Hiển nhiên Sầm Mặc Tiêu cảm thấy như vậy quá thân mật, Lục Tử Cẩn cũng có thể cảm nhận được sự đình trệ của cô. Vốn dĩ là không đành lòng nhìn cô chịu khổ, nhưng hành động nho nhỏ của Sầm Mặc Tiêu cũng nhắc nhở Lục Tử Cẩn, đúng là có chút ái muội.
Chỉ là sự mất tự nhiên trong lòng Lục Tử Cẩn đã sớm bị áp chế bởi hứng thú nhìn Sầm Mặc Tiêu khó xử, cô nhìn nhìn thuốc trong tay, chứng nào tật nấy mà mở miệng trêu đùa: "Nếu em cảm thấy ngại, chị nhờ Lưu tẩu bôi cho em?"
Lời này dĩ nhiên không có một chút thành ý, Sầm Mặc Tiêu lập tức cảm nhận được khiêu khích bên trong, vốn còn mang chút tâm tính trẻ con, cô lập tức dựng lên gương mặt không sao cả, cười như không cười nói: "Cũng chỉ là bôi thuốc sau lưng, có gì phải ngượng, rốt cuộc lần trước chị không cẩn thận đều bị em xem hết, cũng không có gì đáng xấu hổ."
Cô nói lời này, ánh mắt vô cùng lộ liễu mà trên dưới đánh giá thân thể Lục Tử Cẩn, giống như đang tái hiện lại cảnh tượng đêm đó. Tuy là chuyện đã qua, Lục Tử Cẩn vẫn không khỏi đỏ mặt.
Quả nhiên cô đã đánh giá thấp đối phương, hoặc là bị đối phương bày ra một mặt nhuyễn manh lừa gạt, nhất thời quên mất tính tình người kia dỗi thiên dỗi địa, còn có tiểu tâm nhãn đến trình độ này.
"Khụ, vậy là tốt rồi." Cô ngượng ngùng đáp một câu, nhìn Sầm Mặc Tiêu như không có việc gì đi đến trước mặt cô, sau đó quay lưng về phía cô bắt đầu cởi áo ngủ ra.
Lục Tử Cẩn không biết sao lại thế này, chỉ nhìn động tác Sầm Mặc Tiêu cởi từng viên cúc áo, liền cảm thấy độ ấm trong không khí bắt đầu tăng lên, cô liếc vài lần liền cuống quít di chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm thuốc mỡ trong tay.
Lúc đầu cô còn có thể đọc hiểu chữ trên chai thuốc, nhưng rất nhanh đại não làm sao cũng không thể hiểu được hàm nghĩa bên trong, thậm chí nhìn không rõ mặt chữ.
Mãi đến khi Sầm Mặc Tiêu có chút buồn cười mà quay đầu sâu kín nhìn cô, vẫn quay lưng về phía cô, mở miệng nói: "Được rồi, chị nhanh lên, em thật sự ngứa."
Lục Tử Cẩn cảm thấy chính mình bất thình lình hảo tâm có chút không xong, cô nhấc chân tiến đến gần Sầm Mặc Tiêu, vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi tay Sầm Mặc Tiêu hướng phía sau lôi kéo, y phục đã lui xuống một nửa, lộ ra tấm lưng trắng muốt điểm vài vết đỏ.
Đồng thời em ấy khẽ lắc đầu, đem mái tóc đen dài thu đến trước người, da thịt trắng như tuyết cùng tóc đen như mực, kết hợp với vệt đỏ đáng thương, vô cùng rõ ràng.
Hình ảnh này có tác động quá mãnh liệt, yết hầu Lục Tử Cẩn trượt động, nhịn không được nuốt nuốt, sau đó trong mắt hiện ra một tia nghi hoặc. Cô dường như hơi giật mình, ánh mắt trầm xuống, không biết nghĩ đến cái gì rồi liền rất nhanh chôn vùi toàn bộ rung động cùng ảo não.
Cô nhấp môi, dùng tăm bông đem thuốc mỡ đều đều bôi lên, trên mặt thần sắc cùng vừa rồi hoàn toàn bất đồng, tựa như thay đổi thành một người khác. Sầm Mặc Tiêu quay lưng về phía cô, cũng không thấy biến hoá lúc này của cô.
Vốn dĩ đã hơi ngứa, nơi da thịt bị nhẹ nhàng chạm vào, cảm giác ngứa càng rõ hơn. Sầm Mặc Tiêu không thoải mái động động, vặn vẹo vai.
"Ngứa lắm hả?" Lục Tử Cẩn có thể hiểu được loại ngứa đột nhiên toát ra này, làm tim gan cồn cào, không khỏi hỏi.
Thanh âm Sầm Mặc Tiêu có chút buồn: "Chỗ bên trái chị vừa bôi thuốc, ngứa đến khó chịu."
Lục Tử Cẩn nhìn nhìn, kia một mảnh hồng phát ban không ít, cô vừa bôi xong. Nghĩ nghĩ, cô duỗi tay dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ trên làn da Sầm Mặc Tiêu: "Chỗ này sao?"
Độ ấm trong phòng không thấp, nhưng trên người Sầm Mặc Tiêu lạnh lạnh, ngón tay ấm áp dừng ở nơi kia, cho dù chỉ có một ngón, cũng tinh tường truyền lại đây.
Sống lưng Sầm Mặc Tiêu thả lỏng, vừa rồi Lục Tử Cẩn thay cô khẽ cọ, đúng là đỡ ngứa hơn một chút, nhưng lại không đủ, cô chỉ có thể ừ một tiếng, "Vẫn ngứa."
Lần này thanh âm hơi trầm thấp, giống như từ xoang mũi vọng lại.
Làn da Sầm Mặc Tiêu mịn thật sự, sờ lên cảm giác tựa như chạm vào thạch rau câu. Lục Tử Cẩn khắc chế động tác, tận lực đè nén cảm xúc, ngón tay cong lại hơi dùng sức, lại cọ vài cái. Cô cũng không để móng tay, vì vậy lực đạo lớn một chút cũng sẽ không đau, gãi đúng chỗ ngứa làm bớt ngứa hơn rất nhiều.
Cảm giác không đúng lắm, Lục Tử Cẩn nhanh chóng thu tay lại, tiếp tục bôi thuốc mỡ lên.
Rốt cuộc cũng kết thúc một màn như đang tra tấn lẫn nhau, Lục Tử Cẩn bất giác thở phào nói: "Được rồi, em mặc quần áo vào, đừng để cảm lạnh."
Cô cúi đầu thu dọn tăm bông và thuốc, thanh âm sột sột soạt soạt bên tai, là Sầm Mặc Tiêu đang mặc quần áo, động tác cũng mờ mờ ảo ảo, không ngừng hoảng động trong tầm nhìn của cô.
Trong lòng Lục Tử Cẩn có chút nôn nóng, không kìm được tiếp tục nói: "Sau này không thể tùy hứng, dị ứng thì phải ăn kiêng, bằng không chịu tội vẫn là chính mình."
Thanh âm cô không ôn hòa, thậm chí có điểm xa cách, Sầm Mặc Tiêu không khỏi giương mắt liếc cô một chút, thần sắc trong mắt không rõ ý vị.
Sau đó Sầm Mặc Tiêu cũng ổn định thanh âm, đạm thanh nói: "Lâu lắm rồi em chưa ăn, lần gần nhất hình như là hai năm trước, hôm nay chị làm, em muốn thử một lần."
Lục Tử Cẩn nghe được trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng cô không dám lại đi cân nhắc ý tứ của Sầm Mặc Tiêu nhiều. Càng ngày cô càng không khống chế được chính mình, nhưng lý trí vẫn luôn nói cho cô, cô không thể để bản thân đắm chìm vào.
Sầm Mặc Tiêu là cố ý, cho dù động tác thiên y vô phùng, ý định ban đầu của em ấy không hề đơn giản, Lục Tử Cẩn báo cho chính mình không thể ngây ngốc ngã vào bẫy rập của em ấy.
Huống chi cho dù không phải Sầm Mặc Tiêu cố ý, những chuyện trong tương lai kia lại không thể xác định, Lục Tử Cẩn cũng không dám buông thả bản thân.
Vì thế cô lập tức kết thúc đề tài này, tùy ý nói: "Đúng rồi, ngày mai chính là cuối tuần, muốn đi thăm ông em không?"
Ánh mắt Sầm Mặc Tiêu ảm đạm, sửa sang lại mái tóc, thấp thấp đáp: "Ừm."
Trong lòng mỗi người biết rõ, khi nào đối phương lộ ra mềm mại, khi nào bắt đầu lộ ra xa cách, các cô đều chuẩn xác nắm lấy. Hơn nữa cũng rất vi diệu mà tuân theo một nguyên tắc, khi một người lùi về trong vỏ của mình, người kia cũng sẽ lập tức dừng bước. Hai người đều cảm thấy, so với bất cứ ai chính mình đều sẽ tự bảo vệ bản thân thật tốt, nhưng Sầm Mặc Tiêu bỗng nhiên cảm thấy, nếu có thể, cô muốn bảo vệ Lục Tử Cẩn, kỳ thật ý niệm này bất tri bất giác đã sớm nảy ra.
Chị ấy bị người chuốc rượu, chị ấy đi ra ngoài gặp đối tác, chị ấy bị Lý Nguyên cố ý tiếp cận, trong lòng Sầm Mặc Tiêu đều không thoải mái. Này đó cô vẫn luôn khắc chế, cô dùng quyết định trước đây để thuyết phục bản thân rằng, Lục Tử Cẩn chỉ là một phần trong kế hoạch của cô, chỉ là đầu óc có thể lừa được chính mình, nhưng trái tim lại không thể.
Đại khái là tự làm bậy không thể sống, Lục Tử Cẩn hiển nhiên cũng không tín nhiệm cô, ít nhất là về mặt tình cảm đối phương căn bản không tin cô.
Sầm Mặc Tiêu đột nhiên trở nên an tĩnh, Lục Tử Cẩn cảm thấy bầu không khí có chút nặng nề, hơn nữa cô cũng không cần phải đứng ở đây, vì thế nhẹ nhàng nói: "Chị còn có việc phải xử lý, em cũng nên nghỉ trưa, chị về phòng trước. Còn nữa, ban đỏ trên người em không nên cào, nếu không đỡ hơn thì đi bệnh viện."
Sầm Mặc Tiêu cười cười với cô: "Được rồi, cảm ơn, chậm trễ công việc của chị."
Sau khi đóng cửa, ý cười trên mặt Sầm Mặc Tiêu liền ẩn xuống, trong mắt mơ hồ có chút mệt mỏi cùng mất mát. Biến hóa của Lục Tử Cẩn cô xem ở trong mắt, chị ấy suy nghĩ gì, cô đại khái minh bạch.
Cô thân cận cùng Lục Tử Cẩn đều là vì trong kế hoạch sao? Sầm Mặc Tiêu kỳ thật đã phân không rõ, nhưng ở bên đối phương, cho dù các cô dỗi nhau vài câu cô đều vui vẻ, đây cũng không phải giả vờ.
Lúc này cô chỉ có thể tận lực bứt ra, tận lực an ủi bản thân, cô đối xử tốt với người kia, chỉ vì kế hoạch của cô.
Chính là, cô rất rõ ràng, cô thật sự đối Lục Tử Cẩn có chút khác biệt.
Nhưng cũng may Lâm Mạc bên kia đưa tin tới, để Sầm Mặc Tiêu tạm thời thoát ra khỏi cảm xúc rối ren.
"Mặc Tiêu, đã có kết quả. Sữa đúng là không có thành phần khác, vấn đề là ở cái ly, miệng ly được tráng một lớp sơn rất đặc thù, chỉ cần độ ấm đạt tới một mức độ nhất định thì thành phần hóa chất bên trong sẽ nhanh chóng phóng thích, hòa tan trong sữa. Đối phương xuống tay thật kín đáo, dược chỉ xuất hiện khi sữa đi vào miệng, chúng ta suýt chút nữa liền xem nhẹ. Nói cách khác, nếu cậu có thói quen nhấp miệng ly, thì độc tính xâm nhập càng nhiều, bởi vì độ ấm của môi và sữa bò sẽ kích phát chất độc kia tiết ra. Đây cũng là nguyên nhân vì sao độc tính trong sữa không cao, nếu ngay từ đầu cậu không uống mà lấy mẫu đi kiểm tra đo lường, căn bản là không nhìn ra."
Thanh âm Lâm Mạc rất thấp, đoạn sau cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi. Cho dù ngay từ đầu Sầm Mặc Tiêu đã đoán được, nhưng giờ nghe thấy cũng lạnh cả người. Ngày đó cô đã chuẩn bị uống vào, cuối cùng lại buông xuống, một khắc kia dược liền hoà vào trong sữa.
"Con mẹ nó thật là khốn nạn! Tâm tư Lý Nguyên quả thực biến thái, thủ đoạn thâm độc như vậy cũng nghĩ ra được!"
Thực hiển nhiên Lâm Mạc không nhịn được, lại ở bên kia mắng ầm lên!
Sầm Mặc Tiêu nhắm hai mắt xoa xoa thái dương: "Thôi đừng mắng, điều tra ra thì tốt rồi, kế tiếp chính là chờ Lưu tẩu lại xuống tay lần nữa, chúng ta trực tiếp lấy được chứng cứ."
Lâm Mạc trầm mặc sau đó có chút nóng nảy nói: "Lúc trước cậu nói với mình không phải Lục Tử Cẩn, nhưng sữa bò là cô ấy bưng cho cậu, cậu uống bao nhiêu rồi?"
Sầm Mặc Tiêu không nói gì, hồi tưởng phản ứng gần đây của thân thể, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Kết quả kiểm tra cũng không có vấn đề gì."
Lâm Mạc có chút hoài nghi hỏi: "Kiểm tra khi nào?"
Sầm Mặc Tiêu hàm hồ đáp: "Hôm qua."
Bên kia trầm mặc rất lâu, sau đó thanh âm Lâm Mạc truyền tới: "Mặc Tiêu, cậu đã đổi qua bệnh viện khác chưa?"
Sắc mặt Sầm Mặc Tiêu tức khắc cứng đờ, ngón tay cuộn tròn, giọng nói có chút run: "Đó là bệnh viện tư nhân của Lý gia, là ba mình an bài. Bác sĩ Trần rất thân với nhà mình, hơn nữa, hôm qua Tử Cẩn đưa mình đi bệnh viện Nhân Dân Thành Phố, ba mình nói ...kết quả cũng không có vấn đề gì."
Hiển nhiên ngữ khí Sầm Mặc Tiêu trở nên không chắc chắn, cô hậu tri hậu giác ý thức được, tất cả kết quả cô nhận được đều là do bác sĩ Trần đưa cho. Cho dù hôm qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đi bệnh viện kia cô căn bản cũng chưa tự mình xem kết quả, đều là nghe ba cô nói lại.
Mà lời nói Lâm Mạc đột nhiên đình trệ, cô đã nhận ra Sầm Mặc Tiêu khác thường, có chút gấp giọng: "Mặc Tiêu, cậu, cậu đi bệnh viện khác kiểm tra một chút, chính cậu tự đi đi."
Sầm Mặc Tiêu không nói gì, trong lòng Lâm Mạc có chút lo lắng, không dám lại tiếp tục làm rõ. Lúc trước Sầm Mặc Tiêu nhờ cô đi điều tra vụ tai nạn xe năm đó, kết quả là không có vấn đề gì, Sầm Mặc Tiêu hiển nhiên buông lỏng rất nhiều.
Nhưng hiện giờ, không thể không tra xét kĩ lại một lần.
Sầm Mặc Tiêu treo điện thoại, ngơ ngác ngồi thật lâu. Cô không phải chưa từng hoài nghi Lý Khải Thắng, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới chứng thực hoài nghi của mình, cho dù có một điểm dấu vết giải vây cô đều nguyện ý tin tưởng, kết quả làm cô vô cùng nhẹ lòng.
Chính là vòng đi vòng lại...... Không, vô lý, cô là con gái ông, trong thân thể cô chảy chính là máu của ông, sao ông có thể vì Lý Nguyên mà hại cô, cho dù nhiều năm che chở yêu thương đều là giả, ông có lý do gì lại muốn đẩy cô vào chỗ chết?
Sầm Mặc Tiêu đột nhiên có chút đầu váng mắt hoa, cô nỗ lực duy trì bình tĩnh, không có căn cứ, chỉ là lớn mật suy đoán, cũng không có lý do, không thể tự mình dọa mình, lần trước nghi ngờ Lục Tử Cẩn đã là một lần sai lầm rồi.
Ngón tay cô hung hăng nắm lấy quần áo, ngày mai đi thăm ông ngoại, cô nhất định phải điều tra rõ ràng.
Hôm sau, lúc Sầm Khang Hồng nhìn thấy hai người trở về Sầm gia, trong mắt vô cùng hớn hở.
Trong thời gian này, tuy rằng không gặp Sầm Mặc Tiêu, nhưng thường xuyên gọi điện qua, Sầm Mặc Tiêu còn nhắc nhở ông kiểm tra sức khoẻ chú ý thân thể, đây là việc trước kia nằm mơ cũng không dám nghĩ, Sầm Khang Hồng ngẫm lại liền vui vẻ.
Nhưng vui vẻ qua đi, lão nhân gia nhạy bén phát hiện sắc mặt Sầm Mặc Tiêu có chút tái, trong mắt khó nén được nôn nóng: "Mặc Tiêu, sao sắc mặt con lại kém như vậy, không khoẻ sao?"
Sầm Mặc Tiêu lắc lắc đầu: "Con không sao, chỉ là hơi mệt."
Sầm Khang Hồng nhìn lại, vẫn cảm thấy đứng ngồi không yên: "Đây đều không giống mệt mỏi, Tử Cẩn, con xem sắc mặt con bé có phải rất kém không, môi cũng trắng bệch."
Kỳ thật không cần Sầm Khang Hồng nói, sáng sớm Lục Tử Cẩn đã phát hiện. Vốn muốn mang cô đi bệnh viện, nhưng Sầm Mặc Tiêu nhất định không chịu, muốn đi thăm ông trước.
"Buổi sáng sắc mặt đã rất khó coi, con bảo em ấy đi bệnh viện mà em ấy không chịu." Lục Tử Cẩn tiếp lời, nhíu mày đánh giá Sầm Mặc Tiêu, trong mắt không giấu được ảo não.
Sầm Khang Hồng lập tức đứng lên, "Không được, thân thể con không khỏe, chuyện gì cũng đều gác lại. Toàn bá, để lão Tống lái xe, chúng ta đi bệnh viện."
Lục Tử Cẩn nghĩ đến cái gì, vội vàng thấp giọng nói: "Ông ngoại, em ấy không ngồi xe người khác được."
Sầm Khang Hồng nghe không hiểu ý cô, nhíu mày nói: "Cái gì không ngồi được xe người khác?"
Sầm Mặc Tiêu quay đầu nhìn Sầm Khang Hồng, hé miệng muốn nói rồi lại thôi. Lục Tử Cẩn nhìn cô, lúc này mới giải thích: "Mặc Tiêu sợ ngồi xe, chỉ có thể ngồi xe do Trần Tư Lương lái."
Không có một câu dư thừa, nhưng sắc mặt Sầm Khang Hồng thay đổi trong nháy mắt, ông đương nhiên biết nguyên nhân là gì. Lão nhân vừa rồi còn vì nóng nảy mang ra một chút uy nghiêm của trưởng bối, tức khắc chân tay luống cuống, nếp nhăn trên mặt cũng chen đầy bi ai, môi run rẩy, mới thấp thấp nói: "Xin lỗi."
Đôi mắt Sầm Mặc Tiêu bỗng nhiên lên men, cô không thể nhìn Sầm Khang Hồng như vậy, cho dù oán hận ông thật nhiều, cô cũng không muốn nhìn thấy ông ngoại giống như hài tử làm sai chuyện đứng trước mặt cô.
"Nói chuyện này có ích lợi gì đâu." Sầm Mặc Tiêu ném ra một câu, làm Sầm Khang Hồng có vẻ càng thêm thống khổ. Nhưng câu chuyện nhanh chóng liền xoay chuyển, nhìn lão nhân trước mặt nói: "Ông cùng con đi bệnh viện làm kiểm tra, con đây liền đi."
Sầm Khang Hồng có chút kinh ngạc, nhìn cháu ngoại mình, lại nhìn Lục Tử Cẩn.
Lục Tử Cẩn thấy dáng vẻ Sầm Mặc Tiêu nhấp môi không muốn nói, ngầm hiểu, vì thế nhẹ giọng nói: "Hôm nay A Tiêu tới đây, kỳ thật là lo cho sức khỏe của ông, Toàn bá nói gần đây ông không thoải mái, đi kiểm tra sức khoẻ còn không nghe lời, không tuân theo lời dặn của bác sĩ nghỉ ngơi uống thuốc, cho nên em ấy muốn ông đi cùng em ấy. Sau rồi, ông đáp ứng chúng con uống thuốc thật tốt thì em ấy liền cùng ông đi bệnh viện."
Sầm Khang Hồng còn không kịp nói gì, vẫn luôn lặng lẽ nhìn chằm chằm Lục Tử Cẩn.
Sầm Mặc Tiêu liếc cô: "Chỉ một câu của em, sao chị có thể luận ra nhiều ý tứ như vậy."
Ngữ khí vừa thấp vừa buồn, làm Lục Tử Cẩn hơi buồn cười lại có chút bất đắc dĩ.
Sầm Khang Hồng vẫn luôn hiểu cháu gái mình, chỉ ở kia cười gật đầu: "Tử Cẩn thật tinh tế săn sóc, vậy để tiểu Trần đi một chuyến, chúng ta cùng đi bệnh viện, gần đây huyết áp không được tốt, phải uống thuốc rồi."
Tuy Sầm gia là tập đoàn kiến trúc, nhưng Sầm Khang Hồng cũng đầu tư nhiều lĩnh vực khác, trong đó có y tế. Đặc biệt sau khi biết Sầm Mặc Tiêu sinh bệnh, ông càng tăng cường đầu tư vào chữa trị tim mạch. Trong đó Sầm gia chiếm 20% cổ phần bệnh viện Thái Khang, tuy là bệnh viện tư nhân, nhưng bác sĩ khoa tim mạch đều là những chuyên gia danh tiếng trong và ngoài nước.
Đáng tiếc trước kia quan hệ giữa ông và Sầm Mặc Tiêu căng thẳng, thành ra cô cũng không chịu đến bên này, Lý Khải Thắng cũng nói để tránh kích thích cô, để cho cô ở bệnh viện Lý gia, để Trần giáo sư điều trị.
Sầm Khang Hồng cũng biết rõ danh tiếng của Trần Tất Sinh, cũng liền không nói thêm gì.
Mà lần này đi kiểm tra, khiến một tia hy vọng còn lại cho Sầm Mặc Tiêu cũng hoàn toàn biến mất.
----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
A a a tồn cảo báo nguy.
Cốt truyện tất cả đều bắt đầu rồi, cảm tình cũng phải rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro