Chương 88 Thở dài

An Chi như bị điểm huyệt, đứng chết trân tại chỗ, trong đầu không ngừng tái hiện lại giọng nói dịu dàng, kiên nhẫn thuyết phục của Ngôn Hề đối với gương mặt bình tĩnh của cô nàng: "Được rồi, tụi con đi ăn đi."

Từng cảnh, từng chi tiết đều không bị bỏ sót.

Sau đó trong lòng cô nàng hiện lên một chút hoảng sợ: 'Chẳng lẽ Ngôn Hề tức giận sao?'

Cô nàng cố gắng nhớ lại lúc trước Ngôn Hề đã tức giận như thế nào để so sánh. Nhưng ký ức lại trống rỗng. Ngôn Hề chưa bao giờ giận cô nàng. Chỉ có hai lần, một là khi cô nàng bỏ nhà đi khi còn nhỏ, muốn quay về nơi cô nàng đã sinh ra. Một lần khác, khi cô nàng trốn học và Ngôn Hề không tìm thấy cô nàng.

Nhưng cả hai lần cô cũng có trách cứ cô nàng, nhưng nhiều hơn là lo lắng. Ngôn Hề chưa bao giờ giận cô nàng, chưa bao giờ thật sự giận cô nàng.

Mũi An Chi lập tức đau nhức, cô nàng bắt đầu tự trách mình.

"Này!" Hứa Gia Nhĩ đứng bên cạnh chọc vào vai cô nàng: "Lớp trưởng nhỏ, chúng ta có đi ăn tối không đây? Hay là cậu định dùng xong thì rũ bỏ trách nhiệm hả?"

An Chi hít sau một hơi: "Đi thôi."

Hứa Gia Nhĩ vừa đi vừa liếc nhìn cô nàng: "Hai người đang chiến tranh lạnh hay đang cãi nhau?"

"Cậu không cần lo lắng đâu." An Chi buồn rầu cụp mắt, sau đó nhớ ra điều gì đó thì xin lỗi Hứa Gia Nhĩ: "Xin lỗi cậu nha."

Hứa Gia Nhĩ xua tay: "Không sao đâu... May mà tôi nhanh trí, nếu không sẽ rất khó xử."

An Chi áy náy nhìn Hứa Gia Nhĩ, Hứa Gia Nhĩ nháy mắt với cô nàng.

Từ lần cuối gặp nhau, họ đã ngầm cách xa nhau. Thật ra thì họ cũng rất bận rộn, An Chi bận thi đấu, còn Hứa Gia Nhĩ thì bận thi TOEFL và chuẩn bị ra nước ngoài.

Họ đi ăn cá nướng. Ánh đèn trong quán mờ mịt, trên tường có rất nhiều hình vẽ bậy bà và hài hước, nhạc của Rihanna đang vang lên, các ghế ngồi cách nhau nên họ chọn một chỗ rồi ngồi xuống.

"Cậu không thể ăn cay phải không?" Hứa Gia Nhĩ xem thực đơn.

"Ừm... Nhưng không sao đâu, cậu cứ gọi đi."

"Vậy thì hơi cay là được."

Họ gọi đồ ăn và đồ uống.

An Chi hỏi cô ấy: "Việc ra nước ngoài ổn chứ?"

Hứa Gia Nhĩ gật đầu nói: "Tạm ổn. May mắn là đã thi đậu TOEFL, sau đó còn một số chuyện vặt vãnh và rất nhiều thủ tục khác..."

"Sau tết, học kỳ tiếp theo sẽ trôi qua rất nhanh."

"Ừm... Vâng."

Nói xong những câu này, hai người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, không biết phải nói gì nữa nên phá lên cười.

"Ha, đừng có xấu hổ mà." Hứa Gia Nhĩ cười với cô nàng, nói: "Lớp trưởng nhỏ, tuy chúng ta không thể làm người yêu của nhau nhưng chúng ta có thể làm bạn mà. Có chuyện gì vậy, có thể tâm sự với tôi không?"

An Chi không biết nên nói thế nào, cũng không biết có nên nói cho Hứa Gia Nhĩ hay không. Một lời khó mà nói hết được.

Cá đã được bưng lên. Cá không xương, được chiên vàng hai mặt rồi nướng. Thịt cá trắng tươi, được trang trí ớt đỏ và rau mùi, rất thơm, rất hấp dẫn.

Hứa Gia Nhĩ rõ ràng là rất thích cá. Cô ấy cầm đũa lên và nói: "Tôi không khách sáo" rồi bắt đầu ăn.

An Chi cắn miếng cá, da giòn, thịt mềm, vị cay cũng được. Cô nàng dùng đũa gắp miếng cá, nhúng nước sốt rồi cho vào miệng, thịt cá tan chảy trên đầu lưỡi, đột nhiên cô nàng sặc sụa: "Ôi cay quá đi."

Hứa Gia Nhĩ nhìn cô nàng cười: "Cậu yếu dữ thần."

An Chi hút một ngụm nước dừa: "Từ nhỏ tôi đã không ăn cay được, nhưng tôi rất thích, cay một chút vẫn ăn được."

Cô nàng chỉ ăn cay khi ở cùng Ngôn Hề. Ông ngoại cô nàng có khẩu vị nhẹ nhàng, nhưng người nhà họ Ngôn lại thích ăn cay. Lần đầu tiên cô nàng ăn món cá luộc, cô nàng cắn một miếng cá, cay đến le lưỡi chảy nước mắt. Lúc đó Ngôn Hề đang ngồi bên cạnh cô nàng, lập tức hiểu được cô nàng bị gì, cô lấy nước lạnh cho cô nàng.

An Chi nhớ lúc đó mình nửa ôm cô, vừa nhẹ nhàng cười với cô vừa le lưỡi hít hà: "Không sao, không sao, một lát nữa là hết cay."

Cô dùng tay nâng cằm cô nàng lên: "Cho tôi xem lưỡi của con xem có bị đỏ không?"

Sau đó, mỗi lần đi ăn lẩu, Ngôn Hề đều gọi lẩu uyên ương. Nhưng An Chi muốn thử thách ăn đồ cay, Ngôn Hề đã bật cười khi nhìn thấy cô nàng rơi nước mắt vì đồ ăn cay quá, phải ăn lại phần lẩu không cay.

Ngôn Hề rất chiều chuộng vấn đề ăn uống của An Chi. An Chi cũng vậy. Chỉ có duy nhất món trứng sốt cà là không thể thống nhất được phải cho muối hay đường, cũng không ai nhường ai.

An Chi nhớ lại vẻ mặt ngơ ngác của Ngôn Hề khi lần đầu nghe cô nàng nói về việc thêm đường, sau đó họ tranh cãi một cách nghiêm túc: "Không được, không được! Nhất định phải cho muối, đây là vấn đề nguyên tắc!"

Cô luôn bao dung và kiên nhẫn, nhưng lại có mội nỗi ám ảnh đáng yêu với vấn đề này, đến mức sau này họ quyết định không để món ăn này xuất hiện trong nhà nữa, và món trứng sốt cà được cho vào sổ đen.

An Chi cắn ống hút, cô nàng nhớ Ngôn Hề rồi. Cô nàng liếc nhìn chiếc di động bên cạnh, đó là chiếc điện thoại cũ của Liễu Y Y, một chiếc Iphone 6 plus mà cô nàng mới được cho, vẫn chưa có ốp lưng yêu thích, cũng không có bức ảnh nào của mình và Ngôn Hề trong đó. Trước khi đi, Ngôn Hề còn nói với cô nàng: "Hãy liên kết thẻ của tôi với wechat." Dù có tức giận đến đâu nhưng cô vẫn nghĩ đến cô nàng.

Cô nàng đã tập huấn 40 ngày, xa cách lâu như vậy, ngày nào cô nàng cũng sẽ gọi điện và gửi tin nhắn cho cô. Trước đây, An Chi không nghĩ mình là người khó tính. Chỉ sau khi sống trong ký túc xá, cô nàng mới nhận ra Ngôn Hề đã mang đến cho mình một môi trường sống tốt như thế nào.

Ban đầu, An Chi nghĩ rằng sau đợt huấn luyện, cô nàng muốn về nhà và than mệt với cô, cô nàng muốn nhân cơ hội này lầm nũng với cô, nói với cô rằng cô nàng rất buồn khi không được chọn.

Nhưng bây giờ lại biến thành cục diện này, Ngôn Hề cũng không có lỗi, người sai là cô nàng, cô nàng mới là người kiêu ngạo, cô nàng là người mất bình tĩnh, cô nàng là người vô lý.

An Chi cắn ống hút, trong mắt Hứa Gia Nhĩ đàn đầy sự lo lắng và bi thương, cô ấy thầm thở dài, may mắn là cô ấy không lún sâu, cô gái trước mặt sẽ không thuộc về cô ấy, mà dĩa cá này cũng chỉ có mình cô ấy ăn.

Hứa Gia Nhĩ nói: "Cậu mà không ăn, xương cũng không có mà ăn."

Vốn dĩ con cá đã được rút hết xương. An Chi cười nói: "Tôi không đói, cậu cứ ăn đi."

Hứa Gia Nhĩ có chút thông suốt nói: "Hai người thật sự là cãi nhau?"

An Chi lắc đầu.

"Cậu thổ lộ tình cảm rồi?"

Sắc mặc An Chi cứng đờ.

"Nghĩ đến cũng không thể." Hứa Gia Nhĩ uống một ngụm Cocacola: "Tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu một chuyện, cậu có thể phân biệt rõ ràng tình cảm của cậu đối với cô ấy không?"

Hứa Gia Nhĩ chăm chú nhìn An Chi, nói: "Nó có phải là yêu không?"

Quán ăn đông nghẹt người, cá nướng nóng hổi, thơm phức, mùi than nồng nặc. Áo khoác của An Chi khoác trên ghế. Cô mặc một chiếc áo len dày, đầu hơi cúi xuống, mái tóc cô nàng mềm mại, bao bọc gương mặt trắng như bột sữa, lông mi mỏng, mềm mại, tỏa sáng trong ánh đèn.

Cô nàng nói: "Tôi cũng hi vọng là không." Khi đó cô nàng sẽ không phải chịu đựng những kiểu tra tấn này, muốn tới gần không thể tới gần. Không nên tới gần nhưng lại rất muốn tới gần.

Hứa Gia Nhĩ không nói.

Sau đó cô ấy thở dài.

"Cậu quá ỷ lại vào cô ấy, nếu không giữ được khoảng cách với cô ấy, cậu sẽ luôn là một đứa trẻ trong mắt cô ấy."

An Chi nhìn Hứa Gia Nhĩ bằng đôi mắt hạnh nhân mơ hồ. Hứa Gia Nhĩ thầm nghĩ, hóa ra đây là dáng vẻ buồn rầu của một cô gái mơ mộng chuyện yêu đương. Chỉ tiếc là không phải buồn vì cô.

"Với sự chênh lệch tuổi tác, có thể cô ấy luôn xem cậu như một đứa trẻ. Trong hoàn cảnh của cậu, việc cô ấy có thích con gái hay không, không phải là vấn đề, mà vấn đề là tình cảm ở chung nhiều năm giữa hai người các cậu."

An Chi cắn môi: "Vậy thì tôi nên bỏ cuộc sớm phải không?"

Hứa Gia Nhĩ nhìn chằm chằm vào An Chi mà suy nghĩ.

Cô ấy nhớ lại buổi chiều mình lén hôn An Chi, Ngôn Hề đứng ở cửa phòng khách, nhìn chằm chằm cô ấy bằng ánh mắt sắc bén, Hứa Gia Nhĩ có thể nhìn ra được cô đang dựa vào tu dưỡng mà kìm nén một loại cảm xúc nào đó.

Cuối cùng, Ngôn Hề chỉ lạnh lùng nói với cô ấy: "Để con bé ngủ đi."

Có thể, chỉ có thể thôi, có điều gì đó hơi lạ giữa hai người này.

Hứa Gia Nhĩ bỏ qua suy nghĩ đó, đó không phải việc của cô ấy.

"Tôi không thể cho cậu câu trả lời được. Dù tôi đẹp trai như vậy nhưng cũng chưa tìm được cô gái mình thích." Hứa Gia Nhĩ nở nụ cười, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt sâu thẳm và chắc chắn:

"Nhưng tôi sẽ không thích người không thích tôi. Tôi muốn có một mối quan hệ đồng thuận, cả hai đều có tình cảm với nhau."

Hai người chia tay sau bữa tối, An Chi bắt xe về nhà, màn đêm đã buông xuống, cô nàng đứng yên ở cổng, gió đêm mùa đông lạnh buốt, nửa gương mặt vùi vào chiếc khăn quàng cổ, nhìn chằm chằm bóng của mình trên nền đất tối.

Trong nhà đèn đuốc sáng trưng.

An Chi quét thẻ vào cửa, bước vào sân nhỏ, đi tới cửa nhà, đẩy cửa bước vào. Đèn ở phòng khách tầng một được bật lên bởi người về nhà trước, nhưng lần này cô nàng lại là người về muộn.

An Chi khóa cửa rồi lên lầu trước khi kịp nghĩ ra cách đối mặt với Ngôn Hề. Cô nàng nhìn chằm chằm vào đôi dép thỏ bằng nhung của mình một lúc trước khi vào trong.

Ngôn Hề đang ngồi trên sofa, trên màn hình đang chiếu chương trình phỏng vấn của Ấn Độ. Cô cúi đầu, cuốn sổ được đặt trên gối, cô đang viết gì đó với cây viết trên tay. Cô dừng lại một chút để suy nghĩ.

Tóc cô được buộc gọn, một lọn tóc vén ra sau tai, xõa xuống mang tai, toàn thân toát lên sự nhẹ nhàng và dịu dàng, đắm chìm trong suy nghĩ.

An Chi không nói ra được lòng mình cảm thấy thế nào, Ngôn Hề dường như không có chuyện gì xảy ra, cô bận việc của cô, cô nàng về rồi cô cũng không biết.

An Chi không biết nên giậm chân hay nói gì đó thật lớn để thu hút sự chú ý của cô. Hoặc chỉ cần bước vào phòng rồi đóng sầm cửa..

Lựa chọn thế nào cũng là ra vẻ.

Cô nàng chỉ đứng yên đó, nhìn chằm chằm vào Ngôn Hề.

Sau khi Ngôn Hề viết xong một dòng chữ, cô ngẩng đầu, chợt nhìn thấy cô nàng, có chút ngạc nhiên, khẽ mỉm cười: "Về rồi à?" Cô đậy nắp viết, ngẩng đầu nhìn An Chi, ánh mắt tươi cười dịu dàng.

Sao Ngôn Hề lại có thể bình tĩnh như vậy? Cô không giận sao? Hay vì cô xem cô nàng là trẻ con nên mới không quan tâm? Nếu xem cô nàng là trẻ con, sao cô lại không lo lắng về việc cô nàng về muộn? Sao không gọi điện cho cô nàng...Dù mới 7 giờ, không tính là muộn... Chỉ là mùa đông nên trời tối rất nhanh!

Nếu cô không xem cô nàng là trẻ con... Cô nàng đi ăn tối với Hứa Gia Nhĩ trước mặt cô, cô cũng không tức giận sao?

Suy nghĩ của An Chi quay cuồng, khiến cô nàng choáng vàng, càng cảm thấy khó chịu hơn. Cô nàng dứt khoát đi về phòng, cửa phòng đóng lại, đóng luôn gương mặt kinh ngạc của Ngôn Hề bên ngoài.

Bị ám ảnh, không thể tự thoát.

Hãm sâu vào đó, tự biết buồn vui.

Một lúc sau, An Chi lén lút mở khe cửa, tìm Ngôn Hề.

Cô vẫn ngồi trên sofa, mặt hướng về cửa, nhưng ánh mắt nhìn xuống sàn nhà, cô cau mày suy nghĩ, nét mặt mơ hồ, mờ mịt.

Một lúc sau, cô thở một hơi thật dài.

Không khí dường như bị vây lấy bởi hơi thở của cô, áp lực vô hình trào dâng từ tiếng thở dài của cô lập tức đánh vào tim An Chi, cô nàng ôm chặt lấy ngực mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro