Chương 136 Kẹo của cô

Ngôn Hề nấu hai tô mì đơn giản. Sau khi ăn xong, cô không chịu để An Chi dọn dẹp, bảo cô nàng ngồi ở sofa nghỉ ngơi.

Ký túc xá không giống như nhà ở Bắc Thành, tuy đầy đủ tiện nghi, nhưng nếu so sánh thì nó giống như tổ chim sẻ. An Chi cuộn tròn chân, ngồi trên sofa trong phòng khách nhìn Ngôn Hề đang bận rộn tới lui, trong lòng ngập tràn ngọt ngào và bình yên.

"Dì, công việc có bị ảnh hưởng gì không?"

Ngôn Hề nói: "Vốn dĩ tôi sẽ đi làm vào mùng 8 Tết, giống như mọi năm, nhưng chương trình chuẩn bị từ trước đã ghi hình xong, sẽ được phát sóng sau Tết nguyên tiêu, tạm thời thì tôi không có việc gì quan trọng để làm nên có thể ở đây thêm vài ngày nữa."

"Thật sao?" An Chi vui vẻ đến mức cả gương mặt đều sáng bừng lên.

"Thật." Ngôn Hề rửa chén xong, đi ra ngoài, đứng ở cửa, mỉm cười nhìn cô nàng.

Đáy mắt cô có chút mệt mỏi. Cô đã đổi máy bay hai lần, di chuyển hàng chục tiếng đồng hồ, không được nghỉ ngơi nhiều. Khi đến đây, cô lại phải chăm sóc cho cô nàng nữa.

Nhưng chỉ cần nụ cười của cô nàng, cả căn phòng nhỏ như được ánh sao chiếu sáng.

Lúm đồng tiền lún sâu của An Chi như ẩn sâu trong mật đường, khi họ nhìn nhau, trong mắt đều là tình ý nồng đậm.

Ngôn Hề đi tới, ngồi trên sofa, An Chi chui vào trong lòng cô, trong tim đều là mật ngọt, cô nàng hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng hỏi: "Dì mệt à?"

"Tôi không sao." Ngôn Hề cọ cọ trán của cô nàng, khép hờ mi mắt, An Chi hơi ngẩng mặt lên nhìn cô, từ góc độ này, da mặt cô gần như không có lỗ chân lông, chỉ có những đường vân li ti và những vết tàn nhang nhỏ xíu xiu.

Tất cả những điều này đều rất dễ thương trong mắt An Chi. Thời gian rất ưu ái người cô nàng yêu, cô là người hoàn hảo nhất trong mắt An Chi.

"Dì đi nghỉ ngơi một chút đi."

Ngôn Hề cười khẽ: "Được."

Cô hôn nhẹ lên trán cô nàng, lấy đồ rồi vào toilet tắm rửa.

An Chi ngơ ngác đỏ mặt, nhớ lại giấc mộng xuân kia. Cô nàng đang nghỉ về các tiết học của vài ngày tới. Cô nàng đã nghỉ hai ngày rồi, có lẽ sẽ phải bù lại. Cô nàng đang tự hỏi, liệu có thể nhờ người hướng dẫn cho nghỉ thêm được không, vì bạn gái cô nàng đang ở đây...

Bạn gái.

An Chi ngại ngùng cười một tiếng, nhưng sau đó lại nhớ đến người hướng dẫn nghiêm khắc của mình, cô nàng nhăn mặt, tốt nhất vẫn không nên nói đến chuyện đó, cứ hoàn thành nhiệm vụ thí nghiệm trước đi đã.

"Em đang nghĩ gì đó?" Ngôn Hề mặc áo choàng tắm màu trắng, thấy cô nàng đang ngơ ngác đến đáng yêu, cô không khỏi mỉm cười hỏi.

An Chi lắc đầu, đứng lên: "Em đem quần áo đi giặt."

Dưới ký túc xá có vài cái máy giặt công cộng, có rất ít người sống trong tòa nhà của An Chi nên tương đối sạch sẽ.

Cô nàng đi vào phòng tắm nhìn xung quanh: "Quần áo ban nãy em thay ra đâu rồi?"

Ngôn Hề dừng một chút: "Tôi giặt rồi."

"A?" An Chi ngây người.

Ngoài đồ ngủ ra, còn có cả quần lót của cô nàng, tuy đây không phải là lần đầu tiên Ngôn Hề giặt cho cô nàng, cô cũng đã từng giặt cho cô nàng khi cô nàng lần đầu đến kì dâu.

Lúc đó đã đủ xấu hổ rồi, nhưng mà bây giờ còn hơn thế nữa...

Bởi vì cô nàng đã mơ thấy họ ân ái, nên quần lót rất có thể sẽ có...

Vừa nghĩ đến đây, cô nàng không khỏi đỏ mặt: "Dì đều... Giặt quần lót cho em..."

"Khục...khục "

An Chi cúi đầu, không để ý thấy sắc mặt Ngôn Hề cũng hơi đỏ lên, nhưng cô giả vờ tự nhiên: "Ừm, không sao mà, em đổ nhiều mồ hôi, cho nên... Phải thay cái khác."

Chỉ sợ không phải là mồ hôi thôi. An Chi càng thêm xấu hổ mà rụt cổ lại. Chắc chắn là Ngôn Hề đã nhận ra điều đó, sợ cô nàng xấu hổ nên mới nói như vậy.

Ngôn Hề cực kỳ chột dạ. Vốn dĩ cô chỉ muốn ngủ với An Chi một lát, nhưng sau khi lau người cho cô nàng xong, An Chi chỉ mặc mỗi quần lót, nằm trong lòng cô mà ngủ say.

Thậm chí cô nàng còn lẩm bẩm: "Dì ơi..."

Cơ thể cô gái xinh đẹp như cành dành dành non nớt, mịn màng như kem, cô không thể nào kìm chế mà hôn, mà chạm vào cô nàng.

Cô không dám làm gì khác vì sợ sẽ làm tổn thương cô nàng.

Tuy rằng họ là người yêu, nhưng An Chi đang mê man vì bệnh, nên dù thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng hay ho gì.

Cô quả nhiên là đồ "Cầm thú" như lời Liễu Y Y nói, Ngôn Hề gần như suy sụp khi phát hiện ra một khía cạnh khác của bản thân.

Có nên nói sự thật không? Có nên thẳng thắn với cô nàng không?

"Vậy dì vào phòng ngủ đi..." An Chi cảm thấy bầu không khí quá lúng túng, vội đẩy Ngôn Hề vào phòng.

Ngôn Hề không tự nhiên mà chải tóc, muốn nói lại thôi. An Chi nghiêng người hôn lên má cô, nói: "Em đi kiểm tra email, lát nữa sẽ vào với dì."

Tuy nhiên, không lâu sau, cô nàng leo lên giường, ôm lấy cô, gương mặt xinh xắn nở nụ cười: "Em ở với dì trước, sau đó mới xem email."

Ngôn Hề không khỏi mỉm cười, dang rộng vòng tay ôm lấy cô nàng.

Đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô gái nhỏ áp sát vào mặt cô, khóe môi Ngôn Hề cong lên, sau đó cô dừng lại, có chút xấu hổ nói: "Tôi có chuyện muốn thú nhận với em..."

Tội nghiệp Ngôn Hề, cô chưa bao giờ làm chuyện gì khiến mình cảm thấy áy náy bao giờ, ngay cả lời mở đầu cũng cứng nhắc, nhận ra điều này, Ngôn Hề càng xấu hổ hơn nữa.

Trong phòng ngủ tối tăm, đôi mắt cô gái nhỏ sáng lên, Ngôn Hề quên mất xấu hổ, trầm giọng nói: "Vừa rồi lúc em ngủ, tôi đã làm chuyện xấu, tôi đã bắt nạt em..."

An Chi sửng sốt trong chốc lát, phải mất mấy giây cô nàng mới hiểu được lời nói của Ngôn Hề, mặt dần dần nóng lên. Cô nàng đã nằm mơ, nhưng hóa ra, thực tế lại chân thực và ấm lòng hơn cô nàng tưởng tượng.

Trong thâm tâm, cô nàng thích Ngôn Hề, cô nàng không thể không yêu Ngôn Hề. Cô nàng thích Ngôn Hề dù cô trông như thế nào. Giống như vẻ mặt tội lỗi không thể diễn tả được của cô lúc này, An Chi cũng yêu cô chết đi được.

An Chi nhịn không được hôn lên môi cô, áp mặt vào mặt cô thì thầm: "Em tưởng lúc đó em mơ..."

Ngôn Hề nghe cô nàng nói, vuốt tóc cô nàng, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cô nàng, hoặc có lẽ là của bản thân cô.

Không ai nói với ai lời nào.

Một lát sau, An Chi thì thầm vào tai cô, hỏi: "Dì đã bắt nạt em như thế nào vậy...???"

Giọng điệu của cô nàng ướt át, nhưng lại như nổ tung bên tai Ngôn Hề.

"Tôi..." Cổ họng Ngôn Hề khô khốc, không nói nên lời.

Cô hơi thẳng người lên, nhìn cô nàng từ trên cao, đưa tay chạm vào mặt cô nàng, từ cần cổ trẻ trung ấm áp đến đôi vai thon thả, rồi vuốt ve đến bầu ngực của cô nàng.

An Chi khẽ mở mắt ra, giống như một con thỏ trắng nhỏ chợt sợ hãi, sau đó ngơ ngác nhìn vào đôi mắt dịu dàng của cô.

Những ngón tay mềm mại của Ngôn Hề lần theo đường nét của trái đào ngọt ngào của An Chi, trượt xuống phía bụng bằng phẳng và săn chắc của cô nàng.

Cô chỉ vừa chạm vào cô nàng qua lớp áo mỏng mà An Chi đã run rẩy, cắn chặt môi, không chịu đựng nổi.

Đôi mắt Ngôn Hề ươn ướt, hơi sâu, như có một nguồn lực nào đó kéo cơ thể cô nàng lên trên.

Hai người đều không nói gì, nhưng ngón tay của Ngôn Hề ngày càng trượt xuống thấp, chạm vào đùi cô nàng, nhấc váy ngủ lên, trượt vào giữa hai chân cô nàng.

Rốt cuộc thì An Chi không nhịn nổi nữa, thả cánh môi đang bị cắn đến trắng bệch, khẽ nói: "Dì..."

Ngôn Hề khẽ rên, nghiêng người về phía cô nàng, hôn lên đôi môi hồng hào của cô gái nhỏ. Cô lại cúi người, cách lớp áo ngủ, hôn lên hạt đậu đỏ của cô nàng.

Tiếng rên rỉ của An Chi càng lúc càng gấp gáp, cô nàng nắm chặt chăn, cảm giác như đang tan chảy, cô nàng cong đầu gối trắng sữa của mình, vuốt ve eo Ngôn Hề.

Những ngón tay của người phụ nữ trượt ra khỏi váy, lần mò xuống bắp chân cô nàng.

Ngôn Hề đang ở trong tình cảnh chiến tranh giữa người và trời, vất vả lắm cô mới có thể thoát ra được, tay cô rời khỏi cơ thể cô gái nhỏ, hít một hơi thật sâu, chậm rãi hôn An Chi, để cả hai bình tĩnh lại.

Trong phòng ngủ có một tầng ánh sáng mờ ảo, gương mặt cô gái nhỏ giống như những cánh hoa mộc lan hồng nhạt, đôi mắt nhìn cô rất rõ ràng.

Ngôn Hề che ánh mắt của cô nàng, hôn lấy cô nàng, để mình tránh rơi vào tay giặc: "Tôi cần nghỉ ngơi, tôi già rồi..."

Hoàng hôn thật sâu, có ánh sáng của đom đóm dưới bầu trời tối đen.

Ngôn Hề nằm trên giường, đuổi An Chi ra ngoài làm bài tập. Cô gái nhỏ đỏ mặt, dính cô một lúc mới ra ngoài.

Ngôn Hề sờ lên mặt của mình, trong tim dâng tràn nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Đêm đến Boston, cô đã thú nhận với ông nội về mối tình của mình với An Chi, cô nói: "Đào Đào và con đang ở bên nhau."

Trong ký ức của cô, ông nội luôn tỏ ra điềm tĩnh và bình tĩnh, bà nội cô cũng vậy, bà luôn dịu dàng bên cạnh ông nội, hai người luôn ngầm hiểu rằng chỉ cần một ánh nhìn là có thể hiểu được người kia muốn nói gì.

Ông nội nhìn cô, tựa hồ đang suy nghĩ "Ở bên nhau" là có ý gì, bà nội cũng mỉm cười nhìn cô.

Ngôn Hề thở dài, sợ bọn họ không hiểu, cô nói tiếp: "Con sẽ không ở bên người khác, con yêu Đào Đào."

Ông bà nội nghe thấy câu nói này, chỉ chớp mắt. Hai người nhìn cô mà không nói gì.

Ngôn Hề không biết ông bà nội có thật sự hiểu hay không, cô vẫn rất bất an khi đối mặt với người luôn nuôi nấng và chăm sóc cô, hơn nữa, trong ký ức của cô, ông nội cô hiếm khi nổi giận với cô, cho dù khi cô nghịch ngợm hay quậy phá những cây kiểng của ông khi cô còn nhỏ, hay khi cô mang một đứa trẻ còn nhỏ về để nuôi dưỡng khi cô còn quá trẻ. Ông nội luôn bao dung với cô, và bà nội cũng vậy.

Ngôn Hề đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị mắng rồi, điều duy nhất khiến cô vui mừng là lúc đó Đào Đào không ở bên cô, như vậy cô có thể bảo vệ cho cô nàng.

Sau đó ông nội nói: "Ông biết rồi, cũng trễ rồi, ông và bà con phải đi nghỉ ngơi rồi."

Bà nội gật đầu.

Ngôn Hề nhất thời không xác định được thái độ của họ: "... Chỉ như vậy thôi ạ?"

"Ừm, không phải con muốn ra sân bay sao? Đi đi." Ông nội xua xua tay, bà nội cũng mỉm cười, thậm chí ngáp dài.

Ngôn Hề chỉ có thể đứng lên lui về cửa, sau đó nghe thấy bà nội nhẹ giọng hỏi ông nội: "Ở bên nhau có phải là 'Ở bên nhau' theo ý mà chúng ta hiểu không?"

Không biết ông nội đã nói gì, Ngôn Hề chỉ nghe thấy ông thở dài một cách nhàn nhã mà thôi.

Ngôn Hề trở mình trên giường, tiếng thở dài của ông nội khiến cô cảm thấy nặng nề. Cô biết rằng những người lớn luôn mong muốn cô kết hôn, có một gia đình bình thường, sống thật hạnh phúc.

Chỉ là mọi chuyện trên đời đều khó lường, mọi sự đều có lý do, bất ngờ. Và tình yêu cũng vậy.

Ngôn Hề hơi buồn vì đã làm ông nội thất vọng và lo lắng, nhưng hơn hết, cô cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng mình cũng đã đi được đến bước này.

Đêm nay, trên giường người yêu, cô cảm thấy thoải mái, sự thoải mái trước nay chưa từng có, giống như khi cô còn nhỏ, ngoài trời mưa lớn, cô không thể ra ngoài chơi, để dỗ dành cô, các anh trai của cô đã nhét thật nhiều kẹo vào chăn, khi cô lên giường, mở chăn ra "Wow Wow," dưới gối cũng có kẹo nữa, cô bóc ra một viên, ngậm vào miệng rồi ngủ thiếp đi.

Nghĩ tới nghĩ lui, bà nội đã nói cô không chăm sóc răng miệng kỹ càng.

Nhưng người lớn sẽ tha thứ cho cô dù họ có nhẹ nhàng mắng cô.

Sau này, khi cô lớn rồi, cũng có một cô bé hay để lại kẹo cho cô.

Rất ngọt ngào, là vị ngọt của tình yêu.

Và cô gái nhỏ đó, chính là kẹo của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro