Chương 61: Hiểu lầm
Chương 61
Thoát khỏi vòng suy nghĩ hỗn độn vừa bủa vây, Nhược Dao siết chặt áo choàng, quay đầu rời khỏi gian ngục tối. Nàng không nhìn lại.
Tiếng gào thét của Nhược Ỷ Mộng phía sau vẫn vang lên, khản đặc, xé rách màn đêm ẩm ướt:
"Ngươi là kẻ điên! Trả lại cuộc đời của ta! Trả lại thân phận của ta!!"
Nhưng Nhược Dao không đáp, cũng không dừng bước.
Bóng nàng khuất dần trong hành lang đá, chỉ để lại sau lưng tiếng bước chân lạnh băng vang vọng giữa bốn bức tường câm lặng. Không phải nàng không đau. Nhưng đã quá trễ để quay đầu, quá trễ để so đo ai đúng ai sai. Nếu không phải vì cuộc đời này bạc bẽo, nếu không phải vì gương mặt này, thì có lẽ... nàng đã không phải sống thay người khác mà đánh mất chính mình.
Ánh lửa trong tay nàng dập tắt trước cửa hầm ngầm, Nhược Dao kéo lớp cơ quan lại, bóng tối lập tức nuốt trọn nơi đó, như chưa từng có ai hiện diện.
----------------------
Gần đây, Gia Lục Tuần Dương nghe ngóng được một tin tức khiến cả ba người không khỏi xôn xao — Tế Thiên cung sắp mở một đợt thu nhận đệ tử nhập môn.
"Nghe nói Tế Nguyệt cũng sẽ xuất hiện đấy," hắn hào hứng kể trong lúc đang gặm trái lê to gần bằng nắm tay, miệng nhai vừa nhanh vừa không kịp nuốt.
Viên Vĩ Anh nằm dài trên ghế, đầu gác lên đùi Hà Tập Linh, vừa lật quyển sách vừa nhàn nhạt đáp: "Đệ nhất mỹ nhân Tế Thiên cung à? Ta còn tưởng ngươi chỉ mê đánh nhau, ai dè cũng mê gái đẹp hả?"
Gia Lục Tuần Dương lập tức dựng thẳng lưng: "Này, có ai mà không tò mò đâu! Với lại, đẹp kiểu ma nữ đó, không xem một lần chắc tiếc cả đời."
Hà Tập Linh cười khúc khích, tay vẫn đều đặn chải tóc cho Viên Vĩ Anh: "Vĩ Anh mà đi chắc cũng lọt vào mắt xanh của Tế Nguyệt luôn quá."
Viên Vĩ Anh mặc dù có vẻ không mấy hứng thú, nhưng trong lòng lại không khỏi tò mò về Tế Thiên cung và môn phái giang hồ mà mọi người nhắc đến. Được lắm, xem thử xem mỹ nhân trong truyền thuyết có gì đặc biệt mà khiến bao kẻ phải mê mẩn, nghĩ thế cô quyết định cùng Gia Lục Tuần Dương và Hà Tập Linh vào đợt chiêu sinh của Tế Thiên cung.
Cả ba không tốn quá nhiều thời gian chuẩn bị, một chiếc xe ngựa đơn giản, một vài bộ trang phục thoải mái, họ đã lên đường ngay từ sáng sớm. Không gian xung quanh dần dần chuyển từ sự tĩnh lặng của phố thị vào khuôn viên rộng lớn của Tế Thiên cung. Cảnh sắc nơi đây toát lên vẻ trang nghiêm, thoát khỏi vẻ phồn hoa ồn ào của thành thị, chỉ còn lại màu xanh tươi mát của cây cối và sự yên bình.
Khi họ đến nơi, cả ba lập tức bị cuốn hút bởi sự hùng vĩ và thanh nhã của Tế Thiên cung. Những ngôi đền cổ kính với mái ngói đỏ rực rỡ, những dãy hành lang dài hun hút mà không có bóng dáng người qua lại. Không khí tĩnh mịch và thanh khiết của nơi này làm lòng người như cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Gia Lục Tuần Dương không kìm được sự tò mò, liếc nhìn xung quanh: "Vậy là không chỉ có võ công, mà còn có cả những môn phép thuật kỳ bí phải không? Hẳn là sẽ có nhiều điều thú vị."
Viên Vĩ Anh gật đầu, tuy không biểu lộ quá rõ ràng, nhưng ánh mắt cũng đã có phần sáng lên: "Đúng vậy. Cũng là lần đầu tiên ta đến đây, không ngờ lại có cảm giác kỳ lạ như vậy."
Hà Tập Linh cười nhạt, lắc đầu: "Vĩ Anh mà đi thi chắc chắn sẽ nổi bật lắm."
Ba người bước vào sân, không lâu sau đó một vị trưởng lão của Tế Thiên cung tiến đến, ánh mắt như có sự dò xét khi nhìn qua ba người, nhưng không nói gì, chỉ mời họ tiến vào khu vực chiêu sinh.
----------------------
Trong lúc cả ba đang đứng chờ đợi, Viên Vĩ Anh cảm thấy có chút bồn chồn. Mặc dù sự kiện chiêu sinh hôm nay rất thú vị, nhưng một cảm giác kỳ lạ cứ khiến cô không thể tập trung. Có lẽ là vì không quen phải đứng yên quá lâu, cô nhanh chóng quyết định sẽ ra ngoài một chút để giải quyết chuyện cá nhân.
Viên Vĩ Anh vội vã bước đi, nhanh chóng rẽ vào một hành lang nhỏ. Vừa lúc ấy, một bóng dáng thoáng qua trước mắt cô, khiến cô phải dừng lại một chút. Cô nhìn kỹ và nhận ra—là Thư Cầm!
Cảm giác vừa ngạc nhiên vừa thích thú trỗi dậy trong lòng Viên Vĩ Anh. Cô lập tức đuổi theo, nhưng bóng dáng của Thư Cầm như biến mất vào đám đông. Viên Vĩ Anh không nản lòng, quyết tâm đuổi theo thêm vài bước nữa, nhưng dù có cố gắng đến đâu, cô vẫn không thể bắt kịp được nàng ấy. Thư Cầm đã hoàn toàn mất dấu.
"Ôi, thật là!" Viên Vĩ Anh thở dài, nhưng trong lòng lại thấy vui vẻ lạ. Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, mà sao lại có cảm giác thú vị như vậy. Cô không hiểu tại sao lại chạy theo một bóng dáng chỉ để thấy sự ngắn ngủi ấy, nhưng ít ra cô đã được chứng kiến nàng ấy một lần nữa.
Viên Vĩ Anh vừa quay lại khu vực chiêu sinh, trong đầu vẫn vẩn vơ về bóng dáng của Thư Cầm, không ngờ lại tình cờ gặp một đệ tử của Tế Thiên Cung đi ngang qua. Cảm thấy thú vị, cô liền nhanh nhảu hỏi:
"Huynh đài, có thấy một nữ nhân xinh đẹp vừa đi qua đây không? Nàng ấy là ai vậy?" Cô thắc mắc, vì thật sự vẫn không thể quên được hình bóng đó.
Nam nhân kia nhìn quanh một chút không thấy ai, rồi chỉ vào một hướng, miễn cưỡng đáp:
"Nếu huynh muốn nói về nữ nhân xinh đẹp ấy, thì chắc đó là Hữu hộ pháp của Tế Thiên cung."
Viên Vĩ Anh nghe vậy, đôi mắt sáng lên một chút, rồi lại nở nụ cười khẽ. "Hữu hộ pháp?" Cô lặp lại câu hỏi trong lòng, dường như nhận ra một sự thú vị trong câu trả lời. Dù chưa thể chắc chắn điều gì, nhưng một chút cảm giác tò mò đã dấy lên trong cô. "Vậy thì chắc hẳn nàng ấy rất đặc biệt nhỉ?"
Nam nhân kia chỉ khẽ cười rồi vội vàng đi tiếp, không biết rằng mình vừa vô tình tạo ra một sự hiểu lầm lớn. Viên Vĩ Anh mỉm cười, nhìn theo bóng lưng hắn, rồi không kìm nổi sự hào hứng.
"Thế là... Hữu hộ pháp của Tế Thiên cung?" Viên Vĩ Anh thầm nhủ, trong lòng chợt vui vẻ. Cô chẳng hề hay biết, từ khoảnh khắc đó, Thư Cầm đã vô tình trở thành nhân vật mà cô tưởng rằng là Hữu hộ pháp của Tế Thiên cung.
----------------------
Viên Vĩ Anh từ nhà xí bước ra, tay còn đang phẩy phẩy quạt cho mát, vừa đi vừa hớn hở chạy lại chỗ hai người bạn đang ngồi nghỉ dưới tán cây bên đường.
"Ta gặp lại nàng ấy rồi!" – cô gần như reo lên, ánh mắt sáng rỡ như bắt được bảo vật.
Gia Lục Tuần Dương và Hà Tập Linh cùng nhìn lên, còn chưa hiểu chuyện gì thì Viên Vĩ Anh đã hào hứng ngồi xổm xuống bên cạnh, bắt đầu kể:
"Vừa nãy ta thấy nàng ở xa xa, dáng người vẫn y như hôm trước, ta đuổi theo ngay lập tức. Nhưng... lại mất dấu rồi."
Gia Lục Tuần Dương ngáp một cái, lười nhác hỏi: "Nàng nào?"
"Thì là Thư Cầm đó... đó là Hữu hộ pháp của Tế Thiên cung!"
Viên Vĩ Anh ngồi thẳng lưng dậy, ánh mắt rạng rỡ, như vừa khám phá ra bí mật kinh thiên động địa: "Vậy là ta đoán đúng rồi! Nàng ấy quả nhiên không phải nữ nhân thanh lâu tầm thường, mà là Hữu hộ pháp của đại môn phái Tế Thiên cung!"
Ba người nhanh chóng nhập vào dòng người đang xếp hàng ngoài cổng đá lớn. Trên cao treo một tấm bảng vàng đề bốn chữ "Tế Thiên chi môn", dưới nắng sớm ánh lên từng tia lấp lánh, khiến Viên Vĩ Anh không khỏi huýt sáo một tiếng.
Gia Lục Tuần Dương và Viên Vĩ Anh đều có võ công, lại nhanh nhẹn khôn khéo, mấy cửa thí luyện đầu tiên dễ như trở bàn tay.
Còn Hà Tập Linh... chỉ mới bước qua cổng chưa đầy nửa canh giờ, đã có người từ nội cung chạy ra hỏi: "Ai là người vừa làm ra đôi bông tai này?"
Tập Linh bước lên, chưa kịp lên tiếng, đối phương đã gật đầu lia lịa, không hỏi thêm một lời liền dắt nàng vào trong.
Thế là khi hai người kia còn đang mướt mồ hôi vì mấy vòng khảo nghiệm tiếp theo, Hà Tập Linh đã nhàn nhã ngồi uống trà trong Tú Phường, nghe mấy cô nương trong đó ríu rít gọi nàng là "sư muội".
----------------------
Kết thúc ngày chiêu sinh, cả ba người đều thuận lợi trở thành đệ tử nhập môn của Tế Thiên cung. Viên Vĩ Anh và Gia Lục Tuần Dương được sắp xếp ở chung một phòng trong khu nội viện dành cho tân đệ tử, còn Hà Tập Linh thì bị "bắt cóc" về Tú Phường từ lâu, nơi chuyên phụ trách y phục, vải vóc và các chế tác tinh xảo. Tú Phường nằm ở phía nam khuôn viên, cách khu huấn luyện chính một khoảng không nhỏ, vừa đủ để mỗi lần Viên Vĩ Anh muốn tìm nàng là phải cuốc bộ cả buổi chiều.
Hai ngày đầu trôi qua yên ả. Các tân đệ tử chưa phải vào rèn luyện gì, chỉ được cho đi tham quan, làm quen với các khu vực, và ghi nhớ vô vàn quy tắc trong cung.
Ban ngày thì rộn ràng tiếng nói cười, đến tối, phòng nào phòng nấy lại rì rầm bàn tán về Tế Nguyệt cung chủ cùng Tả – Hữu hộ pháp của Tế Thiên cung. Nghe đâu cung chủ không chỉ võ công cao cường, mà còn là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Thế nhưng, hai vị hộ pháp cũng chẳng hề kém cạnh, đều là tuyệt sắc giai nhân, mỗi người một vẻ, khiến người ta chỉ cần nghe tên đã phải xuýt xoa.
Viên Vĩ Anh nghe xong chỉ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: nếu lời đồn là thật, thì nàng ấy nhất định là Hữu hộ pháp rồi — nữ nhân với ánh mắt vừa lạnh vừa dịu, lướt qua như gió thoảng mà vẫn khiến cô phải quay đầu nhìn mãi.
Sáng ngày thứ ba, các tân đệ tử đều bị gọi dậy từ tinh mơ, tập hợp ngoài sân lớn để nghe phân chia tổ chức. Người phụ trách thông báo giọng oang oang: từ hôm nay, đệ tử mới sẽ chia thành hai nhóm, mỗi nhóm trực thuộc một vị hộ pháp — hoặc Tả, hoặc Hữu.
Viên Vĩ Anh chưa kịp nghe xong đã giơ tay:
"Ta chọn Hữu hộ pháp!"
Gia Lục Tuần Dương liếc cô một cái, lười tranh giành nên cũng đi theo luôn.
Lát sau, Hữu hộ pháp xuất hiện giữa ánh nắng sớm. Một thân bạch y gọn gàng, bước chân ung dung, thế nhưng trên đầu lại đội một chiếc nón rộng vành, màn sa trắng buông rủ, che kín cả khuôn mặt. Dáng người mảnh dẻ, sống lưng thẳng tắp, dù chẳng thấy rõ dung nhan nhưng khí chất thanh lạnh toát ra khiến mọi người tự khắc im lặng, không dám vọng động.
Viên Vĩ Anh nhìn dáng người ấy, lòng chắc như đinh đóng cột:
"Không sai được. Là Thư Cầm."
Chỉ tiếc... đối phương chẳng buồn liếc cô lấy một cái.
Mà Viên Vĩ Anh đâu có biết, ở Tế Thiên cung, Cung chủ và hai vị hộ pháp dáng người đều thon gọn quyến rũ như nhau, chỉ trừ khi cởi y phục ra... thì mới có thể biết ai là ai.
----------------------
Viên Vĩ Anh, sau khi quyết định "chọn Hữu hộ pháp" như một sự nhất quyết không thể lay chuyển, bắt đầu vận dụng mọi chiêu trò có thể nghĩ ra để tiếp cận người mà cô tin là Thư Cầm. Dù không có chứng cứ gì cụ thể, nhưng trong lòng cô, hình ảnh người mặc bạch y, mái tóc dài tung bay, khí chất lạnh lùng đó chính là Thư Cầm – nữ tử đã làm cho cô không thể ngừng nghĩ tới.
Ngày hôm sau, trong lúc đệ tử mới đang bận bịu làm công việc vặt, Viên Vĩ Anh tình cờ thấy Hữu hộ pháp đang ngồi trong một gian phòng nhỏ, mắt chăm chú nhìn vào một cuốn sách cổ. Không thể bỏ lỡ cơ hội, cô lập tức xung phong: "Hữu hộ pháp, có cần ta giúp gì không?"
Hữu hộ pháp, với nón rộng che khuất mặt, chỉ nhẹ nhàng khẽ gật đầu: "Tốt. Ngươi có thể mang trà vào cho ta." Viên Vĩ Anh hớn hở đáp: "Dĩ nhiên, đợi chút, ta lập tức mang trà vào ngay!"
Với tâm trạng vui vẻ, cô đi ra ngoài, tự tin bưng một ấm trà vào phòng, nghĩ rằng chỉ cần tạo cơ hội một lần nữa là có thể làm quen với nàng ấy.
Tế Thiên cung cần phân chia một số đệ tử gác cổng đêm. Viên Vĩ Anh chẳng hề chần chừ mà xung phong nhận nhiệm vụ này, chỉ để có thể gần gũi hơn với "Hữu hộ pháp". Cô cố tình đứng gần khu vực mà nàng hay lui tới, hy vọng có thể có cơ hội trò chuyện một chút, dù chỉ là một lời chào.
Hết chương 61
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro