Chương 14: Từng bước chiếm lấy trái tim chị (2)

Bởi vì hôm nay Sầm Mặc Tiêu thực săn sóc, để trong lòng Lục Tử Cẩn nổi lên phỏng đoán. Bữa cơm này cô ăn đến ngũ vị tạp trần, cô nghĩ có lẽ bản thân nên chủ động cùng Sầm Mặc Tiêu nói chuyện, xem cô ấy rốt cuộc muốn gì từ bản thân.

Cơm nước xong, Lục Tử Cẩn lên lầu, cô ngồi ở thư phòng xử lý một vài email công tác, nghe được ở phòng ngủ truyền đến tiếng mở cửa, chắc Sầm Mặc Tiêu tắm xong rồi.

Cô vào phòng liền nhìn thấy Sầm Mặc Tiêu tóc dài ướt át rối tung, trong tay cầm khăn lông chà lau tóc. Dưới chân mang dép lê, có thể nhìn thấy rõ trên mu bàn chân trắng nõn nổi lên mạch máu màu xanh lá, dáng vẻ Sầm Mặc Tiêu lúc này tinh tế mà nhu nhược.

Lục Tử Cẩn nghĩ nghĩ liền đứng lên, đi tới phòng tắm cầm máy sấy, cô nâng nâng tay nhìn Sầm Mặc Tiêu: "Tóc làm khô sẽ tương đối tốt, trong phòng mở điều hòa dễ bị cảm lạnh."

Sầm Mặc Tiêu nhíu mày: "Em không thích sấy tóc." Cô một đầu tóc đẹp thập phần mượt mà, mái tóc đen dài như dòng suối, thực làm người hâm mộ, chính là sấy khô sẽ tốn thời gian.

Lục Tử Cẩn đi qua cắm điện máy sấy, vẫy vẫy tay: "Em lại đây, chị sấy cho em."

Hành động này quen thuộc giống như các cô đã ở bên nhau thật lâu.

Sầm Mặc Tiêu kinh ngạc khẽ nhướng mày, nhưng cũng không cự tuyệt, nhanh nhẹn đi qua ngồi xuống.

Lục Tử Cẩn điều chỉnh tốt độ gió và độ ấm, thổi thử một chút: "Độ ấm thích hợp chứ?"

Sầm Mặc Tiêu ừ một tiếng, tiếng máy sấy vang lên ong ong vờn quanh tai, ngón tay Lục Tử Cẩn nhẹ nhàng gẩy sợi tóc cô, ngẫu nhiên từ giữa làn tóc xuyên qua, Sầm Mặc Tiêu có thể cảm giác rõ được lực đạo đầu ngón tay đối phương, thật thoải mái.

Không thể không nói Sầm Mặc Tiêu có một mái tóc đen xinh đẹp, chất tóc vừa nhu thuận vừa dày, Lục Tử Cẩn nhịn không được cảm khái: "Tóc của em đen dày lại mượt mà, thật khiến người ta hâm mộ."

Sầm Mặc Tiêu không khỏi buồn cười: "Màu tóc của chị cũng rất đẹp, hẳn là không cần hâm mộ em."

Lục Tử Cẩn vui đùa nói: "Phải biết rằng trước kia, tóc của chị cũng không khác tóc em là mấy, em nhìn xem hiện tại." Lúc nói chuyện, mấy lọn tóc dài màu hạt dẻ của cô trượt xuống, đong đưa trên bờ vai của Sầm Mặc Tiêu.

Hai người câu được câu không trò chuyện, cũng không chê tạp âm máy sấy quấy nhiễu. Sầm Mặc Tiêu nghĩ đến cái gì, hỏi một câu: "Đồ ăn đêm nay có vừa miệng không?"

Động tác trong tay Lục Tử Cẩn ngưng lại, sau đó lại như không có việc gì mà tiếp tục sấy, "Khá tốt, tay nghề Lưu tẩu không tệ, làm đều là món chị thích ăn."

"Vậy là được rồi, trước kia em thấy chị ăn uống đều không tốt." Dứt lời Sầm Mặc Tiêu cũng không tiếp tục đề tài này, cùng người thông minh nói chuyện, chỉ cần gợi lên liền dừng, đồng thời cũng chỉ cần lướt qua.

Sau khi thổi tóc xong, Lục Tử Cẩn cất máy sấy rồi an tĩnh ngồi đối diện Sầm Mặc Tiêu. Từ lúc hai người kết hôn tới nay, ngoại trừ mặt ngoài nói vài lời cùng cô ấy, cô phảng phất như thật sự dung nhập vào bên trong cô gái tố nhã thanh lịch này. Cô cũng không do dự, nói thẳng ra vấn đề của mình.

"Em từng nói sau khi kết hôn cũng có việc cần chị hỗ trợ, nhưng hôn sự này, trước mắt chị thấy mình cũng không có điểm hữu dụng với em, chẳng lẽ em nói trợ giúp chính là cho em một cái mặt ngoài hôn nhân sao?" Lục Tử Cẩn ngước mắt nhìn cô, thần sắc nghiêm túc.

Sầm Mặc Tiêu cùng cô nhìn nhau một lát, bỗng nhiên nở nụ cười: "Em không nghĩ là chị sẽ nóng vội như vậy, chẳng lẽ trước mắt không đủ sao, rốt cuộc kết hôn chỉ là chuyện tốn công vô ích thâm hụt tiền vốn?"

Lục Tử Cẩn kinh ngạc trước cái nhìn của cô ấy đối với hôn nhân, nhưng nghĩ lại gia thế của cô ấy, liền có thể lý giải. Cô lắc lắc đầu: "Không phải, chỉ là chị cảm thấy đối với em mà nói, kết hôn cũng không phải chuyện bắt buộc."

Sầm Mặc Tiêu rũ mắt, khẽ cười một tiếng: "Sớm hay muộn, dù không phải chị cũng sẽ là người khác. Mà em đối với chị, rất có cảm giác, sao lại không chọn chị? Đến nỗi, chị nói đến trợ giúp khác, Tử Cẩn chị là người thông minh, em nghĩ rất nhanh sẽ có người tới nói cho chị biết. Em chỉ hy vọng, đến lúc đó chị còn nguyện ý giúp em."

Lúc cô nói đến câu cuối, trong mắt hiện lên ý cười trong sáng, thoạt nhìn thực vui vẻ, lại làm Lục Tử Cẩn mơ hồ cảm thấy nguy hiểm.

Nếu nói buổi tối hôm nay Lục Tử Cẩn chỉ là mơ hồ cảm giác được, như vậy lúc Lý Nguyên ngầm tìm gặp cô, cô cảm thấy bản thân đã chạm đến một phần bí mật kia rồi.

Lúc cô nhận được điện thoại của Lý Nguyên, cô cũng không đặc biệt kinh ngạc, vì vụ hôn nhân này, cô ít nhiều cũng đã tiếp xúc tới người nhà Sầm Mặc Tiêu, vô luận có phải thật lòng hay không, bọn họ rất cẩn thận chú ý đến Sầm Mặc Tiêu.

Cho nên Lý Nguyên gọi điện thoại tới muốn mời cô ăn một bữa cơm, tiện thể muốn nhờ cô vài chuyện liên quan đến việc chăm sóc Sầm Mặc Tiêu, Lục Tử Cẩn cũng không thể cự tuyệt.

Trước một ngày cô đi gặp Lý Nguyên, Lục Tuần đột nhiên kêu cô đến văn phòng một chuyến, nói không phải chỉ là chuyện công, còn có việc tư, hơn nữa liên quan tới Sầm Mặc Tiêu.

Trong mắt Lục Tuần, Lục Tử Cẩn chính là một quân cờ mặc cho hắn khống chế, từ ngày ông ta nhận cô về nhà, ông ta đã lên kế hoạch bồi dưỡng cô để ngày sau đắc dụng, ông ta tự nhận là hiệu quả thực không tồi.

"Gần đây làm việc vất vả sao? Con thoạt nhìn có hơi mệt mỏi." Sau khi trao đổi xong hạng mục Deo, Lục Tuần từ ái mà quan tâm hỏi.

Lục Tử Cẩn cười lắc lắc đầu: "Chính là thay đổi chỗ ở, nên mấy ngày nay giấc ngủ không tốt lắm, công việc vẫn bình thường."

Lục Tuần gật gật đầu, sau đó hắn thở dài: "Tử Cẩn à, ba để con kết hôn với Sầm Mặc Tiêu, có phải con rất oán ba không?"

Lục Tử Cẩn sửng sốt, trong hồ lô Lục Tuần đang chứa cái gì? Đầu óc cô xoay chuyển bay nhanh, thăm dò hỏi: "Sao ba lại nói thế."

"Sầm Mặc Tiêu là con gái duy nhất của Lý gia, con hẳn đã biết. Từ nhỏ đến lớn cô ta chính là thiên chi kiêu tử, lại là cháu ngoại Sầm Khang Hồng, ở nhà thiên kiều bách sủng, làm cho tính cách có chút cổ quái, ba cũng mới biết được gần đây. Hơn nữa tim cô ta không khỏe, tuy rằng đã làm giải phẫu, nhưng nghe nói cũng không cải thiện mấy, trước mắt có lẽ nhìn còn giống người bình thường, cứ thế mãi chỉ sợ cũng là cái đại tai hoạ ngầm. Để con cùng cô ta kết hôn, thiệt thòi cho con rồi." Trong mắt Lục Tuần tràn đầy áy náy, tưởng như người cao hứng phấn chấn lúc trước không phải ông ta.

Tựa hồ ý thức được chính mình trước sau không đồng nhất, ông ta lại tiếp tục nói: "Lúc trước ba nghĩ cô ta có gia thế tốt, cũng không có thâm nhập hiểu biết quá nhiều về cô ta, luôn cho rằng đồng ý mối hôn sự này đối với tiền đồ của con và Viễn Dương đều tốt, thẳng đến mấy ngày nay mới có được một vài tin tức, ba mới biết được mình quá nông cạn."

"Không sao, ba không cần thay con nhọc lòng, vốn dĩ chúng con mới quen biết chưa lâu, kết hôn cũng không phải thật sự căn cứ vào cảm tình. Hơn nữa em ấy tuy rằng kiều dưỡng một chút, lại không hề tìm con gây phiền toái, con cũng chưa từng chịu thiệt thòi ở Sầm gia. Còn bệnh của em ấy, con cũng biết." Lục Tử Cẩn vội vàng khuyên giải an ủi, mắt thấy Lục Tuần giữa những hàng chữ đang nói Sầm Mặc Tiêu không tốt, trong lòng Lục Tử Cẩn có chút bực bội, nhưng cũng không thể tỏ ra quá rõ ràng.

"Cô ta bảo rằng đối với con nhất kiến chung tình." Lục Tuần có chút nghi hoặc hỏi.

Lục Tử Cẩn bất đắc dĩ cười: "Chẳng lẽ ba thật sự tin loại chuyện này."

Lục Tuần nghiêm túc nói: "Chỉ sợ là thật, rốt cuộc thân thể cô ta hư nhược, ba không hy vọng con đặt quá nhiều tình cảm vào cô ta. Tử Cẩn à, con nói xem tiếng nói của Viễn Dương chúng ta trong ngành sản xuất lớn cỡ nào?"

Ông ta đột nhiên chuyển đề tài, Lục Tử Cẩn minh bạch ông ta muốn bắt đầu đi vào chủ đề chính, cô giả vờ tự hỏi một chút mới thành thật nói: "Viễn Dương được công nhận là có tiến bộ rất lớn trong mấy năm nay, mà tiếng nói, so với những tập đoàn hạng trung ở Trường Thanh cũng không thua kém bao nhiêu."

Vẻ mặt Lục Tuần đầy vẻ ưu sầu: "Đúng vậy, mảnh đất do ba đời nhà họ Lục đánh hạ tới tay ba lại xuống dốc, may mắn có con thay ba gánh vác, đem về cho công ty không ít chỗ tốt. Ba cũng chỉ có con cùng Tuyết Nhi là con gái, sau này Viễn Dương liền phải giao cho các con xử lý, ba vẫn luôn muốn phát triển nó thật lớn, như vậy để lại cho các con càng tốt hơn một chút. Tuyết Nhi không hiểu chuyện, về sau các con tốt nhất là tách ra, cho nên ba muốn thay con tranh thủ thêm vài lợi ích, mới không thiệt thòi cho con."

Trong lòng Lục Tử Cẩn như bị người cắm một đao, lời này nói ra ấm áp, tình ý chân thành cỡ nào, nhưng trong lòng ông ta lại là cỡ nào vô tình cùng tàn nhẫn.

Cô đau đến ngón tay đều phát run, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ thụ sủng nhược kinh: "Ba, con có được đủ nhiều, con không muốn làm cho Tuyết Nhi có thêm địch ý với con nữa. Con chỉ hy vọng công ty phát triển thật tốt, làm cho người nhẹ nhàng một chút."

"Đứa nhỏ ngốc, đó là con nên có được. Ba tuổi trẻ phạm sai lầm, làm con gánh vác đủ nhiều."

Ngữ khí vẫn trầm trọng như vậy, Lục Tuần xoa xoa đôi mắt, bình phục tâm tình nói: "Nhưng Tử Cẩn, Thái Hòa có tiếng nói rất lớn, đặc biệt hiện tại mọi chuyện lớn nhỏ ở Thái Hòa đều giao cho Lý Nguyên xử lý. Sầm Mặc Tiêu tuy rằng là người thừa kế danh chính ngôn thuận, nhưng thân thể cô ta chú định cô ta không thể bước chân vào thương trường, sản nghiệp Sầm gia cô ta có thể hưởng thụ lại không có biện pháp bảo vệ. Cuộc hôn nhân này có tính chất liên hôn, mục đích cuối cùng chính là giúp ích cho con, cũng là cho Viễn Dương và Thái Hòa."

Trong lòng Lục Tử Cẩn kinh hãi, cũng có chút kinh ngạc: "Ý ba là?"

"Hiện tại ba không cách nào nhiều lời, con chỉ cần minh bạch, Sầm Mặc Tiêu chỉ là thê tử trên danh nghĩa của con, các con chú định không thể bên nhau lâu dài, cho nên ngàn vạn không cần luân hãm tình cảm vào. Con chỉ cần cùng Lý phó tổng của Thái Hòa quan hệ tốt là đủ rồi. Cậu ấy mới là người cầm quyền và thừa kế chân chính của Thái Hòa, chúng ta để con chiếu cố Sầm Mặc Tiêu như thế nào, con liền chiếu cố như thế đó, chuyện khác con không cần nhúng tay, hiểu không?"

Lời này ý tứ cũng không quá rõ ràng, nhưng trong lòng Lục Tử Cẩn hiểu rõ, một cơn buồn nôn dâng lên yết hầu, cô đối với Lục Tuần càng thêm một tầng ghê tởm, nhưng ngoài mặt lại nghiêm túc nói: "Con đã biết, ba yên tâm, con tuyệt không có tâm tư khác với Sầm Mặc Tiêu, rốt cuộc, cô ta ghét nhất chính là loại người danh không chính ngôn không thuận như con."

Cô cười khổ một tiếng, không nói ra ba chữ 'con gái riêng', lông mày Lục Tuần run rẩy: "Không cần để ý cô ta nghĩ thế nào, đây không phải do con sai."

Nhìn dáng vẻ này của Lục Tuần, nếu không phải Lục Tử Cẩn biết gương mặt thật của ông ta, thật đúng là sẽ cho rằng ông ta đang hối hận tự trách.

Từ văn phòng đi ra, thần sắc Lục Tử Cẩn thực bình tĩnh, nhưng bước chân lại càng lúc càng nhanh, lập tức vào phòng vệ sinh. Cuối cùng cô như chạy đến bồn rửa tay, nơi đó không có người, cô không nhịn được nôn khan vài tiếng, sau đó hứng một vốc nước lạnh vỗ lên mặt.

....Ghê tởm, quá ghê tởm!

Cô nôn đến đôi mắt đỏ lên mới thở hổn hển ngừng lại. Trên đời này sao lại có người ở trước mặt con gái mình, có thể đem tình thương của cha, đau lòng ngụy trang đến ghê tởm như vậy!

Rõ ràng không thích cô con gái riêng này, vì sao lại muốn diễn xiếc trêu đùa cô cả đời!

Vấn đề này mặc kệ hỏi bao nhiêu lần, cũng không cách nào bình ổn được oán hận của Lục Tử Cẩn, chỉ biết càng diễn càng sâu.

Đêm đó trở về, loại tâm tình hỏng bét này để Lục Tử Cẩn dù giỏi ngụy trang cỡ nào cũng không thể thu liễm lại toàn bộ, dáng vẻ cô rơi vào trong mắt Sầm Mặc Tiêu, càng không chỗ để trốn.

Cơm chiều Lục Tử Cẩn chỉ ăn một chút, mặc dù cô nói không đói bụng, nhưng vẫn bồi Sầm Mặc Tiêu cơm nước xong mới lên lầu.

Mấy ngày nay hai người diễn ân ái trước mặt Lưu tẩu cũng đủ rồi, hơn nữa cũng cơ bản biết thói quen Lưu tẩu lên lầu, cho nên hai người đã phân phòng ngủ, chuyện này làm cho Lục Tử Cẩn nhẹ nhàng thở ra.

Hôm nay tâm tình cô thật không tốt, rượu đã thành thứ tốt nhất cô dựa vào. Trong phòng, ánh đèn hơi tối, Lục Tử Cẩn khui một bình rượu vang đỏ, tay nâng ly chậm rãi uống.

Lúc phẩm rượu cô thích đứng ở ban công trông về phía xa, nhìn những ngọn đèn đường thấp thoáng, vốn không liên quan đến cô, liền trong ánh đèn đêm nâng lên ly rượu, đem mọi buồn khổ đều được nuốt xuống.

Một ly rượu vang đỏ uống đến chỉ còn lại một tầng mỏng dưới đế, cửa phòng ngủ chợt bị gõ vang. Lục Tử Cẩn hơi kinh ngạc, hẳn là Sầm Mặc Tiêu.

Đặt ly rượu xuống, Lục Tử Cẩn đi mở cửa. Nhìn người ngoài cửa, cô có chút kinh ngạc nói: "Sao thế?"

Sầm Mặc Tiêu vừa muốn nói cái gì, sau đó lại đột nhiên dò xét cúi đầu ngửi ngửi: "Chị uống rượu?"

Lục Tử Cẩn ngẩn ra, sau đó sờ soạng cái mũi: "Ừ, uống một chút."

"Có tiện để em vào phòng không?" Sầm Mặc Tiêu nhìn cô, nâng nâng cằm hỏi.

Lục Tử Cẩn vội tránh ra: "Sao lại không tiện."

Sầm Mặc Tiêu đi vào liếc mắt một cái liền thấy được rượu vang cùng ly đặt ở trên giá, cô xoay người nhìn Lục Tử Cẩn, nói thẳng không hề cố kỵ: "Tử Cẩn tâm tình không tốt sao?"

Lục Tử Cẩn lắc lắc đầu, phủ nhận nói: "Không có, chỉ là muốn uống một chút rượu."

Sầm Mặc Tiêu sắc mặt nhu hòa xuống: "Nói dối."

Chém đinh chặt sắt nói ra hai chữ, Sầm Mặc Tiêu nhìn chằm chằm cô: "Cơm chiều chị đã không thích hợp, em không yên tâm nên tới đây nhìn xem. Uống rượu hại thân, ngày đó chị nói có việc, chính là về nhà lấy rượu?"

Vừa hỏi Lục Tử Cẩn, cô vừa duỗi tay cầm bình rượu, chỉ còn lại không đến một phần ba.

"Buổi tối chị thường xuyên uống rượu?" Ý thức được cái gì, Sầm Mặc Tiêu khó nén được kinh ngạc.

Lục Tử Cẩn không phủ nhận, đưa tay đem ly rượu cầm lại đây, nhàn nhạt nói: "Chị hơi mất ngủ, uống chút rượu có thể ngủ ngon hơn."

Sầm Mặc Tiêu nhíu chặt mày, không biết nghĩ gì, sau một lúc lâu cũng không nói chuyện.

Sau một hồi cô mới nhẹ giọng nói: "Dùng rượu gây tê chính mình đi vào giấc ngủ không phải kế lâu dài. Nếu trong lòng chị có chuyện, vẫn nên nhanh chóng giải quyết, hoặc cũng có thể tìm người chia sẻ. Giống như đêm nay chuyện gì làm chị tâm tình không tốt, nếu tiện, chị có thể tâm sự cùng em."

Lục Tử Cẩn ôm cánh tay, cười như không cười nhìn cô, lại đem rượu uống cạn, cong môi cười đến vũ mị: "Cho nên em đang quan tâm chị sao?"

--------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Tử Cẩn : Cho nên em đang quan tâm chị?

Sầm Mặc Tiêu: Chị lại muốn làm cái gì sắc tình a?

Lục Tử Cẩn : Hôm nay lại không có quả vải, chị có thể làm gì đâu?

Sầm dỗi dỗi: Em cảm thấy chị đang muốn phát....tình.

Lục bạch bạch:......

*Vì cai rượu cho Lục phò mã gia, Sầm tiểu công chúa đã cho phò mã uống cái khác thay rượu.

Độc giả: ......uống cái khác?

Tác giả: các ngươi phải trong sáng lên, kia thay thế chính là sữa

Độc giả:......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt#edit