Chương 71: Săn sóc




Chương 71

Ngay khi Tế Nguyệt vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên mở ra. Viên Vĩ Anh bước vào, bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin. Cô nhìn thấy Tế Nguyệt đã thức, nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm. Trên tay cô là một mâm thức ăn, với món cháo gà nóng hổi. Không để nàng kịp phản ứng, Viên Vĩ Anh đã ngồi xuống bên cạnh.

"Cháo trắng thì không đủ chất, còn canh gà thì lại quá dầu mỡ, không tốt cho bụng." Viên Vĩ Anh vừa nói, vừa múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng đưa đến gần miệng Tế Nguyệt. "Vì thế, ta nấu cháo gà cho nàng, vừa dễ ăn lại vừa tốt cho sức khỏe."

Tế Nguyệt không kịp phản ứng, nhìn Viên Vĩ Anh với ánh mắt thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi lại không thể không cảm nhận sự dịu dàng trong cử chỉ của cô. Viên Vĩ Anh vẫn như thế, một người mang vẻ ngoài lả lướt, nhưng lại có một trái tim dịu dàng và chăm sóc.

Cô múc một muỗng cháo nóng hổi, rồi khẽ nghiêng người về phía Tế Nguyệt, nhẹ nhàng đưa muỗng cháo đến gần miệng nàng.

"Ăn một chút đi, nàng sẽ thấy dễ chịu hơn," Viên Vĩ Anh nói, giọng cô dịu dàng và đầy chăm sóc.

Tế Nguyệt hơi ngần ngại, nhìn vào muỗng cháo, rồi ngước mắt lên nhìn Viên Vĩ Anh. Nhưng ánh mắt của cô lại khiến Tế Nguyệt không thể từ chối. Một sự ấm áp lạ thường khiến nàng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, như thể mọi cơn mệt mỏi đều tan biến trong khoảnh khắc ấy.

Nàng hé miệng, để Viên Vĩ Anh đút cho mình. Vị cháo gà thanh nhẹ, ấm nóng, như lan tỏa vào cơ thể nàng, khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Viên Vĩ Anh không nói gì thêm, chỉ chăm chú nhìn nàng ăn từng muỗng cháo, như muốn chắc chắn rằng nàng cảm thấy tốt hơn.

Một lúc sau, Viên Vĩ Anh lại múc thêm một muỗng nữa, đưa đến bên môi nàng, nhẹ nhàng, như thể đang nuông chiều từng chút một. Tế Nguyệt ăn mà không nói gì, chỉ cảm nhận sự quan tâm chân thành trong từng cử chỉ của cô. Đến khi chiếc bát cháo gần như đã vơi hết, Viên Vĩ Anh nhẹ nhàng đặt bát xuống, rồi lại quay sang nhìn Tế Nguyệt với nụ cười ấm áp.

"Ngon không?" Cô hỏi, ánh mắt như đang chờ đợi một câu trả lời.

Tế Nguyệt khẽ gật đầu, một nụ cười thoáng qua trên môi nàng, mặc dù có vẻ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng trong mắt Viên Vĩ Anh, nụ cười ấy đủ khiến mọi thứ xung quanh như ngừng lại, chỉ còn lại một không gian ấm áp, đầy sự dịu dàng giữa hai người.

"Ta không cần phải chăm sóc như vậy," Tế Nguyệt khẽ nói, nhưng giọng nói của nàng lại mềm yếu, chẳng có vẻ gì là muốn từ chối. Ngược lại, có một chút gì đó, dù là nhỏ, lại khiến nàng cảm thấy sự cần thiết của việc được chăm sóc này.

Viên Vĩ Anh nhìn nàng, nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhún vai một cách thoải mái. "Dù nàng cần hay không," cô nói, giọng đầy dịu dàng, "ta cũng tự nguyện muốn được chăm sóc nàng."

Câu nói không mang theo chút gượng gạo hay nỗ lực, chỉ là lời nói tự nhiên, như một sự thật mà Viên Vĩ Anh không cần phải giải thích thêm. Tế Nguyệt khẽ ngước mắt lên, nhìn vào ánh mắt của Viên Vĩ Anh, nơi không có sự ép buộc, chỉ có sự chân thành. Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng nàng, và mặc dù nàng không nói ra, nhưng một phần trong tâm hồn nàng lại cảm thấy bình yên khi ở bên Viên Vĩ Anh.

----------------------

Ngồi trong thư phòng làm việc sau khi tắm xong, Tế Nguyệt lặng lẽ suy nghĩ lại những chuyện đã qua, từ lần đầu tiên gặp Viên Vĩ Anh cho đến bây giờ. Những ngày đầu, nàng chỉ lấy thân phận là Thư Cầm, cố ý đùa giỡn với cô, chỉ vì Viên Vĩ Anh đối với nàng là một thứ gì đó mới mẻ, thú vị và xinh đẹp. Lúc ấy, sự quyến rũ của cô khiến nàng không thể không bị cuốn vào.

Và rồi, khi Viên Vĩ Anh đến Tế Thiên cung, mọi thứ dường như lại tiếp diễn. Cả hai vẫn cứ vờn nhau, không dứt, như những vòng xoáy của trò chơi tinh tế. Tế Nguyệt đã biết cô không phải là người đơn giản, nhưng vẫn không thể kìm lòng trước sự tự do, mạnh mẽ và phóng khoáng của Viên Vĩ Anh. Những ánh mắt trêu chọc, những lời nói đầy ẩn ý đã gợi lên trong lòng nàng những cảm xúc mà nàng không thể dễ dàng từ chối.

Nàng khẽ nhắm mắt lại, không thể phủ nhận rằng từ khi Viên Vĩ Anh đến Tế Thiên cung, cả hai đã có những khoảnh khắc riêng tư, những buổi nói chuyện không vội vã, không có rào cản. Tế Nguyệt không thể phủ nhận rằng nàng đã thiên vị Viên Vĩ Anh, khi cho phép cô tự do ra vào chính điện của mình mà không một chút do dự. Đó không phải là điều dễ dàng mà nàng có thể làm với bất kỳ ai, nhưng lại không thể từ chối Viên Vĩ Anh. Sự tự nhiên của cô, cái cách mà cô không bao giờ cần phải cố gắng, luôn làm nàng phải chú ý, có lúc còn khiến nàng cảm thấy như thể những quy tắc của mình bỗng trở nên không còn quan trọng.

Cho đến hôm nay, sự quan tâm chân thành của đôi phương, kể cả chén cháo gà mà người ấy tự tay nấu cho nàng, tất cả những điều đó như những cơn sóng nhỏ xao động trong lòng Tế Nguyệt. Nàng không thể nào tự lừa dối bản thân nữa, nàng quả thật có một chút... yêu Viên Vĩ Anh.

Tế Nguyệt khẽ thở dài, mắt nhìn về phía xa xăm, như thể muốn tìm một lối thoát khỏi cảm giác này. Đã từ lâu, nàng biết Viên Vĩ Anh dành cho mình những tình cảm đặc biệt, có lẽ ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, sự hào sảng và phóng khoáng của cô đã khiến trái tim nàng rung động. Tuy nhiên, Tế Nguyệt vốn luôn kiêu ngạo, tự do và mạnh mẽ. Nàng không dễ dàng để ai đó chiếm được trái tim mình. Mối quan hệ giữa họ cứ mãi giữ ở khoảng cách an toàn, vừa gần lại vừa xa, vừa thân thiết lại vừa lạnh nhạt. Nàng muốn duy trì sự kiểm soát, muốn bảo vệ trái tim mình khỏi sự xâm phạm.

Tuy nhiên, những hành động nhỏ nhặt của Viên Vĩ Anh, như việc tự tay chăm sóc nàng khi nàng không khỏe, những buổi tối nói chuyện cùng nhau, tất cả dường như làm những bức tường quanh trái tim Tế Nguyệt dần dần sụp đổ. Sự quan tâm ấy không phải là gì to tát, nhưng lại có thể chạm đến những ngóc ngách sâu thẳm nhất trong lòng nàng, những cảm xúc mà nàng đã từng giấu kín bao lâu nay.

Nàng biết, sự kiêu ngạo của mình không thể che giấu được điều này mãi. Tế Nguyệt thừa nhận rằng, dù có giữ vẻ ngoài lạnh lùng và bất cần đến thế nào, nhưng thật sự, nàng cũng đã chẳng thể cưỡng lại được sức hút ấy – sức hút từ Viên Vĩ Anh.

----------------------

Tế Nguyệt nở một nụ cười quyến rũ quen thuộc, nụ cười ấy toát lên sự tự tin và hãnh diện. Nàng quả thực rất thỏa mãn khi nhận thấy ánh mắt của Viên Vĩ Anh, ánh mắt phóng khoáng, vô tình, nhưng không thể che giấu sự si mê đối với nàng. Đã bao nhiêu lần nàng đã nhìn thấy ánh nhìn đó, nhưng lần này lại mang một cảm giác khác, một cảm giác khiến trái tim nàng rung động dù cố gắng giữ vẻ ngoài bình thản.

Nàng thừa biết, với vẻ ngoài xinh đẹp và khí chất tỏa sáng của mình, không ai có thể từ chối nàng. Mọi ánh nhìn đều bị nàng thu hút, mọi người đều mong muốn gần gũi và được nàng chú ý. Nhưng đối với Viên Vĩ Anh lại khác. Nàng cảm nhận được một điều đặc biệt ở cô – không chỉ đơn giản là sự ngưỡng mộ về nhan sắc, mà còn là sự tựa vào tâm hồn nàng, một cách thuần phục lạ lùng.

Viên Vĩ Anh, với tất cả sự phóng khoáng và tự do của mình, lại có một sự yếu đuối mà nàng chưa bao giờ tìm thấy ở bất kỳ ai khác. Tế Nguyệt nhận ra, có lẽ chính vì sự mâu thuẫn ấy mà nàng không thể dứt ra khỏi cảm giác này. Cô không phải là người dễ dàng khuất phục, nhưng lại như một con sói hoang đang tìm kiếm sự che chở trong vòng tay của nàng. Cảm giác ấy không giống như những mối quan hệ khác mà Tế Nguyệt đã trải qua, nó sâu sắc hơn, không thể chỉ dừng lại ở sự cuốn hút bề ngoài.

----------------------

Tế Nguyệt mỉm cười khẽ, nụ cười thoáng qua đầy ẩn ý. Dù cảm giác si mê ấy đã chiếm lấy nàng, nàng vẫn không thể phủ nhận rằng một thứ gì đó dễ dàng có được thì sẽ rất nhanh chóng trở nên nhàm chán. Mối quan hệ giữa nàng và Viên Vĩ Anh, dù đã có phần đậm sâu, vẫn cần thêm một chút gia vị để duy trì sự hấp dẫn. Nàng không thể để mình dễ dàng thỏa mãn, không thể để mọi thứ trở nên quá dễ dàng, quá dễ đoán.

Tế Nguyệt, với bản tính yêu thích chinh phục và thử thách, không muốn để Viên Vĩ Anh cảm thấy rằng nàng đã hoàn toàn thuộc về cô. Nàng muốn giữ sự mơ hồ, muốn giữ lại một chút khoảng cách, một chút khao khát không bao giờ được thỏa mãn. Viên Vĩ Anh, với sự nhiệt tình và phóng khoáng của mình, quả thật đã khiến nàng cảm thấy một sự hấp dẫn khó cưỡng, nhưng chính điều đó cũng khiến nàng muốn 'hành hạ' cô thêm nữa. Để giữ cho sự thú vị luôn hiện hữu, để tình cảm giữa hai người không trở nên quá dễ dàng, quá bình thường.

Viên Vĩ Anh càng muốn, nàng lại càng muốn giữ cho mình một chút quyền lực trong mối quan hệ này. Đó là lý do Tế Nguyệt luôn đưa ra những thử thách nhỏ, những câu đùa, những ánh mắt lấp lánh mà không ai có thể đọc được, để khiến Viên Vĩ Anh không thể dễ dàng nắm bắt được. Mỗi lần Viên Vĩ Anh nghĩ rằng mình đã có được trái tim nàng, lại có một điều gì đó làm cho nàng phải đi một bước xa hơn, để cô phải theo đuổi nàng thêm một lần nữa.

----------------------

Tế Nguyệt bước vào phòng, thấy Viên Vĩ Anh đang nhẹ nhàng trải lại chăn đệm cho nàng, vẻ chăm sóc ấy khiến lòng nàng khẽ động. Cô vẫn chưa vội rời đi, tóc còn ướt sau khi tắm, từng sợi tóc rơi nhẹ xuống vai khiến nàng cảm thấy một sự gần gũi lạ lùng. Viên Vĩ Anh liếc mắt nhìn nàng, mỉm cười nhẹ nhàng, rồi bước lại gần, tháo từng món trang sức tinh tế trên người nàng. Mỗi cử chỉ đều dịu dàng, như một thói quen đã trở thành tự nhiên. "Ngủ ngon nhé," cô nói, giọng nói trầm ấm, mang theo chút ân cần.

Tế Nguyệt nhìn cô, mắt nàng lướt qua nhưng lại có một chút gì đó vờ như không hiểu. "Khi ra ngoài nhớ đóng cửa," nàng khẽ nói, giọng không chút thay đổi, nhưng lại ẩn chứa một sự xa cách nào đó.

Viên Vĩ Anh nghe vậy, đôi mắt lóe lên một tia tinh nghịch. Cô biết nàng đang cố tránh né sự gần gũi của mình, nhưng cô không dễ dàng từ bỏ. Cô muốn nàng giữ lại một chút tình cảm ấy, không chỉ là sự quan tâm, mà là sự mong muốn, muốn nàng thật sự cần mình ở lại, muốn nàng không thể thiếu đi sự hiện diện của mình trong không gian này.

Tuy nhiên, Tế Nguyệt lại không để lộ điều gì, vẻ lạnh lùng của nàng vẫn không thay đổi, khiến Viên Vĩ Anh cảm thấy sự đấu tranh giữa họ vẫn chưa đến hồi kết. Cô chợt nhận ra, chính vì sự xa cách đó mà nàng càng muốn gần gũi hơn, muốn phá vỡ lớp băng lạnh lùng mà Tế Nguyệt luôn khoác lên mình.

Cô không phản bác, chỉ cười nhẹ rồi rời khỏi giường. Nhưng trong thâm tâm, cô biết rằng, không lâu nữa đâu, nàng sẽ không thể giả vờ không hiểu nữa, và cái khoảng cách ấy sẽ dần dần tan biến, như một nhịp đập không thể tránh khỏi trong trái tim của cả hai.

----------------------

Gia Lục Tuần Dương đang dẫn đoàn vận chuyển hàng hóa qua Ôn Châu, cuộc hành trình dài đằng đẵng qua những con đường mòn uốn lượn trong rừng khiến nàng cảm thấy mệt mỏi, nhưng công việc lại làm nàng rất thích, đặc biệt là khi nhìn thấy thành quả công việc mình làm. Hơn một năm qua, nàng đã gặt hái không ít thành tích, khiến chức vụ của nàng không ngừng thăng tiến. Đoàn trưởng là vị trí mà nàng luôn phấn đấu, và cuối cùng đã đạt được, điều này càng khiến nàng tự hào và quyết tâm giữ vững. Tuy vậy, dù công việc không thiếu thử thách, nàng vẫn luôn cảm thấy hài lòng vì có thể cống hiến cho sự nghiệp mà mình yêu thích.

Đang trên đường đi, giữa không gian yên tĩnh của rừng, bỗng nhiên từ xa vọng lại một tiếng đao kiếm vang lên, sắc nhọn và đầy căng thẳng, như thể một cuộc giao tranh nào đó đang diễn ra. Âm thanh ấy khiến Gia Lục Tuần Dương phải cảnh giác ngay lập tức.

"Điều tra xem là chuyện gì," nàng ra lệnh cho đội trưởng của mình, giọng nàng bình tĩnh nhưng không giấu được sự nghi ngờ. Những tiếng động bất thường trong khu rừng này không phải là chuyện nhỏ, và nàng đã quen với việc luôn phải cẩn thận trong mọi tình huống.

Đoàn đội của Gia Lục Tuần Dương nhanh chóng triển khai đội ngũ thăm dò, lặng lẽ di chuyển về phía phát ra tiếng động. Gia Lục Tuần Dương ngồi trong xe ngựa, tay nắm chặt chuôi kiếm, đôi mắt sắc bén quan sát xung quanh, chờ đợi tin tức.

Chỉ trong vài phút, đội thám báo quay lại với tin tức: một nhóm người đang giao đấu, hình như có sự tranh chấp lớn giữa hai bên. Thế nhưng, họ cũng nhận thấy một sự hiện diện đặc biệt, một nhóm người có vẻ ngoài không giống những kẻ bình thường, nhưng lại không thể xác định rõ ràng họ là ai.

Gia Lục Tuần Dương ngay lập tức ra quyết định: "Điều tra kỹ càng hơn, nếu cần thiết, ta sẽ tự mình can thiệp."

Hết Chương 71

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro