Chương 135 Mộng và thực

Bởi vì Ngôn Hề đến nên toàn thân An Chi đều thả lỏng.

Ngôn Hề nấu đồ ăn, lại đưa thuốc cho cô nàng. Cô còn rất chu đáo, mang theo một số loại thuốc cần thiết.

Sau đó cùng cô nàng lên giường ngủ.

An Chi mệt mỏi níu lấy tay áo cô: "Dì ngủ với em một lát đi, dì cũng mệt lắm rồi mà."

Ngồi máy bay cả ngày, chân cô sưng tấy, sau khi vào nhà, cô cũng bận rộn suốt, vẫn chưa được nghỉ ngơi tử tế.

Hốc mắt An Chi rưng rưng, muốn hôn cô nhưng lại nhớ ra mình đang bị cảm lạnh nên lui lại: "... Em cũng không thể hôn dì được... Ơm... Ưm..."

Cô gái nhỏ đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, đang bệnh nhưng lại được gặp người yêu nên tỏa ra một loại mong manh yếu ớt khiến người ta đặc biệt thương cảm.

Ngôn Hề khẽ cười, gương mặt thanh tú, xinh đẹp đến khó tin hiện lên trong tầm nhìn mơ hồ của An Chi, đôi môi hồng san hô của cô cũng hạ xuống: "Không sao, tôi hôn em là được rồi."

"Ôi......" An Chi không tránh kịp, nhận lấy nụ hôn dịu dàng đầy thương cảm này, cô nàng yếu ớt nói: "Em đang cảm lạnh, sẽ... Lây bệnh đó..."

"Không sao hết..." Nụ hôn của người phụ nữ rơi xuống môi, cằm rồi quay lại trán cô nàng, giọng nói trầm tĩnh trong trẻo như tuyết mùa xuân đang tan chảy trên dòng sông băng: "Ngủ một lát đi, ngoan nhé, tôi ở đây với em."

Cuối cùng thì An Chi cũng ngủ thiếp đi.

Cô nàng cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng mở mắt ra, rèm trong phòng ngủ đang được đóng chặt, chăn bông mềm mại, cô nàng dường như đổ rất nhiều mồ hôi, cổ cũng nhớp nháp.

Ngôn Hề đi tới, đo nhiệt độ cho An Chi: "Còn hơi hầm hầm thôi, không sao đâu."

Cô đỡ cô nàng ngồi lên uống nước.

Uống nước xong, cảm giác khô rát trong cổ họng An Chi đã giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn còn chút khó chịu.

"Em sao vậy?"

"Em muốn đi tắm." An Chi cảm thấy mình đang bốc mùi, lại bị cô ôm nên có chút xấu hổ.

"Ừm, em vẫn chưa khỏi hẳn, chưa được tắm đâu." Ngôn Hề dỗ dành An Chi, hiểu ý cô nàng: "Chỉ có chút mùi mồ hôi mà thôi."

Mặt An Chi vốn đã đỏ bừng sau khi thức dậy, bây giờ càng đỏ hơn: "Dì không thấy hôi à?"

Trong giọng nói của Ngôn Hề mang theo ý cười: "Không hề hôi, mà còn có chút vị sữa nữa."

An Chi ngại ngùng gãi lúm đồng tiền trên má: "Nhưng em khó chịu lắm." Toàn thân đều dính dính nhớp nhớp.

Ngôn Hề dường như im lặng hai giây: "Vậy để tôi lau người và thay đồ cho em nhé?"

An Chi gật đầu, cô nàng không cảm thấy có gì không ổn, trước kia Ngôn Hề còn tắm cho cô nàng rồi mà.

Ngôn Hề bưng một ít nước nóng tới, vén tóc An Chi. Khăn ẩm nóng vuốt ve làn da cô nàng, An Chi thoải mái đến nhắm mắt lại, dựa vào cánh tay Ngôn Hề.

Ngôn Hề dùng tay còn lại cởi nút áo của An Chi, để lộ bộ ngực trắng mịn như kem của cô nàng, mí mắt An Chi khép lại, cảm thấy buồn ngủ.

Cô nàng cảm thấy áo của mình bị Ngôn Hề cởi ra, hơi ẩm ấm áp phả vào lưng cô nàng, An Chi không thể mở mắt nổi nữa.

Sau đó dường như quần cũng đã được cởi ra. An Chi có thể cảm nhận được Ngôn Hề nhẹ nhàng lau ngực, nách, sườn, bụng dưới, đùi, đùi trong...

Khăn rất mềm, lướt trên làn da mỏng manh của cô nàng, mang lại cảm giác khác lạ, cổ họng An Chi phát ra tiếng ngâm nga khe khẽ.

Sau đó động tác lau người dừng lại, chăn được đắp lên người, Ngôn Hề nói khẽ: "Đừng để bị cảm lạnh nữa, tôi đi tìm bộ đồ cho em mặc vào."

Chăn bông êm ái, ấm áp như đám mây bao bọc lấy làn da trần trụi của cô nàng, vô cùng thoải mái, An Chi lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngôn Hề đặt quần áo sang một bên, cười nói: "Em không muốn tôi ôm em à?"

An Chi không trả lời cô, gò má hồng áp lên gối, ngủ ngon lành.

Ngôn Hề sờ trán cô nàng, đã hoàn toàn hạ sốt, tốt nhất là nên ngủ thêm một chút.

Phòng ngủ yên tĩnh, có thể nghe được tiếng thở yếu ớt của An Chi. Chăn được ôm bởi cánh sen trắng dịu dàng, đã âm thầm thay thế vai trò của Ngôn Hề mất rồi.

Ngôn Hề đứng yên mỉm cười. Cô cúi người nắm lấy tay cô nàng, nhấc một góc chăn lên.

Cơ thể trong suốt long lánh như pha lê hơi hồng hồng của cô gái hiện ra trong tầm mắt.

Ngôn Hề ngơ ngẩn.

Vừa rồi khi cô lau người cho cô nàng, cô đã phải cố gắng hết sức để lau thật nhanh và còn phải giữ cho bản thân thật bình tĩnh.

Đêm đó không có ánh sáng, chỉ có chạm nhẹ nên cô nhìn không rõ lắm. Lần cuối cô nhìn thấy cơ thể của cô nàng là khi cô tắm cho cô nàng vì cô nàng bị bỏng. Ngay đêm đó, cô đã có một giấc mơ đáng khinh.

Đây là lần đầu tiên mà một cỗ hương ấm áp, dịu nhẹ như vậy được phơi bày trực tiếp trước mắt cô.

Ngôn Hề rũ hàng mi dài, mím môi, đứng đó vài giây, cuối cùng không thể phản kháng, nhấc chăn nằm xuống.

An Chi có một giấc mơ rất dài.

Dường như là vào một buổi chiều giữa hè, ở một góc bể bơi trong sân sau ở nhà cũ, trên đầu có tán cây dày che khuất nắng. Bên kia bể bơi, mợ cả và mợ hai đang trò chuyện, còn có Ngôn Đại Béo và Ngôn Tiểu Béo đang kéo lấy Tuấn Tuấn chơi đùa, bọn họ đang uống nước ép dưa hấu và nước cam.

Nửa cơ thể cô nàng chìm trong bể bơi, nước trong bể gợn sóng tỏa sáng, nhẹ nhàng vỗ về cơ thể cô nàng. An Chi chìm xuống hơn một chút nữa, nước dâng lên đến ngực cô nàng.

Như lông vũ mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve.

Lúc đầu cô nàng biết mình đang mơ, nhưng sau đó cô nàng lại không chắc chắn, nửa mê nửa tỉnh.

Mọi thứ đều chân thật đến mức cô nàng còn nhìn thấy rõ áo tắm hai mảnh của mình, bên trên là áo trễ vai hình lá sen màu hồng, bên dưới là váy hoa nhỏ.

Cô nàng có bộ đồ bơi như vậy.

Nhưng không phải bây giờ đang là mùa đông sao chứ? Cô nàng còn đang ở Boston nữa...

Tâm trí An Chi hỗn loạn.

Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng ve kêu, ngửi được mùi thơm thoang thoảng của cây dành dành nữa. Quả thật đang là mùa hè ở nhà cũ.

An Chi thoải mái nheo mắt, cơ thể lười nhác, một khi không chú ý, chân lập tức mềm nhũn, nhưng có người đã kịp thời đỡ cô nàng lại để cô nàng không bị chìm.

"Aa......"

Rồi sau đó có một cơ thể ấm áp và mượt mà nghiêng qua ôm lấy cô nàng.

Cảm giác quen thuộc.

"Dì..." An Chi lầm bầm.

Không có tiếng trả lời.

Chỉ có tiếng nước mập mờ, những cái ôm, cảm giác mịn màng như kem.

Mùa hè, ánh sáng trong sân có xen lẫn những hạt bụi, hòa lẫn với hơi nước từ bể bơi và làn gió nhẹ nhàng.

An Chi mơ màng cảm thấy nước trong bể bơi biến thành những giọt thạch nhỏ đang vuốt ve cơ thể cô nàng, từ vai đến ngực, rồi lại hóa thành nước, chảy vào bộ đồ bơi của cô nàng.

Dường như trong bể bơi có những con cá nhỏ, bơi lội len lỏi trong ngoài đùi của cô nàng.

Ngứa ngáy, dịu dàng.

Hình như có một cái đuôi, mềm mại như lông vũ lướt giữa hai chân.

Cô nàng muốn hỏi tại sao trong bể bơi lại có cá, nhưng hình như Ngôn Hề đã thả cô ra, nước trong bể đột ngột dâng lên, vai cô nàng chùng xuống, khối bột mềm mại đang bị nước nhờn tấn công.

"A... Ư...... Dì..." An Chi có chút bối rối, bất an gọi Ngôn Hề.

Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, chú cá nhỏ trong nước dường như vẫn đang nghịch ngợm, cắn váy hoa nhỏ của cô nàng, giật mở chiếc nơ buộc ở eo cô nàng.

Cô nàng run rẩy lêu lên.

Hoảng hốt.

Áo tắm cũng đã biến mất.

Ngay lập tức có người ôm lấy cô nàng, trầm giọng khàn khàn nói: "Đào Đào... Đừng sợ."

Cô nàng ngẩng mặt, chật vật mở mắt ra, chỉ nhìn thấy đôi môi cong mềm mại, được bôi màu son san hô tuyệt đẹp của người phụ nữ.

"Dì..."

Cô nàng không nhìn thấy đồ bơi mà cô mặc là gì mà lại bị ôm lấy.

Nước trong bể bơi bỗng dâng lên, như thể không phải nước mà là những cánh hoa ướt át trượt dài trên người cô nàng, còn chiếc lưỡi như nhụy hoa, linh hoạt liếm láp.

Toàn thân An Chi nhũn ra, tê dại, không còn chút sức lực nào nữa, cũng không biết phải dựa vào đâu.

Thế giới quay cuồng, cô nàng cảm thấy choáng váng.

Đáng lẽ cô nàng phải dựa vào thành bể bơi, nhưng tiếc thay, nó lại mềm như mây, tựa như cô nàng đang nằm trên nệm vậy.

Cô nàng mờ mịt lẩm bẩm.

"Đào Đào..." Cô nàng nghe thấy tiếng gọi trầm thấp của Ngôn Hề, có chút lạ lẫm cảm giác, giống như cô đang đè nén một cái gì đó, cực kỳ cuốn hút.

"Cho dì sờ em đi..." Giọng cô như xa như gần.

Có một cơn gió thổi qua ngọn cây, lá xào xạc, hương thơm của cây dành dành lặng lẽ bay đến.

Những bông hoa lười biếng vươn dài trong sự vuốt ve của nắng và gió, An Chi bàng hoàng nhận ra mình giống như một bông hoa, bị ngón tay của người phụ nữ chậm rãi cọ xát, nở rộ giữa những ngón tay của cô.

Cô nàng được vuốt ve, vuốt ve một cách nhẹ nhàng, nhiều lần và đầy yêu thương.

Nước trong bể bơi lăn tăn chậm rãi và nhẹ nhàng.

Chăn bông hơi lạnh, dần được sưởi ấm bởi những tiếng rên rỉ mập mờ.

Trong lúc ý thức mơ hồ, cô nàng không biết bản thân đang ở đâu.

Ngón tay trong chăn bông.

Cá nhỏ trong bể bơi.

An Chi vô thức thả lỏng cơ thể, sau đó khẽ run lên, yết hầu vang lên tiếng mèo kêu, chân co quắp lại, cảm thấy như trời đang mưa to, ào ào đổ ầm xuống, mặt nước chợt dâng cao, hoa cỏ ướt đẫm. Tiếng nức nở của An Chi ngày càng lớn hơn, người phụ nữ nhẹ nhàng dỗ dành, vuốt ve cô nàng, An Chi bám chặt lấy cô, cả người mềm nhũn.

Trận mưa đi qua, bông hoa e thẹn tuôn trào những giọt sương trong veo như pha lê.

An Chi mất đi ý chí lẫn sức lực, chìm vào trong bóng tối ngọt ngào.

Khi tỉnh dậy, căn phòng đã sáng rực với những ánh đèn sao treo trên rèm, ánh sáng ấm áp và đáng yêu đồng hành cùng cô nàng. An Chi duỗi người, dụi mắt rồi ngồi dậy.

Cô nàng thẩn thờ, ngơ ngác vài giây, sau đó trí nhớ mới từ từ khôi phục. Cô nàng nghi ngờ nhìn chiếc váy ngủ trắng tinh sạch sẽ đang mặc trên người mình, trên chiếc váy có vài nếp nhăn vì ngủ.

Hoàn toàn không phải bể bơi, cũng không phải mùa hè và cô nàng cũng không mặc đồ tắm.

Đúng rồi, cô nàng bị cảm, Ngôn Hề lau người rồi mặc đồ ngủ lại cho cô nàng.

Sau một hồi trì độn, An Chi đỏ mặt vì đã có một giấc mộng xuân.

Cô nàng xấu hổ đến mức co chân, che mặt lại.

"Em tỉnh rồi à?" Ngôn Hề bước vào, nhìn thấy cô nàng đang ngồi, khóe mắt tràn ra những đường nét vô cùng dịu dàng.

"Ừm..." An Chi cúi mặt, vẫn còn rất xấu hổ.

"Em có đói không?" Ngôn Hề đến gần sờ trán cô nàng, hài lòng khi thấy nhiệt độ đã bình thường, ngón tay cô sờ mặt cô nàng hỏi: "Sao mặt em lại nóng quá vậy? Đo nhiệt độ lại nha."

"Không cần, không cần đâu..." An Chi hít một hơi, lúng túng giải thích: "Chỉ vì em thấy chăn nóng thôi..."

Cô nàng không dám ngẩng đầu, nếu không cô nàng sẽ thấy vẻ mặt áy náy không tự nhiên của Ngôn Hề, thậm chí cô còn ho khan để giấu đi, giả vờ bình tĩnh nói: "Ừm, vậy là tốt rồi, em đi rửa mặt rửa tay đi, tôi nấu mì, chút nữa là ăn được rồi."

An Chi gật đầu, thở phào nhẹ nhõm sau khi Ngôn Hề bước ra ngoài, mặt vẫn còn nóng bừng, chậm rãi đi về phía giường.

Đột nhiên, An Chi nghiêng đầu khi ý thức được điều gì đó, vén váy lên nhìn rồi lại thả xuống, cảm thấy có chút mơ hồ.

Tại sao cô nàng lại thay quần lót nhỉ?

(Tấn Giang Thanh Thủy Bản – Góc nhìn của An Chi)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro