Chương 89 Trúng tuyển đại học
Kinh Trập qua đi, thời tiết vẫn chưa ấm lên, bầu trời ở Bắc Thành vẫn lạnh lẽo và u ám. Trời không nhiều nắng, khiến cho không khí có chút ngột ngạt.
Chương trình mới do Ngôn Hề và các đồng nghiệp lên kế hoạch đã không được thông qua. Một đồng nghiệp chán nản nói: "Ấn độ còn có thể sản xuất được những chương trình phỏng vấn như vậy, tại sao chúng ta lại không được làm chứ? Khi nào mùa đông của nhà sáng tạo mới kết thúc đây!"
"Tại sao chúng ta phải bỏ nhiều công sức vào đó chứ? Chúng ta có thể học hỏi người khác, mua bản quyền và thay đổi nó, thuê một vài ngôi sao lưu lượng, tìm được một số nhà tài trợ và nếu có ratings, chúng ta có thể dễ dàng kiếm được tiền! "
"Tôi không cam lòng! Không cam lòng!"
Chương trình được lấy cảm hứng từ những cuộc phỏng vấn nói lên sự thật của Aamir Khan. Trong những năm đầu, ở Trung Quốc có rất nhiều chương trình như vậy. Ngày nay, đã không thể xem chúng nữa, chúng chỉ tồn tại trong một số phim tài liệu. Họ cũng muốn tạo ra một chương trình có thể phát sóng trên truyền hình vệ tinh chính thống, giải quyết nhiều vấn đề khác nhau trong xã hội hiện đại, chẳng hạn như sự mất cân bằng giới tính, bình đẳng việc làm và chuyển đổi giới tính. Bởi vì nguồn lương thực, bạo lực gia đình, giáo dục ở vùng núi, tội phạm vị thành niên, nạn ấu dâm hoặc lạm dụng đồng giới, tình yêu và hôn nhân v.v, cố gắng tiếp cận càng gần cốt lõi của vấn đề càng tốt, khơi dậy suy nghĩ của mọi người, khám phá câu trả lời cho những câu hỏi và tìm kiếm giải pháp.
Nhưng sau khi sửa đi sửa lại, xóa tới xóa lui những vấn đề đã nêu thì vẫn không vượt qua được, cũng chẳng có đội ngũ nào chịu sản xuất chứ đừng nói đến đầu tư hay tài trợ.
Kế hoạch này chỉ có thể tạm dừng hoặc là mãi mãi.
Sau khi Ngôn Hề biết được tin này, cô lên sân thượng, đứng nhìn trời mây non nước rất lâu, lần đầu tiên cô muốn hút thuốc.
Đã 30 tuổi, ngày càng có nhiều thứ khiến cô bối rối. Càng lớn, cô nhận thấy nhiều việc không hề đơn giản, mà ngày càng trở nên khó khăn và phức tạp hơn.
Vào tháng 4, ông nội Ngôn cần phải phẫu thuật do tắc nghẽn mạch máu tim. Những người cháu của gia đình họ Ngôn được phân công công việc. Người lớn đến bệnh viện, trẻ con ở với dì Tâm, còn chị dâu Cả ở với bà nội Ngôn.
Ông nội Ngôn đã ngoài 80, bất kỳ cuộc phẫu thuật nhỏ nào cũng rất nguy hiểm. Ngôn Dĩ Nam nhìn những người nhà đang lo lắng nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh của mình, nhẹ nuốt nước bọt rồi quay sang nói với bác sĩ Dư: "Tôi biết tôi không thể hỏi câu này, nhưng hãy nói thật cho tôi biết, có thật sự ổn không?"
Nụ cười của bác sĩ Dư lúc này trông rất đáng tin cậy và xinh đẹp: "Anh cũng biết là chúng ta không thể đảm bảo 100% cho người nhà bệnh nhân mà phải không? Nên tôi chỉ có thể nói rằng bác sĩ phẫu thuật là người giỏi nhất." Sau đó cô ấy vỗ nhẹ lên vai Ngôn Dĩ Nam, thấp giọng nói: "Tôi sẽ theo dõi toàn bộ quá trình, đừng lo lắng nhé, sẽ không sao đâu."
Cô ấy mỉm cười với nhà họ Ngôn rồi bước vào phòng phẫu thuật.
Không có chuyện gì xảy ra, ca phẫu thuật của ông nội Ngôn đã rất thành công. Ông được đẩy vào phòng bệnh nghỉ ngơi, cả nhà họ Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Ngôn Dĩ Nam - Người vừa mới an ủi gia đình mình ở bên ngoài và giải thích nguyên lý của ca phẫu thuật vừa rồi – Đã nhìn thấy bác sĩ Dư, nắm lấy tay áo cô ấy ở nơi đông người: "Trời thần ơi, làm tôi sợ chết khiếp rồi!"
Cả nhà vốn đã bình tâm, vừa nhìn thấy cảnh này lập tức thấy chán ghét, lần lượt giải tán, giả vờ như không nhận ra anh ấy.
Anh cả Ngôn đi thảo luận các vấn đề cần chú ý sau phẫu thuật và chi phí phẫu thuật với các sĩ. Ngôn Dĩ Tây và Liễu Y Y đến phòng bệnh thăm ông nội Ngôn. Ngôn Hề ngại ngùng cười với bác sĩ Dư, sau đó đột nhiên bối rối chớp mắt, tên đầy đủ của bác sĩ Dư là gì?
"Thắng Nam, Dư Thắng Nam." Ngôn Dĩ Nam cao một mét tám mấy, bác sĩ Dư đi giày đế bằng thấp hơn Ngôn Hề vài phân, nhưng khí chất của cô ấy mạnh mẽ hơn Ngôn Dĩ Nam rất nhiều. Ngôn Dĩ Nam giống như một con chim nhỏ, vô cùng ỷ lại vào cô ấy.
"Tiểu Ngũ, tên của chúng tôi rất trùng hợp, đều là Nam, cho nên rất xứng đôi đó." Mắt Ngôn Dĩ Nam gần như đỏ lên.
Ngay cả Ngôn Hề cũng không chịu nổi. Cô đến thăm ông nội, nói chuyện với các anh trai rồi lái xe về nhà cũ.
Ở nhà, chị dâu cả, Tuấn Tuấn và dì Tâm đang chờ tin ở phòng khách, sau khi nghe tin ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ, cuối cùng họ cũng thở phào nhẹ nhõm, yên tâm đi chuẩn bị đồ ăn.
Ngôn Hề lên lầu hai, nghe thấy bà nội Ngôn đang ngâm nga một giai điệu nào đó. Cô cẩn thận lắng nghe thì đó là giai điệu của bài Trăng tròn và hoa.
"Tiểu Ngũ, đây là bài hát mà ông nội con và bà rất thích. Ông nội con hát bel canto nhiều hơn, nhưng ông ấy cũng có thể hát được bài này, chúng ta còn biễu diễn cùng nhau ở trường đại học nữa."
"Dạ, nghe rất êm tai." Là giọng của An Chi.
Ngôn Hề dừng ở cửa, khóe môi nhếch lên. Bà nội luôn nhầm An Chi với cô, nhưng cũng có khi cực kì sáng suốt phân biệt được họ.
Nhưng những năm gần đây thì chuyện này xảy ra càng nhiều hơn, bà nội cô ngày càng ngủ nhiều hơn. Ánh mắt Ngôn Hề tràn đầy bi thương khi nhìn cảnh tượng bên trong.
Bà nội Ngôn ngồi trên ghế dựa, cô gái bên cạnh kiên nhẫn nói chuyện với bà, đứng lên đắp chăn cho bà: "Bà nội, bà có lạnh không?"
Bà nội Ngôn cười nói: "Tiểu An Chi, con đã cao hơn nhiều, sắp bằng dì của con rồi."
An Chi gãi mặt nói: "Chưa đâu bà cố ơi."
Ngôn Hề khẽ cười, An Chi thích ứng với trí nhớ của bà nội và kịp thời đổi vai.
"Bà cố, bà nghe con hát nha. Mây tan, trăng soi sáng..."
Ngôn Hề từng thấy An Chi đối xử ân cần với người già và trẻ nhỏ, nhưng cô chưa bao giờ nghe thấy cô nàng hát một cách dịu dàng như vậy.
An Chi khe khẽ ngâm nga, giọng hát nhẹ nhàng êm dịu, bà nội Ngôn mỉm cười chơi đùa với cô nàng, trước khi ngủ, còn kéo cô nàng nói nhỏ: "Bà đã giấu chậu mẫu đơn con làm vỡ đi rồi."
Ban đầu An Chi còn bối rối suy nghĩ, nhưng giây tiếp theo cô nàng đã nhận ra người bà đang nói là Ngôn Hề, cô nàng mím môi mỉm cười, sau đó quay đầu lại thì nhìn thấy Ngôn Hề.
An Chi đi ra ngoài: "Ông cố không sao phải không dì?"
"Không sao rồi, ca phẫu thuật rất thuận lợi." Ngôn Hề nhìn sang bà nội đang ngủ: "Cảm ơn con đã ở cùng bà nội."
"Dạ, dì không cần phải nói thế, con cũng lo cho ông bà cố mà." Giọng An Chi vang lên, cô nàng ngẩng đầu lên nhìn Ngôn Hề.
Sắc mặt Ngôn Hề đầy vẻ mệt mỏi. Cô còn không trang điểm, vẻ mặt có chút tái nhợt. Trên môi cô vẫn nở nụ cười dịu dàng: "Con đã làm rất tốt, rất giỏi."
Sau đó họ rơi vào im lặng.
Kể từ khoảnh khắc khó xử năm ngoái, họ đã không thể quay lại trạng thái trước kia.
Mỗi khi An Chi đối mặt với cô, tâm trí cô nàng bắt đầu lang man và rối rắm, khiến cô nàng không thể đối mặt với cô. Mà Ngôn Hề không thể đoán được tâm tư của cô nàng nên chỉ có thể đối xử lạnh nhạt với cô nàng.
"Dì ơi, đừng lo lắng quá nhé." Đôi mắt đen trong veo của An Chi ẩn giấu đi vẻ lo lắng nhìn cô.
Ngôn Hề mím môi ậm ừ, sự mệt mỏi lan ra tứ chi, cô chậm rãi ngồi xuống sofa. Không có gì đau hơn việc nhìn thấy người lớn trong nhà từng ngày già đi, bệnh tật dính người mà không thể làm được gì.
An Chi cắn môi, không thể bản thân có thời gian chần chừ hay suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng cúi người xuống, vòng tay ôm lấy vai cô. Vì hoảng loạn nên cổ cô nàng đã chạm nhẹ vào vai Ngôn Hề.
Một khắc này An Chi chỉ có thể nín thở, bờ vai Ngôn Hề thon thả, mái tóc của cô khẽ chạm vào mặt cô nàng, tất cả những gì cô nàng có thể ngửi thấy từ chóp mũi là mùi thơm của cô.
Chỉ là cô nàng không muốn nhìn thấy dáng vẻ khó chịu, mệt mỏi của cô như vậy.
Cô nàng không còn cách nào khác ngoài ôm cô ấy.
Một giây, hai giây.
Suy nghĩ không nên quá tham lam hiện lên trong đầu.
Chỉ thêm một giây nữa là được.
An Chi nghĩ.
Nhưng... Ngôn Hề lại nghiêng người về phía trước, đón nhận cái ôm của cô nàng, đặt tay lên lưng cô nàng mà vuốt ve, thậm chí còn dựa đầu lên vai An Chi.
Giống như cô cũng thích mùi hương của cô nàng.
Đôi chân cong cong của An Chi bắt đầu run rẩy trước nhịp tim tăng nhanh của cô nàng, cô nàng không khỏi ngã về phía Ngôn Hề.
Và giây tiếp theo, có lẽ là do bản năng, Ngôn Hề ôm lấy eo cô nàng, ôm cô nàng vào lòng.
An Chi mở to mắt, phải mất hai giây mới có thể phản ứng lại. Lúc này cô nàng mới nhận ra mình đang bị Ngôn Hề ôm chặt, hai tay vòng qua cổ cô, ngồi nghiêng trên đùi cô.
Không khí xung quanh như đóng băng.
An Chi không dám cử động, cô nàng dựa đầu vào vai cô, không dám nhìn vẻ mặt của Ngôn Hề.
Không phải là cô nàng chưa được ôm như thế này bao giờ, nhưng chưa bao giờ giống như lúc này...
An Chi chớp mắt, trái tim như không còn là của cô nàng nữa, lỡ như bị cô phát hiện ra thì sao...
Nhưng ngay sau đó, Ngôn Hề vỗ vỗ cô nàng, ra hiệu cho cô nàng đứng lên: "Ngoan, ngồi yên nào."
Trong lòng An Chi có chút run rẩy, lập tức đứng lên rồi ngồi xuống bên cạnh, gương mặt nóng bừng cúi xuống. Cô nàng không thấy Ngôn Hề nghiêng đầu mất tự nhiên, tựa như cô thở phào nhẹ nhõm.
Im lặng thêm vài giây, An Chi lại bắt đầu tìm chuyện nói: "Dì ơi, con có chuyện muốn nói, trường đại học đã công bố danh sách trúng tuyển rồi. Con cũng có tên trong đó. Con đã trở thành sinh viên chuyên ngành hóa học của Đại học Bách Khoa rồi."
Ngôn Hề vui vẻ nói: "Đây chính là trường học và chuyên ngành mà con mong muốn, tuyệt quá!"
"Haha, thật tốt, không cần đợi thêm hai tháng nữa, tốt quá rồi, Đào Đào!" Ngôn Hề rất vui, ôm và vuốt tóc cô nàng.
Gương mặt vốn đang đỏ vừng của An Chi lại thêm đỏ hơn: "Chủ nhiệm của con nói dì gọi cho cô ấy. Có một số việc cô ấy cần phải xác nhận với phụ huynh."
"Há, được, bây giờ tôi sẽ gọi ngay." Ngôn Hề lấy điện thoại di động ra.
"Kìa dì, hôm nay là cuối tuần, giáo viên phải được nghỉ chứ." Thật ra thì chuyện này không quan trọng gì, nhưng Ngôn Hề đã nhiều năm rồi không được nghỉ ngơi tốt, huống chi ông nội Ngôn lại đang bị bệnh nữa.
"Ừm, được rồi." Ngôn Hề gạt đi mệt mỏi, cười rạng rỡ. An Chi không dám nhìn kỹ, lúm đồng tiền lún sâu, không thể khống chế được ngọt ngào.
"Cuối cùng cũng có tin tốt." Ngôn Hề cười: "Không được, tôi phải làm phiền cô giáo thôi. Bây giờ tôi phải gọi điện thoại cho cô ấy." Ngôn Hề đứng lên, một tay bấm số, một tay còn lại sờ lên mặt rồi bước ra ngoài.
Nụ cười của cô giống như cơn gió buổi tối đầu hè, nhẹ nhàng thổi qua trái tim An Chi, những bông hoa nhỏ nở rộ, thậm chí cô còn lắc lắc đầu.
Chỉ vì khoảnh khắc này, có vẻ như mọi cay đắng đều đáng giá.
An Chi chỉ muốn trân trọng nụ cười của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro