Chương 127 Nụ hôn ngập vị kem dâu

Họ đang ngồi trên sofa.

An Chi bổ nhào qua, vùi vào lòng Ngôn Hề, cô nàng chỉ đơn giản ngồi lên đùi cô, vòng tay qua cổ cô, cười hỏi: "Thích em không?"

Đôi mắt trong veo phản chiếu nụ cười ngọt ngào của cô nàng, khiến cho người đối diện hạnh phúc khi nhìn vào nó, chỉ muốn cô nàng cười thật vui vẻ và vô tư.

Cảm giác thật tuyệt khi được ôm cơ thể mềm mại và thơm ngát của cô nàng trong lòng, nhưng khóe môi Ngôn Hề lại nhếch lên, không hiểu sao, lòng cô dâng lên một chút tà niệm, vuốt ve lưng cô nàng: "Bé thỏ nhỏ mũm mĩm ơi."

"...>"<..."

An Chi đột nhiên rụt tay, cau mày đầy giận dữ trợn mắt nhìn cô, mọi cảm xúc của cô nàng đã bị cô phá hủy hết rồi.

Sau đó cô nàng ủ rũ trượt từ đùi cô xuống sofa, như thể không muốn để ý đến cô nữa.

Ngôn Hề cười dịu dàng nhìn cô nàng, không lập tức lên tiếng, chỉ nhìn đôi má An Chi từ từ phồng lên, đôi môi nhỏ nhắn đang buồn bực lẩm bẩm: "Lại nói người ta béo... Em không hề béo chút nào..."

Vừa vào nhà, cô nàng đã cất bánh hạt dẻ vừa mua vào tủ lạnh, chỉ chừa lại mochi kem dâu tây để vừa xem phim vừa ăn.

"Dù sao cũng đã là thỏ béo rồi..."

An Chi cắn một phần vỏ trắng đục, lộ ra phần dâu tươi và kem, dẻo dẻo, chua chua, lạnh lạnh. An Chi nhếch môi cười nói: "Có béo thêm nữa thì em cũng sẽ ăn."

Ánh mắt Ngôn Hề sâu thẳm nhìn cô nàng: "Ngon không? Cho tôi ăn thử một miếng được không?"

An Chi tức giận nói: "Không cho." Cô nàng vươn đầu môi hồng hào ra liếm môi, trên môi có dính chút kem. Bởi vì cô nàng có vẻ là đang giận cô nên cơ thể có hơi vùng vằng.

"Hửm? Thật sự không cho à?" Ngôn Hề đến gần cô nàng, dùng ngón tay thon dài chọc vào vai cô nàng mà nhẹ nhàng hỏi.

An Chi chưa bao giờ cưỡng lại được giọng điệu dịu dàng của Ngôn Hề, đặc biệt là khi cô nàng không thật sự tức giận với cô, khi cô gọi cô nàng là "Bé thỏ nhỏ mũm mĩm," giọng nói trong trẻo của cô lại ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa hơn, vừa giống như sự trêu chọc của người lớn lại vừa giống với sự trêu ghẹo của những người yêu nhau.

An Chi đưa lưng về phía Ngôn Hề, mặt đỏ bừng.

Chỉ là một cách gọi mà thôi, sao cô nàng lại phải suy nghĩ nhiều đến vậy chứ.

Hay là vẫn nghĩ cô nàng béo? Đáng lẽ cô nàng phải thật tức giận mới đúng.

Nhưng cô nàng không thể giận Ngôn Hề được, vô dụng quá đi à...

An Chi lại cắn một miếng lớn mochi kem dâu, tự giận mình mà nói: "Thật sự không cho dì ăn." Cô nàng nhanh chóng ăn hết cái mochi kem dâu trong hai ba lần cắn, không chừa lại miếng nào hết.

Ngôn Hề nhẹ nhàng nở nụ cười: "Tôi vẫn có cách để ăn được đó."

Cô kéo vai An Chi, giây tiếp theo nhẹ nhàng đặt tay lên gáy cô nàng, môi bao phủ lấy môi cô nàng.

An Chi không ngờ sẽ có nụ hôn thế này, cô nàng sửng sốt trong giây lát, sau đó nhìn thấy gương mặt thanh tú và hàng mi dài khép hờ của Ngôn Hề đang tiến đến.

Môi cô cảm thấy ấm áp, sau đó vươn đầu lưỡi ra liếm khóe môi cô nàng trước, cô trầm giọng "Ừm" khẽ: "Kem rất ngọt, tôi sẽ thử thêm những cái khác."

Hơi thở ấm áp của cô phả vào má, gương mặt An Chi đỏ lên rõ rệt. Sau đó môi cô lại ấn xuống, không ngần ngại cạy răng cô nàng ra, đầu lưỡi mềm mại của cô nhẹ nhàng càn quét khoang miệng cô nàng, vị ngọt thoang thoảng của dâu tây lan tỏa trong nụ hôn của họ.

An Chi bị động tiếp nhận nụ hôn này, cơ thể lập tức mềm nhũn ra, Ngôn Hề đã quen thuộc với từng phản ứng của cô nàng, bàn tay sau gáy trượt xuống lưng, ôm chặt lấy cô nàng, nâng cô nàng lên đùi mình. An Chi thuận thế mà vòng tay qua cổ Ngôn Hề.

Vì ngồi trên đùi Ngôn Hề nên An Chi cao hơn cô một chút, môi họ vừa chạm vào nhau, đã vội hé ra một khe hở vì khát khao trong lòng.

Lưỡi Ngôn Hề nhẹ nhàng quấn lấy lưỡi An Chi.

Nụ hôn của Ngôn Hề cũng giống như con người cô, mềm mại và nhẹ nhàng, khiến người khác bị cám dỗ bởi tình cảm đầy dịu dàng này.

Cô gái nhỏ An Chi cảm thấy đây là sự cám dỗ tột cùng mặc dù cô nàng chưa từng trải qua bất kỳ sự cám dỗ nào khác.

Đầu lưỡi khuấy động dòng sông xuân, những âm thanh mập mờ khuấy động thần kinh của nhau.

Những ngón tay linh hoạt của Ngôn Hề nhẹ nhàng vuốt ve lưng An Chi, từ bờ vai trượt xuống, lướt nhẹ qua bả vai, sau đó rơi xuống eo cô nàng, vuốt ve nhẹ nhàng và chậm rãi.

An Chi không ngừng thở dốc vì nụ hôn của cô. Ngôn Hề cho cô nàng thời gian để thở nên cô hôn lên má cô nàng. An Chi hơi ngẩn mặt, lông mi khẽ run, môi Ngôn Hề lướt dọc sườn mặt của cô nàng rồi đi thẳng xuống dưới cổ.

Hơi thở của An Chi ngày càng dồn dập, bàn tay cô nàng luồn vào mái tóc dài mượt của Ngôn Hề. Ngôn Hề hôn lên làn da cổ mềm mại của cô nàng, An Chi không chịu được nữa, yết hầu khẽ ngâm nga vài tiếng nức nở, hai má cô nàng ửng hồng. Cô nàng ngại ngùng cắn đốt ngón tay.

Cơ thể An Chi hơi vặn vẹo không kiểm soát được vì không thể chịu đựng, đồ ngủ cũng vì thế mà có hơi lộn xộn. Bàn tay Ngôn Hề vuốt ve lớp áo, cô đã không thể chịu đựng nổi sự cám dỗ nữa, cô luồn tay vào vạt áo, sờ soạng phần lưng nõn nà của An Chi.

Vùng da rộng lớn mịn màng, giống như sờ vào kem, nhiệt độ trong mắt Ngôn Hề dần nóng lên, cô hít một hơi thật sâu, nheo mắt nhìn An Chi mặt đỏ bừng đang lấy tay che môi.

Nhìn xuống một chút, cả cổ cô nàng cũng đã ửng hồng. Cổ áo ngủ cô nàng hở ra, đường cong tròn trịa, mềm mại lộ ra như phần nổi của tảng băng trôi, như thể đang mời gọi cô.

Môi Ngôn Hề chạm vào xương quai xanh của An Chi, cô dùng hết sức để kiềm chế, trầm giọng nói:

"... Không được... Vẫn chưa đến lúc..."

Cô rút tay ra khỏi áo ngủ của An Chi, vòng tay qua vai cô nàng. Hai người cùng điều chỉnh hơi thở.

Ngôn Hề ngẩn ngơ tự hỏi, sau này cô có nên hôn ít lại không, nếu không nhịn được thì phải làm sao đây?

Nhưng luôn có những lúc cô không nhịn được mà muốn hôn cô nàng, và luôn có những lúc cô rất muốn được gần gũi, đụng chạm vào cô nàng. Bản thân Ngôn Hề cũng khá bối rối. Cô không phải là người thích dính người khác như vậy, cũng không phải là người thích anh anh em em đến vậy.

Có vẻ như sau khi xác định quan hệ với An Chi, cô ngày càng không quen thuộc với chính mình nữa rồi.

"Dì..." Giọng nói của An Chi mềm nhũn, thì thầm bên cổ cô: "Em muốn hôn nữa..."

Mi mắt Ngôn Hề giật giật, lòng cảm thấy tràn đầy nguy hiểm và hồi hộp, cô âm thầm liếm môi, bình tĩnh lại, ôm An Chi rời khỏi đùi cô, đặt cô nàng sang một bên:

"Hôn đủ rồi..."

Lời vừa thốt ra, suýt chút nữa thì cô đã tự cắn lưỡi mình. "Hôn đủ rồi" nghĩa là sao? Thật là tổn thương người khác mà.

Quả nhiên, An Chi nhìn đùi cô, dường như đang thắc mắc tại sao đột nhiên cô không cho cô nàng ngồi ở đó nữa, lúc này cô cũng không hôn cô nàng nữa, cô nàng nhìn cô với đôi mắt ngấn nước, âm thầm buộc tội cô với một chút bất bình.

"Không, không, ý tôi không phải là tôi hôn em đủ rồi đâu." Ngôn Hề lúng túng, yêu cầu cơ bản để trở thành một MC là phải ăn nói lưu loát, nhưng bây giờ cô lại đang lắp bắp.

Tối nay, đầu tiên là An Chi bị cô gọi là "Thỏ béo", sau đó cô lại nói cô hôn cô nàng đủ rồi, cô nàng hiểu cho sự do dự của cô nàng, nhưng cô nàng vẫn cảm thấy tức giận.

Cô nàng bất ngờ nắm chặt lấy áo của Ngôn Hề, kéo cô về trước. An Chi không ngờ rằng sức lực của mình lại mạnh đến vậy, một trước một sau, cô nàng ngã xuống sofa, Ngôn Hề đè lên người cô nàng.

Đầu cô đập vào trán cô nàng.

An Chi hơi nheo mắt "Uida."

Ngôn Hề vội vàng nói: "Đụng có đau lắm không? Xin lỗi em..." Cô muốn đứng lên nhưng lại bị An Chi ôm chặt.

Trán cô nàng ửng đỏ, bĩu môi nói: "Mau hôn em đi, không thì em sẽ tức giận."

Ngôn Hề chớp mắt, đột nhiên muốn cười, cô mím môi lại.

Mặt An Chi càng đỏ hơn, cô nàng tức giận, khẽ giọng quát: "Ngôn Tiểu Ngũ!"

Khi bị gọi bằng biệt danh cô cũng có chút ngạc nhiên, nhưng Ngôn Hề lại muốn cười hơn, đôi mắt cong lên, trên má hiện ra nụ cười ôn hòa.

An Chi hít một hơi thật sâu, kéo cô xuống, phủ kín lấy đôi môi đang nhếch lên của cô, vòng tay qua cổ, giữ chặt hòng không cho cô trốn thoát.

Nụ hôn lần này vừa khẩn trương vừa ướt át, từ dịu dàng nhanh chóng chuyển sang cuồng nhiệt. Lần này An Chi cũng không thèm quan tâm thêm nữa, nhẹ nhàng mút liếm.

Sau một đêm thẹn quá hóa giận, cô nàng đã triển khai được kỹ năng mới, "Cắn". Cô nàng cắn nhẹ vào môi Ngôn Hề, vị dâu ban đầu đã biến mất, thay vào đó là hương vị thuần khiết của họ.

Ngọt ngào, ẩm ướt, mềm mại, ấm áp.

Có lẽ là An Chi cảm thấy mình bị đụng đầu đến choáng váng nên mới muốn hôn cô, muốn gần cô hơn. Môi cô nàng theo bản năng mút lấy cổ Ngôn Hề, thậm chí còn cắn nhẹ.

Họ dính sát vào nhau, có thể cảm nhận được cơ thể Ngôn Hề run rẩy không ngừng. Một người vốn luôn kiềm chế như cô lúc này đây lại không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ mập mờ.

Tay chân An Chi tê dại, đầu óc mơ hồ.

Có vài lần Ngôn Hề muốn đứng lên, nhưng lại bị nụ hôn của An Chi đuổi theo, cô chỉ có thể chống đỡ bằng cánh tay mình một chút, chịu đựng những đòn tấn công mềm mại từ An Chi ở phía dưới. Trên thực tế thì lực cắn của cô nàng không hề có chút sát thương nào, chỉ hơi nhói, hơi ngứa một chút thôi. Sau khi cắn, đôi môi mềm mại như cánh hoa của cô nàng sẽ hôn lên đó, sau đó lại vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ.

Thật là cái mức độ học tập và hiểu biết thần kì này.

Ngôn Hề khó có thể chịu đựng được nữa, nhịp thở của cô gấp gáp đến mức giây tiếp theo có thể cô sẽ ngạt thở.

Tệ hơn nữa là khi An Chi nhỏ giọng thì thầm với cô: "Muốn chạm vào..."

Cô nàng không biết mình muốn Ngôn Hề chạm vào mình hay muốn chạm vào Ngôn Hề, hay cả hai.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro