỏng, Dương Tử Huyên cùng Nghiêm Ngạo Thiên đều ở địa phương nàng không nhìn thấy, bất cứ lúc nào cũng sẽ phát sinh không để cho nàng có thể dự liệu sự tình, nàng không thể mạo hiểm, vì lẽ đó, năm nay nghỉ đông, nàng nhất định không thể để cho Dương Tử Huyên cùng Nghiêm Ngạo Thiên cùng đi ra ngoài du lịch!
Vừa nghĩ tới cái này, nàng liền bắt đầu bí mật lên kế hoạch. Dương Tử Huyên còn chưa đi học, Dương Tử Uyển đã quấn quít lấy Dương Tử Huyên, làm cho nàng nhất định phải ở một tháng bồi tiếp chính cùng nhau chơi đùa với mình.
Dương Tử Huyên không biết Dương Tử Uyển tại sao đột nhiên trở nên dính người như vậy, thế nhưng đến cùng không ngăn nổi Dương Tử Uyển không ngừng làm nũng tỏ vẻ đáng yêu, đáp ứng.
Vì không cho Dương Tử Huyên quên, mùa hè này nàng đều quấn quanh người Dương Tử Huyên, không ngừng xác nhận chuyện này, khiến Dương Tử Huyên suýt chút nữa bị bệnh xà tinh.
Bình thường khi Dương Tử Huyên viết thư về nhà, Dương Tử Uyển nhất định sẽ quấn quít lấy ba hồi âm cho Dương Tử Huyên, đồng thời nhất định phải lần thứ hai để Dương Tử Huyên ở thời gian như vậy bồi tiếp mình ra ngoài chơi, những thời gian khác cũng không được.
Dương Tử Uyển tự cho là mình làm không có sơ hở nào, mà sự thực chứng minh, Dương Tử Huyên thời gian như vậy mà trở về, nàng oán giận với Dương Tử Uyển, bởi vì phải bồi tiếp nàng cùng đi sân chơi, mình phải từ chối cùng các bạn học đi du lịch. Dương Tử Uyển cuối cùng cũng coi như là yên tâm.
Toàn bộ kì nghỉ đông, Dương Tử Huyên đều bồi tiếp Dương Tử Uyển, cũng không có đi ra ngoài gặp ai, kì nghỉ đông ngắn ngủi qua, Dương Tử Huyên cùng muội muội nói tạm biệt.
Đương nhiên Dương Tử Uyển cũng không có quên dặn Dương Tử Huyên, như là: Không thể có bảo bảo nha! Còn có: Chị đáp ứng em, phải đợi học xong mới có thể cùng anh kia kết hôn nha!
Dương Tử Huyên bất đắc dĩ lên xe lửa.
Kết quả hơn một tháng sau, Dương Tử An cùng Vương Tịnh vẫn bị trường học Dương Tử Huyên gọi tới. Lý do chính là, Dương Tử Huyên đã mang thai hơn một tháng. Mà cha của đứa trẻ, chính là Nghiêm Ngạo Thiên.
Coi như Dương Tử Uyển cẩn thận như vậy, nỗ lực như vậy, đứa bé này vẫn đến. Hơn nữa, trải qua suy tính của Dương Tử Uyển, tháng ngày đứa bé này sinh ra cũng chỉ so với tháng ngày Nghiêm Thanh Việt sinh ra cách biệt nhiều nhất là hơn nửa tháng mà thôi. Mang thai là việc không thể nói trước, có thể Dương Tử Huyên sẽ sinh trước thời gian dự định, như vậy...
Liền chứng minh con Dương Tử Huyên trong bụng... Vẫn là Nghiêm Thanh Việt.
Nghe được tin tức này Dương Tử Uyển tan vỡ khóc rống lên!
"Tại sao! ! !Tại sao! ! ! Tại sao a a a a a!!!" Nàng ở bên trong phòng la to, dọa sợ Vương Tịnh cùng Dương Tử An, bởi vì làm sao hỏi đều hỏi không ra nguyên nhân của Dương Tử Uyển, cũng dỗ không được, còn tưởng rằng con trúng tà, Vương Tịnh vội vội vàng vàng đem Dương Tử Uyển đưa đến những nơi thờ "Bồ Tát".
Dương Tử Uyển hô một ngày đã rất mệt, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới Nghiêm Thanh Việt, nàng liền không nhịn được cả người run rẩy, nàng không rõ nguyên nhân mình run rẩy là tại sao.
Là bởi vì hoảng sợ? Sự thù hận? Không cam lòng? Vẫn là đối với vận mệnh tuyệt vọng?
Lẽ nào đời này, nàng lại phải theo vận mệnh lúc trước hay sao. Nàng không thể thay đổi sao?
"Bồ Tát" châm một nén nhang, sau khi xem chỉ nói Dương Tử Uyển là bị doạ sợ, đụng phải thứ không sạch sẽ. Cho một bao lá trà, sau đó nhắc nhở chú ý một chút rồi thôi. Có điều trước khi đi, nàng để Vương Tịnh đem Dương Tử Uyển buông ra, chấm cung bát thanh thủy ở trước Phật, vỗ vào trên trán Dương Tử Uyển, nói rằng: "Trong số mệnh có thì sẽ cần có, trong số mệnh không thì chớ cưỡng cầu. Con này, tất cả phải tùy duyên."
Dương Tử Uyển cảm giác cả người mình đều thả lỏng ra.
Đúng vậy! Đã không thay đổi được việc Nghiêm Thanh Việt sinh ra, mình ở đây giãy dụa còn có ích lợi gì?
Không bằng ngẫm lại cuộc sống sau này, ngẫm lại nên làm sao tránh khỏi cùng Nghiêm Thanh Việt tiếp xúc.
Dương Tử Uyển bị Vương Tịnh đem về nhà, thế nhưng trong nhà nhưng không có vì vậy mà bình tĩnh lại. Dương Tử An tức thiếu chút nữa đánh chết Dương Tử Huyên, Vương Tịnh ở bên cạnh không ngừng hỏi Dương Tử Huyên đến cùng tại sao sẽ xảy ra chuyện như thế.
Dương Tử Huyên một bên khóc vừa nói chuyện đã xảy ra.
Nguyên lai lần kia sau khi trở về, bọn họ ký túc xá có một lần tụ hội, loại tụ hội này ở trong đại học là thông thường, con trai con gái ngồi cùng một chỗ ăn bữa cơm, ngày đó Nghiêm Ngạo Thiên cũng tới, hai người bởi vì trong nhà không đồng ý, gặp mặt khó tránh khỏi lúng túng, tâm tình cũng không tốt lắm, Nghiêm Ngạo Thiên uống nhiều. Dương Tử Huyên tuy rằng bởi vì trong nhà nên vẫn cùng Nghiêm Ngạo Thiên duy trì khoảng cách, thế nhưng chung quy vẫn là yêu thích Nghiêm Ngạo Thiên, vì lẽ đó thấy Nghiêm Ngạo Thiên như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu, nên cũng uống rượu. Hai người uống say. Kết quả mơ mơ màng màng đi ra ngoài mở phòng, mà mấy bạn học khác bởi vì biết hai người giao du, cũng không có quản.
Vào buổi tối ngày hôm đó, hai người phát sinh quan hệ.
Dương Tử Huyên trúng thưởng.
Dương Tử Uyển lén lút nghe xong, ngồi ở gian phòng của mình, chỉ nói một câu "Vận mệnh đã như vậy" . Nhất định Nghiêm Thanh Việt là muốn sinh ra.
Dương Tử Uyển nhìn thấu, cũng là thả xuống sự tình Dương Tử Huyên, thật lòng qua cuộc sống của chính mình. Mặc cho bên kia Dương Tử Huyên cùng cha mẹ sứt đầu mẻ trán, nàng vẫn là bé ngoan đến trường, hiện tại nàng chỉ là một đứa bé, cái gì đều quản không được, lẽ nào nàng còn có thể làm cho Dương Tử Huyên đem bỏ cái thai đi sao? Đơn giản bỏ mặc không quan tâm thôi.
Dương Tử Uyển đời trước bởi vì phải chăm sóc Nghiêm Thanh Việt, vì lẽ đó tốt nghiệp trung học xong thì không có đến trường, đây là tiếc nuối cả đời nàng, vì lẽ đó đời này nàng đặc biệt quý trọng cơ hội đến trường. Đời trước Dương Tử Uyển thành tích ở trung học không tính là cực kỳ tốt, nhưng đến cũng được, đời này bởi vì có phần mềm hack, nên Dương Tử Uyển thành tích vẫn luôn là đứng đầu cả lớp.
Đường đường là một học sinh trung học lại xen lẫn trong một đám tiểu học, dối trá làm Dương Tử Uyển quả thực không đành lòng nhìn thẳng.
"Dương Tử Uyển, Thiên lão sư giao bài tập cậu làm xong chưa?" Vương Vũ Kỳ đem túi sách thu dọn, chạy đến chỗ ngồi bên Dương Tử Uyển hỏi.
Dương Tử Uyển lắc đầu một cái, nói rằng: "Vẫn chưa."
Vương Vũ Kỳ cao hứng nói: "Vậy chúng ta sau khi tan học cùng làm bài tập chứ?" Hai nhà cách xa nhau không xa, bởi vì quan hệ tốt, hai người thường thường đi tới Phương gia làm bài tập.
Bởi vì thành tích đều rất tốt, hai nhà cha mẹ cũng đồng ý hai đứa bé lui tới, cùng nhau học tập.
Dương Tử Uyển gật gật đầu nói: "Được rồi, có điều mình muốn về nhà trước cùng bố mẹ nói một chút."
Vương Vũ Kỳ nói rằng: "Được, vậy cậu tới nhà của mình đi, mẹ mình ngày hôm nay mua bánh gatô ngon."
Dương Tử Uyển đối với bánh gatô không có bao nhiêu hứng thú, có điều nàng vẫn gật đầu nói: "Được, chờ mình một chút."
Đời trước Vương Vũ Kỳ vẫn luôn là bạn tốt Dương Tử Uyển, hai người mãi cho đến tốt nghiệp trung học, bởi vì Vương Vũ Kỳ đi nơi khác học đại học, nên liên hệ dần dần phai nhạt. Dương Tử Uyển kỳ thực rất quý trọng người bạn này, đời trước là bởi vì phải nuôi gia đình, không có cách nào, đời này nàng đương nhiên sẽ không đi lại con đường như thế. Cho nên nàng rất tình nguyện cùng Vương Vũ Kỳ.
"Dương Tử Uyển, cậu muốn đi nhà Vương Vũ Kỳ làm bài tập sao? Mình cùng đi được chứ?" Trương Giai Tuyết đeo cặp sách lại nói.
"Trương Giai Tuyết ngày hôm nay cậu không cần giúp mẹ sao?" Vương Vũ Kỳ nói rằng.
Trương Giai Tuyết cũng là bạn tốt của Dương Tử Uyển và Vương Vũ Kỳ, thế nhưng bởi vì mẹ Trương Giai Tuyết mở một quán cơm nhỏ, Trương Giai Tuyết bình thường phải giúp mẹ, vì lẽ đó khá bận.
Trương Giai Tuyết sau khi nghe lắc đầu một cái nói rằng: " Mẹ nói mình hiện tại chỉ cần chủ nhật giúp đỡ là được, bình thường không muốn làm lỡ học tập."
Vương Vũ Kỳ ngay lập tức sẽ cao hứng ."Tốt lắm, các cậu cùng tới nhà của mình đi, chúng mình cùng nhau ăn bánh gatô."
"Hay lắm."
Ba người hẹn cẩn thận như thế. Dương Tử Uyển cùng cha mẹ nói rồi liền đeo cặp sách tới trong nhà Vương Vũ Kỳ, chỉ chốc lát sau Trương Giai Tuyết cũng tới, ba bạn cùng ngồi ở trong sân làm bài tập.
"Các cậu chép tới chỗ nào rồi ? Mình đã sắp chép xong rồi." Trương Giai Tuyết cầm bút chì, ngẩng đầu nói rằng. Ngày hôm nay ngữ văn bài tập lão sư để đem chữ lạ mỗi cái là một nhóm, điền tự cách một nhóm chính là tám cái ô vuông, vì lẽ đó phải chép tám lần, tổng cộng 7 chữ cái lạ, Trương Giai Tuyết đã chép đến lần thứ sáu.
Vương Vũ Kỳ vừa nghe, lập tức "A" một tiếng nói rằng: "Cậu làm sao sao nhanh như vậy, mình mới viết đến lần thứ năm." Nàng liếc nhìn Dương Tử Uyển, Dương Tử Uyển đã chép xong rồi."Dương Tử Uyển cậu đã chép được rồi a, làm sao nhanh như vậy?"
Bởi vì chuyện sao chép chữ Hán đối với một linh hồn đã là người trưởng thành 26 tuổi nói tới căn bản một điểm áp lực đều không có có được hay không? Dương Tử Uyển một bên ở trong lòng yên lặng nói, một bên thật lòng hồi đáp: "Ừ, mình viết chữ tốc độ khá là nhanh. Mình làm đề toán học trước."
Trương Giai Tuyết nói: "Được rồi, cậu làm chậm một chút, chờ bọn mình."
Dương Tử Uyển gật gù, hết sức làm chậm lại tốc độ của chính mình. Nàng nhàn nhã ngồi ở trên băng ghế nhỏ, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Tháng bốn, vừa vặn là mùa xuân về hoa nở, gió ấm áp, thổi rất thoải mái, vào lúc này ánh mặt trời cũng không chói mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời đặc biệt thoải mái.
Thật thoải mái... Cái gì cũng đều không nghĩ, bình thản qua ngày.
Nếu như trước cảm giác sống lại giống như một giấc mộng sớm sẽ tỉnh lại, theo thời gian trôi qua, tất cả xung quanh dần dần càng ngày càng trở nên chân thực lên, trái lại là ký ức đời trước, bắt đầu dần dần trở nên không chân thực.
Có phải đời trước chỉ là một giấc mộng mà thôi?
-------------------------------------------------------------
Hiện tại mình đã edit xong bộ 36 kế, nên mình sẽ quay lại bộ này. Tuy nhiên các chương của bộ này khá là dài, và mình thì cũng đã vào học rồi, nên chắc trung bình mỗi tuần mình sẽ edit một chương thôi, cũng có thể nhiều hơn. Cảm ơn các bạn đã đợi mình nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro