Chương 46 Giả thiết
Về sau, mối quan hệ giữa Dương Mông Mông và An Chi ngày càng tốt hơn. Dương Mông Mông càng ra sức nổ lực học tập, cũng tạm ngừng đọc truyện trên mạng. Ba mẹ Dương Mông Mông rất vui mừng và hài lòng. Vì gần đây ba mẹ cô ấy bận bịu công việc nên họ thường để cho Dương Mông Mông đến ở nhà Ngôn Hề qua đêm.
Sau khi hội thi thơ ca kết thúc, Ngôn Hề có một kỳ nghỉ ngắn ngủi. Vì ở nhà cũ có một đứa trẻ sơ sinh nên Ngôn Hề đã đón An Chi về, đồng thời dọn dẹp phòng khách ở nhà cho Dương Mông Mông.
Dương Mông Mông có thể thảo luận mọi thứ trên trời dưới đất với An Chi, nhưng khi nói về Ngôn Hề, họ sẽ thận trọng hơn một chút. Mông Mông gần như không dám nói rõ ràng, cô ấy biết Ngôn Hề rất tốt với cô ấy vì An Chi, cũng trang trí phòng khách của cô ấy rất đẹp.
"Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi..." Dương Mông Mông nói với cô nàng.
An Chi hơi mím môi, cười với cô ấy.
Dương Mông Mông cũng ăn ý không nhắc tới chuyện này nữa, bây giờ chuyện quan trọng là tập trung học hành.
Cuộc sống tạm thời như mặt nước phẳng lặng. Ít nhất thì An Chi cho là vậy. Cô nàng đã cố gắng rất nhiều để vào được ngôi trường cấp ba nằm trong top năm của cả nước. Chỉ đậu thôi vẫn chưa đủ, cô phải đạt điểm xuất sắc nhất.
Cô nàng dường như không dám nghĩ đến những cảm xúc khác, cũng không muốn nghĩ sâu về chúng.
An Chi - người rất giỏi trong việc giải đề, lần đầu tiên lại sợ sệt và rụt rè đặt những cảm xúc này lên kệ. Có lẽ, sau này lớn lên, rồi mình sẽ xử lý được chúng thôi. Cô bạn nhỏ An Chi chắc chắn rằng so với con trai, cô nàng thấy con gái tốt bụng, dễ thương dễ hòa đồng hơn. Nhưng... cô nàng lại không thể hiểu được, thậm chí còn sợ hãi những cảm xúc mà mình dành cho Ngôn Hề.
Có vẻ như đó là điều không nên.
An Chi luôn đứng đầu trong học tập kể từ khi đi học. Cô nàng đã quen với việc một mình tìm kiếm và giải quyết vấn đề từ lâu. Cô nàng cũng đã quen với việc gặp phải những vấn đề mà người khác không hiểu, cô nàng không hề lo lắng vì có thể đó là những kiến thức đang chờ cô nàng khám phá ở phía trước
Ôm suy nghĩ như vậy, An Chi cảm thấy mình ngày càng mạnh mẽ, không còn cảm thấy bất an lo lắng nữa, thậm chí còn cảm thấy không còn gì có thể tổn thương bản thân nữa.
Nhưng cuộc sống vẫn là cuộc sống, nó sẽ bất ngờ tát bạn môht cái khi bạn đang không sẵn sàng.
Thứ sáu, cũng là ngày thứ sáu cuối cùng của bậc trung học cơ sở. Thứ hai tuần sau, kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông sẽ bắt đầu, trường sẽ bắt đầu bố trí phòng thi vào cuối tuần.
"Sau năm ngày nữa là chúng mình được giải phóng rồi!" Hai người dẫn xe đạp, rạo rực trò chuyện với nhau.
Dương Mông Mông bỗng nhiên "Ồ" lên rồi nói: "An An, đằng kia có một người phụ nữ cứ nhìn cậu nãy giờ."
An Chi nhìn theo hướng mà Dương Mông Mông chỉ.
Tháng 5 ở Bắc Thành đã mang không khí đầu hè, giờ học đã kết thúc mà ánh nắng vẫn chói chang. An Chi như bị đóng đinh tại chỗ, nhìn chằm chằm người phụ nữ đang tiến lại gần.
Cô nàng cho rằng mình không nhớ rõ hình dáng của người đó, nhưng khi đứng trước mặt cô ànng, gương mặt đó lại rất quen thuộc.
Cảm giác chua xót khó tả tràn ngập trong lòng An Chi, lan tràn ra cả tứ chi và xương cốt.
"An An?" Dương Mông Mông nhận ra cô nàng có chút không thích hợp.
Nghi ngờ nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt họ. Rất đẹp, trẻ trung, mặc chiếc váy body màu vàng nhạt, cổ thon và duyên dáng. Một đôi mắt hạnh tuyệt đẹp, gặp là yêu ngay.
"An Chi..." Cô ta mở miệng, "Con có thể nói chuyện một chút không?"
Đây rốt cuộc là ai vậy chứ?
Dương Mông Mông thấy An Chi nghiêng đầu chậm rãi nói với cô áy: "Mông Mông, cậu về nhà trước đi."
"Nhưng..." Cô ấy thấy sắc mặt An Chi trắng bệch, gượng cười với cô ấy: "Không sao đâu, tôi và người đó có quen biết."
Dương Mông Mông không yên tâm, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bọn họ, điện thoại di động cũng không mang bên người. Suy nghĩ một chút, vội vàng đạp xe đi về nhà.
"Mẹ đã trở về được mấy tháng, đang bận trang trí lại nhà mới."
Vốn dĩ cô ta muốn dẫn An Chi đến quán cà phê gần trường nhưng An Chi từ chối, tìm một bóng râm gần đó, chiếc xe đạp được dựng sang một bên.
"Mẹ tính giải quyết xong mọi chuyện rồi mới tìm con, Trần Mộ Tề nói rằng anh ta đang đi du lịch với vợ. Sau đó mẹ mới biết những năm nay con sống với Ngôn Hề"
An Chi im lặng lắng nghe.
Bởi vì người này chưa bao giờ gọi được một cuộc điện thoại nào.
Không phải không mong đợi, mà là đã thôi hy vọng. Ngay khi còn nhỏ, cô nàng đã biết không nên kỳ vọng quá nhiều, chỉ nên nhận những gì người khác cho mình. Cũng không thể khóc nếu người ta không cho bạn những thứ bạn mong muốn.
Giống như lần đầu cô nàng đến nhà họ Ngôn khi chỉ vừa hơn năm tuổi, lúc ăn cơm, chỉ biết gắp thức ăn trước mặt, những món được người lớn gắp cho, không thích cũng phải ăn.
"Con lớn lên thật giống Trần Mộ Tề..."
Môi An Chi khẽ mấp máy, không nói gì, cô nàng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, còn mệt hơn so với việc học bảy môn ngữ văn, anh văn, vật lý, toán, hóa học, sinh học, địa lý.
Trần Mộ Tề nói ngoại hình cô nàng giống Đào Trăn Trăn, Đào Trăn Trăn lại nói ngoại hình của cô nàng giống Trần Mộ Tề.
Hai người này là một sự kết hợp hoàn hảo ở một mức độ nào đó.
An Chi lòng có chút khó chịu, không muốn nghe cô ta quanh co lòng vòng, "Có chuyện gì không? Nếu như không có, tôi phải về nhà."
Đào Trăn Trăn nghẹn ngào, dừng một chút, cô ta đưa tay lên vuốt tóc. An Chi nhớ lúc trước hình như cô ta có mái tóc đen bóng, nhưng bây giờ đã nhuộm nâu rồi.
Vừa rồi An Chi không để ý, bây giờ nhìn động tác này của cô ta, cô nàng phát hiện ngón giữa của Đào Trăn Trăn đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng chói.
"Mẹ đã kết hôn, về sau sẽ sống ở Trung Quốc."
An Chi cắn môi.
"Chồng của mẹ lớn lên ở nước ngoài, chúng tôi gặp nhau khi đi làm. Anh ấy vì công việc nên chuyển đến Bắc Thành, nên chúng tôi đã mua một căn nhà ở đây. Anh ấy không ngại việc mẹ đã có con, nhưng ba mẹ anh ấy có thể sẽ có chút ý kiến... Nhưng không thành vấn đề, con đã lớn rồi, thông minh và giỏi giang."
An Chi cắn răng, âm thanh phát ra từ kẽ răng: "Cho nên?"
"An Chi, chuyển về sống với mẹ nha... Trước kia... Vì sự nghiệp... Bây giờ mẹ đã có thể chăm sóc cho con rồi..."
"Hơn nữa, con cũng đâu thể ở mãi ở nhà họ Ngôn được. Dù sao chúng tôi cũng không phải họ hàng mà chỉ là bạn bè..."
An Chi lập tức đứng lên, toàn bộ người căng thẳng, nhìn chằm chằm vào cô ta: "Tôi không cần mẹ quan tâm!"
"An Chi!" Đào Trăn Trăn ánh mắt toát ra vẻ bi thương: "Con trách mẹ cũng đúng thôi, là mẹ không nghĩ tới Trần Mộ Tề lại bất cẩn như vậy, ném con cho Ngôn Hề."
"Không phải mẹ cũng ném tôi cho ba sao?" Hai mắt An Chi đỏ bừng nhìn cô ta, giọng nói châm chọc.
Đào Trăn Trăn sững sờ, dường như không ngờ đến An Chi sẽ nói ra những lời thế này. Trong ký ức xa xôi của cô ta, cô bé An Chi mở to đôi mắt tròn xoe im lặng nhìn cô ta, rất ngoan ngoãn, không hề nhõng nhẽo hay khóc lóc. Còn cô gái trước mặt mỏng manh như cành liễu mùa xuân, tuy vẫn còn nét trẻ con nhưng đã có nghị lực đối mặt với bão tuyết.
"..." Đào Trăn Trăn ý thức được mình phải đổi cách khác để diễn tả.
Nhưng An Chi lại không cho cô ta cơ hội: "Nếu như mẹ chỉ muốn nói những điều này với tôi thì không cần đâu, bây giờ tôi rất ổn!"
"Nhưng một ngày nào đó con sẽ phải rời khỏi nhà họ Ngôn, một ngày nào đó Ngôn Hề sẽ phải kết hôn..."
Cơn giận của An Chi đang dâng tràn, bị những lời này chọc thủng, cô nàng sa sút tinh thần ngay lập tức, vội lắc đầu rồi lắc đầu "Tôi nói, không cần mẹ quan tâm."
"An Chi..."
Đào Trăn Trăn do dự một chút, cánh tay trắng nõn xoa bụng của mình: "Con sắp có em rồi..."
Tai An Chi ù đi trong ba giây, tất cả những gì cô nàng có thể nhìn thấy chỉ là chiếc cằm xinh đẹp của Đào Trăn Trăn. Vẻ mặt tràn đầy vẻ kiêu hãnh của người mẹ mà An Chi đã được nhìn thấy trên gương mặt của dì Tiêu khi mang thai, môi cô ta mấp máy ra vài chữ: "Mẹ nghĩ... Bây giờ... Mẹ đã có thể... Làm tốt vai trò của một người mẹ."
Buổi tối, bầu trời như màu lửa, nhiệt độ vẫn chưa giảm, không khí oi bức.
Khi An Chi phục hồi tinh thần, cô nàng chợt nhận ra mình đã lạc đường. Xung quanh là những tòa nhà cao tầng xa lạ, cô nàng dừng lại nhìn xung quanh, đôi chân đã tê dại.
Đột nhiên cả kinh, cô nàng quên xe đạp rồi. Cảnh tượng vừa rồi vượt qua khả năng của cô nàng. Cô nàng không muốn nghe Đào Trân Trân nói nữa nên đã bỏ chạy.
Cái gì mà làm chị, giỡn mình hả!
Trong những năm qua, chính sách hai con đã được nới lỏng. Nhiều bạn cùng lớp với cô vốn là con một và hầu hết ba mẹ họ đều đã bước vào độ tuổi trung niên. Một số trong họ đã nghĩ đến việc sinh con thứ hai.
Có ba mẹ sẽ hỏi con mình: "Ba Mẹ sinh thêm cho con một em trai hay em gái chịu không?" Cũng có nhà mặc kệ ý kiến của con cái mà chỉ thông báo về việc mang thai.
"Cái gì gọi là cho tôi em trai em gái? Là bọn họ muốn sinh, sao lại dùng tôi làm cái cớ chứ, như thể đang làm vì lợi ích của tôi vậy?"
"Cái gì mà có thêm đứa em, về sau có thể chăm sóc lẫn nhau, làm ơn đi, chênh lệch mười mấy tuổi lận đó? Rốt cuộc thì ai chăm sóc ai? Nói ra những lời này cũng chỉ muốn tôi tự nguyện chấp nhận mà thôi. Bạn cũng thấy đó, trước khi đứa em sinh ra thì nó cũng đã được thiên vị rồi."
Những lời than vãn của bạn cùng lớp vẫn còn văng vẳng bên tai, khi đó An Chi chỉ lắng nghe mà thôi, nhưng cô nàng không ngờ rằng khi nhìn lại, chúng lại rõ ràng như vậy.
Tất nhiên, con cái được ba mẹ yêu thương thì có thể than vãn, thẳng thắng phản đối. Người xưa thường nói, khóc sẽ được ăn kẹo, nhưng người xưa lại không nói những đứa trẻ nào khóc thì mới được kẹo, những đứa trẻ không được yêu thương sẽ bị phớt lờ, lạnh nhạt ngay cả khi mắt đã khô vì khóc.
Cô nàng chỉ có thể chạy trốn một cách vội vã.
"Trời sinh ba mẹ là để yêu thương con cái" nếu như giả thiết kia là đúng vậy tại sao ai cũng có ba mẹ để được yêu thương còn cô nàng thì không? Nếu như nghĩ rằng giả thiết kia là sai thì liệu cô nàng có cảm thấy tốt hơn chút nào không?
An Chi im lặng khóc nức nở.
Lúc chạng vạng tối, mọi người ở gần đó tan ca, xe cộ tấp nập. Gần đó không có trường học, chỉ là khu vực làm việc, người ra kẻ vào đều là người lớn mặc vest chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm túc. An Chi chật vật vừa đi vừa nghỉ, nhìn biển báo giao thông. Điện thoại cũng đã hết pin, cô nàng cũng không biết bây giờ là mấy giờ.
Cô nàng bỗng nhiên có chút sợ hãi, cuối cùng nhịn không được khóc lên.
Những người lớn lạ mặt chỉ vội vã nhìn lướt qua cô ànng, cũng không ai dừng lại hỏi xem có chuyện gì. Có lẽ đây là thế giới của những người lớn. Họ đã quá bận rộn với những chuyện vụn vặt của riêng mình nên không còn thời gian để quan tâm đến người khác. Mỗi người đều là một cái cây cô đơn trên đời, chỉ có thể một mình lớn lên.
An Chi hoảng sợ, nước mắt từng giọt không tiếng động rơi xuống. Dường như lại trở về lần đầu tiên cô nàng bước ra khỏi tàu cao tốc, cô nàng lo lắng đi theo Đào Trăn Trăn với từng bước nhỏ, cô nàng khi đó nhỏ bé đến mưc những người lớn mà mình nhìn thấy đều giống như những người khổng lồ, xe cộ và nhà cửa trông như quái vật. Cô nàng đuổi theo có chút khó khăn nhưng không dám kêu lên, vì sợ Đào Trăn Trăn sẽ bỏ mình lại.
An Chi vừa khóc vừa cố gắng đẩy những hình ảnh đó ra khỏi đầu, nhắc nhở chính mình, cô nàng đã sắp vào cấp ba rồi,cô nàng không còn là cô bé lùn không bao giờ cao lên nữa, cô nàng là người đứng đầu lớp trong tất cả các môn học, và có thể nói được tiếng anh. Cô nàng có tiền trong người, cô nàng có bạn bè, có Ngôn Hề, cô nàng đang dần trở thành một người rất tốt.
Vì vậy, cô nàng không sợ lạc đường, cũng không cần sự quan tâm muốn màng của người khác.
An Chi vừa khóc vừa lau nước mắt, cuối cùng cũng tìm được đường quay lại trường. Nhưng khi quay lại thì chiếc xe đạp đã biến mất không dấu vết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro