Chương 105 Cô đã biết rồi

Ngôn Hề kiểm tra vết mẫn trên chân mình, phát hiện nó vẫn còn hơi sưng đỏ nhưng đã không còn ngứa nữa.

Ngực cô hơi phập phồng, vẻ mặt bối rối, cô miễn cưỡng nắm bắt được một vài chi tiết, nhưng lại không dám xác định.

Cô đang trong trạng thái hoang mang.

An Chi nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, thấy cô đã thức, gương mặt nhỏ nhắn lập tức nở nụ cười: "Chúng ta ăn cơm thôi dì ơi."

An Chi đã nấu canh bún, sợi bún trắng mịn, những viên thịt bò to thật hấp dẫn, nước súp trong vắt, bóng loáng với lớp dầu mỏng, còn có tỏi phi vàng được rắc lên trên. An Chi đã ăn xong rồi, phần này của Ngôn Hề.

Lúc Ngôn Hề ra ngoài ăn, tô bún không nóng không lạnh, cô mới cảm thấy đói, ăn xong một tô lớn, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Còn phải uống một chai thuốc này." An Chi lại lấy ra một chai nước thuốc Hoắc Hương chính khí.

Ngôn Hề ghét bỏ bĩu môi: "Không cần đâu, mùi vị của nó kỳ muốn chết."

Đôi mắt hạnh nhân ngây thơ của An Chi liếc nhìn cô, Ngôn Hề đành phải cầm chai thuốc uống vào, sau đó tiếp tục uống thêm mấy ngụm nước.

An Chi bưng chén đi rửa, Ngôn Hề nhìn điện thoại, thấy đã hơn 9 giờ tối rồi. Ngoài trời mưa gió vẫn đang gào thét, nhưng ngôi nhà lại như chiếc thuyền trong gió mưa.

"Được rồi, con đừng có làm nữa... Lại đây ngồi đi." An Chi đã bận rộn cả buổi chiều, nên Ngôn Hề kêu cô nàng ngồi xuống.

"Dạ, con đã sạc pin điện thoại rồi, có cúp điện cũng không cần sợ đâu." An Chi cong mắt ngồi xuống, giống như một con thú nhỏ đang chờ được khen ngợi.

"Vất vả cho con rồi." Ngôn Hề vốn muốn véo má An Chi, nhưng khựng lại hỏi cô nàng: "Con bôi thuốc cho tôi xong là đi ra ngoài à?"

Ánh mắt cô dán chặt vào gương mặt An Chi.

Ánh mắt An Chi có chút lơ đãng, cô nàng nói: "Dạ... Con thấy dì ngủ ngon quá nên con ra ngoài nấu cơm, sạc pin điện thoại, còn... Con cũng mua nến để sẵn, nếu có cúp điện cũng không cần phải sợ đâu."

"Sau đó con tắm rửa gội đầu..." An Chi rất chột dạ, cô nàng ước gì mình có thể đánh dấu từng mốc thời gian cho những việc cô nàng đã làm, vậy thì bây giờ đã có thể nói làm việc gì vào lúc mấy giờ rồi.

Ngôn Hề đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu bạc hà, chiếc váy được làm bằng vải cotton, rộng rãi, vì cô nằm nghiêng khiến cho chiếc váy hơi bị nhăn, làm nổi bật những đường cong trên cơ thể của cô. Những vết mẫn đỏ trên đôi chân trắng ngần của cô lan dần vào vạt váy khiến người khác muốn tìm hiểu sâu hơn.

An Chi khó hiểu nhìn Ngôn Hề, sau đó ôm mặt xấu hổ, tự chửi mắng mình thật nhiều.

Đột nhiên Ngôn Hề cau mày, co người lại, tựa như vừa mơ thấy điều gì đó khiến cô bất an. Cơ thể cô run nhẹ, dường như rất mong manh.

An Chi không hề nghĩ ngợi vuốt ve lưng của cô, mỗi một lần vuốt thì chân mày của Ngôn Hề thả lỏng theo một chút, lông mi run run, cứ như một cô công chúa đang ngủ say chờ được hôn.

An Chi không biết mình đã nhìn cô bao lâu, giống như câu chuyện cổ tích cô nàng đã đọc khi còn nhỏ, và Ngôn Hề chính là cô công chúa đang ngủ say ẩn sâu trong lâu đài.

Chà, cô trông như một cô công chúa có thể cưỡi ngựa chiến đấu với kẻ xấu.

Cô không chỉ là công chúa của cô nàng mà còn là nữ thần của cô nàng.

An Chi cẩn thận chạm vào má cô, ngón tay cô nàng đặt lên môi Ngôn Hề. Trong mắt cô nàng có sự mê hoặc, khao khát và ngại ngùng. Cô nàng không dám đi xa hơn, chỉ đành nhẹ nhàng vuốt ve.

Không dám manh động.

Lúc này bị Ngôn Hề hỏi, cô nàng cảm thấy vô cùng chột dạ.

"Ừm..." May mà Ngôn Hề chỉ trầm ngâm gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Con bão bên ngoài đang gào thét, đập mạnh vào cửa chính và cửa sổ.

An Chi tới gần Ngôn Hề, nhìn chân cô: "Dì còn phải bôi thêm thuốc."

Cô nàng đứng lên, cầm một bình thuốc nhỏ: "Con mua cái này của bác sĩ trong thôn, hình như ông ấy luôn chuẩn bị sẵn, công dụng rất tốt."

An Chi vặn mở bình thuốc nhỏ, tay kia nâng chân Ngôn Hề lên chân cô nàng, lấy ra một ít, cẩn thận bôi lên chân cô. Ngôn Hề sửng sốt, không biết từ chối thế nào. Những chi tiết mơ hồ trong giấc mơ lại hiện lên. Lúc này cô có thể ngửi thấy mùi bạc hà của ngón tay An Chi, rất gầy, dường như rất lạnh cũng dường như rất nóng...

Chuỗi cảm xúc phức tạp này thật xa lạ. Ngôn Hề không biết phải xử trí thế nào. Cô rụt chân lại, không tự nhiên nói: "Cảm, cảm ơn."

An Chi ngạc nhiên nhìn cô nở nụ cười, Ngôn Hề quay mặt đi: "Con mau đi rửa tay đi, đừng để thuốc dính vào mắt."

"Dạ! Lát nữa chúng ta xem phim nhé." An Chi chạy đi, bước chân của cô nàng có vẻ mềm mại trong đêm giông bão, như thể đang giẫm lên trái tim của Ngôn Hề.

Hai người cùng nhau xem《Zootopia》, nó không phải là bộ phim mới, nhưng họ chưa bao giờ có thời gian để xem nó.

Chiếc ghế dài trong phòng khách được làm bằng gỗ gụ, cứng và không thoải mái. An Chi ngồi dựa vào Ngôn Hề nên rất thích, không ngừng cười khúc khích.

Ngôn Hề không tập trung, lưng An Chi nghiêng vào cô một cách tự nhiên. Khi cô cụp mắt thì trong tầm mắt là mái tóc đen mềm mại và bờ vai thon thả của cô nàng.

"Xem được không dì?" An Chi đầu ngửa nhìn cô.

Ngôn Hề mỉm cười nói: "Hay lắm."

An Chi quay đầu lại nói: "Dì đoán xem ai là kẻ chủ mưu? Dì không được nói... Ôi...?" Cô nàng lẩm bẩm làu bàu, suýt chút nữa cắn phải ngón tay.

Ngôn Hề mỉm cười, có lẽ là cô suy nghĩ nhiều rồi.

Xem phim xong thì đi ngủ như thường lệ, ngày mai họ sẽ về Bắc Thành.

"Nếu ngày mai trời còn mưa thì chúng ta sẽ ở lại thêm vài ngày nữa."

Những cây nến cô nàng mua không có đất dụng võ, nhưng Ngôn Hề lại thắp nến thơm, mùi thơm như khu vườn sau cơn mưa, mfui thơm thực vật tươi mát của đất, chỉ thiếu mỗi hương hoa, đúng lúc hương hoa trên cơ thể họ có thể bổ sung.

"Ưmm, chắc phải đi thôi, dì không quen ở đây, chúng ta về sớm một chút đi." An Chi ngáp khẽ, nói xong rồi thiếp đi.

Ngôn Hề nhìn gương mặt đang ngủ say của An Chi, lại hy vọng là cô đã nghĩ quá nhiều.

Trong lòng có tâm sự, với lại buổi chiều đã ngủ quá nhiều, tối đến không thể ngon giấc. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, một mùi hương quen thuộc tiến đến gần cô.

Mi An Chi chớp chớp, cô nàng lại nhìn chằm chằm vào gương mặt đang say ngủ của Ngôn Hề. Cô nàng thật sự rất thích hai ngày ở bên nhau này. Cô nàng thích chăm sóc cho Ngôn Hề. Sau khi rời khỏi Bắc Thành nơi họ sống, mối quan hệ gia đình giữa cô nàng và Ngôn Hề khi ở đây dường như đã bị lu mờ. Khoảng cách giữa họ rất gần, gần đến mức họ có thể nghe thấy nhịp tim của nhau, gần đến mức An Chi có thể đặt đầu ngón tay lên môi Ngôn Hề.

An Chi không dám manh động, chỉ dám cẩn thận vuốt ve, tim cô nàng đập nhanh, dùng đầu ngón tay cảm nhận hơi ấm từ môi Ngôn Hề, rồi lại áp ngón tay ấy lên môi mình.

Hành động đó khiến trái tim cô nàng tràn ngập ngọt ngào.

Cô nàng thích gương mặt của Ngôn Hề, thích đôi môi, hơi thở của cô, thích mọi thứ của cô.

Từ cái đêm mà Ngôn Hề ướt đẫm đến trường cô nàng, khoảng thời gian họ ở bên nhau đã mang đến cho cô nàng một chút hy vọng, một niềm hy vọng thầm kín.

Có lẽ có một chút khả năng Ngôn Hề có thể chấp nhận cô nàng, họ có thể ở bên nhau.

Cô nàng cảm thấy Ngôn Hề cũng không bài xích mối quan hệ này.

Thậm chí còn có cảm giác mập mờ, ỷ lại hơi khác với khi cô nàng chưa vào đại học.

Trời, liệu đây có phải là ảo giác của cô nàng không, làm ơn, đây chắc chắc không phải là ảo giác của cô nàng đâu đúng không.

An Chi nhịn không được lại đặt ngón tay lên môi Ngôn Hề lần nữa, môi cô nàng cũng di chuyển đến ngón tay đang bao phủ lên môi Ngôn Hề.

Tham lam thế là đủ rồi.

An Chi ổn định nhịp tim, cẩn thận lùi lại. Những cảm xúc ấm áp và hưng phấn đang cuồn cuộn trong lồng ngực như thủy triều, cô nàng nhắm mắt lại một lúc lâu mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nhưng An Chi không ngờ rằng, sau khi cô nàng ngủ say, Ngôn Hề mở mắt ra, một cảm xúc khó tả tràn ngập trong lòng cô, thật lâu sau, tim cô đập loạn nhịp, tiếng mưa gió ngoài kia như nhấn chìm cõi lòng cô khiến cô không thể động đậy, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Sau khi trở về Bắc Thành, An Chi tiếp tục làm việc bán thời gian ở một trường luyện thi, còn Ngôn Hề đến thành phố lân cận để học.

An Chi sắp bước vào năm ba đại học rồi, việc học của cô nàng sẽ càng bận rộn và căng thẳng hơn. Cô nàng không có nhiều thời gian để đi làm nên phải tranh thủ trong thời gian nghỉ hè.

Trong lúc bận rộn, cô nàng vẫn không quên liên lạc với Ngôn Hề, gửi cho cô tin nhắn thoại.

Đúng như dự liệu của An Chi, Ngôn Hề rất ít khi trả lời.

An Chi cũng không nghĩ nhiều, cho rằng cô chỉ đang bận rộn mà thôi, chỉ cần đợi cô về Bắc Thành là được. Nhưng ai biết được rằng Ngôn Hề đi học rất lâu, chờ đến khi cô trở về Bắc Thành, thời tiết cũng đã thay đổi, bước chân của mùa đông đã lặng lẽ tiến vào thành phố.

Nhiều khi, thời gian nhanh chóng bị tiêu hao khi không được chú ý. Đến khi tỉnh táo, đã không còn tìm được dấu vết nào còn sót lại.

Chờ đến khi An Chi nhận ra điều đó, trận tuyết đầu mùa ở Bắc Thành đã dần rơi.

Sau khi nhận ra điều đó, An Chi mở wechat trên điện thoại, phát hiện có gì đó không đúng.

Mặc dù cô vẫn nhắn: "Ngoan", "Tuyệt, bé thỏ con."

"Ngủ ngon."

Nhưng đó cũng chỉ là tin nhắn văn bản, không có icon cảm xúc gì cả.

Có lần An Chi cười nhạo cô cổ hủ, sau đó cô chắc chắn sẽ thêm nó vào mỗi khi trò chuyện, nhưng sau khi từ quê An Chi trở về, những icon cảm xúc đã không còn xuất hiện nữa.

Cô không chủ động gửi WeChat cho cô nàng.

Cô cũng không chủ động gọi điện thoại cho cô nàng.

Và trong những cuộc điện thoại, An Chi nhớ rằng cô nàng luôn là người nói chuyện, làm nũng, Ngôn Hề bên kia cũng có cười, cũng có trêu chọc cô nàng.

Bây giờ nhớ lại, Ngôn Hề đã nói quá ít.

Tai An Chi đỏ bừng, nhịp tim thất thường. Cô nàng giống như một con chim nhỏ sợ hãi bị ném ra khỏi vách đá khi chưa kịp chuẩn bị...

Ngôn Hề đã biết rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro