Chương 35: Chị cảm thấy cùng tôi kết hôn, là chuyện tốt hay chuyện xấu
Chuyện này đến quá đột ngột, Tân Duyệt có ý đồ gì, sao lại đột nhiên lại đưa ra một quyết định khó tin như vậy?
Đầu óc Lục Tử Cẩn nhanh chóng xoay chuyển, nếu không suy xét mặt khác, hợp tác đối với Lục Tử Cẩn mà nói thật là lợi nhiều hơn hại. Tài chính của cô hữu hạn, muốn thu mua KB cũng không có khả năng đua giá với Tân Duyệt, huống hồ thu mua quá cao sẽ làm tài chính công ty riêng của cô sụp đổ.
Hợp tác tuy rằng ích lợi bị phân chia, nhưng nguy hiểm và áp lực cũng được chia đôi, càng quan trọng là, trước mắt xem ra đối phương không có khả năng buông tay, so với việc suy nghĩ trăm kế để đối phó, hợp tác đã là chuyện vui bất ngờ.
Nhưng là, cô thật sự không nghĩ ra, ngay từ đầu Tân Duyệt đã ra giá cao như vậy, cho thấy là đối phương thật sự muốn bắt lấy, bây giờ thế nào lại chịu nhượng bộ?
Cô lập tức gọi cho Tiêu Khanh, gọn gàng dứt khoát mở miệng: "Trước cứ đáp ứng đối phương, đúng rồi bên kia có tiết lộ nguyên nhân vì sao làm như vậy không?"
"Không có, đối phương nói giáp mặt thương lượng, chỉ nói là họ rất có thành ý, là sếp của bọn họ chỉ đạo."
Lúc Tiêu Khanh biết được tin tức vẻ mặt cũng là kinh ngạc, thậm chí cũng chưa kịp nghĩ gì khác liền nói cho Lục Tử Cẩn trước.
Lục Tử Cẩn cắn môi, sắc mặt nhanh chóng bình tĩnh trở lại, "Như vậy, ngày mai công bằng thương lượng cùng đối phương, hỏi rõ nguyên nhân và yêu cầu của họ."
"Đấu thầu sẽ vào cuối ngày, nếu họ thành tâm hợp tác, ngày mai hẳn là cũng đã soạn xong điều khoản hợp đồng. Mang lên pháp vụ, xét duyệt tư liệu cẩn thận, có vấn đề gì lập tức liên hệ với mình. Mình tin cậu, xuống tay làm là được, nếu có thể đạt thành hợp tác, so với trước mắt, chúng ta vẫn là được lợi."
Trong lòng Tiêu Khanh có chút ấm áp, những việc này đều là do Lục Tử Cẩn tận tâm suy tính, có thể phó thác cho cô, thấy rõ được tín nhiệm trong đó, mà Tiêu Gia cũng từ trung gian hưởng lợi không ít.
"Được, giao cho mình đi."
Ngày hôm sau Lục Tử Cẩn đều có chút thất thần, tuy rằng cô tự an ủi chính mình không thể cưỡng cầu, vốn dĩ đã chiếm không ít thiên thời địa lợi, cơ duyên như vậy bị người phá rốt cuộc lại quay về. Nhưng tưởng tượng đến cơ hội chuyển mình này, cô có chút khó có thể bình tĩnh.
Tới 10 giờ, Tiêu Khanh gửi tin nhắn cho cô, đem văn kiện hợp đồng đều gửi tới.
Tân Duyệt thật sự muốn hợp tác?
Lục Tử Cẩn lập tức chăm chú nhìn hợp đồng, xem qua từng điều khoản, giấy trắng mực đen rành mạch, không có chiếm một tia tiện nghi. Đúng là thành tâm hợp tác, điểm mấu chốt nhất trong hợp đồng chính là hai bên chiếm cổ phần của KB khoa học kỹ thuật, chia bốn sáu, không cần phải nói Lục Tử Cẩn bốn, đối phương sáu.
Lục Tử Cẩn híp mắt, cho dù biết sẽ như vậy, nhưng trong đầu vẫn có chút không dễ chịu. Kế hoạch vốn là thu mua KB khoa học kỹ thuật với giá thấp, kết quả không biết vị thần tiên nào trên trời tiết lộ, chặn ngang một đao, làm sinh ý của cô mất đi sáu phần.
"Chia đôi, không chịu nhượng bộ sao?"
Tiêu Khanh rất nhanh đã phát giọng nói lại đây, "Mình đã đề nghị, đối phương hợp tác thập phần thành khẩn, nhưng điểm này lại phá lệ cường ngạnh, cần phải bốn sáu."
"Nếu không hợp tác thì sao?"
"Không tiếc hết thảy đại giới, đấu thầu giá cao."
Lục Tử Cẩn không nói nữa, cô chợt nhận ra đối phương chính là đem tài chính các cô sờ đến gắt gao, đối phương đột nhiên nói ra hợp tác, rõ ràng là biết tâm tư cô, sẽ không trả giá quá tàn nhẫn, nhưng rồi lại muốn KB, cho nên hợp tác này cô giống như không có lựa chọn.
Cô hít một hơi thật sâu: "Được. Lại gõ định chi tiết, làm tốt hiệp nghị bổ sung, đặc biệt là về mấy sản phẩm đầu tư và các hạng mục của KB, cần dựa theo yêu cầu của mình đạt thành nhất trí, nói cho họ nếu không được, hợp tác cũng không cần bàn nữa."
"Ừm, mình biết rồi."
Ngắn gọn nói mấy câu liền định đoạt kế hoạch mà Lục Tử Cẩn suy nghĩ thật lâu, làm Lục Tử Cẩn không biết nên nhẹ nhàng hay là nên trầm trọng.
Ngồi một lúc, cô nhắm mắt điều chỉnh tâm trạng, lúc này mới bắt đầu làm chuyện của mình. Làm hết sức mình, nghe thiên mệnh, cô đã sớm gửi văn kiện chi tiết cho Tiêu Khanh, cô tin tưởng Tiêu Khanh có thể xử lý tốt.
Hiện tại Lục Tử Cẩn làm việc thoạt nhìn cần cù như cũ, thường thường ra ngoài tiếp khách bàn hợp đồng, soạn bản kế hoạch và phương án thiết kế, bận đến làm liên tục, nhưng rốt cuộc bỏ ra mấy phần tâm sức bản thân Lục Tử Cẩn hiểu rõ. Bởi vì Lục Tuần, cô cũng không nhiệt tình với Viễn Dương, cô muốn trả thù Lục Tuần, trực tiếp nhất chính là hủy diệt nơi ông ta kiêu ngạo nhất!
Lục Tử Cẩn nghĩ vậy, loại tối tăm này lại lan tỏa khắp nơi trong mắt, cả người tựa như lại trở về ngày đó. Cô nằm trên mặt đường lạnh băng, nghe được hai người đứng cách cô không xa, đơn giản nói ba câu liền quyết định vận mệnh của cô.
Hung hăng đè ép hàng mi, Lục Tử Cẩn kìm nén cơn đau đầu, đôi mắt đỏ bừng. Cô ngủ đông hai năm, nhẫn nhục chịu thiệt, còn phải mưu hoa khắp nơi mới tìm được chút ánh rạng đông, bọn họ đẩy cô vào địa ngục, giờ đây cô đều trả trở về, đó chính là công bằng.
Có chút tàn nhẫn mà nhéo nhéo ngón tay, trong lòng nỉ non, không thể tiếp tục suy nghĩ, cô không thể để mình rơi vào loại cảm xúc tiêu cực này, bằng không thương tổn cuối cùng vẫn là chính mình.
Cứ giằng co như vậy, cô rốt cuộc cũng chịu đựng qua buổi sáng.
Giữa lúc nghỉ trưa, điện thoại rung một cái, là tin nhắn của Tiêu Khanh. Trong nháy mắt cô rốt cuộc ý thức được, cho dù tự an ủi bản thân như thế nào, cả buổi sáng cô đều đang đợi tin tức này.
Cô ngẩng đầu nói với Cam Vi đang đi vào nhắc cô dùng cơm: "Tôi còn có việc muốn xử lý, em mua giúp tôi một phần cơm trưa là được, tôi không đi xuống ăn."
Cam Vi sững sờ, sau đó gật gật đầu: "Giám đốc chị muốn ăn gì?"
Lục Tử Cẩn đầu cũng chưa xoay: "Em cứ mua như thường ngày, thanh đạm chút là được."
Sau khi Cam Vi rời khỏi, Lục Tử Cẩn lập tức mở ra hiệp nghị bổ sung mà Tiêu Khanh gửi tới, xem qua từng điều khoản, lại xem hợp đồng giấy trắng mực đen, con dấu tay, đích xác không có vấn đề gì, cô thở phào một hơi dựa vào lưng ghế.
Phía trước rơi vào bóng đêm rốt cuộc lộ ra chút ánh sáng, Tâm trạng Lục Tử Cẩn nhẹ nhõm đi không ít. Phần vui vẻ này vẫn luôn liên tục tới giờ tan tầm buổi chiều. Lục Tử Cẩn đã thực am hiểu điều tiết cảm xúc, nếu không đem niềm vui phóng đại, cô hiện tại liền không phải uống rượu, mà là giống như trước, cần uống thuốc ngủ mới nghỉ ngơi được.
Tan tầm về đến nhà, Sầm Mặc Tiêu không có đợi ở thư phòng, mà là ngồi ở phòng khách. Cô thực thích đọc sách, xem sách cũng đều rất đa dạng, cổ kim trong ngoài, sách thiết kế, sách kiến trúc, tiểu thuyết đều có thể xuất hiện trong tay cô.
Hôm nay Lục Tử Cẩn còn chưa kịp nhìn xem cô đang đọc sách gì, cô đã thu lại, ngồi ở trên sô pha nhu hòa nói: "Chị về rồi?" Sau đó nghiêng nghiêng đầu, tủm tỉm cười, vô cùng chuyên chú mà nhìn Lục Tử Cẩn.
Lục Tử Cẩn có thể cảm giác được ánh mắt của Sầm Mặc Tiêu ôm lấy cô, từ vầng trán, bờ mi, đôi mắt đi xuống. Đối phương cứ như vậy mà đánh giá mình, làm cho Lục Tử Cẩn có chút mất tự nhiên, nhưng dáng vẻ của Sầm Mặc Tiêu lúc này thực ôn nhu, tuy là nhìn cô, nhưng lại có chút giống như tìm được điểm gì trên mặt cô khiến em ấy vui vẻ.
Cho nên ánh mắt Lục Tử Cẩn ngưng lại, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Khi cô vừa ngưng mắt, Sầm Mặc Tiêu liền nhoẻn miệng cười, đưa ra kết luận: "Ừm, hôm nay tâm trạng chị không tệ, khá tốt."
Lục Tử Cẩn kinh ngạc nhìn cô, trước tiên không nói em ấy làm thế nào thấy được tâm trạng cô tốt, mà lời này của Sầm Mặc Tiêu, giống như tâm tình cô tốt đối với em ấy là chuyện đáng để vui mừng, cảm giác này rất kỳ quái.
Trong lòng suy nghĩ cuồn cuộn, trên mặt Lục Tử Cẩn lại không lộ sơn thủy, cặp mắt đào hoa cong lên, cười nhìn Sầm Mặc Tiêu: "Sao lại nói thế?"
Sầm Mặc Tiêu chỉ là đạm đạm cười, cũng không nói nhiều, thần thần bí bí nhìn cô: "Dù sao thì em biết tâm trạng chị tốt là được rồi."
Lục Tử Cẩn không có ý kiến, đại khái là cô che giấu không nổi, tựa như ngày đó tâm trạng cô không tốt, người này cũng phát hiện ra.
Lục Tử Cẩn cảm thấy bản thân quá mâu thuẫn, trước kia cũng đã tự cảnh báo mình bao lần, không thể thân cận với Sầm Mặc Tiêu. Chính là nhìn thấy người kia ở đây đợi cô về nhà, bước chân liền không tự chủ mà dừng lại, ánh mắt liền không chịu khống chế mà nhìn về nơi đó, được đáp lại, nhìn thấy em ấy cười, niềm vui của cô nhanh chóng chuyển từ chuyện hợp đồng thành đến trên người Sầm Mặc Tiêu, nửa điểm không rời.
Tựa như bây giờ, rõ ràng Sầm Mặc Tiêu chưa nói cái gì, cũng không định cùng cô nói rõ chuyện này, nhưng cô giống như muốn chờ một cái đáp án, vẫn luôn nhìn em ấy, ánh mắt mang ý cười.
Thậm chí cô đều không hiểu, tư thái của cô lúc này, có vài phần là theo bản năng, có vài phần là cố ý bày ra.
Cô đứng, em ấy ngồi, hai người đều bất giác nở nụ cười, nhìn nhau, nói không nên lời là loại tâm tình gì, đến tận khi Lưu tẩu xuất hiện mới bị phá vỡ.
Lục Tử Cẩn thay đổi đề tài: "Gần đây sẽ không bận như thế nữa."
Sầm Mặc Tiêu gật gật đầu, nheo mắt nhìn cô.
"Cho nên, buổi tối có thể hâm sữa cho em." Lục Tử Cẩn chớp chớp mắt, lần này cô biết rõ, là mình cố ý lấy lòng đối phương.
Sầm Mặc Tiêu nghe rõ lời cô nói, ý cười càng sâu, "Em đây liền chờ."
Cơm nước xong, Lục Tử Cẩn xử lý công việc trong chốc lát, đôi mắt liếc xuống góc phải màn hình máy tính, 9 giờ rồi, nên đi hâm sữa cho Sầm Mặc Tiêu.
Trước kia Sầm Mặc Tiêu còn không thích uống sữa bò nguyên chất lắm, bây giờ lại thế nào, buổi sáng muốn uống sữa bò yến mạch, buổi tối nửa ly sữa bò, quả thực chính là đứa trẻ chưa dứt sữa. Nghĩ đến đây cô bật cười, tuy rằng ngẫu nhiên Sầm Mặc Tiêu sẽ lộ ra một chút tùy hứng của tiểu hài tử, nhưng cùng hài tử vẫn rất khác biệt. Nữ nhân 25 tuổi, đã có tâm trí siêu việt và thành thục.
Bưng sữa bò vào trong phòng Sầm Mặc Tiêu, Lục Tử Cẩn nhìn nhìn chiếc cốc gốm màu trắng ngà trong tay, tạo hình rất tinh xảo, miệng ly còn được tráng một lớp sơn rất đẹp.
Trước kia cô đều dùng ly pha lê trong nhà đựng sữa bò cho Sầm Mặc Tiêu, nhưng sau đó Lưu tẩu nhắc nhở cô, trong nhà có cốc chuyên dụng để uống sữa bò, vì vậy mỗi lần cô hâm sữa, Lưu tẩu đều vào bếp lấy cốc gốm đưa cho cô. Dùng chiếc cốc này rót vào nửa ly sữa, Sầm Mặc Tiêu đều có thể uống hết.
Chỉ là vừa chuẩn bị gõ cửa, cô phát hiện trên miệng ly còn có vệt nước, cũng không phải sữa bò, hơi hơi ướt, chắc là Lưu tẩu mới rửa cốc xong còn chưa lau khô.
Sầm Mặc Tiêu rất kỹ tính, Lục Tử Cẩn nghĩ. Chiếc cốc này đã được rửa qua, cũng không bẩn, nhưng cô vẫn quẹo vào phòng mình, dùng khăn sạch lau khô miệng cốc cho em ấy.
Đương Lục Tử Cẩn lại bưng chiếc cốc từ phòng mình ra lần nữa, đúng lúc gặp Sầm Mặc Tiêu mở cửa ra.
Sầm Mặc Tiêu nhìn chiếc cốc trong tay cô, có chút kinh nghi, nhưng biểu cảm này cũng chỉ thoáng qua trong giây lát, rất nhanh liền thay bằng nụ cười: "Em vừa định nhắc chị, chị liền đưa tới."
Lục Tử Cẩn không để ý đến biến hoá trong nháy mắt kia của cô, chỉ là nghe cô nói xong, liền bật cười: "Chị đương nhiên nhớ kỹ."
Nói xong cô đưa sữa bò cho Sầm Mặc Tiêu, Sầm Mặc Tiêu nhận lấy liền gác xuống, không đưa lên môi uống như mọi khi, ngược lại đột nhiên hỏi một câu.
"Chúng ta đã kết hôn mấy tháng, Lục Tử Cẩn, chị cảm thấy cùng tôi kết hôn, là chuyện tốt hay chuyện xấu?"
Sầm Mặc Tiêu rất ít gọi cả tên lẫn họ cô, xưng hô đột nhiên chuyển sang lạnh nhạt, huống chi hỏi ra vấn đề này, làm Lục Tử Cẩn có chút kinh ngạc, nhìn thấy nghi hoặc rõ ràng trong mắt Sầm Mặc Tiêu.
Nhưng cô thực mau liền lấy lại tinh thần từ sự đột ngột này, hơi rũ mắt tựa hồ đang suy tư. Một lát sau ngẩng đầu nhìn Sầm Mặc Tiêu, khóe miệng mang ý cười, trong mắt cũng giống như có tinh quang sáng lên: "Chuyện tốt."
Không dư thừa, liền hai chữ, dứt khoát lưu loát, thanh âm cũng không lớn, nhưng bởi vì thực quyết đoán, nghe có vẻ chém đinh chặt sắt.
Sầm Mặc Tiêu nghe xong cũng bình tĩnh nhìn Lục Tử Cẩn, sau một lúc lâu trong con ngươi thiển sắc của cô cũng tràn ra tươi cười, cũng không nhiệt liệt, nhưng tựa như ánh đèn trong đêm, thực ôn nhu.
"Vậy là tốt." Cũng chỉ có ba chữ, chính là ngữ khí nhu hòa, hợp với dáng vẻ lúc này của cô, không hiểu sao làm tâm Lục Tử Cẩn run rẩy, tựa như có người nhẹ nhàng chạm vào tim cô, không mạnh, nhưng nhịp tim đập có chút nhanh.
Sầm Mặc Tiêu cũng không nói nhiều với cô, bưng sữa xoay người chuẩn bị trở về, nhưng lại quay đầu nhìn Lục Tử Cẩn, nhẹ nhàng nói: "Em nói có thể giúp chị, cũng không phải thuận miệng, nếu chị có cần gì, cứ việc nói ra."
Trong lòng Sầm Mặc Tiêu một chút cũng không hối hận đã quen biết cô, thậm chí cả hiệp nghị kết hôn. Chỉ cần chị ấy có thể tuân thủ ước định, nhận rõ lập trường, chính mình không ngại giúp chị ấy một phen, rốt cuộc cha con Lục gia thật khiến người giận sôi, bọn họ xứng đáng.
Lục Tử Cẩn có chút không rõ vì sao Sầm Mặc Tiêu đột nhiên nói ra mấy câu này, cũng không phải lời này không thích hợp, mà là thời cơ, Lục Tử Cẩn lại sờ không đến, mà xưng hô cùng ngữ khí của đối phương thay đổi đột ngột, để cô về phòng trăm mối cũng nghĩ không ra.
Cách vách phòng, Sầm Mặc Tiêu nhìn sữa bò trước mắt, ý niệm vừa mới nhảy ra trong đầu đột nhiên làm cho sắc mặt hiện tại của cô có chút phức tạp, nói không rõ là ảo não phẫn nộ hay là tiếc nuối.
Nhưng Lục Tử Cẩn không khỏi quá bình tĩnh, cũng quá mức qua loa, hay là cô quá nghi thần nghi quỷ?
Nhìn chằm chằm chiếc cốc, cô nhìn nhìn sữa bò màu trắng ngà bên trong, sau đó đứng lên bưng chiếc cốc vào phòng vệ sinh.
-------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tình cảm giữa hai người là có, nhưng chân thành cùng tín nhiệm còn chưa đạt tới, cần sóng gió đến kích thích!
Mặt khác: Khen ta! ( chống nạnh )
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro