Chương 22 Ngày đầu vào tiểu học (2)
Cuối cùng, cô giáo dạy toán trẻ cũng kết thúc bài giảng, nói từ 10 đến 20, chuyển từ khái niệm phép cộng sang phép trừ, "Chúng ta biết rằng 10+1=11, 10+7=17, như vậy ngược lại 11-1=10, 17-7=10, như vậy 17-3=..., giỏi lắm, có nhiều bạn học đã đếm rồi, không cần nóng vội, chúng ta nhìn lên bảng đen..."
Giáo viên dạy toán trước đó đã viết lên sẵn, hàng đầu tiên là 11-9=... , 11-8=... , 11-7=... , 11-6=... , 11-5=... , 11-4=... , 11-3=... , 11-2=... .
Hàng thứ hai là 12-9=... đến 12-3=... .
Hàng thứ ba là 13-9=... đến 13-4=... tương tự đến 18-9=...
Cô ấy trước tiên để cho các bạn học sinh làm bài. Cả lớp hầu như ngẩng đầu rồi đếm tay. Chỉ có cô bé ở phía trước nhăn mặt, có vẻ không muốn làm.
Giáo viên toán nhìn danh sách, nhận ra đây là học sinh mới vừa đến hôm nay.
Suy nghĩ chợt lóe trong đầu nên đã gọi tên: "Chúng ta mời bạn học Đào An Chi lên bảng giải bài tập được không?"
An Chi đứng dậy, nàng cất giọng lanh lảnh: "Thưa cô, cái này chúng ta có công thức, trừ chín cộng một, trừ tám cộng hai, trừ bảy cộng ba, trừ sáu cộng bốn, trừ năm cộng năm. Trừ 9 và cộng 1 có nghĩa là một số trừ cho 9 thì cộng 1 vào chữ số hàng đơn vị của số đó, sẽ là hiệu của phép tính. Ví dụ như hàng ngũ thứ nhất 11-9, số hàng đơn vị của 11 là 1, 1+1=2, như vậy 11-9=2. (Nghiên cứu cả buổi mới hiểu công thức tính toán của trẻ em lớp 1 =]])
Cho nên hàng nhứ nhất đáp án là 2. 3. 4. 5. 6. 7. 8. 9, hàng thứ hai đáp án là 3. 4. 5. 6. 7. 8. 9, hàng thứ ba đáp án là 4. 5. 6. 7. 8. 9, đáp án của hàng thứ tư là..."
Cả lớp đều sững sờ, chỉ có giọng nói bình tĩnh của An Chi, những con số phát ra từ miệng của nàng giống như những hạt cườm nhỏ, sắc bén và mịn màng, nảy lên trong không khí.
Các bạn học sợ ngây người.
Giáo viên toán: "...=.="..."
Lòng giáo viên toán âm thầm rơi lệ: Nhịp điệu bị ngắt rồi, vốn dĩ để các học sinh làm bài tập, sau đó cô sẽ hướng dẫn học sinh tóm tắt quy tắc, rút ra công thức rồi cho các bạn luyện tập. Bây giờ chúng ta nên bắt đầu vào giai đoạn nào đây?
Cảm giác như khi bạn tỉ mỉ chuẩn bị câu trả lời, nhưng lại được một người thông minh không tốn chút sức lực nào nói ra, làm cho bạn cảm thấy thất bại.
Giáo viên toán cẩn thận nhìn An Chi, đôi má mềm mại, đứng nghiêm thẳng tắp, dáng vẻ rất chăm chú, trả lời xong thì chớp đôi mắt to đen láy nhìn cô ấy.
Dường như đang nói với cô ấy rằng: Cô ơi, em nói có đúng không? Sao cô không khen em?
Giáo viên toán ho khan, khó khăn nói: "Bạn học Đào An Chi đã trả lời chính xác, rất tốt! Mời em ngồi xuống."
Bạn học Đào An Chi được khen ngợi cũng không hề tỏ ra hưng phấn, bình tĩnh đón nhận ánh mắt của những bạn học khác, ngồi xuống và đặt đôi tay nhỏ bé của mình xuống như thể đó là chuyện đương nhiên.
Giáo viên toán vừa mới tối nghiệp và cần thêm nhiều tương tác trong bài giản của mình hơi cứng người, thở dài thườn thượt. Cậu bé cùng bàn với An Chi nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ: Cậu thật lợi hại...
Trong lòng An Chi thầm nói, rất đơn giản! Nàng cũng bối rối không biết tại sao mình lại cần sử dụng công thức này. Không phải chỉ cần nhìn vào là biết ngay đáp án rồi sao?
Tiết Ngữ văn. Giáo viên chủ nhiệm: "Các em, trước khi học bài mới hãy đoán một câu đố này trước nào: Ba người gặp nhau trong cùng một ngày. Đoán xem đây là từ gì?"
Các bạn học đoán được: "Chữ Xuân."
Cô giáo: "Rất tốt, các em đều biết đó là chữ "春" mùa xuân. Ai có thể nói cho cô nghe một số từ, hoặc câu, bất cứ điều gì về mùa xuân, miễn là có liên quan đến mùa xuân."
Học sinh A : "Xuân về hoa nở."
Học sinh B: "Giấc ngủ mùa xuân không có bình minh."
An Chi: "Những con cá nhỏ, tôm nhỏ trong ao mùa xuân đang nhú đầu lên mặt nước, mong được chơi đùa. Ngoài ra, những cành liễu bên bờ ao cũng thức dậy chơi đùa, và sau đó trời mưa lất phất, những hạt mưa giống như đứa trẻ, nhảy xuống ao bằng đôi chân nhỏ bé của mình..."
An Chi đang say mê hưng phấn nói chuyện, bỗng nhiên phát hiện các bạn học trong lớp đều đang nhìn mình, cô giáo trên bục cũng vậy.
An Chi: Tôi nói nhiều lắm hả?? =.="
Lớp tiếng Anh. An Chi đứng lên luyện tập đối thoại: "I can see a frog, it's cute, it's green. What can you see, Joe?"
Phát âm của nàng rất nhẹ nhàng có phần ngây thơ, nhưng lại rất chuẩn Anh, cậu bạn cùng bàn Joe sửng sờ, không kịp phản ứng: "I, I can... I can see... Ahh..."
"A bird..." An Chi nhỏ giọng nhắc nhở.
"A bird, " cậu bé Joe đỏ mặt.
"What colour is it?" An Chi nêu câu hỏi.
"Ahh... Ah..."
"Yellow..." An Chi lại nhỏ tiếng nhắc nhở cậu ấy.
Đoạn đối thoại cứ như vậy mà kết thúc trong khó khăn.
Trên bục giảng, giáo viên tiếng Anh đẩy gọng kính, chống cằm: "Interesting..."
Bốn giờ rưỡi chiều, Ngôn Hề đã tới cổng trường. Lúc này cổng trường chật kín phụ huynh chờ đón con. Không nghĩ mình lại là một trong số đó, tâm tình của cô phập phồng lên xuống, cũng không biết hôm nay An Chi ở trường có thích ứng được không, cuộc gọi lúc trưa không thể nói rõ, lại chừa cho An Chi chút ít thời gian ngủ trưa.
Trường tiểu học trực thuộc Đại học Sư phạm quản lý học sinh rất chặt chẽ, đặc biệt là học sinh lớp 3 trở xuống. Tan học, các em phải xếp hàng trước cổng và đợi giáo viên chủ nhiệm đếm số học sinh xong mới được ra về.
Trẻ lớp một rất dễ nhận biết, dù sao chúng cũng là nhóm nhỏ nhất. Ngôn Hề nhìn xung quanh, đã nhìn thấy tấm biển của lớp 1-3, sau đó giữa đám trẻ thấp bé, cô thấy một đứa bé còn nhỏ hơn —— An Chi đứng đầu hàng.
Ánh mắt An Chi sáng lên khi nhìn thấy Ngôn Hề trong đám đông, nàng đưa tay lên vẫy cô!
"Đào An Chi, người đó là chị của cậu hả? Thật xinh đẹp!" Bạn học đứng sau hỏi nàng.
"Ừm đúng rồi!" Lúm đồng tiền nhỏ của An Chi hiện ra, có chút ít đắc ý.
Chủ nhiệm lớp đếm số người xong rồi nói: "Được rồi! Các em về đi, các em..."
Hai chữ "Cẩn thận" còn chưa được nói ra, nhóm học sinh tiểu học đã lao về phía cổng trường như những chú chim bồ câu đang sải cánh.
An Chi tung tăng chạy chậm đến, gương mặt bánh bao nhỏ hồng hào. Hôm nay nàng quàng một chiếc khăn quàng đỏ, buộc trước ngực, bay phấp phới trông thật đáng yêu.
"Dì ơi!" Nàng chạy tới gọi cô bằng giọng trong trẻo. Ngôn Hề bỗng nhiên không hề bài xích xưng hô này, ngược lại còn thấy khá dễ thương.
Cô ngồi xổm xuống, tay đặt lên vai nàng: "Có đói bụng không?"
"Dạ không đói bụng." An Chi lắc đầu, vui vẻ hỏi: "Dì tan sở chưa?"
"Đến đón con trước, hôm nay là ngày đầu tiên con đi học nên tôi muốn đến đón, lát nữa tôi quay lại làm việc sau." Ngôn Hề nắm tay dắt nàng đi.
"Hôm nay ở trường thế nào? Con có làm quen với bạn học không?"
"Dạ có!"
An Chi, người đã tra tấn dã man các bạn cùng lớp và để lại ấn tượng sâu sắc cho các giáo viên dạy Toán, Văn, Anh Văn, bỗng nhiên ngại ngùng, bàn tay nhỏ bẽn lẽn níu lấy góc áo của Ngôn Hề, đôi mắt lấp lánh ánh nước như đom đóm trong đêm hè: "Con biết tất cả những câu hỏi mà giáo viên đã hỏi con, và con cũng đã trả lời đúng tất cả!"
Ngôn Hề nhìn vẻ mặt muốn được khen ngợi đáng yêu vô cùng của nàng, nhịn không được cười lớn, xoa đầu và khen nàng: "Giỏi quá!"
"Tôi biết Đào Đào sẽ không trả lời sai, tuyệt vời lắm!"
An Chi ngại ngùng mà cong mắt, đi vài bước mới phát giác: "Ủa, xe dì đâu rồi?"
Ngôn Hề cười nói: "Ở nhà, chúng ta đi bộ về nhà, để con có thể nhớ đường về nhà."
An Chi ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ được!"
Ngôn Hề nắm tay của nàng đi đến ngã tư chờ đèn đỏ, nói cho nàng biết: "Ở đây nhớ kỹ nhé, nhà chúng ta là rẽ trái, lát nữa chúng ta sẽ đến khu mua sắm, con hiểu không?"
An Chi ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười, lúm đồng tiền hiện ra theo nụ cười nghịch ngợm của nàng.
"À há, con biết đường về đúng không?" Ngôn Hề nghĩ, tất nhiên rồi, một mình bé con có thể từ ngoại thành chạy đến nhà trẻ được mà, ấp ủ âm mưu bỏ nhà ra đi.
"Cũng không hẳn, buổi trưa lúc bà Lưu đón con về, con nhớ được một chút..." An Chi bước từng bước nhỏ, nàng mang đôi giày trắng tinh, tốc độ đi không nhanh, Ngôn Hề phối hợp với nàng.
"Ừm, con có thích bà Lưu không?"
Bà Lưu cũng chỉ mới năm mươi tuổi, bà là mẹ của tài xế lái xe cho anh Cả Lưu Dĩ Đông, bà rất hiền lành và hay cười. Lúc trẻ bà làm công nhân, sau khi nghỉ việc, bà ấy đã thi lấy chứng chỉ chăm sóc sau sinh và làm việc tại một công ty dọn dẹp. Bà ấy nấu ăn rất ngon. Bà ấy định tiết kiệm một ít tiền để giúp con trai trả khoản đặt cọc để mua nhà ở Bắc Thành (mua trả góp). Nhà họ Ngôn đã trả lương cho bà rất hậu hĩnh, huống chi Ngôn Hề lại còn là người nhà của sếp con trai bà. Ngôn Hề đã gặp bà mấy lần, ấn tượng rất tốt. Nhưng quan trọng nhất vẫn là An Chi cũng thích bà ấy.
"Dạ, bà Lưu nấu ăn rất ngon, nhưng... bà gọi con là bảo bối..." An Chi có chút thẹn thùng.
Ngôn Hề cười: "Sao thế, Đào Đào chính là bảo bối..."
"Ôi thật buồn nôn >"<..." An Chi ngại ngùng mà nâng bàn tay nhỏ bé che mặt.
Thời tiết tháng Ba ngày càng giống mùa xuân, hơn bốn giờ chiều cảnh trời vẫn sáng trong, đây là thời điểm học sinh tan học.
Các cô băng qua ngã tư. Đi ngang qua một cửa tiệm bán hoa, một pet shop, một cửa hàng tiện lợi 24h.
Một đường thẳng tắp, An Chi bước đi nhẹ nhàng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Ngôn Hề, đi theo cô, ghi nhớ những biển hiệu và kiến trúc các tòa nhà bên đường.
Những hàng cây cao lớn vô danh vươn cành như cánh tay đang ôm lấy bầu trời. Bầu trời trong xanh, nắng đẹp và quang đãng.
Ánh mắt An Chi nhìn trời rồi lại chuyển đến bên người Ngôn Hề, gương mặt trắng nõn, tóc buộc đuôi ngựa cao, cô mặc một chiếc áo khoác dài họa tiết hoa mai, quần cạp cao ống rộng màu đen, áo sơmi trắng bên trong. Trang điểm nhẹ nhàng, đôi bông tai ngọc trai trên tai khẽ đung đưa khi cô bước đi.
An Chi lại cúi đầu nhìn giày của cô, giày cao gót da xám có xen lẫn chút tím.
"Sao thế? Con mệt rồi à? Muốn dì cõng con không?" Ngôn Hề cảm nhận được ánh mắt của nàng, cúi đầu mỉm cười hỏi nàng.
An Chi rất hứng thú với lời đề nghị của cô, nhưng cô lại chú ý đến trọng lượng của chiếc cặp trên lưng, rồi nhìn đến áo khoác của cô, lắc đầu nói: "Con tự đi được."
"Được rồi, cũng sắp đến nhà rồi, về nhà vừa lúc đói bụng có thể ăn cơm ngay, bà Lưu đã làm cơm xong xuôi hết rồi."
"Dạ!"
Đến cổng khu dân cư, Ngôn Hề đặc biệt chào hỏi với bảo vệ, để An Chi nói vài câu với anh ấy, nói An Chi là con của cô.
"Trên đường về nhà đã đi qua những cửa hàng nào con đã nhớ hết chưa?"
"Dạ rồi! Sao dì lại nói chuyện với chú bảo vệ vậy?"
"Ừm, sau này có chuyện gì ra, nếu con đi ra ngoài một mình thì chú ấy sẽ chú ý đến con, ừm, nhưng mà... Con phải tự bảo vệ mình, nếu chú ấy nói chuyện với con nhiều quá, hoặc là có những hành động kì lạ thì con không cần chú ý đến chú ấy."
An Chi nghe câu hiểu câu không nhưng vẫn gật đầu, Ngôn Hề thở dài, cảm giác mình cũng không thể giải thích rõ ràng được, cô vuốt tóc An Chi: "Tốt nhất là con không nên ra ngoài một mình."
Ngừng một chút cô lại nói: "Tôi sẽ không để cho con phải ở một mình."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro