Chương 3

Bạch Dư Hi đến trước giờ hẹn với Tô Mân, có mặt ở sân huấn luyện lúc đúng bảy giờ.

Không thấy Tô Mân xuất hiện, Bạch Dư Hi liếc nhìn thời gian ghi ở cuối bảng điện tử, sau đó nhanh chóng chỉnh lại găng tay, đeo kính bảo hộ và tai nghe. Gương mặt không hề có chút cảm xúc, cô cầm súng lên, nhắm vào mục tiêu phía xa rồi bắt đầu khai hỏa.

Cô bắn liên tục, không có lấy một giây dừng lại. Không lâu sau, cánh cửa phía sau vang lên tiếng mở.

"Xin lỗi, Dư Hi, tôi đến trễ."

Tô Mân vội vã chỉnh lại quần áo, lấy kính bảo hộ và tai nghe từ quầy chứa đồ phía sau rồi nhanh chóng chạy về phía sau Bạch Dư Hi.

Bạch Dư Hi không quay đầu lại, vẫn tập trung vào việc bắn súng như trước, thái độ xa cách và lạnh lùng không thay đổi. Tốc độ bắn của cô vẫn nhanh và chính xác, như thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự xuất hiện muộn của Tô Mân.

Vỏ đạn liên tục rơi xuống sàn, phát ra âm thanh "lách tách" giòn giã.

Tô Mân nhìn nghiêng khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Dư Hi, trong lòng bỗng có chút ngẩn ngơ.

Khi Bạch Dư Hi bắn viên đạn cuối cùng, Tô Mân vừa định vỗ tay khen ngợi thì cô đã yên lặng tháo tai nghe đặt sang một bên.

"Tô Mân, cậu đến muộn mười một phút." Bạch Dư Hi khẽ nói.

"A?"

Tô Mân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Dư Hi, mím môi. Dù lớn tuổi hơn, cô vẫn cảm thấy áp lực trước ánh mắt ấy, giống như không thể ngẩng đầu lên nổi.

"... Xin lỗi." Cô ngượng ngùng lấy từ phía sau ra một ly cà phê, nói: "À, đúng rồi, cái này là cho cậu."

"Tôi nhớ cậu thường uống cà phê ở quán này, nên thấy trên đường đi thì mua luôn. Cũng vì thế mà trễ một chút."

Bạch Dư Hi liếc nhìn ly cà phê trong tay Tô Mân, rồi đặt khẩu súng xuống một cách cẩn trọng.

"... Cảm ơn."

Tô Mân nghe cô nói cảm ơn một cách xa cách, liền bật cười.

"Cảm ơn gì chứ, mua cà phê cho cậu là chuyện nên làm mà."

Bạch Dư Hi nhận lấy ly cà phê. Dù cô biết không nên để Tô Mân hành động như vậy, nhưng rõ ràng đối phương vẫn sẽ làm thế. Vì vậy, cô không nói thêm lời nào.

Khi cầm lấy ly cà phê, ngoài hương vị bạc hà nhẹ vốn quen thuộc từ pheromone của Tô Mân, Bạch Dư Hi còn ngửi thấy một mùi ngọt khác khiến cô cảm thấy không thoải mái — vị ngọt quá nồng, giống như quả vải.

Bạch Dư Hi không biểu lộ gì, uống một ngụm cà phê rồi dừng ánh mắt trên gương mặt Tô Mân, sau đó lại cúi mắt xuống mà không nói gì thêm.

Dù thái độ của Bạch Dư Hi rất khách sáo, nhưng việc cô chịu uống ly cà phê khiến Tô Mân cảm thấy rất hài lòng.

Hiện tại cô đã tốt nghiệp từ khu giáo dục phía Bắc. Dù vậy, Tô Mân từng là thủ khoa lớp Bốn, và nhớ lại khi xưa, cô không khỏi thở dài:

"Cậu bắn ngày càng giỏi, nhanh nhẹn hơn cả lúc tôi còn học lớp Bốn nữa."

"..."

Bạch Dư Hi như ngầm thừa nhận, im lặng uống cà phê.

Thấy cô thậm chí chẳng biểu lộ một chút khách sáo nào, Tô Mân khẽ cụp mắt, cười khổ.

— Cũng khó trách nhiều người sau lưng gọi cô là "Nữ vương".

Bạch Dư Hi lạnh lùng, khó gần. So với cô...

So với Bạch Dư Hi, An Trĩ Chân đúng là một Omega yếu đuối và đáng thương.

Cô ấy cần người khác, không thể tự lập...

Tô Mân bỗng nhớ lại hôm đưa An Trĩ Chân về nhà. Khi đó, cô ấy say khướt và nói rằng yêu thích cô.

Không phải lần đầu Tô Mân nghe lời tỏ tình, nhưng khi thấy ánh mắt đỏ hoe của An Trĩ Chân nhìn mình, trong lòng cô lại có cảm giác kỳ lạ, khó nói thành lời.

Tô Mân trầm mặc, đi về phía tủ chứa vũ khí trong phòng. Trên tường là nhiều bức ảnh, đa số là ảnh chụp cùng giấy khen.

Chỉ có một bức ảnh đặc biệt: một người trong ảnh bị ai đó cắt mất khuôn mặt, tạo cảm giác vô cùng chướng mắt.

"Tấm hình này bị sao vậy?"

Cô thuận miệng hỏi.

Bạch Dư Hi uống vài ngụm cà phê rồi đặt sang một bên, liếc nhìn tấm hình mười năm trước.

"Người đó là Lê Bắc."

"Lê Bắc?"

— Thảo nào.

Tô Mân từng nghe tên Lê Bắc không chỉ một lần.

Cô ấy từng là thiên tài trẻ tuổi, giành vô địch League khi mới hai mươi tuổi.

Dù không ai phủ nhận tài năng của cô ấy, nhưng Lê Bắc thực chất là một "giáo tài phản diện" đúng nghĩa.

Mười năm trước, vì gây ra sự cố lớn, cô bị bắt và giam giữ như một tội phạm đặc biệt nguy hiểm.

Hồ sơ liên quan đến cô ấy giờ chỉ có thể tra được trong phòng lưu trữ, bởi vì cô là một "vết nhơ".

Ai quen biết Lê Bắc cũng đều ghét bỏ, muốn xóa sạch ký ức về cô.

"Cậu nhìn qua là biết sao?"

Tô Mân ngạc nhiên liếc nhìn Bạch Dư Hi.

Bạch Dư Hi cầm súng lên, giọng đều đều: "Lê Bắc từng là học trò của Chuẩn tướng."

"Ồ..."

Tô Mân gật đầu, hiểu ngay ý cô nói đến Bạch Khanh Tiêu, mẹ của Bạch Dư Hi.

Bạch Khanh Tiêu có học trò trải khắp các đơn vị trong quân đội: từ Khổng Hựu Hi, vị thiếu tá trẻ tài năng, đến Tỉnh Trác, người trẻ tuổi làm Cục trưởng Cục khai phá.

Tô Mân từng nghe rằng, vì một học trò gây ra lỗi lớn, nên đến giờ Bạch Khanh Tiêu vẫn chỉ giữ chức Chuẩn tướng. Nếu không, với công trạng của bà, đã thăng chức từ lâu.

"Cậu từng gặp người đó rồi à? Cô ấy là người thế nào?"

Tô Mân tò mò về người bị căm ghét đến mức ấy.

"Cô ta..."

Bạch Dư Hi chỉnh lại tư thế vai, im lặng rất lâu.

"... Chỉ là một kẻ phản bội."

Nói ra từ đó, Bạch Dư Hi mất rất nhiều thời gian.

Tô Mân cảm thấy trong khoảnh khắc đó, biểu cảm của Bạch Dư Hi như chìm vào bóng tối. Cô định tiếp tục hỏi thì đồng hồ báo có cuộc gọi đến.

Là An Trĩ Chân.

Cô chần chừ không biết có nên nghe hay không.

"Không nhận à?"

Nghe tiếng chuông vẫn vang, Bạch Dư Hi quay đầu hỏi, giọng bình thản.

"À, là đội gọi, chắc có việc."
Tô Mân vội vàng giấu điện thoại đi, lấy tay gãi mũi, nói:

"Tôi ra ngoài nghe điện chút."

Bạch Dư Hi liếc nhìn tay cô, sau vài giây trầm mặc liền gật đầu: "Ừ."

Bên ngoài phòng huấn luyện, vì nhớ đến chuyện tối qua, Tô Mân không khỏi cảm thấy chột dạ, giọng cũng hạ xuống:

"Sao vậy?"

"Đội trưởng, em bị bệnh... Có thể mang giúp em ít thuốc được không?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng ho của An Trĩ Chân.

Tô Mân nhớ ra cần giữ khoảng cách với cô ấy, nên giọng hơi lạnh hơn thường ngày:

"Trong ký túc xá không có thuốc sao? Sao lại nhờ tôi?"

"Lần trước em dùng hết rồi..."

An Trĩ Chân hít mũi, giọng nghẹn ngào.

"Vậy em..."

Tô Mân nghe giọng yếu ớt đó thì chần chừ, nhưng tiếng vỏ đạn va xuống sàn từ sân huấn luyện khiến cô lập tức tỉnh táo.

— Mình định đi làm gì vậy?

Cô dứt khoát: "Tôi bận, không đến được."

"... Đội trưởng, chị đang ở cùng Bạch thủ tịch à?"

Giọng An Trĩ Chân bên kia như mang theo chút tủi thân.

Tô Mân nghe vậy thì lòng lại mềm ra.

"Đội trưởng, em thật sự rất khó chịu..."

Cô ấy lại hít mũi lần nữa.

Tô Mân im lặng thật lâu, rồi nghiêm túc từ chối: "Em không thể nhờ người khác trong đội sao?"

"Không ai trả lời em cả..."

Tô Mân khựng lại. Cô bước vài bước định đi nhưng rồi tỉnh táo trở lại, giọng càng lạnh hơn:

"Tôi không đến được."

Dứt lời, cô cúp máy rồi quay lại phía Bạch Dư Hi.

Lúc Tô Mân quay lại, Bạch Dư Hi đang điều chỉnh đồng hồ bấm giờ, có vẻ không hài lòng với kết quả hôm nay.

Tô Mân lúng túng đeo tai nghe, do dự mãi.

"Không huấn luyện à?"

Bạch Dư Hi liếc nhìn cô, giọng đều đều.

"À, có chứ."
Tô Mân vội mang tai nghe, bắt đầu huấn luyện, nhưng trong đầu vẫn bị quấy rầy bởi những lời An Trĩ Chân vừa nói.

Sau vài lượt bắn, Bạch Dư Hi liếc nhìn thành tích của cô:

"Trung úy, hôm nay trạng thái của cậu không ổn."

"À..."

Có lẽ do cảm giác tội lỗi, Tô Mân thấy giọng của Bạch Dư Hi hôm nay lạnh lẽo hơn thường lệ.

Tuy không chuyên về bắn tỉa, nhưng bình thường Tô Mân vẫn đạt mức trên trung bình. Hôm nay thì liên tục bắn trượt, phản ứng cũng không linh hoạt.

Cô biết rõ lý do là vì cuộc gọi của An Trĩ Chân, khiến mình phân tâm.

Liếc sang thành tích của Bạch Dư Hi, cô ấy vẫn bắn cực kỳ chuẩn xác như thường.

"Tôi không rõ vì sao cậu lại thiếu tập trung, nhưng đã là huấn luyện thì phải nghiêm túc như thực chiến."

Bị người nhỏ tuổi hơn trách mắng, Tô Mân thấy mất mặt.

Cô tháo kính bảo hộ, gãi mũi như muốn trốn tránh.

"Lúc nãy thành viên trong đội báo có sự cố, nên tôi hơi xao nhãng."

"Vậy à?" Bạch Dư Hi nheo mắt.

Tô Mân không biết nên nhìn đi đâu, đành đáp khẽ: "Ừm."

Bạch Dư Hi nhìn cô gãi mũi, rồi quay đi, đeo lại tai nghe và bấm đồng hồ bấm giờ. Âm thanh vang lên, cô bóp cò súng.

"Vậy thì đi xem đội viên của cậu đi."

Cô không nói gì thêm.

"Còn huấn luyện..."

"Tôi có thể tự tập."

— Phải rồi, cô là Bạch Dư Hi.

— Người luôn có thể tự mình làm tốt mọi thứ.

Tô Mân nghe giọng Bạch Dư Hi, liền gật đầu: "Được, vậy tôi... tôi đi trước."

Cô vừa nói vừa cúi đầu, vội vã rời khỏi phòng huấn luyện.

Bạch Dư Hi tiếp tục bóp cò, nhưng đến cú bắn cuối cùng lại buông tay, đặt khẩu súng và tai nghe sang một bên, khẽ thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro