Chương 24 Tiểu học giai đoạn giữa

(Chương này nó dài má hú luôn =))..)

Đối với An Chi mà nói, điều khó khăn nhất trong những năm tiểu học của nàng không phải là việc hòa đồng với các bạn, hay là việc đọc sách giáo khoa, mà là chiều cao nàng phải nhanh chóng tăng lên để nàng có thể nhảy lớp thuận lợi.

Hồi lớp một, vì chưa quen trường lớp, tính cách tương đối ngoan ngãn, lại có ông ngoại làm giáo viên nên nàng rất kính trọng giáo viên, trong lớp vẫn có thể nghe giảng. Sau đó, nàng không thể nghe nổi nữa nhưng lại không thể ngủ gục vì ngồi ở bàn đầu.

Nàng cảm thấy nhàm chán, nên bắt đầu luyện chữ, tập viết thiệp. Nàng muốn viết chữ đẹp giống với Ngôn Hề. Dù sao thì nàng cũng chỉ là đứa trẻ, sách tập viết mang đến cảm giác nhàm chán, nên bắt đầu lén đọc truyện tranh. Trên kệ sách âm tường ở tầng hai nhà Ngôn Hề, cô dành ra một góc lớn, đặt rất nhiều sách truyện chữ và truyện tranh phù hợp cho nàng đọc, có tiếng Trung lẫn tiếng Anh, đứng lên là có thể lấy được.

Tiểu An Chi cũng rất thông minh, nàng sẽ không đọc trong tiết ngữ văn vì là môn của cô chủ nhiệm. Nhiều nhất là thỉnh thoảng sẽ luyện chữ mà thôi. Cũng sẽ không đọc trong giờ Anh ngữ, bởi vì giáo viên Anh ngữ sẽ kể chuyện xưa, dạy các bạn học hát nhạc thiếu nhi, còn cho các bạn luyện hội thoại.

Vì vậy nàng chủ yếu đọc nó trong giờ toán, đây đã là rất lộ liễu rồi. Ban đầu, nàng sẽ bí mật đọc sách, trừ những lúc giáo viên toán yêu cầu nàng làm một số câu hỏi hoặc giúp đỡ người bạn học rất khó tính, An Chi đều sẽ lén đọc truyện tranh của mình, đôi khi nàng còn bị cuốn hút vào câu chuyện.

Từ vị trí bục giảng trên cao, mọi cử động của học sinh phía dưới đều bị giáo viên nhìn thấy. Giáo viên toán vừa mới tốt nghiệp có niềm đam mê giảng dạy mạnh mẽ và lòng tự trọng mong manh, cô có thể chịu đựng lần một, lần hai, nhưng đến lần ba đã không thể chịu đựng được nữa, cô ấy đã tịch thu cuốn truyện tranh của An Chi và gọi nàng đến văn phòng.

Lúc này học sinh trong lớp đang ồn ào náo nhiệt.

Sau khi khai giảng một tháng, An Chi đã trở thành "Con nhà người ta" nổi tiếng trong lớp một ba. Nàng học giỏi tất cả các môn, lại rất trắng trẻo và dễ thương (mặc dù hơi lùn >"<), nàng có thể trả lời mọi câu hỏi, rất tuyệt vời. Quần áo nàng mặc cũng rất đẹp. Vào ngày mặc thường phục ở trường, nàng mặc một chiếc áo len màu vàng có dây đeo màu xanh nhạt và một chiếc áo khoác denim màu xanh đậm. Trên túi áo khoác có họa tiết tai thỏ. An Chi dễ thương đến mức nhiều bạn học nữ vây quanh nàng hỏi nơi mua quần áo.Nàng còn thường xuyên mang bánh quy và bánh trứng đến trường mời mọi người ăn cùng, nàng còn có phụ huynh siêu xinh đẹp nữa! Các bạn học trong lớp đều muốn làm bạn với nàng.

Vì nàng là học sinh mới và nhỏ hơn phần lớn các bạn học trong lớp nên cô chủ nhiệm không để nàng làm lớp trưởng.

Nhưng nàng đã bị gọi lên văn phòng! Nghe nói còn muốn mời phụ huynh đến văn phòng!Văn phòng chính là nơi ngoại trừ cán sự lớp, ai bị gọi vào đều là bị phê bình!

Một số học sinh trong lớp 1-3 to gan thò đầu ra cửa và cửa sổ nhìn theo cô giáo.

Mỗi giáo viên lớp một trong văn phòng đều có một bàn làm việc riêng, bên trên chứa đầy những quyển tập bài tập dày, cao và những thứ khác.

Giờ nghỉ giải lao, giáo viên toán bước vào với vẻ mặt ủ rũ, An Chi chậm rãi di chuyển đôi chân nhỏ nhắn phía sau cô ấy.

Thấy cô ấy bước vào, cô chủ nhiệm lớp 1-3 hỏi: "Chuyện gì vậy Cô Dương?"

Cô Dương lên tiếng: "Trong giờ học của tôi, em ấy không chú ý đến bài giảng, còn đọc truyện tranh không những một lần!"

Giáo viên tiếng Anh ở phía sau bàn liến nhìn nàng.

Chủ nhiệm lớp không nói gì, dù sao cũng là giáo viên toán gọi vào, khi chưa đến lượt cô ấy xử lý thì cô ấy nên quan sát trước.

"Đào An Chi! Em sao vậy? Em có còn muốn học nữa không? Nếu không cô sẽ gọi phụ huynh của em vào đón em về!" Cô Dương ném cuốn truyện tranh Grimm lên bàn.

"Cô ơi!" An Chi vội vàng nói: "Cô đừng gọi cho dì của em, dì ấy đang bận công việc!"

"Vậy em nói cho cô Dương biết, lý do vì sao em lại không nghe cô giảng?" Giáo viên chủ nhiệm nói.

An Chi bĩu môi, chân nhỏ đá đá mặt đất, sau đó mới nói: "Là tại vì những điều đó em biết hết rồi..." Nàng nói với vẻ mặt ngây thơ, thậm chí có chút oan uổng.

"Em đều biết hết rồi sao?" Giáo viên toán kinh ngạc, "Em đã biết những gì rồi?" Cô Dương cho rằng Đào An Chi chỉ là thông minh hơn và phản xạ nhanh hơn các bạn học thôi.

Không nghĩ tới đứa nhỏ này vừa đếm ngón tay vừa nói: "Em có thể nhân chia số có ba chữ số với số có hai chữ số, làm phép tính dọc, cộng trừ số thập phân và bốn phép tính số học..."

"...=.="..."Giáo viên toán bán tín bán nghi, theo như nàng nói, những thứ này đều là nội dung học của lớp bốn rồi. Cô Dương đứng dậy tìm cho An Chi một tờ giấy: "Em làm cái đề này cho cô xem đi."

"Nhưng tiết sau là tiết thể dục..." Thà là đi ra sân để chơi còn hơn ở lại lớp học những kiến thức nàng đã biết.

Cô Dương trừng mắt, An Chi im lặng, nhưng vẻ mặt vẫn có chút không vui. Lúc này, chủ nhiệm lớp không thể không hoà giải, "Được rồi, em làm xong bài tập thì có thể đi học thể dục nhé."

An Chi suy nghĩ một chút, cầm tờ đề bài tò mò xem.

"Em không biết làm cũng không sao, nhưng không được nói dối cô giáo, vào lớp phải ngoan ngoãn nghe giảng bài."

"Em không nói dối."

"Vậy em ngồi đây làm bài đi."

An Chi nghĩ đến việc ra sân tập thể dục, cầm tờ giấy đặt lên bàn, cầm bút chì bắt đầu viết mà không đến giấy nháp. Nửa tiếng sau nàng đã làm xong.

"Cô ơi, em có thể đi học thể dục được chưa?"

An Chi bước xuống ghế, nói xong mắt nhìn đăm đăm vào cuốn truyện cổ Grimm trên bàn làm việc của cô Dương, Cô Dương thì nhìn đăm đăm vào bài giải của An Chi: "..."

Cô Dương nói rằng sẽ trả lại cho nàng khi nàng học xong tiết thể dục, nhìn nàng rời khỏi văn phòng mà khó có thể tin được, chỉ vào tờ bài giải mà nói với giáo viên chủ nhiệm: "Cô thấy không, con bé có thể tính nhẩm phép tính nhân, chia ba chữ số, và còn câu này nữa, em ấy có thể sử dụng cách giải ngắn gọn và tính luôn thể tích, diện tích..."

Giáo viên chủ nhiệm nói: "Rất thông minh! Ngữ văn cũng như vậy đấy, nhận biết rất nhiều mặt chữ, năng lực diễn đạt cũng rất tốt."

Giáo viên tiếng Anh bên kia đi tới, nhìn bài giải, nói một câu: "Interesting..."

An Chi vui chơi được một lúc thì lại bị gọi về văn phòng, "Dạ cô?"

Giáo viên toán tặng cho An Chi cuốn sách Olympic toán cấp tiểu học, "Sau này khi vào lớp em không cần nghe cô giảng nữa, có thể làm các câu hỏi trong cuốn sách này, chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi cô, nhưng em vẫn phải hoàn thành hết bài tập được giao đó nhé?"

An Chi chơi đùa thở hổn hển, trán đổ mồ hôi, nàng nhận sách, ngọt ngào nói với cô Dương: "Cảm ơn cô."

Thật tuyệt vời, cuối cùng cũng có thể không cần nghe thêm về phép cộng và phép trừ rồi Ha ha ha!

Giáo viên toán nhìn thấy lúm đồng tiền bên má của nàng càng ngày càng lún sâu vì tự hào cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Đứa trẻ còn cười tươi hơn hỏi cô ấy: "Cô ơi, vậy cô có thể trả lại cuốn truyện cổ tích cho em được không??"

"Với lại cô có thể đừng nói chuyện này cho dì con biết được không?" Nàng chấp đôi bàn tay nhỏ của mình lại với nhau và làm vẻ mặt tội nghiệp "Làm ơn" với cô Dương. Giáo viên toán họ Dương: "...=.="..."

Đứa trẻ này đang "Được voi đòi hai bà Trưng" đây mà, nhưng sao lại dễ thương, đáng yêu đến vậy chứ!

Giáo viên toán không nói cho Ngôn Hề biết, nhưng giáo viên chủ nhiệm đã nói cho Ngôn Hề biết rồi.

Buổi tối, Ngôn Hề và nàng đọc sách ở tầng hai, trong phòng rất ấm áp, An Chi nằm sấp ở trên đệm lật sách, cẳng chân cong cong lắc lư. Ngôn Hề thử hỏi thăm dò nàng: "Hôm nay ở trường có chuyện gì thú vị không?"

An Chi đánh mắt một vòng, nói: "Dạ không có."

Ngôn Hề cười thầm: Đã học nói dối rồi...

Đây là chuyện tốt, cô rất vui khi An Chi càng ngày càng hoạt bát hơn, hôm nay bà Lưu cũng đã nói với cô, An Chi trong tiết thể dục học rất vui, đổ mồ hôi khắp người.

Cô không vạch trần nàng: "Thật vậy à..."

"Ngồi dậy, không thể nằm sấp như vậy", Ngôn Hề vỗ nàng, thấy nàng vẫn say mê đọc sách, "Sách này hay như thế sao?"

An Chi ngồi dậy, đến gần cô, rất nghiêm túc nói: "Con nhận ra một vấn đề!"

Hả? Ngôn Hề nhìn nàng.

"Công chúa Bạch Tuyết được hoàng tử cứu, người đẹp ngủ trong rừng được hoàng tử cứu, công chúa tóc mây được hoàng tử cứu... Vì sao tất cả đều là hoàng tử cứu? Nếu vậy thì Hoàng tử bận chết rồi?"

"Hả?" Khóe mắt Ngôn Hề có một chút vui vẻ, cô nhìn An Chi: "Nếu không phải là hoàng tử cứu, thì ai mới có thể cứu các nàng ấy được?"

"Công chúa cũng có thể cứu được công chúa mà! Đâu nhất thiết phải là hoàng tử mới cứu được!" An Chi nói với vẻ mặt nghiêm túc, bàn tay nhỏ vung vẩy trong không trung.

Ngôn Hề bị dáng vẻ nghiêm túc của An Chi chọc đến phì cười, chớp hàng mi dày suy nghĩ: "Quan điểm này của con thật thú vị!"

An Chi cảm nhận mình đang được khen, càng thêm hưng phấn, nàng nằm sấp lên đùi Ngôn Hề, má lúm đồng tiền ngọt ngào nói: "Đúng vậy mà! Đúng vậy mà!"

Phụtttt! Ngôn Hề cong môi cười, "Vậy sau khi được hoàng tử cứu, những công chúa đều sẽ gả cho hoàng tử, nếu như công chúa cứu thì phải làm sao?..."

"Thì công chúa gả cho công chúa chứ sao!" Tiểu An Chi không chút để ý nói. 

Ngôn Hề sững sờ, lập tức cười lên. Cô nghĩ An Chi chỉ đang kiêu ngạo, không hiểu những gì nàng vừa nói. Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nói ra câu "Công chúa không thể cưới công chúa được", những đứa trẻ có thể biểu đạt được suy nghĩ của chúng nên được cổ vũ. Truyện cổ tích có thể giúp trẻ nhìn và cảm nhận được sự thật, cái thiện và cái đẹp, như vậy là đủ rồi.

Cô cũng không muốn nói cho nàng biết rằng phiên bản gốc của những câu chuyện cổ tích này rất tàn nhẫn và đen tối.

"Chẳng lẽ không thể sao?" An Chi dựa vào đầu gối cô, đôi mắt to tròn chớp chớp.

Ngôn Hề nghĩ, tốt hơn hết là đợi sau này nàng lớn lên, tự mình khám phá vấn đề này, hơn nữa, ở một sốt nơi trên thế giới thì điều này không phải là điều không thể.

Cho nên cô gật đầu: "Có thể." Công chúa đương nhiên có thể cứu công chúa, cũng có thể gả cho công chúa, chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.

An Chi sau khi được khẳng định rất vui vẻ, đem đầu nhỏ của mình dụi vào lòng Ngôn Hề cọ cọ hai cái. Ngôn Hề nở nụ cười, bây giờ đã tự nhiên làm nũng với cô rồi... Cô cũng tự nhiên vuốt tóc nàng.

Đến giờ ngủ, An Chi nằm trên giường Ngôn Hề, giúp cô sắp xếp gối nằm.

Ngôn Hề vốn đã chuẩn bị cho nàng một căn phòng, ngay đối diện phòng của cô, được trang trí theo sở thích của trẻ nhỏ, giường 1m2, tủ quần áo lớn, có bàn học, kệ sách nhỏ. Cô cũng mua cho nàng rất nhiều thú nhồi bông. Ngôn Hề muốn rèn cho An Chi có thói quen ngủ một mình.

"Con không thể ngủ chung với dì được sao?" Lúc đó Tiểu An Chi mang vẻ tội nghiệp nhìn cô, câu nói "Đào Đào, sau này con sẽ ngủ một mình tại đây" của Ngôn Hề liền bị kẹt lại cổ họng, cô nhớ đến dáng vẻ An Chi khóc thút thít trong giấc ngủ, nên tạm thời từ bỏ ý định để nàng ngủ một mình.

Thời tiết bây giờ vẫn còn lạnh quá, đợi đến hè thôi, Ngôn Hề nghĩ thầm.

Ngôn Hề tắm rửa xong, sấy tóc rồi chải suôn tóc, vẫn là mùi thơm của hoa dành dành quen thuộc. Sau đó cô lấy một cuốn sách rồi lên giường.

Giường ấm áp và mềm mại, để dỗ An Chi ngủ, Ngôn Hề sẽ đọc một số sách có nội dung ấm áp và dễ chịu trước khi ngủ, cuốn sách cô đọc gần nhất là "Gitanjali" của Rabindranath Tagore(*).

(*) Gitanjali (: গীতাঞ্জলি, : Dâng) là tập thơ nổi tiếng của nhà thơ người Ấn Độ Rabindranath Tagore. Tập thơ được xuất bản vào ngày 14 tháng 8 năm 1910 và được xuất bản bằng tiếng Anh  vào tháng 11  năm 1912  với công sức của Hiệp hội Ấn Độ  ở Anh. Ở lần xuất bản thứ nhất là 157 bài thơ, còn lầnthứ hai là 103 bài thơ. Tác phẩm này đã giúp Tagore trở thành người châu Á nhận giải Nobel văn học vào năm 1913.

"Trong đêm tối mệt mỏi, xin để tôi lặng lẽ ngủ yên và trao người trọn vẹn niềm tin."

"Đừng bắt tôi ép buộc tinh thần mệt nhược sửa soạn khóa lễ đơn sơ để cúng dâng người."

"Người đã kéo màn đêm phủ che những cặp mắt mỏi mệt của ngày để khi thức dậy, ánh nhìn của ngày thêm mát dịu tươi vui."

Giọng đọc của Ngôn Hề nhẹ nhàng và kiên nhẫn, giọng của cô rất thích hợp để kể chuyện, giọng điệu nhẹ nhàng, trong trẻo, có thể mang theo tiết tấu nhẹ nhàng. Sau khi đọc tiếng Trung xong cô đọc đến tiếng Anh, giọng đọc tiếng Anh của cô cũng rất tốt, giọng Oxford, khác với giọng phổ thông, có nét sang trọng và quý trọng.

An Chi thường nghe không hiểu những gì cô đang đọc, nàng chỉ cảm thấy có một loại quan tâm, nhẹ nhàng vô tận, giống như được đối xử như một nàng công chúa nhỏ. Ngủ cạnh Ngôn Hề giúp nàng tránh xa những cơn ác mộng và lo lắng.

Khi 8 tuổi, An Chi vẫn chưa cao tới 1m15, vẫn là còn thấp bé hơn so với bình thường. Sau khi suy nghĩ thật kỹ, giáo viên chủ nhiệm quyết định không cho nàng nhảy lớp, cô ấy nói với Ngôn Hề: "Mặc dù An Chi rất thông minh và thành tích rất tốt, nhưng chúng ta phải xem xét đặc điểm phát triển tâm lý, khả năng tự chăm sóc bản thân của em ấy, và quan trọng nhất là sự tương tác với các bạn trong lớp. Nếu em ấy nhảy lớp, em ấy sẽ không thể giao tiếp với các bạn học lớn tuổi hơn em ấy. Như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến sự phát triển thể chất và tinh thần của An Chi..."

Ngôn Hề suy nghĩ thật lâu, cũng tham khảo ý kiến của ông bà nội Ngôn, quyết định không để An Chi nhảy lớp. Tuy An Chi không hứng thú với những kiến thức được học nhưng nàng không bài xích cuộc sống học đường.

Điều khiến nàng buồn nhất chính là chiều cao của mình. Nàng nhìn thấy những bạn học lần lượt cao lên, chỉ có mình nàng là người không cao lên bao nhiêu. Trừ chuyện đó thì không có gì để lo lắng. Mỗi ngày nàng đi học Ngôn Hề đi làm, có khi cô sẽ đón nàng tan học, họp phụ huynh. Bà Lưu mỉm cười nói rằng mối quan hệ của họ còn tốt hơn quan hệ mẹ con. Tất cả mọi chuyện rất hòa hợp, Ngôn Hề nuông chiều, An Chi ngoan ngoãn.

Ngoại trừ sự xung đột kỳ lạ của mùi vị thức ăn.

Ngôn Hề: "Sao vị của món trứng sốt cà chua lại là ngọt?"

An Chi: "Vốn là món ngọt mà, bà Lưu nói cho muối, con lại muốn cho đường, ngọt ngọt, ăn rất ngon."

Ngôn Hề: "Cà chua bỏ đường, ôiiiii, ẩm thực đen tối.

"Mặc dù Tiểu An Chi không biết "Ẩm thực đen tối" là gì, nhưng nàng biết đó không phải là một lời hay ý đẹp gì khi mà cho đường vào món trứng sốt cà, nàng phồng má: "Con ăn gì cũng ngọt nên con muốn cho đường. Con chỉ muốn cho đường thôi!"

Ngôn Hề: "Con có làm ra vẻ đáng yêu thì cũng vô ích thôi, những món khác tôi không quan tâm, nhưng trứng sốt cà là món mặn mà! Đây là vấn đề nguyên tắc!"

An Chi: "Ôiiiiiii! Uiiiiiiii! Oaaaaaa! Đường, đường, đường!"

Bà Lưu cười đến cong lưng.

Cuối tuần các cô thường trở về nhà họ Ngôn, có khi Ngôn Hề sẽ dẫn nàng ra ngoài chơi, có khi là cùng Liễu Y Y, hoặc là Ngôn Dĩ Nam.

"Xuân có trăm hoa, thu có trăng, hạ về gió mát, đông có tuyết. Nếu không có gì phải lo thì đó là thời điểm tốt nhất trên thế giới". Bốn mùa thật tuyệt vời, trọn vẹn và tươi đẹp, trôi qua trong nháy mắt.

Khi học lớp 3, An Chi chỉ cao 1m2. Cặp song Béo nhỏ hơn nàng một tuổi đã cao 1m35 vì được thừa hưởng gen tốt, và rất hay trêu chọc nàng: "Những chú lùn tí hon chỉ cao được 5cm mỗi năm". An Chi tức giận đến nổi không thèm để ý đến bọn họ.

Ngôn Hề đã làm việc ở đài truyền hình được ba năm và có năng lực vượt trội. Ban Thanh niên của Bối TV sẽ có một chuyên mục với đối tượng khán giả là sinh viên đại học. Trong mỗi số báo, một số học giả nhân văn trong nước và các tài năng trẻ sẽ được mời lên sân khấu để cùng thảo luận về một số ý tưởng tiên tiến nhất trong giới học thuật, các sự kiện quan trọng trong xã hội và đời sống của người dân. Tất cả cùng nhau giao lưu và tranh luận.

Kế hoạch của Ngôn Hề đã được thông qua, sếp thấy cô có ngoại hình xuất sắc, lời hay ý đẹp nên để cô dẫn chương trình. Ngôn Hề kiêm hai chức vụ, người dẫn chương trình và đạo diễn, khiến cô càng bận rộn hơn. Có khi về nhà rồi cô vẫn phải tăng ca, Ngôn Hề sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của An Chi, nên không để An Chi ngủ với cô nữa.

Đến năm 9 tuổi, An Chi phải ngủ một mình, Ngôn Hề cũng hiếm khi có thời gian để đọc truyện cho nàng trước khi ngủ.

Cô bận rộn đến mức thời gian về nhà ngày càng trễ, luôn về nhà vào lúc giữa khuya. Vì chuyện này, cô còn đặc biệt tăng lương cho bà Lưu. Khi gọi điện thoại về thì âm thanh nền bên đầu dây của cô thường rất ồn ào.

Về đến nhà, vẻ mặt Ngôn hề luôn là vẻ lười biếng và mệt mỏi, cô luôn nói với An Chi rằng không cần đợi cô. Nhưng mà An Chi không chịu nghe, bởi vì mỗi ngày chỉ có thể gặp cô một lần, Ngôn Hề nhận ra điều đó, nên cô sẽ cố gắng về sớm nhất có thể, thậm chí còn mang việc về nhà làm.

Cô đi giày cao gót vào nhà và cởi áo khoác. Cô thích mặc đồ màu xám, đôi khi sẽ là màu xanh đen. Bà Lưu đem áo khoác đi giặt rồi phơi khô, An Chi sẽ luôn nhét đủ các loại kẹo vào túi áo khoác cho cô. Ngôn Hề luôn bị hạ đường huyết, đôi lúc còn ăn uống không đều độ vì bận rộn, nên từ khi An Chi sống cùng cô, sẽ luôn bảo đảm trong túi áo, quần và xe của Ngôn Hề đều có kẹo.

Nhiều đêm, Ngôn Hề làm việc trong phòng khách, kiểm tra thông tin. An Chi sẽ ôm sách của mình ngồi bên cạnh. Vì để hiểu rõ học sinh tiểu học đang học những gì, Ngôn Hề đã mua sách giáo khoa cho từng môn từ lớp 1 đến lớp 6. Bắt đầu từ năm lớp 2, An Chi đã đọc những cuốn sách lớp lớn hơn rồi.

Thỉnh thoảng Ngôn Hề đọc kịch bản của MC, An Chi sẽ im lặng lắng nghe. Nghĩ thầm muốn ở bên cạnh cô thêm một chút nữa, nhưng có nhiều lúc nàng không thể níu kéo mà ngủ quên mất.

Ngôn Hề sẽ ôm nàng về phòng ngủ, đắp chăn cho nàng. Sau đó chừa lại một khe hở khi rời khỏi phòng. Mãi đến rất nhiều năm sau này An Chi mới biết được rằng, khi Ngôn Hề ở nhà buổi tối, cô sẽ đến thăm chừng khi nàng đang ngủ. Khi chắc rằng nàng ngủ say rồi mới yên tâm.

Cuối tuần, An Chi hoặc là ở với bà Lưu, hoặc là về nhà họ Ngôn, dù cho Ngôn Hề có về nhà họ Ngôn, cũng chỉ có thể vội vàng ở bên cạnh ông bà nội Ngôn một lúc, lại để An Chi ở đó rồi lại vội vàng quay về đài.

"Tiểu Ngũ bận rộn quá, cơ thể sao có thể chịu đựng nổi đây?" Dì Tâm lo lắng, vừa nói vừa ở trong bếp làm sủi cảo tam tiên mà cô thích ăn nhất.

"Em ấy còn trẻ, nên bận rộn với công việc là chuyện bình thường." Tiêu Vũ Đồng, con dâu lớn nhà họ Ngôn ở bên cạnh giúp đỡ.

"Dì có lẽ là đồ cổ, nên vẫn hy vọng Tiểu Ngũ có thể tìm được người tốt với mình, thành gia lập thất mới là điều quan trọng nhất". Dì Tâm vừa nói vừa nặn sủi cảo rồi đặt xuống.

An Chi không cẩn thận làm rách vỏ bánh. Nàng luống cuống tay chân mà cứu vớt.

Tiêu Vũ Đồng nói: "Tiểu Ngũ mới 24 tuổi, không cần phải gấp đâu dì..., sự nghiệp quan trọng."

"Sao mà không gấp cho được, dì nghe Nam Nam nói, Tiểu Ngũ từ khi tốt nghiệp đến nay vẫn chưa có người yêu, có người theo đuổi cũng không đồng ý. Chuyện này sao có thể tiếp tục được?"

"Đây không phải là vì duyên chưa tới sao?... Ôiiii, An Chi, sủi cảo của con bị xì ra hết rồi này." 

An Chi ngại ngùng thả chiếc sủi cảo teo tóp, suy dinh dưỡng nặng nề trong tay xuống.

"Tiểu An Chi, dì con có bạn trai không?" Dì Tâm hỏi nàng.

"Bạn trai..." An Chi hơi giật mình mà lặp lại.

"Dì Tâm, An Chi sao mà hiểu được chuyện này." Tiêu Vũ Đồng cười, dì Tâm cũng cười: "Cũng đúng, dì gấp quá nên hồ đồ."

An Chi thắc mắc nói: "Bạn trai là gì?"

Hai người lớn cười ha ha: "Tiểu An Chi cũng tò mò chuyện này nữa à, mà cũng đúng, ngày nay, không cần nói cũng đã hiểu được TV và máy tính cung cấp rất nhiều thông tin."

Tiêu Vũ Đồng nói với nàng: "Bạn trai là người thích con, sẽ đối xử tốt với con. Sau này sẽ trở thành chồng con, ừm, giống như cậu cả của con, sau đó sẽ lập gia đình... Sinh ra... Gấu, ừm hưmm, sinh con..."

Trong hai năm qua, Tiêu Vũ Đồng ngày càng nhận thức được rằng cặp song Béo nhà mình quá mức tra tấn. Cô ấy thấy An Chi ngoan ngoãn và đáng yêu nên rất vui khi ở cùng nàng, nên giải thích cặn kẽ cho An Chi hiểu.

An Chi nghe xong có hơi giật mình.Tiêu Vũ Đồng nhìn nàng, cười bổ sung: "An Chi, con không cần lo lắng, dù cho dì con có kết hôn, con cũng vẫn sẽ ở đây. Bây giờ con đã trở thành một thành viên của gia đình rồi."

"Đúng rồi đấy." Dì Tâm cũng nói.

An Chi hơi hé miệng nhỏ, như muốn nói gì đó, lại không biết phải nói gì, nửa ngày sau mới hé ra nụ cười tươi tắn.

Cuộc trồ chuyện của người lớn vẫn tiếp tục."Thật ra mà nói, dì Tâm, con không nghĩ phụ nữ phải kết hôn sớm. Thanh xuân của họ chỉ có vài năm, một khi kết hôn, rất nhanh sẽ có con, đã sinh con rồi thì sẽ không còn thời gian để làm việc khác nữa. Như con này, sau khi sinh cặp song Béo thì cả một năm sau đó con đã bị trầm cảm sau sinh... Con bây giờ giống như góa phụ vậy, một mình nuôi dưỡng hai đứa con nhỏ!... Cho nên con không ủng hộ Tiểu Ngũ kết hôn sớm đâu..."

"Haizza... Kết hôn thì không gấp, nhưng phải hẹn hò chứ..."

Những chiếc sủi cảo do người lớn làm có những nếp gấp tinh tế trên mặt vỏ bánh trắng tinh, trông như những thỏi vàng nhỏ, cực kì đáng yêu.

Ngôn Hề chắc chắn sẽ rất thích.

An Chi nhìn đến ngây ngốc.

Buổi tối, nàng một mình đọc sách, ánh đèn trong phòng sáng ấm, đêm đã rất khuya rồi.

An Chi đã lâu không bị mất ngủ.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn đường sáng sủa nhưng lại mang vẻ lạnh lùng.

Lần đầu tiên nàng cảm thấy thế giới người lớn ở nơi rất xa, Ngôn Hề trước mặt nàng tựa như một người lớn ân cần dịu dàng, có lẽ cô sẽ có một cuộc sống riêng ở nơi mà nàng chẳng thể nhìn thấy được, có lẽ đó là một nơi mà nàng không thể hiểu rõ được.Trên vách tường ở nhà các cô, hai nét vẽ cách nhau rất xa, dường như tượng trưng cho khoảng cách giữa các cô, rất xa...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro