Chương 47 Tôi không cho phép chị gặp con bé
An Chi lo lắng đến mức đổ mồ hôi, tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy xe đạp đâu. Ngực lại căng cứng khó chịu. Mặt trời đã sắp lặn nhưng không khí vẫn ngột ngạt khó thở.
Đã không còn sớm, cần phải trở về.
An Chi đành phải bỏ cuộc, cảm thấy rất khổ sở. Đây là chiếc xe đạp Ngôn Hề mua cho cô nàng, cô nàng lau nước mắt, khóc đến thở hổn hển.
An Chi đợi một lúc lâu cũng không thấy xe buýt nên tự đi bộ về.
Bình thường đạp xe chỉ mất nửa tiếng, bây giờ đi bộ thì rất lâu. May mắn là đường xá quen thuộc. Khi cô nàng nước đi, cảm thấy chân đã yếu dần, như thể đang đi trên bông, cảnh vật trước mắt bỗng nhấp nháy giữa ánh sáng và bóng tối. An Chi chớp mắt, trước đó là một khung cảnh có ánh sáng mặt trời chiếu rọi, nhưng sau đó lại là một khung cảnh được bao phủ bởi một màu xanh lục, cô nàng bước đi khó khăn, vẫn không thể thở được, tai đã ù đi. Đột nhiên, hình ảnh sáng tối chập chờn trước mắt bỗng hóa thành một bức màn đầy bông tuyết trắng.
An Chi cảm thấy mình chắc đã bị cảm nắng rồi, cắn răng, cố gắng không để ngất xỉu. Cô nàng tăng tốc, bước nhanh về, nhưng chân cứ mềm nhũn, lồng ngực như co thắt lại, cảm giác thật muốn nôn, tầm nhìn chập chờn. Cuối cùng cũng đến cổng khu, An Chi bước về đến nhà của Ngôn Hề.
Cô nàng đỡ lấy cửa, tay run run lấy ra thẻ khóa nhà, lúc này An Chi đã hoàn toàn kiệt sức và chỉ muốn kêu ai đó.
Có giọng người đang nói, là Ngôn Hề, dường như cô đang nói với người nào đó với vẻ rất lo lắng: "Tôi ra ngoài tìm lại một lần nữa, Y Y, cậu gọi cảnh sát đi, Dì Lưu ở nhà đợi..."
Sau đó thanh âm dừng lại.
Cô nàng vừa định nói mình trở về rồi...
"Tiểu An Chi..." Dì Lưu gọi một tiếng.
An Chi bám vào cửa mới không bị trượt xuống, bỗng dưng cánh tay cô nàng được giữ lại, hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên người, một vòng tay mềm mại ôm lấy An Chi.
"Dì ơi..." An Chi hốc mắt như kim châm đứng lên.
"Xe, xe mất rồi..."
"Đào Đào..."
"Ôiiiii, mau ôm con bé vào nhà, mặt nó tái xanh rồi kìa, chắc là bị say nắng rồi..."
"Ngôn Hề... Cậu bế con bé được không? Có cần tôi phụ... Ui... Cậu mạnh thật..."
Trước mắt An Chi tối sầm, chỉ kịp nghe hai câu này.
Liễu Y Y cũng có chút sợ hãi, cô ấy đã cùng Ngôn Hề tìm kiếm An Chi hơn một tiếng đồng hồ, nhưng không tìm thấy, điện thoại cũng không liên lạc được, tìm quanh trường cũng không thấy. Bây giờ thì hay rồi, An Chi đã về, sắc mặt trắng bệch như tời giấy, chưa kịp nói gì đã ngất xỉu.
An Chi lúc này đang nằm trên sofa trong phòng khách, đã được đút uống nửa ly nước muỗi loãng. Bà Lưu đang quạt nhẹ nhàng cho cô nàng.
"Không sao rồi, không sao rồi, để cho con bé ngủ một lúc... Tội nghiệp con bé..."
Liễu Y Y cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ vì khóc của An Chi.
Lúc đó cô ấy đang nói chuyện với Ngôn Hề về việc muốn đưa An Chi đi ăn tối để động viên cô nàng trước kỳ thi. Trên đường đến trường, Ngôn Hề nhận được điện thoại của bạn cùng lớp với An Chi.
Ngôn Hề nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi.
Sau đó điện thoại An Chi không gọi được, trong trường cũng không có người, Ngôn Hề lái xe lòng vòng khu vực, thậm chí còn bị phạt, sau khi nhận biên bản, cảnh sát giao thông còn nói: "Ồ, cô không phải là..."
Ngôn Hề mặt không đổi sắc nói "Hân hạnh", rồi lái đi.
Liễu Y Y liếc nhìn Ngôn Hề, Ngôn Hề đang cúi đầu, chăm chú nhìn An Chi một lúc lâu.
Cô bước tới nói với bà Lưu: "Con bế con bé lên phòng để con bé ngủ ngon hơn."
Vừa nói cô vừa cúi người, một tay nâng An Chi lên, để cô nàng dựa vào vai cô trước, một tay luồn phía sau đùi cô nàng. Cô khẽ gọi nhỏ "Đào Đào" vào tai An Chi, rõ ràng là cô nàng đang ngủ say, nhưng An Chi lại đưa tay ôm cổ cô một cách vô thức, sau đó Ngôn Hề ôm chặt lấy cô nàng, dùng một chút lực, vững vàng bế An Chi lên.
Động tác này được thực hiện chỉ một lần, còn tự nhiên hơn cái ôm của An Chi vừa rồi nữa. Liễu Y Y ngơ ngác.
Khi An Chi còn nhỏ, Ngôn Hề thường xuyên ôm cô nàng vào lòng, cô ấy đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi, cảm thấy hình ảnh đó thật ấm áp và đáng yêu. Nhưng bây giờ An Chi là một cô gái 13 tuổi, cao 1m6, mặc dù so với những đứa trẻ 13 tuổi thì vẫn chỉ là trẻ con, nhưng, nhưng...
Ngôn Hề vốn là một cô gái cao ráo với đôi chân dài, Tiểu An Chi dễ thương và mềm mại, tư thế nàu là một cái ôm bế đúng chuẩn công chúa...
Cảnh tượng này dường như có chút... Mập mờ...
Từ này hiện lên trong đầu cô ấy một cách vô thức...
Liễu Y Y điên cuồng lắc đầu, trong đầu cô ấy đang nghĩ cái gì vậy chứ? Nhìn dì Lưu bình tĩnh thế kia, không có chút ngạc nhiên nào đi theo Ngôn Hề, còn lẩm bẩm: "Chậm chút, chậm chút... Để con bé ngủ một lúc, dì xuống bếp nấu cháo, lát nữa sẽ cho con bé ăn..."
Liễu Y Y lại điên cuồng lắc đầu, cố ném ý nghĩ kia ra khỏi đầu: "Đồ Tấn Giang chết tiệt, hại mình quá rồi..."
Liễu Y Y đang lắc đầu dưới lầu, Ngôn Hề lạnh lùng đi xuống nói với cô: "Cậu đi với tôi một chuyến."
"Đi đâu vậy?"
"Đi tìm Đào Trăn Trăn."
"Hả?"
Cô ấy còn chưa kịp phản ứng thì đã lên xe, Ngôn Hề 'vút' lái xe đi. Liễu Y Y kiểm tra dây an toàn mấy lần rồi nắm chặt tay, "Từ từ, chờ... Chậm một chút, chậm một chút, cảnh sát giao thông, cảnh sát giao thông..."
Nửa tiếng sau, ở dưới sảnh của một khu chung cư, Liễu Y Y đỡ cửa xe, thiếu điều muốn nôn mửa.
Người này, đoạn đường một tiếng đồng hồ mà chỉ lái rút ngắn còn nửa tiếng.
"Sao cậu lại biết... Cô ta ở đây?" Liễu Y Y khó khăn lắm mới ổn định được nhịp thở, lấy ra một cái gương nhỏ để điều chỉnh lại gương mặt có phần phờ phạc của mình.
"Cô ta nói với tôi, tôi chỉ không biết cô ta sống ở tòa nhà nào thôi." Ngôn Hề lấy điện thoại di động ra gọi điện, ra hiệu cho Liễu Y Y chờ mình một chút.
"Đào Trăn Trăn, là tôi, tôi đang ở dưới lầu, bây giờ chị xuống hay tôi lên?"
Liễu Y Y trợn tròn mắt, nói năng lỗ mãng như thế sao?
Đợi đã, Liễu Y Y lén nhìn Ngôn Hề, lông mi dài cong, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Liễu Y Y lại luôn cảm thấy cô đang tức giận. Nói thật, Liễu Y Y chưa bao giờ thấy Ngôn Hề tức giận dù chỉ một lần. Tính tình của cô hiền lành, tuy có cá tính, nhưng lại là kiểu góc cạnh đã được mài giũa, cô thường sẽ không tức giận, trừ khi bị chạm vào vảy ngược. Nhưng nói lại, cô ấy chưa từng thấy cô tức giận như thế này bao giờ, bầu không khí bây giờ có chút đáng sợ.
"Không... Cậu biết cô ta về Trung Quốc rồi?..."
"Tôi vốn dĩ muốn Đào Trăn Trăn đợi đến khi Đào Đào thi xong cấp ba mới để cô ta tìm con bé, nên tôi không nói cho Đào Đào biết... Mấy ngày nay tôi đã nhờ chú Vương đưa đón con bé, không ngờ hôm nay trường lại tan học sớm." Ngôn Hề nói, một vài sợi tóc bay trong gió, cô đưa tay vén, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một phía.
Liễu Y Y nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn thấy một người phụ nữ đang đến gần. Đây chính là mẹ ruột của Tiểu An Chi, người đã khiến con bé đau lòng như vậy.
Quả nhiên là người đẹp, bước đi một cách duyên dáng.
"Ngôn Hề?" Đào Trăn Trăn đi đến trước mặt cô, nhìn lướt qua Liễu Y Y, khẽ cau mày.
"Nói ngắn gọn một câu, về sau tôi không muốn chị đến gặp Đào Đào nữa." Ngôn Hề lạnh lùng nói.
Lông mày Đào Trăn Trăn càng cau chặt hơn, cô ta nhìn chằm chằm vào cô và hít sâu: "Ngôn Hề, cảm ơn vì đã chăm sóc con bé nhiều năm như vậy, nhưng từ nay trở đi..."
Ngôn Hề cắt ngang cô ta: "Chị không cần cám ơn, tôi không phải vì chị, tôi vì Đào Đào."
Chỉ mới hai câu nói, lửa đã bùng lên dữ dội. Liễu Y Y yên lặng lui một bước, khoanh tay đứng nhìn.
Đào Trăn Trăn hơi cúi đầu, cười khổ, thấp giọng thì thầm "Đào Đào...", cô ta ngẩng đầu lên nói: "Đây là biệt danh mà ba tôi đặt cho An Chi... Xem ra, tình cảm của các người rất tốt."
Ngôn Hề thản nhiên nói: "Con bé ở bên tôi bảy năm rồi."
Hai người trong cuộc không nghĩ tới có gì bất ổn, Liễu Y Y trợn tròn mắt, nghiêng đầu, nhăn mặt... Câu nói này có hơi kỳ lạ.
Đào Trăn Trăn thở dài: "Hôm nay tôi chỉ mới gặp con bé lần đầu. Tất nhiên là tôi mong muốn con bé có thể sống cùng tôi để tôi có thể bù đắp cho con bé."
"Bù đắp? Được, tôi hỏi chị, chị muốn đưa con bé về ở với chị? Chị đã bàn bạc với chồng chưa? Nhà của chị bây giờ có phòng riêng cho con bé không? Còn vài tháng nữa chị sanh em bé, Đào Đào sẽ thế nào đây? Làm sao mà chị cam đoan rằng chị sẽ không bỏ bê con bé? Hay chị định cho con bé vào trường nội trú? Chị có biết con bé muốn vào trường cấp 3 nào không? Muốn vào trường đại học nào không? Nếu như bây giờ chị có thể giải đáp được những câu hỏi này, tôi đồng ý xem xét có nên để Đào Đào sống cùng chị hay không."
Chân mày Đào Trăn Trăn co giật, có lẽ đã hơi tức giận trước loạt câu hỏi của Ngôn Hề, giọng điệu trở nên hung dữ: "Ngôn Hề, con bé là con gái của tôi. Dựa vào đâu mà cần phải có sự đồng ý của cô?"
"Ha?" Ngôn Hề nhếch khóe môi, "Chị vẫn còn biết con bé là con chị?"
...
Liễu Y Y hít một hơi thật sâu, bầu không khí căng thẳng quá... Nhưng lại có chút bất ngờ.
"Lỡ như con bé muốn theo tôi thì sao?" Đào Trăn Trăn nhìn chằm chằm vào cô.
Ngôn Hề không chút do dự: "Tôi cũng không đồng ý."
"Cô dựa vào cái gì?"
"Chỉ bằng bảy năm con bé ở bên tôi, con bé vẫn luôn nghe lời tôi, nếu con bé không nghe... Tôi có thể đi kiện chị."
Lông mày Đào Trăn Trăn điên cuồng co giật.
"C-K-Í-T..T...T..." Liễu Y Y nghiến răng nghiến lợi.
"Chị biết rõ chị với Trần Mộ Tề không đăng ký kết hôn, Đào Đào họ Đào. Nói đúng ra, chị là người giám hộ đầu tiên, nhưng chị đã biến mất không tung tích nhiều năm như vậy, đến một cuộc điện thoại cũng không có. Mà Trần Mộ Tề, lại làm một điều nà chị không thể nào làm được, anh ta đã cấp dưỡng cho Đào Đào suốt mười ba năm nay, tôi cũng có thể xem như là mẹ nuôi của con bé, mặc dù tôi không hiểu biết nhiều về luật pháp, nhưng chỉ cần tôi tìm được một luật sư giỏi, tôi chắc chắn đến 90% có thể kiện chị tội bỏ rơi."
"Lỡ như kiện tụng có thất bại đi chăng nữa, với tình cảnh hiện giờ của chị, tòa án cũng sẽ có thể không để chị tiếp tục làm người giám hộ nữa, sẽ để cho Trần Mộ Tề làm người giám hộ. Hơn nữa, Trần Mộ Tề và tôi nhiều năm qua cũng đã có sự ăn ý với nhau, anh ta rất yên tâm khi tôi chăm sóc Đào Đào"
"Vì thế, Đào Đào nhất định sẽ ở bên tôi. Cho nên, Đào Trăn Trăn, bạn học một thời, bây giờ tôi chính thức nói cho chị biết, tránh Đào Đào càng xa càng tốt, tôi không cho phép chị gặp lại con bé nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro