Chương 38 Yêu thích là gì?

Ngôn Hề không hiểu tại sao cuộc nói chuyện giữa cô và An Chi lại rơi vào bế tắc. Mà An Chi từ nhỏ cũng đã không sẵn lòng bộc lộ nội tâm của mình. Cho dù có buồn thì cũng chỉ trốn tránh và khóc thầm. Chỉ đến khi cô kiên nhẫn hỏi, An Chi mới thận trọng bộc lộ một ít, thật khiến người khác đau lòng.

Ngôn Hề tưởng rằng bây giờ An Chi đang ở tuổi dậy thì, lo lắng cô nàng không có bạn đồng trang lứa nên khi thấy Dương Mông Mông xuất hiện, cô mới yên tâm, hơn nữa, cô thấy họ cũng rất hợp nhau. Trong giai đoạn này, đa phần các bạn nhỏ đều không muốn người lớn can dự vào cuộc sống của mình phải không? Nhưng sét theo những gì cô nàng vừa nói...

Ngôn Hề vừa mềm lòng vừa buồn cười.

Xem ra vẫn là một đứa trẻ thích bám lấy cô.

"Học kỳ mới thế nào rồi?"

Họ đang ngồi đối diện nhau trong phòng ăn, uống nước chanh, tắc (quất, hạnh, tứ quý cũng là nó), mật ong tự làm, Ngôn Hề hỏi cô nàng.

An Chi cắn ống hút: "Cũng không tệ. Tuần sau có cuộc thi hùng biện tiếng Anh."

"Hả? Con muốn tham gia?"

An Chi gật đầu, muốn chứ. Giải nhất được thưởng 500 tệ. Cô nàng muốn dùng số tiền đó vào việc riêng.

Ngôn Hề nhìn An Chi với sự tán thưởng, trong mắt không giấu nổi nụ cười vui vẻ: "Con còn giận dì nữa sao?"

An Chi cứng nhắc lắc đầu.

Ngôn Hề suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi không phải là muốn can thiệp vào việc kết bạn của con..."

An Chi nhìn cô nói: "Con không muốn kết bạn với Trần Ngụy đâu, là cậu ấy làm phiền con."

Ngôn Hề nghiêm túc hẳn: "Hay tôi sẽ nói với giáo viên chủ nhiệm của con nhé? Hoặc sẽ nói chuyện với ba mẹ của cậu bé ấy?"

An Chi im lặng một lúc: "Không cần đâu ạ..."

Ngôn Hề trầm tư: 'Có lẽ Đào Đào cũng thích cậu bé ấy, nhưng bây giờ chỉ là chưa nhận ra mà thôi?'

Theo quan điểm của Ngôn Hề, tình cảm không có sớm hay muộn, đến tuổi trưởng thành, có cảm giác với bạn khác giới là chuyện rất bình thường. Mạnh mẽ ngăn cản sẽ phản tác dụng. Ngôn Hề hy vọng An Chi có thể lớn lên trong vui vẻ và hoạt bát.

Nghĩ như vậy, cô mỉm cười nói: "Thật ra, con có nhiều bạn sẽ vui hơn. Dù sao con trai và con gái không giống nhau, họ sẽ có những quan điểm khác nhau. Nếu con có thể vui chơi cùng..."

"Con không thể chơi đùa với cậu ấy, con không muốn làm bạn gái của cậu ấy!" An Chi cứng nhắc nói.

Ngôn Hề đứng hình, sững sốt hai giây rồi bật cười.

An Chi tức giận: "Người lớn nhà người ta không cho phép nam nữ gần gũi, còn dì... Nhưng dì lại... thì ra dì là người như vậy!!!"

Ngôn Hề bị dáng vẻ của cô nàng chọc cười, xua tay: "Không có, không có, tôi không phải người lớn như vậy... Phụttttt! Tôi chỉ muốn con có thêm nhiều bạn bè mà thôi..."

An Chi phồng má nhìn cô.

Ngôn Hề chớp mắt: "Vậy ra Trần Ngụy là người theo đuổi con à?"

An Chi biết lúc này Ngôn Hề đang trêu chọc mình, cô nàng không quá quen thuộc với kiểu nói chuyện này, nhưng mà cách mà Ngôn Hề cười với cô nàng đẹp quá.

"..."

Ngôn Hề đứng dậy, rồi ngồi qua cạnh An Chi, "Tôi đã nói với cậu ấy vài câu, xem ra cậu ấy cũng không phải học sinh kém... Con thấy cậu ấy thế nào?"

An Chi không thích chủ đề họ đang thảo luận chút xíu nào. Cũng không muốn Ngôn Hề quan tâm đến chủ đề này.

"Cậu ấy rất ngốc, thành tích cũng không tốt..."

"..." Ngôn Hề thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, nghe cô nàng nói với thái độ khinh thường giống hệt với thái độ khi cô nàng khinh thường đối với bài tập ở trường mẫu giáo và tiểu học, cũng như thái độ ghét bỏ đối với sự trẻ con của các bạn học cùng lớp.

"Nhưng Dương Mông Mông cảm thấy cậu ấy đẹp trai, lại còn là thành viên đội bóng rổ của trường, con có thấy cậu bé ấy giỏi không?"

An Chi: "Con không cảm thấy gì hết."

Ngôn Hề hỏi với thái độ muốn tìm hiểu tâm lý của An Chi: "Vậy Đào Đào thích người có điểm cao à? Người có thành tích học giỏi?"

An Chi: "...=.="..."

Ngôn Hề thấy An Chi đen mặt, rõ ràng là không muốn nói tiếp chủ đề này. Cô vung tay chịu thua: "Được được được, tôi không hỏi nữa, không nhiều chuyện nữa."

An Chi cúi đầu, ngôn ngữ cơ thể vẫn lộ ra vẻ chán nản. Ngôn Hề suy nghĩ một chút, sờ vai của cô nàng: "Được rồi, nếu con không thích bị hỏi những vấn đề này thì tôi sẽ không hỏi con nữa được không nào?"

"Thật ra... Tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần cho việc con được theo đuổi như thế, nhưng mà... Con đáng yêu như vậy, tôi nghĩ mình cần phải chuẩn bị tinh thần sớm nhất có thể."

Cô tới gần cô nàng, nói chuyện. Đây không phải khoảng cách gần nhất của họ. An Chi ngửi thấy mùi thơm quen thuộc trên người cô. Đã nhiều năm rồi, nhưng sữa tắm và nước hoa của Ngôn Hề vẫn không hề thay đổi, tất cả đều là mùi hoa dành dành. An Chi cũng dùng, nhưng có vẻ như cùng một loại nước hoa, dùng trên cơ thể nhữung người khác nhau sẽ tỏa ra những mùi hương khác nhau. Nó lặng lẽ thấm vào da, kèm theo một chút mùi mồ hôi, khiến cho một loại nước hoa phổ biến trở nên độc đáo.

Cô khen cô nàng đáng yêu.

Biết rõ đây là lời khen của người lớn dành cho trẻ con.

Còn cái gì mà chuẩn bị tinh thần cho việc cô nàng bị theo đuổi? Vô nghĩa quá.

Tâm trạng của An Chi đột nhiên trở nên u ám. Cô nàng cúi đầu cắn ống hút, uống nước chanh.

Ngôn Hề khó có thể nhận ra, cong mắt nói: "Đúng rồi, tháng này tôi không có việc gì bận, có thể tan làm sớm, tôi đến trường đón con tan học nhé?"

An Chi đột nhiên ngẩng đầu: "Thật sao?"

"Thật chứ. Buổi sáng còn có thể đưa con đi học, con không cần phải tự đạp xe."

"Yaaa! Dạ! Dạ!" An Chi gật đầu, vui vẻ cười tươi.

Trong lòng Ngôn Hề có chút thổn thức.

Phải trân trọng thời khắc này, Ngôn Hề. An Chi vẫn đang quấn lấy mình. Cô nàng mới bước vào giai đoạn đầu của tuổi dậy thì, vẫn còn cần mình.

Nhìn nụ cười vui vẻ của An Chi, Ngôn Hề vui vẻ nhếch khóe môi. Không kìm lòng được, cô vươn tay nhéo má cô nàng.

Trơn bóng mịn màng, mềm mại, cảm giác thật tuyệt.

Nói thật, tuy rằng đã cao lên không ít, nhưng sự dễ thương của cô nàng vẫn không hề giảm đi theo thời gian.

Ngôn Hề, phải nhanh chóng thích nghi với sự thay đổi này càng sớm càng tốt.

Trong lòng Ngôn Hề đang tự nhắc nhở mình N lần rằng mình là người lớn. Cô đứng lên, chủ động kết thúc cuộc trò chuyện hôm nay.

"Dì ơi, thích một người là cảm giác như thế nào?"

Ngôn Hề buồn cười nhìn cô nàng: "Con nói là con không thích Trần Ngụy mà, sao lại không biết thích có nghĩa là gì?"

"Con biết con không thích cậu ấy, chỉ là con không biết thích một người là như thế nào?" Vẻ mặt của An Chi đau khổ như thể đang gặp phải một vấn đề nan giải.

Ngôn Hề lại ngồi xuống, nói: "Vậy dấu hiệu gì thể hiện cho việc không thích một người?"

"Không muốn nhìn thấy cậu ấy, không thích nói chuyện với cậu ấy, rất phiền..." An Chi bĩu môi một cách trẻ con.

Đáng thương thay cho bạn học Trần Ngụy. Ngôn Hề âm thầm đốt nến cầu nguyện cho cậu ấy. "Ngược lại những điều đó chính là thích rồi." Cô cười nói.

"Nhưng mà, nhưng mà..." An Chi bối rối muốn bày tỏ: "Con với Dương Mông Mông cũng như vậy mà... Tụi con cũng thường xuyên nói chuyện và ở cùng một chỗ như vậy mà..."

"Hai chuyện này khác nhau mà... Các con chỉ là tình bạn mà thôi. Nếu như là tình yêu, còn cần nhiều thứ hơn như thế nữa..."

An Chi nghiêng đầu nhìn Ngôn Hề, khi nói những lời này, dường như cô đã nhớ đến quá khứ. Ngôn Hề nhìn sang chỗ khác. Khoảng cách giữa hai người kéo gần lại. An Chi dường như có thể cảm nhận được sự dao động trong tâm trạng của Ngôn Hề vào lúc này.

"Thứ gì vậy ạ?" An Chi truy vấn.

Ngôn Hề thu hồi ánh mắt, trong nháy mắt thoát khỏi ký ức. Cô cười cười: "Cái này thì tự con phải khám phá rồi."

"Ôiiiii? Dì nói cho con biết đi mà!"

Ngôn Hề nhẹ véo má của An Chi: "Không tiết lộ cho con biết trước đâu."

"Thật tốt khi bây giờ con đã biết mình không thích điều gì, còn lại thì chờ đến lớn lên, con sẽ hiểu thôi."

An Chi để cô tùy ý véo má mình, bất mãn lầm bầm: "Lần nào cũng nói chờ lớn lên con sẽ hiểu, biết đâu đến lúc đó con không hiểu thì sao?!"

Ngôn Hề lắc đầu cười nói: "Tuyệt đối không, con người có thể không hiểu tình yêu là gì, nhưng họ nhất định sẽ biết được mình có thích ai hay không, bởi vì... con không thể dối lòng mình."

Giọng điệu của Ngôn Hề nhàn nhạt, nhưng trong đó có điều gì đó mà An Chi không thể hiểu được. An Chi nhìn cô tẩy son, nhưng môi vẫn đỏ mọng, lông mi hơi cong lên.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà An Chi hỏi cô: "Dì, dì có người mình thích không?"

Chung quanh rất yên tĩnh, Ngôn Hề giật mình.

Sau đó cô mới nói: "Có..."

An Chi mở to mắt, tim đập nhanh mà không rõ nguyên nhân.

Ngôn Hề nhẹ nhàng nói: "Từng có."

Cô dường như không muốn nói thêm chuyện này, An Chi mím môi, không biết mình có thể hỏi tiếp không. Nhưng mà cô nàng thật sự rất ngạc nhiên.

Ngôn Hề hơi nhíu mày: "Con còn gì muốn hỏi à?"

An Chi có chút xấu hổ, vô ý thức khuấy ly nước rồi uống hết nước, chỉ còn lại những viên đá.

"Dì thích mẫu người như thế nào?..." Cô nàng cúi đầu, nhỏ giọng hỏi. Nhịp tim của An Chi vẫn không hề chậm lại, cô nàng từ trước đến nay chưa hề cảm thấy lo lắng nhiều đến vậy.

An Chi cho rằng Ngôn Hề sẽ không trả lời.

"Tôi thích những người chân thành và dịu dàng."

Ngôn Hề không quen nói những chuyện thế này vớii An Chi, đặc biệt là nói về thế giới nội tâm của cô. Chỉ là cô không thể nào cự tuyệt được An Chi. Vì vậy sau khi suy nghĩ một lúc thì cô cũng đưa ra câu trả lời.

Cô thật sự rất thích những người chân thành và dịu dàng, nhưng thế giới này rất nóng nảy, thế nên những tâm hồn như vậy thật hiếm có. Dường như tình yêu nồng cháy của tuổi trẻ đã trôi qua, nên cô chưa từng gặp ai có thể khiến cô dừng bước.

Sau khi Ngôn Hề lên lầu, An Chi rửa ly trong bếp. Dòng nước trong suốt chảy ra từ ngón tay, cô nàng nhìn ánh đèn mờ ảo của khu nhà từ cửa sổ.

Hy vọng có thể mau lớn lên thật khó kìm nén.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro