Chương 116 - 120 - Phiên Ngoại
Chương 116.
Phiên ngoại: Diệp U Li phiên ngoại tam
Diệp U Li đến trước mặt Cung Hi Linh Binh, trước tiên đỡ nàng dậy, không nói một lời, cúi đầu xem xét chỗ bị thương.
Trên mặt Cung Hi Linh Binh, vết thương cũ mới chồng lên nhau, gương mặt từng khiến người khác kinh diễm nay thêm vài phần yếu ớt khiến người thương cảm.
Trên người nàng dính đầy bụi đất, nhiều nhất là ở chân.
Diệp U Li định xem thử có gãy xương không, tay vừa đưa tới liền bị cổ tay giữ chặt.
"Ngươi là ai?"
Cung Hi Linh Binh khàn giọng hỏi.
Thật ra, thương tích của nàng không nặng, chỉ là muốn thử xem vị "người hảo tâm" kia có đến lần nữa không.
Không ngờ, thật sự đến.
Cung Hi Linh Binh không nhìn rõ, nhưng tin chắc đó là cùng một người.
Diệp U Li bị giữ chặt cổ tay, ngẩng nhìn Cung Hi Linh Binh — người gầy yếu nhưng sức lại không nhỏ.
Nàng định mở miệng, nhưng chợt nhớ ban ngày lúc học, Cung Hi Linh Binh hẳn đã từng nghe giọng mình, nên liền giả làm người câm, dùng tay còn lại viết vào lòng bàn tay nàng hai chữ:
"Cung nữ."
Bàn tay Cung Hi Linh Binh rất lạnh, khi bị bàn tay mềm ấm kia nắm lấy liền hơi run lên.
Hiểu được ý hai chữ ấy, nàng nghĩ đến trước kia những món đồ người kia từng tặng, phần lớn đều là đồ của cung nữ dùng, nên cũng không lấy làm lạ.
"Ngươi sẽ không nói sao?" Cung Hi Linh Binh hỏi tiếp.
"Đúng vậy." Diệp U Li viết trả lời.
"Ngươi tên là gì?"
Cung Hi Linh Binh lại hỏi.
"Quỳnh Quỳnh."
Diệp U Li suy nghĩ một chút rồi viết ra hai chữ.
Trong mắt Cung Hi Linh Binh, nàng chính là "Quỳnh Quỳnh" — hai người đều cô độc, đều là kẻ bị phụ hoàng vứt bỏ.
"......"
Cung Hi Linh Binh ngờ rằng cái tên ấy là giả, vì trùng hợp đến kỳ lạ.
Nhưng vốn dĩ nàng cũng chẳng thật lòng tin đối phương, chỉ là muốn tìm người này để xem có thể lợi dụng ở đâu không.
"Chân ngươi bị thương sao? Ta có thể xem thử được không?"
Diệp U Li hỏi.
Cung Hi Linh Binh quả thật chân hơi đau, nhưng không đáng ngại, liền lắc đầu, không muốn bị xem.
"Ngươi đỡ ta một chút, ta có thể đứng lên."
Cung Hi Linh Binh nói.
Diệp U Li liền đỡ nàng.
Cung Hi Linh Binh thuận thế đứng dậy.
Về chiều cao, Diệp U Li hơi cao hơn nàng một chút.
Nàng dìu Cung Hi Linh Binh đi về phía trước.
Cung Hi Linh Binh nghe thấy hương thơm nhàn nhạt, rất dễ chịu.
Đối phương hơi cao hơn mình, lực đạo vừa vặn, giúp nàng đi rất thuận.
Trừ bỏ hai người hầu hạ chính mình, Cung Hi Linh Binh rất ít khi gần gũi một ai như vậy.
Ở khoảng cách gần thế này, dù nhìn không thấy, chỉ nhờ cảm giác, Cung Hi Linh Binh cũng có thể xác định hoàn toàn yếu hại của đối phương ở đâu.
Người này lại chẳng hề có ý che đậy.
Chỉ cần Cung Hi Linh Binh muốn, liền có thể chế trụ Diệp U Li, thậm chí một kích sát chi.
Cái cổ tinh tế tựa dưới khuỷu tay, ngay cả nhịp hô hấp cũng cảm nhận được.
Nhưng nghe thấy hơi thở trầm hoãn của Diệp U Li, tay đặt trên vai lưng hắn, Cung Hi Linh Binh rốt cuộc không ra tay.
Nếu không phải một thám tử cao minh đến cực điểm, vậy thì chính là một "người hảo tâm" thật sự vô tâm cơ.
Trên đời này, người hảo tâm thường không thọ.
Cung Hi Linh Binh quyết định chờ thêm một chút, xem rốt cuộc nội tâm người này là bộ dáng gì.
Diệp U Li hoàn toàn không biết yếu hại của mình đang nằm trong tay Cung Hi Linh Binh, tử sinh chỉ trong chớp mắt.
"Phía trước áo choàng cùng bình nước nóng là ngươi đưa sao? Ngươi đi đến trong điện của ta, ta trả lại cho ngươi." Tới một chỗ ngoặt, Diệp U Li dừng lại thở dốc, Cung Hi Linh Binh hỏi.
"Không cần, đã đưa đến phòng giặt áo rồi." Diệp U Li vẫn viết chữ cho Cung Hi Linh Binh.
Cảm nhận được đối phương cẩn thận, Cung Hi Linh Binh không yêu cầu thêm.
Diệp U Li đưa Cung Hi Linh Binh đến gần hạt nhân điện, thấy cách đó không xa có người tới bèn vỗ nhẹ nàng, xoay người rời đi.
Cung Hi Linh Binh còn muốn nói gì đó nhưng chưa kịp.
Rất nhanh, gần hầu của Cung Hi Linh Binh đã đến, đỡ nàng vào hạt nhân điện.
"Chủ tử, vừa rồi vị kia là ai? Chủ tử quen biết sao?" người gần hầu hỏi.
"Không quen. Ngươi có nhìn rõ bộ dạng người đó không?" Cung Hi Linh Binh hỏi.
"Chưa, nàng thấy nô tài liền đi rồi. Chỉ nhìn rõ áo choàng là màu tố." Gần hầu đáp.
Cung Hi Linh Binh im lặng, trong lòng đối với "người hảo tâm" kia có chút tò mò.
Coi như một chút điều hòa cho cuộc sống nhàm chán trong hạt nhân đi.
Sau tiểu khảo, chẳng mấy ngày triều đình bãi triều, học đường nghỉ, mọi người đều chuẩn bị ăn tết.
Diệp U Li không đến tìm Cung Hi Linh Binh nữa, chỉ ở trong Trường Nhạc điện tránh quấy rầy.
Trường Nhạc điện cần không ít nguyên liệu nấu ăn ngày tết, lại có than hỏa sung túc, Diệp U Li nằm trên giường đọc sách, không muốn ra ngoài.
Nhưng cung yến trong cung đã chuẩn bị, vẫn phải đi.
Người càng đông càng dễ nhìn ra khác biệt.
Xương Bình Đế đối với Thái Tử và Tam hoàng tử... thái độ không giống nhau, ban thưởng cũng càng quý trọng.
Cữu cữu của Thái Tử là thừa tướng, đứng đầu văn nhân; cữu cữu của Tam hoàng tử là tướng quân tay cầm trọng binh, nhiều lần lập chiến công.
Diệp U Li sớm chẳng để tâm, chỉ muốn tự mình tranh thủ thêm chút, rồi né ở góc, sấn nhiệt mà ăn nhiều một chút.
Không biết là muốn đồng hóa hạt nhân kia, hay thật sự muốn để hạt nhân kia gả vào đại hành hòa thân, trong cung yến cũng có Cung Hi Linh Binh.
Dưỡng mấy ngày, vết thương trên mặt đã khá, làn da trông trắng nõn hơn nhiều, nhìn lại có vài phần kinh diễm như lần đầu gặp.
Diệp U Li biết đêm nay Cung Hi Linh Binh đôi mắt nhìn không thấy; cặp đồng tử màu hổ phách nhàn nhạt thoạt trông có chút vô thần, ngốc ngốc, hơi ngốc.
Không hiểu sao, Diệp U Li cảm giác người này hẳn là rất dễ trêu đùa.
Diệp U Li vừa ăn mỹ thực ở góc, vừa lặng lẽ thưởng thức sắc đẹp.
Nhưng chẳng bao lâu, vừa cúi đầu ăn một miếng, ngẩng lên thì người đã không thấy.
Diệp U Li cảm giác đồ ăn cũng không còn thơm.
Khi ca vũ náo nhiệt nhất, Diệp U Li dùng khăn bọc mấy khối điểm tâm tự thấy ngon, rồi chạy ra khỏi cung yến.
Bên ngoài lạnh lẽo, vắng lặng, Diệp U Li nghe động tĩnh chung quanh, lần theo thanh âm mà đi.
Chưa đi xa, cảm thấy tiếng động kia càng lúc càng kỳ quái; đang do dự có nên tiến tiếp hay không thì bị ôm lấy.
Là Cung Hi Linh Binh.
Cung Hi Linh Binh vừa bày một cái cục, không ngờ có người theo tới; vốn định chế trụ rồi làm người ta mê man.
Nhưng vừa chạm phải thân thể đối phương, ngửi được hương thơm quen thuộc, Cung Hi Linh Binh thu lại lực.
"Là ta, Quỳnh Quỳnh. Ngươi nhìn không thấy, sao lại ra một mình?" Diệp U Li kéo tay Cung Hi Linh Binh, viết để hỏi.
"Ta định trở về. Phía trước đường khó đi, có người đang hẹn hò." Cung Hi Linh Binh ghé tai Diệp U Li nói.
"......" Mặt Diệp U Li hơi đỏ, ước chừng đã hiểu ý, bởi tiếng vang bên tai càng thêm kỳ quái.
Diệp U Li nhìn quanh, kéo Cung Hi Linh Binh rời đi.
Diệp U Li đưa Cung Hi Linh Binh về hạt nhân điện.
Diệp U Li muốn che giấu thanh âm; vốn Cung Hi Linh Binh ít nói, dọc đường cũng không nói gì.
Chỉ có hai bàn tay đan nhau, lòng bàn tay áp vào làn da, một bên tùy ý nắm, một bên kéo đi.
Sắp đến hạt nhân điện, Diệp U Li đưa túi điểm tâm đã bọc kín cho Cung Hi Linh Binh, dặn nàng cứ đi thẳng là tới.
Cảm giác người bên cạnh rời đi, Cung Hi Linh Binh thoáng buồn bã mất mát.
Về đến trong điện, điểm tâm được gần hầu kiểm tra — là đồ ăn trong cung yến.
Bị bọc kín nên còn nóng hầm hập, hơi nát.
Cung Hi Linh Binh vẫn ăn, còn cảm thấy thơm ngọt hơn điểm tâm mọi khi.
Những ngày sau đó, cứ chiều tối khi trời bắt đầu sẫm, Cung Hi Linh Binh sẽ ra khỏi hạt nhân điện, không cho gần hầu đi theo.
Ba lần đi ra ngoài, có một lần gặp được Diệp U Li cũng đủ làm nàng vui cả ngày.
Ý tưởng dò xét Diệp U Li để xem có chỗ nào lợi dụng được dần dần mờ nhạt.
Diệp U Li thấy tâm tình Cung Hi Linh Binh không tệ; ít nhất bộ dạng trước mắt khiến hắn thấy thoải mái.
Bị phụ thân vứt bỏ, đến tha hương làm hạt nhân, thật đáng thương — Diệp U Li có chút đồng tình.
Mỗi lần đều mang cho Cung Hi Linh Binh chút đồ ăn, đồ dùng, cảm giác nàng thiếu y thiếu thực.
Chứ sao lại gầy đến vậy, trên người toàn xương cốt.
Cả hai không nói nhiều; muốn giao lưu thì Diệp U Li nắm tay Cung Hi Linh Binh, viết chữ trong lòng bàn tay nàng.
Qua tết, đi học trở lại, thỉnh thoảng Diệp U Li vẫn đi tìm Cung Hi Linh Binh.
Đều là vào buổi tối khi Cung Hi Linh Binh không nhìn thấy.
Giao tình sâu dần, Diệp U Li còn dạy nàng đạo sinh tồn bản thân lĩnh hội: phải biết làm bộ, biết giấu tài, biết a dua nịnh hót.
Nói nhiều chuyện ngoài da, ít bị đánh đập — là đáng giá.
Trong ấn tượng của Cung Hi Linh Binh, Diệp U Li là kẻ không cảnh giác, tùy tiện phóng thích "hảo tâm", kiểu "mệnh đoản".
Tiếp xúc lâu ngày, trong đầu Cung Hi Linh Binh hình thành một hình tượng Diệp U Li: ấm áp, mềm mại, khuôn mặt tròn tròn, thiếu nữ đáng yêu.
Không ngờ Diệp U Li lại nói với mình những điều ấy, lòng nàng hơi xúc động.
Diệp U Li tự thấy bản thân lớn hơn Cung Hi Linh Binh một chút, mỗi khi thấy nàng lại bị đánh, liền không nhịn được mà dạy bảo.
Từ đầu xuân đến gần mùa hạ, cách vài ngày lại có hai thiếu nữ nắm tay nhau nói chuyện ở một góc hoàng cung.
Mãi đến giữa mùa hạ, Cung Hi Linh Binh đi trước một bước phân hóa.
Hôm đó hơi oi bức.
Tan học buổi hạ, Diệp U Li trở về Trường Nhạc điện, uống chút nước mơ chua ướp lạnh do nữ đầu bếp mới làm, thấy hợp khẩu vị, liền rót một túi nhỏ mang theo ra cửa.
Giờ đây, hai người đã có chỗ hẹn cố định.
Chỉ là lần này, khi Diệp U Li tìm thấy Cung Hi Linh Binh, đồng thời cũng thấy mấy người Tam hoàng tử.
Diệp U Li biết bọn họ lại rảnh rỗi đến ức hiếp Cung Hi Linh Binh.
Ban ngày có chuyện gì, Diệp U Li vốn mặc kệ.
Nhưng lúc này hắn hơi phát giận, đảo mắt tìm được một cục đá, ném qua.
Cục đá trúng Tam hoàng tử, làm bọn họ giật mình.
Đám người ấy liền tản ra tìm kẻ ném đá; Diệp U Li nhân cơ hội từ hướng khác kéo Cung Hi Linh Binh chạy đi.
Người còn lại phát hiện, lại đuổi theo.
Diệp U Li kéo Cung Hi Linh Binh rẽ quanh các núi giả.
Hai bàn tay đang nắm khẽ toát mồ hôi, tim đập cũng nhanh hơn.
Diệp U Li vốn quen thuộc địa hình quanh núi giả, rất nhanh đã dẫn Cung Hi Linh Binh ẩn vào một hang nhỏ trong núi giả.
Hang núi này chỉ vừa đủ cho một người, khi có thêm hai người thì trở nên chật chội, cơ hồ phải ôm sát vào nhau.
Giữa mùa hè, y phục lại mỏng nhẹ, hơi thở của Cung Hi Linh Binh phả lên cổ Diệp U Li khiến nàng khẽ đỏ mặt.
Diệp U Li cố tập trung sự chú ý vào người đang truy đuổi bên ngoài, trong khi Cung Hi Linh Binh lại chẳng thể rời mắt khỏi nàng.
Thực ra, Cung Hi Linh Binh đã qua tuổi cập kê, chỉ là chậm chạp chưa phân hoá. Vì vậy thân hình nàng vẫn nhỏ bé, gầy gò, trông như một thiếu nữ non nớt.
Nhiều người đoán nàng sẽ phân hoá thành Khoa Nga — bởi dáng người nhỏ nhắn và gương mặt mang vẻ đẹp hoang dã.
Nhưng chính bản thân nàng cũng thấp thỏm, không biết cuối cùng mình sẽ phân hoá thành dạng gì.
Giờ phút này, khi ôm chặt Diệp U Li, trong đầu nàng bỗng hiện lên khuôn mặt mềm mại, tròn trĩnh của thiếu nữ ấy, tim đập dồn dập.
Toàn thân nóng ran, máu như sôi sục, cơ thể như được mở ra một cánh cửa mới. Tin tức tố bị dồn nén lâu nay bỗng bùng phát, từ vị trí tuyến đỏ nơi gáy toả ra — chính là mùi đặc trưng của Xích Ô.
Tác giả có lời muốn nói:
Moah moah
Chương 117
Phiên ngoại: Diệp U Li phiên ngoại bốn
Mùi hương mang vị cay nhẹ và gỗ, lại thoảng vị ngọt thanh lan toả trong không khí.
Khoảng cách gần, Diệp U Li lập tức ngửi thấy.
Nàng chưa phân hoá, nên không phân biệt được đó là tin tức tố hay chỉ là hương thơm, chỉ cảm thấy mùi này rất dễ chịu.
Thật dễ ngửi.
Diệp U Li vốn thích đồ ngọt cay, chẳng lẽ Cung Hi Linh Binh cũng mang đến hương vị hợp khẩu vị nàng như thế?
Quả nhiên là người có lương tâm!
Nhưng lúc này, Cung Hi Linh Binh lại cứng đờ người.
Tin tức tố bùng phát, nàng hoàn toàn không thể khống chế.
Hơn nữa, một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng — một thứ cảm giác thôi thúc muốn cắn vào cổ thiếu nữ trước mặt.
Nơi cổ ấy như đang hấp dẫn nàng, toả ra hương thơm thuộc về thiếu nữ: ấm áp, ngọt ngào, trong trẻo.
Cung Hi Linh Binh cúi đầu, hơi thở dồn dập, phả vào cổ Diệp U Li.
Diệp U Li cũng là một thiếu nữ sắp đến tuổi cập kê, bị thân cận đến thế, gương mặt đỏ bừng đến tận tai.
"Quỳnh Quỳnh, ngươi ở yên đây, dù bên ngoài có chuyện gì cũng đừng ra. Ta đi xem." — Diệp U Li định hỏi Cung Hi Linh Binh xem có chuyện gì, nhưng Cung Hi Linh Binh khó khăn mở miệng.
Trong lòng nàng tràn đầy dự cảm xấu, sợ làm tổn thương Diệp U Li.
Lý trí mách bảo, tin tức tố của nàng đã lan ra, nếu cứ ở lại đây, hai người sẽ sớm bị phát hiện.
Nàng không muốn liên luỵ Diệp U Li — đó là người nàng muốn bảo vệ.
Chưa kịp để Diệp U Li hỏi, Cung Hi Linh Binh đã buông nàng ra, định chui khỏi hang núi hẹp.
Diệp U Li chỉ kịp đưa cho nàng túi nước ô mai ướp lạnh mang theo.
Tin tức tố lan rộng, người truy đuổi bên ngoài nhanh chóng lần theo mùi mà đến.
Cung Hi Linh Binh chưa đi được xa thì đã bị chặn lại.
"Tam hoàng tử, chúc mừng, Đại Sở mọi rợ phân hoá thành Xích Ô rồi!"
"Cái mùi gì thế này, sặc người thật!"
"Đúng là đồ mọi rợ Đại Sở, ngay cả tin tức tố cũng ghê tởm!"
Vài người vừa nói vừa xô đẩy nàng.
Diệp U Li nghe trong động, kinh hoảng vô cùng.
Nàng không ngờ Cung Hi Linh Binh lại phân hoá — hơn nữa lại là Xích Ô.
Vừa rồi mùi hương nàng ngửi được, hoá ra không phải thức ăn ngon, mà chính là tin tức tố của Cung Hi Linh Binh.
Thật kỳ lạ, trong mắt đám hoàng tử, hoàng nữ kia, Cung Hi Linh Binh luôn bị chê bai xấu xí, nhưng trong mắt Diệp U Li, nàng lại rất kinh diễm.
Họ chê mùi tin tức tố của Cung Hi Linh Binh khó ngửi, còn Diệp U Li lại thấy dễ chịu vô cùng.
Vừa cay vừa ngọt — hệt như mùi vị nàng thích.
Chỉ có thể trách bọn họ không biết thưởng thức mà thôi.
Theo thân phận, nếu Cung Hi Linh Binh phân hoá thành Khoa Nga, nàng sẽ bị ép gả đi hoà thân.
Nếu là gả cho Tam hoàng tử kiểu đó, chắc chắn cuộc sống sẽ chẳng dễ chịu.
Nay nàng phân hoá thành Xích Ô, trái lại lại là chuyện tốt — vừa không bị uy hiếp đoạt vị, vừa có thể giữ được tự do.
Diệp U Li thay nàng cảm thấy may mắn.
Chỉ là trong lòng vẫn có chút ngạc nhiên — người này dáng nhỏ gầy, tuổi không lớn, thế mà lại phân hoá sớm hơn nàng.
Chẳng lẽ nàng lớn tuổi hơn sao?
Ngày xưa còn một dáng vẻ trưởng tỷ, dạy dỗ nàng nhiều điều...
Ngoài kia tiếng ồn dần xa, Diệp U Li bò ra khỏi hang, tìm khắp nơi mà không thấy Cung Hi Linh Binh.
Khi nàng đến gần điện trung tâm, thấy rất nhiều người đang thu dọn hành lý, dường như chuẩn bị đưa người rời cung.
Nàng muốn nói lời từ biệt, nhưng cơ hội đã mất.
Lúc này, Cung Hi Linh Binh ở trong tẩm điện, được cung nhân hầu hạ thay y phục.
Thị nữ thân cận vui mừng đến rơi lệ:
"Chủ tử, chuyện tốt rồi! Xích Ô! Trời phù hộ! Chủ tử đã phân hoá thành Xích Ô rồi!"
Nàng vừa giúp dọn dẹp vừa run run giọng.
Nhưng sắc mặt Cung Hi Linh Binh lại không hề vui.
Đúng vậy — nàng đã đạt được điều mình mong mỏi bao lâu nay.
Trước khi gặp Diệp U Li, nàng vẫn luôn hy vọng có thể sớm phân hoá, để được rời cung, nhập phủ Hạt nhân.
Thế nhưng bây giờ, khi mong muốn ấy thành hiện thực, lòng nàng lại chẳng hề vui.
Phân hoá thành Xích Ô nghĩa là không cần gả cho hoàng tử, nhưng cũng đồng nghĩa với việc không thể ở lại trong cung.
Trong hoàng cung chỉ được phép có một Xích Ô — là hoàng đế. Cho dù vừa mới phân hoá, cũng không thể qua đêm tại đây.
Cung Hi Linh Binh chưa kịp nói lời tạm biệt với Diệp U Li.
Sau này, hai người liệu còn có thể gặp lại?
Cung nữ không được tùy tiện ra vào hoàng cung, còn nàng, sau khi ra ngoài, chỉ có thể trở lại khi đến thư phòng phía nam làm việc, mà ban đêm tuyệt đối không được lưu lại.
"Tiểu cung nữ" ban ngày chắc cũng sẽ không đến tìm nàng nữa, tựa như cố ý muốn tránh mặt.
Nếu về sau, vĩnh viễn không được gặp lại thì sao?
Nghĩ đến đó, trong lòng Cung Hi Linh Binh chợt nặng trĩu.
Nàng lấy túi nước được bảo hộ trong lúc bị xô đẩy ra, mở nắp, uống một ngụm.
Nước đã không còn lạnh, nhưng vị chua ngọt vẫn thật ngon miệng.
"Chủ tử, đồ đã thu xong rồi. Sao người không vui? Ra khỏi cung rồi, người sẽ tự do hơn nhiều. Có thể làm bao việc, tích luỹ công lao cho Đại Sở. Dù sao sớm muộn gì chúng ta cũng phải trở về, nơi đó mới là nhà của chúng ta." — cung nữ khẽ nói.
Nhìn vẻ mặt chủ tử vẫn còn chút u sầu, nàng lại lấy ra món đồ mang từ ngoài vào, dường như cũng đã đoán được phần nào.
Cung Hi Linh Binh bàng hoàng.
Nàng chưa hiểu rõ tình cảm nam nữ, chỉ thấy lòng mình rối loạn, khó chịu.
Nghe lời cung nữ, nàng tạm thời đè nén cảm xúc, ép tâm tư kia xuống sâu trong lòng.
Nếu bản thân không có năng lực, không có quyền thế — thì chẳng thể giữ được bất kỳ điều gì.
Nếu nàng có thể trực tiếp nói chuyện cùng đại hành hoàng đế, thì muốn một cung nữ chẳng phải là chuyện dễ dàng sao?
Nghĩ thông suốt điểm này, Cung Hi Linh Binh dần dần bình tĩnh lại.
Khi Cung Hi Linh Binh rời đi, trong cung đã ban lệnh cấm đi lại ban đêm, nhưng nàng được đặc biệt cho phép, suốt đêm chuyển từ hạt nhân phủ rời đi.
Diệp U Li ở bên cạnh nhìn người trong hạt nhân điện dọn đồ mà có chút thẫn thờ.
Chỉ mới nửa năm ngắn ngủi, Cung Hi Linh Binh đã trở thành người bạn chơi cùng bí ẩn của nàng.
Giờ thì hay rồi — bạn chơi cùng cũng không còn nữa.
Tính ngày tháng, nàng cũng sắp đến tuổi cập kê.
Nhưng lại không biết sẽ phân hoá thành cái gì.
Nàng mong mình có thể phân hoá thành xích ô.
Tuy không phải hạt nhân, nhưng trong cung, các khoa nga hoàng nữ — cho dù được sủng ái — thì kết cục cũng chỉ là gả cho người tốt một chút, vẫn phải chịu đủ các loại giáo điều ràng buộc, không được tự do.
Hơn nữa, một khi bị xích ô đánh dấu, khoa nga không thể rời khỏi xích ô, trở thành người phụ thuộc của xích ô — điều này khiến Diệp U Li khó mà chấp nhận được.
Nàng lại nghĩ đến mẫu phi của mình — người từng say mê Xương Bình Đế, dù bị đối xử lạnh nhạt vẫn chẳng oán hận gì, chỉ tự oán trách bản thân, cuối cùng buồn khổ mà chết.
Thật sự đáng thương.
Nếu là xích ô, chỉ cần phân hoá thành công là có thể ra khỏi cung, có phủ đệ riêng, được phong vương, có đất phong, mà hôn nhân lại tự do hơn nhiều.
Những tâm sự đó đè nặng trong lòng Diệp U Li, cộng thêm việc Cung Hi Linh Binh rời đi, khiến nàng chẳng vui vẻ nổi.
Vài ngày sau, Cung Hi Linh Binh vì mới vừa phân hoá, tạm thời không thể khống chế được việc phóng thích tin tức tố, nên ở lại hạt nhân phủ để được cung nhân chuyên môn hướng dẫn, không đến nam thư phòng học.
Diệp U Li nghĩ bản thân cũng nên sớm phân hoá thành xích ô, nên càng thêm nỗ lực.
Nàng xem vài cuốn sách bên cửa, nói rằng ăn nhiều, rèn luyện nhiều thì khả năng phân hoá thành xích ô sẽ cao hơn, vì vậy mỗi ngày nàng cố gắng ăn nhiều hơn, rèn luyện nhiều hơn.
Cũng có người nói, uống một số dược liệu nhất định thì sẽ phân hoá thành xích ô — nàng cũng thử.
Thậm chí có lời đồn rằng, nếu thường xuyên tiếp xúc với xích ô, nghe tin tức tố của họ, thì có thể thúc đẩy quá trình phân hoá.
Diệp U Li cũng muốn thử xem sao.
Nhưng trong hoàng cung, người là xích ô rất ít.
Giờ chỉ có thêm một người — Cung Hi Linh Binh.
Chỉ là ban ngày mà gặp nàng cũng đã không dễ dàng gì.
Ước chừng hơn mười ngày sau, Cung Hi Linh Binh mới quay lại nam thư phòng học,
nhưng Diệp U Li lại không có cơ hội gặp nàng nữa.
Khi ấy, cữu cữu của Diệp U Li bị bệnh nặng, thỉnh chỉ cho nàng được đến phủ cữu cữu thăm.
Tuy mẫu gia Diệp U Li không mạnh, nhưng cữu cữu nàng là tam phẩm quan văn — quyền lực không lớn, song vẫn là trọng thần trong triều, nên việc nàng đến thăm cũng là điều hợp lý.
"Bệnh cũ của ta kéo dài đã lâu, e rằng không chữa khỏi. Điều ta lo lắng nhất chính là con.
Nếu ta mất đi rồi, càng không còn ai có thể che chở cho con nữa.
Giờ con sắp phân hoá, nhưng đã có tính toán gì chưa?
Muốn trở thành khoa nga, hay xích ô?" — cữu cữu hỏi nàng.
Diệp U Li sững sờ, không ngờ cữu cữu lại hỏi thẳng như vậy.
Chẳng lẽ muốn thành cái gì là có thể thành cái đó sao?
"Ta muốn phân hoá thành xích ô." — nàng đáp.
"Nếu con phân hoá thành xích ô, thân phận đó sẽ bị người ta dè chừng, thậm chí có thể rước lấy tai họa. Con không sợ sao?" — cữu cữu hỏi tiếp.
"Ta không sợ. Sau khi phân hoá, ta sẽ xin được phong ra ngoài, không ở lại Yến Kinh nữa." — Diệp U Li nói.
"Nếu con phân hoá thành khoa nga thì sao?" — cữu cữu lại hỏi.
"Vậy ta sẽ xin nhập hoàng chùa tu hành." — nàng kiên định đáp.
Nàng tuyệt đối không muốn gả cho người xa lạ, để cuộc đời bị người khác chi phối.
"Hảo!" — cữu cữu ho khan mấy tiếng, rồi gật đầu.
"Bệnh của ta kéo dài, từng tìm nhiều danh y dân gian mà vẫn không khỏi. Nhưng lần này, ta tìm được một du y khá đặc biệt, đã ký tên bán thân cho ta, nên con cứ yên tâm, nàng ấy sẽ không dám nói bậy."
Nói xong, cữu cữu phất tay, một nữ nhân trung niên được dẫn vào.
Nữ nhân ấy kiểm tra cho Diệp U Li, đặc biệt chú ý vùng cổ — nơi có thể xuất hiện tuyến thể của khoa nga, và vị trí có thể mọc dấu ấn của xích ô.
"Chủ tử, tiểu chủ tử hẳn là sẽ phân hoá thành khoa nga. Cổ tuyến thể đã bắt đầu thành hình." — du y nói.
Diệp U Li nhíu mày.
Chưa đến lúc phân bố tin tức tố thì bình thường không thể phán đoán được sẽ thành gì.
Vậy người này nói thật hay chỉ đoán bừa?
Nàng sẽ phân hoá thành khoa nga sao?!
Cữu cữu nói:
"Nàng này có chút bản lĩnh, trước đây từng chẩn đúng vài trường hợp sắp phân hoá.
Ngươi chớ lo, nàng có bí phương, có thể giúp người chưa hoàn toàn phân hoá chuyển hóa thành xích ô.
Chỉ là hơi đau đớn, con có nguyện thử không?"
Nghe vậy, Diệp U Li vốn đang thất vọng bỗng mở to mắt — còn có cách như thế sao!
Chịu chút đau đớn mà có thể trở thành xích ô, dĩ nhiên nàng nguyện ý.
Nàng suy nghĩ giây lát rồi gật đầu.
Cữu cữu sẽ không hại nàng, càng không lừa nàng.
Diệp U Li đồng ý, cữu cữu liền để nữ y kia bắt đầu "chuyển hóa".
Trước tiên là châm cứu, sau đó bôi thuốc ngoài da, rồi uống thuốc thang.
Lúc châm cứu là đau đớn nhất, cảm giác như muốn hủy đi phần tuyến thể mới hình thành ở cổ vậy.
Nhưng dù đau thế nào, Diệp U Li vẫn cắn răng chịu đựng.
Nàng ở nhà cữu cữu hơn mười ngày, đến khi "chuyển hóa" xong mới trở về.
Tin tức tố của nàng khi phóng thích ra rất nhạt, nhưng dù là xích ô hay khoa nga, chỉ cần dựa vào mùi hương vẫn có thể phân biệt — đây rõ ràng là tin tức tố của xích ô.
Hơn nữa, tuyến thể ở cổ đã biến mất, cho dù là ngự y kiểm tra cũng không thể nhận ra thật giả.
Tác giả có lời muốn nói:
Moah moah
Chương 118
Phiên ngoại: Diệp U Li – Phiên ngoại năm
Diệp U Li ở nhà cữu cữu hơn nửa tháng, dưỡng bệnh và hồi phục thân thể.
Phần lớn thời gian đều ở trong phòng, chưa từng ra ngoài.
Đến khi sức khỏe ổn định, nàng liền báo cho Xương Bình Đế việc mình đã hoàn tất phân hoá.
Tin tức tố của nàng rất nhạt, có thể tự khống chế, dù có phóng thích ra cũng khó mà cảm nhận được, phải thật chú ý mới nghe thấy.
Không bao lâu sau, Diệp U Li trở về hoàng cung.
Một là để hoàng cung kiểm tra và đăng ký thân phận xích ô thật giả, hai là để thu dọn đồ đạc dọn ra ngoài — việc mà nàng vẫn luôn mong muốn.
Dùng bí phương cổ để chuyển hóa thành xích ô, ban đầu khiến nàng khá khó chịu — cổ còn đau nhói như bị kim châm, cảm giác như kim vẫn còn cắm trong đó.
"Phương thuốc cổ truyền này có chút di chứng — người chuyển hóa thành xích ô sẽ không thể làm khoa nga sinh con nữa.
Ngoài ra, khi gặp phải tin tức tố của xích ô thật, có thể cảm thấy buồn nôn..."
Đó là lời nữ du y nói với nàng.
Dù có cái giá phải trả, nhưng biết rõ rồi mà vẫn thấy đáng.
Những khó chịu ấy, nàng đều có thể chịu đựng được.
Còn chuyện sinh con — bản thân nàng còn chưa chắc giữ nổi mình, hà tất phải nghĩ đến con cái.
Cho dù cả đời không có con, nàng cũng chẳng hối tiếc.
Khi trở lại hoàng cung, nàng được chưởng sự cô cô chuyên trách kiểm tra và đăng ký xác nhận thân phận xích ô, rồi nhập sổ trình lên Xương Bình Đế.
Tin tức tố nhạt vốn có tiền lệ, chẳng ai thấy kỳ lạ.
Xương Bình Đế triệu kiến Diệp U Li, nhìn nữ nhi trưởng thành thì cảm khái không thôi, ban thưởng cho nàng một ít lễ vật cập kê, cùng một tòa nhà để ra ngoài mở phủ.
"Cập kê xong liền phải nghị hôn, ngươi đã có người nào vừa ý chưa?" Xương Bình Đế nhìn Diệp U Li, mỉm cười hỏi.
"Nhi thần ở nhà cữu cữu từng gặp qua ấu nữ của Ngự Sử Đại Phu Tả đại nhân..." Diệp U Li cúi đầu đáp.
Khi ở nhà cữu cữu, bọn họ đã từng bàn qua chuyện này.
Ý của cữu cữu là nên chọn một đối tượng liên hôn tốt, nhưng Diệp U Li lại sợ bản thân còn di chứng bệnh, không muốn hại nữ nhi nhà khác. Vì thế chọn tới chọn lui, cuối cùng nàng chọn nữ tử mà mình vừa nói.
Phụ thân của nữ tử kia có quen biết với cữu cữu, hơn nữa cữu cữu từng mời du y đến chữa bệnh cho nhà họ, biết con gái nhà ấy bệnh tật, ốm yếu, có lẽ chẳng sống được bao lâu.
Sau khi Diệp U Li quyết định, cữu cữu liền bàn bạc với nhà kia.
Họ nghĩ rằng, có lẽ hỷ sự có thể giúp nữ nhi sống thêm được vài ngày.
Diệp U Li chủ yếu chỉ muốn qua được một cửa ải trước mặt Xương Bình Đế,
về sau sẽ tính cách khác.
Xương Bình Đế vốn chỉ hỏi qua loa, không ngờ Diệp U Li đã có chủ ý riêng.
Chức quan của Ngự Sử Đại Phu không lớn, không có quyền lực, nhưng thanh liêm chính trực.
Diệp U Li chọn nhà như vậy, trong liên hôn là biểu hiện của sự thoái nhượng, cho thấy lập trường rõ ràng.
Xương Bình Đế lập tức vui vẻ đáp ứng, ban hôn cho Diệp U Li, còn ban thưởng thêm nhiều vật quý.
Sau khi ra khỏi điện, Diệp U Li mới dài hơi thở phào.
Trong điện Trường Nhạc đã thu dọn xong đồ, nàng liền cùng vài người có thể mang theo rời cung.
Trên đường đi, họ không đi ngang qua Nam Thư Phòng, nên Diệp U Li chưa gặp được những người khác.
Đã nhiều ngày không thấy Cung Hi Linh Binh, nàng cũng không biết tình hình của nàng ấy ra sao.
Theo lý, sau khi cập kê và phân hoá xong, Diệp U Li có thể ra ngoài mở phủ, không cần tới Nam Thư Phòng nữa.
Nhưng nếu chưa được phân chức hoặc nhận việc, vẫn phải tới Nam Thư Phòng học.
Chỉ khi đã thành hôn hoặc nhận chức xong, mới được miễn.
Sau khi rời cung, có phủ riêng, liền tự do hơn nhiều — muốn ra ngoài lúc nào cũng được.
Tới Nam Thư Phòng hoặc Hạt Nhân Phủ đều có thể gặp Cung Hi Linh Binh.
Tâm tình Diệp U Li lúc này không tệ.
Tân phủ đệ của nàng là một ngôi nhà cũ được thu về, kiểu năm gian đại viện.
Trước tiên nàng chọn một tiểu viện để ở, còn lại sẽ từ từ quy hoạch.
Nàng có ít tiền tích góp, thêm phần thưởng của Xương Bình Đế, có thể sắp xếp theo sở thích của bản thân.
Cữu cữu cũng cho nàng vài người đáng tin, lại giúp từ chỗ bà mối mua mấy tiểu đồng, để Diệp U Li huấn luyện từ nhỏ.
Chờ khi việc sắp xếp trong phủ ổn thoả, kỳ nghỉ của nàng cũng kết thúc.
Trở lại Nam Thư Phòng, vì phải đi từ ngoài cung vào, nàng phải dậy sớm hơn mọi khi.
Dù vốn thích ngủ nướng, nhưng nghĩ đến việc có thể gặp Cung Hi Linh Binh, Diệp U Li liền thấy hứng khởi.
Cữu cữu mới tìm được một đầu bếp nữ, làm món nhũ tô cực kỳ ngon.
Diệp U Li chuẩn bị mang theo để cho Cung Hi Linh Binh nếm thử.
Sau khi vào cung, đến gần Nam Thư Phòng, nàng lấy cớ đi vệ sinh, lén đến chỗ mà hai người trước kia thường gặp.
Nàng cẩn thận đặt gói nhũ tô bọc trong giấy dầu cùng một tờ giấy viết thư vào khe đá trong núi giả, che đậy kín, rồi mới rời đi.
Nàng không biết Cung Hi Linh Binh có còn đến đó không, chỉ có thể đặt trước, xem vận may.
Rất nhanh, Diệp U Li đã đến Nam Thư Phòng.
Trong phòng không nhiều người, nhưng Cung Hi Linh Binh đang ở đó, ngồi ngay ngắn, cầm thư đọc.
Diệp U Li nhìn thấy nàng, trong mắt liền mang theo ý cười.
Nhưng Cung Hi Linh Binh lại không hề vui vẻ.
Không biết là ai khiến nàng tức giận, đôi mắt màu hổ phách nhạt kết hợp với sắc mặt căng thẳng, trông có vẻ âm trầm.
Ban ngày, giữa Diệp U Li và Cung Hi Linh Binh là "người xa lạ".
Diệp U Li phải giả vờ thờ ơ, thậm chí khi thấy người khác ức hiếp Cung Hi Linh Binh cũng không giúp, đôi khi còn tỏ vẻ lạnh nhạt, dẫm thêm một chút để không lộ sơ hở.
Huống chi, với ấn tượng "thấy chết mà không cứu", dù Cung Hi Linh Binh đã nhận ra Diệp U Li, nàng cũng không hề liếc nhìn lấy một cái.
Diệp U Li cũng chẳng để tâm, chỉ liếc nàng bằng khóe mắt.
Thấy nàng vẫn gầy như trước, nhưng hình như cao hơn một chút; đôi chân thò dưới bàn dài hơn trước một đoạn.
"Trưởng tỷ, mấy ngày nay ngươi không đến, ta phải nói cho ngươi biết, Cung Hi Linh Binh này xảy ra không ít chuyện đâu..."
Một thư đồng thuộc tông thất thấy Diệp U Li nghi hoặc, liền bước đến nói nhỏ:
"Nàng sau khi phân hoá thành Xích Ô, Tam hoàng huynh ghê tởm mà giải trừ việc cưới nàng. Dù vậy vẫn thường kiếm chuyện với nàng. Trước kia nàng đều không phản kháng, có lần còn bị đánh trúng mắt. Nàng vốn có bệnh về mắt, lần đó xong thì càng nghiêm trọng hơn, ban ngày sợ ánh sáng, đi ra ngoài đều phải che kín mắt. Chuyện đó khiến Tam hoàng huynh bị bệ hạ trách phạt nặng. Sau này khi mắt nàng đỡ hơn, thì tính tình lại thay đổi. Ai chạm vào, nàng liền đánh trả. Mỗi ngày đều như đang nổi giận, ai chạm vào cũng bị nàng cắn loạn, đánh loạn... Có lẽ là do lần đó mắt bị kích thích quá mạnh."
Thư đồng nhỏ giọng nói xong, Diệp U Li nghe mà lo lắng.
Chuyện bệnh về mắt, nàng biết rõ, không ngờ lại bị đánh đến mức đó.
Sao lại ngốc như thế, không biết tránh?
Đã thế mắt lại nặng hơn, không nhanh chữa mà còn đi học.
Thiếu vài ngày học cũng chẳng sao.
Diệp U Li thầm thở dài — đã nhiều ngày như vậy, nàng cẩn thận hỏi thăm, không ngờ lại khiến người khác bận lòng hơn.
Không biết mắt nàng ấy giờ đã khá hơn chưa, buổi tối có nhìn thấy rõ không.
Đang tức giận chuyện gì chứ?
Bị khi dễ lâu như vậy, giờ mới biết giận sao?
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng kia, Diệp U Li lại thấy có chút đáng yêu.
Chỉ là lúc này không tiện nói chuyện.
Diệp U Li chợt nhận ra, quả đúng câu "người hiền bị khinh, kẻ dữ bị sợ".
Từ khi Tam hoàng tử bọn họ tới sau, tuy vẫn không ưa Cung Hi Linh Binh, nhưng cũng không còn trêu chọc, khinh nhục như trước.
Nàng âm thầm quan sát, thấy Cung Hi Linh Binh quả thật có thể giữ nguyên gương mặt khó coi cả buổi sáng mà không đổi sắc — đủ thấy là thật sự không vui.
Nhưng Diệp U Li không biết, nguyên nhân khiến Cung Hi Linh Binh không vui, lại chính là vì nàng.
Mấy ngày nay Diệp U Li bận rộn chuyện phân hoá, việc phủ, việc hôn sự, nên hiếm khi nghĩ tới Cung Hi Linh Binh.
Còn Cung Hi Linh Binh thì khác — nàng đã tròn một tháng không được gặp Diệp U Li.
Sau khi khống chế tốt tin tức tố, nàng vẫn chậm trễ vài ngày, đến Nam Thư Phòng học cũng không gặp được.
Ban ngày, nàng đi những nơi hai người từng lui tới, có khi còn cố ý đợi đến hoàng hôn, đến mức bị Ngự Lâm Quân kéo đi mà vẫn không gặp.
Không hề có tin tức nào của Diệp U Li.
Ban đầu, Cung Hi Linh Binh nghĩ Diệp U Li cố tình tránh mặt nàng, không muốn cho nàng thấy.
Vì thế, nhân lúc Tam hoàng tử tới kiếm chuyện, nàng cố tình nhích lại gần, để bị đánh vào mắt.
Từ đó, mấy ngày nàng chỉ tháo khăn che khi đi học, còn lại đều phải che kín mắt.
Thế nhưng, ngay cả như vậy, nàng vẫn không thấy được Diệp U Li.
Diệp U Li không phải cố ý tránh nàng, chỉ là thật sự có việc.
Nhưng Cung Hi Linh Binh không thể tra ra, trong lòng liền thấy bực bội, như một thùng thuốc súng — ai chạm vào cũng khiến nàng nổ tung.
May mà nàng từng chuẩn bị trước: khi bị Tam hoàng tử đánh vào mắt, chuyện đã kinh động đến Xương Bình Đế.
Đánh đùa thì còn được, nhưng suýt làm mù người thì không phải chuyện nhỏ.
Vì giữ thể diện, Xương Bình Đế cũng cảm thấy việc đó quá đáng, nên phạt Tam hoàng tử.
Nhờ vậy, Cung Hi Linh Binh mới có cớ phản kháng.
Nhưng những chuyện đó vẫn không thể làm dịu tâm tình nàng.
Không gặp được người kia, giống như trong lòng thiếu đi thứ gì đó — khó chịu vô cùng.
Chờ đến giữa trưa tan học, khi mọi người đều đi ăn cơm, Cung Hi Linh Binh lặng lẽ đi đến chỗ mà nàng và Diệp U Li thường hay lui tới — sau rừng trúc, bên hòn giả sơn.
Cung Hi Linh Binh vốn chỉ định đến đó như thói quen, tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, nằm trên hòn giả sơn nhắm mắt dưỡng thần một lát.
Nhưng vừa đến nơi, nàng lập tức cảm thấy có điều gì đó khác lạ — hình như có người đã tới trước!
Cung Hi Linh Binh cẩn thận tìm kiếm, dịch một tảng đá nhỏ ra, thì phát hiện bên trong có một gói đồ được bọc bằng giấy dầu.
Trong khoảnh khắc ấy, nét mặt vốn u ám của Cung Hi Linh Binh chợt sáng lên, như mây tan thấy mặt trời.
Nàng cẩn thận cầm gói đồ lên.
Bên trong là điểm tâm sữa bò, hương thơm ngọt ngào lan tỏa.
Cung Hi Linh Binh mở ra thật cẩn thận, ở tầng thứ hai thấy một tờ giấy được gấp ngay ngắn. Nàng mở ra xem:
"Bị bệnh mấy ngày, không thể đến tìm ngươi, thật xin lỗi. Đã đỡ hơn nhiều rồi, chớ lo lắng. Ngươi dạo này thế nào? Có ăn uống đàng hoàng không? Ở Hạt Nhân Phủ mọi việc ra sao..."
Nhìn thấy nét chữ nhỏ như trâm hoa của Diệp U Li, Cung Hi Linh Binh như nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa, hơi tái bệnh nhưng vẫn đáng yêu của thiếu nữ ấy — người vẫn kiên trì viết thư cho nàng, lo lắng cho nàng, nhớ mong nàng...
Trong khoảnh khắc, bao nhiêu u ám trong lòng Cung Hi Linh Binh tan biến.
Nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót khó tả.
Nàng lập tức viết thư hồi đáp cho Diệp U Li, cẩn thận hong khô nét mực, gấp lại ngay ngắn rồi nhân lúc không ai chú ý, lặng lẽ đặt về chỗ cũ.
Buổi trưa hôm ấy, Diệp U Li — thân là hoàng nữ — có phòng nghỉ riêng. Ăn xong cơm trưa, nàng chợp mắt một lát, rồi quay lại thư phòng phía nam.
Diệp U Li lén nhìn sang Cung Hi Linh Binh, phát hiện bên khóe môi nàng còn dính chút bột điểm tâm, ánh mắt cũng nhu hòa hơn trước, nơi khóe môi dường như khẽ cong lên, chỉ là nàng cố kìm lại không để lộ.
Diệp U Li trở về chỗ ngồi, chống tay lên má, khóe mắt và hàng lông mày đều ẩn ý cười.
Cung Hi Linh Binh nhất định đã đi đến hòn giả sơn kia và nhìn thấy món đồ nàng giấu.
Ngốc thật — ăn điểm tâm mà cũng không biết lau miệng.
Tác giả có lời muốn nói:
Sao~ moah moah 💋
Chương 119
Phiên ngoại: Diệp U Li phiên ngoại sáu
Chiều mùa hè tan học, trời vẫn còn sáng, Cung Hi Linh Binh ra khỏi cửa, dùng dải vải đen che mắt.
Nàng cứ thế lần mò đi đến bên hòn giả sơn như thường lệ.
Diệp U Li vừa lấy lá thư mà Cung Hi Linh Binh đặt ở đó xong, nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng trốn đi — không ngờ lại thấy Cung Hi Linh Binh bịt mắt bước đến.
Đôi mắt nàng... vẫn sợ ánh sáng sao?
"Quỳnh Quỳnh, ngươi ở đó phải không? Ta không thấy được ngươi... Ngươi ra đây đi, được không?"
Nghe Cung Hi Linh Binh cẩn thận gọi, Diệp U Li bước ra từ góc khuất, không chút xấu hổ, còn đưa tay kéo lấy tay nàng.
"Đôi mắt ngươi vẫn chưa khỏi sao?" – Diệp U Li viết hỏi.
"Đôi mắt ta đã khỏi rồi. Chỉ là, nếu ngươi không muốn ta nhìn thấy ngươi, ta sẽ không nhìn. Chỉ cần ngươi đừng rời đi." – Cung Hi Linh Binh nói, giọng mang theo sự dè dặt, như sợ đánh mất điều gì đó.
Trong lòng Diệp U Li khẽ run. Nàng hiểu, Cung Hi Linh Binh đã đoán được nỗi e ngại trong lòng mình, nên mới tự bịt mắt.
"Ta sẽ không đi." – Diệp U Li viết, rồi đưa tay cầm khăn lau khóe miệng cho Cung Hi Linh Binh, mỉm cười không tiếng động.
Cung Hi Linh Binh cảm nhận được Diệp U Li đang cười, tuy không biết nàng cười vì điều gì, nhưng cũng mỉm cười theo.
Dù đôi mắt bị che, nhưng dường như cả thế giới đều sáng lên, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
Thời gian gặp gỡ chẳng nhiều, hai người chỉ kịp trò chuyện trong chốc lát thì bên ngoài, tiểu thái giám dẫn họ ra khỏi cung đã đến giục.
Diệp U Li tiễn Cung Hi Linh Binh trở về.
Cung Hi Linh Binh luyến tiếc không nỡ.
"Ngươi ở cung nào? Ta sẽ tìm cách đưa ngươi ra, cho ngươi tự do."
Trước khi đi, Cung Hi Linh Binh do dự một lát rồi nói.
Diệp U Li ngẩn người.
"Ta sắp đến ngày rời cung, ngươi không cần lo." – Diệp U Li viết vào lòng bàn tay Cung Hi Linh Binh.
Trong hoàng cung, cung nữ đến tuổi sẽ phải rời đi, hoặc sau khi cập kê sẽ được phân loại — một nhóm trở thành "xích ô" và rời khỏi cung.
"Sau khi ngươi rời cung, hãy đến cửa hàng gạo ở thành Bắc, nói với chưởng quầy một tiếng, hắn sẽ giúp ngươi sắp xếp." – Cung Hi Linh Binh nói, kể cho nàng nghe về cửa hàng mà mình lén sai người mở.
Diệp U Li nhìn Cung Hi Linh Binh nói bằng ánh mắt chân thành tha thiết, liền khẽ gật đầu.
Sau khi Cung Hi Linh Binh đi rồi, Diệp U Li ngẩn ngơ một lúc lâu.
Sau này, nếu tiếp tục gặp nhau thì sẽ ra sao? Tình bạn này phải duy trì thế nào? Diệp U Li có chút mờ mịt.
Nàng không muốn mất đi người bạn như Cung Hi Linh Binh.
Nhưng cũng không thể cứ mãi như vậy — giả làm người câm, không cho nàng thấy mặt mình.
Nếu một ngày nào đó Cung Hi Linh Binh thật sự muốn tìm hiểu, hỏi khắp trong cung xem có ai tên "Quỳnh Quỳnh" không — thì biết giấu sao đây?
Nhiều vấn đề khiến Diệp U Li đau đầu, nhưng tạm thời nàng đành gác lại.
Niềm vui gặp gỡ vẫn còn vẹn nguyên — ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư...
Mỗi ngày các nàng đều lén gặp nhau ở chỗ cũ.
Mỗi ngày đều có điều để mong chờ, cuộc sống dần trở nên nhẹ nhõm hơn.
Diệp U Li tuy đã bị "chuyển hóa" thành xích ô, cơ thể cũng bắt đầu phát triển như họ, khác với khoa nga — sau khi cập kê thì không cao thêm được nữa.
Nàng muốn bản thân cao hơn một chút, nên ngoài giờ đọc sách, còn mời võ sư huấn luyện thêm.
Nhờ đó, vóc dáng và sức lực của Diệp U Li đều tăng lên đáng kể, trông không khác mấy so với những xích ô khác.
Thoạt nhìn, không ai có thể nghi ngờ nàng từng là khoa nga.
Mọi chuyện vốn đang êm xuôi, ai ngờ một ngày, Diệp U Li lại tới kỳ nguyệt sự.
Cơn đau khiến nàng chỉ có thể nằm co ro trên giường, giữa mùa hè mà vẫn cảm thấy lạnh buốt toàn thân.
Nàng nằm suốt ba ngày mới khá hơn đôi chút.
Cữu cữu đưa đại phu đến khám, xác nhận đây là một trong những di chứng sau khi chuyển hóa thành xích ô — đau bụng kinh nghiêm trọng hơn khoa nga rất nhiều.
Những ngày đó, nàng chỉ có thể nằm nghỉ, uống thuốc, giữ ấm eo bụng.
Sau khi nghỉ thêm một ngày nữa, Diệp U Li mới đến thư phòng nam. Toàn thân vẫn còn mỏi mệt.
Thấy Cung Hi Linh Binh lại chìm trong âm trầm, giữa trưa Diệp U Li liền lén đến hòn giả sơn gặp nàng.
Nhiều ngày không thấy, lại chẳng có tin tức gì, Cung Hi Linh Binh lo lắng đến mất ăn mất ngủ.
Khi Diệp U Li xuất hiện, nàng xúc động, lập tức ôm chầm lấy Diệp U Li, ghì chặt trong lòng.
"Ngươi đi đâu rồi..." – giọng Cung Hi Linh Binh run run, vì xúc động mà mùi tin tức tố trên người nàng tỏa ra, lan trong không khí.
Diệp U Li nhận ra mùi hương ấy — hơi cay nồng, nhưng xen lẫn vị ngọt tươi mát đặc trưng.
Giờ đây nàng đã hiểu, đó là tin tức tố.
So với những xích ô khác, mùi tin tức tố của Cung Hi Linh Binh hoàn toàn khác — không khiến nàng khó chịu hay buồn nôn, trái lại, còn khiến Diệp U Li cảm thấy thư giãn, dễ chịu.
Hương vị ấy... là thứ mà Diệp U Li thích.
Nó khiến nàng bình tâm, nhưng cũng dấy lên cảm giác kỳ lạ khó tả.
Chỉ mấy ngày không gặp, mà Cung Hi Linh Binh đã xúc động đến vậy — nếu sau này thực sự không gặp nữa thì sẽ thế nào?
"Ta bị bệnh mấy ngày, xin lỗi, chưa kịp nói với ngươi." – Diệp U Li viết giải thích.
"Ngươi bệnh gì? Có nặng không? Đỡ chưa?" – Cung Hi Linh Binh lo lắng hỏi dồn.
Diệp U Li trấn an nàng, nhưng Cung Hi Linh Binh vẫn không chịu buông tay.
Tin tức tố trên người nàng vẫn tỏa ra không ngừng, quấn lấy Diệp U Li...
Diệp U Li cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại luyến tiếc loại cảm giác thoải mái này.
Những ngày sau đó, Cung Hi Linh Binh dường như đã nếm được vị ngọt, hễ gặp Diệp U Li liền không nhịn được muốn thân cận nàng.
Cung Hi Linh Binh không ngửi thấy hương tin tức tố trên người Diệp U Li, chỉ cảm thấy giọng nàng rất dễ nghe, ôm cũng rất thoải mái.
Diệp U Li không phản đối, Cung Hi Linh Binh liền đánh bạo ôm nàng.
Ban đầu, Diệp U Li chỉ nghĩ cả hai đều là xích ô, cũng chẳng có gì to tát.
Hơn nữa, nàng cũng thật sự thích hương vị tin tức tố của Cung Hi Linh Binh.
Khi Diệp U Li nói với cữu cữu rằng mình đã phân hóa thành xích ô, nàng chủ động xin rời khỏi Yến Kinh để đến đất phong.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, vì Cung Hi Linh Binh mà nàng lại luyến tiếc rời đi.
Tại phủ đệ mới, có các hoàng tử hoàng nữ khác cho người đến do thám, kẻ thì lan truyền tin tức ra ngoài, kẻ lại mưu đồ hạ độc, thậm chí có kẻ còn muốn bò lên giường của Diệp U Li...
Ngay cả khi nàng chỉ mua vài con ngựa, nuôi vài vũ cơ để làm ngụy trang, cũng bị người ta truyền khắp kinh thành, trở thành đề tài đàm tiếu của mọi người.
Những ngày sống ở Yến Kinh, phiền phức không ít, nhưng Diệp U Li vẫn chưa hạ quyết tâm rời đi.
Cho đến một ngày, sau buổi học, hai người gặp nhau bí mật.
Cung Hi Linh Binh ôm lấy Diệp U Li, thân thể run rẩy, môi khẽ cắn cổ và mặt nàng một cách vô thức.
Hôm nay, hương tin tức tố trên người Cung Hi Linh Binh khác hẳn ngày thường — mang theo một luồng xao động kỳ lạ.
"Quỳnh Quỳnh, làm Vương phi của ta được không?" — Cung Hi Linh Binh thở gấp, khẽ nói.
Diệp U Li tránh ra, ngây người không tin nổi.
Vương phi?
Nghe nàng nói vậy, Diệp U Li liền hiểu — Cung Hi Linh Binh xem nàng như một khoa nga (Omega).
Mà bản thân nàng, chính vì không muốn bị ép gả, mới mạo hiểm chuyển hóa thành xích ô.
Diệp U Li đẩy Cung Hi Linh Binh ra, xoay người chạy đi.
Một trận mưa lớn trút xuống, gột sạch hương tin tức tố còn vương trên người, khiến nàng tỉnh táo đôi phần.
Bao công sức, chẳng phải chỉ để rời đi sao?
Hà tất phải lưu luyến thêm?
Thà đau một lần còn hơn dày vò mãi mãi.
Trên đường về, xe ngựa gặp nạn, con ngựa nổi chứng.
Dù được mã phu bảo vệ, Diệp U Li vẫn bị gãy xương nhiều chỗ.
"Mã bị người động tay động chân. Với thân phận của ngươi, dù không tranh đoạt, bọn họ vẫn kiêng kỵ. A Li, rời khỏi Yến Kinh đi." — Cữu cữu kéo tấm thân bệnh tật đến thăm nàng, đau lòng nói.
Diệp U Li gật đầu.
Ngay cả mạng sống còn khó giữ, còn mưu cầu điều gì nữa?
Nàng quấn băng, vào cung gặp Xương Bình Đế, trình bày kết quả điều tra vụ xe ngựa cùng những kẻ từng hãm hại nàng trong phủ.
Nghe xong những việc xấu xa ấy, Xương Bình Đế vô cùng tức giận, cũng ý thức được tình cảnh nguy hiểm của nàng.
Nhìn dáng vẻ thương tích đầy mình, cô độc không nơi nương tựa, ông đặc biệt hạ chiếu thư, phong cho nàng đất U Châu gần Yến Kinh, đồng thời lệnh "phi triệu bất nhập kinh" — để bảo vệ nàng.
U Châu không phải vùng quá phú quý, nhưng so với nơi hẻo lánh khác thì đã khá hơn nhiều.
Theo quy định, phải thành hôn mới được đến đất phong, nhưng Diệp U Li xin đi sớm vài ngày.
Sau khi bị tứ hôn, sáu lễ được tiến hành theo trình tự, thủ tục hoàng gia phức tạp nên phải mất hơn một năm mới xong.
Bộ Lễ dự định đến sinh nhật Xương Bình Đế năm sau, Diệp U Li sẽ quay lại Yến Kinh để đại hôn.
Trước khi rời đi, nàng nghĩ đến người vì mình mà có thể trở nên u sầu kia.
Suy nghĩ một lát, Diệp U Li viết thư, nói với Cung Hi Linh Binh rằng mình đã rời khỏi hoàng cung, trở về quê, bảo nàng đừng nhớ mong.
Ngày từ biệt Xương Bình Đế, khi rời cung, Diệp U Li đặt phong thư trong khe đá của núi giả — từ đó không gặp lại Cung Hi Linh Binh nữa.
Tại U Châu, phủ đệ của nàng rộng gấp nhiều lần phủ ở Yến Kinh.
Nàng nuôi hơn mười con ngựa, một đội đá cầu, và không ít vũ cơ, ca cơ.
Bề ngoài là phóng túng, nhưng thật ra là đang âm thầm tích tụ thế lực, rèn luyện bản thân để có khả năng tự bảo vệ.
Ba năm sau, nàng chỉ về Yến Kinh bốn lần — ngoài sinh nhật Xương Bình Đế, hai lần là về chịu tang: một lần cho người thê tử chưa thành, một lần cho cữu cữu.
Lấy lý do giữ đạo hiếu, ba năm ấy nàng chưa cưới.
Khi Xương Bình Đế sinh nhật, Diệp U Li quay lại Yến Kinh, dung mạo đã thay đổi nhiều.
Nàng không còn vẻ ngây ngô thuở trước — gương mặt diễm lệ, khí chất quý phái, dáng người cao gầy, cao hơn hẳn các xích ô khác, lại có sức mạnh vì tập võ.
Trước mặt người khác, nàng luôn tươi cười dào dạt, dường như chẳng để tâm chuyện gì, chỉ chìm đắm trong tửu sắc.
Mỗi lần đến Yến Kinh, nàng đều ghé kỹ viện nổi tiếng nhất, nơi náo nhiệt nhất, là chỗ nàng thường lui tới.
Những trận đá cầu sôi động, cũng không thể thiếu bóng nàng.
Trong mắt người Yến Kinh, vị hoàng trưởng nữ này chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng.
Lần này đến Yến Kinh, Diệp U Li cũng không ngoại lệ — nàng bao cả đầu hoa khôi của kỹ viện, suốt ngày ăn nhậu, vui chơi.
Người ta thấy quen, chẳng còn lạ gì.
Ngự Sử Đài lại có chuyện để làm, mỗi ngày vài quyển sớ dâng tấu tham tấu Diệp U Li.
Nàng chẳng mảy may để ý.
Thực ra, trong kỹ viện, nàng không chỉ ăn chơi mà còn kết giao bằng hữu, thu thập tin tức, xử lý người và việc.
Chỉ trong vài ngày, nàng đã có thêm mấy "bạn tốt" ăn chơi.
"U Vương điện hạ, mấy ngày không ở Yến Kinh, có biết xảy ra đại sự không?" — một "bạn tốt" hào hứng kể chuyện.
Diệp U Li lười nhác nâng chén rượu, để mặc người kia nói.
"Mấy năm nay, ở hạt nhân phủ kia, có người văn võ song toàn, nổi bật vô cùng, đến cả các điện hạ cũng không dám chọc. Gần đây nàng đi săn thì bị ám sát, ngã ngựa, bị thương nặng nằm liệt... Nghe nói là do hoàng tử Đại Sở phái người đến. Nổi bật quá nên bị ghen ghét, thật là đáng tiếc..."
Người kia nói giọng đầy cảm khái, còn Diệp U Li thì siết chặt chén rượu trong tay.
Nàng cứ ngỡ lòng mình đã lặng như nước.
Ba năm không gặp Cung Hi Linh Binh, cũng chưa từng để bản thân có thời gian nhớ lại.
Thế mà, tin tức của nàng lại đột nhiên vang bên tai.
"Làm người chớ quá nổi bật" — nàng từng được khuyên như thế, nhưng Cung Hi Linh Binh nào chịu nghe.
Đến cả huynh đệ tỷ muội Đại Sở cũng kiêng kỵ nàng.
Nghĩ đến việc Cung Hi Linh Binh bị thương, Diệp U Li thấy ngực mình nhói đau.
Tác giả có lời muốn nói:
Moah moah, Diệp U Li phiên ngoại không dài nữa đâu, sắp kết thúc rồi.
Chương 120
Phiên ngoại: Diệp U Li – Phần bảy
Trong phủ hạt nhân, Cung Hi Linh Binh sống tại gian nhà chính ngoài cùng.
"Chủ tử, có một du y, bản lĩnh không tệ, có cần mời vào không..." — người hầu ngoài cửa khẽ hỏi, chưa dứt lời thì bên trong đã vọng ra một tiếng khàn khàn yếu ớt.
Ngoài cửa, vị du y vừa đến — chính là Diệp U Li — khẽ khựng lại.
Trước khi đến, nàng đã hỏi thăm tin tức.
Cung Hi Linh Binh bị thương hơn một tháng.
Ngự y trong cung đã xem qua, nhưng không cách nào cứu được.
Đại Sở đã bỏ mặc nàng, triều đình Đại Hành cũng không quan tâm.
Mọi người đều coi nàng như một phế nhân.
Mấy năm nay, Cung Hi Linh Binh nổi danh kinh tài tuyệt diễm — dù là văn khoa hay võ khoa đều đứng đầu, từng giúp triều đình dẹp loạn vài lần, tiêu diệt sơn tặc.
Xương Bình Đế rất trọng dụng nhân tài, từng tính toán muốn gả một khoa nga danh giá cho nàng, để nàng trở thành phò mã, ở rể Đại Hành.
Thế nhưng, sự nổi bật ấy cuối cùng lại khiến Đại Sở bên kia phải dè chừng...
Chọc tai họa tới.
Như vậy, ý định để Cung Hi Linh Binh ở rể của xương bình đế cũng đành gác lại.
Nhưng cái giá phải trả quá lớn.
Diệp U Li có chút u buồn, cuối cùng vẫn tới.
Nàng không muốn để Cung Hi Linh Binh cứ thế mà phế đi.
Nàng không thể mặc kệ Cung Hi Linh Binh rơi vào tình trạng tồi tệ như hiện tại.
Cần thiết phải đến xem một lần.
Phảng phất người này đã trở thành một loại trách nhiệm của nàng.
Nàng muốn giúp Cung Hi Linh Binh vượt qua cửa ải khó khăn này.
"Hai vị, vẫn là nên về trước đi. Chủ tử nhà ta hôm nay tâm tình không tốt. Các loại lang trung đến quá nhiều, nàng đã mất đi lòng tin. Ai." Gần hầu lo lắng nói.
"...... Ta cùng sư phụ vào xem. Có chuyện gì, chúng ta chịu trách nhiệm." Diệp U Li dùng bút than tùy thân viết mấy chữ, đưa cho gần hầu xem.
Gần hầu không ngờ lần này du y tới lại có thể vì tiền thưởng mà gan dạ như vậy, nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Diệp U Li cùng vị du y nàng mang đến đẩy cửa đi vào.
Vị du y này trước đó do cữu cữu của Diệp U Li tìm từ dân gian; sau khi Diệp U Li chuyển hóa thành xích ô, người ấy vẫn luôn theo bên cạnh nàng. Nhiều lần thức ăn của Diệp U Li có vấn đề đều do nàng phát hiện, từng mấy phen cứu mạng.
Lần này đến xem thương cho Cung Hi Linh Binh, nàng liền đưa du y theo cùng.
Cửa vừa đẩy ra, bên trong tối tăm, mùi hôi khó ngửi; trên mặt đất bừa bộn một đống đồ vỡ vụn.
Trên giường trong phòng có một người nằm im không nhúc nhích.
Nếu không phải còn nghe được tiếng thở mỏng manh, hẳn sẽ tưởng kẻ trên giường đã chết.
"Cút!" Cùng với tiếng quát đó, "phành" một tiếng, lại có vật gì bị ném xuống đất.
Diệp U Li tránh đi, cùng du y tiến đến mép giường.
Nàng còn chưa kịp nhìn rõ bộ dạng Cung Hi Linh Binh thì hàn quang lóe lên: một lưỡi chủy thủ đâm thẳng về phía Diệp U Li.
Ngay cả trị liệu cũng bị cự tuyệt — chẳng lẽ nàng thật sự không muốn sống nữa sao?
Diệp U Li né lưỡi dao, tay chụp lấy cổ tay Cung Hi Linh Binh, đoạt lấy lưỡi dao sắc bén, đồng thời vươn tay ôm lấy người.
Thân thể gầy đến thấy xương; nửa người trên đang ra sức vùng vẫy bỗng sững lại, như lập tức lặng yên.
Diệp U Li thở dài trong lòng.
Cho dù ba năm không gặp, dù thân hình đã đổi khác rất nhiều, chỉ bằng một cái ôm, Cung Hi Linh Binh vẫn có thể nhận ra nàng.
Diệp U Li không nói, định đứng dậy, thì Cung Hi Linh Binh đã vươn tay siết chặt lấy, ôm nàng vô cùng khẩn thiết.
Diệp U Li chỉ đành để người trước mắt ôm mình một lát, rồi mới gỡ tay nàng ra, viết một hàng chữ, bảo du y vào kiểm tra trước.
Cung Hi Linh Binh còn giữ một bàn tay nắm lấy cổ tay Diệp U Li.
Trong bóng tối, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào Diệp U Li.
Không thấy rõ, chỉ nhìn được sắc diện mơ hồ; Diệp U Li lại đeo khăn che mặt, càng khó thấy rõ dung mạo.
Nhưng chỉ nhìn như vậy, nàng mới có cảm giác chân thật.
Thương thế của Cung Hi Linh Binh cũng không nặng như lời đồn bên ngoài.
Trúng chiêu là thật, chân bị thương cũng là thật, nhưng chưa đến mức tê liệt.
Cảm xúc của nàng cũng không tuyệt vọng đến thế.
Chẳng qua là muốn làm lơi cảnh giác của Đại Sở và Đại Hành,
vì lần nàng rời đi, trọng hoạch tự do mà chuẩn bị.
Ba năm trước, lần cuối gặp Diệp U Li, vừa đúng khi Cung Hi Linh Binh vào kỳ xao động.
Khi đó nàng cũng không hiểu mình làm sao.
Chỉ thấy trong lòng dâng lên một cơn xúc động, ngứa răng muốn "đánh dấu" Diệp U Li.
Tình cảm mịt mờ bấy lâu phảng phất bỗng chốc thông suốt.
Nàng muốn ở bên Diệp U Li, về sau cuộc sống đều là nàng.
Nàng muốn Diệp U Li làm Vương phi của mình.
Chỉ là vừa nói ra miệng, Diệp U Li tựa như nổi giận rời đi.
Sau khi Diệp U Li đi, Cung Hi Linh Binh ảo não vì sự bốc đồng của mình.
Ngày hôm sau định xin lỗi cho ra trò, kết quả lại chỉ thấy mảnh tin nhắn Diệp U Li để lại.
Diệp U Li nói nàng đã phân hóa thành xích ô, đến kỳ vào li cung, không thể ở trong cung.
Cung Hi Linh Binh tốn bạc hỏi khắp trong cung, xem mấy ngày ấy có ai phân hóa thành xích ô rời cung tên là Quỳnh Quỳnh hay không.
Người trong cung nói chưa bao giờ có cung nhân nào tên Quỳnh Quỳnh.
Cái tên đó, Cung Hi Linh Binh nghe là biết giả; đến khi kiểm chứng lại, vẫn thấy thất vọng.
Những ngày ấy thậm chí không có cung nữ nào vì phân hóa thành xích ô mà rời cung.
Có lẽ tất cả những gì Diệp U Li nói với nàng đều là dối trá?
Cung Hi Linh Binh lại đến cửa hàng mà Diệp U Li từng nhắc, cũng không chờ được người.
Khi ấy nàng một lòng chân thành, chẳng màng Diệp U Li là xích ô hay khoa nga,
cũng không để bụng chuyện Diệp U Li lừa nàng.
Nàng cũng có bí mật chưa nói với Diệp U Li.
Nàng chỉ muốn gặp nàng thêm lần nữa.
Vì Diệp U Li rời đi, nàng lại lần nữa táo bạo.
Bất kể văn khoa tỷ thí hay võ khoa tỷ thí, nàng đều không rơi xuống hạng; nàng muốn nổi danh, muốn rước họa vào thân,
xem Diệp U Li có còn để ý đến mình hay không.
Ba năm, nàng trải qua rất nhiều biến cố.
Thế lực cũng dần dần lớn mạnh.
Diệp U Li lại chưa từng đến.
Sự táo bạo của nàng tích tụ, âm trầm càng lúc càng dày.
Y như tên của nàng, nàng cảm thấy mình lại bị vứt bỏ, trở nên cô độc một mình.
Bên Đại Sở có tin đồn hoàng đế thân thể không tốt, mấy vị huynh đệ tỷ muội đều đang âm thầm tranh chấp.
Nghe theo ý kiến phụ tá, nàng chuẩn bị rời Đại Hành.
Chỉ là không ngờ lại gặp Diệp U Li trong tình cảnh này.
Ắt hẳn nàng đã nghe tin đồn bên ngoài.
Nàng vẫn còn để ý đến mình!
Cung Hi Linh Binh như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ bỗng được trấn an tắt lửa.
Tất cả táo bạo, buồn bực phảng phất đều tan biến.
Du y mà Diệp U Li mang đến kiểm tra xong liền thuật lại tình hình cho Diệp U Li:
"Gãy xương nhiều chỗ, khí huyết trầm tích ở vùng cột sống, rất khó khôi phục. Chỉ có thể thử châm cứu, mỗi ngày thêm chút mát-xa, vận động phục hồi......"
Nghe thế, Cung Hi Linh Binh cảm giác thân thể Diệp U Li bỗng căng thẳng — hẳn nàng lo cho tình trạng của mình.
Kỳ thực mạch tượng của nàng là do dùng dược mà điều chỉnh, thân thể không nghiêm trọng như vậy.
Nhưng nếu vì thế mà Diệp U Li có thể ở lại bên cạnh, nàng tình nguyện để tình trạng "nghiêm trọng" thêm một chút.
Du y định ra phương án trị liệu cho Cung Hi Linh Binh.
Có khôi phục được hay không, còn phải xem vận khí của nàng.
Tâm tình Diệp U Li vì thế trầm xuống.
Vài ngày tiếp theo, nàng đều ở chỗ Cung Hi Linh Binh, giúp nàng phục hồi.
Cung Hi Linh Binh không hỏi mấy năm nay Diệp U Li làm gì, như thể ba năm trống rỗng kia đã tiêu biến.
Các nàng lại tiếp tục chung đụng như ba năm trước.
Chỉ là, vóc dáng hai người đều đã cao hơn rất nhiều.
Cung Hi Linh Binh diễn trò nhiều ngày, thân thể có chút kém, cũng gầy đi nhiều, nhưng vẫn cao hơn Diệp U Li nửa cái đầu.
Diệp U Li để lại thư nói mình phân hóa thành xích ô rời đi.
Tin tức tố giữa xích ô và xích ô sẽ bài xích lẫn nhau.
Khi thân cận, ngửi mùi tin tức tố của nhau cũng thấy chán ghét.
Đây là quy luật tự nhiên — nguyên nhân khiến xích ô và xích ô không thể ở bên nhau.
Nhưng Cung Hi Linh Binh đối với hương vị trên người Diệp U Li lại không hề bài xích.
Dù cách ba năm, nàng vẫn thích đến khẩn.
Sau ngần ấy thời gian, nàng tự nhiên đã sớm nhận rõ tình cảm của mình đối với Diệp U Li.
Vô luận như thế nào, lần này nàng đều phải giữ Diệp U Li ở bên cạnh mình.
Diệp U Li ở lại chăm sóc Cung Hi Linh Binh sau, phòng của Cung Hi Linh Binh được thu dọn sạch sẽ gọn gàng. Cung Hi Linh Binh mỗi ngày đúng giờ uống thuốc, làm trị liệu, được Diệp U Li mát-xa, hỗ trợ tập đi từ từ.
Chỉ là vẫn không thể nhìn thấy dáng vẻ của Diệp U Li, ban ngày không phải Cung Hi Linh Binh bị bịt mắt, đó là Diệp U Li đeo mũ che mặt có rèm. Tình trạng của Diệp U Li hiện giờ đã tốt hơn, nhưng vẫn là chỗ trở ngại.
Theo nàng lớn tuổi, vài vị hoàng tử hoàng nữ ở Yến Kinh thành, có kẻ muốn mượn sức nàng, có kẻ muốn đàn áp nàng. Cho dù nàng đã giả trang ăn chơi trác táng, bị người đời chê trách, vẫn có người không yên tâm. Vài lần ám sát thất bại, lộ ra một ít năng lực của hộ vệ bên người, cũng khiến những kẻ phái ám sát càng thêm kiêng kị nàng.
Diệp U Li chỉ muốn nhanh chóng chữa lành vết thương cho Cung Hi Linh Binh. Cũng không định ở lại lâu. Chờ tình hình Cung Hi Linh Binh tốt hơn một chút, thời gian dự tiệc sinh nhật hoàng đế cũng sắp tới. Nàng sẽ trở về phủ U Châu của mình, làm tiêu dao U Châu vương.
Giả như vết thương của Cung Hi Linh Binh mãi không khỏi, hoặc không thể khôi phục như cũ, Diệp U Li cũng có suy nghĩ. Nếu thật như vậy, nàng sẽ tìm cách đưa Cung Hi Linh Binh rời đi, mang về phủ U Châu.
Diệp U Li lên kế hoạch như vậy. Đối với Cung Hi Linh Binh "bị thương nặng", nàng phá lệ cẩn thận, cũng dung túng một chút. Buổi tối, nàng ở trên giường nhỏ trong phòng Cung Hi Linh Binh để ngủ cùng. Nếu Cung Hi Linh Binh gọi, nàng tùy thời sẽ lên chăm sóc.
"Ta trước đó về quê, gần đây mới vì có việc tới Yến Kinh thành. Ta là xích ô, ngươi và ta là không thể được. Lần này ta chủ yếu là nghĩ tới tình bạn mấy năm, muốn giúp đỡ ngươi. Quan hệ giữa ngươi và ta, vẫn là bạn bè. Đừng nói chuyện làm Vương phi nữa, nếu không ta sẽ đi."
Diệp U Li cố ý viết một tờ giấy, nói rõ với Cung Hi Linh Binh. Cung Hi Linh Binh xem xong tờ giấy, thoạt nhìn cảm xúc ổn định, ra dáng người lớn.
"Ta sẽ không nói nữa. Khi đó tuổi nhỏ, không hiểu chuyện. Ngươi đừng giận." Cung Hi Linh Binh dùng giọng mềm mỏng nói với Diệp U Li. Diệp U Li nhìn thần sắc Cung Hi Linh Binh dịu xuống, trông rất ngoan ngoãn, hơi yên tâm một chút. Hy vọng khi nàng rời đi, cảm xúc của Cung Hi Linh Binh có thể ổn định.
Không mấy ngày, tình huống bất ngờ xảy ra, khiến kế hoạch của Diệp U Li thay đổi. Trong mấy ngày chăm sóc Cung Hi Linh Binh, Cung Hi Linh Binh bị Diệp U Li dụ đến kỳ xao động, rốt cuộc vào một buổi tối, sau khi mơ thấy gần gũi với Diệp U Li, tin tức tố của Cung Hi Linh Binh không thể ngăn được phóng thích.
Diệp U Li vốn ngủ không yên, bị hương vị tin tức tố của Cung Hi Linh Binh đánh thức. Diệp U Li mấy năm nay làm xích ô, đã quen với thân phận xích ô, chiều cao, thể lực, v.v., đều phát triển như xích ô. Khiến nàng gần như quên mất mình là bị "chuyển hóa" từ du y.
Cung Hi Linh Binh trưởng thành, phóng thích tin tức tố, so ba năm trước nồng đậm hơn nhiều, và mang theo hương vị tin tức tố xích ô cường thế. Xích ô trong kỳ xao động cần tin tức tố khoa nga khoa trương để trấn an. Sẽ có động lực muốn đánh dấu khoa nga. Dù trên người còn thương tích, cũng không ngăn được điều này.
Trước nay tin tức tố Diệp U Li phóng thích đều là tin tức tố xích ô nhàn nhạt. Lúc này, dưới kích thích của tin tức tố xích ô cường thế từ Cung Hi Linh Binh, lại phóng thích tin tức tố thuộc về khoa nga. Là tin tức tố chứa dục vọng chỉ xuất hiện trong kỳ tình nhiệt của khoa nga. Tin tức tố như vậy, khiến Cung Hi Linh Binh vốn đang trong kỳ xao động hoàn toàn mất khống chế.
Tác giả có lời muốn nói:
A Nhiễm sắp tới, khụ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro