Chương 2
Vân Tưởng Y rất thích uống canh cho nên mỗi lần được uống bao giờ cũng uống rất nhiều. Thế nhưng uống canh nhiều không tốt cho dạ dày. Hơn nữa Vân Tưởng Y mỗi khi ăn là chỉ muốn uống canh không muốn ăn cơm, cho nên Hoa Tưởng Dung không thích nàng chỉ uống canh, chung quy không thích thì không thích nhưng mỗi lần ăn cơm nàng đều giúp Vân Tưởng Y múc canh.
Cứ như vậy, khi ăn cơm sẽ tương đối phiền phức.
"Không nên chỉ uống canh, phải ăn nhiều món một chút." Nữ sinh bất đắc dĩ nói, đem trứng rán cà chua gắp vào bát Vân Tưởng Y, cũng không biết là nói như vậy bao nhiêu lần. Các nàng mỗi lần ăn, Hoa Tưởng Dung đều phải dài dòng nói những lời thoại ngàn năm không thay đổi.
Không muốn Vân Tưởng Y uống nhiều canh nhưng cũng lại không đành lòng nhìn thấy kết cục cuối cùng của nàng nên mỗi lần ăn đều phải nói, nói liên tục.
*Ý của Tưởng Dung là không đành lòng nhìn thấy cái mặc "bánh bao chiều" của Tưởng Y khi không được uống canh*
"Canh uống rất ngon, ta nghĩ nên uống nhiều canh một chút." Vân Tưởng Y trong tay vẫn còn đang cầm bát canh không muốn buông tay.
"Vậy ý của ngươi là ta làm những món ăn khác đều không thể ăn?"
"Những món đó cũng rất ngon. Món ăn của Tưởng Dung làm đều ăn rất ngon." Sợ đối phương sẽ tức giận nên nữ sinh vội lấy lòng.
"Nếu đã là như vậy thì ngươi đem toàn bộ những món này ăn hết luôn đi." Một mặt vừa nói xong thì mặt khác không ngừng hướng đến bát cơm của Vân Tưởng Y mà gắp đồ ăn, chỉ chốc lát sau phân nửa đồ ăn đều nằm trong bát của Vân Tưởng Y.
"Nhiều quá."
"Một chút cũng không nhiều, ngươi đó, nếu không ăn nhiều một chút thì làm sao có nhiều năng lượng, thân thể sẽ suy kiệt. Nhất là nữ nhân qua 25 tuổi bệnh trạng sẽ thường rất rõ ràng nha." Nói xong lại nhìn Vân Tưởng Y mà cười khúc khích.
"...Dù cho ngươi không nhắc nhở thì ta cũng biết bản thân đã 25 tuổi, một nữ nhân lớn tuổi." Vân Tưởng Y nửa cúi xuống quan sát làn da, mắt lườm Hoa Tưởng Dung. "Bất quá chúng ta là cùng tuổi...vị nào đó hẳn là biết "cũng vậy" có ý gì chứ?"
Hoa Tưởng Dung vẫn đang cười, nụ cười của nàng rất rực rỡ, rất đẹp, rất ôn như còn thản nhiên lộ ra cảm giác hạnh phúc giống như là hạnh phúc của hôn nhân tuổi 25 tuổi, cũng giống như là hạnh phúc của một nữ nhân khi có cho chính mình một hài tử đáng yêu. Nàng cười nói: "Ta là luôn luôn kịp thời bổ sung năng lượng nha!"
"..." Thế nhưng nụ cười như vậy của nàng lại là vết sẹo trong lòng của Vân Tưởng Y, nàng càng cười hạnh phúc thì Vân Tưởng Y càng khó chịu, càng tự trách, càng sống không bằng chết.
Bởi vì vốn dĩ Hoa Tưởng Dung có thể là nữ nhân có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, thật sự cũng có thể có một hài tử đáng yêu nếu như không phải vì nàng, không phải là lời của nàng...
"Ta đây ăn một ít sườn chua ngọt..." Tuy rằng ngực rất khó chịu nhưng Vân Tưởng Y vẫn áp chế không biểu lộ ra ngoài, những năm gần đây nàng ít nhiều cũng học được chút ngụy trang, biết đem tâm sự giấu trong lòng.
"Không được ~~~mỗi người phân nửa, vậy được rồi, ăn đi ăn đi, không cho phép lén lút giảm béo."
"...Tưởng Dung, ngươi thật giống như một bà lão hay nói lảm nhảm."
"Bụp!" Nữ sinh dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đánh lên đầu của người nào đó. "Rốt cuộc như thế nào mà ta lại biến thành một bà lão? Khi ăn không được nói chuyện."
"Đau~~~ Rõ ràng là ngươi cũng có nói."
"Ăn cơm! Ăn xong sớm rồi đi siêu thị."
"Không nói đạo lý."
"Không nói đạo lý thì không nói đạo lý, không nói đạo lí thì ngươi cũng phải ăn."
"Ân ~~~" Nữ sinh đối với loại hành vi ngang ngược không nói đạo lý này hoàn toàn không còn cách nào, liền cúi đầu dốc sức ăn cơm. Ăn cơm đi, ăn xong sớm một chút, sớm một chút đi siêu thị.
Ăn như thế cấp bách vì thế làm cho nữ sinh cứ như vậy bị mắc nghẹn, vốn dĩ yết hầu tương đối nhỏ ăn lại mạnh như vậy tự nhiên sẽ bị nghẹn. Cảm giác đồ ăn kẹt ở trong cổ họng thực sự là khó chịu muốn chết, Vân Tưởng Y nghẹn đỏ cả mặt.
"Làm sao vậy làm sao vậy? Thế nào lại bị nghẹn?" Hoa Tưởng Dung càng thêm sốt ruột, vội vã buông bát xuống đem canh cho Vân Tưởng Y uống. "Nhanh lên một chút nhanh lên một chút đem canh uống đi." Sau khi cho Vân Tưởng Y uống canh, tay lại ở hai bên vỗ chầm chậm lưng của Vân Tưởng Y, giúp nàng thuận khí.
"..." Một ngụm canh nuốt xuống dưới, những thứ bên trong cổ họng đều trôi xuống dưới hết, sắc hồng trên mặt Vân Tưởng Y giảm đi không ít.
"Thế nào? Được không?"
"Ân..."
"Xem ngươi điểm ấy rất có tiền đồ, lớn như vậy cũng có thể bị nghẹn, biết bản thân yết hầu nhỏ thì ăn từ từ."
"Tuổi tác cùng lớn nhỏ với không bị nghẹn trực tiếp không có quan hệ với nhau." Tức giận nữ sinh bắt đầu ngụy biện.
"Sau này không được ăn nhanh như vậy."
"Không có ăn nhanh."
"Không có nhanh như thế nào lại bị nghẹn."
"..." Vấn đề này có nội dung rất chuyên môn, Vân Tưởng Y hoàn toàn nghĩ không ra nên trả lời như thế nào mới tốt.
Nghẹn ngào hiện ra bộ mặt ngu si nhưng lại phát hiện người kia phút chốc nhích lại gần.
"!" Hoảng! "Làm gì vậy?"
Hoa Tưởng Dung dựa vào quá gần, sau đó nàng đưa tay đến cổ áo của Vân Tưởng Dung bóc lấy hạt cơm bị dính trên đó. "... Tuy rằng đã 25 tuổi nhưng tâm hồn quả nhiên chỉ có 5 tuổi."
"..." Có hay không như vậy mất mặt a có hay không như vậy mất mặt a! Vân Tưởng Y muốn chết lần thứ hai. "Trùng hợp!"
"Trùng hợp của ngươi cũng thật nhiều." →_→
"...Thực xin lỗi, đúng là rất nhiều." =_=||||||
"..." Hoa Tưởng Dung không cùng nàng tính toán chi li, đột nhiên đem hạt cơm trong tay ăn luôn.
"A!" Vân Tưởng Y kêu lên.
"Làm gì?!" Hoa Tưởng Dung giật mình !
"Ngươi như thế nào có thể ăn luôn?!"
"Cái gì?" Người này lại không có phản ứng gì.
"Hạt cơm...Ăn luôn..." Không biết vì sao, mặt Vân Tưởng Y càng ngày càng đỏ.
"A..." Hoa Tưởng Dung rốt cục cũng có phản ứng, nhìn bàn tay trống trơn của mình, mà bàn tay này lúc nãy còn cầm một hạt cơm, hiện tại đã không còn nữa. "A, tiện tay quá không cẩn thận nên quên, ai da, không cần gọi lớn tiếng như vậy chứ? Ghét bỏ ta? Ta còn không có ghét bỏ ngươi đây."
"..." Nhưng đây không phải là điều then chốt! Đều không phải!
Vân Tưởng Y thấy muốn hướng nữ sinh trước mặt hô to: "Đều không phải cái này! Ngươi làm như vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm! Hiểu lầm ngươi có biết hay không?!" Thế nhưng lại không mở miệng hô to được. Ngược lại, Vân Tưởng Y như thế nào lại nói: "Không có gì...Ngươi cũng không ngại bẩn thì ta còn nói cái gì."
"Cùng nhau lớn lên, trước đây còn thường tranh nhau một cái bát cơm đây, yên tâm đi ta không ghét bỏ ngươi." Hoa Tưởng Dung như trước cười giống như động vật vô hại. Không chút nào phát hiện nữ sinh ngồi đối diện nguyên nhân vì chuyện này mà vô cùng phức tạp.
Đôi khi, chỉ là đôi khi, Vân Tưởng Y hận chết kiểu trì độn này của Hoa Tử Dung!
Chính là vì ngươi lúc nào cũng bỗng nhiên kề cà như thế này, luôn luôn làm ra những chuyện hiểu lầm mới làm ta càng lún càng sâu!
...
...
Ăn cơm xong, Vân Tưởng Y rửa bát, từ khi bắt đầu cuộc sống tự lập các nàng cứ như vậy, Hoa Tưởng Dung làm cơm Vân Tưởng Y rửa bát.
Luôn luôn là như vậy. Có đôi khi Vân Tưởng Y thật muốn vĩnh viễn đều như vậy, nàng không ngại rửa bát cả đời.
Thời diểm hai người ra khỏi nhà đã là buổi chiều, lúc này bên ngoài vừa vặn có ánh nắng mặt trời, mà bởi vì đã là tháng một mặc dù có ánh nắng mặt trời nhưng cũng vẫn rất lạnh.
Vân Tưởng Y nắm hai tay đứng ở trước cửa nhìn Hoa Tưởng Dung đóng cửa.
"Được rồi, đi thôi." Người sau đóng cửa, khi quay đầu sang nói mới phát hiện Vân Tưởng Y vậy mà không có mang bao tay. "Ngươi như thế nào không mang bao tay khi ra khỏi nhà?"
"A~~~đường đi không xa lắm, hơn nữa ánh mặt trời rất tốt, không mang cũng không có vấn đề gì. Không lạnh." Nữ sinh nói xong nhưng đối phương lại đưa tay của mình nắm lấy tay nàng, dán sát vào hai má mình sau đó liền nhíu mi. "Tay lạnh như vậy, cũng không có vấn đề gì sao? Bị nứt da thì làm sao bây giờ?"
Vân Tưởng Y vội rút tay mình về, sau đó cố gắng kéo tay áo dài ra đưa tay giấu bên trong. "Như vậy tốt rồi. Không lạnh."
"Ở đâu không lạnh, trong tay áo có thể ấm áp được nhiều sao?" Hoa Tưởng Dung vẫn không đồng ý, đưa tay gỡ bỏ bao tay phải của mình mang vào tay phải của Vân Tưởng Y, sau đó dùng tay phải của mình cầm lấy bàn tay trái có chút lạnh của Vân Tưởng Y luồn vào trong túi áo của mình.
Nàng hướng về phía Vân Tưởng Y cười nói: "Được rồi, như vậy rất ấm áp. Không muốn đi về nhà, cứ tạm đỡ như vậy một chút đến siêu thị thì ấm lên thôi."
"Bước đi như vậy không có tiện." Tay bị cầm, Vân Tưởng Y cảm thấy tâm của mình sắp nhảy ra ngoài, cả người đều nhịn không được muốn run lên.
"Có thể đi chậm một chút."
"...Ân." Kỳ thật Vân Tưởng Dung muốn chạy trốn, bởi vì lý trí nói cho nàng biết không thể tiếp tục như vậy, tất yếu phải mau mau đem loại độc dược có tên "Hoa Tưởng Dung" này từ bỏ.
Thế nhưng... tay của Hoa Tưởng Dung rất ấm áp, ấm áp là cho người ta lưu luyến không muốn buông tay.
Cứ một lúc như vậy đi, cứ một lúc như vậy đi, sau đó...sau đó sẽ buông tay, nhất định sẽ buông tay, nhất định...
Tác giả: Xin hoa...xin bình luận ~~~ xin cất giữ ~~~
Yêu ta liền không ăn hiếp ta ~~~~(>_<)~~~~
Editor: Hỡi các cô nãi nãi của ta, hai cô có cần ăn cơm thôi mà cũng mất của ta hai chương không a ~~~ TT.TT
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro