PN: Giáo sư - Sinh viên (2)




Viên Vĩ Anh tiếp cận cô gái ở quầy bar, và sau khi chào hỏi, cả hai bắt đầu trò chuyện một cách tự nhiên. Cô gái tên là Lý Lan, là một người bạn cũ trong nhóm poker mà Viên Vĩ Anh thường chơi cùng. Cô biết Lý Lan cũng hay đến những quán bar này, nên chỉ xã giao vài câu, nhưng vẫn giữ thái độ thân thiện.

Lý Lan cười cười, cùng Viên Vĩ Anh nâng ly chúc mừng, và trong khi họ trò chuyện, thỉnh thoảng Lý Lan còn chạm tay nhẹ vào vai cô như một cử chỉ thân mật, tự nhiên.

Trong mắt những người trong nhóm nghiên cứu, Viên Vĩ Anh giống như đã thành công bắt chuyện với một cô gái xinh đẹp, gợi cảm, thậm chí còn mời nàng ấy uống rượu. Bầu không khí trong nhóm cũng trở nên dễ chịu hơn, nhiều người bắt đầu cười nói, đùa giỡn với nhau.

Nhưng phía bên kia, Như Tiên đứng một mình trong góc, mắt không rời khỏi hình ảnh Viên Vĩ Anh cười nói vui vẻ với Lý Lan. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng nàng. Khi nhìn thấy những cử chỉ thân mật ấy, đặc biệt là khi Lý Lan không ngừng chạm tay vào vai Viên Vĩ Anh, Như Tiên không biết tại sao mà trong lòng lại cảm thấy bứt rứt khó chịu.

Mặc dù nàng luôn giữ thái độ lạnh lùng, nhưng lúc này, trái tim lại như một cơn sóng vỗ mãi không ngừng.

----------------------

Sau khi trò chuyện với Lý Lan, Viên Vĩ Anh quay lại bàn, nhưng cô cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong thái độ của Như Tiên. Nàng không còn nhìn cô như thường lệ nữa, ánh mắt có phần lạnh lùng, khép kín. Như Tiên vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng ánh mắt ấy không còn sự dịu dàng như trước.

Cả nhóm tiếp tục uống, nhưng Viên Vĩ Anh có thể cảm nhận được sự xa cách của Như Tiên. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng cô, mặc dù vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, nhưng lòng cô đã không còn thanh thản.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người ra về. Viên Vĩ Anh nhanh chóng tiến lại gần Như Tiên, dìu nàng vào xe. Như Tiên rất ít khi uống rượu, nhưng hôm nay lại uống rất nhiều, say đến mức không thể đứng vững. Cô tựa người vào Viên Vĩ Anh, khuôn mặt hơi đỏ, đôi mắt mơ màng.

Suốt đoạn đường về nhà, Viên Vĩ Anh khẽ nhìn nàng. Như Tiên không còn giữ vẻ lạnh lùng như trước, nàng có vẻ mệt mỏi, và có chút yếu ớt trong vòng tay của cô. Viên Vĩ Anh cảm thấy trái tim mình hơi chùng xuống, không hiểu sao lại có chút lo lắng cho Như Tiên, mặc dù trước đó cô đã bị nàng làm tổn thương.

Khi về đến nhà, Viên Vĩ Anh giúp Như Tiên vào trong, một tay cầm túi cho nàng, tay kia nhẹ nhàng đỡ lấy nàng. Cô dùng vân tay của Như Tiên mở cửa, bước vào phòng ngủ. Từng bước đi nhẹ nhàng, cẩn thận.

Cô cởi giày cho nàng, tháo áo khoác ra rồi tẩy trang, tháo từng món trang sức. Mọi động tác đều rất nhẹ nhàng, như sợ làm tổn thương nàng. Cô ngồi xuống bên cạnh, nhìn Như Tiên đã rơi vào giấc ngủ say.

Viên Vĩ Anh do dự, không biết có nên thay đồ cho nàng hay không, bởi đôi mắt của Như Tiên dường như vẫn còn nhắm chặt, nàng không có vẻ gì là muốn tỉnh lại ngay.

Đúng lúc đó, Như Tiên bỗng nhiên bật dậy, trong ánh mắt mơ màng có vẻ như đang tìm kiếm gì đó, rồi không nói lời nào, nàng ôm chầm lấy Viên Vĩ Anh, đôi môi nóng rực áp lên môi cô.

Viên Vĩ Anh hơi ngỡ ngàng, một cơn sóng ngập tràn trong lòng. Cô không thể kìm chế được cảm xúc, nhưng cũng không dám phản ứng ngay. Mọi thứ như ngừng lại, chỉ còn lại hơi thở của nhau trong không gian tĩnh lặng của căn phòng.

----------------------

Như Tiên say, nàng lúc này như một người khác. Đôi mắt mơ màng, nàng chu môi, giọng nói có chút tủi thân nhưng lại đầy sự nhõng nhẽo.

"Em... sao em không hôn chị?" Như Tiên hỏi, đôi môi hơi cong lên, như đang giận dỗi. "Em không thương chị nữa phải không? Em không hôn chị mà lại muốn hôn cô gái nóng bỏng kia đúng không?"

Viên Vĩ Anh bật cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Như Tiên. Nàng đáng yêu quá, làm trái tim cô không thể không rung động.

Cô không trả lời ngay, chỉ nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác của mình và vứt xuống sàn, rồi tiến lại gần ôm lấy eo Như Tiên, kéo nàng lại gần hơn. Đôi môi cô chạm nhẹ vào môi Như Tiên, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy yêu thương.

Nụ hôn sâu dần, như dòng nước chảy không ngừng, cuốn lấy cả hai vào một không gian tĩnh lặng, nơi chỉ có hơi thở và trái tim đập chung một nhịp. Như Tiên ngả người ra sau, cơ thể mềm mại dựa vào Viên Vĩ Anh, đôi mắt nàng khép lại, như chìm vào làn sóng cảm xúc mà cô nàng không thể cưỡng lại.

Viên Vĩ Anh đỡ Như Tiên nhẹ nhàng, từng cử chỉ đều toát lên sự nâng niu, như sợ rằng một động tác không đúng sẽ phá vỡ khoảnh khắc hoàn hảo này. Cô hôn lên trán Như Tiên, vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt nàng, như đang thăm dò những cảm xúc kín đáo trong nàng. Môi cô lướt qua mắt, qua sống mũi, rồi dừng lại trên đôi môi mềm mại ấy, nụ hôn ngày càng sâu, càng dài, không còn chỉ là sự chạm nhẹ nữa, mà là sự hòa quyện của tâm hồn và cơ thể.

Từng ngón tay Viên Vĩ Anh như lướt trên làn da Như Tiên, từng món đồ trên người nàng được tháo gỡ một cách từ từ, nhưng không hề vội vàng, mỗi động tác như một lời yêu thương, một lời thổ lộ không cần nói ra. Không gian xung quanh như mờ đi, chỉ còn lại họ, và từng nhịp thở hòa quyện trong đêm yên tĩnh.

----------------------

Sáng hôm sau, ánh sáng yếu ớt từ phía cửa sổ chiếu vào căn phòng, kéo theo làn sóng tỉnh dậy của hai người. Như Tiên bỗng giật mình, khi mở mắt ra, nàng nhận thấy mình và Viên Vĩ Anh đang nằm trần trụi trong vòng tay nhau. Cảm giác hoảng loạn như lướt qua, nàng vội vã ngồi dậy, mắt lo lắng tìm kiếm câu trả lời cho những gì đã xảy ra đêm qua.

Viên Vĩ Anh từ từ mở mắt, đôi môi cô nhẹ nhàng nhếch lên thành nụ cười, rồi cô lướt tay qua mái tóc Như Tiên, khẽ hôn lên trán nàng.

"Em yêu chị." Cô thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự kiên định.

"Chị có đồng ý hẹn hò cùng em không?"

Như Tiên không kịp chuẩn bị cho câu hỏi ấy. Nàng vội vàng quay mặt đi, cố giấu đi sự bối rối trong ánh mắt. Cảm giác hoảng loạn không ngừng dâng lên trong lòng, nàng nhanh chóng đẩy Viên Vĩ Anh ra. Mặt nàng hơi đỏ, giọng nói có chút run rẩy:

"Em... em hãy quên hết đi, cứ coi như tình một đêm thôi."

Ba chữ ấy như một cú sốc đối với Viên Vĩ Anh. Cô im lặng một chút, rồi ánh mắt trở nên nghiêm nghị.

"Chị thật sự muốn vậy sao?"

Cô hỏi, giọng điệu không giấu nổi sự thất vọng, nhưng vẫn đầy sự quan tâm. Câu hỏi của cô nhẹ nhàng nhưng lại như một lời thách thức, muốn biết liệu đây có phải là sự thật hay chỉ là một quyết định vội vã trong lúc say.

----------------------

Dạo gần đây, một nghiên cứu sinh mới từ nước ngoài về nước, tên là Lâm Kha Vận, gia nhập tổ của Giáo sư Như. Kha Vận có tính cách hoà đồng, tự nhiên, nói chuyện cởi mở nên rất nhanh thân thiết với mọi người, đặc biệt là Viên Vĩ Anh.

Kha Vận và Viên Vĩ Anh khá hợp tính nhau. Cả hai thường xuyên ăn trưa chung, khi thì ngồi ở căn tin trường, khi thì cùng đi bộ ra quán gần cổng. Tan làm, đôi khi còn thấy họ rủ nhau đi ăn nhẹ hay vào trung tâm thương mại gần đó dạo vài vòng. Viên Vĩ Anh cũng cười nhiều hơn, tuy vẫn trầm lặng trong công việc, nhưng ánh mắt đã dần có chút ánh sáng trở lại, không còn vẻ u uất như trước.

Chiều hôm ấy, Như Tiên đứng ở hành lang tầng bốn, tay vẫn cầm tập hồ sơ chưa xem, ánh mắt vô thức nhìn xuống sân trường. Dưới ánh chiều nhạt nắng, Viên Vĩ Anh đang sánh vai bước ra khỏi toà nhà cùng Kha Vận, hai người vừa đi vừa trò chuyện, có lúc Kha Vận còn bật cười, tay khẽ chạm vào tay cô.

Ánh mắt Như Tiên tối lại. Trái tim nàng nhói lên một cái thật nhẹ, như thể bị gió lạnh quét qua giữa ngày hạ. Không rõ là vì ghen, hay vì nuối tiếc, chỉ biết từ giây phút ấy, nàng chẳng còn đọc được nửa chữ trong xấp hồ sơ trên tay.

----------------------

Không rõ tin đồn bắt đầu từ đâu, nhưng chỉ trong vài ngày, cả phòng nghiên cứu đều xôn xao bàn tán Viên Vĩ Anh và Lâm Kha Vận đang yêu nhau.

Dù cả hai người trong cuộc đều phủ nhận, nói chỉ là bạn bè bình thường, nhưng lời đồn ngày càng lan rộng. Có người nói tận mắt thấy họ ôm nhau trong bãi đậu xe. Kẻ khác khẳng định đã nhìn thấy họ hôn nhau trong xe Lâm Kha Vận. Lại có hôm, một nghiên cứu sinh lén thì thầm với người bên cạnh rằng cổ Viên Vĩ Anh có... dấu hôn.

Viên Vĩ Anh nghe được thì chỉ nhún vai cười, còn Lâm Kha Vận thì phá lên bảo: "Hôn đâu, tôi còn chưa biết môi cô ấy có vị gì!"  Xong lại cười phá lên, coi như chuyện đùa nhảm.

Nhưng trong mắt Như Tiên, không gì là buồn cười cả.

Nàng không hỏi, cũng không nói gì. Nhưng mỗi khi thấy họ đứng gần nhau, thấy ánh mắt Viên Vĩ Anh lơ đãng hướng về phía người kia, thấy Lâm Kha Vận tiện tay kéo ống tay áo cô xuống dùm, trong lòng nàng liền bùng lên một cơn giận khó gọi tên. Rõ ràng hôm trước còn nói yêu nàng, rõ ràng đã hôn nàng, đã ôm nàng ngủ suốt một đêm dài.

Vậy mà quay đi, liền thân thiết với người khác.

Như Tiên không biết phải giận gì, càng không biết có tư cách gì để giận. Nhưng mỗi lần đối mặt Viên Vĩ Anh, nàng càng thêm hờ hững, lạnh nhạt đến mức chính mình cũng nhận ra.

----------------------

Trong căn hộ yên tĩnh chỉ có ánh đèn vàng dịu trải lên mặt bàn ăn, lon bia lăn lóc bên cạnh laptop chưa tắt. Như Tiên ngồi bệt dưới đất, lưng tựa ghế, tay ôm lấy đầu gối, ánh mắt đỏ hoe. Nàng đã uống gần hết một lốc, chẳng vì gì cả, chỉ là thấy khó chịu, thấy lòng nhoi nhói, thấy cổ họng nghèn nghẹn từ khi nghe mấy lời bàn tán trong phòng nghiên cứu.

Giữa đêm, nàng cầm điện thoại gọi cho Viên Vĩ Anh. Đầu dây bên kia vang lên tiếng "alo" khe khẽ, như thể người kia vừa tỉnh giấc.

Như Tiên cắn môi, giọng khàn khàn:

"Em đúng là lăng nhăng. Mới hôm trước còn nói yêu chị, giờ đi với người khác, còn để họ ôm em trước mặt bao người... Em xem em bội bạc đến mức nào?"

Đầu dây im lặng.

Nàng nắm chặt điện thoại, cảm giác men say dâng lên cả mũi, nghẹn ngào hỏi thêm:

"Hay là, với ai em cũng từng nói như vậy?"

Nhưng đáp lại nàng, chỉ là... tiếng cúp máy.

Cô cúp máy.

Như Tiên chết lặng nhìn màn hình điện thoại tối đen, phút chốc thấy tủi thân đến nghẹt thở. Nàng vò đầu, nước mắt trào ra. Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng đau lòng, nàng lẩm bẩm:

"Vậy là hết rồi phải không..."

Chuông cửa vang lên.

Như Tiên giật mình, không tin vào tai mình. Tiếng chuông vang lần nữa, vội vã hơn. Nàng loạng choạng đứng dậy, bước ra mở cửa trong men say và tủi hờn chưa tan hết.

Cửa vừa mở, thân người Viên Vĩ Anh đã nhào tới, vòng tay siết chặt lấy nàng. Không nói lời nào, chỉ ôm.

Như Tiên sững lại trong giây lát, tim đập hỗn loạn, muốn giận, muốn đẩy ra, nhưng lại yếu lòng. Nàng úp mặt vào vai cô, nghẹn ngào hỏi khẽ:

"Em... em đến làm gì?"

Viên Vĩ Anh vẫn ôm lấy nàng, đầu cúi sát bên cổ Như Tiên, giọng trầm khàn vì gió đêm, lại mang theo chút nũng nịu không giấu được:

"Người yêu của em đang giận dỗi, em phải đến dỗ."

Như Tiên sững lại trong giây lát. Rượu trong người khiến đầu óc nàng lơ mơ, nhưng một chữ "người yêu" vang lên vẫn khiến lòng nàng dậy sóng.

"Người yêu?" Nàng đẩy cô ra, trừng mắt nhìn. "Em... em có người yêu? Còn đến đây kể cho chị? Em nghĩ chị là gì của em?"

Viên Vĩ Anh còn chưa kịp phản ứng, nàng đã bước lùi ra sau, đôi mắt hoe đỏ vì rượu giờ càng thêm ướt nước:

"Chị biết ngay mà... em chỉ coi chị là tình một đêm thôi, đúng không? Được hôm thì nói yêu, rồi quay sang hôn người khác trong xe..."

"Không có!" Viên Vĩ Anh nghiêm giọng.

"Chị thấy rồi hết!" Như Tiên bướng bỉnh không chịu nghe, giọng như lạc đi: "Người ta trẻ trung, lại xinh đẹp, biết nói đùa... chị thì ngoài dạy học với nghiên cứu ra chẳng biết làm gì."

"Chị đang ghen à?" Cô hỏi khẽ.

"Ai thèm ghen! Chị chỉ thấy... thấy buồn thôi! Em thích ai cũng được, chỉ là đừng đến đây nữa... Chị không chịu nổi..."

Lời nói run run, tay nàng cũng run. Nhưng chưa kịp quay đi, đã bị Viên Vĩ Anh kéo vào lòng. Cô giữ lấy gò má đỏ bừng của nàng, thì thầm:

"Em yêu chị, chị mới là người yêu của em. Người ta đồn gì cũng mặc kệ. Chị là người em nghĩ tới đầu tiên khi trời nổi gió. Là người em không dám buông tay, dù chỉ một lần."

Như Tiên nghẹn ngào, tim loạn nhịp, ánh mắt nhìn cô lại như muốn trách mắng:

"Vậy em cũng không được thân thiết quá với cô gái kia!"

Viên Vĩ Anh bật cười, ôm nàng chặt hơn.

"Chị nói gì cũng đúng."

Ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng sâu lắng, như đã chất chứa tất cả giận dỗi, khát khao và những điều chưa kịp nói thành lời.

Viên Vĩ Anh cúi xuống, hôn lên vầng trán của Như Tiên, dịu dàng như một lời xin lỗi. Nàng nhắm mắt lại, hơi thở nhẹ run, không còn đẩy cô ra nữa. Trong cơn say còn vương trên má, trong trái tim còn âm ỉ ghen tuông, ánh mắt Như Tiên vẫn nhìn cô với tất cả yêu thương mà nàng cố kìm nén suốt bao ngày.

Cô bế nàng lên, nhẹ nhàng như ôm lấy cả thế giới mình muốn gìn giữ. Đèn trong phòng ngủ hắt lên làn da trắng mịn, làn tóc dài xõa xuống bờ vai cô.

Nụ hôn không còn là dỗ dành, mà là một lời xác nhận. Rằng họ thuộc về nhau.

Rằng cô vẫn bên nàng, chưa từng rời đi.

Rằng từ hôm nay, không ai phải lén nhìn ai từ phía sau hành lang, cũng không cần cố giả vờ bình thản trước những lời đồn không đúng.

Đêm hôm ấy, mưa không còn rơi, chỉ có hai người, trong vòng tay nhau, nhẹ nhàng trao hết yêu thương đã kìm nén quá lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro