Chương 34 Điện thoại (3)
Khi An Chi xem phim, những bong bóng nhỏ cũng nổi lên trong lòng nàng.
'Ngôn Hề cũng không phải không cho mình ăn kem! Hì hì, lần đầu gặp nhau, cô cũng đã mua kem cho mình ăn. Tuy sau này không cho nàng ăn quá nhiều.'
'Kem này nhìn ngon quá đi à.'
Ngôn Hề ở bên kia điện thoại thì: 'Chỗ này ba đứa nhỏ nói đúng đó, con nít không được ăn quá nhiều đồ ăn có hàm lượng kalo cao, ôi, khi đó mình thực sự không đáng để tin cậy mà.'
'Ừm, mình rất tò mò, đó là kem vị cà phê và vị chocolate phải không nhỉ?'
Máy chiếu nhỏ trong lòng họ đang phát những cảnh riêng mà không thể nói thành lời.
Qua đoạn này, Ngôn Hề nói: "Đây là một phân đoạn kinh điển."
Hộp số tay của xe bị hư, theo lời khuyên của người chủ tiệm sửa xe, ba của họ sẽ đẩy xe lên phía trước rồi leo lên xe trước, những người khác thì đẩy xe ở phía sau, ông nội lên xe, theo sau là cháu gái, mẹ, sau đó nữa là cậu và anh trai tiếp tục đẩy xe. Theo thứ tự, lần lượt mọi người đều đã lên được xe và không ai bị bỏ lại.
An Chi kìm lòng không được cười khanh khách.
Ngôn Hề mỉm cười khi nghe thấy nàng cười.
"Olive, con là cô gái xinh đẹp nhất thế giới, không chỉ là một cô bé thông minh, có cá tính mà còn vì con đẹp từ trong tâm hồn." Trên màn hình là cảnh ông nội đang khuyên nhủ cô cháu gái nhỏ đang khóc lóc vì bất an. Vì ngày mai phải thi cuộc thi sắc đẹp, cô ấy lo lắng mình không đủ xinh đẹp, lo mình sẽ thất bại và làm cho ba mình thất vọng.
"Con có biết nghĩa của thất bại là gì không? Những người thật sự thất bại là những người sợ không thành công đến mức không dám thử dù chỉ một lần."
An Chi xem cảnh này, nước mắt đã tụ trong hốc mắt, từng giọt một lăn xuống. Đến ngày hôm sau, khi ông nội không tỉnh dậy được nữa, nàng đã khóc nức nở, nước mắt ướt đẫm đôi má .
Ngôn Hề im lặng bên kia điện thoại, chỉ nhẹ nhàng hô hấp.
Ở giữa có rất nhiều tình tiết, cả nhà không đành lòng bỏ lại ông nội, đã đặt thi thể ông ở phía sau xe. Vốn dĩ chỉ hư mỗi hộp số, giờ lại đến kèn xe, lại vướng phải cảnh sát. Đột nhiên, anh trai cô ấy nhận ra rằng cô bị mù màu xanh đỏ, không thể làm phi công được.
Cãi nhau, làm lành, lại tranh cãi, cứ thế tiếp tục lái xe đến nơi tổ chức cuộc thi.
Khi phần thi tài năng cuối cùng của cuộc thi sắc đẹp diễn ra, cô bé nước ra với bộ vest với chiếc cà vạt dài kỳ lạ và chiếc mũ thần kỳ, kèm theo âm nhạc vui tươi, Ngôn Hề cười lớn: "Dù đã xem nhiều lần, nhưng tôi vẫn rất thích cảnh này, rất vui."
An Chi không hiểu cho lắm, cô bé lắc người, vỗ mông rồi ném mũ đi.
"Đây là điệu nhảy gì thế này?"
Ngôn Hề nhịn không được cười: "Đây là..."
Lúc này, cô bé bất ngờ xé quần đùi, sau đó xé toạt áo khoác trước mặt khán giả, lộ ra chiếc áo vest nạm kim cương, kéo chiếc cà vạt đỏ cắn vào miệng.
"Múa thoát y."
An Chi: "???..."
Màn trình diễn của cô ấy vấp phải những ánh nhìn lạnh lùng và bối rối, người dẫn chương trình còn yêu cầu ba cô ấy kéo con gái mình ra khỏi sân khấu trước sự chứng kiến của tất cả mọi người. Ba cô ấy không những không đồng ý mà còn nhảy lên sân khấu để nhảy cùng với cô ấy, sau đó là cậu, anh trai và cả mẹ của cô ấy cũng đã lên sân khấu để nhảy cùng với cô ấy.
Cả gia đình nhảy múa trong sự vui vẻ. Khán giả bất ngờ. Sau đó dần dần vang lên tiếng reo hò và vỗ tay.
Ngôn Hề cười ngặt nghèo.
An Chi không hiểu vì sao mình cười mà nước mắt lại rơi, "Ông nội, quả thật có chút gợi... Tình..."
Cảnh cuối cùng, bọn họ trở về nhà, ba vẫn đẩy xe rồi vào trước. Lần này, cô bé không có ông nội ở bên trong xe nâng đỡ, cô bé đã tự mình chạy thật nhanh và nhảy lên xe...
Cả gia đình về nhà trên chiếc ô tô cũ kỹ, còi còn chưa được sửa chữa.
An Chi cứ khóc mãi không thôi.
Bộ phim đã kết thúc.
Bài hát trên màn hình vẫn tiếp tục.
Một lúc lâu sau Ngôn Hề mới hỏi nàng: "Bộ phim này xem hay không?"
"Dạ!" An Chi gật đầu: "Con thích cảnh cả nhà bọn họ hợp sức đẩy xe, cảnh họ cùng nhau khiêu vũ và cả ông nội. Ông ấy đối xử rất tốt với cháu gái."
"Ừm, đây là một bộ phim hay, là một bộ tác phẩm tốt. Sau này lớn hơn một chút, xem lại bộ phim này, con sẽ có những cảm nhận khác, lớn hơn chút nữa, sẽ lại cảm nhận khác hơn nữa. Một bộ phim hay, sẽ cho con những cảm nhận khác nhau ở những độ tuổi khác nhau."
"Dạ, nói thật, con không nhận thấy điệu nhảy đó có gì sai. Ánh mắt trẻ con là ngây thơ nhất, có thể cô bé không hiểu ý nghĩa thật sự của điệu nhảy, chỉ đơn giản là đang thưởng thức điệu nhảy đó mà thôi. Cô bé ấy đã luyện tập chăm chỉ và muốn ông nội mình có thể nhìn thấy."
"Ừm..." Ngôn Hề lẳng lặng nghe.
"Vậy con nghĩ sao khi ông nội qua đời mà họ vẫn tiếp tục tham gia cuộc thi? Dù gì thì cái chết của ông ấy cũng là một điều không vui..."
"Bởi vì... Đó là mơ ước của cô bé, ông nội vẫn luôn ủng hộ, giúp đỡ cô bé. Chắc chắn ông ấy sẽ rất muốn nhìn thấy cô ấy hoàn thành ước mơ của mình..." An Chi nghẹn ngào nói.
Lòng An Chi đau nhói, lẩm bẩm: "Có lẽ người sống không còn quan tâm nhiều đến người đã khuất, người sống nỗ lực sống để những người yêu họ và người đã khuất được yên lòng."
Ngôn Hề nghe mà sững sờ, trong tay cô là ly sữa tươi đã uống một nửa. Đầu ngón tay chạm vào thành ly, âm ấm. Cô ngẩng đầu nhìn, tiếng mưa ngoài cửa sổ nghe như những con tằm đang nhai lá dâu.
Cô chậm rãi nở nụ cười, nhỏ giọng nói: "Ừm."
"Con thích đoạn anh trai nổi điên lên, em gái thuyết phục nhưng anh ấy chẳng thèm nói gì. Cô bé dựa vào vai anh trai, cuối cùng anh trai cũng đã thông suốt, anh ấy là mội người thích nuông chiều em gái." An Chi vẫn còn khóc, âm thanh vẫn còn lẫn vài tiếng nấc nghẹn.
Ngôn Hề gật đầu: "Tôi cũng rất thích cảnh phim đó."
An Chi hít mũi: "Con thấy... Rất giống với dì."
Ngôn Hề cảm thấy thú vị: "Hả?"
"Dì cũng có anh trai, còn là rất nhiều. Con cảm thấy dì lúc còn nhỏ cũng sẽ làm nũng với các cậu và những người lớn khác nữa..."
"Ừm..."
"Khục... Khục... Khục "
Hai tai Ngôn Hề bỗng nhiên nóng bừng, trong đầu cô hiện lên rất nhiều cảnh tượng thời thơ ấu.
Ông nội Ngôn: "Tiểu Ngũ!!! Con lại hái hoa mẫu đơn của ông nữa rồi!"
Ngôn Hề: "Không phải con đâu! Là anh Hai đó!!"
Ngôn Dĩ Tây, người đang mặc đồng phục học sinh, được dì Tâm dẫn vào phòng khách vừa ăn vừa đọc sách: "... =.="..."
Ngôn Hề: "Là anh Cả đó!"
Ông nội Ngôn: "Anh Cả của con đã nhập ngũ rồi! Con không nhớ sao?"
Ngôn Hề: "He He He..."
Cảnh tượng khi lớn lên là:
Ngôn Hề: "Hôm nay em không đi học, anh mà dám nói với ông nội..." Đôi bàn tay trắng nõn của cô nắm lại thành nắm đấm, vỗ bốp bốp vào nhau!
Ngôn Dĩ Nam bị dọa, sợ đến mức lắc đầu trong nước mắt!
Ngôn Hề trông không hề giống với cô bé bảo vệ anh trai mình trong phim chút nào, cô có quá khứ đen tối về việc bắt nạt các anh trai của mình.
Đôi má Ngôn Hề thoáng ửng hồng: "Thì là... có lẽ sẽ khác so với phim... Khụ Khụ.. Khụ khụ.."
Ừm. Cô phải giữ dáng vẻ của người trưởng thành và có tôn nghiêm của một người "Dì", không thể để cho An Chi biết rõ quá khứ đen tối của mình.
"Yay! Con biết ngay mà, dì nhất định sẽ như vậy đó!" An Chi cười nói, giọng nói của nàng nhẹ nhàng tràn đầy yêu thương.
Ngôn Hề dùng lòng bàn tay trắng nõn che mặt của mình, "... Hơ... Ờm..."
Đổi chủ đề khác đi mà...
"Con cũng rất thích gia đình này. Tuy rằng rất ồn ào, ai cũng có vấn đề của riêng mình nhưng lại rất ấm áp. Họ thật lòng yêu thương và đối xử rất tốt với nhau..." An Chi hơi dừng một chút rồi lại nói, "Nhà của dì cũng giống như vậy, ông bà Cố, cậu Cả, cậu Hai, cậu Ba, dì Tiêu, uầy! Phải gọi là mợ Cả mới đúng, Đại Béo, Tiểu Béo..."
Tim Ngôn Hề co giật mãnh liệt. Vẫn sẽ bị tác động đến sao? Khi xem phim về chủ đề gia đình thế này, có thể không nghĩ đến được sao? Ngôn Hề thở dài, đây chính là điều mà cô lo lắng, nhưng cô vẫn hy vọng An Chi có thể biến nỗi đau thành động lực cho bản thân nàng.
"Còn dì Liễu nữa, đều là những người rất tốt!"
"Đào Đào... Nếu như con muốn, con cũng có thể có gia đình của mình."
An Chi đưa tay lau đôi mắt ướt đẫm.
Không khí trầm mặc trong chốc lát.
"Trong phim còn có nhiều điều hay, con không thể nào kể ra hết được..."
"Ừm, chờ con lớn hơn một chút, con sẽ hiểu được thôi."
"Dì không nói cho con biết được à?"
Ngôn Hề khẽ cười nói: "Quan điểm về một sự việc của mỗi người mỗi khác, Khám phá và tìm hiểu là một quá trình rất thú vị. Tôi không muốn làm con mất hứng thú."
"Dạ..." An Chi thầm nghĩ, mình không để ý lắm.
"Khi nãy con đã nhớ đến ông ngoại à?" Ngôn Hề vẫn quyết định hỏi An Chi.
An Chi nói: "Con nhớ ông ấy, nhưng con không còn buồn như trước nữa, có lẽ đến một ngày nào đó con sẽ không còn cảm thấy đau buồn nữa, đúng không?"
Ngôn Hề không trả lời. Vì cô biết nỗi đau này sẽ không bao giờ bị xóa nhòa, có thể sẽ quên lãng, nhưng không bao giờ biến mất đi, sẽ bám rễ trong máu, hơi thở của bạn. Đôi lúc, sẽ có người xấu sẽ xuất hiện và làm tổn thương bạn hết lần này đến lần khác. Nhắc cho bạn biết, nó vẫn luôn tồn tại.
"Con không cần phải cố quên. Khổ sở cũng là một kiểu hoài niệm." Cuối cùng Ngôn Hề đã trả lời như vậy.
Không muốn An Chi tiếp tục chìm đắm trong nỗi đau này, Ngôn Hề nói: "Được rồi, trễ rồi, đi ngủ thôi nhé? Không nên nghĩ đến những điều khác đâu."
An Chi nghe lời, đi rửa mặt, lau mặt rồi rắt đèn, chỉ chừa lại ngọn đèn ngủ mờ nhạt, leo lên giường.
"Dì có ngủ luôn không?"
"Ừm, tôi cũng chuẩn bị ngủ, tắt đèn rồi."
An Chi ôm lấy một chiếc gối đầu, ôm chiếc gối thỏ đặt kế bên.
"Mưa còn chưa tạnh nữa..."
"Con đóng kín cửa sổ chưa? Không chừng chút nữa lại có sấm sét."
"Con đóng rồi..."
"Đừng sợ nhé, Đào Đào."
"Dạ... Con không sợ."
Trong màn đêm tối tăm, vẫn còn một ít ánh sáng phát ra từ điện thoại. Giọng nói của họ trầm xuống một cách có ý thức, dịu dàng hơn rất nhiều so với tiếng mưa ngoài cửa sổ.
Thì thầm nhỏ nhẹ.
Có một nét kiều diễm mà bọn họ chưa kịp nhận ra, nhàn nhạt trong đêm mưa, chưa kịp để ý đã biến mất không dấu vết.
"Được rồi, ngủ nhanh nào. Tôi chờ con ngủ mới tắt điện thoại."
An Chi rất thích Ngôn Hề nói "Được rồi". Rất dịu dàng, lúc đó cô cũng sẽ đưa tay vuốt tóc nàng. Đến khi nhận ra, nàng đã vô thức cọ đầu vào gối, giống như đang được cô xoa đầu mình.
"...>"<..."
Mặt nàng đỏ ửng, lặng lẽ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro