Chương 128 Gợi tình
Nhiệt độ bên ngoài đã lạnh đến đóng băng, nhưng nhiệt độ giữa họ thì ngày càng mập mờ và nóng bỏng.
Thật ra thì An Chi không biết mình đang nói gì, nhưng vừa rồi toàn thân cô nàng mềm nhũn sau khi bị Ngôn Hề chạm vào, cô nàng muốn được Ngôn Hề chạm vào mình nhiều hơn nữa.
"Dì..."
An Chi ngẩng đầu, hôn lên tai Ngôn Hề, vừa hôn vừa thì thầm với cô. Ngôn Hề cắn môi tránh né hành động của cô nàng, đứng thẳng người lên. An Chi không ngừng đuổi theo, ôm cổ cô ngồi lên theo.
Ngôn Hề thở hổn hển, chỉ có thể dựa lưng vào sofa, môi An Chi ngậm lấy dái tai cô, nhẹ nhàng gặm nhấm.
Má họ chạm vào nhau, tai và thái dương cũng cọ vào nhau.
Cơ thể Ngôn Hề thơm quá, An Chi tham lam ngửi mùi hương của cô, liếm hôn cần cổ thon dài duyên dáng của cô.
Ngôn Hề ngẩng mặt, hôn lên, nụ hôn nhẹ như lông vũ, rơi xuống môi cô nàng như những bông tuyết tan chảy, hương vị ngọt ngào như cánh hoa vươn trên đầu lưỡi mềm mại.
Ngôn Hề kéo An Chi ngồi lên đùi cô, cô do dự, vén vạt áo ngủ của cô nàng lên, đầu ngón tay di chuyển từng chút một, làn da mịn nàng của An Chi như bơ tan chảy dưới đầu ngón tay hơi nóng của cô, nhiệt độ cơ thể theo đó cũng ngày càng tăng.
Tiếng rên rỉ của họ trở nên nặng nề hơn, đã cận kề với bờ vực nguy hiểm, ý chí của Ngôn Hề yếu dần đi, đầu ngón tay cô do dự, khẽ run rẩy ở trên bụng An Chi. Nụ hôn của cô trở nên nặng nề hơn, mút liếm An Chi, cô mở mắt ra, nhìn cô gái đang ngồi trên đùi mình, đầu cô nàng ngửa ra sau, đôi mi khép chặt, gò má và cổ đỏ bừng. Đôi thỏ nhỏ mảnh khảnh, đầy đặn của cô nàng đang run rẩy nhảy nhót trước mặt cô.
Ngôn Hề "Ưm" lên một tiếng, rút tay ra, chậm rãi vuốt ve dọc theo vạt áo cô nàng.
Chỉ một động tác, Ngôn Hề đã dừng lại. Cần cổ trắng gầy đầy mồ hôi của cô hít một hơi thật sâu, đường viền cổ áo để lộ ra hõm xương quai xanh, cô nhắm mắt lại, khẽ nhào bóp khối bột hấp dẫn trong lòng bàn tay, An Chi ngại ngùng "Ưmm" một tiếng, tựa đầu vào vai cô.
Môi Ngôn Hề bị bản thân cắn, để lại vết dấu, giọng nói khàn khàn của cô cực kỳ cuốn hút, cô không dám cử động nữa, áp sát vào má An Chi, trán cô đổ đầy mồ hôi, nhỏ nhẹ thì thầm: "Đào Đào..."
Ánh mắt An Chi mông lung, cũng thì thầm đáp lại. Vài giây sau, cô nàng không nghe thấy Ngôn Hề nói gì nữa, cũng không động đậy gì nữa.
An Chi mím môi, không cam tâm với sự chịu đựng của Ngôn Hề, nhưng từ trước đến nay cô nàng luôn nghe theo lời của cô, mà hành động của Ngôn Hề rõ ràng là đang vỗ về cô nàng, suy cho cùng thì người trẻ chưa biết đến sự quyến rũ của tình yêu, dù cho tâm trí có muốn đến đâu thì sự thẹn thùng và ngoan ngoãn vẫn chiếm lấy lý trí.
An Chi miễn cưỡng rúc vào người cô, đôi môi nhỏ nhắn hôn lên má cô. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cô nàng còn hôn môi cô với vẻ phàn nàn hết lần này đến lần khác.
Cô nàng cảm thấy Ngôn Hề thích thú với cách hôn của cô nàng, môi cô cong lên, đôi mắt biết cười như mọi khi, có tia sáng lấp lánh sâu thẳm, như mặt hồ cuốn hút người ta lún sâu vào.
Trái tim An Chi như bị bóp chặt, không nói thành lời, cô nàng chỉ cảm thấy cô đẹp đến rung động tâm hồn.
"Tôi không thể ức hiếp em... Không thể chạm vào em..." Ngôn Hề trầm giọng nói, đôi tay mảnh khảnh của cô ôm lấy An Chi.
Tim An Chi đột nhiên đập loạn xạ.
Cô nàng nhớ lại đêm hôm đó, Ngôn Hề cũng đã nắm tay cô như thế này, dẫn cô nàng chạm vào đôi chân trắng nõn mềm mại của mình, còn có chút ẩm ướt và mịn màng...
Mặt An Chi lập tức nóng bừng.
Môi Ngôn Hề áp sát, nhẹ nhàng ngậm lấy tai An Chi, lời nói dịu dàng và thơm ngát: "... Em có muốn chạm vào... Tôi không..."
An Chi đột nhiên sửng sốt, đôi mắt hạnh mở to, hai má đỏ bừng, ngơ ngác nhìn cô.
Ngôn Hề lẳng lặng nhìn cô nàng hai giây, hai giây sau cô vội tránh ánh mắt của An Chi, buông tay An Chi ra, ở khoảng cách gần như vậy, có thể nhìn thấy hai má Ngôn Hề từ từ ửng hồng, cô có vẻ ngại ngùng nên đưa tay lên che mặt.
Mặt An Chi suýt chút nữa thì bốc khối, cô nàng nắm lấy tay Ngôn Hề áp lên mặt mình.
Dì của cô nàng cũng thường hay nhút nhát. Sau vài ngày ở bên nhau, cô nàng nhận ra mình thật sự rất thích Ngôn Hề thể hiện ra vẻ mặt ngại ngùng trước mặt mình.
An Chi tiến lại gần, vô thức bắt chước động tác nâng cằm của Ngôn Hề trước đó, mạnh dạn hôn lên môi cô, dùng đầu lưỡi quấn lấy cô.
Ngôn Hề dựa lưng vào sofa, ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn của An Chi. Hơi thở của cô trở nên nặng nề hơn, cánh tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của An Chi, như thể đang cổ vũ cô nàng.
Tay An Chi thận trọng chạm vào sự mềm mại của Ngôn Hề qua lớp vải mỏng của áo ngủ. Hơi thở Ngôn Hề có hơi dồn dập, khẽ "Ưmmm," sắc đỏ trên mặt dường như càng đậm hơn.
An Chi xoay người, nhẹ nhàng hôn cô, lòng bàn tay từ từ di chuyển, nhẹ nhàng vuốt ve cô.
Thật ra thì cô nàng rất căng thẳng, tim như thắt lại trong lồng ngực, vừa đau vừa nóng, ánh mắt An Chi trở nên mờ mịt, cô nàng hôn xuống cổ, hôn xương quai xanh, hôn lên làn da trước ngực cô.
Cô nàng rất thích âm thanh của Ngôn Hề, muốn được nghe nhiều hơn.
Ngôn Hề không hề ngăn cản, cô nàng đã thật sự luồn tay vào vạt áo của Ngôn Hề.
Lúc này thì An Chi có chút mất tập trung. Hôm nay Ngôn Hề mặc pyjamas thay vì váy ngủ. Nếu là váy thì có thể kéo lên, đêm đó trời quá tối, cô nàng không thể nhìn thấy gì...
Mặt cô nàng lại đỏ bừng, đưa đầu ngón tay lên, chạm vào làn da mềm mại của Ngôn Hề.
An Chi chậm rãi nuốt nước miếng, tim đập ngày càng nhanh, cô nàng không dám dùng sức, chỉ có thể dùng đầu ngón tay chạm nhẹ, dùng ngón tay vẽ theo hình dáng, nhẹ nhàng chậm chạp thưởng thức.
Cô nàng nhận ra ngón tay Ngôn Hề đặt trên cổ mình hơi run nhẹ, hơi thở nóng hổi, thơm phức phả vào má mình, gần giống như tiếng khóc.
Sau đó đôi môi đỏ mọng của cô mấp máy, cô thấp giọng nói: "Đào Đào... Em có thể thêm chút lực nữa."
Trong một khoảnh khắc, toàn thân An Chi run lên, trong đầu chỉ còn lại tiếng "Onggggg," cô nàng thở mạnh một hơi, sau đó ngón tay hơi rụt lại, xoa xoa.
Ngôn Hề khe khẽ hừ, An Chi lại xoa xoa, hai quả bóng mềm mại dường như được làm ấm, ôm sát vào lòng bàn tay, nhấp nhô lên xuống, không cách nào để cô nàng có thể ôm trọn nó cả, nhẹ nhàng mà xoa nặn, dường như bởi vì hành động của cô nàng mà hạt đậu đỏ cưng cứng cọ vào đầu ngón tay cô nàng.
An Chi hoàn toàn không thể cưỡng lại sự cám dỗ này, cô nàng cúi mặt, hôn lên hạt đậu đỏ cách một lớp áo, không ngừng dùng tay vuốt vuốt xoa xoa.
Hàng mi dài của Ngôn Hề nhắm chặt, để mặc cho An Chi muốn làm gì thì làm, mê mê mang mang thở dốc, nhẹ nhàng ngâm nga.
An Chi còn trẻ, chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này, cô nàng chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, chỉ muốn đến gần cô hơn nữa.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của An Chi vén áo Ngôn Hề lên, choáng váng trước khung cảnh đẹp đẽ như dương chi bạch ngọc. Cô nàng "Ưmm" một tiếng rồi vùi mặt vào nơi đó.
Ngôn Hề ngẩng đầu, nặng nề thở dốc, hai mắt đột nhiên mở ra, sương mù bao phủ đôi mắt, đôi môi đỏ mọng vì thở mà không thể khép lại được.
Mọi sự chú ý của cô đều dồn hết vào hành động liếm mút của cô gái nhỏ, đôi môi mềm mại thơm ngát, đầu lưỡi ẩm ướt thanh tú của cô nàng.
Cô nàng mơ hồ nghĩ rằng mình đang ăn bánh, liếm kem...
Kích thích nhân đôi, cơ thể Ngôn Hề lập tức run rẩy dữ dội: "Đào Đào..."
Nước miếng của cô gái nhỏ vươn đầy bầu ngực trắng nõn của cô, cơ thể của cô gái nhỏ đang ngồi trên đùi cô giống như một viên ngọc bích được nung nóng, tệ hơn nữa là cô nàng lại khẽ gọi trong mơ hồ: "Dì..."
Tay chân Ngôn Hề mềm nhũn, rên rỉ rồi lại ngâm nga, hưmm, thật là gợi tình.
Cái đầu nhỏ của An Chi chui ra khỏi áo ngủ, gò má ửng hồng một mảng lớn, khóe mắt cũng đỏ bừng, lúm đồng tiền lõm sâu, cô nàng nhỏ nhẹ lẩm bẩm, bối rối: "Em khó chịu quá à..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro