Chương 139 Nơi cô thấy bình yên (1)
Bận rộn mấy ngày lo tang lễ, cả gia đình ai nấy đều mệt mỏi, nỗi đau thể xác chẳng nhằm nhò gì, nỗi đau tinh thần mới khó mà vượt qua được.
Nhà cũ bỗng dưng trống rỗng.
Bình thường, hai cụ không có nhiều thời gian xuống tầng dưới, họ dành phần lớn thời gian ở tầng hai, đọc sách, xem TV, chơi đùa với cháu chắt. Nếu thời tiết đẹp, ông sẽ đi dạo xa hơn một chút. Khi ông nội Ngôn khỏe hơn, ông sẽ cùng tài xế ngắm những bông hoa mà ông đã trồng.
Khi họ ở đó, nhà cũ sẽ có tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của họ với cháu chắt, tiếng đàn, tiếng hát và tiếng cười.
Chỉ cần có họ ở nhà, những đứa cháu sẽ an tâm.
Nhưng bây giờ tất cả đã biến mất.
Sau tang lễ, người lớn đi làm, trẻ nhỏ đi học, trầm lặng ưu thương.
Trước đó, những đứa cháu trong nhà có một quy tắc bất thành văn, rằng mỗi tháng họ sẽ dành một ngày cuối tuần để về nhà cũ, dù có bận rộn đến đâu, họ cũng sẽ luôn tìm thời gian để trở về ăn bữa cơm.
Tuần đầu tiên sau khi hai cụ qua đời, Ngôn Dĩ Tây và Ngôn Dĩ Nam không thể nào trở về nhà cũ vì phải trực.
Ngôn Hề cũng đi làm như thường lệ, An Chi thật sự rất lo lắng cho cô, cô nàng không dám hấp tấp về Mỹ, chỉ đành xin người hướng dẫn cho nghỉ phép để ở bên cạnh cô.
Ban ngày cô đi làm, tối về ăn tối cũng sẽ nói chuyện, sẽ cười với An Chi, nhưng rõ ràng là cô đã trầm mặc hơn rất nhiều.
An Chi có thể nhận ra rằng Ngôn Hề đang giả vờ "Cô rất ổn" trước mặt mình, có lẽ là vì cô sợ cô nàng lo lắng. Cũng có thể Ngôn Hề nghĩ An Chi còn quá trẻ, không quen giãi bày lòng mình với cô nàng, dù cho bây giờ họ đã là người yêu của nhau.
Lòng An Chi biết mình không nên vội vàng.
Hôm nay trước khi ra ngoài, Ngôn Hề vuốt tóc An Chi nói: "Hôm nay em đặt vé máy bay đi, không thể bỏ dỡ việc học được."
An Chi cười nói: "Không sao đâu, em rất ổn." Chỉ là cô nàng rất biết ơn các bạn trong nhóm nghiên cứu, đã trao đổi với cô nàng qua video vào buổi tối. An Chi có thể xem báo cáo thí nghiệm, nhưng như vậy thì vẫn chưa đủ. Nhóm của họ gần đây sắp có bước đột phá trong lĩnh vực chi phí vật chất, nhưng e rằng An Chi không thể tham gia được rồi.
Nhưng những điều này không quan trọng bằng Ngôn Hề.
An Chi đưa lúm đồng tiền về phía Ngôn Hề, le lưỡi, cố ý tỏ ra dễ thương, nhưng không có gì để đảm bảo cô nàng sẽ thành công.
Làm ơn, đừng có bí mật mua vé máy bay cho cô nàng.
Ngôn Hề sẽ làm ra chuyện này nếu như cô nghiêm túc.
Ngôn Hề nhìn chằm chằm An Chi một lúc, ánh mắt dịu dàng, vuốt ve gương mặt của cô nàng, nhẹ nhàng nói: "Được, vậy cứ ở thêm vài ngày nữa vậy."
Nửa đêm, An Chi thấy gối bên cạnh trống rỗng, Ngôn Hề cũng không có ở trên giường, cô nàng vội vàng đứng lên.
Phòng khách tầng hai không có ai.
An Chi suy nghĩ một chút, quay vào phòng, lấy áo khoác len của Ngôn Hề, lặng lẽ đi xuống lầu.
Trong căn phòng nhỏ ở tầng một, quả nhiên cô đang ở đây. Ánh sáng ấm áp, mờ ảo. Những ngón tay mảnh khảnh của cô đang cầm một cái ly pha lê chứa đầy chất lỏng màu đỏ.
An Chi chậm rãi đi đến bên cạnh cô, trên bàn có một khung hình.
Là bức hình gia đình mà cả nhà họ chụp ngày hôm đó.
Ngày hôm đó, khi chụp bức hình đầu tiên, mọi người đều mỉm cười nghiêm túc với hàm răng trắng tinh. Sau đó, trong vòng một hai giây sau, cặp song sinh trên tay bắt đầu khóc. Mọi người quay lại xem, giúp đỡ dỗ dành, cười lớn.
Ánh nắng hôm đó quả thật rất đẹp. Nhiếp ảnh gia đã chụp được cảnh này. Niềm hạnh phúc của cả gia đình tràn ngập trong bức ảnh.
Mắt An Chi cay cay.
Ngón tay của Ngôn Hề nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của ông bà nội Ngôn. Hai ông bà vẫn mỉm cười yêu thương như mọi khi, nhìn chằm chằm vào những người cháu của mình.
An Chi nâng áo, khoác lên vai Ngôn Hề, khép chặt lại.
Ngôn Hề nắm lấy tay An Chi từ phía sau, vỗ nhẹ.
An Chi ôm lấy cổ Ngôn Hề, ghé sát đầu vào tai cô.
Họ không nói gì trong vài giây, lặng lẽ cảm nhận khoảnh khắc dịu dàng đó.
Sau đó An Chi nhẹ giọng nói: "Dì..."
"Em lại đây nào." Ngôn Hề kéo An Chi đến trước mặt mình, để cô nàng ngồi lên đùi mình. An Chi vốn có chút kinh ngạc, sau đó mặt đỏ lên. Giống như khi An Chi còn nhỏ, Ngôn Hề sẽ ôm cô nàng vào lòng khi cô cảm thấy chán nản, nhưng bây giờ cô lại vùi mặt vào xương quai xanh của cô nàng, hít một hơi thật sâu.
"Em thơm quá." Ngôn Hề thì thầm, lời nói dịu dàng và thơm ngát.
Cô mới thật sự thơm, trong hơi thở có xen lẫn chút mùi rượu nữa.
Má An Chi càng đỏ hơn.
Đêm đã rất khuya, máy sưởi trong phòng bên cạnh có chút không đủ, An Chi ôm chặt Ngôn Hề nói: "Dì, mình về phòng ngủ nhé?"
"Ừm" Ngôn Hề nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Để tôi ôm em một chút."
An Chi muốn về giường rồi sẽ để cho Ngôn Hề ôm mình, nhưng hành động làm nũng của Ngôn Hề khiến An Chi đầu hàng vô điều kiện, nên cô nàng mặc Ngôn Hề, cô nàng bắt chước hành động của Ngôn Hề, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
"Đào Đào, tôi đã đối xử không tốt với em." Ngôn Hề đột nhiên nói.
An Chi hỏi cô với vẻ bối rối: "Dạ?"
"Khi em còn nhỏ, tôi đã không tốt với em. Khi đó em còn nhỏ như vậy, lại một mình đối mặt với cái chết, cũng không có ai để nương tựa, mà khi đó tôi chỉ chuyên tâm vào công việc..."
"Dì..." An Chi vội vàng cắt ngang: "Không có mà, dì đối với em rất tốt, rất tốt, dì đưa em về nhà. Lúc đó tuy dì bận công việc nhưng mọi người trong nhà đã rất yêu thương em."
Lòng Ngôn Hề chua xót, đến cái tuổi này rồi, sự ra đi của người thân yêu nhất đã được xem như hỷ tang(*), cô vẫn không thể chấp nhận được, ngược lại, An Chi khi đó vẫn chưa đầy 6 tuổi.
(*)Hỷ tang: Theo tập quán dân giang của Trung Quốc, phàm người nào sống đến 60 tuổi trở lên đã được coi là thọ, nếu chết đi thì được gọi là Hỷ Tang, cũng là Bạch hỷ sự. Đối với những người chết này, người thân trong gia đình đã có chuẩn bị trước về mặt tâm lý cũng như phương diện vật chất.
An Chi biết cô đang nghĩ gì, cô nàng nhẹ nhàng an ủi cô: "Là dì cho em có cơ hội trở thành một thành viên của gia đình, nhờ dì mà em mới có được ngày hôm nay. Chính dì đã đưa em đến với dì, để em có thể yêu dì."
Lời nói của An Chi ấm áp như mùa xuân, mang theo tình cảm sâu sắc và ý nghĩa. Ngôn Hề ngửi thấy mùi hương tương tự như trên tóc mình, giống nhau nhưng dường như lại rất độc đáo.
Ngôn Hề vuốt ve gò má An Chi, dịu dàng lan tỏa.
Cô biết rõ tình cảm của ông bà nội, như người thân như người yêu. Ngôn Hề vẫn luôn theo đuổi kiểu tình yêu mãnh liệt này, nhưng chưa bao giờ như bây giờ, cô thật sự cảm nhận được cảm giác này đang ở bên cạnh mình.
Một khi đã nhận thức một cách sâu sắc điều này, cô không thể không suy ngẫm về bản thân, về những việc mà cô đã làm không tốt.
"Ngoài ra, trước đây tôi cũng đã tổn thương em..."
"Suỵt..." An Chi cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Ngôn Hề, biết tâm trạng cô đang bất ổn.
"Vậy sau này dì phải đối xử tốt với em và yêu em nhiều hơn nữa." An Chi lại hôn Ngôn Hề, cảm thấy thương cho sự yếu ớt lúc này của cô.
"Dì vẫn còn có em, em sẽ luôn ở bên cạnh dì." An Chi ôm chặt Ngôn Hề.
"Dì có thể đừng buồn nữa được không?" An Chi thì thầm.
"Được." Ngôn Hề hôn lại cằm cô nàng.
"Vậy dì đừng uống nữa." An Chi nhân cơ hội nói.
"Được." Ngôn Hề đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Lúm đồng tiền của An Chi động đậy, với tay cầm ly, uống một ngụm.
An Chi còn chưa kịp nếm hương vị thì môi Ngôn Hề đã đuổi kịp cô nàng, ngậm lấy môi cô nàng, hút đi chất lỏng trong miệng cô nàng.
"Ưư......" An Chi không ngờ đến tình huống này, hai người thân mật, dịu dàng hôn nhau một lúc, kim đồng hồ dường như chậm lại một nửa.
"Rượu ngon."
An Chi cảm thấy có chút say, áp vào trán Ngôn Hề: "Dì, chúng ta lên lầu nhé?"
"Hửm?" Ngôn Hề nhếch môi cười, sau đó thì thầm vào tai An Chi: "... Em đang ám chỉ gì à?"
An Chi chớp mắt vài cái, thẹn thùng đỏ mặt: "... Trễ rồi, nên ngủ thôi."
Ngôn Hề mỉm cười, sờ khung hình, thở dài: "Được."
Trong tiếng thở dài của Ngôn Hề không còn nhiều nỗi buồn mà chỉ có một chút buồn, một chút xúc động và một chút nhẹ nhõm.
An Chi đứng lên, đưa tay về phía cô. Trong mắt Ngôn Hề có sự yên tĩnh và dịu dàng. Những ngón tay của An Chi trắng nõn, mềm mại, là bàn tay của một cô gái trẻ, đang chờ đợi cô, có thể không mạnh mẽ như đàn ông, nhưng lại có thể mang đến cho cô sự ấm áp và yên tâm mà người khác không thể có được.
Ngôn Hề đưa tay cho An Chi.
An Chi cười rạng rỡ với Ngôn Hề, nhẹ nhàng kéo cô lên: "Được rồi, Ngôn Tiểu Ngũ, chúng ta đi ngủ thôi nào."
Thậm chí cô còn gãi nhẹ khi họ đang nắm tay nữa.
Một tia sáng ấm áp dày đặc tập trung trong mắt Ngôn Hề.
Trong ký ức của Ngôn Hề dường như có một khung cảnh quen thuộc, nhưng cô bé ấy đã lớn và trở thành người yêu của cô.
Ngôn Hề đi theo An Chi đi lên lầu.
An Chi để Ngôn Hề nằm xuống, ôm cô, hôn cô, ghé sát tai cô thì thầm những lời ngọt ngào.
Ngôn Hề vuốt ve đôi má mềm mại của An Chi, dịu dàng hôn lên môi cô nàng, tóc họ hòa lẫn vào vào nhau. Ngón tay Ngôn Hề vuốt ve cằm, cổ của An Chi, xoa nắn hai trái đào mềm mại trước ngực cô nàng.
An Chi rên rỉ, nhỏ giọng nói: "Dì, để em." Ngôn Hề thở dài một hơi nhẹ nhàng, sự mập mờ trôi lơ lửng giữa bọn họ: "Đào Đào..."
Ngôn Hề nép mình trong vòng tay trẻ trung xinh đẹp của An Chi, để mặc cô nàng cởi từng nút áo từ trên xuống dưới, giống như cảnh quay chậm trong phim.
Ngôn Hề thở hổn hển, cảm nhận được đôi môi của cô gái nhỏ đang di chuyển khắp cơ thể mình, như thể cô đang nằm trong một bụi hoa, có hàng ngàn cánh hoa đang nhẹ nhàng tấn công mình, hương thơm ngọt ngào nhẹ nhàng thấm vào máu theo nhiệt độ cơ thể.
Trong khu rừng rậm vào sáng sớm, không khí trong lành, có hơi ẩm ướt, hoa lá trong rừng phủ đầy sương. Khu rừng bị tia sáng xuyên qua, một tia, một tia, lại một tia, ngày càng có nhiều ánh nắng lan tỏa.
Cuối cùng chỉ còn lại hương hoa sương nhẹ nhàng êm dịu, ngoài ra còn có mùi hương ngọt ngào của đào, chầm chậm hòa vào tiếng thở dài của người phụ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro