Chương 75 Chuyện ngoài ý muốn

An Chi không biết mình ngồi một mình trong bao lâu, chậm rãi ăn hết chỗ bánh còn lại của Ngôn Hề, sau đó dọn dẹp như một cái máy, cất đồ dùng nhà bếp, dọn dẹp sạch sẽ mọi ngóc ngách trong bếp và phòng ăn.

Sau đó cô nàng không tìm thêm việc gì để làm, cô đi ra phòng khác bật TV. Cô nàng không muốn lên tầng hai vì phải chờ Ngôn Hề nên ở tầng một. Nhưng cô nàng cũng không biết chắc liệu tối nay cô có về hay không, Ngôn Hề cũng không nói gì cả. Chuyện người yêu qua đêm với nhau rất bình thường mà phải không?

Ý nghĩ này vừa nảy lên, giống như một con dao treo lơ lửng trên đầu, An Chi vội tránh né.

Ánh mắt An Chi cứ liếc nhìn đồng hồ trên tường, cô nàng thực sự không muốn để ý đến thời gian, nhưng từng phút từng giây cứ kẹt mãi trong đầu, không tài nào đẩy ra được. Sau chín giờ rưỡi. cô nàng càng bồn chồn hơn, càng không thể xem bất cứ thứ gì trên TV nữa.

Loại lo lắng dày đặc này khiến cô nàng cảm thấy ngột ngạt. An Chi đứng lên, vào bếp, thầm nghĩ đến việc nấu món gì đó để ăn, đành phải đun nước, định nấu một tô mì.

Tuy nhiên, cô nàng ngẩn ngơ trong bếp, nước trong nồi nhỏ đang sôi, hơi nước tràn ngập trên chiếc nắp trong suốt. Cô nàng thở dài, đột nhiên không muốn ăn, cô nàng đổ nước ra, nhưng khi bưng nồi ra bồn rửa, An Chi mới phát hiện mình chưa mở nắp, cái nồi quá nặng, tay trái hơi run, khi cô định mở nắp bằng tay phải thì hơi nước phà ra làm cô nàng bỏng rát, cái nồi lắc lư, đổ gần hết nước trong nồi lên tay phải của mình.

Con đau rát ập đến ngay lập tức.

An Chi đau đến hét lên, ném cái nồi đi.

Trong lúc vội vã, nước nóng cũng tạt vào tay trái của cô nàng. An Chi sợ đến mức thở hổn hển, không dám che tay, toàn bộ mu bàn tay đỏ bừng, sưng tấy, ngay sau đó xuất hiện hàng loạt những mụn nước dày đặc.

An Chi đau đớn đến xuyên thấu da thịt, thấm cả vào phổi. Cô nàng chỉ có thể nghĩ đến việc mở vòi nước, xối lên để tạm thời làm dịu vết thương. Cơn đau dữ dội đến mức nước mắt cô nàng sắp trào ra. An Chi cảm thấy rất sợ hãi mà không có ai ở nhà ngoài mình.

Cô nàng chạy ra phòng khách tìm điện thoại mà tay run rẩy.

Trượt màn hình, trên cùng là số điện thoại của Ngôn Hề.

Một giọt nước mắt chợt rơi xuống màn hình.

An Chi ngẩn ngơ vài giây đồng hồ.

Không thể gọi cho cô được.

An Chi cố chịu đựng, tìm số khác. Cô nàng gọi cho Liễu Y Y nhưng cô ấy không bắt máy, lại kìm nước mắt, bấm số khác.

May mắn là cuộc gọi được kết nối, An Chi hét lên với giọng nghẹn ngào: "Cậu ba."

Ngôn Dĩ Nam đặc biệt đáng tin cậy vào những thời khắc quan trọng, anh nhanh chóng hỏi thăm tình hình qua điện thoại, nói với An Chi bằng giọng điệu bình tĩnh: "Không sao, con đừng khóc, bây giờ cậu sẽ kêu xe cấp cứu đến đón con, đừng sợ nhé. Hãy ngâm tay con vào nước lạnh, hoặc là nhúng tay vào nước."

Nửa tiếng sau, Ngôn Dĩ Nam ôm An Chi vào khoa cấp cứu. Nhìn bác sĩ đang khử trùng cho cô nàng, có một vết thương bị phồng rộp quá lớn khiến bác sĩ phải rút hết chất lỏng bên trong ra, trong quá trình khử trùng cũng phải chú ý đến vùng da nhăn nheo đó.

Kỹ thuật của bác sĩ rất chuyên nghiệp và nhanh chóng, gương mặt An Chi tái nhợt vì đau, nước mắt rơi xuống. Ngôn Dĩ Nam nói chuyện với An Chi để làm cô nàng phân tâm khỏi việc nhìn vào vết thương.

"Được rồi được rồi, Tiểu Ngũ đâu, dì con không ở nhà sao?"

Bác sĩ đang bôi thuốc trị bỏng cho cô nàng, nhưng An Chi lại thở hổn hển vì câu hỏi của Ngôn Dĩ Nam.

"Được rồi, đừng sợ, đừng sợ." Ngôn Dĩ Nam quan sát vết thương vẫn còn rất lớn, đặc biệt là mu bàn tay và cổ tay phải đều sưng đỏ, những vết thương trên làn da non nớt của cô gái nhỏ trông thật dữ tợn. Nhưng may mắn là không quá nghiêm trọng, chỉ là vết bỏng cấp độ 2 bên ngoài.

Tay trái tốt hơn, chỉ có vài chấm đỏ.

Tình cờ là tối nay Ngôn Dĩ Nam có ca trực, anh ấy đưa An Chi đã bôi thuốc trị phỏng vào phòng trực của mình. Đưa cho cô nàng một ly nước ấm và khăn giấy: "Đừng chạm vào vết thương, chăm chỉ bôi thuốc trị bỏng."

Hai mắt An Chi đỏ như mắt thỏ, nức nở: "Có để lại sẹo không cậu Ba?"

Ngôn Dĩ Nam cười an ủi nói: "Đừng sợ, đây là chuyên môn của cậu Ba, cậu cam đoan con sẽ không bị để lại một chút sẹo nào, con yên tâm, có cậu ở đây, không cần phải sợ."

An Chi nức nở, ngẩng mặt lên để nhìn xem Ngôn Dĩ Nam có nói thật hay không. Ngôn Dĩ Nam mặc áo blouse trắng, làn da của anh ấy có thể so sánh với nữ diễn viên trong một chương trình quảng cáo và đường cong trên gương mặt khi anh ấy cười đặc biệt giống Ngôn Hề.

Cô nàng yên lòng.

"Chỉ có hơi nhức một chút thôi à? Mà đúng rồi, đã mười giờ rưỡi rồi, sao Ngôn Hề không ở nhà? Hôm nay không phải sinh nhật của em ấy sao? Cậu còn gửi bao lì xì cho em ấy trên wechat mà không thấy em ấy trả lời gì."

An Chi cúi đầu.

Ngôn Dĩ Nam sau đó nhận ra điều gì đó, nói: "Há, thì ra là đang yêu đương."

Anh ấy sờ cằm, suy tư nói: "Vậy con có thể ở lại đây, nếu buồn ngủ thì vào trong ngủ đi, hay cậu đưa con qua trạm ý tế đằng kia ngủ."

"Dù sao thì trong nhà cũng không có ai, con còn bị thương nữa, cậu sẽ coi chừng con."

"Chắc là tối nay Tiểu Ngũ không về đâu nhỉ..."

Anh ấy lảm nhảm một lúc lâu mới nhận ra An Chi cúi đầu không nói một lời.

Vừa lúc có ý tá đến gọi anh ấy, anh ấy đáp lại rồi nói với An Chi: "An Chi, uống nước đi, cậu ra ngoài một chút."

An Chi vẫn bất động, Ngôn Dĩ Nam bước ra ngoài trong sự nghi ngờ.

Một lát sau, Ngôn Dĩ Nam quay về, đến cửa, trước khi bước vào, anh ấy thoáng nhìn thấy An Chi lén lau nước mắt.

Ngôn Dĩ Nam ngẩn người, sau đó đi vào: "An Chi?"

Cô gái mà anh ấy gọi tên đang vụng về lau nước mắt bằng tay trái không bôi nhiều thuốc.

"Có chút đau." An Chi miễn cưỡng cười, lúc này hai mắt cô nàng đã đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, trên tay đầy vết bỏng sạm nâu.

Ngôn Dĩ Nam im lặng, cho rằng cô bé có thể sẽ bị sợ hãi: "Có muốn cậu gọi cho Tiểu Ngũ không?" An Chi đi gấp, cũng không mang theo điện thoại.

An Chi cắn chặt môi, lắc đầu, vẻ mặt đầy sự hoảng loạn và bối rối. Ngôn Dĩ Nam chưa bao giờ thấy một cô gái ở độ tuổi này có biểu hiện như vậy.

Nàng ngẩn ngơ, lại lắc đầu.

Ngôn Dĩ Nam trầm tư nói: "Vậy con có muốn vào bên trong ngủ không? Yên tâm, hôm nay cậu đã thay drap giường sạch sẽ, cậu không quen khi trực mà ngủ trên drap của người khác."

An Chi gượng cười: "Con không buồn ngủ."

Tốt hơn là đừng cười, Ngôn Dĩ Nam tự nghĩ.

Ngôn Dĩ Nam nhìn cô nàng: "Thật sự không cần cậu gọi cho em ấy sao? Ồ, lỡ như em ấy về không thấy con thì sao?"

"Con có viết giấy để lại rồi." An Chi cúi đầu nhỏ giọng nói.

Có thời gian để ghi lời nhắn nhưng lại quên mang theo điện thoại? Trẻ em ngày nay có thể quên mang theo điện thoại bên người sao?

Ngôn Dĩ Nam nghi ngờ khó hiểu, cảm thấy mình đã bỏ lỡ một thông tin quan trọng nào đó rồi.

Nhìn đồng hồ, anh ấy phải đi thăm phòng, anh ấy bước ra ngoài, vừa đi vừa nghĩ: 'Vẻ mặt đó sao mà lạ quá, lạ quá, lạ quá.'

Anh ấy đang suy nghĩ, sau khi thăm bệnh xong, đi ra hành lang và sờ cằm.

Đột nhiên, anh ấy run rẩy, sau đó ngay lập tức lắc đầu, tự nhủ: 'Ngôn Dĩ Nam, tuy mày là bạn của phụ nữ, tuy rằng mày mảnh khảnh ân cần, nhưng tất cả phụ nữ đều yêu mày. Mày phải nhớ kỹ, mày là trai thẳng, thuần khiết thẳng thắn, vàng ròng 24K, cho nên cảm giác của mày có thể đã sai rồi!'

Ngôn Dĩ Nam gãi đầu thở dài, vẫn cảm thấy phải gọi cuộc điện thoại này. Ngôn Tiểu Ngũ mà tức giận lên thì rất khủng khiếp.

Về phía Ngôn Hề, cô mới nói ra những gì trong lòng mà mình đã muốn nói. Rất lâu sau, Liêu Thừa Vũ mới cau mày nói chuyện. Ví dụ: 'Hãy cho anh thêm thời gian' hay 'Anh thật sự rất thích em.'

Một khi Ngôn Hề đã quyết định, cô đã không còn dao động nữa: "Tôi xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ chúng ta tiếp tục sẽ có ích gì. Chúng ta là đồng nghiệp và tôi không muốn những cuộc gặp gỡ sau này trở nên khó xử hay khó chịu."

Liêu Thừa Vũ trầm mặc một chút rồi nói: "Em thật sự không thích anh chút nào sao?"

Trong lòng Ngôn Hề cảm thấy có chút khó chịu, hối hận vì quyết định vội vàng ngày hôm đó, cô không muốn làn tổn thương anh ấy.

Cô dừng lại và chấp nhận.

Sắc mặt Liêu Thừa Vũ u ám, hoàn toàn khác với vẻ mặt khi ăn tối.

"Tôi xin lỗi." Tâm trạng Ngôn Hề rất tệ, cũng rất xấu hổ.

Liêu Thừa Vũ xua tay, cười tự giễu: "Nếu còn nói nữa, anh sẽ càng..."

Ngôn Hề thở dài.

Hai người lúng túng đứng đối diện nhau, may mắn thay, điện thoại di động của Ngôn Hề vang lên đúng lúc.

Ngôn Hề vốn muốn kêu Liêu Thừa Vũ nhanh chóng về, nhưng anh ấy lại không lên tiếng, trong lúc nhất thời, cô không biết phải nói gì. Điện thoại reo nhiều lần, chắc là cuộc gọi khẩn. Bây giờ An Chi vẫn đang ở nhà một mình, cô không quan tâm mình có lịch sự hay không mà nhận cuộc gọi.

Nghe được vài câu, sắc mặt của cô đột nhiên thay đổi: "Cái gì? Em lập tức tới ngay." Cô không quan tâm Liêu Thừa Vũ có trả lời hay không, trực tiếp nói: "Ngại quá, tôi có việc gấp phải đi trước... Ừm, từ nay về sau chúng ta sẽ chỉ gặp nhau ở nơi làm việc, tạm biệt."

Cô vội vàng rời đi, thậm chí không thèm nghe câu trả lời của Liêu Thừa Vũ, cũng không quan tâm đến phản ứng của anh nữa.

Quả nhiên là cô không thích anh ấy. Liêu Thừa Vũ nhìn bóng lưng cô rời đi và bất lực thở dài.

Ngôn Hề suýt chút nữa vượt đèn đỏ trước khi đến bệnh viện, cô đi thẳng đến phòng trực của Ngôn Dĩ Nam, vô cùng lo lắng: "Sao rồi? Con bé đâu rồi?"

Ngôn Dĩ Nam đang sắp xếp đồ đạc, ngẩng đầu nhìn cô: "Ha, đến nhanh thật."

Ngôn Hề thậm chí không thở được, tóc ở thái dương rối tung, trên chóp mũi có những giọt mồ hôi lấp lánh: "Con bé ở đâu?"

"Không sao, vừa mới ngủ rồi, nhưng đau đến mức không thể ngủ được." Ngôn Dĩ Nam mở cửa cho cô vào trong.

Ánh mắt cô rơi vào cô gái đang nằm nghiêng, hai tay buông thõng bên ngoài, mày cau lại, đang ngủ không yên.

Ánh mắt Ngôn Hề nhìn về tay cô nàng, ánh mắt trở nên cay xè. Tay cô cử động, nhưng lại rút về.

"Nghiêm trọng không?" Cô hít một hơi và nhẹ nhàng hỏi.

Mức độ này có là gì? Bệnh viện phẫu thuật thẫm mỹ của Ngôn Dĩ Nam đã chứng kiến quá nhiều trường hợp bị biến dạng do tai nạn, bao gồm cả mất tai và mắt.

Nhưng nhìn vẻ mặt của Ngôn Hề, anh ấy lại không dám nói ra những lời như vậy: "Không sao, không nghiêm trọng, chỉ là rất đau thôi..."

"Nhưng vết thương trông rất..." Ngôn Hề không thể nói tiếp được.

Ngôn Dĩ Nam liếc mắt nhìn, nghĩ thầm: 'Không tệ, chỉ là chuyện vặt.'

Ánh mắt Ngôn Hề tập trung vào tay và mặt An Chi: "Anh Ba! Đừng để con bé có sẹo..."

"Anh biết. Con gái mà, ai không thích làm đẹp. Được rồi, em về nhà trước đi, để An Chi ở lại đây một đêm, mãi mà con bé mới ngủ được."

Ngôn Hề cau mày: "Em sẽ ở lại."

"Ngày mai em phải đi làm. Đúng rồi, em phải xin cho An Chi nghỉ học vài ngày. Anh sẽ làm giấy bảo hiểm y tế cho con bé. Sau đó thì chú ý bôi thuốc và các biện pháp phòng ngừa khác..." Ngôn Dĩ Nam nhắc nhở, nhưng Ngôn Hề chỉ nhìn chằm chằm vào An Chi, cũng không biết cô có nghe hay không.

Anh ấy gọi cô, Ngôn Hề mới phản ứng, gật đầu: "Em biết hết rồi."

Trong lòng Ngôn Dĩ Nam cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không có thời gian để tìm hiểu sâu: "Ngày mai sớm quay trở lại đón con bé. Anh không sao, nhưng em bây giờ phải về ngay, trễ quá rồi."

Cuối cùng Ngôn Hề cũng gật đầu, hai người đang định bước ra ngoài thì An Chi trên giường đột nhiên có chút nức nở. Ngôn Dĩ Nam nhìn thấy Ngôn Hề dừng lại, quay người đi đến bên giường, cẩn thận nhìn An Chi rồi đưa tay về phía An Chi, khẽ vuốt đầu cô nàng. Ngôn Hề ở lại thêm gần nửa tiếng, cho đến khi An Chi ngủ say mới ra về.

Hành động của họ không thể tự nhiên hơn và ăn ý hơn được nữa.

Chỉ là Ngôn Dĩ Nam cảm thấy có chút mập mờ giữa họ.

Ngôn Dĩ Nam cho rằng mình rất hiểu phụ nữ. Anh ấy là một người đàn ông thuần khiết, nhưng anh ấy chắc chắn có thể hiểu được tình cảm đồng tính.

Nhưng bây giờ anh ấy lại không hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro