Chương 110
"Có một số người, trong xương cốt vốn kiêu ngạo, được nâng niu thì khinh thường, nhưng một khi không còn ai nâng niu, nàng lại sẽ chủ động quay đầu tìm đến ngươi. Chỉ cần buông lỏng một chút, tiêu sái một chút."
"Chỉ khi ánh mắt nàng dừng lại trên người ngươi, ngươi mới thực sự tồn tại trong thế giới của nàng."
Tô Thanh Phong đứng trong làn sóng biển, bọt sóng vỗ vào mu bàn chân, tê ngứa. Nàng chợt nhớ lời khuyên hôm qua của tiểu chất nữ.
"Tiểu dì, nếu cuối cùng nàng vẫn thờ ơ, xin dì hãy buông tay. Dì kiên trì mười năm, kết quả vẫn độc thân, còn con nhỏ đã sáu tuổi vẫn chưa gọi dì một tiếng mụ mụ."
"Dù là vì lý do gì, nàng luôn đặt dì ở vị trí có thể bỏ rơi bất cứ lúc nào. Tình yêu là một bước ta đi, một bước nàng tiến, phải cùng nhau nỗ lực tiến lại gần. Không thể một người cứ mãi đuổi, còn một người thì chẳng buồn quay đầu."
"Ta thương dì lắm... Cuộc đời có mấy lần mười năm để hao phí chứ? Nên lần này, ta sẽ hết sức giúp dì. Nếu cuối cùng kết quả không như ý, chúng ta buông tay. Alpha phải học cách tiêu sái."
Lâm Ưu say khướt, dựa vào vai Tô Thanh Phong, miệng lẩm bẩm những lời khuyên nhủ rồi ngủ thiếp đi.
"Ngươi đúng là tửu lượng kém quá." Tô Thanh Phong lắc đầu, uống nốt ly whiskey rồi ngồi hóng gió ở ban công.
"Tô dì, dì xem có cá nhỏ kìa." Quân Quân kéo tay nàng, chạy thêm vài bước ra biển. Sóng vỗ mạnh làm cả người bé ướt sũng, suýt nữa không đứng vững.
Tô Thanh Phong vội nắm tay giữ bé, lấy vạt áo lau mặt cho. "Ha ha, hương vị thế nào?"
Quân Quân đôi mắt sáng long lanh, há miệng nuốt nước biển, tóc ướt rượt, cười nói: "Mặn!"
"Ha ha, đi thôi, chúng ta đi tiếp." Tô Thanh Phong nắm bàn tay nhỏ mềm mại, cùng bé bước đi trên bãi cát.
Nước biển xanh lam từng đợt sóng vỗ bập bềnh lên mu bàn chân, cát trắng dưới ánh nắng rực rỡ lấp lánh.
Mềm mại làn gió biển phất qua mặt, không khí ẩm ướt. Quân Quân bắt chước Tô Thanh Phong ngẩng đầu đón ánh mặt trời chói chang:
"A, nóng quá nha, dì không thấy nóng sao?"
Quân Quân nghi hoặc nhìn Tô Thanh Phong đang đưa tay che trán. Ta vốn định giữ dáng vẻ ưu thương văn nghệ một chút, nhưng đành chịu thua trước sự hồn nhiên của đứa trẻ. Tô Thanh Phong cúi đầu, xoa nhẹ mái tóc tết của bé, bất đắc dĩ thốt lên:
"Nóng."
"Vậy chúng ta đi chỗ khác đi, dì, kia có bóng cây mát kìa." Quân Quân kéo tay Tô Thanh Phong, chỉ về phía bờ cát trước mặt.
"Đi thôi." Tô Thanh Phong vừa nói xong, Quân Quân đã vui vẻ nắm chặt tay dì, hào hứng chạy về phía bờ biển.
Thấy bé chạy tung tăng đầy thích thú, Tô Thanh Phong buông tay để mặc bé tự do. Lần đầu tiên chạy nhanh như vậy, Quân Quân quay đầu lại, vừa cười vừa vẫy tay với dì.
Nhưng chỉ một thoáng sơ ý, bé vấp phải cát và ngã. Trong khoảnh khắc đó, Tô Thanh Phong nhanh tay đưa một ngón tay nhấc bé dậy.
"Vui không?" Tô Thanh Phong đỡ bé, hỏi với nụ cười.
Hai chân lơ lửng khiến Quân Quân khẽ lo lắng, gót chân nhỏ đong đưa, nhưng khi nhận ra mình không bị ngã, bé dang tay làm động tác bay lượn.
Tô Thanh Phong cẩn thận kéo váy cho bé, xoay một vòng:
"Nha, bay lên rồi! Bay lên rồi! Ha ha ha~~~"
Tiếng cười trong trẻo của bé khiến người qua đường cũng phải quay lại nhìn.
Một vệ sĩ đứng gần đó, thấy Quân Quân vui vẻ, cũng dè dặt tiến đến, lo rằng nếu Tô Thanh Phong sơ suất, cô bé sẽ bị ngã.
"Dì, con muốn xây lâu đài thật to để mẹ trở thành công chúa ở trong đó." Quân Quân quỳ trên cát, dùng đôi tay nhỏ xíu mải miết cào nắn.
Nghe bé nói, Tô Thanh Phong tò mò:
"Vì sao vậy?"
"Bởi vì mẹ quá mệt rồi. Nếu ở trong lâu đài thì sẽ không ai bắt nạt mẹ nữa." Quân Quân không ngẩng đầu, vừa trả lời vừa để cát phủ đầy đôi bàn tay trắng nõn.
Tô Thanh Phong im lặng, chỉ cùng bé đắp cát. Với sự khéo léo, lâu đài nhanh chóng thành hình, nền móng vững chắc.
Quân Quân lấy xẻng nhỏ, cẩn thận gạt phẳng từng chỗ lồi lõm.
Dưới sự trợ giúp của Tô Thanh Phong, lâu đài sớm đã hoàn chỉnh: phòng ốc vuông vức, cao thấp rõ ràng, phía trên còn có một tháp nhọn nhỏ.
"Ngô... nhưng mẹ làm sao chui vào được đây?" Quân Quân ngắm nhìn lâu đài chỉ cao tới eo mình, cảm thấy mẹ chẳng thể nào bước vào.
Tô Thanh Phong vo một quả cầu cát tròn, đặt lên tay bé:
"Chúng ta dùng cái này thay mẹ, được không?"
Quân Quân hơi do dự, rồi cũng gật đầu, nhưng cứng cỏi đội thêm cho quả cầu một vương miện Barbie nhỏ xíu.
Thấy lâu đài trông hơi cô đơn, Tô Thanh Phong lại nặn thêm một quả cầu nhỏ khác đặt bên cạnh, rồi khéo léo vo thêm một quả to hơn chút đặt trên đỉnh lâu đài.
"Như vậy thì không cô đơn nữa, cảm ơn dì." Quân Quân thích thú ngắm nhìn những quả cầu, tưởng tượng mình, mẹ và một người khác – có thể là ba, hoặc cũng là mẹ – cùng sống bên nhau.
Nghĩ đến người ba xa lạ ấy, bé không quá tò mò. Bé lặng lẽ nhìn Tô Thanh Phong vẫn chăm chú dùng xẻng chỉnh sửa lâu đài, thầm nghĩ: Nếu có thể, dì sẽ là mẹ của mình thì tốt biết mấy!
Quân Quân chạy lon ton đến bên dì, nhón chân, tặng Tô Thanh Phong một cái hôn thật to.
Cả người Tô Thanh Phong tê dại, đây là lần đầu tiên Quân Quân chủ động thân mật như vậy. Thật ngọt ngào!
Thẹn thùng, Quân Quân quay người bỏ chạy, ngại ngùng liếc nhìn Tô Thanh Uyển, rồi lại ríu rít chạy trên cát.
"Dì ơi, họ đang làm gì thế?" Bé chỉ vào nhóm người đẹp trai, xinh gái đang chơi bóng chuyền.
"Đó là bóng chuyền. Con có muốn chơi không?" Tô Thanh Phong xoa đầu bé.
"Hắc, Tô! Ngươi cũng muốn chơi chứ?" Luna đang thi đấu hăng say, hào hứng vẫy tay gọi.
"Con nhớ chị này không? Tối qua chúng ta cùng ăn BBQ đấy." Tô Thanh Phong dắt Quân Quân lại gần, giới thiệu.
"Úc, Tô, kỹ năng của ngươi thật tuyệt!" Luna khen ngợi, ánh mắt sâu thẳm dường như chỉ nhìn thấy nàng.
"Khụ... cảm ơn." Tô Thanh Phong hơi ngượng, không quen với sự nhiệt tình công khai này.
"Bé cưng, hôm nay con mặc đẹp quá. Muốn chị dạy đánh bóng chuyền không?" Luna kiên nhẫn ngồi xuống trò chuyện với bé.
Quân Quân lắc đầu:
"Cảm ơn chị, con và dì còn muốn đi dạo thêm."
"Được rồi." Luna tiếc nuối, vuốt nhẹ tóc tết của bé.
Quân Quân nép vào chân Tô Thanh Phong, khẽ kéo tay dì, ý muốn rời đi.
"Vậy hẹn tối gặp." Tô Thanh Phong chào Luna, rồi dắt Quân Quân tiếp tục đi dạo.
"Oh, bảo bối, kia đúng là một Alpha tuyệt mỹ." Một người bạn của Luna cười nói.
"Đúng vậy, hy vọng có thể cùng nàng viết nên một chuyện tình lãng mạn ở đây." Luna chẳng giấu nổi sự yêu thích, kéo bạn quay lại trận đấu.
Sau một buổi sáng chơi đùa, gần trưa, Tạ Uẩn An gọi điện cho vệ sĩ đưa bé về ăn cơm.
Quân Quân lưu luyến nắm chặt tay Tô Thanh Phong, chậm rãi đi về nhà.
"Ngày mai nếu con muốn tìm dì chơi, cứ gọi điện nhé. Con còn nhớ số của dì không?" Tô Thanh Phong vuốt mái tóc bay bay của bé, hỏi.
Quân Quân gật đầu, ôm chặt lấy dì, rồi mới theo vệ sĩ về nhà.
Tô Thanh Phong nhìn bé vào cửa, hai tay đút túi quần, lững thững rời đi, không một chút lưu luyến.
Từ tầng ba, Tạ Uẩn An đứng bên cửa sổ, chăm chú nhìn bóng dáng lười nhác, nhàn nhã của nàng. Dưới nhà, tiếng reo hớn hở của Quân Quân vang lên:
"Mẹ ơi, con về rồi!"
Xem ra bé đã chơi rất vui. Khóe môi Tạ Uẩn An khẽ cong, buông tờ thư đang cầm trong tay.
"Tiểu dì, dì về rồi à?" Lâm Ưu xoa trán, mệt mỏi ngồi phịch xuống sofa.
"Ngươi sao lại giống như bị vắt kiệt sức thế này?" Tô Thanh Phong từ trên nhìn xuống, ánh mắt ẩn chứa ý cười khó đoán.
"Ngươi còn nói." Lâm Ưu cầm gối ôm ném về phía Tô Thanh Phong, rồi hỏi: "Mẹ ngươi các nàng đâu?"
Tô Thanh Phong nhìn quanh, phát hiện chỉ có Lâm Ưu ở đây.
"Đều đi dạo phố rồi, ta đau đầu nên không đi." Lâm Ưu vừa xoa huyệt Thái Dương vừa đáp.
"Chơi thế nào?"
"Rất vui, Quân Quân thật đáng yêu." Tô Thanh Phong vừa nhớ đến con gái, trong lòng liền mềm nhũn. Nàng kể cho Lâm Ưu nghe những trò vui bọn họ đã chơi.
"Buổi tối nhớ chuẩn bị ăn mặc cho soái một chút, nhà Luna tổ chức party, mời rất nhiều người."
Đêm đến, biệt thự Luna đèn đuốc sáng trưng, không khí cực kỳ náo nhiệt. Lâm Ưu nắm tay Phó Hân Nhiên, cùng đi với Tô Thanh Phong tham dự.
"Hải, Tô." Luna mặc một chiếc sơ mi hoa dáng dài mỏng manh, bên trong là bộ đồ bơi gợi cảm, trang điểm táo bạo quyến rũ. Trước mặt Tô Thanh Phong, nàng thoải mái thể hiện sự yêu thích của mình.
"Hải." Tô Thanh Phong cười đáp, trong khi Lâm Ưu và Phó Hân Nhiên cũng chào hỏi Luna. Luna nhiệt tình bảo các nàng cứ tự nhiên lấy đồ uống, đồ ăn và vui chơi thoải mái.
"Tiểu dì, các ngươi cứ nói chuyện đi, ta cùng Nhiên Nhiên qua bên kia ngồi một chút." Lâm Ưu ra hiệu, Tô Thanh Phong liền gật đầu.
Ở một góc khác, Vương trợ lý cầm ly cocktail, giả vờ vô tình lướt qua chỗ Tô Thanh Phong, nghe nàng trò chuyện cùng Luna. Tô Thanh Phong nói chuyện hài hước, khiến Luna cười đến hoa chi loạn chiến.
"Khiêu vũ chứ?" Đôi mắt đẹp, sống mũi cao cùng ánh nhìn sâu hút của Luna khiến người khác khó lòng từ chối.
Tô Thanh Phong thoáng nhìn nữ Beta đã lướt qua ba lần, cảm thấy quen mặt nhưng không nhớ nổi là ai.
Âm nhạc từ sôi động chuyển sang giai điệu nhẹ nhàng, lãng mạn. Tiếng sóng biển xóa đi sự ồn ào, mọi người chậm rãi đung đưa theo nhịp. Tô Thanh Phong nắm tay Luna, cùng nhau nhảy múa.
Động tác và ánh mắt nàng đều rất quy củ. Luna vừa hưởng thụ sự dịu dàng ấy, vừa tiếc nuối sự thờ ơ. Sau nhiều lần thử tiếp cận, nàng đã cảm nhận rõ ràng sự khắc chế và hữu hảo của Tô Thanh Phong. Giữa hai người sẽ không bùng nổ ngọn lửa tình cảm nào.
Thế nhưng, trong mắt người ngoài, vũ đạo của họ lại vô cùng ái muội. Sự phối hợp ăn ý khiến bầu không khí thêm vui vẻ và mê hoặc.
Ở phía đối diện, bên bể bơi, Vương trợ lý dùng điện thoại chụp ảnh và quay video, rồi gửi cho lão bản:
"Tạ tổng, nửa đêm còn tăng ca, nhớ khen thưởng ta nhé."
"Ân." Tạ Uẩn An chỉ trả lời một chữ, nhưng ánh mắt lóe sáng của Vương trợ lý đã cho thấy nàng nghĩ tới khoản thưởng.
"Tô."
Luna nhìn chăm chú vào Tô Thanh Phong đang nhập tâm khiêu vũ. Nàng thấy được sức hút đặc biệt của người phụ nữ từng trải ấy – một sự quyến rũ xuất phát từ kinh nghiệm sống, tính nghiêm túc nhưng cũng tràn đầy hài hước.
"Ân?"
Tô Thanh Phong nhướng mày, theo nhạc nâng tay đẩy Luna xoay một vòng rồi kéo nàng trở lại. Âm nhạc lại trở về giai điệu chậm rãi ban đầu.
Hai người vừa nép vừa tách, thân thể như có như không tiếp xúc, không khí vì thế càng thêm nồng đậm.
Luna cố nén lời muốn nói. Nàng biết nếu thổ lộ sẽ chỉ nhận lấy cự tuyệt, nên đành giữ im lặng để tận hưởng giây phút.
Đêm nay, Luna chơi hết mình, đè nén cảm xúc trong lòng, chỉ kéo Tô Thanh Phong tham gia đủ loại hoạt động thú vị.
Khi thấy có người biểu diễn bóng rổ nghệ thuật, Tô Thanh Phong liền hứng thú. Được Luna giới thiệu, nàng nhanh chóng gia nhập màn trình diễn. Kỹ xảo đẹp mắt của nàng khiến cả hội trường reo hò.
Lâm Ưu cầm nước ngọt, vừa xem vừa thích thú. Bởi kỹ năng bóng rổ của nàng trước kia cũng là do tiểu dì dạy.
Tô Thanh Phong cúi người, bóng từ phía trước luồn ra sau lưng, rồi xoay trên đầu ngón tay – động tác khó mà đẹp mắt.
"Oa~~~"
"Soái quá~~~"
Một người bạn gái của Luna ghé tai nàng thì thầm: "Tỷ muội, Alpha này thật quá soái."
Luna đỏ mặt, vội đáp trêu: "Ha ha, ta đây không phải vì ngươi nên mới nhìn kỹ đó thôi?"
"Ngươi đủ rồi!!" Luna khẽ quát, sợ Tô Thanh Phong nghe được mà hiểu lầm mình là kẻ buông thả.
Tiếp đó, Tô Thanh Phong phối hợp cùng đồng đội, nhảy lên ghi bàn đẹp mắt. Nàng nhận khăn từ Lâm Ưu, chuẩn bị kết thúc màn trình diễn.
"Tạ tổng, kỹ thuật bóng rổ của Tô tổng thật quá lợi hại." Vương trợ lý lại gửi thêm video cho Tạ Uẩn An.
Tạ Uẩn An nhìn chăm chú vào hình ảnh lấp lánh giữa đám đông – chính là Tô Thanh Phong. Đôi mắt nàng ánh lên tia sáng, rồi nhanh chóng tắt màn hình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro