Chương 106 Con không muốn cách xa dì như vậy
An Chi sống trong hoảng sợ vài ngày, không biết phải làm sao, cô nàng lo lắng nên không dám liên lạc với Ngôn Hề.
Trong những ngày vội vội vàng vàng, cô nàng liên tục lật lại lịch sử trò chuyện trên wechat, phân tích cẩn thận.
Nếu Ngôn Hề đã biết, cô sẽ không bình tĩnh như vậy, còn trả lời tin nhắn của An Chi, gọi cô nàng là "Ngoan", còn trêu ghẹo cô nàng là "Bé thỏ con", giống như cô chưa biết gì...
Nếu cô không biết thì An Chi cũng không thể giải thích được sự lạnh lùng của Ngôn Hề đối với cô nàng trong dạo gần đây.
Nếu Ngôn Hề biết chuyện mà không cảm thấy có vấn đề gì thì phải chăng cô nàng sẽ có cơ hội...
An Chi cắn môi, lại cắn ngón tay, cô nàng thất thần nhiều lần trong lớp.
An Chi hoảng sợ đến mức suýt khóc, Dương Mông Mông nói với cô nàng: "Đã trót thì phải trét, sao cậu không nhân cơ hội này để thổ lộ tình cảm của mình luôn!"
"Ừm, đây cũng là cách mà tôi theo đuổi được Trần Ngụy đó."
"Nhưng dì ấy khác Trần Ngụy..." An Chi hoàn toàn không có biện pháp. Liễu Y Y và Ngôn Dĩ Tây lại đi du lịch nữa rồi, cô nàng không dám quấy rầy bọn họ, chỉ có thể án binh bất động.
Cô nàng mang theo hơi thở thế này cho đến hết học kỳ và Tết âm lịch.
Mọi người trong nhà đều vui vẻ, chỉ mình An Chi cảm thấy khó chịu. Ngôn Hề vẫn quay về dự bữa tối đoàn tụ vào đêm giao thừa.
Cả nhà đều ở đây, An Chi không thể đến gần Ngôn Hề, chỉ có thể cẩn thận chú ý biểu cảm của cô.
Không có gì khác thường, cô vẫn mỉm cười với cô nàng, vẫn gọi cô nàng là "Đào Đào", cũng gắp thêm đồ ăn cho cô nàng, An Chi vừa bàng hoàng vừa bối rối, cho rằng mình đa nghi.
Ăn tối xong, An Chi ngập ngừng gọi cô: "Dì, dì?"
Ngôn Hề hơi khựng lại, sau đó xoay người, vẻ mặt vẫn ôn hòa như bình thường, khóe môi hơi nhếch lên: "Ừm, tôi cũng có chuyện muốn hỏi con."
An Chi lo lắng, nuốt khan, đi theo cô lên phòng khách tầng ba, ngồi xuống.
Ngôn Hề nói: "Tôi đã chuyển một số tiền vào thẻ của con. Ba con gửi cho tôi, nhưng số tiền này đã nhiều hơn số tiền con nhìn thấy trước đó nữa. Con đã nhận được chưa?"
An Chi "A" một tiếng: "Con không để ý..." Cô nàng nhanh chóng mở điện thoại, thấy một tin nhắn chưa xem.
Cô nàng nhìn con số, mở to mắt: "Nhiều thế!"
Cô nàng gật đầu, tặt lưỡi, ngước mắt nhìn Ngôn Hề, An Chi sửng sốt, rõ ràng có điều gì đó ẩn giấu trong ánh mắt Ngôn Hề vừa nhìn cô nàng, chỉ lóe lên trong chốc lát, rất khó giải mã.
"Ừm, bây giờ con đã lớn rồi, đến lượt con giữ những thứ này cho riêng mình rồi."
"Tất cả, tất cả đều đưa hết cho con sao?" An Chi có chút bối rối.
"Ừm." Ngôn Hề gật đầu.
"..." An Chi gãi đầu, trong đầu nhất thời hỗn loạn.
"Được rồi, đi chơi thôi." Ngôn Hề đứng lên, không vuốt tóc cô nàng, cũng không hỏi gì thêm nữa.
"Dì ơi!" An Chi đứng lên, gọi cô.
Ngôn Hề dừng lại một chút nhưng không quay đầu lại: "Hả?"
Lồng ngực An Chi nặng nề phập phồng, lời đã nói ở bên môi nhưng lại không thể nói ra được.
Ngôn Hề đứng đợi một lúc, sau đó không quay đầu lại mà bước đi.
An Chi chán nản cúi đầu, quả nhiên... Cô đã biết.
Sau 30 tuổi, Tết nguyên đán càng trở nên buồn tẻ, đặc biệt là đối với những người phụ nữ chưa kết hôn như Ngôn Hề, cô thực sự không quan tâm liệu mình có được nghỉ hay không, đặc biệt là năm nay.
Đêm khuya, cô không ngủ được nên lên sân thượng hút thuốc.
Trời đông rét buốt, gương mặt hướng về phía xa xa, làn khói bay lơ lửng.
Cô đã phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn trong nửa năm, bị dày vò về thể xác lẫn tinh thần.
Tất cả đều là lỗi của cô, là do cô không quan tâm đến suy nghĩ của những cô gái tuổi mới lớn. Là do cô không chăm sóc tốt cho An Chi, nên khiến cho cô nàng sinh ra cảm giác không nên có.
Những năm gần đây, Ngôn Hề đọc được một bài báo, nhớ tới câu này: 'Người ta nói, ai cũng cần có tình yêu thương. Nếu lúc nhỏ, bạn không nhận được đủ tình yêu thương và quan tâm từ gia đình, khi có người đối xử đặc biệt tốt với bạn, bạn sẽ dễ dàng nảy sinh tình cảm.'
Cô ôm An Chi, ngủ với cô nàng nhiều lần như vậy mà không để ý đến chừng mực, đều là lỗi của cô.
Ngôn Hề nghĩ ra một số biện pháp, cô có thể lập tức mang "Bạn trai" về, hoặc là nói rằng mình đang xem mắt, nhưng đây không phải là giải pháp tốt, sẽ làm tổn thương An Chi nên cô không muốn làm như vậy.
Cô cũng không thể hoàn toàn phớt lờ An Chi, nếu không, mối quan hệ khắng khít của họ trong những năm bên nhau như vậy sẽ trở nên vô nghĩa, đồng thời cũng sẽ khiến An Chi tổn thương.
Cô đứng trên sân thượng suốt đêm, lần đầu tiên trong lịch sử, cô hút nhiều thuốc lá như vậy, một chút trắng cam xuất hiện ở phía chân trời, nhưng cô vẫn chưa biết phải làm thế nào.
Cô chỉ có thể giữ khoảng cách an toàn và quan tâm đến cô nàng như một người đi trước, mong rằng khi cô nàng lớn hơn, khám phá thế giới rộng lớn, gặp gỡ nhiều người hơn, cô nàng sẽ hiểu rõ suy nghĩ của mình, hiểu được tình cảm của cô nàng dành cho cô chỉ là tạm thời lạc lối, đặt nhầm chỗ mà thôi.
Dù tâm trạng của bạn có thế nào thì mặt trời vẫn sẽ mọc.
Trong lớp học, Giáo sư nổi tiếng, Robert Granham Cooks đang giảng bài. Ông là người tiên phong được quốc tế công nhận trong lĩnh vực khối phổ(*) và là thành viên của viện Hàn lâm Khoa học Hoa Kỳ. Có vô số bài viết nói về các chức danh của ông.
(*)Phương pháp khối phổ hay phương pháp phổ khối lượng (Mass Spectrometry – MS) là một kĩ thuật dùng để đo đạc tỉ lệ khối lượng trên điện tích của ion, dùng thiết bị chuyên dụng là khối phổ kế.
Cuối cùng thì Đại học Bách khoa cũng đã mời ông đến giảng bài cho sinh viên. Hầu như tất cả sinh viên đều vểnh tai lên nghe.
Vị giáo sư già với với mái tóc và bộ râu bạc trắng, dáng vẻ tươi cười của ông ấy trông hơi giống ông già da trắng ở KFC mà An Chi đã nhìn thấy khi còn nhỏ.
Ông nói về cách sử dụng công nghệ phản ứng Paterno-Bich(*) và chuỗi ion để phân tích trực tiếp lipid trong máu hoặc mô, nhằm xác định vị trí của liên kết đôi không bão hòa trong lipid.
(*)Phản ứng Paterno-Büchi được đặt theo tên nhà hóa học người Ý Emanuele Paterno và nhà hóa học người Mỹ gốc Thụy Sĩ Geoge Hermann Büchi. Là một phản ứng quang hóa, trong đó các hợp chất cabonyl và anken thêm vào hệ thống vòng butan.
"Tế bào ung thư và tế bào bình thường của sinh vật có con đường tổng hợp khác nhau, ngoài ra còn có sự khác biệt mang tính biểu tượng về tỷ lệ các chất đồng phân không bão hòa lipid..."
Năm ba đại học rồi, các sinh viên phải xác định hướng nghiên cứu của mình. Vị giáo sư già này là thạc sĩ hóa học phân tích, và đại học Purdue – nơi ông giảng dạy là một trong những trường đại học hàng đầu trên thế giới về hóa học phân tích.
Sau bài phát biểu, vị giáo sư già còn xem bài tập về nhà của họ, trả lời một số câu hỏi và trò chuyện với giáo viên chủ nhiệm của họ.
Ông ấy rất ấn tượng với An Chi: "Kỹ năng thực hành của em khá tốt, em làm thí nghiệm rất cẩn thận." Ông cầm lấy báo cáo thí nghiệm của An Chi nhìn lướt qua: "Em khá nhạy cảm với số liệu, em có thể phát triển theo hướng hóa học phân tích."
An Chi được khen mà vừa mừng vừa sợ.
Chủ nhiệm lớp nháy mắt với cô nàng.
An Chi phản ứng kịp thời, mạnh dạn hỏi địa chỉ email của vị giáo sư già.
Sau giờ học, chủ nhiệm lớp còn bảo cô nàng hãy cân nhắc việc đi du học. Không gian nghiên cứu học thuật tốt hơn. Nếu quyết định du học, cô nàng có thể bắt đầu chuẩn bị cho một số kỳ thi vào học kỳ hai của năm học này.
An Chi có chút bối rối. Trước khi vào đại học, cô nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc ra nước ngoài du học. Cô nàng hiểu rằng trong lòng mình còn có điều gì đó đáng mong đợi hơn. Cô nàng lo lắng và bồn chồn, sự mong đợi này đã lớn đến mức cô nàng không thể bỏ qua được nữa.
Cuối cùng thì An Chi cũng lấy hết can đảm để trở về nhà.
Tám giờ tối, An Chi đợi Ngôn Hề trong phòng khác, cô nàng nghe thấy tiếng đậu xe quen thuộc, nghe thấy tiếng khóa cửa. Thậm chí cô nàng còn có thể nhìn ra được cô đã khựng lại khi nhìn thấy ánh đèn trong nhà.
Sau đó cô ngập ngừng gọi: "Đào Đào?"
Tâm trí An Chi theo tiếng gọi này và hẫng đi vài nhịp, một bóng dáng cao lớn quen thuộc lọt vào tầm mắt cô nàng.
"Dì."
"Ừm, sao con lại về vào giờ này? Đã ăn cơm chưa?" Ngôn Hề cởi áo khoác ra.
Mùa xuân trời lạnh, cô vắt chiếc áo khoác lên tay, đi đến và đặt nó lên sofa một cách tự nhiên.
"Dạ, con ăn rồi." An Chi vặn ngón tay.
"Có chuyện gì sao?" Ngôn Hề vuốt tóc, lại đứng lên đi rót một ly nước.
"Con đang phân vân liệu con có nên đăng ký đi du học hay không?"
Ngôn Hề ngưng uống nước trong hai giây, sau đó lại nhấp thêm một ngụm: "Hả? Sau khi học xong đại học sẽ đi sao?"
"Đúng vậy." An Chi thở gấp, không chớp mắt chú ý biểu cảm của Ngôn Hề.
Ngôn Hề nghiêng mặt, vẻ mặt hơi dao động, lông mi khẽ run lên, tựa như đang xuất thần, sau đó mỉm cười nhìn vào mắt An Chi: "Cũng tốt, dựa vào kết quả học tập của con, tôi nghĩ nếu con không tiếp tục học lên cao hơn sẽ rất đáng tiếc. Tốt nhất là con nên học lên cao hơn."
Đôi mắt An Chi sáng đến mức muốn rơi nước mắt, cô nàng nhìn chằm chằm vào Ngôn Hề, như thể mong đợi cô sẽ nói điều gì đó khác hơn.
Yết hầu Ngôn Hề động đậy, cô lại nhấp thêm một ngụm nước nữa rồi nói: "Con còn trẻ, nghĩ đến việc làm quá sớm cũng không thích hợp. Du học sẽ phù hợp với con hơn về môi trường học tập và trình độ nghiên cứu khoa học, có một thế giới rộng lớn hơn, có những khung cảnh đẹp hơn và... Có những người tốt hơn đang chờ con."
Ngôn Hề nói một cách khó khăn, cô cố gắng giữ cho giọng của mình không cảm xúc. Cố gắng dán mắt vào một chỗ, làm như đang suy nghĩ, không dám nhìn thẳng vào An Chi.
Lông mi An Chi cụp xuống, che đi đôi mắt, lòng cũng nặng trĩu.
Trong phòng im ắng một lúc.
Ngôn Hề đã uống hết ly nước, cô đặt nó xuống rồi nói: "Được rồi, bây giờ đừng nghĩ đến chuyện này nữa, ừm..."
Cô ấn lên thái dương: "Tôi lên phòng đây." Cô đi về phía cầu thang, đột nhiên An Chi ngăn cô lại, cô nàng lớn tiếng nói: "Nhưng dì ơi, con không muốn cách dì quá xa!"
"Con không muốn ở quá xa dì."
Ngôn Hề dừng bước, cúi đầu thở dài. Sau đó cô xoay người, nhìn An Chi với ánh mắt phức tạp.
An Chi cũng đang nhìn cô, chóp mũi có chút đỏ bừng, gương mặt nhỏ nhắn dường như đang mong chờ được cô chạm vào.
Rồi sau đó cô nàng chạy tới ôm cô. Động tác có hơi mạnh, Ngôn Hề bị cô nàng đụng phải.
An Chi gần như dùng hết dũng khí, ôm lấy eo cô.
Đáy mắt Ngôn Hề lóe lên tia sáng yếu ớt, theo bản năng, cô đưa tay lên định vuốt tóc An Chi nhưng rồi chợt khựng lại. Cô để An Chi ôm mình, mỉm cười an ủi: "Tôi vẫn luôn ở bên cạnh con mà."
An Chi vùi mặt vào vai cô, con ngươi chua xót.
"Được rồi." Ngôn Hề đỡ cô nàng đứng thẳng lên, "Đừng khóc nữa, con đã lớn rồi." Ngôn Hề cúi đầu nhìn cô nàng, môi An Chi mấp máy như muốn nói gì đó.
Nhưng Ngôn Hề lập tức buông cô nàng ra, xoay người bước nhanh lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro