Chương 137 Đào Đào của cô

Trong lòng An Chi không khỏi chán nản. Ngôn Hề trêu chọc cô nàng, nhưng lại chưa bao giờ dám làm gì cô nàng, thật sự quá đáng, thật không hiểu phong tình!

Lúc đầu, cô nói rằng cô phải có trách nhiệm với cô nàng, không được bắt nạt cô nàng trước khi thú nhận với gia đình. Sau đó cô lại nói rằng việc ôm cô nàng sẽ khiến cô nhớ đến dáng vẻ cô nàng khi còn nhỏ, đây là điều mà Liễu Y Y đã lén nói cho cô nàng biết.

Mặc dù hôm qua cô bắt nạt cô nàng khi cô nàng ngủ, nhưng khi cô nàng thức, cô chỉ chạm vào một chút. Hiển nhiên, quần lót của cô nàng đã được thay nhưng chắc chắn cô đã chạm vào cô nàng nhiều hơn như vậy, cô còn nói cái gì mà lớn tuổi rồi cần nghỉ ngơi nữa chứ.

Thật sự là một người già có nhiều nỗi bận tâm mà!

Cô nàng tức giận, kiểm tra email trong phòng khách, thậm chí còn không thèm nhìn tới cô, một lúc lâu sau, An Chi đứng lên đi vào phòng ngủ nhìn Ngôn Hề.

Cô nằm nghiêng, ngủ thiếp đi, thở nhẹ nhàng, má cô ửng hồng, mềm mại, lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo.

Lúm đồng tiền của An Chi hé mở, cô nàng nhìn cô một lúc lâu, xác định cô đã ngủ say rồi, mới tiến đến hôn cô.

Ai bảo cô nàng yêu cô nhiều đến vậy chứ? Vì tuổi của cô, đành chiều cô vậy, nếu Ngôn Hề có quá nhiều lo lắng, thì để cô nàng chủ động vậy, giống như đêm đó, nhưng là cô nàng chiếm tiện nghi.

An Chi lại hôn cô: "Ngủ ngon, 'Chị Đại'."

Ngày hôm sau, cô nàng chuẩn bị bữa sáng và để lại tờ note cho Ngôn Hề rồi đến lớp.

An Chi sợ Ngôn Hề nhàm chán nên đã cố gắng hết sức để hoàn thành bài tập về nhà của cô nàng một cách hiệu quả nhất có thể để dành nhiều thời gian hơn cho cô.

Nhưng Ngôn Hề lại không hề cảm thấy như vậy, khuôn viên Harvard rộng lớn, thư viện ở khắp mọi nơi. An Chi đến lớp thì cô vào thư viện đọc sách, khi thời tiết không quá lạnh thì cô đi dạo bên ngoài, tận hưởng khung cảnh tuyết rơi trong trường và chụp ảnh. Đến H Mart để mua một số nguyên liệu món Á để nấu ăn. Khi có thời gian rãnh, cô và An Chi đến phố Tremont để xem phim.

Ngôn Hề muốn mua cho An Chi một chiếc ô tô, An Chi cười, nói rằng cô nàng rất ít khi ra ngoài, cô nàng có thể mượn xe của bạn cùng nhà và đổ xăng cho người ta. Ở trường, cô nàng có thể đi xe đạp hoặc đi xe buýt đưa đón miễn phí của trường.

Ngôn Hề suy nghĩ một chút, đồng ý trước, sau này nói lại sau.

Một ngày nọ, khi thời tiết đẹp, họ hẹn gặp Hứa Gia Nhĩ. Hứa Gia Nhĩ không khỏi lúng túng và cũng dẫn theo bạn gái.

Bạn gái Rachel của cô ấy rất thích An Chi nên hai người hăng say trò chuyện, trong khi Ngôn Hề và Hứa Gia Nhĩ thì tương đối ít nói, chỉ chú ý đến đồ uống của bản thân mà thôi.

Đến lúc ăn cơm, An Chi mới nhận ra, kéo họ vào cuộc nói chuyện mới khiến mọi việc tốt hơn.

Sau khi trở về ký túc xá, An Chi hỏi cô: "Dì có vẻ không thích Hứa Gia Nhĩ lắm nhỉ?"

Ngôn Hề cười nhẹ, không nói gì.

Cô không thích Hứa Gia Nhĩ, không thích cô ấy từ nhiều năm trước rồi. Nhưng cô sẽ không nói điều này với An Chi.

An Chi đi đến sofa, đứng cạnh cô, dùng ánh mắt ngây thơ nhìn chằm chằm vào cô.

Ngôn Hề sờ sờ đầu cô nàng, nhưng vẫn không muốn nói.

An Chi nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng nhiên cười cười, tiến đến ôm cánh tay cô: "Có phải dì ghen với cậu ấy không?"

Ngôn Hề gần như cứng đờ không dễ nhận ra, không nói gì chỉ nhìn chằm chằm cô nàng.

An Chi le lưỡi, ranh mãnh nói: "Bây giờ cậu ấy cũng đã có bạn gái rồi... Hơn nữa, khi đó còn nhỏ, chẳng qua lúc đó chỉ là tình cảm mông lung của cậu ấy đối với em mà thôi..."

Ngôn Hề mím môi, nhớ lại lần mà cô lấy hết can đảm đi đến cửa ký túc xá của An Chi và nhìn thấy Hứa Gia Nhĩ. Tuy rằng sau đó mọi chuyện không như cô thấy, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn thấy khó chịu.

Chỉ như thế thôi nhưng cũng khiến cô có vẻ hơi keo kiệt.

"Không chỉ mình con bé ấy, mà khi em học đại học, cũng có một chị gái thích em phải không?" Ngôn Hề từ Hứa Gia Nhĩ đổi sang vấn đề khác.

"Hả?" An Chi suy nghĩ một chút: "Nhưng tất cả đều đã qua rồi mà."

"Và còn cô gái Nhật hiện đang sống cạnh em nữa."

"A? Ý dì là Đoan Mộc à?"

Đoan Mộc Huệ Tử là người con lai Trung Nhật. Vài ngày trước, khi An Chi bị bệnh, cô ấy có mang thuốc đến cho cô nàng. Cô ấy cũng đã gõ cửa để hỏi thăm cô nàng và gặp Ngôn Hề vài lần.

"Không phải, không phải, cậu ấy có bạn trai rồi, chẳng qua là năm nay cậu ấy mới chuyển đến, thấy em cũng là người Trung Quốc nên nhìn có vẻ thân thiết thôi." An Chi xua tay.

"Ồ..." Ngôn Hề cũng chỉ là thuận miệng nói thôi.

Sau đó An Chi ngốc nghếch nhận ra giọng điệu của cô có chút vị chua nên nhìn cô cười khúc khích.

Ngôn Hề cảm thấy không được tự nhiên với ánh mắt trêu ghẹo của cô nàng. An Chi nhào vào vòng tay của cô, cô vô thức ôm lấy cô nàng, còn khó chịu mà véo má cô nàng. An Chi khẽ nhăn mũi, sau đó nhìn cô mỉm cười.

Ngôn Hề chọt chọt lúm đồng tiền của An Chi, nhỏ giọng nói: "Em có quá nhiều người thích..."

Trong tương lai, có thể sẽ có nhiều người yêu thích con thỏ nhỏ này hơn nữa.

Ngôn Hề nghĩ, cảm giác nguy cơ này sẽ theo mình dài dài.

An Chi ôm cổ cô cười: "Em chỉ muốn dì thích em mà thôi. Dì có thích em không?"

Ngôn Hề bị cô nàng chọc cười: "Tôi thích, tôi thích."

"Đừng có qua loa!" An Chi ôm lấy mặt của cô: "Nhìn em nói đi!"

Dáng vẻ bá đạo như vậy thật hiếm thấy. Cô gái nhỏ sửng sốt trong giây lát, răng trắng môi hồng, nhưng hai má lại đỏ bừng vì ngại ngùng.

"Đương nhiên là tôi thích..." Yết hầu Ngôn Hề giật giật, cô vuốt ve má cô nàng với ánh mắt sâu thẳm.

An Chi chủ động hơn cô, cô nàng nghiêng người về phía cô, ngậm lấy môi cô, tinh nghịch đưa lưỡi vào trong khoang miệng cô, quấn lấy lưỡi cô. Ngôn Hề híp mắt, bắt đầu đáp lại cô nàng. Lòng bàn tay cô chạm vào vòng eo thon thả của cô, chậm rãi xoa nắn.

Trong phòng rất yên tĩnh, An Chi nhẹn nhàng nằm bên cạnh cô, mềm nhũn thở ra: "Không cho dì sờ..."

Ngôn Hề nâng cằm, hôn cô nàng từng chút một, răng môi chạm nhau: "...Hửm? Em không cho tôi sờ em nữa à?"

An Chi kéo tay Ngôn Hề ra sau lưng cô nàng, nói: "Đúng vậy, không cho dì sờ đâu."

Người phụ nữ này, chỉ dám chạm vào cô nàng qua lớp quần áo, chỉ dám tán tỉnh, trêu ghẹo cô nàng mà thôi.

An Chi phồng mặt, dứt khoát nhấc chân ngồi lên đùi cô, An Chi nhẹ nhàng đánh vào vai cô: "Sau này không cho dì chạm vào em nữa."

Ngôn Hề kinh ngạc nhìn cô nàng.

Sắc mặt An Chi đỏ bừng, rõ ràng đã rất căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng kiên trì nói: "Từ nay trở đi, dì chỉ có thể làm Bottom mà thôi."

Cô nàng không thể nào nói ra được từ "Thụ", nên đã đổi sang từ tiếng Anh. Rõ ràng là cô nàng quá căng thẳng, nên quyết định ra đòn trước, ngậm lấy cánh môi cô, rồi sau đó luồn tay vào quần áo của cô.

Thoạt đầu Ngôn Hề nghe không hiểu, nhưng sau khi nghe xong lại muốn cười. Sau đó nụ hôn của An Chi lập tức rơi xuống.

Nếu không phải nụ hôn của cô nàng lộ ra vẻ bối rối, hôn vài cái cũng không trúng môi cô thì những từ như "Không cho" và "Chỉ có thể" nghe có vẻ chẳng khác nhau là mấy. Ngôn Hề không khỏi bật cười.

Cô vốn có một đôi mắt biết cười, trước kia nụ cười của cô tươi tắn và xinh đẹp. Giờ đây, nhờ sự rèn luyện của thời gian, đôi mắt cô có chiều sâu hơn, nụ cười cũng thăm thẳm và duyên dáng hơn. Hơn nữa, bởi vì cô đang nhìn cô nàng, lại càng tăng thêm nét quyến rũ mà chỉ những người yêu nhau mới có được.

An Chi nhìn đến sửng sốt, tim đập loạn xạ. Tay cô nàng đang đặt ở eo Ngôn Hề, làn da ở đó mịn như ngọc. Má cô nàng đỏ bừng, lặng lẽ đưa tay lên, lên, lên chút nữa, đồng thời áp môi vào má và cổ cô.

Tiếng cười của Ngôn Hề ngừng lại, hơi thở trở nên nặng nề hơn một chút, cô không nói cũng không ngăn cản hành động của cô nàng. Khi tay An Chi chạm vào mép quần lót của cô, cô thì thầm: "Không cho tôi chạm vào em. Vậy thì em chạm vào tôi là được phải không?"

"Như vậy cũng không quá công bằng đâu." Trong phòng chỉ còn một ngọn đèn sáng, mũi Ngôn Hề chạm vào mũi An Chi, giọng của cô trầm hơn, càng thêm cuốn hút. Hơi thở nhàn nhạt thơm tho chạm vào khiến cho vùng da quanh tai An Chi đỏ ửng lên.

Đến cuối cùng thì An Chi da mặt mỏng, cô nàng chột dạ đến mức không còn đủ can đảm để sờ soạn cô nữa, lúng túng rút tay về, lẩm bẩm: "Em đã cho dì cơ hội để bắt nạt em, nhưng dì lại không làm đến cùng... Dì "lớn" hơn, em nhường dì."

Mặt cô nàng đỏ bừng, nhưng vẫn mạnh miệng: "Về sau em không cho dì cơ hội nữa!"

Vài giây sau, cô nàng vẫn không nghe thấy câu trả lời của Ngôn Hề, nên mới khẽ ngước mắt lên nhìn cô.

Ngôn Hề im lặng nhìn An Chi với ánh mắt khó hiểu.

An Chi cắn môi, cảm thấy lúng túng quá, cơ thể cô nàng động đậy, hơi hoảng hốt muốn rời khỏi đùi Ngôn Hề.

Bỗng nhiên, Ngôn Hề nghiêng người đến gần: "Nếu như về sau tôi không còn cơ hội nữa, vậy bây giờ tôi có thể tiếp tục sự "Bắt nạt" mà ngày hôm đó tôi chưa làm xong không?" Cô hạ giọng, giọng nói có chút mập mờ.

Hơi nóng phả vào má An Chi, phải mất vài giây cô nàng mới hiểu được ý tứ của Ngôn Hề, cô nàng hoảng sợ lùi lại.

Ngôn Hề luôn dịu dàng, cũng sẽ không ép buộc cô nàng, chẳng qua là An Chi cuống cuồng nghiêng người sang một bên, ngã vào sô pha, Ngôn Hề đưa tay nắm lấy cổ chân cô nàng, giật mình, tay cô nàng không cẩn thận chạm vào gì đó.

Lạch cạch.

Bóng tối lan tràn khắp phòng như thủy triều.

An Chi ngã xuống sofa. Cô nàng vừa mới tắt đèn.

Trong nhất thời không thích ứng với vùng tối rộng lớn, không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc.

"Dì..." Vừa dứt lời, cơ thể mềm mại quen thuộc đã đến gần cô nàng, trả lời cô nàng chính là bàn tay của Ngôn Hề, giữ lấy vai cô nàng, mùi hương của cô quấn lấy An Chi theo những chuyển động, chặn mọi lời nói bằng một nụ hôn.

An Chi mở to mắt, tai ù đi, nụ hôn lúc này của Ngôn Hề quá đột ngột và mãnh liệt, cô lập tức cạy răng An Chi ra, đầu lưỡi của cô nhẹ nhàng lướt qua vòm miệng nhạy cảm của cô nàng, quấn lấy lưỡi An Chi mà mút.

Sự tỉnh táo còn sót lại của An Chi ngay lập tức biến mất.

Bóng tối khuếch đại mọi giác quan và xúc cảm, nụ hôn nóng bỏng bùng nổ như tia lửa, khiến những tàn lửa bắn tung tóe.

Ngôn Hề chậm rãi hạ thấp cơ thể, vừa hôn An Chi vừa không chút do dự nâng áo len của cô nàng lên.

An Chi mặc một chiếc áo len dệt kim vì mới đi chơi về, Ngôn Hề nhanh chóng cởi ra, chỉ để lại áo sơmi cổ tròn ôm người. Đầu ngón tay của người phụ nữ chạm vào lưng cô nàng, âu yếm vuốt ve eo của cô gái nhỏ, trượt dần lên từng chút một. Không chỉ ở phía sau, cô di chuyển ngón tay về phía trước, nhẹ nhàng nắn bóp, hai quả bóng mềm mại nảy vào lòng bàn tay người phụ nữ.

An Chi bị Ngôn Hề hôn đến ý thức mơ hồ, cả thế giới tràn ngập trong mùi hương của cô.

Mãi đến khi Ngôn Hề vuốt ve ngực cô nàng, An Chi mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vừa định kêu lên thì Ngôn Hề đã ngậm lấy dái tai của cô nàng, mềm ẩm, tê dại, tiếng kêu của An Chi nghẹn lại trong yết hầu, như mất hết sức lực, chỉ còn lại những tiếng thở hổn hển yếu ớt.

Trong bóng tối, Ngôn Hề không thể nhìn rõ được vẻ mặt của cô gái nhỏ, chỉ có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại như hoa và hơi thở nhẹ nhàng của cô nàng. Ngôn Hề cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng bóng tối cũng đã củng cố lòng can đảm của cô, cho phép cô dung túng bản thân.

Là Đào Đào của cô, có hôn có sờ cũng không sao, là của riêng cô.

Đỉnh nhỏ nhọn nhọn của trái đào non nớt mềm mại của cô nàng đang đứng thẳng lên, cô nàng ngại ngùng ưỡn ngực mà cọ vào lòng bàn tay cô, khiến cho cô yêu thích đến không muốn rời tay.

Ngôn Hề dứt khoát cởi áo sơ mi của cô nàng, dù là trong bóng tối, nhưng ngay khoảnh khắc cơ thể cô gái nhỏ lộ ra, không khí dường như cũng đóng băng.

Ngôn Hề lại tìm môi cô nàng mà hôn lên, cô gái nhỏ cũng hôn lại cô, nhẹ nhàng ôm lấy cổ cô, hai người họ nhấm nháp vị ngọt của nhau, ôm nhau say đắm.

Một lúc lâu sau, An Chi với hơi thở mong manh, nói không trọn câu: "Cấn em đau quá..."

Ngôn Hề sờ soạng quần áo của mình, chắc là bị cấn nút áo rồi, cô vuốt ve má cô nàng, an ủi: "Ngoan... Em đau ở đâu? Dì hôn là hết ngay..."

An Chi phân tâm, muốn nói "Bà già" dối trá rõ ràng rất thích danh xưng "Dì" này mà.

Vừa mới nghĩ tới đây, ngực cô nàng đã cảm thấy ướt át, tê dại, đầu óc trống rỗng.

Ngôn Hề ngậm lấy lấy hạt đậu đỏ của cô nàng, nhẹ nhàng liếm mút.

"Aa..." An Chi bắt đầu run rẩy, khoang miệng của Ngôn Hề mềm mại, trơn ướt, toàn thân cô nàng như có dòng điện mãnh liệt xẹt qua, chân tê cứng cô nàng cũng gần như bất tỉnh, qua một lúc lâu sau, An Chi mới có chút sức để chạm vào bờ vai của Ngôn Hề.

Cô nàng vừa muốn hợp tác, lại vừa muốn vuốt ve cô. Tay cô nàng run rẩy chạm vào ngực Ngôn Hề, nhưng bị bàn tay còn lại của cô nắm lấy, kéo lên đỉnh đầu.

Giọng nói khàn khàn của Ngôn Hề vang lên: "Bây giờ đến lượt em không được chạm vào tôi, đến lượt em làm bottom..."

Hơi thở nóng bỏng của cô phả vào má An Chi, cơ thể cô cũng nóng bừng, dường như sắp mất kiểm soát.

Là tại mình sao?

Ánh mắt An Chi mơ hồ, như có sương mù che phủ đôi mắt, không nhìn thấy gì, chỉ cảm nhận có một bàn tay đặt lên đỉnh đầu, Ngôn Hề hôn tới hôn lui hai hạt đậu đỏ của cô nàng, tay còn lại cởi nút quần jean của cô nàng, lưu luyến trên xương hông cô nàng.

Dục vọng như thủy triều, tràn ngập xung quanh sofa trong bóng tối.

Những ngón tay của Ngôn Hề luồn vào trong quần lót cotton của cô nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

An Chi cắn môi, thở ra một hơi, sau đó lại cắn một cái, ánh mắt khó hiểu ẩm ướt, cơ thể hơi vặn vẹo, khẽ run lên.

Cô không vào trong mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve bên ngoài. Vì lớn tuổi hơn nên Ngôn Hề hiểu rõ những điểm nhạy cảm của phụ nữ hơn An Chi, chỉ ấn và xoa bóp nhẹ nhàng từng chút một.

An Chi không thể khép chân lại, rên rỉ khe khẽ, không kịp thở, suýt chút nữa đã khóc lên.

Cô nàng chợt có hơi sợ hãi, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy tê dại và thoải mái mà cô nàng chưa từng trải bao giờ, cô nàng bất lực gọi: "Dì... Dì..."

Người phụ nữ buông tay cô nàng ra, ấn đầu cô nàng vào vai mình, ôn nhu dỗ dành cô nàng: "Đừng sợ, đừng sợ, giống như lần trước em đã từng..."

Lần trước là như thế nào vậy?

An Chi chưa kịp tiêu hóa lời nói của cô, Ngôn Hề đã nhanh chóng vuốt qua ve lại, tới tới lui lui mà vỗ về chơi đùa, thậm chí còn cố gắng chui vào trong một chút. An Chi không tự chủ mà cong người lên, cảm thấy mình giống như trái cây, bị véo mở một cách nhẹ nhàng, mật ngọt lập tức tràn ra.

An Chi ôm lấy cánh tay Ngôn Hề, choáng váng đến muốn ngất đi, không ngừng nức nở rên rỉ.

Ngôn Hề tựa đầu lên trán An Chi thở hổn hển, một tầng mồ hôi mỏng thấm vào lưng cô, cô cắn môi, cụp mắt, khắc họa dáng vẻ động tình của cô gái nhỏ trong bóng tối. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cô như không thể kiểm soát được bản thân, cô lại ấn An Chi xuống một lần nữa, kéo quần jean và quần lót ra khỏi chân cô nàng.

An Chi còn chưa kịp thở, đã lập tức nhận ra mình đang trống trơn, sau đó hai chân cô nàng bị tách ra.

Cô nàng chợt hiểu ra Ngôn Hề muốn làm gì, muốn kêu lên nhưng lại không thể.

Sau đó, chỉ trong chốc lát, tất cả nhạy cảm của cơ thể đều tập trung ở giữa hai chân cô nàng.

Đầu óc An Chi như thiếu dưỡng khí, muốn kêu nhưng không kêu được, mi mắt đã ướt sũng.

Môi của Ngôn Hề ngậm lấy nụ hồng nhỏ bé của cô nàng, nhẹ nhàng liếm mút.

An Chi mềm như bùn, ý thức tán loạn, cũng không nhớ đây là đâu, chỉ có thể mặc cho cô muốn làm gì thì làm, gò má nóng bừng như thiêu như đốt, lòng bàn chân cô nàng cũng sắp bị chuột rút, cô nàng bắt đầu khóc rưng rức: "Dì, hu hu... A..."

Trước khi ngất đi, cô nàng còn tưởng mình đã chết rồi.

Ngẹt thở trước sự vuốt ve nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt của cô.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro