Chương 533 - 535

Chương 533:

Tưởng Tiêu Phỉ bước ra từ Sở Cảnh Sát, việc đầu tiên là gửi tin nhắn vào nhóm WeChat "2.21" vừa thành lập ngày hôm qua: [Tôi đã trao đổi với Thanh Hoà, cô ấy không chịu nhượng bộ, tôi đã cố gắng hết sức.]

Lục Chi Dao: [Đã nói về lợi hại và nguy hiểm với cô ấy rồi, cô ấy vẫn không chịu sao?]

Tưởng Tiêu Phỉ: [Đúng vậy. Theo cá nhân tôi thấy, cô ấy đã sớm quyết định rồi.]

Tưởng Duy Nhĩ: [Đã nói rồi mà, Thẩm Thanh Hoà là người cố chấp, người bình thường căn bản không khuyên nổi đâu.]

Kelly: [Tôi không cho rằng đây là cố chấp, tôi cho rằng đây là có lập trường, có chủ kiến, có nguyên tắc.]

Tưởng Duy Nhĩ: [Chỉ có cậu là được thôi.]

Kelly: [Muốn phản bác tôi, xin hãy đối mặt trực tiếp với tôi.]

Tưởng Duy Nhĩ: [......]

Lục Mạn Vân: [@Lục Chi Dao đừng do dự không quyết đoán nữa, em hiểu rõ nhất lựa chọn của bản thân. Bây giờ không phải là bắt em phải lựa chọn giữa Trần Cẩm Tô và Thẩm Thanh Hoà, cũng không phải bắt em phải lựa chọn giữa tình thân và tình yêu, bây giờ là bắt em phải lựa chọn giữa lý trí và tình cảm. Đừng lần nữa làm những chuyện mà em biết rõ sẽ hối hận.]

Tưởng Tiêu Phỉ: [@Lục Chi Dao theo kinh nghiệm hành nghề nhiều năm của tôi, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, đừng xử lý theo cảm tính.]

Lục Chi Dao nắm điện thoại không trả lời, đạo lý cô ấy hiểu hơn bất cứ ai, nhưng thực sự đưa vào thực tiễn, cô ấy có thể đoán được tất cả những gì sẽ xảy ra tiếp theo...

Lục Mạn Vân: [@Lục Chi Dao chúng ta nói chuyện đi.]

Lục Chi Dao: [Xin lỗi, tôi muốn một mình yên tĩnh một chút.]

Lục Mạn Vân: [Thời gian không còn nhiều lắm.]

Lục Chi Dao: [Tôi biết.]

Giữa trưa, Thẩm Giáng Niên vừa ăn trưa vừa cầm điện thoại. Lâm Nhiễm tò mò ghé sát lại: "Có tin tức lớn gì sao?" Thẩm Giáng Niên lắc đầu, cất điện thoại: "Em và Du Thu thế nào rồi?"

"Vẫn vậy thôi, cô ấy vẫn liên lạc với em." Lâm Nhiễm cắn đũa, từ tốn nói: "Cảm giác cô ấy có thể là thật lòng muốn hối cải."

"Thật sao?"

"Ừm, nhưng em vẫn nghi ngại." Lâm Nhiễm lặng lẽ thở dài.

"Em muốn tin tưởng, nhưng lại không dám, đúng không?"

Lâm Nhiễm bị nói trúng tim đen, cúi đầu gật gật: "Cô ấy là người đầu tiên em thích, muốn hoàn toàn buông bỏ cũng không dễ dàng gì. Ban đầu nghĩ sẽ không bao giờ liên lạc nữa, không ngờ cô ấy lại lần nữa liên lạc với em, cô ấy trước đây luôn cao cao tại thượng..." Lâm Nhiễm theo bản năng nói rất nhiều, rồi lại thấy mình đang nói xấu Du Thu, cắn cắn môi không hé răng.

Thẩm Giáng Niên trầm tư nói: "Muốn thử xem sao?"

"Hả?" Lâm Nhiễm không rõ nguyên do.

"Lâm Nhiễm, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi." Thẩm Giáng Niên bước trước đứng dậy, Lâm Nhiễm đi theo phía sau, hưng phấn hỏi: "Nói chuyện gì thế ạ?"

"Lâm Nhiễm, tôi nói với em một chuyện, chuyện này có liên quan đến Du Thu, hy vọng em có thể giữ bí mật và cân nhắc kỹ lưỡng." Thẩm Giáng Niên nghiêm mặt nín thở. Lâm Nhiễm nhất thời căng thẳng: "Chị ơi, chị nghiêm túc quá, em hơi sợ."

Thẩm Giáng Niên khẽ cười, "Nói như vậy sẽ tốt hơn sao?" Thẩm Giáng Niên cố ý hòa nhã: "Tôi chỉ muốn nói cho em biết, tôi đã biết Du Thu là người của Lãng Phù Ni, là gián điệp được phái đến Nhã Nại."

Lâm Nhiễm mặt mày tái mét, nửa ngày không nói nên lời.

Lâm Nhiễm rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, không chịu được bị dọa, Thẩm Giáng Niên không cần gài bẫy đã lần nữa xác nhận, Du Thu quả thật có hai thân phận. Thẩm Giáng Niên mỉm cười: "Chuyện này, không chỉ mình tôi biết, nghe nói cấp cao của Nhã Nại cũng biết, chỉ là hiện tại chưa có hình phạt nào đối với Du Thu mà thôi."

Lâm Nhiễm kinh hoàng thất thố: "Vậy làm sao bây giờ ạ?"

"Tôi vừa nói rồi, em phải giữ bí mật."

"Em có thể giữ bí mật, vậy Du Thu làm sao bây giờ ạ?" Mắt Lâm Nhiễm đều đỏ: "Cô ấy có bị bắt không?"

"Cái đó khó nói, phải xem Nhã Nại xử lý thế nào, nhưng thông thường mà nói, Du Thu giữ chức vụ quan trọng, cô ấy là trợ lý của Thẩm tổng, nắm giữ thông tin cốt lõi. Nếu thật sự truy cứu ra..." Thẩm Giáng Niên lộ vẻ khó xử. Lâm Nhiễm càng đứng ngồi không yên: "Chị ơi, vậy làm sao bây giờ ạ? Du Thu thật sự xảy ra chuyện, Lãng Phù Ni hẳn là sẽ đoái hoài chứ?"

"Khi lợi ích tập thể và lợi ích cá nhân xung đột, em nghĩ cái nào sẽ bị bỏ rơi?"

Lâm Nhiễm biểu cảm như muốn khóc: "Bây giờ bảo cô ấy rời đi còn kịp không ạ?" Lâm Nhiễm dụi dụi mắt, nước mắt chảy xuống.

"Lâm Nhiễm, chị có một ý tưởng, có thể giúp em xác minh Du Thu có thật sự muốn hối cải hay không." Ý tưởng của Thẩm Giáng Niên là, bảo Lâm Nhiễm khuyên Du Thu ngay lập tức ngừng hành vi gián điệp và áp dụng các biện pháp thích hợp để cứu vãn những sai lầm đã mắc phải trước đây. Lâm Nhiễm vẻ mặt ngốc nghếch: "Bồi thường như thế nào ạ?"

"Ví dụ như, trong trường hợp thích hợp, đứng ra thể hiện lập trường chẳng hạn." Thẩm Giáng Niên nói quá rõ ràng, Lâm Nhiễm không hiểu, nhưng Du Thu là người thông minh, vừa nghe liền sáng tỏ. Vì vậy khi nói chuyện điện thoại với Lâm Nhiễm, cô ấy im lặng một lúc lâu: "Ai đã nói với em mấy điều này?"

"Chính tôi." Lâm Nhiễm thở dài nói: "Tôi hy vọng chị là thật lòng muốn hối cải."

"Đương nhiên là thật lòng." Du Thu cũng khẽ thở dài: "Nhiễm Nhiễm, chị rất nhớ em."

Lâm Nhiễm nghe thấy nghẹn ngào, Du Thu nhẹ giọng nói: "Người ta có lẽ thật sự chỉ mất đi rồi mới biết quý trọng. Trước đây ở bên em, không cảm thấy có gì, nhưng sau khi chia tay, mỗi lần nghĩ đến em, lòng chị đều đau, một thời gian qua, nghĩ đến em, ban đêm chị thường khóc."

Nước mắt Lâm Nhiễm chảy dài, thút thít nói: "Vậy mà trước đây chị lại đối xử với em như vậy."

Sau một lúc, Du Thu thành khẩn nói: "Xin lỗi, Nhiễm Nhiễm, chị biết lỗi rồi."

Lâm Nhiễm ôm điện thoại khóc lớn. Du Thu thương tiếc: "Đừng khóc, chị không ở trước mặt em, em khóc, chị chỉ có thể đau lòng." Giọng Du Thu run rẩy: "Chị thật sự muốn ôm em ngay bây giờ."

Trong điện thoại, cũng truyền đến tiếng khóc của Du Thu. Lâm Nhiễm lau khô nước mắt: "Du Thu, chỉ cần chị một lần nữa sửa lại, chúng ta sẽ ở bên nhau. Chị không thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn kỳ lạ đó, em không thể yên tâm."

Du Thu sau một lúc lâu nói: "Nhiễm Nhiễm, cho chị thời gian, chăm sóc bản thân tốt nhé." Du Thu cúp điện thoại. Lâm Nhiễm ôm điện thoại, hai mắt đẫm lệ nhìn không biết bao lâu, WeChat nhảy ra một tin nhắn, Du Thu: [Chị biết nói như vậy rất vô sỉ, rất hạ lưu, nhưng chị thật sự phát điên vì em, đầu óc toàn là em, căn bản không suy nghĩ được gì khác.]

Lâm Nhiễm vì thế lại khóc một hồi, trả lời lại: [Chị quả thật rất vô sỉ, rất hạ lưu.]

Cuối cùng đau lòng không nỡ bổ sung một câu: [Nhưng em cũng thật sự thích chị. Du Thu, em chỉ cho chị một cơ hội duy nhất, nếu còn làm em thất vọng, vậy thì chúng ta đừng bao giờ liên lạc nữa.]

Buổi chiều Thẩm Giáng Niên muốn tìm Lâm Nhiễm xin ly trà bưởi uống, nào ngờ được báo: Lâm Nhiễm xin nghỉ.

"Xin nghỉ?"

"Vâng, hình như muốn ra ngoài, trước khi đi nghe cô ấy lẩm bẩm đặt vé."

Thẩm Giáng Niên trầm ngâm nửa ngày mới hiểu ra, ồ ~ cô bé này làm việc rất hiệu quả.

Thẩm Giáng Niên trở về văn phòng, sửa chữa bản đệ trình hoạt động chủ đề Xuân Hạ mới rồi gửi cho Lãng Tư Duệ phê duyệt. Sau khi hoàn tất công việc, cũng đã gần đến giờ tan tầm. Thẩm Giáng Niên nhịn được cả buổi trưa, cuối cùng cũng không kìm được sự tò mò mà mở Weibo lên xem.

"Chiến sĩ tự do" đã cập nhật vài dòng.

Dòng thứ nhất: Phó Chủ tịch Lux Lục Chi Dao bị triệu tập nói chuyện. Cư dân mạng tò mò vì sao cô ấy không về nhà vội vàng chịu tang, thực ra tôi cũng tò mò, nhưng không định điều tra điểm này.

Dòng thứ hai: Theo tin tức không đáng tin cậy, Phó Tổng Quốc Tế Hoa Dương Thẩm Tuấn Hào cũng sẽ bị triệu tập nói chuyện, vì chuyện tang sự có chút nới lỏng, cụ thể ngày nào tôi vẫn chưa nhận được tin tức đáng tin cậy.

Dòng thứ ba: Triệu tổng của ngành sản xuất linh kiện ô tô XX cũng đến rồi, gần đây Sở Cảnh Sát thật là náo nhiệt.

Dòng thứ tư: Tôi nghĩ mắt tôi có vấn đề, nhưng quả thật thấy các cựu lãnh đạo của Nhã Nại, đây là tổ chức thành đoàn thể đến à?

......

Thẩm Giáng Niên bỗng nhiên nhận ra, cái gọi là Triệu tổng kia chính là tên Triệu Tổng, người mà Hạ Diệu Huy đã giới thiệu ăn cơm và có ý đồ quấy rối cô trước đây. Kết hợp với điều thứ tư, Thẩm Giáng Niên không khỏi lo lắng, liệu nhóm người này có phải là đang cùng nhau hãm hại Thẩm Thanh Hoà không?

Thẩm Giáng Niên muốn hỏi, nhưng nhớ đến lời dặn dò của Lục Mạn Vân, cô kìm nén nỗi lòng xao động.

Buổi tối, Thẩm Giáng Niên về nhà, trong nhà không có ai.

"Mẹ, mẹ đi đâu vậy?"

"Sân bay."

"À?"

"Ba con hôm nay về."

"Ồ, ba con cuối cùng cũng về rồi, vậy tối nay chúng ta đi ăn ngon nhé!" Cuối cùng cũng có chuyện tốt, đã lâu không gặp Thẩm tiên sinh rồi.

"Ba con chỉ ghé ngang qua, lát nữa còn phải đi, không thể về nhà."

"...... Vậy thì sao?"

"Vậy thì, cơm tối cho bệnh nhân của con Tiểu Thiển sẽ lo, mẹ và ba con ăn ở ngoài."

Thấy không? Cặp vợ chồng kiểu mẫu là vậy đó, ngược đãi con gái ruột! Thẩm Giáng Niên ai oán, "Ít nhất cho con nói chuyện điện thoại với Thẩm tiên sinh một chút chứ?"

"Đợi chút." Sau tiếng sột soạt bên phía Lục Mạn Vân, tiếng cười sang sảng của Thẩm Vạn Thành truyền đến: "Tiểu Niên, nhớ ba à?"

"Vâng, ba, bao giờ ba về nhà ạ?"

"Còn phải lăn lộn mấy ngày nữa, cố gắng trước Tết hoàn thành công việc với khách hàng."

Thẩm Giáng Niên quấn lấy Thẩm Vạn Thành trò chuyện một lúc, điện thoại đã bị Lục Mạn Vân lấy đi: "Thôi, con tối nay ngoan ngoãn đi, đừng đi ra ngoài. Mẹ và ba con ăn cơm xong sẽ về ngay."

Thẩm Giáng Niên cuối cùng cũng chờ được đầu bếp "ngự dụng" Lê Thiển. Bữa tối vẫn thanh đạm, không chút dầu mỡ nào: "Cậu coi mình là cừu sao? Đã mấy ngày không ăn thịt rồi." Thẩm Giáng Niên càu nhàu phản đối chén cháo và rau xanh.

"Đồng chí sói con, xin hãy dưỡng vết thương cho tốt, sau đó mình làm cho cậu một bữa tiệc toàn thịt cũng được." Lê Thiển tự mình gặm sườn non tinh xảo, thơm lừng, khiến Thẩm Giáng Niên thèm nhỏ dãi.

Thẩm Giáng Niên lướt Weibo để phân tán sự chú ý, "Chiến sĩ tự do": Thẩm Thanh Hoà hôm nay như cũ không ra.

Thẩm Giáng Niên thở dài một tiếng, ngay cả cháo cũng ăn không vào. Lê Thiển liếc thấy màn hình điện thoại, nhanh chóng lái sang chuyện khác: "Bảo bối à, việc thay đổi pháp nhân của Truyền Thông Kinh Quảng xong xuôi chưa?"

Thẩm Giáng Niên giật mình, à... quên mất chuyện này rồi.

Thẩm Giáng Niên gửi WeChat cho Ôn Đế xác nhận. Ôn Đế trả lời: [Đã thay đổi xong.]

Thẩm Giáng Niên nắm điện thoại, nhìn chằm chằm ảnh đại diện quen thuộc, đáy lòng lại là sự xa lạ chưa từng có. Trong nhất thời muốn trò chuyện thêm vài câu cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, bỗng nhiên buông điện thoại xuống, đinh, điện thoại lại reo lên.

Ôn Đế: [Giáng Niên.]

Thẩm Giáng Niên: [Ừm.]

Ôn Đế: [Chúng ta... vẫn là bạn bè sao?]

Thẩm Giáng Niên: [Chị thấy sao?]

Ôn Đế: [Bạn bè của tôi không nhiều lắm, em là một trong số ít đó, nhưng bây giờ xem ra đã mất rồi.]

Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại thất thần. Ôn Đế: [Giáng Niên, đôi khi tôi cảm thấy quan hệ xã hội của người Trung Quốc thật sự quá phức tạp, làm người rất mệt, nhưng những người xung quanh lại đắm chìm trong đó, đây là vì sao? Vô cùng đơn giản, làm chính mình không tốt sao?]

Đây chính là tiếng lòng của Thẩm Giáng Niên. Thẩm Giáng Niên: [Đúng vậy, em cũng chán ghét như thế, nhưng người trong giang hồ thân bất do kỷ.]

Ôn Đế: [Tôi thật sự rất thích con người em, dù là tính cách, hay cách đối nhân xử thế, tôi đều thích. Ngay cả khi em giận tôi, tôi vẫn thích em. Nhưng bây giờ lại vì chuyện công việc mà khiến chúng ta xa lạ, tôi thật sự rất buồn.]

Hốc mắt Thẩm Giáng Niên cay xè, có chút giận dỗi trả lời: [Chị còn biết buồn sao? Lúc đó cứ mở miệng là chị gọi em Thẩm tổng này Thẩm tổng kia, có nghĩ đến cảm nhận của em không?]

Ôn Đế: [Xin lỗi, lúc đó tôi thật sự sợ làm phụ lòng kỳ vọng của em, thật sự rất muốn làm tốt Truyền Thông Kinh Quảng, thật sự không muốn người ta cảm thấy vì chúng ta là bạn bè mới như thế...]

Thẩm Giáng Niên: [Bây giờ thì sao?]

Ôn Đế: [Bây giờ suy nghĩ cũng không thay đổi, nhưng tôi đã nghĩ thông suốt một số chuyện, tôi không muốn mất đi người bạn này.]

Thẩm Giáng Niên thực ra không thật sự trách Ôn Đế, trong những ngày trưởng thành của cô, Ôn Đế không thiếu giúp đỡ cô ấy. Chỉ là Thẩm Giáng Niên cũng không muốn dễ dàng tha thứ cho Ôn Đế, dù sao lúc đó cô đã vì thế mà buồn bã đau lòng. Thẩm Giáng Niên: [Vậy cậu thể hiện tốt đi, em sẽ cân nhắc.]

Ôn Đế: [Cảm ơn.]

"Ăn nhiều một chút." Thẩm Giáng Niên còn chưa ăn xong, Lê Thiển lại múc thêm một chén. Thẩm Giáng Niên vẻ mặt đau khổ: "Mình đây là đang cố ăn, còn múc thêm cho mình nữa."

Đêm khuya, Lục Chi Dao lại lần nữa gọi điện thoại cho Trần Cẩm Tô, lần này, Trần Cẩm Tô không nghe máy.

Lục Chi Dao gọi điện cho Thẩm Tuấn Hào, Thẩm Tuấn Hào cười lạnh: "Đây là ai vậy, sao lại chủ động gọi điện cho tôi?"

"Tuấn Hào, anh và Trần tổng dừng lại đi."

"Cô đang ra lệnh cho tôi đấy à?" Thẩm Tuấn Hào cười một cách bi thương: "Nghĩ lại đời trước của nhà họ Thẩm chúng ta đã gây ra cái nghiệt gì, tôi cưới cô, ba tôi cưới mẹ cô, tính đến bây giờ nhà họ Thẩm chưa bao giờ có được bình yên."

"Nếu anh và Trần tổng bây giờ không dừng lại, tương lai mỗi ngày, các người đều không thể sống yên ổn."

"Lục Chi Dao, cô câm miệng cho tôi!" Thẩm Tuấn Hào lạnh giọng quát: "Cô còn có mặt mũi gọi cho tôi à? Chẳng có ai khốn nạn như cô cả! Cô biết không? Gả cho tôi nhưng trong lần vẫn yêu đứa con hoang Thẩm Thanh Hoà kia!"

"Thẩm Tuấn Hào!" Lục Chi Dao lạnh giọng quát: "Nếu không biết nói tiếng người thì câm miệng đi!"

"Tôi không biết nói tiếng người, còn hơn cô không làm việc con người!"

"Anh thật đúng là..." Lục Chi Dao vạn niệm câu hôi: "Cứng đầu cố chấp y như Trần tổng vậy, cứ nhất quyết gây chuyện đến mức không thể vãn hồi, có người vào tù ăn cơm lao động cả đời mới chịu dừng sao?"

Thẩm Tuấn Hào cất tiếng cười lớn: "Đúng vậy, tôi đúng là muốn cho Thẩm Thanh Hoà cả đời đều ăn cơm tù, tôi đối xử với cô ta tốt lắm phải không?" Nụ cười của Thẩm Tuấn Hào dần chuyển lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hả? Cô ta thối nát như vậy, lão già chết rồi lại đem tất cả mọi thứ đều cho cô ta? Dựa vào cái gì chứ? Hả? Tôi chính là không thể tự tay hủy hoại cô ta, nếu không..." Thẩm Tuấn Hào độc ác nói: "À, nhưng cũng không sao, không thể hủy hoại cô ta, tôi liền hủy hoại tất cả những gì cô ta coi trọng, làm cho cô ta cả đời đều trải qua trong tù, tiền của lão già, cô ta một xu cũng đừng hòng xài!"

"Vậy nên, anh và Trần tổng, vì quyền sở hữu tài sản của Quốc Tế Hoa Dương và nhà họ Thẩm, đã ra tay tàn độc với Thẩm Thanh Hoà, khiến đám lão già kia liên thủ tố cáo Thẩm Thanh Hoà, tài sản trong mắt các người vĩnh viễn là số một..."

"Lục Chi Dao, cô bớt giả thanh cao đi! Cô trước đây gả cho tôi, chẳng phải cũng vì tài sản của nhà họ Thẩm chúng tôi sao?"

"Thẩm Tuấn Hào!" Lục Chi Dao lạnh lùng nói: "Tôi bây giờ nói cho anh biết, tôi, Lục Chi Dao, lúc trước gả cho anh, là vì Trần Cẩm Tô coi đây là điều kiện, nếu tôi không gả cho anh, bà ấy sẽ gả Thẩm Thanh Hoà cho người khác." Lục Chi Dao hừ cười một tiếng, châm biếm nói: "Anh nói đúng, tôi chưa từng thích anh, tôi từ đầu đến cuối trong lòng đều chỉ có một mình Thẩm Thanh Hoà, cho đến bây giờ cũng vậy, vì cô ấy, cái gì tôi cũng có thể không cần, kể cả bản thân tôi..."

"Cái mẹ nhà cô! Con tiện nhân!" Thẩm Tuấn Hào cuồng loạn giận dữ nói: "Con đĩ!"

"A, ngoài chửi rủa ra, anh còn biết làm gì nữa?" Lục Chi Dao khinh miệt cười: "Cứ chửi đi, con người đáng buồn. Từ giờ trở đi, tất cả những gì anh từng có đều sẽ rời bỏ anh, anh sẽ cảm nhận được sự bất lực và tuyệt vọng như khi tôi từng trắng tay. Nhưng anh còn đáng thương hơn tôi, bởi vì anh không còn cơ hội xoay chuyển nữa."

"Lục Chi Dao! Cô..." Thẩm Tuấn Hào đang định trút giận thì Lục Chi Dao cúp điện thoại. Thẩm Tuấn Hào nắm chặt nắm đấm điên cuồng đấm vào bức tường trắng toát, gào thét điên loạn: "A!!!"

Lục Chi Dao gửi tin nhắn vào nhóm: "Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, từ giờ trở đi, tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của mọi người."

Đêm khuya, Lục Chi Dao nhận được một loạt tin nhắn trả lời.

Lục Mạn Vân: [Chúc mừng em đã nghĩ thông suốt.]

Tưởng Tiêu Phỉ: [Hoan nghênh chiến hữu.]

Tưởng Duy Nhĩ: [Giơ ngón cái]

Kelly: [Nice!]

Sáng sớm, các nhà truyền thông lớn đều bị một tin tức chiếm sóng.

Sở Cảnh Sát chính thức công bố thông tin: "Sau nhiều ngày điều tra và thu thập bằng chứng đáng tin cậy, hiện tại đã chính thức đệ trình Viện Kiểm sát phê chuẩn bắt giữ Phó Tổng Giám đốc Nhã Nại Thẩm Thanh Hoà với nhiều tội danh, bao gồm tổ chức, lãnh đạo, tham gia tổ chức có tính chất xã hội đen, nhận hối lộ của nhân viên không phải là công chức nhà nước và tội đưa hối lộ."

====---====

Chương 534:

Thẩm Tuấn Hào, người đã lâu không thể bình ổn sự phẫn nộ, lái xe thẳng đến nơi ở của Trần Cẩm Tô. Trần Cẩm Tô mặc bộ quần áo màu sắc đơn giản, trên đó vẫn cài một bông hoa nhỏ màu trắng. Thẩm Tuấn Hào ngồi xuống, cố nén cơn giận trong lòng: "Tôi nhận được điện thoại của Lục Chi Dao."

Trần Cẩm Tô nhấp một ngụm trà nhạt, làm như không nghe thấy.

"Cô ấy nói với tôi rằng, trước đây bà đã ép cô ấy phải cưới tôi." Thẩm Tuấn Hào hai tay nắm chặt thành quyền, "Bà thật sự đã làm vậy sao?"

Trần Cẩm Tô chậm rãi đặt chén trà sứ Thanh Hoa xuống, nhẹ giọng nói: "Anh thấy sao?"

Thẩm Tuấn Hào mím chặt môi dưới, sau một lúc lâu không vui nói: "Đừng hỏi tôi, trả lời thẳng đi!"

"Anh ở nhà tôi, ra lệnh cho tôi, ai cho anh cái dũng khí đó?" Ánh mắt Trần Cẩm Tô lạnh đi, sự lạnh lẽo bức người. Thẩm Tuấn Hào cắn chặt răng, ngọn lửa giận vô danh bốc lên. Thẩm Tuấn Hào hừ cười một tiếng: "Xem ra là thật rồi."

"Hôn đã kết rồi, truy cứu vấn đề này có ý nghĩa gì sao?" Trần Cẩm Tô khẽ thở dài: "Trước mắt có bao nhiêu chuyện quan trọng như vậy, anh còn có thời gian dây dưa mấy chuyện vặt vãnh này."

"Kết hôn rồi, tôi còn chưa có được người, cô ta trắng trợn chia chác tài sản của nhà họ Thẩm tôi, tôi dựa vào cái gì mà không thể truy cứu?" Thẩm Tuấn Hào giận dữ nói.

"Kết hôn nhiều năm như vậy, ngay cả tảng băng cũng có thể tan chảy, anh đến bây giờ vẫn chưa có được Dao Dao, anh không nghĩ lại bản thân mình một chút sao?" Trần Cẩm Tô thần sắc lạnh lùng: "Hơn nữa, bây giờ lão gia đã lập một tờ di chúc, tất cả mọi thứ đều cho Thẩm Thanh Hoà. Anh so đo với Dao Dao, không bằng tính sổ với Thẩm Thanh Hoà đi."

"Cái này không cần bà dạy." Thẩm Tuấn Hào cười lạnh đầy thất vọng nói: "Tôi coi như đã nhìn thấu, phụ nữ đều là họa thủy, lời này đúng là không sai một chút nào." Thẩm Tuấn Hào phất tay áo bỏ đi, sắc mặt Trần Cẩm Tô hoàn toàn lạnh xuống.

Trần Cẩm Tô quay về phòng mở máy tính, sau khi xem xét những động thái mới nhất, bà gọi điện cho Lục Chi Dao, nhưng mà, không có ai nghe máy.

Trần Cẩm Tô gửi WeChat cho Lục Chi Dao: [Dao Dao, nghe điện thoại đi.]

Đối phương đang soạn tin nhắn.

Lục Chi Dao: [Trần tổng, con và ngài không có gì để nói nữa.]

Trần Cẩm Tô: [Vì Thẩm Thanh Hoà, đến mẹ nuôi và quá khứ con cũng có thể vứt bỏ sao.]

Lục Chi Dao: [Vì ngài, con vẫn luôn cố gắng. Ngài cố chấp cho rằng con từ bỏ ngài, tôi không còn gì để nói.]

Trần Cẩm Tô: [Nếu từ bỏ mẹ, sao lại không nói ra tất cả sự thật với Thẩm Tuấn Hào?]

Lục Chi Dao: [Chuyện đã đến nước này, những gì con có thể làm rất hạn chế. Thanh Hoà đã bị các người đẩy vào đường cùng rồi, các người tự cầu phúc đi.]

Trần Cẩm Tô: [Con đã quyết tâm, muốn cùng Thẩm Thanh Hoà cùng tiến thoái.]

Lục Chi Dao: [Ngài sai rồi, con là cùng lương tâm của chính mình cùng tiến thoái. Con không muốn giúp ngài làm bất cứ chuyện gì nữa. Sau này ngài cũng không cần tìm con nữa. Những chuyện con đã làm trước đây, bây giờ nghĩ lại, chính con cũng thấy ghê tởm.]

Trần Cẩm Tô: [Con đã làm rồi, con trốn được sao? Thẩm Thanh Hoà muốn cắt đứt đường lui mà xông ra, cô ta không nghĩ tới, sự phản công tuyệt địa của cô ta cần phải trả giá lớn đến mức nào. Cô ta thành công, tất cả mọi thứ của nhà họ Thẩm bây giờ sẽ hoàn toàn bị hủy hoại, trong đó không chỉ có mẹ, có Thẩm Tuấn Hào, mà còn có cả con. Cô ta thất bại, tất cả những người cùng cô ta sẽ bị liên lụy. Con không muốn ngăn cản Thẩm Thanh Hoà, bây giờ còn muốn giúp kẻ ác làm chuyện xấu.]

"Giúp kẻ ác làm chuyện xấu" à, từ này khiến Lục Chi Dao cảm thấy châm chọc.

Lục Mạn Vân nói với cô: Đừng giúp kẻ ác làm chuyện xấu nữa, đừng lấy danh nghĩa vì Thẩm Thanh Hoà tốt, mà bán mạng cho Trần Cẩm Tô.

Trần Cẩm Tô nói với cô: Đừng giúp kẻ ác làm chuyện xấu nữa, đừng phóng túng Thẩm Thanh Hoà, ngăn cản mọi chuyện cô ấy đang làm.

Thẩm Thanh Hoà giống như một tù nhân đang bỏ mạng, cô ấy có thể ngăn cản được sao?

Không thể, Lục Chi Dao biết rõ ràng điều đó.

Ban đầu có lẽ còn một tia cơ hội, nhưng tất cả khả năng đều bị Trần Cẩm Tô và Thẩm Tuấn Hào cắt đứt.

Thẩm Thanh Hoà đối với họ, không ôm bất kỳ hy vọng nào.

Mặc dù Thẩm Thanh Hoà không thừa nhận, nhưng Lục Chi Dao biết, cô ấy đã tính toán điều tồi tệ nhất, cho dù là ngọc nát đá tan, đồng quy vu tận cũng không tiếc.

Lục Chi Dao hai tay ôm mặt, hơi ngửa đầu, nước mắt vẫn cứ tùy ý chảy xuống qua kẽ ngón tay.

Thanh Hoà à, trái tim chị yêu em chưa từng thay đổi, vì sao một đường đi tới, lại thành vết thương sâu nhất.

Vị đắng của tình yêu không thể đến còn hơn cả xé nát tim gan, cũng may, em gặp được người cứu rỗi, em còn có được khả năng yêu một người lần nữa.

Đối với chị mà nói, tất cả những gì chị có thể cho em, chị sẽ cho em hết.

Chị không cần em biết, càng không cần em cảm ơn, chị chỉ hy vọng, cuộc đời còn lại không có chị, cuộc sống của em tràn ngập ánh sáng và niềm vui.

Hoàn thành tâm nguyện của em, là điều cuối cùng chị có thể làm cho em.

Thẩm Giáng Niên trên đường đi làm, nghe tin Thẩm Thanh Hoà bị Sở Cảnh Sát chính thức đệ trình Viện Kiểm sát bắt giữ, cô giật mình đạp phanh, xe phía sau suýt nữa đâm vào. Thẩm Giáng Niên hoảng loạn, đỗ xe bên đường để ổn định cảm xúc, rất muốn gọi điện thoại cho Lục Mạn Vân để xác nhận, nhưng biết chắc chắn là vô ích.

Thẩm Giáng Niên cập nhật Weibo, "Chiến sĩ tự do" cũng cập nhật Weibo.

Chiến sĩ tự do: Sở Cảnh Sát đệ trình Viện Kiểm sát phê chuẩn bắt giữ. Một chữ 'chờ' cho thấy tội danh vẫn chưa được công khai. Một khi Viện Kiểm sát phê chuẩn, hai bên sẽ phải đối chất công khai trước tòa. Thông qua các mối quan hệ của những người ra vào Sở Cảnh Sát mấy ngày nay mà xem, vụ án này liên quan quá nhiều lợi ích, dù có thật sự đi đến bước cuối cùng, khả năng xét xử công khai không lớn, cảnh tượng có thể đưa vào sách sẽ không có duyên được chứng kiến.

Có cư dân mạng hỏi "Chiến sĩ tự do" trong khu vực bình luận về khả năng Viện Kiểm sát phê chuẩn bắt giữ, Chiến sĩ tự do chỉ trả lời một câu: "Đừng tự ý phỏng đoán, hãy đợi ý kiến phản hồi của Viện Kiểm sát đi."

Thẩm Giáng Niên lo lắng sốt ruột, đến Lãng Phù Ni cũng đứng ngồi không yên. Lãng Tư Duệ trả lại bản kế hoạch hoạt động chủ đề Xuân Hạ, yêu cầu sửa đổi và tính toán lại chi phí. Thẩm Giáng Niên căn bản không thể tập trung, đơn giản là giao cho cấp dưới làm sửa đổi sơ bộ, cô chỉ duyệt lại cuối cùng.

Đường Đường ở Thâm Quyến mỗi ngày đều quan sát các thành viên trong nhóm dự án của Quốc Tế Hoa Dương, từng ngày đối chiếu có thể thấy ý cười trên mặt họ dần nhiều hơn, về nhà cũng ngày càng sớm hơn, có lẽ mọi chuyện tiến triển đều rất thuận lợi, việc mất con dấu không còn là nỗi lo của họ. Việc báo cảnh sát tìm kiếm hợp đồng cơ bản là vô vọng, Đường Đường cũng không ôm hy vọng, cũng theo đó nói với Thẩm Giáng Niên: Vẫn nên lấy việc Quốc Tế Hoa Dương bổ sung lại con dấu để ký kết lại hợp đồng làm hướng đi chính.

Thẩm Giáng Niên cầm hợp đồng hiện có trong tay, đồng thời thúc giục Quốc Tế Hoa Dương. Quốc Tế Hoa Dương có lẽ cũng đã quen, mỗi lần đều là chơi trò "thái cực", cô đẩy anh, anh đẩy cô, cô lại đẩy người khác... Mấy vòng "thái cực" trôi qua, Thẩm Giáng Niên không phiền, nhưng những người bên trong Quốc Tế Hoa Dương thì phiền, hậu quả là họ không nghe điện thoại của Thẩm Giáng Niên.

Không nghe điện thoại không quan trọng, Thẩm Giáng Niên tâm tư phiền loạn không muốn ra ngoài, phái Tân Vĩ Đồng đến Quốc Tế Hoa Dương để hỏi thăm về việc khắc lại con dấu: "Xem bọn họ rốt cuộc lấy lý do gì để qua loa, nói cho bọn họ biết, chỉ một con dấu mà không giải quyết được, Lãng Phù Ni sẽ tìm người giúp bọn họ làm, tôi xem bọn họ còn có cái cớ gì nữa."

Thẩm Giáng Niên thực ra chỉ muốn xem, Quốc Tế Hoa Dương rốt cuộc là loại người như thế nào, một tập đoàn nổi tiếng cũng có thể thất hứa như vậy. Cô dự định đề nghị với Lãng Tư Duệ làm nhạt quan hệ hợp tác giữa hai bên, cuối cùng là không đi đến đâu.

Tập đoàn Nhã Nại vì chuyện của Thẩm Thanh Hoà, gần đây vẫn luôn ở trong tâm bão dư luận. Nay hôm nay, Sở Cảnh Sát đã đưa Thẩm Thanh Hoà đến chi nhánh công ty của tập đoàn Nhã Nại tại Bắc Kinh để điều tra văn phòng của cô ấy.

Trong văn phòng, lòng người hoảng sợ, không ít người nhân cơ hội đi vệ sinh hoặc phòng cà phê để lén lút quan sát mọi việc.

Thẩm Giáng Niên vừa thấy động thái trên Weibo của "Chiến sĩ tự do" liền ngồi không yên. Vừa đúng lúc gần đến giờ nghỉ trưa, Thẩm Giáng Niên đã trốn đi trước để đến Nhã Nại. Cô muốn nhìn Thẩm Thanh Hoà một cái, nỗi nhớ điên cuồng và sự lo lắng không thể diễn tả. Nhìn Thẩm Thanh Hoà một cái không giải quyết được vấn đề, nhưng ít nhất cũng có thể an tâm hơn một chút.

Thẩm Giáng Niên vốn đang lo lắng làm sao lên lầu, nào ngờ vừa đến dưới lầu Nhã Nại thì lại gặp Nguyễn Nhuyễn từ bên trong đi ra. Lâu rồi không gặp, Nguyễn Nhuyễn đứng sững sờ tại chỗ.

Biết Thẩm Giáng Niên muốn lên lầu, Nguyễn Nhuyễn sảng khoái đồng ý dẫn cô ấy lên. Thẩm Giáng Niên thể hiện sự chân thành cần có: "Tôi chỉ muốn lên nhìn Thẩm tổng Thanh Hoà thôi."

Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng, quẹt thẻ vào khu vực bên trong, khi ấn thang máy chờ đợi, Nguyễn Nhuyễn thường xuyên nhìn về phía Thẩm Giáng Niên.

Thẩm Giáng Niên mỉm cười tươi tắn: "Làm gì mà nhìn tôi như vậy?"

Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt cúi đầu. Thẩm Giáng Niên ngày càng ngự tỷ, cả người toát ra vẻ tri thức mà lại đoan trang quyến rũ.

Nhân viên Sở Cảnh Sát vây quanh văn phòng Thẩm Thanh Hoà, người bình thường không thể đến gần, đương nhiên Thẩm Giáng Niên cũng không muốn tiến lên, cô không muốn Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy mình.

Hoặc có lẽ, cô đoán, giờ phút này Thẩm Thanh Hoà không muốn bị chính mình nhìn thấy.

Thẩm Giáng Niên đứng trong một góc, Nguyễn Nhuyễn đứng sát bên cạnh cô ấy, hai người im lặng không nói gì. Toàn bộ sự chú ý của Thẩm Giáng Niên đều hướng về phía văn phòng của Thẩm Thanh Hoà, còn toàn bộ sự chú ý của Nguyễn Nhuyễn đều đặt trên người Thẩm Giáng Niên.

Nguyễn Nhuyễn lúc này bắt đầu tin rằng những lời đồn đại trên mạng là thật, Thẩm Thanh Hoà và Thẩm Giáng Niên hẳn là thật sự là một cặp.

Nguyễn Nhuyễn buồn vui lẫn lộn, buồn là nữ thần đã có một nửa kia, cô không thể tùy tiện YY nữa; vui là nửa kia của nữ thần vẫn là nữ thần, thế giới tư tưởng của Nguyễn Nhuyễn, từ YY Thẩm Giáng Niên một người, chuyển sang YY cả Thẩm Thanh Hoà và Thẩm Giáng Niên.

Nửa giờ sau, cửa văn phòng Thẩm Thanh Hoà mở ra, Thẩm Giáng Niên theo bản năng nín thở.

Nhân viên Sở Cảnh Sát ra trước, sau đó là Thẩm Thanh Hoà, tóc dài tùy ý búi gọn, gương mặt tinh xảo không thay đổi quá nhiều, một chiếc áo khoác len dạ dáng dài màu đen bó sát khiến cả người gầy đi không ít. Hốc mắt Thẩm Giáng Niên cay xè, chỉ nhìn thoáng qua liền không dám nhìn nữa, cô sợ mình sẽ không kìm được mà lao ra. Chờ tiếng bước chân hỗn loạn tan đi, Thẩm Giáng Niên hơi ngẩng đầu, đưa nước mắt trong hốc mắt chảy ngược vào.

Để cảm ơn, Thẩm Giáng Niên đưa Nguyễn Nhuyễn đi ăn cơm. Trên đường, cô bé không kìm được đã hỏi: "Giáng Niên, chị và Thẩm tổng là, là một đôi sao?"

"Em thấy giống không?" Thẩm Giáng Niên cười hỏi lại.

Nguyễn Nhuyễn nghiêm túc nhìn Thẩm Giáng Niên, cười nhạt: "Em thấy hai chị rất xứng đôi."

Thẩm Giáng Niên cười buồn. Khi ăn cơm, Thẩm Giáng Niên chợt nhớ đến Thích Tử Quân, Nguyễn Nhuyễn "ồ" một tiếng, nói: "Tử Quân đi Mỹ rồi."

"À..." Thẩm Giáng Niên bỗng nhiên nhớ ra: "Cô ấy cũng về tham dự tang lễ phải không?"

"Vâng, hình như vậy." Nguyễn Nhuyễn cắn ống hút: "Nhưng cô ấy hình như còn có việc khác, em hỏi rồi, còn mấy ngày nữa mới về."

Sau khi ăn xong, Thẩm Giáng Niên và Nguyễn Nhuyễn tạm biệt ở cửa nhà ăn. Thẩm Giáng Niên không vội bắt xe, đi bộ về. Ánh nắng buổi chiều xua tan đi cái lạnh, ngực Thẩm Giáng Niên nặng trĩu. Cô tin tưởng năng lực của Lục Mạn Vân, nhưng thỉnh thoảng vì quá quan tâm đến Thẩm Thanh Hoà, cô cũng sẽ lo lắng, lỡ đâu... lỡ đâu mẹ thật sự thất thủ thì sao đây?

Trên con đường rực rỡ một màu đỏ, cuối năm gần kề, âm nhạc hân hoan không ngừng vang vọng, nhưng Thẩm Giáng Niên lại nghe thấy đầy chua xót.

Lỡ thật sự có bất ngờ xảy ra, Thẩm Thanh Hoà nửa đời sau sẽ ở trong tù sao? Thẩm Giáng Niên vẫn còn nhớ Thẩm Thanh Hoà từng nửa đùa nửa thật nói: Có thể sẽ trắng tay trở thành kẻ nghèo hèn, cũng có thể sẽ ăn cơm tù... Thẩm Giáng Niên xoa xoa hốc mắt sưng tấy, đồ vô lại này đã sớm đoán trước được tất cả những điều này sao?

Chuyện đến nước này, Thẩm Giáng Niên có cảm giác như vừa tỉnh mộng, liệu tất cả những điều này có phải là sự sắp đặt tỉ mỉ của Thẩm Thanh Hoà không?

Thẩm Giáng Niên đang tập trung suy nghĩ, điện thoại đột nhiên reo, tên người gọi khiến Thẩm Giáng Niên bất ngờ: Trần Cẩm Tô.

====---====

Chương 535:

Buổi trưa ở trong nước, đúng là nửa đêm ở nước ngoài.

Thẩm Giáng Niên chần chờ một giây, rồi bắt máy. Giọng Trần Cẩm Tô trầm thấp, nghe có vẻ mệt mỏi hơn lần trước.

"Giáng Niên, không làm phiền công việc của cháu chứ?" Trần Cẩm Tô khách sáo mở lời. Thẩm Giáng Niên lễ phép trả lời: "Bây giờ là giờ nghỉ trưa ạ. Bên ngài chắc là nửa đêm rồi, ngài vẫn chưa nghỉ ngơi sao?"

"Haizz." Trần Cẩm Tô thở dài một tiếng. Thẩm Giáng Niên nín thở chờ đợi bà ấy nói tiếp. Trần Cẩm Tô than thở nói: "Tuổi già giấc ngủ ít đi, thêm vào đó gần đây trong nhà nhiều chuyện, cũng không ngủ được."

Thẩm Giáng Niên mím môi, tiếp tục lễ phép: "Vậy cũng phải chú ý sức khỏe ạ."

Thẩm Giáng Niên trò chuyện với Trần Cẩm Tô, không nhắc đến mục đích cuộc gọi đêm khuya của Trần Cẩm Tô. Thấy sắp đến giờ làm, Thẩm Giáng Niên đi về phía tòa nhà văn phòng, chủ động kết thúc cuộc trò chuyện: "Trần tổng, ngài không có việc gì thì nghỉ ngơi sớm đi ạ, cháu cũng phải vào ca làm rồi."

"Giáng Niên à."

"Vâng." Thẩm Giáng Niên linh cảm được, câu tiếp theo có lẽ sẽ có nội dung quan trọng.

Quả nhiên, Trần Cẩm Tô trầm giọng nói: "Chắc cháu cũng biết mối quan hệ giữa ta và Thanh Hoà."

"...... Vâng." Thẩm Giáng Niên giả vờ không biết: "Sao vậy ạ?"

"Thời gian gần đây trên mạng có không ít tin đồn nhảm, cháu cũng xem rồi chứ?"

"Cháu đại khái đã xem qua." Thẩm Giáng Niên sẽ không nói rằng mình đã xem từng câu từng chữ đâu. Sợ Trần Cẩm Tô tiếp tục dài dòng, Thẩm Giáng Niên thẳng thắn nói: "Trần tổng, ngài có chuyện gì thì cứ nói thẳng ạ."

"Haizz." Trần Cẩm Tô lại thở dài một tiếng: "Vẫn luôn nghĩ chuyện xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài, cuối cùng vẫn là náo loạn đến mức dư luận xôn xao, ai cũng biết."

Thẩm Giáng Niên im lặng, đợi xem thái độ của Trần Cẩm Tô. Trần Cẩm Tô dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng dù sao cũng là người nhà, ta không muốn nhìn thấy con cái trong nhà tương tàn. Tuấn Hào là con ta, Thanh Hoà cũng là con ta."

Lúc đó, Thẩm Giáng Niên có một cảm giác buồn nôn không nói nên lời, cô che miệng không phát ra tiếng mà nôn khan một chút.

"Ta nghe nói, mối quan hệ cá nhân giữa cháu và Thanh Hoà rất tốt, có thể giúp ta khuyên nhủ Thanh Hoà được không?" Lời nói của Trần Cẩm Tô khẩn thiết: "Bên Tuấn Hào ta sẽ khuyên bảo một chút, người một nhà hà tất phải kiện tụng nhau làm gì."

"Trần tổng hy vọng cháu khuyên Thẩm tổng chuyện gì ạ?" Thẩm Giáng Niên nhàn nhạt cười cười, nói: "Là người ngoài cuộc, cháu đối với hiện trạng rất khó hiểu, đừng nói cháu không có tư cách hay năng lực để khuyên Thẩm tổng, cho dù có, việc không hiểu rõ mà tự tiện khuyên người, điều này dường như cũng không thỏa đáng."

Phản ứng của Thẩm Giáng Niên nằm trong dự đoán của Trần Cẩm Tô. Bà thẳng thắn nói: "Chuyện đến nước này, cũng không sợ Giáng Niên cháu chê cười. Thanh Hoà và Tuấn Hào từ nhỏ đã bất hòa, vẫn luôn mâu thuẫn đến tận hôm nay, bây giờ đã thành thói quen khó bỏ." Trần Cẩm Tô than thở: "Đều là con ta, ta không nên nói lời mất công bằng, cục diện ngày hôm nay, cả hai đều có vấn đề, nhưng nói rộng ra là vấn đề gia đình, nói hẹp lại là vấn đề của hai người, không nên náo loạn đến tòa án." Trần Cẩm Tô bi thương nói: "Gần cuối năm rồi, mâu thuẫn mắt thấy trở nên gay gắt đến mức không thể hòa giải. Thanh Hoà bị tạm giam đương nhiên là ghi hận Tuấn Hào từng bước ép sát, còn Tuấn Hào vì oán hận tích tụ lâu ngày và cái chết đột ngột của ông Thẩm, muốn tính sổ tổng thể với Thanh Hoà..."

Thẩm Giáng Niên đại khái nghe ra ý tứ: "Ý của Trần tổng, cháu có thể hiểu rằng, tất cả mọi chuyện hiện tại đều do ân oán cá nhân giữa Thẩm Thanh Hoà và Thẩm Tuấn Hào gây ra sao?"

"Có thể nói như vậy."

"Sau đó Trần tổng hy vọng cháu khuyên Thẩm Thanh Hoà chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có sao?"

"Có thể nói như vậy là tốt nhất, dù sao nếu thật sự náo loạn đến tòa án, đối với ai cũng không tốt."

"Vấn đề là cháu hiện tại nghe nói, Sở Cảnh Sát đều đã nắm giữ bằng chứng, xin bắt Thẩm Thanh Hoà rồi mà?"

"Nếu cháu có thể khuyên được Thẩm Thanh Hoà, ta sẽ đi khuyên Thẩm Tuấn Hào, mọi việc đều có cách giải quyết."

Sắc mặt Thẩm Giáng Niên nhạt đi, nhẹ giọng nói: "Trần tổng, thứ lỗi cháu nói thẳng, cho dù cháu không khuyên được Thẩm Thanh Hoà, nếu ngài thật sự để ý Thẩm Thanh Hoà, cũng nên khuyên nhủ Thẩm Tuấn Hào, đúng không ạ?"

Sắc mặt Trần Cẩm Tô cũng theo đó trầm xuống, bà dịu giọng nói: "Đương nhiên, ta sẽ nói, ta chỉ là hy vọng đẩy nhanh quá trình này, sắp Tết rồi, trong nhà tang sự còn chưa xong, ta không hy vọng hai đứa chúng nó náo loạn như vậy."

"Còn nữa, Trần tổng, cháu muốn hỏi một chút, ngài vừa rồi nói Thẩm Thanh Hoà và Thẩm Tuấn Hào có những oán hận tích tụ trong quá khứ rốt cuộc là chỉ cái gì? Chuyện tuy rằng không có tuyệt đối đúng sai, nhưng tóm lại là có bên chủ động gây ra lỗi, mối quan hệ của họ rạn nứt, ai là nguyên nhân chính hơn?" Thẩm Giáng Niên dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Cháu có thể hiểu ngài khao khát gia đình hòa thuận, nhưng tính tình cháu khá thẳng thắn, cháu cho rằng con người có thể rộng lượng bao dung, nhưng không thể không có giới hạn và nguyên tắc. Nếu có người xâm phạm giới hạn của cháu, cháu có thể sẽ hành động quá khích hơn cả Thẩm Thanh Hoà."

Lời nói của Thẩm Giáng Niên dứt khoát, mạnh mẽ, khiến Trần Cẩm Tô rất bất ngờ. Ngoài sự bất ngờ, còn có chút bất đắc dĩ, dù sao cũng là tuổi trẻ khí thế hừng hực: "Giáng Niên, ta không phủ nhận tính đúng đắn trong lời cháu nói, nhưng cháu còn chưa kết hôn, chưa xây dựng gia đình, chuyện vặt trong gia đình cũng không phải chỉ có trắng hoặc đen. Gia đình cũng không phải nơi để giảng đạo lý. Một gia đình ấm áp hòa thuận không phải dựa vào khuôn mẫu quy định, mà là kết quả của sự hòa hợp lâu dài. Gia đình không hòa hợp phần lớn là gà bay chó sủa, cuối cùng đi đến ly hôn, thậm chí còn tệ hơn."

Thẩm Giáng Niên không phục, nhưng cũng không thể phản bác, lời Trần Cẩm Tô nói có lý.

"Đời người có rất nhiều chuyện, làm sao có thể không thiên vị mà đi tiếp?" Trần Cẩm Tô hỏi xong, trực tiếp trả lời: "Dựa vào việc đặt đại cục lên hàng đầu, trong nhà có người lèo lái, giống như nhà cháu vậy, mẹ cháu Lục Mạn Vân chính là người cầm lái."

Cái tên mẹ, được thốt ra từ miệng Trần Cẩm Tô, sống lưng Thẩm Giáng Niên đột nhiên lạnh toát, cô trấn tĩnh nói: "Trần tổng, cháu cũng không phủ nhận lời ngài nói có lý, nhưng Sở Cảnh Sát nếu có thể lấy nhiều tội danh như vậy để xin bắt giữ, có lẽ có những chuyện không phải là tin đồn vô căn cứ. Dù cho có thể khuyên nhủ để tránh tai họa nhất thời, nhưng giấy không gói được lửa, cháu không muốn khuyên ai, cũng không muốn ủng hộ ai, cháu chỉ đứng về phía pháp luật."

"Nếu đã như vậy, thì ta cũng không nói nhiều." Trần Cẩm Tô cười cười, nhẹ giọng nói: "Đã mang đến sự khó chịu cho cháu, xin lỗi."

"...... Không có gì đâu ạ." Thẩm Giáng Niên cũng thu lại sự đối đáp gay gắt: "Trần tổng chú ý giữ gìn sức khỏe, có chuyện gì cứ thuận theo tự nhiên có lẽ cũng là một lựa chọn không tồi."

"À ~" Trần Cẩm Tô khẽ cười một tiếng: "Ừm, Giáng Niên một mình cũng cẩn thận một chút, dù là trong vòng pháp luật cũng có rất nhiều yếu tố không an toàn, đặc biệt là gần đây nhiều chuyện như vậy." Lời này nghe có vẻ rất thâm thúy, Thẩm Giáng Niên theo bản năng đưa tay sờ sờ vết thương đã tháo băng gạc, dán băng cá nhân: "Cảm ơn Trần tổng đã nhắc nhở."

Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại, lập tức gọi cho Lục Mạn Vân. Nghe thấy giọng nói dịu dàng như ngọc của mẹ, cô mới hơi an tâm: "Mẹ, mẹ ra ngoài chú ý an toàn nhé, bây giờ chúng ta giúp Thẩm Thanh Hoà, chắc chắn sẽ khiến người khác không thoải mái."

"Ừm, còn nhắc nhở mẹ nữa, vậy con gần đây đừng đi CBD nữa, về nhà ở đi."

Thẩm Giáng Niên vẫn còn lo lắng sốt ruột, lần nữa xác nhận với Lục Mạn Vân, Thẩm Thanh Hoà có thật sự không sao không.

Giọng điệu của Lục Mạn Vân không còn an ủi một cách tuyệt đối như trước, mà nói: "Có chuyện hay không, hãy xem pháp luật tuyên án. Nếu Thẩm Thanh Hoà thật sự đã làm chuyện vi phạm pháp luật, đó chính là phải trả giá cho điều đó."

"Mẹ ~ mẹ nói vậy, có phải là nói Thẩm Thanh Hoà đã làm gì không?" Thẩm Giáng Niên hoảng sợ truy hỏi. Lục Mạn Vân dở khóc dở cười: "Con à, đừng suy nghĩ lung tung nữa, làm tốt công việc là được, đừng tự mình làm rối."

Thẩm Giáng Niên cũng muốn yên tâm làm việc, nhưng vấn đề là, cô hoàn toàn không thể nhập tâm.

"Mẹ, con có thể đến Sở Cảnh Sát thăm Thanh Hoà không?"

"Con tạm thời đừng đi, khi nào có thể cho con đi thăm, mẹ sẽ báo."

Thẩm Giáng Niên không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể cúp điện thoại, buộc mình chuyên tâm làm việc.

Mặc dù hiện tại đã có sự sắp xếp chu toàn, Tưởng Duy Nhĩ vẫn không yên tâm, do dự rất lâu, cuối cùng quyết định đi thăm Tưởng Thiếu Huy đã lâu không gặp.

Tưởng Thiếu Huy quả thật bất ngờ đến giật mình, Tưởng phu nhân càng mừng rỡ đến rơi nước mắt. Nghe nói Tưởng Duy Nhĩ muốn đến, bà lập tức nói điều kiện với Tưởng Thiếu Huy: "Ông không được hung dữ với con bé, nói chuyện giọng điệu nặng một chút cũng không được, ông có tức giận cũng phải nhịn đến khi Duy Duy đi rồi mới nói."

Tưởng Thiếu Huy bất đắc dĩ giải thích: "Tôi hung dữ với con bé khi nào, là con bé lúc trẻ không nghe lời tôi mới nói vài câu, con bé tính tình lớn, đều là do bà nuông chiều."

"Tôi cứ nuông chiều đấy! Con bé khó khăn lắm mới nguôi giận, nếu ông mà lại làm nó tức giận, ông liệu hồn."

"......" Tưởng Thiếu Huy không lên tiếng nữa, xoay người đi vào bếp nấu cơm. Tưởng Thiếu Huy đoán trong lòng, Tưởng Duy Nhĩ không có việc gì không đến Tam Bảo Điện.

Xuất thân từ quân nhân, Tưởng Thiếu Huy lập trường rõ ràng, muốn ông ấy làm việc thiên vị vi phạm pháp luật, không có cửa đâu. Nếu Tưởng Duy Nhĩ không nhắc đến, yên ổn ăn bữa cơm là tốt nhất, nếu có chuyện không thỏa đáng, ông ấy vẫn sẽ huấn luyện.

Tưởng Duy Nhĩ vào cửa, ngoan ngoãn gọi một tiếng ông bà nội xong, liền đi cùng Tưởng phu nhân trò chuyện, Tưởng Thiếu Huy vẫn hài lòng.

Trong lúc ăn cơm, Tưởng phu nhân liên tiếp gắp thức ăn cho Tưởng Duy Nhĩ, Tưởng Duy Nhĩ đều ngoan ngoãn nhận lấy. Khi được hỏi đột nhiên đến đây có chuyện gì khác không, đôi mắt sáng của Tưởng Thiếu Huy nhìn chằm chằm cô ấy, Tưởng Duy Nhĩ lắc đầu: "Không có." Tưởng Thiếu Huy càng bất ngờ, quả thật không có việc gì sao? Cũng có nghị lực đấy.

Tưởng Duy Nhĩ cũng không ngốc, làm sao không nhìn ra ý thăm dò của Tưởng Thiếu Huy? Cô vốn dĩ đến đây để trước tiên làm dịu mối quan hệ căng thẳng, tiện thể thăm dò thái độ của Tưởng Thiếu Huy. Hiện tại xem ra cũng không mấy lạc quan, ông cụ ước chừng còn cố chấp hơn trước, mọi việc đều phải cân nhắc, khó.

Mỗi người đều đang bận rộn vì chuyện này. Tưởng Tiêu Phỉ ra vào Sở Cảnh Sát nhiều nhất, mỗi lần đều là để trao đổi và xác nhận chi tiết với Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà rõ ràng đã gầy đi không ít, Tưởng Tiêu Phỉ đau lòng nói: "Thanh Hoà, tôi không muốn nói nhiều, nhưng vẫn phải nhắc nhở một câu, sức khỏe là trên hết."

"Ừm." Gương mặt Thẩm Thanh Hoà tái nhợt, mang theo một tia cười.

"Có gì muốn nói với tôi không?" Tưởng Tiêu Phỉ đang thu dọn đồ đạc, lát nữa chuẩn bị rời đi.

"Thời gian này, đành làm phiền mọi người vậy."

"Lời khách sáo thì bỏ đi, đều không phải người ngoài."

"Vậy..." Thẩm Thanh Hoà dừng một chút: "Lần sau đến, có thể giúp tôi chụp mấy tấm ảnh không?"

"Hả?"

"Ảnh của Thẩm Giáng Niên..." Thẩm Thanh Hoà hơi cúi đầu, nói nhỏ đến mức không nghe thấy: "Tôi nhớ cô ấy."

Tưởng Tiêu Phỉ ngực chua xót: "Còn chụp ảnh gì nữa, bảo cô ấy đến thăm không phải được rồi sao?"

"Không cần." Thẩm Thanh Hoà cúi đầu lắc lắc: "Đừng để cô ấy đến, trước khi mọi chuyện lắng xuống đừng để cô ấy đến."

"......" Tưởng Tiêu Phỉ thở dài một tiếng: "Vậy có muốn video không?"

"Không cần, ảnh là được, để điện thoại của cô lại, cho tôi xem là được." Thẩm Thanh Hoà ngẩng đầu lên, cười nhạt, nhưng Tưởng Tiêu Phỉ lại đọc ra sự bi thương.

Như Trương Ái Linh từng nói, thích một người, sẽ thấp hèn đến tận bụi trần, rồi từ đó nở hoa.

Trước tình yêu, họ đều giống nhau là những kẻ nhút nhát, giống như Trần Phỉ trước mặt cô ấy, Thẩm Thanh Hoà trước mặt Thẩm Giáng Niên... đều giống nhau.

Tân Vĩ Đồng trước khi tan sở trở về từ Quốc Tế Hoa Dương để báo cáo với Thẩm Giáng Niên: "Không có tiến triển thực tế nào cả, vẫn cứ trì hoãn, tôi bây giờ cảm thấy họ chính là không muốn trả tiền."

"Lux hiện tại đang thúc giục vô cùng." Thẩm Giáng Niên buổi chiều nhận được email của Lux, bày tỏ hy vọng nhanh chóng đưa hợp tác vào thực tế, tiến tới sớm hơn một bước triển khai công việc mua lại.

"Vậy làm sao bây giờ?" Tân Vĩ Đồng hỏi.

"Để em nghĩ xem sao." Thẩm Giáng Niên vẫn còn đang suy xét, liệu có nên bây giờ lấy ra hợp đồng hiện có không, dù cho thật sự lấy ra, Quốc Tế Hoa Dương có phải vẫn sẽ tìm ra những lý do khác để không thực hiện lời hứa không? Đây thật đúng là một cái hố, Thẩm Giáng Niên càng muốn nhanh chóng thoát ra, càng có việc quấn lấy cô.

Thẩm Giáng Niên bảo Tân Vĩ Đồng tan sở trước, còn cô ấy thì đi tìm Lãng Tư Duệ: "Lãng tổng, tôi muốn nói với ngài một chuyện."

"Ừm."

"Tôi muốn xác nhận một chút, hợp đồng mua lại Lux đã hoàn tất chưa, công việc của tôi về vụ mua lại Lux cũng coi như là có thể đặt dấu chấm hết rồi phải không?"

"Ừm, ở một mức độ nào đó thì đúng vậy, nhưng tôi hy vọng cô có thể theo dõi toàn bộ quá trình cho đến cuối cùng."

"Lãng tổng, ban đầu cũng nói là tôi phụ trách việc mua lại, còn việc xác thực cụ thể thì không nói là tôi phụ trách."

Lãng Tư Duệ nhận thấy điều bất thường, ngước mắt hỏi: "Cô vừa nói có chuyện là chỉ điều gì?"

"Lãng tổng, sau khi hợp đồng mua lại Lux được ký kết, tôi chính thức nộp đơn từ chức."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro