Chương 120
Vội vàng rời đi, Tạ Uẩn An vừa đi vừa tưởng tượng cảnh Quân Quân tò mò và gương mặt cười trộm của ai kia.
"Sao ta lại hét lên như thế chứ?" – nàng ảo não siết chặt tay, đứng ở lối ra hít một hơi thật sâu, cố làm chậm bước chân.
Nhưng hơi nóng trên gương mặt mãi chẳng tan đi. Cuối cùng, nàng chỉ có thể thở dài:
"Thôi kệ, ai muốn cười thì cứ cười đi..."
Nàng vốn định tự mình rời đi trước, để Quân Quân cùng tiểu gia hỏa kia thoải mái chơi, nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt chờ mong xen lẫn thất vọng của Quân Quân, nàng liền thở dài: "Thôi, chỉ cần ta không xấu hổ, thì ai dám cười ta chứ!"
Cuối cùng, nàng vẫn đứng ở lối ra, gương mặt xinh đẹp căng chặt, toát ra khí thế người lạ chớ đến gần. Rất nhiều người trong giới xã hội nhìn thấy khí chất quen thuộc ấy, đều vội vàng lặng lẽ tránh xa.
Họ có thể không phải thông minh nhất, nhưng khi đối diện với chủ nhân cùng khí thế áp đảo, bản năng như radar khiến họ cực kỳ nhạy bén.
Tô Thanh Phong vừa bước ra đã thấy một người đang ra vẻ thản nhiên đứng chờ mình. Nàng lập tức nhanh chân đi tới, một tay nắm chặt lấy bàn tay kia.
Chủ nhân của bàn tay đó tỏ vẻ không tình nguyện, hơi vặn cổ tay định rút ra.
"Mụ mụ, ôm một cái!" Giống như một chú koala nhỏ, Quân Quân liền buông Tô Thanh Phong, lao vào vòng tay mẹ mình. Nhân cơ hội đó, Tạ Uẩn An thuận thế rút lại bàn tay.
"Chuyến tiếp theo là 'Bay vọt đường chân trời', hạng mục này đến lượt chúng ta rồi, đi thôi." Tô Thanh Phong đút tay vào túi, đi cùng Tạ Uẩn An một trước một sau.
Nàng giơ tay làm tín hiệu, chẳng mấy chốc có người mang đến một chiếc ba lô nhỏ:
"Tô tổng."
"Ân." Tô Thanh Phong nhận lấy bình giữ ấm, nhanh chóng đuổi theo Tạ Uẩn An:
"Bảo bối, khát nước không?" Nàng đưa bình giữ ấm hình gấu nhỏ cho Quân Quân.
Quân Quân gật đầu, Tô Thanh Phong mở nắp, để bé từng ngụm uống nước. Sau đó, nàng lại lắc lắc một bình giữ ấm khác về phía Tạ Uẩn An:
"Ngươi thì sao, có uống không?"
"Ân." Tạ Uẩn An gọn gàng đáp. Nàng đang định đặt Quân Quân xuống để uống, thì trước mặt đã có bình giữ ấm mở sẵn. Tạ Uẩn An im lặng nhìn nàng một lúc.
Tô Thanh Phong vội giải thích:
"Ta không có ý gì đâu. Ngươi bây giờ không tiện, hơn nữa ở đây nhiều người quá."
Tạ Uẩn An liếc mắt, nhìn khoảng trống rộng rãi bên cạnh mà nàng giả vờ không thấy, biết rõ đây là cái cớ vụng về. Nhưng nàng cũng không từ chối, cầm lấy bình uống hai ngụm:
"Cảm ơn."
Nghe vậy, Quân Quân liền bỏ miếng kẹo bông trong tay xuống, ngọt ngào nói:
"Cảm ơn dì, ta thích nhất dì."
"Dì cũng thích nhất ngươi." Tô Thanh Phong hôn yêu bé một cái, khiến Quân Quân đỏ mặt nép vào lòng mẹ.
Cảnh tượng ấy quả thực khiến ai nhìn cũng nghĩ đây là một gia đình ba người hạnh phúc. Người qua đường đều không nhịn được ngoái nhìn, vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị với nhan sắc và khí chất của cả ba.
Tô Thanh Phong tiếp tục uống phần nước còn lại trong bình, xử lý nốt từng giọt. Tạ Uẩn An nhíu mày khi thấy nàng trực tiếp uống từ chiếc bình mà mình vừa dùng.
"Xin lỗi, ta khát quá, mà chỉ có hai cái bình thôi." Tô Thanh Phong giơ chiếc bình rỗng chứng minh, thành thật giải thích.
"Tùy ngươi." Tạ Uẩn An đáp ngắn gọn, rồi bế Quân Quân đi thẳng về phía trước.
Tô Thanh Phong chỉ khẽ cong môi cười, cất bình vào túi, nhanh chóng đuổi theo hai mẹ con.
Các nàng tiến vào khu vực xếp hàng của trò "Bay vọt đường chân trời". Hành lang dài với tông vàng nâu như những khối nham thạch khổng lồ, khiến người ta có cảm giác như bước vào trong một hang động đá tự nhiên.
Đi ngang qua ba khu nghệ thuật khác nhau, Quân Quân vô cùng tò mò: khu thứ nhất là các điêu khắc nham thạch cùng dụng cụ cổ, giống như một viện bảo tàng tự nhiên; khu thứ hai và thứ ba lại có thiết kế sáng tạo đặc sắc, đưa người xem từ thời viễn cổ đến bầu trời sao, rồi đến tận đáy biển.
Các nàng đi theo lối dành cho khách quý, có người giúp xếp hàng, cuối cùng dừng trước màn hình khổng lồ ba tấm ghép lại. Nhân viên kiên nhẫn giải thích quy tắc.
Ngồi ở hàng ghế đầu trung tâm, trước mắt hiện lên hình ảnh một bà lão mỹ nhân ngư dịu dàng kể chuyện, nhắc mọi người phải tuân thủ quy định.
"Cùng nhau du ngoạn đường chân trời nào!" – giọng nói vang lên, ghế ngồi bắt đầu di chuyển, từ từ nâng cao. Quân Quân nắm chặt tay vịn, quay sang nhìn bên trái là dì, bên phải là mẹ, trong lòng không chút sợ hãi.
Khi màn hình tròn khổng lồ phủ xuống, ánh sáng xung quanh tắt ngúm, cả khán phòng vang lên những tiếng reo hò phấn khích.
Tạ Uẩn An thì trái lại, rất bình tĩnh. Chỉ là nàng cảm thấy đầu hơi choáng. Tô Thanh Phong thỉnh thoảng liếc nhìn thấy nàng nhíu mày, liền nghiêng người bảo Quân Quân:
"Ngươi hỏi thử mụ mụ xem, nàng có phải thấy khó chịu không?"
Nhưng Quân Quân đang mải mê ngắm cảnh "bay qua dãy Alps", quá phấn khích nên chẳng nghe rõ, chỉ đáp:
"Ân ân, thật vui, thật kích động!"
Tô Thanh Phong dở khóc dở cười, ai hỏi ngươi có kích động hay không, ta hỏi mẹ ngươi có thoải mái không cơ mà!
Ghế rung lắc khiến Tạ Uẩn An càng khó chịu, nàng nhắm chặt mắt, gồng tay bám chặt thành ghế để cố chịu đựng. Sợ rằng nếu mở mắt nhìn cảnh bay qua núi non thật đến mức ấy, mình sẽ không kìm được mà nôn ra – quả là mất mặt.
Thấy nàng nhăn nhó, Tô Thanh Phong càng lo lắng. Muốn hỏi thêm nhưng âm thanh quá lớn, nàng đành tìm quanh nhân viên hỗ trợ, song không thấy ai.
"Ngươi rất khó chịu sao?" Nàng hơi lớn giọng hỏi. Tạ Uẩn An khẽ mở mắt nhìn nàng, chỉ lắc đầu, tỏ ý không muốn nói gì.
Tô Thanh Phong càng sốt ruột. Trò chơi này kéo dài tận hai mươi phút, mà mới chỉ bắt đầu thôi.
Cuối cùng, nàng mạnh tay ra hiệu. Nhân viên vận hành phía sau trông thấy, lập tức làm chậm thiết bị. Ngay sau đó, một nhân viên khác tiến đến:
"Nữ sĩ, có chuyện gì vậy?"
"Đây là thê tử của ta, nàng rất khó chịu. Phiền ngươi đưa nàng ra ngoài." Tô Thanh Phong chỉ vào khuôn mặt tái nhợt của Tạ Uẩn An. Nhân viên lập tức mở khóa an toàn, dìu nàng rời đi.
Tạ Uẩn An liếc nhìn nàng, trấn an:
"Ngươi yên tâm, ta sẽ bồi Quân Quân. Bên ngoài có bảo vệ chờ, không cần lo." Nói xong, nàng theo nhân viên rời khỏi.
Quân Quân thấy mẹ đi liền muốn chạy theo, nhưng Tô Thanh Phong giữ bé lại, cúi đầu thì thầm bên tai:
"Mụ mụ không khỏe, nàng ở ngoài chờ chúng ta. Nhưng mụ mụ muốn ngươi vui vẻ tận hưởng, dì sẽ bồi ngươi. Chỉ còn hơn mười phút nữa thôi, chúng ta sẽ ra ngoài. Ngươi không muốn lãng phí tấm lòng của mụ mụ chứ?"
Tô Thanh Phong nhẹ nhàng xoa đầu Quân Quân. Nghe mẹ dặn phải ngoan ngoãn chơi, cô bé mới thôi nhõng nhẽo đòi ra ngoài, chỉ là tâm trạng sau đó không còn hứng khởi như trước, liên tục quay đầu nhìn về phía lối ra.
Tô Thanh Phong lại vỗ vỗ đầu, dắt tay con cùng nhau trải nghiệm trò chơi cưỡi đại bàng lướt trên sa mạc. Cảnh tượng hùng ưng dang cánh bay cao khiến hai mẹ con như đang tung cánh tự do trên bầu trời.
Cuối cùng chuyến chơi cũng kết thúc, Quân Quân lập tức kéo tay dì chạy vội ra ngoài, sợ rằng mẹ sẽ không thấy mình.
Ra đến cửa, các nàng nhìn thấy Tạ Uẩn An đang ngồi nghỉ trong phòng chờ. Nhân viên phục vụ đã chu đáo chuẩn bị nước và vài viên bạc hà giúp giảm choáng.
"Còn thấy khó chịu không?" – Tô Thanh Phong ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận quan sát sắc mặt nàng. Trông có vẻ khá hơn nhiều, nàng mới nhẹ nhõm thở dài.
"Trước hết đừng vội xếp hàng, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi một lát." – nàng ra hiệu bảo tiêu sắp xếp, may mà từ đây về cũng không xa.
"Ta không sao." – Tạ Uẩn An xua tay, không muốn vì mình mà làm Quân Quân mất vui.
"Ta mua vé hai ngày một đêm, có thể chơi một ngày hoặc hai ngày đều được." – Tô Thanh Phong dịu dàng giải thích.
"Mẹ ơi, con không muốn chơi nữa, mình về ngủ trưa đi." – Quân Quân giả vờ mệt mỏi, vừa ngáp vừa dụi mắt. Tạ Uẩn An chọc nhẹ trán con, lắc đầu, diễn kịch mà chẳng giống.
Biết sao được, Tạ Uẩn An chỉ có thể đồng ý trở về nghỉ.
Phòng tổng thống sang trọng, tao nhã, được bài trí như phòng công chúa. Quân Quân vừa đặt lưng đã chìm vào giấc ngủ say, gương mặt đầy thỏa mãn.
Sắp xếp xong xuôi, Tô Thanh Phong còn gọi người mang đồ ăn lên. "Ăn chút gì nhẹ thôi, ta gọi cho ngươi phần thanh đạm."
Thấy Tạ Uẩn An vẫn còn khó chịu, nàng lấy dầu cù là chuẩn bị sẵn, đứng trước mặt, xoa đều rồi áp lên huyệt thái dương của nàng.
Tạ Uẩn An thoáng giật mình, định tránh: "Không... cần..." Nhưng mùi dầu mát lạnh cùng động tác vừa phải khiến nàng dần thư giãn, không còn từ chối.
"Cảm ơn." – Tạ Uẩn An thì thầm, rồi liếc sang Quân Quân.
Tô Thanh Phong mỉm cười: "Ta đâu phải chưa từng làm cho ngươi, cảm ơn gì chứ. Huống hồ, ta chỉ xoa cho ngươi mà thôi."
Tạ Uẩn An không đáp, khẽ nhắm mắt lại, tránh ánh nhìn dễ làm xấu hổ.
Tô Thanh Phong lặng lẽ ngắm đôi môi hồng mềm mại kia, nuốt xuống cơn khát khao, rồi vội dời ánh mắt, chuyên tâm giúp nàng giảm cơn choáng.
Mãi đến khi Tạ Uẩn An ngủ thiếp đi, nàng mới nhẹ giọng hỏi: "Thoải mái hơn chưa?" Rồi thu tay lại, nhìn sang Quân Quân cũng đã say giấc.
Nàng vào phòng vệ sinh rửa tay, bế bé đặt ngay ngắn trên giường, cởi áo khoác và dép nhỏ, đắp chăn cho con.
Còn với người kia... Tô Thanh Phong không dám vượt quá giới hạn. Chỉ bấy nhiêu thân cận là đủ, nàng sợ sẽ khiến đối phương khó chịu.
"Học tỷ, tỉnh lại một chút?" – nàng khẽ lay cánh tay. Tạ Uẩn An mơ màng mở mắt, thấy nàng liền tỉnh hẳn.
"Ta ngủ rồi sao?" – nàng dụi mắt, thoải mái hơn nhiều, rồi nói: "Cảm ơn, ngươi cũng về nghỉ đi."
Tô Thanh Phong gật đầu, chuẩn bị rời đi. Khi tay vừa chạm nắm cửa, nàng nghe Tạ Uẩn An nói: "Về sau đừng gọi ta học tỷ."
Nàng sững lại. Không gọi học tỷ thì gọi là gì? Lẽ nào... từ chối nàng? Nhưng nghĩ kỹ, không phải. Có lẽ chỉ muốn đổi cách xưng hô.
Nụ cười khẽ hiện trên môi: "Vậy ta gọi ngươi là An An, được không?"
Hàng mi dài của Tạ Uẩn An khẽ rung, cuối cùng đáp: "Đều được."
Tô Thanh Phong mỉm cười, vui vẻ khép cửa, trở về phòng bên kia.
Phòng tổng thống gồm hai gian, nhưng nàng vẫn chọn ở đối diện để đề phòng. Trong phòng, nàng cầm điện thoại, gửi ngay cho Lâm Ưu:
"Nàng để ta gọi là An An! Đây có phải là một bước tiến lớn không?"
Lâm Ưu trả lời: "Đương nhiên rồi, tiểu dì giỏi lắm. Vỗ tay, cố gắng thêm nữa nhé ^_^."
Lúc này, Tạ Uẩn An ngồi dậy, nhìn Quân Quân đang ngủ say. Nàng chỉnh lại quần áo gọn gàng cho con, vẫn như thường ngày chu đáo. Đồ dùng cá nhân cũng đã được chuẩn bị sẵn, chỉ tiếc hôm nay chẳng thể chơi hết như dự tính. Điều mà Quân Quân mong chờ nhất – buổi biểu diễn – vẫn chưa được xem.
"Haiz, đau đầu thật." – nàng khẽ thở dài.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn những bạn đã tặng phiếu và dinh dưỡng dịch trong khoảng 2022-03-28 00:02:18 ~ 2022-03-28 02:08:28.
Cảm ơn 28 bình dinh dưỡng dịch của các tiểu thiên sứ!
Vô cùng cảm tạ sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro