Chương 1

Nếu như cho nàng thêm một cơ hội lần nữa, nàng nhất định không làm như vậy, cho dù là vậy nhưng lòng cũng sẽ đau đến chết, nàng sẽ không làm như vậy, sẽ không, tuyệt đối sẽ không.

Xin lỗi, Tưởng Dung, xin lỗi. Nếu như ngươi biết, nếu như ngươi biết, nhất định sẽ hận ta, nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho ta.

Xin lỗi...

Xin lỗi, xin lỗi Tưởng Dung.

...

...

Cuối tuần, sáng sớm không cần đi làm. Vân Tưởng Y nằm trong chăn không buồn cử động. Trong đầu biết hiện giờ là 10:45 sáng, lúc này đã không còn sớm nữa hẳn là nên rời giường, thế nhưng không muốn rời, cực kì hỗn loạn.

Được rồi, được rồi, phải đứng lên, đếm đến mười thì ta rời giường

Nhắm mắt lại cố gắng, nữ sinh tự nhủ trong lòng với mình.

Một, hai, ba...chín, mười...

Vẫn còn không muốn nghĩ đến, nếu không...Nếu không đếm lại một lần nữa, tiếp theo nhất định rời giường, nhất định nhất định nhất định rời giường.

Một, hai, ba...

"Leng keng ~~~ leng keng ~~~"

Mới vừa đếm mấy số đầu thì đã bị tiếng chuông cửa cắt đứt

"..." Lúc này mà ai đến...

"Tưởng Y, Tưởng Y, Tưởng Y ~ mở cửa ra a" Ngoại trừ người bạn đóng khố cùng mình lớn lên từ nhỏ thì còn ai vào đây.

"Leng keng ~~~ leng keng ~~~" Chuông cửa vẫn còn đang vang lên.

"..." Đều không phải đã đưa cho nàng một cái chìa khóa đó thôi, vì sao không dùng cái chìa khóa của mình mà mở cửa tiến vào a ~ có ý định không cho bản thân ngủ nướng thì cứ nói thẳng! Chết tiệt!

Chuông cửa vẫn còn đang vang lên, nằm trên giường không cử động, Vân Tưởng Y rốt cục chịu không được, "A!" Một tiếng từ trên giường nhảy dựng lên, bộ mặt tối đen, đằng đằng sát khí chạy ra khỏi phòng mình sau đó đi mở cửa.

"Ầm!"

"Ngươi vừa mới sáng sớm lại làm gì nữa rồi, ngươi có hay không để người ta ngủ, Hoa Tưởng Dung!" Lao ra miệng lớn tiếng nói làm cho người đứng ở cửa Hoa Tưởng Dung nét mặt đích thực đều không khỏi run run.

Bất quá cho dù như vậy, mỹ nhân đứng ở cửa vẫn là một bộ dạng mặt dày hoàn toàn không có bị ảnh hưởng, đang nhìn người đứng bên trong cánh cửa với nét mặt vô cùng ôn nhu làm cho người ta hận không thể tự sát tươi cười nói rằng: "Đều đã 11 giờ rồi, dù cho có là đang ngủ cũng sẽ đói bụng, ngươi xem" Mỹ nhân ôn nhu đưa cái túi trong tay mình ra, xem như là vật báu lắc lắc trước mặt Tưởng Vân Y, sau đó tiếp tục dùng ngữ khí ôn nhu khiến Vân Tưởng Y muốn tự sát cười nói: " Ta giúp ngươi mang cơm trưa a ~ ta mới vừa làm, hôm nay có sườn chua ngọt ngươi thích, chúng ta cùng nhau ăn đi. O(∩_∩)O "

Nguyên bản vẻ mặt chính là sát khí nhưng bởi vì nụ cười và mấy câu nói như vậy của đối phương lập tức hạ xuống. Quanh thân sát khí cũng vậy mà biến mất, tiêu tan thành mây khói.

"Ta mới là không muốn ăn sườn chua ngọt đây." Nói năng có chút không được tự nhiên, nữ sinh này trái lại mở cửa, nghiêng người nhường Hoa Tưởng Dung bên ngoài tiến vào.

Gió lạnh tràn vào mãnh liệt, Vân Tưởng Y nhịn không được khẽ rùng mình.

"Làm sao vậy? Lạnh à? Ai da, ngươi như thế nào mặc ít như thế đi ra? Bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?"

Chỉ là một động tác rất nhỏ bé của bản thân, nhỏ bé đến nỗi bản thân Vân Tưởng Y cũng không có phát hiện nhưng người đứng ở bên cạnh nàng Hoa Tưởng Dung thì vô cùng mẫn cảm phát hiện ra. Vội vã buông bữa trưa trong tay, đem áo khoác ngoài của mình khoác lên người Vân Tưởng Y, sau đó thúc nàng đi vào phòng mặc quần áo.

"Về sau nhớ mặc áo khoác rồi mới được đến mở cửa giúp ta" Nàng nói.

Không phải đều tại ngươi một mực thúc giục!

Bị đẩy mạnh đi, hai hàng lông mày cau lại nhưng thủy chung cũng không có mở miệng nói một câu. Trái lại bị đẩy mạnh đến phòng ngủ, nghe lời Hoa Tưởng Dung mặc thêm áo đi ra.

Lúc đi ra, Hoa Tưởng Dung đã đem bữa ăn bày ở trên bàn.

Sườn chua ngọt, trứng rán cà chua, cuối cùng là canh củ cải.

"Đánh răng chưa?" Nữ sinh đang loay hoay dọn bữa trưa hỏi.

"Rồi" Nữ sinh mặc nhiều áo trả lời.

"Rửa mặt chưa?" Tiếp túc hỏi.

"Ta cũng không phải tiểu hài tử " Cau mày.

"Không phải là tiểu hài tử?" Nữ sinh đang loay hoay với bữa trưa ngừng tay, cau mày quay sang đứng ở trước mặt Vân Tưởng Y hỏi: "Kia trước bởi vì không đánh răng, làm cho cả hàm răng bị sâu là ai?"

"Đó là ngoài ý muốn." Vân Tưởng Y ngụy biện.

"Hả? Kia lúc rửa mặt, ngủ gà ngủ gật thiếu chút nữa đem bản thân chết đuối trong chậu rửa mặt là ai hả? Hoa Tưởng Dung tiếp tục nói.

Vân Tưởng Y đổ mồ hôi! Nhịn không được ghét bỏ mình.

"Kia cũng là ngoài ý muốn." Tuy rằng ghét bỏ mình cực độ nhưng vẫn muốn tiếp tục ngụy biện.

"Hả? Kia lúc trước ăn cái gì nhìn không đảm bảo chất lượng, ngộ độc thức ăn phải vào bệnh viện là ai?"

"..." 囧 "Kia cũng là trùng hợp."

"Của ngươi chỉ toàn trùng hợp cùng với ngoài ý muốn, thực sự là nhiều chuyện a." Nói đến đây, biểu tình của Hoa Tưởng Dung như muốn giết người.

"..." Vân Tưởng Y sợ rụt cổ lại, thấy mình hay nhất chính là không nên mở miệng. Nàng trái lại ở bàn bên cạnh ngồi đối diện Hoa Tưởng Dung.

Hoa Tưởng Dung đem cơm nóng từ trong lò vi sóng ra, đặt trên bàn.

Tại vị trí của Vân Tưởng Y ngồi, từ góc độ này có thể thấy được mí mắt của Hoa Tưởng Dung buông xuống, rất đẹp, lớn lên lông mi dày đậm, rất nhu hòa, nhu hòa làm cho người ta muốn cắn một cái.

Còn có thể thấy được xương quai xanh của Hoa Tưởng Dung, giống như con bướm, thật tú lệ.

Thời gian trôi qua, Vân Tưởng Y thì vẫn ngồi như vậy mà Hoa Tưởng Dung ở trước mặt vẫn đang loay hoay dọn bữa.

Biết không?

Cái này giống như một gia đình.

Ngươi biết không? Tưởng Dung?

Có thể nhìn ngươi như vậy, cho dù là nhiều hơn một giây cũng rất tốt.

Vân Tưởng Y đột nhiên vươn tay của mình, nàng nghĩ muốn chạm vào một chút, chạm vào một chút mí mắt xinh đẹp của Hoa Tưởng Dung.

Nàng vừa vươn tay mình thì Hoa Tưởng Dung đã mở miệng: "Ta quên cầm bát, ngươi đi lấy hai cái bát tới đây."

Vân Tưởng Y vội vã thu hồi tay, gật đầu nói: "Ừ."

Tiếng bước chân lộc cộc đi vào nhà bếp, Hoa Tưởng Dung đã chuẩn bị tốt hết toàn bộ chỉ chờ Vân Tưởng Y đến cầm bát đũa dùng cơm.

Tiếng bước chân lần hai lộc cộc, Vân Tưởng Y đã cầm hai cái bát từ nhà bếp chạy tới.

"Cầm bát không nên nhanh như vậy." Nhìn Vân Tưởng Y chạy đến trước mặt mình, Hoa Tưởng Dung nhịn không được mở miệng dạy dỗ.

"Không hài lòng hả." Đối phương nói.

"Chạy thì chậm, sau này chỉ nên đi thôi."

"Ngươi nói cái này không có căn cứ khoa học, có chạy chậm thì rõ ràng so với đi cũng nhanh hơn." Người nào đó biện bạch.

"Không có căn cứ khoa học thì không có căn cứ khoa học, nói chung không thể chạy." Một hơi biện bạch bị người bác bỏ.

"Không nói đạo lý"

"Giảng đạo lý liền không cần phải ăn cơm của ta."

"..." Người nào đó tiêu thanh. Nghiêm trọng khinh bỉ hành vi uy hiếp trần trụi số một này của Hoa Tưởng Dung.

Thế nhưng khi đã đem cơn thịnh nộ trút lên đối phương, thì bản thân chính là rất đáng hổ thẹn không có một điểm lãng phí liền ăn.

Tay nghề đối phương không phải một hai điểm mà là thật tốt, quả thực tốt đến người thần cùng phẫn nộ. Một ngày ăn sang, đâu có thể đánh mất?

Vân Tưởng Y ngồi ở trước bàn ăn cơm, nhìn Hoa Tưởng Dung đang bận rộn, có chút oán hận nghĩ "Nếu như, nếu như ngươi không khéo tay chế biến thức ăn này ngon đến vậy, ta cũng sẽ không dựa vào ngươi, cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy..."

Nhưng kia đều là mượn cớ thoái thác trách nhiệm, nếu như trở lại một lần nữa, nếu như trở lại một lần nữa...Không có trở lại...Không có. Cho nên mong muốn đó...kì thực phải triệt để hủy diệt.

"Tưởng Y?" Khi phục hồi lại tinh thần mới phát hiện đối phương đang ở trước mặt mình, khuôn mặt xinh đẹp kia lúc nào dựa vào mình sát như vậy, gần như vậy làm cho Vân Tưởng Y không khỏi mặt đỏ tim đập.

"Hả?"

"Cái gì hả? Ngươi đang nghĩ gì? Nghĩ đến cau mày, hay là khó chịu?" Nói xong, mỹ nhân càng ngày càng đến gần vươn tay mình tìm đến trán Vân Tưởng Y, sờ sờ rất chăm chú lại thu hồi tay sờ vào trán của mình.

"Không có nóng, không có lên cơn sốt. Là công việc gặp phải trắc trở gì sao?" Khuôn mặt xinh đẹp không chút nào che dấu biểu tình lo lắng.

Vân Tưởng Y không dám nhìn thẳng đối phương, nhanh chóng xoay mặt nói: "Không có, không có. Chỉ là chưa tỉnh ngủ mà thôi."

"Ngươi a..." Nghe đáp án như vậy, trên mặt Hoa Tưởng Dung lộ ra một biểu tình không biết phải làm sao.

"Ngủ làm sao đến nổi ngủ luôn đi."

"Ngủ nhiều có thể dưỡng nhan sắc, tốt a."

"Cũng phải tập vận động thích hợp, đem nhà quét dọn sạch sẽ một chút, ta thật lo lắng nếu ngày nào đó ta đi công tác chừng một tháng, trở về thì thấy ngươi bị bụi bặm chồng chất vùi lấp."

"Ta nếu bị bụi bặm chống chất vùi lấp ngươi nhất định sẽ lôi ta ra." Đem đầu xoay trở về hướng phía Hoa Tưởng Dung cười nói.

"Đừng xảy ra, thối chết, đến lúc đó nhất định làm cho xe rác đem ngươi đi." Hoa Tưởng Dung bịt mũi, muốn bắt tay vào làm, tựa hồ đã nghe thấy được mùi khó ngửi đó.

"..." Hả, để ta bị xe rác mang đi sao, nếu như ta giống người như vậy, đối với ngươi làm chuyện như vậy, kỳ thực hẳn là bị xe rác mang đi đi...

"Ngươi làm sao vậy? Thế nào lại lộ ra khuôn mặt này?" Có lẽ Vân Tưởng Y trên mặt biểu tình vô cùng đau thương, Hoa Tưởng Dung lo lắng tới gần, vội vã vươn tay mình đem Vân Tưởng Y ôm trong lòng.

"Ơ kìa, ta là nói giỡn đó, khi nào sẽ thực sự làm cho xe rác đem ngươi chở đi? Ngươi lớn như vậy thế nào lại vẫn không chịu nỗi trò đùa." Nói nói đưa tay vỗ lưng Vân Tưởng Y giống như khi bé ôm búp bê.

"...Ta lúc trước...hoàn toàn không chịu nỗi trò đùa..." Cho nên nếu như là ngươi hay nói giỡn, liền không đối với ta tốt như vậy, không nên đối với ta tốt như vậy. Bởi vì, điều này sẽ làm ta không có kết quả rõ ràng, cũng sẽ nghiêm túc lên.

Bị ôm nghiêm túc như vậy, bị người mình thích ôm nghiêm túc như vậy, Vân Tưởng Y lại muốn khóc.

"Được rồi được rồi, đều là lỗi của ta." Hoa Tưởng Dung một bên vỗ, một bên xin lỗi.

"Không tức giận nữa, ta xem trong nhà ngươi đồ dùng sinh hoạt cũng không có, chúng ta cùng nhau đi siêu thị mua một chút đồ thế nào?"

"Đồ dùng sinh hoạt cũng không có sao?"

"Này này...Cái này hình như là nhà của ngươi mà? Không nên liên tiếp dùng biểu tình vô hại như vậy hỏi ta!"

"Ta không có cảm thấy a..."

"Ngươi chính là người nguyên thủy sao? Cuộc sống không cần ăn không cần uống?"

"..."

Tác giả: Mỗ bổn hố mới ... Hoan nghênh *tung hoa* ... Hoan nghênh tới mỗ bổn 《Áp đáo bảo bối》ngồi ngồi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: