Chương 64: Trai Ngọc Đường

Chương 64

Từ lúc Viên Vĩ Anh bước vào chính điện, Tế Nguyệt không hề rời mắt khỏi cô. Ánh mắt nàng như một lưới tơ nhuyễn, nhẹ nhàng nhưng kiên định, thu hết tất cả vẻ say mê, trầm luân của Viên Vĩ Anh vào mắt mình. Dù là một cung chủ kiêu ngạo, nhưng trong lòng nàng lại cảm nhận rõ ràng từng chút từng chút sự si mê trong ánh mắt của Viên Vĩ Anh. Nó không ồn ào, không vội vã, nhưng lại sâu sắc đến mức khiến nàng phải dừng lại để thưởng thức.

Tế Nguyệt không cố gắng che giấu sự thỏa mãn khi nhìn thấy 'đệ tử nhỏ' của mình hoàn toàn say mê mình. Đúng như nàng đã nghĩ, cái ánh nhìn không thể rời ấy chính là thứ nàng mong muốn. Một cảm giác thật kỳ lạ và mê hoặc trỗi dậy trong lòng nàng—cảm giác được chiếm lấy, được người khác trầm luân vì mình, một cảm giác đầy quyền lực và tựa như đang khống chế mọi thứ. Tế Nguyệt mỉm cười nhẹ, một nụ cười quyến rũ nhưng lại đầy vẻ cao ngạo, như thể muốn nói rằng:

"Ngươi không thể thoát khỏi ánh nhìn của ta đâu."

Và Viên Vĩ Anh, dù trong lòng có chút bối rối, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nàng cảm thấy mình hoàn toàn bị cuốn hút, mê hoặc bởi Tế Nguyệt. Một người chưa gì là chưa thử qua như cô, không hiểu sao lại cảm thấy như đang rơi vào một cái bẫy ngọt ngào mà chính mình không thể tự thoát ra. Tế Nguyệt biết rõ điều đó, và nàng đang tận hưởng từng giây phút ấy.

----------------------

Cả hai đều khéo léo không nhắc lại chuyện đã từng quen biết. Viên Vĩ Anh đóng vai một cấp dưới, theo Tế Nguyệt rời khỏi Tế Thiên cung để vào thành. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng đứng ngoài xe ngựa, giữ khoảng cách lễ phép như một đệ tử nhỏ. Nhưng khi nàng nhìn thấy Viên Vĩ Anh đứng ngoài, ánh mắt lướt qua cô một cách tự nhiên nhưng đầy quyền lực, thì bỗng nhiên một âm thanh nhẹ nhàng, quyến rũ của Tế Nguyệt vang lên trong không gian yên tĩnh của buổi sáng.

"Vào trong đi," nàng nói, giọng điệu êm ái nhưng không thiếu phần kiên quyết. "Cả chặng đường này, ta không muốn ngươi đứng ngoài."

Vừa vào trong, Viên Vĩ Anh đã bắt gặp cảnh Tế Nguyệt nằm nghiêng trên chiếc đệm êm ái, một tay chống cằm, dáng vẻ vừa thanh thoát vừa quyến rũ đến không thể rời mắt. Cô nàng cung chủ như một thiên thần đầy mê hoặc, mỗi động tác, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ đẹp lạnh lùng mà vẫn đầy hấp dẫn.

Tế Nguyệt không vội vã, nàng nhìn Viên Vĩ Anh, nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ. Cái cười ấy như thể muốn câu dẫn, như một mời gọi không thể chối từ. "Lại đây," nàng nhẹ nhàng ra lệnh, giọng nói ngọt ngào, quyến rũ nhưng lại có chút đùa cợt, như thể biết rõ Viên Vĩ Anh sẽ không thể dễ dàng từ chối.

Viên Vĩ Anh đứng im lặng trong giây lát, một làn sóng cảm xúc dâng lên trong lòng. Dù trong tâm trí cô cố gắng nhắc nhở bản thân phải kiên định trước sự quyến rũ của Tế Nguyệt, nhưng lại không thể phủ nhận sự mê hoặc trong ánh mắt, trong cử chỉ của nàng. Cô thở dài, dặn lòng mình phải giữ vững, không để bản thân bị lôi cuốn quá sâu vào cái bẫy ngọt ngào này.

----------------------

Viên Vĩ Anh ngồi xuống bên cạnh Tế Nguyệt, cảm giác gần gũi đến mức có thể cảm nhận rõ hơi thở của nàng. Tuy không nói gì, nhưng trong ánh mắt của cô lại ngập tràn sự tò mò và một chút hào hứng. Tế Nguyệt, với phong thái kiêu sa và ánh mắt đầy bí ẩn, luôn làm cho cô cảm thấy một sự hấp dẫn khó có thể lý giải. Cô không phải là người dễ dàng bị lôi cuốn, nhưng Tế Nguyệt lại có cái gì đó rất đặc biệt, khiến cô không thể không muốn tìm hiểu, muốn chinh phục.

Khi Tế Nguyệt đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào ngọc bội hình bán nguyệt ánh tím – chiếc ngọc bội mà nàng đã từng để lại cho Viên Vĩ Anh rồi biến mất không lời từ biệt – Viên Vĩ Anh không hề cảm thấy lo lắng hay lúng túng. Cô chỉ cảm thấy sự kết nối giữa họ, và một cảm giác thích thú lan tỏa khắp cơ thể.

Tế Nguyệt nhìn cô, đôi mắt như chứa cả ngàn câu hỏi, nhưng lại không thiếu phần quyến rũ. Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy sự châm chọc:

"Vẫn còn giữ sao? Cứ tưởng có người đã tức giận mà bỏ nó đi rồi."

Viên Vĩ Anh khẽ cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi nàng, và trả lời bằng giọng đầy tự tin, không chút e dè:

"Có lẽ là có những thứ không dễ dàng vứt bỏ, dù có giận dỗi thế nào đi nữa." Cô nhướn mày một chút, như thể đang thử thách nàng.

Cảm giác hấp dẫn từ Tế Nguyệt vẫn cứ dâng lên, mỗi hành động của nàng đều như một lời mời gọi ngọt ngào. Viên Vĩ Anh cảm nhận được sự kích thích từ chính bản thân mình, từ sự quyến rũ của nàng, và không giấu giếm rằng cô muốn được chiếm lĩnh, khám phá thêm những gì ẩn giấu sau vẻ lạnh lùng, kiêu sa ấy.

Tế Nguyệt khẽ nghiêng đầu, ngón tay vẫn lướt nhẹ trên viên ngọc bội bên hông Viên Vĩ Anh. Khóe môi nàng cong lên một nét cười nửa như trêu chọc, nửa như khen ngợi:

"Quả nhiên Ninh Vương đào hoa phong nhã, miệng cũng đặc biệt ngọt."

Câu nói ấy buông ra vừa mềm mại vừa sắc bén, khiến không khí trong xe ngựa như chao nhẹ. Viên Vĩ Anh hơi nhướng mày, trong lòng thoáng kinh ngạc. Cô chưa từng nhắc đến thân phận thật kể từ khi bước chân vào Tế Thiên cung, càng không nghĩ người trước mặt lại nắm rõ như lòng bàn tay.

Nhưng sự kinh ngạc ấy chỉ thoáng qua trong chớp mắt. Viên Vĩ Anh rất nhanh đã thu lại biểu cảm, khóe môi nhếch lên mang theo chút hứng thú. Nữ nhân trước mắt cô là cung chủ Tế Thiên cung – môn phái lừng danh nhất giang hồ, quyền thế sâu rộng, đệ tử trải khắp các châu trấn. Nếu tai mắt không lan rộng, làm sao có thể đứng vững trên đỉnh cao bao năm qua?

Viên Vĩ Anh nhếch môi, trong mắt ánh lên tia tinh nghịch lẫn tự tin. Cô cố tình nghiêng người, đưa mặt lại gần, hơi thở gần như phả lên má Tế Nguyệt, giọng nói trầm thấp mang theo một nụ cười đầy ẩn ý:

"Ta thấy... dù là Ninh Vương hay ai đi chăng nữa, cũng đều không bước qua nổi ải của nàng."

Khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ còn một tầm tay, hơi ấm da thịt lặng lẽ lan sang nhau trong không gian xe ngựa kín đáo. Tế Nguyệt hơi nhướng mày, không lùi cũng không đáp, chỉ khẽ cười, như thể đang chờ xem Viên Vĩ Anh còn có thể buông thêm lời nào khiến nàng vui tai hơn nữa.

Nhưng trong lòng nàng, đã sớm dậy lên một dòng cảm xúc khó gọi tên—là hứng thú, là kiêu ngạo, hay là chút gì đó như... vừa ý.

Tế Nguyệt khẽ nghiêng người, một ngón tay thon dài chạm nhẹ vào vai Viên Vĩ Anh, chỉ một lực đẩy rất khẽ cũng đủ khiến cô phải lùi ra đôi chút. Nàng không nói ngay, ánh mắt lại lướt xuống chiếc bông tai hình bán nguyệt đong đưa bên tai cô, khóe môi dần cong lên một nụ cười mê hoặc.

"Ngươi có cảm thấy," – nàng cất giọng, âm thanh mềm mượt như gấm lụa – "cả người mình hình như đều mang dấu ấn thuộc về ta không?"

Ánh mắt nàng dừng lại nơi chiếc bông tai, rồi dịch xuống viên ngọc bội bên hông. "Từ bông tai đến ngọc bội, đều là hình 'nguyệt'." Nàng nhấn giọng chữ cuối, khẽ nghiêng đầu nhìn Viên Vĩ Anh như dò xét, lại như khiêu khích.

Viên Vĩ Anh khẽ nhíu mày khi cảm nhận một cơn đau âm ỉ lan từ vai trái—chỉ là một cú chạm nhẹ, mà cũng đủ khiến cô cảm nhận được nội lực ẩn tàng bên trong. Thầm than trong lòng, quả nhiên là cao thủ võ lâm, ra tay nhẹ nhàng vậy thôi mà đã khiến cô thấy khó mà xem thường.

Thế nhưng ngoài mặt, cô vẫn mỉm cười, không hề để lộ chút khó chịu nào. Trái lại, ánh mắt còn thoáng qua một tia trêu đùa khi cô nghiêng đầu nhìn nàng, giọng nói mang theo nửa phần khiêu khích:

"Vậy... nàng có muốn để lại dấu ấn ở chỗ khác luôn không?"

Câu hỏi bật ra không quá đường đột, cũng chẳng quá trơ tráo, mà như một lời mời đầy tự nhiên, khiến khoảng không trong xe ngựa bỗng chốc như nén lại. Ngoài kia xe vẫn lăn bánh đều đều, nhưng trong khoảnh khắc giữa hai người, như thể chỉ còn tiếng tim đập và ánh mắt giao nhau — một cuộc đùa cợt vừa mở đầu, mà cũng là một lời tuyên chiến ngầm giữa kẻ đi săn và con mồi, chẳng rõ ai là ai.

----------------------

Tiếng vó ngựa dần chậm lại, rồi dừng hẳn khi xe ngựa vào đến thành. Không có gì thêm xảy ra giữa hai người, nhưng không khí vẫn vương chút gì đó chưa trọn, như một sợi dây vừa kéo căng đã bị buộc phải nới lỏng.

Viên Vĩ Anh là người đầu tiên bước xuống. Ánh mắt cô đảo qua khung cảnh quen thuộc, rồi khẽ nhếch môi khi thấy cổng sau của một tòa nhà lớn hiện ra trước mắt — ba chữ "Trai Ngọc Đường" hiện rõ trong ký ức.

Thì ra là vậy.

Thì ra lần trước, cô đã bị dụ vào "địa bàn" của nàng.

Nghĩ đến đây, Viên Vĩ Anh cười khẽ một tiếng, trong mắt lấp lánh sự hứng thú. Không lâu sau, Tế Nguyệt cũng bước xuống xe, giờ đã mang khăn che mặt như trước. Nàng không nói một lời, thản nhiên cất bước đi thẳng vào bên trong Trai Ngọc Đường, dáng đi uyển chuyển, tự nhiên.

Còn Viên Vĩ Anh, cô cũng chậm rãi theo sau, mỗi bước chân mang theo cảm giác một trò chơi vừa mới được khởi động lại — lần này, cô nhất định sẽ không để mình bị dắt mũi thêm nữa. Nhưng đồng thời, lại không khỏi mong đợi xem Tế Nguyệt còn định bày thêm những ván cờ thú vị nào khác.

Bên trong Trai Ngọc Đường là một khung cảnh hoàn toàn khác biệt — cổ kính, tĩnh lặng mà sâu lắng. Ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua các ô cửa giấy, đổ bóng lên những dãy kệ gỗ cao chất đầy hũ sành, thẻ tre và những ngăn kéo lớn nhỏ. Trong không khí lượn lờ hương thuốc đông y — mùi nhân sâm, xuyên khung, bạch truật quyện vào nhau, tạo nên một cảm giác ấm áp đến lạ thường.

Tiếng bước chân của Tế Nguyệt nhẹ nhàng vang lên giữa không gian đầy thảo dược ấy, như một nét chấm phá mềm mại giữa cổ ngữ và trầm hương. Nàng đi trước, tà áo đỏ trắng vương nhẹ qua từng lối đi quen thuộc. Phía sau, Viên Vĩ Anh lặng lẽ nhìn theo, ánh mắt ánh lên một tia khó đoán.

Trai Ngọc Đường, một tiệm thuốc danh tiếng trong thành, nhưng giờ đây, trong mắt cô, nó như một phần bí ẩn thuộc về nàng — một phần mà cô muốn chạm vào, rồi bóc tách từng lớp một cách đầy kiên nhẫn.

Cô tự hỏi, ngoài dung nhan khuynh thành và võ nghệ xuất chúng, thì Tế Nguyệt còn giấu bao nhiêu bí mật dưới lớp khăn mỏng kia?

Tế Nguyệt bước đi thong thả nhưng dứt khoát giữa dãy hành lang gỗ trầm, những tầng kệ chất đầy dược liệu không hề khiến nàng phân tâm. Như đã quá quen thuộc với nơi này, nàng đi thẳng tới góc phòng, nơi có một cánh cửa gỗ cũ kỹ, tưởng như chỉ để che chắn vài hũ thuốc ít dùng.

Viên Vĩ Anh còn chưa kịp đặt câu hỏi, đã thấy nàng giơ tay ấn nhẹ lên một điểm nhỏ trên khung cửa. Một luồng nội lực mảnh như tơ thoáng phát ra, cơ quan lập tức phản ứng, bên trong vang lên tiếng "cạch" khe khẽ. Cánh cửa mở ra, để lộ một lối đi nhỏ hẹp âm u phía sau, khác hẳn với vẻ cổ kính hiền hòa bên ngoài.

Cô tròn mắt nhìn theo, trong lòng không khỏi thán phục: người cổ đại không có công nghệ, không có máy móc hiện đại mà vẫn có thể tạo ra những thiết kế tinh vi đến thế. Cơ quan giấu sau cửa gỗ, lại còn dùng nội lực để mở khóa — vừa kín đáo, vừa đầy khí phái.

Hết chương 64

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro